Chương 720: Mã lặc sa mạc.
Ẩn Vi Giả
30/10/2016
Đúng vậy, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, người đàn ông như vậy xuất
hiện ở trước mắt không ngờ lại là tên nhân yêu, là một nương pháo. Đây
cũng không phải nói bọn họ có bao nhiêu phản cảm đối với nhân yêu. Chỉ
là ở trong lòng của bọn họ, theo bản năng cảm thấy hiếu kỳ đối với một
người đàn ông như vậy. Trước đây cũng chỉ nghe nói qua, từ trước tới nay chưa từng thấy qua. Thật không ngờ, ở chỗ này lại trình diễn ra một màn như vậy.
Hứa Đa Đa đột nhiên hiện thân, cũng khiến Tô Mộc thất thần một lát. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, người vẫn ngồi ở trong chiếc xe kia lại là một nam tử cực phẩm như thế này. Gia hỏa này bộ dạng thật sự không tệ. Gương mặt ngược lại có chút quen thuộc. Giống ai nhỉ? Chẳng lẽ gia hỏa này là người trước đây mình từng quen biết sao? Không có đạo lý này. Mình không cảm thấy mình có quen người như vậy.
Cần gì quan tâm hắn là ai. Bất kể là ai, ngày hôm nay nếu làm ra chuyện như vậy, đều phải chịu trách nhiệm.
– Anh chính là Tô Mộc?
Khi Hứa Đa Đa xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Mộc đã ở cách mình rất gần, hắn đột nhiên mở miệng nói.
– Không sai. Tôi chính là Tô Mộc!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Tôi đã nói, ai lại dám ở chỗ này giống như không để mắt tới vương pháp gây ra náo loạn lớn như vậy. Hóa ra là anh. Tô Mộc, anh nghĩ bây giờ anh còn là Phó huyện trưởng huyện Hình Đường sao? Dám làm ra hành động như vậy, lẽ nào anh không sợ bị bắt lại sao?
Hứa Đa Đa lớn tiếng nói. Chỉ có điều tuy rằng giọng điệu của hắn cao, lại khiến người ta cảm giác giống như là một nữ nhân, ở chỗ này giậm chân làm nũng.
Cục diện này muốn có bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị!
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu. Gia hỏa này xem ra cũng là người tương đối đối chuyện quan trường. Chỉ có điều đã hiểu rõ như vậy, ở trong mắt Tô Mộc là yếu đuối như vậy. Cái gì mà mình không phải là Phó huyện trưởng huyện Hình Đường. Chẳng lẽ nếu như mình vẫn còn, vậy là có thể ở chỗ này động thủ đánh người sao? Tư tưởng quan niệm của gia hỏa này như thế này, cho dù có chút bối cảnh, chắc hẳn cũng sẽ không quá lớn.
– Những người đó là do anh thuê làm?
Tô Mộc hỏi.
– Tôi không biết!
Hứa Đa Đa trực tiếp lắc đầu.
– Anh không biết?
Khóe miệng Tô Mộc cong lên.
– Anh dám nói anh không biết sao? Nhưng tôi rõ ràng nghe được từ trong miệng hắn nói, hắn có quen biết anh. Bọn họ đã nhận tội, nói đêm qua đẩy sập cửa hàng rau này, cũng là do nhận được chỉ thị từ chỗ anh. Còn bảo hôm nay nếu như chủ cửa hàng rau này không đồng ý bán đi nhà, buổi tối các anh sẽ cứng rắn lôi bọn họ từ trong phòng ra, sau đó phá toàn bộ ngôi nhà này.
– Nói bậy!
Hứa Đa Đa nhất thời tức giận kêu lên.
Bây giờ Hứa Đa Đa là thật sự hận Lý Chấn Hà đến chết. Ban đầu, chuyện như vậy, hắn không nhất thiết phải tự mình đứng ra. Cũng bởi vì không tin năng lực làm việc của gia hỏa Lý Chấn Hà kia, cho nên mới tính tự mình qua. Quả nhiên bị mình đoán đúng. Ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy, Lý Chấn Hà cũng không làm được. Chỉ có điều không quan tâm làm thế nào, bây giờ hắn tuyệt đối không thể thừa nhận bất kỳ chuyện gì.
– Sự thực đều ở đây, anh muốn chối cãi hay sao?
Tô Mộc nói thẳng.
– Tô tiên sinh, tôi mong anh chú ý nói chuyện cho đúng mực. Cái gì gọi là chúng tôi muốn chối cãi? Cái gì gọi là sự thực đều ở đây? Sự thực ở đâu? Lý Chấn Hà rốt cuộc nói cho anh biết những gì, chúng tôi đều không biết. Anh không nên tiếp tục ở đây dây dưa với chúng tôi. Chúng tôi thật sự không biết anh muốn làm cái gì? Hoặc là anh còn không biết người đứng ở trước mắt anh chính là ai. Tôi có thể nói cho anh biết. Vị này chính là Hứa Đa Đa tiên sinh tổng tài của đầu tư Ích Nhạc tại thị xã Thanh Lâm chúng ta. Anh vu tội cho tổng tài Hứa Đa Đa như vậy, chúng tôi có thể tố cáo anh.
Đúng lúc này, từ bên trong xe lại có hai người đi ra. Một là nam tử, rõ ràng là tài xế. Một người còn lại là một nữ tử, ăn mặc đều là hình tượng thành phần trí thức tiêu chuẩn. Mặc dù bây giờ là đang là mùa hè, cô hoàn toàn không có chút thả lỏng nào. Càng thú hút ánh mắt của người khác chính là đôi chân dài của cô mang theo tất chân màu đen, mông căng vểnh khiến người ta có kích động muốn dùng sức vuốt ve.
Cô chính là Hạ Hỉ, thư ký kiêm tình nhân của Hứa Đa Đa.
Hạ Hỉ ở bên cạnh Hứa Đa Đa, cũng không phải chỉ diễn một vai, mà chính là một vai dung hợp. Nếu không phải như thế, Hứa Đa Đa cũng không dẫn theo Hạ Hỉ bên cạnh, đi tới nơi như vậy.
Quả nhiên Hạ Hỉ không phụ sự mong đợi của mọi người. Sau khi bước ra ngoài nói một hồi, lập tức khiến tâm tình Hứa Đa Đa ổn định lại. Đúng vậy, mình sợ thế lực gì chứ. Chẳng lẽ Tô Mộc còn dám thật sự động tới mình hay sao? Nếu thật sự là như vậy, Tô Mộc cho dù hiện tại đã không còn ở huyện Hình Đường, không về thuộc sự quản lý ở nơi này, Hứa Đa Đa cũng có thể thu thập hắn. Càng chưa nói tới Hứa Đa Đa còn biết, hiện tại Tô Mộc chẳng qua là một cán bộ bị giao lưu đẩy ra ngoài, ở huyện Hình Đường này đã sớm không còn phong quang như trước đây, trở mình không gây ra nổi sóng gió gì, còn có thể làm gì được mình?
– Tiểu Khả, con nói bây giờ anh con có thể giải quyết được chuyện này không? Ba nghe đối phương hình như có lai lịch không nhỏ?
Tô Lão Thực thấp giọng hỏi.
– Ba, ba cứ an tâm đi. Anh con không có việc gì đâu.
Tô Khả tự tin nói. Mà trong lúc cô vừa nói xong, ánh mắt liền sáng ngời. Bởi vì cô đã phát hiện từ phía xa có một chiếc xe đi tới. Vừa vặn chính là xe riêng của Ôn Ly.
– Ba, ba để ý mẹ, con qua đón bạn học.
Tô Khả nói.
– Chậm một chút!
Tô Lão Thực nói.
Tô Mộc quét mắt nhìn về phía Hạ Hỉ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười lắc đầu. Thật đúng là tiểu hài tử ba tuổi. Cùng mình chơi pháp luật, còn nói chuyện nghiêm túc như vậy, quả thực chính là buồn cười. Sự tôn nghiêm của luật pháp không cho phép được khinh thường. Về điểm ấy mình biết. Nhưng phải biết rằng nhà nước hiện nay, pháp luật có đôi khi cũng không phải là vạn năng. Nếu quả thật pháp luật có thể giải quyết hết tất cả mọi vấn đề, vậy thế giới này đã sớm yên tĩnh.
Chỉ có điều khiếu thưởng thức của Hứa Đa Đa thật ra không tệ. Hạ Hỉ này là một nữ nhân nhìn bề ngoài giống thục nữ bên trong lại đầy mị hoặc. Hiện tại cô lại đang tuổi thanh xuân hào quang diễm lệ. Nếu ngắt lấy tư vị tuyệt đối là tuyệt vời. Hơn nữa nhìn dáng dấp và tư thái của Hạ Hỉ, đoán chừng đã bị Hứa Đa Đa khai thác không ít. Nếu không tuyệt đối không thể nói chuyện như vậy. Không chừng vẫn là một cô gái kéo đàn hát vài câu.
Chỉ có điều nữ nhân như vậy lại theo sai người, cho nên làm ra một vài chuyện sẽ nguy hiểm.
Còn nữa, điều khiến Tô Mộc theo bản năng cảm thấy có chút hiếu kỳ chính là người giống như Hứa Đa Đa thời điểm yêu Hạ Hỉ mỹ nữ thành thục như vậy, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng thế nào? Chẳng lẽ Hạ Hỉ là chủ công?
Tô Mộc tà ác nghĩ.
– Đúng vậy. Tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ bang, tố cáo anh vu tội. Có biết tôi là ai không? Ta là tổng tài của Đầu Tư Ích Nhạc!
Hứa Đa Đa hung tợn kêu.
Phì, đúng là vĩnh viễn không an bình!
Sau khi Hứa Đa Đa điên cuồng kêu to như vậy, khí tức nữ tử trên người hắn càng phát ra nồng đậm. Như vậy lại không giống với một nam nhân, trái lại càng bộc phát càng giống như động tác của một người đàn bà chanh chua. Tô Mộc muốn cười, nhưng vẫn cố khống chế. Chỉ có điều đám người xem náo nhiệt xung quanh lại có người không nhịn được, bắt đầu cười rộ lên. Ban đầu có một người bắt đầu cười, ngay sau đó liền kéo theo tất cả những người còn lại cười rộ lên. Ban đầu còn đè nén, rất nhanh liền cười ha ha.
Hứa Đa Đa nghe những tiếng cười chói tai như vậy, nhất thời giậm chân một cái, nhìn về bốn phía.
– Cười cái gì mà cười? Các ngươi cười cái gì mà cười. Tất cả đều im miệng lại cho tôi. Có tin tôi sẽ sai người bắt tất cả các người lại hay không.
– Còn cười? Hạ Hỉ, gọi điện thoại, bảo đồn công an gần nhất nhanh chóng phái người qua cho tôi. Nếu như bọn họ không làm được, báo Tôn Huyện trưởng cho tôi, nói tôi ở trấn Long Tỉnh bị thua thiệt, bị người khi dễ.
Tô Mộc vốn không có ý kiến gì, sau khi nghe hắn nói với Hạ Hỉ những lời như vậy, trong mắt xoay chuyển hỏi.
– Anh là nói tới Tôn Nguyên Bồi sao?
– Không sai. Sợ rồi sao? Chính là Tôn huyện trưởng Tôn Nguyên Bồi. Tôi và Tôn huyện trưởng này là bạn tốt. Còn nữa, vị trí của anh không phải do Tôn huyện trưởng cho người thay thế sao? Hắc hắc, hiện tại đã biết sợ chưa? Ở huyện Hình Đường này, anh muốn đấu với Tôn huyện trưởng, quả thực chính là không biết tự lượng sức.
Hứa Đa Đa nhướng mày nói.
Thật sự là Tôn Nguyên Bồi!
Hạ Hỉ đứng ở bên cạnh, muốn ngăn cản Hứa Đa Đa nói ra những lời này, nhưng đã quá muộn. Hứa Đa Đa đã nhanh chóng nói ra tất cả những lời này. Trên gương mặt Hạ Hỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Chỉ có điều cô cũng không có để ở trong lòng. Hạ Hỉ không phải là một người phụ nữ quá thông minh. Cô ta chỉ ỷ vào minh có chút nhan sắc, có chút đầu óc, đi theo ở bên cạnh Hứa Đa Đa, có đôi khi bày mưu tính kế cho hắn mà thôi.
Theo bản năng Hạ Hỉ cảm giác được, Hứa Đa Đa nói ra những lời này có chút không tốt. Chỉ có điều nếu đã nói hết ra, cũng không sao. Dù sao Tô Mộc đã bị giáng chức ra khỏi huyện Hình Đường, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì hay sao?
– Chúng ta là do trưởng trấn Lý Chấn Sơn của trấn Long Tỉnh yêu cầu tới tiến hành đầu tư. Anh thật sự muốn làm như vậy sao? Anh làm vậy chính là làm chậm trễ chuyện đầu tư ở trấn Long Tỉnh. Làm như vậy hậu quả thế nào, anh có gánh nổi không?
Hạ Hỉ phụ họa nói.
Lúc này cũng không cần phân tích nhiều. Tô Mộc đã biết, Lý Chấn Sơn, gia hỏa này sống ở địa phương trấn Long Tỉnh, nhất định là dựa vào Tôn Nguyên Bồi, cho nên mới có thể trở thành trưởng trấn. Xem ra Tôn Nguyên Bồi sau khi chạy đến nhận chức cũng không chịu yên với tình trạng hiện tại, thật sự nuôi dưỡng một số người. Chỉ có điều xem ra lần này mình trở về, trời xui đất khiến, phải dạy dỗ thật tốt cho vị Tôn huyện trưởng này mới được.
Sau khi xuất hiện ý niệm như vậy, ý định giải quyết chuyện này trong hòa bình trước đó của Tô Mộc liền biến mất. Muốn chơi chúng ta chơi một lần cho lớn. Tin tưởng lần này tôi sẽ chơi ra tuồng, sẽ có rất nhiều người muốn gia nhập vào.
– Tôi chỉ hỏi một câu, các ngươi rốt cuộc có nhận hay không?
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Nhận cái gì. Chuyện này đều là do Lý Chấn Hà làm, có quan hệ gì đến tôi.
Hứa Đa Đa la lớn.
– Nếu như anh không quen Lý Chấn Hà, vậy sao ngay từ đầu đã gọi tên của hắn? Hứa tổng tài, anh giải thích thế nào về chuyện này?
Khóe miệng Tô Mộc cong lên, bộ dạng giống như đang nghiền ngẫm, hỏi.
– Tôi…
Hứa Đa Đa nhất thời nghẹn lời.
– Vừa rồi chúng tôi ở trong xe đã nghe những người bên ngoài kia gọi. Lý Chấn Hà là lưu manh ở trấn Long Tỉnh. Chúng tôi làm sao có thể có chút quan hệ gì với Lý Chấn Hà được? Anh không nên phỉ báng, không nên nói bậy.
Hạ Hỉ vội vàng nói xen vào.
Lời đối thoại của hai người, khiến Lý Chấn Hà ở cách đó không xa nghe được, gương mặt nhất thời đỏ lên. Đây tính là cái gì? Lão tử có lòng tốt làm việc cho các người, đến cuối cùng các ngươi ngay cả một câu nói an ủi cũng không có, một bước liền đá ra ngoài sao?
Trời ạ, các ngươi thật là độc ác. Đừng để rơi vào trong tay tôi, nếu không tôi sẽ cho các người biết dễ chịu.
– Hứa Đa Đa, anh… Mã lặc sa mạc!
Dù thế nào Lý Chấn Hà cũng không nghĩ tới, lực đạo trong cơ thể mình vừa nãy trong lúc bất chợt đã biến mất. Ngay sau đó tiếng hắn chửi ầm lên nhất thời truyền khắp nơi.
Sau một hồi yên tĩnh qua đi, những tiếng cười vang lên.
Hứa Đa Đa đột nhiên hiện thân, cũng khiến Tô Mộc thất thần một lát. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, người vẫn ngồi ở trong chiếc xe kia lại là một nam tử cực phẩm như thế này. Gia hỏa này bộ dạng thật sự không tệ. Gương mặt ngược lại có chút quen thuộc. Giống ai nhỉ? Chẳng lẽ gia hỏa này là người trước đây mình từng quen biết sao? Không có đạo lý này. Mình không cảm thấy mình có quen người như vậy.
Cần gì quan tâm hắn là ai. Bất kể là ai, ngày hôm nay nếu làm ra chuyện như vậy, đều phải chịu trách nhiệm.
– Anh chính là Tô Mộc?
Khi Hứa Đa Đa xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Mộc đã ở cách mình rất gần, hắn đột nhiên mở miệng nói.
– Không sai. Tôi chính là Tô Mộc!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Tôi đã nói, ai lại dám ở chỗ này giống như không để mắt tới vương pháp gây ra náo loạn lớn như vậy. Hóa ra là anh. Tô Mộc, anh nghĩ bây giờ anh còn là Phó huyện trưởng huyện Hình Đường sao? Dám làm ra hành động như vậy, lẽ nào anh không sợ bị bắt lại sao?
Hứa Đa Đa lớn tiếng nói. Chỉ có điều tuy rằng giọng điệu của hắn cao, lại khiến người ta cảm giác giống như là một nữ nhân, ở chỗ này giậm chân làm nũng.
Cục diện này muốn có bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị!
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu. Gia hỏa này xem ra cũng là người tương đối đối chuyện quan trường. Chỉ có điều đã hiểu rõ như vậy, ở trong mắt Tô Mộc là yếu đuối như vậy. Cái gì mà mình không phải là Phó huyện trưởng huyện Hình Đường. Chẳng lẽ nếu như mình vẫn còn, vậy là có thể ở chỗ này động thủ đánh người sao? Tư tưởng quan niệm của gia hỏa này như thế này, cho dù có chút bối cảnh, chắc hẳn cũng sẽ không quá lớn.
– Những người đó là do anh thuê làm?
Tô Mộc hỏi.
– Tôi không biết!
Hứa Đa Đa trực tiếp lắc đầu.
– Anh không biết?
Khóe miệng Tô Mộc cong lên.
– Anh dám nói anh không biết sao? Nhưng tôi rõ ràng nghe được từ trong miệng hắn nói, hắn có quen biết anh. Bọn họ đã nhận tội, nói đêm qua đẩy sập cửa hàng rau này, cũng là do nhận được chỉ thị từ chỗ anh. Còn bảo hôm nay nếu như chủ cửa hàng rau này không đồng ý bán đi nhà, buổi tối các anh sẽ cứng rắn lôi bọn họ từ trong phòng ra, sau đó phá toàn bộ ngôi nhà này.
– Nói bậy!
Hứa Đa Đa nhất thời tức giận kêu lên.
Bây giờ Hứa Đa Đa là thật sự hận Lý Chấn Hà đến chết. Ban đầu, chuyện như vậy, hắn không nhất thiết phải tự mình đứng ra. Cũng bởi vì không tin năng lực làm việc của gia hỏa Lý Chấn Hà kia, cho nên mới tính tự mình qua. Quả nhiên bị mình đoán đúng. Ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy, Lý Chấn Hà cũng không làm được. Chỉ có điều không quan tâm làm thế nào, bây giờ hắn tuyệt đối không thể thừa nhận bất kỳ chuyện gì.
– Sự thực đều ở đây, anh muốn chối cãi hay sao?
Tô Mộc nói thẳng.
– Tô tiên sinh, tôi mong anh chú ý nói chuyện cho đúng mực. Cái gì gọi là chúng tôi muốn chối cãi? Cái gì gọi là sự thực đều ở đây? Sự thực ở đâu? Lý Chấn Hà rốt cuộc nói cho anh biết những gì, chúng tôi đều không biết. Anh không nên tiếp tục ở đây dây dưa với chúng tôi. Chúng tôi thật sự không biết anh muốn làm cái gì? Hoặc là anh còn không biết người đứng ở trước mắt anh chính là ai. Tôi có thể nói cho anh biết. Vị này chính là Hứa Đa Đa tiên sinh tổng tài của đầu tư Ích Nhạc tại thị xã Thanh Lâm chúng ta. Anh vu tội cho tổng tài Hứa Đa Đa như vậy, chúng tôi có thể tố cáo anh.
Đúng lúc này, từ bên trong xe lại có hai người đi ra. Một là nam tử, rõ ràng là tài xế. Một người còn lại là một nữ tử, ăn mặc đều là hình tượng thành phần trí thức tiêu chuẩn. Mặc dù bây giờ là đang là mùa hè, cô hoàn toàn không có chút thả lỏng nào. Càng thú hút ánh mắt của người khác chính là đôi chân dài của cô mang theo tất chân màu đen, mông căng vểnh khiến người ta có kích động muốn dùng sức vuốt ve.
Cô chính là Hạ Hỉ, thư ký kiêm tình nhân của Hứa Đa Đa.
Hạ Hỉ ở bên cạnh Hứa Đa Đa, cũng không phải chỉ diễn một vai, mà chính là một vai dung hợp. Nếu không phải như thế, Hứa Đa Đa cũng không dẫn theo Hạ Hỉ bên cạnh, đi tới nơi như vậy.
Quả nhiên Hạ Hỉ không phụ sự mong đợi của mọi người. Sau khi bước ra ngoài nói một hồi, lập tức khiến tâm tình Hứa Đa Đa ổn định lại. Đúng vậy, mình sợ thế lực gì chứ. Chẳng lẽ Tô Mộc còn dám thật sự động tới mình hay sao? Nếu thật sự là như vậy, Tô Mộc cho dù hiện tại đã không còn ở huyện Hình Đường, không về thuộc sự quản lý ở nơi này, Hứa Đa Đa cũng có thể thu thập hắn. Càng chưa nói tới Hứa Đa Đa còn biết, hiện tại Tô Mộc chẳng qua là một cán bộ bị giao lưu đẩy ra ngoài, ở huyện Hình Đường này đã sớm không còn phong quang như trước đây, trở mình không gây ra nổi sóng gió gì, còn có thể làm gì được mình?
– Tiểu Khả, con nói bây giờ anh con có thể giải quyết được chuyện này không? Ba nghe đối phương hình như có lai lịch không nhỏ?
Tô Lão Thực thấp giọng hỏi.
– Ba, ba cứ an tâm đi. Anh con không có việc gì đâu.
Tô Khả tự tin nói. Mà trong lúc cô vừa nói xong, ánh mắt liền sáng ngời. Bởi vì cô đã phát hiện từ phía xa có một chiếc xe đi tới. Vừa vặn chính là xe riêng của Ôn Ly.
– Ba, ba để ý mẹ, con qua đón bạn học.
Tô Khả nói.
– Chậm một chút!
Tô Lão Thực nói.
Tô Mộc quét mắt nhìn về phía Hạ Hỉ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười lắc đầu. Thật đúng là tiểu hài tử ba tuổi. Cùng mình chơi pháp luật, còn nói chuyện nghiêm túc như vậy, quả thực chính là buồn cười. Sự tôn nghiêm của luật pháp không cho phép được khinh thường. Về điểm ấy mình biết. Nhưng phải biết rằng nhà nước hiện nay, pháp luật có đôi khi cũng không phải là vạn năng. Nếu quả thật pháp luật có thể giải quyết hết tất cả mọi vấn đề, vậy thế giới này đã sớm yên tĩnh.
Chỉ có điều khiếu thưởng thức của Hứa Đa Đa thật ra không tệ. Hạ Hỉ này là một nữ nhân nhìn bề ngoài giống thục nữ bên trong lại đầy mị hoặc. Hiện tại cô lại đang tuổi thanh xuân hào quang diễm lệ. Nếu ngắt lấy tư vị tuyệt đối là tuyệt vời. Hơn nữa nhìn dáng dấp và tư thái của Hạ Hỉ, đoán chừng đã bị Hứa Đa Đa khai thác không ít. Nếu không tuyệt đối không thể nói chuyện như vậy. Không chừng vẫn là một cô gái kéo đàn hát vài câu.
Chỉ có điều nữ nhân như vậy lại theo sai người, cho nên làm ra một vài chuyện sẽ nguy hiểm.
Còn nữa, điều khiến Tô Mộc theo bản năng cảm thấy có chút hiếu kỳ chính là người giống như Hứa Đa Đa thời điểm yêu Hạ Hỉ mỹ nữ thành thục như vậy, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng thế nào? Chẳng lẽ Hạ Hỉ là chủ công?
Tô Mộc tà ác nghĩ.
– Đúng vậy. Tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ bang, tố cáo anh vu tội. Có biết tôi là ai không? Ta là tổng tài của Đầu Tư Ích Nhạc!
Hứa Đa Đa hung tợn kêu.
Phì, đúng là vĩnh viễn không an bình!
Sau khi Hứa Đa Đa điên cuồng kêu to như vậy, khí tức nữ tử trên người hắn càng phát ra nồng đậm. Như vậy lại không giống với một nam nhân, trái lại càng bộc phát càng giống như động tác của một người đàn bà chanh chua. Tô Mộc muốn cười, nhưng vẫn cố khống chế. Chỉ có điều đám người xem náo nhiệt xung quanh lại có người không nhịn được, bắt đầu cười rộ lên. Ban đầu có một người bắt đầu cười, ngay sau đó liền kéo theo tất cả những người còn lại cười rộ lên. Ban đầu còn đè nén, rất nhanh liền cười ha ha.
Hứa Đa Đa nghe những tiếng cười chói tai như vậy, nhất thời giậm chân một cái, nhìn về bốn phía.
– Cười cái gì mà cười? Các ngươi cười cái gì mà cười. Tất cả đều im miệng lại cho tôi. Có tin tôi sẽ sai người bắt tất cả các người lại hay không.
– Còn cười? Hạ Hỉ, gọi điện thoại, bảo đồn công an gần nhất nhanh chóng phái người qua cho tôi. Nếu như bọn họ không làm được, báo Tôn Huyện trưởng cho tôi, nói tôi ở trấn Long Tỉnh bị thua thiệt, bị người khi dễ.
Tô Mộc vốn không có ý kiến gì, sau khi nghe hắn nói với Hạ Hỉ những lời như vậy, trong mắt xoay chuyển hỏi.
– Anh là nói tới Tôn Nguyên Bồi sao?
– Không sai. Sợ rồi sao? Chính là Tôn huyện trưởng Tôn Nguyên Bồi. Tôi và Tôn huyện trưởng này là bạn tốt. Còn nữa, vị trí của anh không phải do Tôn huyện trưởng cho người thay thế sao? Hắc hắc, hiện tại đã biết sợ chưa? Ở huyện Hình Đường này, anh muốn đấu với Tôn huyện trưởng, quả thực chính là không biết tự lượng sức.
Hứa Đa Đa nhướng mày nói.
Thật sự là Tôn Nguyên Bồi!
Hạ Hỉ đứng ở bên cạnh, muốn ngăn cản Hứa Đa Đa nói ra những lời này, nhưng đã quá muộn. Hứa Đa Đa đã nhanh chóng nói ra tất cả những lời này. Trên gương mặt Hạ Hỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Chỉ có điều cô cũng không có để ở trong lòng. Hạ Hỉ không phải là một người phụ nữ quá thông minh. Cô ta chỉ ỷ vào minh có chút nhan sắc, có chút đầu óc, đi theo ở bên cạnh Hứa Đa Đa, có đôi khi bày mưu tính kế cho hắn mà thôi.
Theo bản năng Hạ Hỉ cảm giác được, Hứa Đa Đa nói ra những lời này có chút không tốt. Chỉ có điều nếu đã nói hết ra, cũng không sao. Dù sao Tô Mộc đã bị giáng chức ra khỏi huyện Hình Đường, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì hay sao?
– Chúng ta là do trưởng trấn Lý Chấn Sơn của trấn Long Tỉnh yêu cầu tới tiến hành đầu tư. Anh thật sự muốn làm như vậy sao? Anh làm vậy chính là làm chậm trễ chuyện đầu tư ở trấn Long Tỉnh. Làm như vậy hậu quả thế nào, anh có gánh nổi không?
Hạ Hỉ phụ họa nói.
Lúc này cũng không cần phân tích nhiều. Tô Mộc đã biết, Lý Chấn Sơn, gia hỏa này sống ở địa phương trấn Long Tỉnh, nhất định là dựa vào Tôn Nguyên Bồi, cho nên mới có thể trở thành trưởng trấn. Xem ra Tôn Nguyên Bồi sau khi chạy đến nhận chức cũng không chịu yên với tình trạng hiện tại, thật sự nuôi dưỡng một số người. Chỉ có điều xem ra lần này mình trở về, trời xui đất khiến, phải dạy dỗ thật tốt cho vị Tôn huyện trưởng này mới được.
Sau khi xuất hiện ý niệm như vậy, ý định giải quyết chuyện này trong hòa bình trước đó của Tô Mộc liền biến mất. Muốn chơi chúng ta chơi một lần cho lớn. Tin tưởng lần này tôi sẽ chơi ra tuồng, sẽ có rất nhiều người muốn gia nhập vào.
– Tôi chỉ hỏi một câu, các ngươi rốt cuộc có nhận hay không?
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Nhận cái gì. Chuyện này đều là do Lý Chấn Hà làm, có quan hệ gì đến tôi.
Hứa Đa Đa la lớn.
– Nếu như anh không quen Lý Chấn Hà, vậy sao ngay từ đầu đã gọi tên của hắn? Hứa tổng tài, anh giải thích thế nào về chuyện này?
Khóe miệng Tô Mộc cong lên, bộ dạng giống như đang nghiền ngẫm, hỏi.
– Tôi…
Hứa Đa Đa nhất thời nghẹn lời.
– Vừa rồi chúng tôi ở trong xe đã nghe những người bên ngoài kia gọi. Lý Chấn Hà là lưu manh ở trấn Long Tỉnh. Chúng tôi làm sao có thể có chút quan hệ gì với Lý Chấn Hà được? Anh không nên phỉ báng, không nên nói bậy.
Hạ Hỉ vội vàng nói xen vào.
Lời đối thoại của hai người, khiến Lý Chấn Hà ở cách đó không xa nghe được, gương mặt nhất thời đỏ lên. Đây tính là cái gì? Lão tử có lòng tốt làm việc cho các người, đến cuối cùng các ngươi ngay cả một câu nói an ủi cũng không có, một bước liền đá ra ngoài sao?
Trời ạ, các ngươi thật là độc ác. Đừng để rơi vào trong tay tôi, nếu không tôi sẽ cho các người biết dễ chịu.
– Hứa Đa Đa, anh… Mã lặc sa mạc!
Dù thế nào Lý Chấn Hà cũng không nghĩ tới, lực đạo trong cơ thể mình vừa nãy trong lúc bất chợt đã biến mất. Ngay sau đó tiếng hắn chửi ầm lên nhất thời truyền khắp nơi.
Sau một hồi yên tĩnh qua đi, những tiếng cười vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.