Chương 1437: Lý tưởng của tôi, chiêu cáo thiên hạ
Ẩn Vi Giả
18/12/2016
Ngũ Vi Đạo hiểu rõ quy củ trong quan trường, với thân phận của Tô Mộc, tự nhiên không khả năng nhâm mệnh cùng quyết định vị
trí của mình. Nhưng hiện tại Tô Mộc lại nói như vậy, nguyên nhân thật
đơn giản, Tô Mộc tự tin có thể tiến cử cho mặt trên lựa chọn. Mà bây giờ Ngũ Vi Đạo là phó chủ tịch thường vụ huyện, nếu bước lên một bước phải
là phó bí thư huyện ủy.
Là ý tứ nào?
Chẳng lẽ mặt trên có ý tứ điều động Ôn Lê sao?
Sau thoáng ngẩn người, Ngũ Vi Đạo khôi phục lại, nhìn chằm chằm Tô Mộc hỏi:
Chủ tịch, ngài đây là ý gì?
Lão Ngũ, anh đừng nên suy nghĩ bậy bạ, tôi cũng không gạt anh. Hai ngày này tôi sẽ bị dời khỏi huyện Hoa Hải, cho nên tôi nghĩ muốn anh tiếp nhận vị trí của tôi.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Ngũ Vi Đạo vừa nghe được lời này, vẻ mặt chấn động. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại nói ra lời này. Đây tuyệt đối không phải thăm dò, bởi vì không cần thiết. Nói vậy Tô Mộc thật sự điều đi sao? Điều động trong thời điểm mấu chốt này, nhất định là thăng chức! Mà đây còn chưa phải quan trọng, quan trọng là vì sao Tô Mộc lại đề bạt hắn làm chủ tịch huyện thay cho mình đây?
Ngũ Vi Đạo hiểu thật rõ ràng, mình mới tới huyện Hoa Hải chưa bao lâu, mặc dù phối hợp công tác với Tô Mộc phi thường ăn ý, nhưng nếu nói tới phe phái, mình là người của Dương Vọng Sơn đó thôi!
Rốt cục Tô Mộc có ý tứ gì?
Tô Mộc nhìn Ngũ Vi Đạo, biểu hiện của Ngũ Vi Đạo hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Nếu không hề có chút phản ứng, đó mới là việc lạ. Nhưng cũng may Ngũ Vi Đạo rất nhanh liền trấn định lại, thật sự làm Tô Mộc hài lòng.
Chủ tịch, đây là có chuyện gì?
Ngũ Vi Đạo hỏi.
Lão Ngũ, đây là do tổ chức quyết định, tôi cũng không gạt anh, lần này tôi dời khỏi huyện Hoa Hải, đi tới nơi khác nhậm chức bí thư huyện ủy. Mà anh cũng biết, huyện Hoa Hải là tâm huyết của tôi, cho nên tôi nghĩ tìm người thích hợp tiếp nhận. Anh làm việc chung với tôi, năng lực cùng ý nghĩ chấp chính của anh tôi đều hiểu biết. Tôi cũng không có yêu cầu dư thừa, chỉ hi vọng anh có thể dựa theo kế hoạch mà chúng ta chỉ định trước kia, chỉ cần phát triển thêm nữa là được.
Tô Mộc nói.
Đây là câu nói xuất phát từ đáy lòng.
Ngũ Vi Đạo cảm nhận được, nếu sự tình đã như vậy, hắn cũng không cần tiếp tục nghĩ nhiều, đứng dậy nói:
Chủ tịch, ngài cứ yên tâm đi, tôi sẽ xem trọng huyện Hoa Hải cho ngài!
Đây là thái độ của Ngũ Vi Đạo.
Sở dĩ Tô Mộc lựa chọn hắn là vì hắn có thể giữ gìn quá trình phát triển trong huyện như hiện tại, dù ở một số vấn đề hắn còn thiếu sót, nhưng nói tới công tác chân chính hắn tuyệt đối đủ tư cách. Ở trong ý tưởng của Tô Mộc, Lý Tuyển nhất định sẽ không lưu lại nơi này bao lâu nữa. Mà đợi khi Lý Tuyển rời đi, Ngũ Vi Đạo dựa vào vị trí chủ tịch huyện là có thể tiến thêm một bước trở thành bí thư huyện ủy, hết thảy càng thêm hoàn mỹ.
Đương nhiên điều đó sau này hẵng nói.
Sau khi nói thẳng với Ngũ Vi Đạo, Tô Mộc lại không ngừng tiếp kiến những người khác. Trước khi rời đi, hắn cần vỗ yên những người này. Không cần biết thế nào, Tô Mộc đầu nhập tinh lực vào nơi này không nhỏ, có nhiều người ở đây, sau này khi hắn muốn dùng người, có thể có được tài nguyên sung túc cung ứng cho hắn.
Mãi tới buổi trưa xem như an bài xong cho các nhân vật trọng yếu, mà lúc này cả huyện Hoa Hải đều biết trong hai ngày tới Tô Mộc sẽ bị dời đi. Mỗi người nghe được tin tức này, tâm tình đều khác biệt. Nếu không phải thuộc hệ phái của Tô Mộc, nhất định sẽ cao hứng. Những người thuộc hệ phái của hắn, nhất định sẽ bi thương.
Giữa trưa.
Bên trong căn tin ủy ban huyện, Tô Mộc lướt mắt nhìn hai người, mỉm cười hỏi:
Nói một chút đi, hai anh có ý tưởng gì hay không?
Lãnh đạo, tôi khẳng định phải đi theo anh.
Đoạn Bằng quyết đoán nói.
Được, anh phải tranh thủ thời gian sắp xếp đi, anh cũng biết tôi được điều đi đâu, trước khi nhậm chức tôi còn mười ngày kỳ nghỉ, đi an bài đi!
Tô Mộc cũng không khách khí nói.
Dạ!
Đoạn Bằng quyết đoán nói.
Đoạn Bằng tự nhiên hiểu được ý tứ của Tô Mộc, mười ngày thời gian, dựa vào thực lực của công ty bảo an Càn Long tuyệt đối có thể đánh xuống trụ cột trong huyện Ân Huyền tỉnh Yến Bắc, có thể tìm hiểu rõ ràng quan hệ trong huyện cùng thành phố. Hệ thống tình báo ở bất kỳ thời điểm nào đều được xếp hạng ở vị trí đầu não, chỉ có thể dùng thời gian ngắn nhất thăm dò rõ ràng quan hệ nhân mạch cùng phân bố nhân viên ở trong huyện mới giúp Tô Mộc thuận lợi triển khai công tác.
Chủ tịch, tôi cũng muốn đi theo anh!
Sở Tranh nói.
Sở Tranh, kỳ thật tôi đã nghĩ tới vấn đề của anh. Tôi cũng muốn anh đi theo tôi, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, hiện tại anh đã có người yêu, đã sắp kết hôn rồi. Hơn nữa anh cũng không thể mãi đi theo tôi đúng không, sẽ ảnh hưởng sự phát triển của anh. Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới tôi không khả năng tiếp tục thăng chức, như vậy tôi phải phóng anh ra ngoài. Hơn nữa anh cũng rõ ràng, nếu anh nhậm chức trong huyện Hoa Hải, sẽ phát triển càng thêm thuận lợi. Nếu có bất cứ chuyện gì anh đều có thể liên hệ với tôi.
Tô Mộc nói.
Sở Tranh biết đây là tình hình thực tế.
Sở Tranh thật sự muốn đi theo Tô Mộc, nhưng nghĩ tới mình cần kết hôn, hơn nữa như lời Tô Mộc đã nói, hắn mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành bí thư huyện ủy cấp chính xứ. Muốn tiếp tục được đề bạt trong vòng vài năm tới chỉ sợ rất khó khăn. Một khi đã như vậy, không bằng mình lưu lại trong huyện Hoa Hải.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là nếu Tô Mộc đã nói như vậy, Sở Tranh không khả năng nói thêm điều gì. Hắn chỉ cần biết một điều, gắt gao đi theo bước chân Tô Mộc, luôn tự hiểu mình là người của ai là được.
Chủ tịch, tôi nghe an bài của anh!
Sở Tranh nói.
Tốt, với lý lịch của anh, trực tiếp trở lại trấn Hắc Tước đảm nhiệm chức phó trưởng trấn. Đợi sau khi lão trưởng trấn về hưu, lại đón vị trí của hắn!
Tô Mộc sảng khoái nói.
Dạ!
Sở Tranh nói.
Tô Mộc thật sự chiếu cố cho hắn, dưới tình huống bình thường, Sở Tranh đừng nghĩ trở lại trấn Hắc Tước. Nhưng Tô Mộc chẳng những sắp xếp cho hắn không nói, chủ yếu nhất chính là trực tiếp nói rõ hắn sẽ nhận vị trí trưởng trấn. Nghĩ tới tuổi của mình có thể nhanh chóng trở thành trưởng trấn, Sở Tranh vô cùng kích động.
Kế tiếp Tô Mộc nói chuyện với Lý Tuyển, sau khi nói ra ý nghĩ của mình, Lý Tuyển cũng không có ý tứ ngăn cản, toàn bộ đều tiếp nhận. Sau đó hắn lại nói chuyện với các nhà đầu tư. Lúc trước họ đều vì hắn mà tới đây, nói thế nào cũng không thể im lặng rời khỏi không thông báo với người ta đi? Nhiều ít phải vỗ yên cho người ta.
Ngày thứ ba, Lý Tuyển mời dự họp đại hội cán bộ huyện trong lễ đường huyện ủy. Dùng lý do cần tuyên bố Tô Mộc sẽ rời chức đồng thời phân công Ngũ Vi Đạo thay thế chức vị chủ tịch huyện. Người tới tuyên bố quyết định chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Tương Hoài Bắc, còn có trưởng ban tổ chức thành ủy Trần Tự Lượng, sau một loạt trình tự tiến hành, cuối cùng tới lượt Tô Mộc nói chuyện.
Khi Tô Mộc đứng dậy, cả lễ đường vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ. Mọi người đều thật lòng vỗ tay, vẻ mặt đầy sùng bái. Không ai có bất kỳ ý kiến gì với Tô Mộc, cho dù không thuộc phái hệ của hắn. Tô Mộc quản lý huyện Hoa Hải, khiến trong huyện thật sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu không có Tô Mộc, huyện Hoa Hải làm sao được như bây giờ?
Tương Hoài Bắc quan sát một màn trước mắt, đáy lòng không khỏi thầm cảm thán. Lúc trước để Tô Mộc đi nhậm chức cùng hắn, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù hiện tại Tô Mộc bị điều đi nơi khác, hắn thật sự có chút luyến tiếc. Nhưng huyện Hoa Hải đã thật sự phát triển, Tương Hoài Bắc chỉ cần im lặng chờ đợi chiến tích là được.
Từ điểm này mà nói, Tương Hoài Bắc thật sự cảm kích Tô Mộc.
Hai tay Tô Mộc nhẹ nhàng áp xuống, toàn trường nhất thời an tĩnh lại. Ánh mắt Tô Mộc đảo qua toàn trường, nơi này có người hắn quen thuộc, cũng có người không quen. Nhưng không cần biết là ai, sau hôm nay đều sẽ tạm biệt. Nếu nói trong lòng không có mất mác phiền muộn chính là giả dối.
Hôm nay là ngày tôi cần rời chức, nói thật, trong lòng tôi thật sự luyến tiếc. Tôi luyến tiếc những công trình đang xây dang dở trong huyện, luyến tiếc ngày tháng làm việc với mọi người, luyến tiếc mảnh đất mà tôi đổ bao nhiêu tâm huyết nơi đây. Nhưng tôi nhất định phải đi, bởi vì mọi người cũng biết người chỉ có nhìn về phía trước mới có thể có được tín ngưỡng vĩnh viễn không suy sụp, mới có thể không ngừng chinh phục những mục tiêu cường đại.
Huyện Hoa Hải hôm nay đã thật sự phát triển, nhưng mọi người phải biết rằng, hiện giờ trong huyện còn chưa tới thời gian cho mọi người thả lỏng. Mảnh đất này còn có rất nhiều gia đình còn vây trong trạng thái nghèo khó, còn nhiều người cần dựa vào chính sách quốc gia mới có thể sinh tồn. Đây là một việc làm tôi cảm thấy uất ức nhất trước khi rời chức!
Cho nên tôi hi vọng, muốn đưa ra yêu cầu với các vị, hoặc là nói là lòng kỳ vọng thì xác thực hơn. Tôi kỳ vọng mọi người có thể giúp huyện Hoa Hải trải qua cuộc sống an khang giàu có, tôi hi vọng các vị làm cán bộ cần đứng ở lập trường quốc gia mà lo lắng vấn đề, đứng ở lập trường nhân dân mà giải quyết vấn đề. Mỗi người đều phải biết rằng, chỉ có huyện Hoa Hải chân chính quật khởi, các vị mới không có lỗi với chức vị của chính mình.
Cũng như các vị, dù tôi điều nhiệm tới địa phương mới, tôi cũng sẽ siêng năng công tác, lòng vẫn ở chung một chỗ với mọi người. Bởi vì chúng ta đều cũng biết, dân mạnh thì nước mạnh. Nước mạnh thì người ngoài không dám nhục!
Sau hôm nay tôi sẽ chia tay với mọi người, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, có duyên còn có thể tiếp tục làm việc cùng nhau. Nhưng tôi chân thành hi vọng mọi người nhớ kỹ lời nói hôm nay của tôi. Chư vị, ngày mai của huyện Hoa Hải, tương lai của huyện Hoa Hải, tôi nhờ các vị rồi. Tôi đại biểu cá nhân mình, cảm ơn mọi người, nhờ mọi người!
Tô Mộc khom người chào tất cả cán bộ bên dưới.
Mọi người đều đứng dậy, vỗ tay như sấm.
Là ý tứ nào?
Chẳng lẽ mặt trên có ý tứ điều động Ôn Lê sao?
Sau thoáng ngẩn người, Ngũ Vi Đạo khôi phục lại, nhìn chằm chằm Tô Mộc hỏi:
Chủ tịch, ngài đây là ý gì?
Lão Ngũ, anh đừng nên suy nghĩ bậy bạ, tôi cũng không gạt anh. Hai ngày này tôi sẽ bị dời khỏi huyện Hoa Hải, cho nên tôi nghĩ muốn anh tiếp nhận vị trí của tôi.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Ngũ Vi Đạo vừa nghe được lời này, vẻ mặt chấn động. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại nói ra lời này. Đây tuyệt đối không phải thăm dò, bởi vì không cần thiết. Nói vậy Tô Mộc thật sự điều đi sao? Điều động trong thời điểm mấu chốt này, nhất định là thăng chức! Mà đây còn chưa phải quan trọng, quan trọng là vì sao Tô Mộc lại đề bạt hắn làm chủ tịch huyện thay cho mình đây?
Ngũ Vi Đạo hiểu thật rõ ràng, mình mới tới huyện Hoa Hải chưa bao lâu, mặc dù phối hợp công tác với Tô Mộc phi thường ăn ý, nhưng nếu nói tới phe phái, mình là người của Dương Vọng Sơn đó thôi!
Rốt cục Tô Mộc có ý tứ gì?
Tô Mộc nhìn Ngũ Vi Đạo, biểu hiện của Ngũ Vi Đạo hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Nếu không hề có chút phản ứng, đó mới là việc lạ. Nhưng cũng may Ngũ Vi Đạo rất nhanh liền trấn định lại, thật sự làm Tô Mộc hài lòng.
Chủ tịch, đây là có chuyện gì?
Ngũ Vi Đạo hỏi.
Lão Ngũ, đây là do tổ chức quyết định, tôi cũng không gạt anh, lần này tôi dời khỏi huyện Hoa Hải, đi tới nơi khác nhậm chức bí thư huyện ủy. Mà anh cũng biết, huyện Hoa Hải là tâm huyết của tôi, cho nên tôi nghĩ tìm người thích hợp tiếp nhận. Anh làm việc chung với tôi, năng lực cùng ý nghĩ chấp chính của anh tôi đều hiểu biết. Tôi cũng không có yêu cầu dư thừa, chỉ hi vọng anh có thể dựa theo kế hoạch mà chúng ta chỉ định trước kia, chỉ cần phát triển thêm nữa là được.
Tô Mộc nói.
Đây là câu nói xuất phát từ đáy lòng.
Ngũ Vi Đạo cảm nhận được, nếu sự tình đã như vậy, hắn cũng không cần tiếp tục nghĩ nhiều, đứng dậy nói:
Chủ tịch, ngài cứ yên tâm đi, tôi sẽ xem trọng huyện Hoa Hải cho ngài!
Đây là thái độ của Ngũ Vi Đạo.
Sở dĩ Tô Mộc lựa chọn hắn là vì hắn có thể giữ gìn quá trình phát triển trong huyện như hiện tại, dù ở một số vấn đề hắn còn thiếu sót, nhưng nói tới công tác chân chính hắn tuyệt đối đủ tư cách. Ở trong ý tưởng của Tô Mộc, Lý Tuyển nhất định sẽ không lưu lại nơi này bao lâu nữa. Mà đợi khi Lý Tuyển rời đi, Ngũ Vi Đạo dựa vào vị trí chủ tịch huyện là có thể tiến thêm một bước trở thành bí thư huyện ủy, hết thảy càng thêm hoàn mỹ.
Đương nhiên điều đó sau này hẵng nói.
Sau khi nói thẳng với Ngũ Vi Đạo, Tô Mộc lại không ngừng tiếp kiến những người khác. Trước khi rời đi, hắn cần vỗ yên những người này. Không cần biết thế nào, Tô Mộc đầu nhập tinh lực vào nơi này không nhỏ, có nhiều người ở đây, sau này khi hắn muốn dùng người, có thể có được tài nguyên sung túc cung ứng cho hắn.
Mãi tới buổi trưa xem như an bài xong cho các nhân vật trọng yếu, mà lúc này cả huyện Hoa Hải đều biết trong hai ngày tới Tô Mộc sẽ bị dời đi. Mỗi người nghe được tin tức này, tâm tình đều khác biệt. Nếu không phải thuộc hệ phái của Tô Mộc, nhất định sẽ cao hứng. Những người thuộc hệ phái của hắn, nhất định sẽ bi thương.
Giữa trưa.
Bên trong căn tin ủy ban huyện, Tô Mộc lướt mắt nhìn hai người, mỉm cười hỏi:
Nói một chút đi, hai anh có ý tưởng gì hay không?
Lãnh đạo, tôi khẳng định phải đi theo anh.
Đoạn Bằng quyết đoán nói.
Được, anh phải tranh thủ thời gian sắp xếp đi, anh cũng biết tôi được điều đi đâu, trước khi nhậm chức tôi còn mười ngày kỳ nghỉ, đi an bài đi!
Tô Mộc cũng không khách khí nói.
Dạ!
Đoạn Bằng quyết đoán nói.
Đoạn Bằng tự nhiên hiểu được ý tứ của Tô Mộc, mười ngày thời gian, dựa vào thực lực của công ty bảo an Càn Long tuyệt đối có thể đánh xuống trụ cột trong huyện Ân Huyền tỉnh Yến Bắc, có thể tìm hiểu rõ ràng quan hệ trong huyện cùng thành phố. Hệ thống tình báo ở bất kỳ thời điểm nào đều được xếp hạng ở vị trí đầu não, chỉ có thể dùng thời gian ngắn nhất thăm dò rõ ràng quan hệ nhân mạch cùng phân bố nhân viên ở trong huyện mới giúp Tô Mộc thuận lợi triển khai công tác.
Chủ tịch, tôi cũng muốn đi theo anh!
Sở Tranh nói.
Sở Tranh, kỳ thật tôi đã nghĩ tới vấn đề của anh. Tôi cũng muốn anh đi theo tôi, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, hiện tại anh đã có người yêu, đã sắp kết hôn rồi. Hơn nữa anh cũng không thể mãi đi theo tôi đúng không, sẽ ảnh hưởng sự phát triển của anh. Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới tôi không khả năng tiếp tục thăng chức, như vậy tôi phải phóng anh ra ngoài. Hơn nữa anh cũng rõ ràng, nếu anh nhậm chức trong huyện Hoa Hải, sẽ phát triển càng thêm thuận lợi. Nếu có bất cứ chuyện gì anh đều có thể liên hệ với tôi.
Tô Mộc nói.
Sở Tranh biết đây là tình hình thực tế.
Sở Tranh thật sự muốn đi theo Tô Mộc, nhưng nghĩ tới mình cần kết hôn, hơn nữa như lời Tô Mộc đã nói, hắn mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành bí thư huyện ủy cấp chính xứ. Muốn tiếp tục được đề bạt trong vòng vài năm tới chỉ sợ rất khó khăn. Một khi đã như vậy, không bằng mình lưu lại trong huyện Hoa Hải.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là nếu Tô Mộc đã nói như vậy, Sở Tranh không khả năng nói thêm điều gì. Hắn chỉ cần biết một điều, gắt gao đi theo bước chân Tô Mộc, luôn tự hiểu mình là người của ai là được.
Chủ tịch, tôi nghe an bài của anh!
Sở Tranh nói.
Tốt, với lý lịch của anh, trực tiếp trở lại trấn Hắc Tước đảm nhiệm chức phó trưởng trấn. Đợi sau khi lão trưởng trấn về hưu, lại đón vị trí của hắn!
Tô Mộc sảng khoái nói.
Dạ!
Sở Tranh nói.
Tô Mộc thật sự chiếu cố cho hắn, dưới tình huống bình thường, Sở Tranh đừng nghĩ trở lại trấn Hắc Tước. Nhưng Tô Mộc chẳng những sắp xếp cho hắn không nói, chủ yếu nhất chính là trực tiếp nói rõ hắn sẽ nhận vị trí trưởng trấn. Nghĩ tới tuổi của mình có thể nhanh chóng trở thành trưởng trấn, Sở Tranh vô cùng kích động.
Kế tiếp Tô Mộc nói chuyện với Lý Tuyển, sau khi nói ra ý nghĩ của mình, Lý Tuyển cũng không có ý tứ ngăn cản, toàn bộ đều tiếp nhận. Sau đó hắn lại nói chuyện với các nhà đầu tư. Lúc trước họ đều vì hắn mà tới đây, nói thế nào cũng không thể im lặng rời khỏi không thông báo với người ta đi? Nhiều ít phải vỗ yên cho người ta.
Ngày thứ ba, Lý Tuyển mời dự họp đại hội cán bộ huyện trong lễ đường huyện ủy. Dùng lý do cần tuyên bố Tô Mộc sẽ rời chức đồng thời phân công Ngũ Vi Đạo thay thế chức vị chủ tịch huyện. Người tới tuyên bố quyết định chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Tương Hoài Bắc, còn có trưởng ban tổ chức thành ủy Trần Tự Lượng, sau một loạt trình tự tiến hành, cuối cùng tới lượt Tô Mộc nói chuyện.
Khi Tô Mộc đứng dậy, cả lễ đường vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ. Mọi người đều thật lòng vỗ tay, vẻ mặt đầy sùng bái. Không ai có bất kỳ ý kiến gì với Tô Mộc, cho dù không thuộc phái hệ của hắn. Tô Mộc quản lý huyện Hoa Hải, khiến trong huyện thật sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu không có Tô Mộc, huyện Hoa Hải làm sao được như bây giờ?
Tương Hoài Bắc quan sát một màn trước mắt, đáy lòng không khỏi thầm cảm thán. Lúc trước để Tô Mộc đi nhậm chức cùng hắn, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù hiện tại Tô Mộc bị điều đi nơi khác, hắn thật sự có chút luyến tiếc. Nhưng huyện Hoa Hải đã thật sự phát triển, Tương Hoài Bắc chỉ cần im lặng chờ đợi chiến tích là được.
Từ điểm này mà nói, Tương Hoài Bắc thật sự cảm kích Tô Mộc.
Hai tay Tô Mộc nhẹ nhàng áp xuống, toàn trường nhất thời an tĩnh lại. Ánh mắt Tô Mộc đảo qua toàn trường, nơi này có người hắn quen thuộc, cũng có người không quen. Nhưng không cần biết là ai, sau hôm nay đều sẽ tạm biệt. Nếu nói trong lòng không có mất mác phiền muộn chính là giả dối.
Hôm nay là ngày tôi cần rời chức, nói thật, trong lòng tôi thật sự luyến tiếc. Tôi luyến tiếc những công trình đang xây dang dở trong huyện, luyến tiếc ngày tháng làm việc với mọi người, luyến tiếc mảnh đất mà tôi đổ bao nhiêu tâm huyết nơi đây. Nhưng tôi nhất định phải đi, bởi vì mọi người cũng biết người chỉ có nhìn về phía trước mới có thể có được tín ngưỡng vĩnh viễn không suy sụp, mới có thể không ngừng chinh phục những mục tiêu cường đại.
Huyện Hoa Hải hôm nay đã thật sự phát triển, nhưng mọi người phải biết rằng, hiện giờ trong huyện còn chưa tới thời gian cho mọi người thả lỏng. Mảnh đất này còn có rất nhiều gia đình còn vây trong trạng thái nghèo khó, còn nhiều người cần dựa vào chính sách quốc gia mới có thể sinh tồn. Đây là một việc làm tôi cảm thấy uất ức nhất trước khi rời chức!
Cho nên tôi hi vọng, muốn đưa ra yêu cầu với các vị, hoặc là nói là lòng kỳ vọng thì xác thực hơn. Tôi kỳ vọng mọi người có thể giúp huyện Hoa Hải trải qua cuộc sống an khang giàu có, tôi hi vọng các vị làm cán bộ cần đứng ở lập trường quốc gia mà lo lắng vấn đề, đứng ở lập trường nhân dân mà giải quyết vấn đề. Mỗi người đều phải biết rằng, chỉ có huyện Hoa Hải chân chính quật khởi, các vị mới không có lỗi với chức vị của chính mình.
Cũng như các vị, dù tôi điều nhiệm tới địa phương mới, tôi cũng sẽ siêng năng công tác, lòng vẫn ở chung một chỗ với mọi người. Bởi vì chúng ta đều cũng biết, dân mạnh thì nước mạnh. Nước mạnh thì người ngoài không dám nhục!
Sau hôm nay tôi sẽ chia tay với mọi người, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, có duyên còn có thể tiếp tục làm việc cùng nhau. Nhưng tôi chân thành hi vọng mọi người nhớ kỹ lời nói hôm nay của tôi. Chư vị, ngày mai của huyện Hoa Hải, tương lai của huyện Hoa Hải, tôi nhờ các vị rồi. Tôi đại biểu cá nhân mình, cảm ơn mọi người, nhờ mọi người!
Tô Mộc khom người chào tất cả cán bộ bên dưới.
Mọi người đều đứng dậy, vỗ tay như sấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.