Chương 798: Mạng người như cỏ rác
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 801: Mạng người như cỏ rác
Một câu nói như sấm động giữa trời quang!
Người bị chấn trụ đầu tiên không phải là Hoàng Đảm, mà là những người đứng bên cạnh Hoàng Đảm, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, lần xuất cảnh vốn tưởng rằng rất dễ dàng này lại xuất hiện kết quả như thế.
Bọn họ rất rõ ràng ân oán giữa Hoàng Đảm và Từ Thiếu Cung, biết hai người đã vạch mặt như vậy thì không thể tiếp tục chung sống hòa bình. Bọn họ làm thuộc hạ, chỉ có thể lựa chọn đứng bên một đội ngũ, bằng không chờ đợi bọn hắn chắc chắn là cục diện còn thê thảm hơn Hoàng Đảm.
Buồn cười? Cánh tay có thể vắt quá bắp đùi sao?
Hoàng Đảm cũng bị Từ Thiếu Cung thu thập, vậy bọn họ làm thế nào chống cự?
Tại sao ngài phải cách chức của tôi?
Hoàng Đảm từ trong khiếp sợ tỉnh lại la lớn.
Nguyên nhân tại sao cậu rất nhanh sẽ biết, Hoàng Đảm hiện tại cậu bị nghi ngờ lạm dụng tư quyền, tra tấn bức cung, hiện tại xin theo chúng tôi trở về, tiếp nhận kỷ luật điều tra nội bộ.
Từ Thiếu Cung lạnh lùng nói.
Đây là ngươi quan báo tư thù! Đây là ngươi công khai hãm hại! Đây là….
Hoàng Đảm còn muốn hét lên, Từ Thiếu Cung đã đưa mắt ra hiệu, tâm phúc đi theo hai bên liền trực tiếp tiến lên, một tả một hữu túm lấy Hoàng Đảm, đồng thời cho một cùi trỏ khiến cho Hoàng Đảm không thể la hét được nữa. Chẳng những la không ra, trên trán hiện đầy mồ hôi, gương mặt vừa rồi còn lớn lối, lúc này cũng bắt đầu trở nên có chút dữ tợn.
Tô chủ nhiệm, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý. Tôi biết ngài bận rộn, ngài mau đi đi.
Từ Thiếu Cung nói.
Là một người rất biết làm việc!
Trong lòng Tô Mộc âm thầm thưởng thức Từ Thiếu Cung, đồng thời, vươn tay ra bắt tay Từ Thiếu Cung, cười nói:
Từ cục, chuyện này làm phiền ngài giải quyết. Về phần chuyện Hoàng Đảm nói, tuyệt đối không phải là tôi làm. Nếu như ngài cần chứng cớ…, lúc ấy tôi đang cùng Đỗ Phẩm Thượng ăn cơm ở hội sở Đế Hào. Đi theo còn có công tử của Phó thị trưởng Lưu Kiên, ngài hoàn toàn có thể tìm bọn họ chứng thực.
Bây giờ tôi thật sự có chuyện, phải lập tức chạy về thành phố Cổ Lan. Nếu có bất kỳ tình huống gì, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.
Được!
Từ Thiếu Cung gật đầu nói.
Tô Mộc không dừng lại lâu, rất nhanh ngồi vào bên trong xe:
Triệu ca, bây giờ lập tức trở về, đừng quan tâm đến chúng tôi, có thể lái nhanh được bao nhiêu thì lái.
Tôi hiểu!
Triệu Vô Cực gật đầu, liền bắt đầu nhanh chóng lái xe đi.
Cho đến lúc này Tô Mộc mới thanh tĩnh lại, hắn biết lúc này gấp gáp cũng vô ích, thay vì như vậy không bằng bình tâm nghỉ ngơi một lát rồi hãy nói. Nhìn Trương Quan Trung, Tô Mộc đột nhiên cười lên.
Quan Trung, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết lúc ấy cậu đang ở đây, còn quấy rầy buổi hẹn của cậu, không có chuyện gì chứ?
Tô Mộc cười hỏi.
Lãnh đạo, xem ngài nói gì kìa, trong nhà xảy ra chuyện, tôi có thể không chạy về sao? Về phần chuyện ngài nói, không có ảnh hưởng gì. Thật ra tôi và cô gái ấy đúng là bạn học cũ, nhưng giữa chúng tôi cũng không có loại quan hệ đó. Hôm nay sở dĩ cùng nàng đi dạo phố, là bởi vì nàng gặp phải một số chuyện phiền lòng, không muốn đi làm, cho nên tôi mới theo nàng ra ngoài đi bộ giải sầu mà thôi.
Trương Quan Trung vội nói.
Có vẻ lo sợ!
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Tô Mộc liền hỏi tiếp:
Tôi thấy cô bé đó cũng không tệ, có lẽ là một cô gái rất dịu dàng, làm sao một cô gái như thế cũng gặp phải chuyện phiền lòng? Nếu là chuyện phiền lòng, cho dù giữa hai người không có quan hệ nam nữ, nhưng dù sao vẫn là bạn học cũ, thời điểm nên xuất thủ nhất định phải xuất thủ. Thế nào? Có phải nàng gặp chuyện gì khó xử, nói ra nghe xem, không chừng tôi còn có thể giúp đỡ.
Cái này…
Trương Quan Trung Trung hơi chần chờ , nhưng cũng không định bỏ qua, phải biết rằng chuyện này hắn thật sự không giúp đỡ được. Nếu Tô Mộc nguyện ý xuất thủ, có lẽ có thể chân chính giải quyết khó khăn. Phải biết rằng nói đến nhân duyên, Trương Quan Trung Trung không tin mình có thể so sánh với Tô Mộc.
Thật ra là vì…
Sau khi Trương Quan Trung Trung sơ lược nói lại chuyện này, liền nói:
Lãnh đạo, thật ra chuyện này thật sự không thể trách nàng, nhưng không có cách nào, ai bảo nàng làm việc ở đó. Cho nên hiện tại nàng rất buồn bực, muốn đổi chỗ làm? Nhưng lại rất sợ, nếu đổi chỗ khác, sẽ không bằng hiện tại thì làm sao. Cho nên nàng chính là nghĩ, chỉ cần điều chỉnh công việc bên trong cục Kiểm tra là được, chỉ cần đừng kẹp nàng ở giữa nữa, hai bên đều không gặp khó khăn là được.
Đơn giản!
Tô Mộc suy nghĩ, liền trực tiếp gọi điện cho Lưu Kiên, nói chuyện với hắn, Lưu Kiên liền vỗ ngực đáp ứng. Trương Quan Trung nhìn chuyện mình đang nhức đầu, sau mấy câu nói của Tô Mộc liền có thể giải quyết, thật sự rất cảm động.
Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, lần này trở về, chỉ sợ sẽ rất bận rộn!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Vâng, lãnh đạo!
Trương Quan Trung gật đầu nói.
Nếu có thể trợ giúp cho người bên cạnh, Tô Mộc không ngần ngại làm. Phải biết rằng Trương Quan Trung Trung là thư ký của mình, đây chính là người mình dụng tâm bồi dưỡng, để sau này sử dụng. Nếu như đối với người của mình cũng không thể chiếu cố, như vậy kêu bọn Trương Quan Trung làm sao có thể trung thành đi theo ngươi. Thái độ của Tô Mộc rất rõ ràng, phàm là người ta chọn lựa, trải qua khảo chứng của quan bảng, bọn họ đều có thể tin.
Có thể cho người khác cơ hội, ta sẽ cho bọn hắn cơ hội.
Cơ hội ta cho, về phần có thể nắm chặt hay không, về phần có thể quật khởi hay không, sẽ phải xem năng lực của bọn họ!
Quán cà phê Tả Nhĩ.
Khi ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bao phủ trên người, hai cô gái mới bắt đầu có phản ứng. Hoàng Tiệp nhíu mày, cảm giác đầu vẫn có chút váng vất, miệng cảm thấy rất khát, giãy dụa muốn ngồi dậy. Ai ngờ nàng vừa động, bên cạnh đột nhiên cũng xuất hiện một người cử động. Hoàng Tiệp lập tức sợ hết hồn, vội vàng nhìn qua, sau khi phát hiện là Chương Linh Quân, vẻ mặt khẩn trương mới hơi chút buông lỏng.
A! Tại sao tôi lại ở đây?
Chương Linh Quân cũng mơ màng mở hai mắt, sau khi nhìn thấy Hoàng Tiệp, liền theo bản năng hô to một tiếng.
Được rồi, kêu cái gì, chẳng lẽ tôi có thể ăn thịt cô sao.
Hoàng Tiệp gắt giọng.
Hoàng tỷ, chuyện gì thế nào? Tại sao tôi không nhớ gì cả, tại sao chúng ta lại ở đây? Tối qua tôi ngủ ở đây sao… hỏng bét rồi, tôi không gọi điện về. Không biết lão ấy nhà tôi có ghen, suy nghĩ lung tung hay không.
Chương Linh Quân gấp giọng nói.
Để tôi nghĩ xem…
Hoàng Tiệp và Chương Linh Quân bắt đầu nhớ lại, rất nhanh hai người đã nhớ lại xảy ra chuyện gì, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ xấu hổ.Bởi vì hai người đều đã nhớ ra, y phục trên người các nàng đều là Tô Mộc giúp đỡ cởi ra, nói cách khác thân thể của hai người bọn họ đã bị Tô Mộc nhìn thấy hết. Cũng không biết Tô Mộc có làm gì nữa hay không, nếu không các nàng thật sự mắc cỡ muốn chết.
Tên tiểu tử đó bây giờ thật to gan, lại dám cởi y phục của chúng ta. Lần sau nếu gặp hắn, tôi phải cho hắn một trận mới được.
Chương Linh Quân làm ra bộ rất căm hận, nói.
Vậy sao? Chỉ sợ đến lúc đó cô không nỡ đánh hắn.
Hoàng Tiệp cười khanh khách.
Hoàng tỷ, chị nói gì vậy? Tôi chắc chắn sẽ đánh hắn. Còn tỷ nữa, làm sao cảm giác tỷ không để ý gì vậy? Chẳng lẽ tỷ không biết tỷ đã bị hắn nhìn thấy hết sao?
Tôi không ngại, tôi còn thích kia.
Hoàng tỷ, tỷ…?
Tôi làm sao? Nhưng, Tiểu Quân, không ngờ cô cũng rất lợi hại.
A, Hoàng tỷ, tỷ sờ đi đâu vậy!
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, hai cô gái cứ như vậy vui vẻ trêu đùa. Chẳng qua trong lòng hai người rốt cuộc nghĩ như thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết.
Hai thục nữ rốt cuộc nghĩ như thế nào, bây giờ Tô Mộc không có tâm tư để ý, hắn hiện tại thật sự không còn tâm trí để ý tới những chuyện này. Mà lao xe như bay, cuối cùng lúc ba giờ chiều, xuất hiện tại địa giới thành phố Cổ Lan.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên, bên kia truyền đến thanh âm của Lý Hưng Hoa:
Lý bí thư!
Tô Mộc, cậu hiện tại đến đâu rồi?
Lý Hưng Hoa gấp giọng hỏi.
Tôi hiện tại đã đến thành phố Cổ Lan chúng ta, đang chạy về phía khu vực thành thị.
Tô Mộc nói.
Rất tốt, cậu trở lại là tốt rồi. Tin tưởng cậu cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù chuyện này không phải do người của khu Cao Khai các cậu làm, nhưng ở đó có chút tranh cãi, người bị đè chết dù sao cũng ở khu Cao Khai. Chuyện này cậu định xử lý thế nào đây?
Phải biết rằng chuyện này có thể sẽ có chút phiền toái, người gây chuyện hình như có chút quan hệ với Từ bí thư.
Lý Hưng Hoa nói.
Bất kể là ai, bất kể có quan hệ với ai, chỉ cần hắn phạm pháp, tôi sẽ theo quy định xử lý. Lý bí thư, ngài yên tâm, tôi biết ngài muốn tốt cho tôi, nhưng chuyện này tôi đã quyết định rồi. Chờ sau khi tôi điều tra rõ ràng, sẽ báo cáo với ngài.
Tô Mộc nói.
Được, cứ thoải mái làm đi, tôi sẽ ủng hộ cậu!
Lý Hưng Hoa không nói thêm gì nữa, trực tiếp tỏ thái độ.
Vâng, Lý bí thư!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Mộc cũng không có bao nhiêu buông lỏng. Mặc dù có Lý Hưng Hoa ủng hộ, nhưng hắn đồng dạng biết, có thể kinh động Lý Hưng Hoa chào hỏi trước như vậy, đã nói lên sau lưng chuyện này thật sự có phiền toái.Về phần phiền toái này như thế nào, Tô Mộc hiện tại còn chưa biết.
Từ Minh Phàm, có thể trở thành lãnh đạo đứng thứ ba thành phố Cổ Lan, phó bí thư chuyên trách khối đảng, há có thể là người không có hậu đài phía sau?
Chẳng qua là ngươi có hậu đài thì như thế nào?
Chẳng lẽ có thể lấy mạng người khác sao?
Mạng người như cỏ rác, chuyện như vậy, ta tuyệt đối không cho phép phát sinh trên vùng đất của ta!
Bất kể là ai, chỉ cần giết người, cũng phải tiếp nhận nghiêm trị của luật pháp.
Triệu ca, lái nhanh nữa đi, trực tiếp đến chỗ giao nhau giữa thành khu cũ và khu Cao Khai chúng ta!
Tôi biết rồi!
Một câu nói như sấm động giữa trời quang!
Người bị chấn trụ đầu tiên không phải là Hoàng Đảm, mà là những người đứng bên cạnh Hoàng Đảm, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, lần xuất cảnh vốn tưởng rằng rất dễ dàng này lại xuất hiện kết quả như thế.
Bọn họ rất rõ ràng ân oán giữa Hoàng Đảm và Từ Thiếu Cung, biết hai người đã vạch mặt như vậy thì không thể tiếp tục chung sống hòa bình. Bọn họ làm thuộc hạ, chỉ có thể lựa chọn đứng bên một đội ngũ, bằng không chờ đợi bọn hắn chắc chắn là cục diện còn thê thảm hơn Hoàng Đảm.
Buồn cười? Cánh tay có thể vắt quá bắp đùi sao?
Hoàng Đảm cũng bị Từ Thiếu Cung thu thập, vậy bọn họ làm thế nào chống cự?
Tại sao ngài phải cách chức của tôi?
Hoàng Đảm từ trong khiếp sợ tỉnh lại la lớn.
Nguyên nhân tại sao cậu rất nhanh sẽ biết, Hoàng Đảm hiện tại cậu bị nghi ngờ lạm dụng tư quyền, tra tấn bức cung, hiện tại xin theo chúng tôi trở về, tiếp nhận kỷ luật điều tra nội bộ.
Từ Thiếu Cung lạnh lùng nói.
Đây là ngươi quan báo tư thù! Đây là ngươi công khai hãm hại! Đây là….
Hoàng Đảm còn muốn hét lên, Từ Thiếu Cung đã đưa mắt ra hiệu, tâm phúc đi theo hai bên liền trực tiếp tiến lên, một tả một hữu túm lấy Hoàng Đảm, đồng thời cho một cùi trỏ khiến cho Hoàng Đảm không thể la hét được nữa. Chẳng những la không ra, trên trán hiện đầy mồ hôi, gương mặt vừa rồi còn lớn lối, lúc này cũng bắt đầu trở nên có chút dữ tợn.
Tô chủ nhiệm, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý. Tôi biết ngài bận rộn, ngài mau đi đi.
Từ Thiếu Cung nói.
Là một người rất biết làm việc!
Trong lòng Tô Mộc âm thầm thưởng thức Từ Thiếu Cung, đồng thời, vươn tay ra bắt tay Từ Thiếu Cung, cười nói:
Từ cục, chuyện này làm phiền ngài giải quyết. Về phần chuyện Hoàng Đảm nói, tuyệt đối không phải là tôi làm. Nếu như ngài cần chứng cớ…, lúc ấy tôi đang cùng Đỗ Phẩm Thượng ăn cơm ở hội sở Đế Hào. Đi theo còn có công tử của Phó thị trưởng Lưu Kiên, ngài hoàn toàn có thể tìm bọn họ chứng thực.
Bây giờ tôi thật sự có chuyện, phải lập tức chạy về thành phố Cổ Lan. Nếu có bất kỳ tình huống gì, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.
Được!
Từ Thiếu Cung gật đầu nói.
Tô Mộc không dừng lại lâu, rất nhanh ngồi vào bên trong xe:
Triệu ca, bây giờ lập tức trở về, đừng quan tâm đến chúng tôi, có thể lái nhanh được bao nhiêu thì lái.
Tôi hiểu!
Triệu Vô Cực gật đầu, liền bắt đầu nhanh chóng lái xe đi.
Cho đến lúc này Tô Mộc mới thanh tĩnh lại, hắn biết lúc này gấp gáp cũng vô ích, thay vì như vậy không bằng bình tâm nghỉ ngơi một lát rồi hãy nói. Nhìn Trương Quan Trung, Tô Mộc đột nhiên cười lên.
Quan Trung, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết lúc ấy cậu đang ở đây, còn quấy rầy buổi hẹn của cậu, không có chuyện gì chứ?
Tô Mộc cười hỏi.
Lãnh đạo, xem ngài nói gì kìa, trong nhà xảy ra chuyện, tôi có thể không chạy về sao? Về phần chuyện ngài nói, không có ảnh hưởng gì. Thật ra tôi và cô gái ấy đúng là bạn học cũ, nhưng giữa chúng tôi cũng không có loại quan hệ đó. Hôm nay sở dĩ cùng nàng đi dạo phố, là bởi vì nàng gặp phải một số chuyện phiền lòng, không muốn đi làm, cho nên tôi mới theo nàng ra ngoài đi bộ giải sầu mà thôi.
Trương Quan Trung vội nói.
Có vẻ lo sợ!
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Tô Mộc liền hỏi tiếp:
Tôi thấy cô bé đó cũng không tệ, có lẽ là một cô gái rất dịu dàng, làm sao một cô gái như thế cũng gặp phải chuyện phiền lòng? Nếu là chuyện phiền lòng, cho dù giữa hai người không có quan hệ nam nữ, nhưng dù sao vẫn là bạn học cũ, thời điểm nên xuất thủ nhất định phải xuất thủ. Thế nào? Có phải nàng gặp chuyện gì khó xử, nói ra nghe xem, không chừng tôi còn có thể giúp đỡ.
Cái này…
Trương Quan Trung Trung hơi chần chờ , nhưng cũng không định bỏ qua, phải biết rằng chuyện này hắn thật sự không giúp đỡ được. Nếu Tô Mộc nguyện ý xuất thủ, có lẽ có thể chân chính giải quyết khó khăn. Phải biết rằng nói đến nhân duyên, Trương Quan Trung Trung không tin mình có thể so sánh với Tô Mộc.
Thật ra là vì…
Sau khi Trương Quan Trung Trung sơ lược nói lại chuyện này, liền nói:
Lãnh đạo, thật ra chuyện này thật sự không thể trách nàng, nhưng không có cách nào, ai bảo nàng làm việc ở đó. Cho nên hiện tại nàng rất buồn bực, muốn đổi chỗ làm? Nhưng lại rất sợ, nếu đổi chỗ khác, sẽ không bằng hiện tại thì làm sao. Cho nên nàng chính là nghĩ, chỉ cần điều chỉnh công việc bên trong cục Kiểm tra là được, chỉ cần đừng kẹp nàng ở giữa nữa, hai bên đều không gặp khó khăn là được.
Đơn giản!
Tô Mộc suy nghĩ, liền trực tiếp gọi điện cho Lưu Kiên, nói chuyện với hắn, Lưu Kiên liền vỗ ngực đáp ứng. Trương Quan Trung nhìn chuyện mình đang nhức đầu, sau mấy câu nói của Tô Mộc liền có thể giải quyết, thật sự rất cảm động.
Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, lần này trở về, chỉ sợ sẽ rất bận rộn!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Vâng, lãnh đạo!
Trương Quan Trung gật đầu nói.
Nếu có thể trợ giúp cho người bên cạnh, Tô Mộc không ngần ngại làm. Phải biết rằng Trương Quan Trung Trung là thư ký của mình, đây chính là người mình dụng tâm bồi dưỡng, để sau này sử dụng. Nếu như đối với người của mình cũng không thể chiếu cố, như vậy kêu bọn Trương Quan Trung làm sao có thể trung thành đi theo ngươi. Thái độ của Tô Mộc rất rõ ràng, phàm là người ta chọn lựa, trải qua khảo chứng của quan bảng, bọn họ đều có thể tin.
Có thể cho người khác cơ hội, ta sẽ cho bọn hắn cơ hội.
Cơ hội ta cho, về phần có thể nắm chặt hay không, về phần có thể quật khởi hay không, sẽ phải xem năng lực của bọn họ!
Quán cà phê Tả Nhĩ.
Khi ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bao phủ trên người, hai cô gái mới bắt đầu có phản ứng. Hoàng Tiệp nhíu mày, cảm giác đầu vẫn có chút váng vất, miệng cảm thấy rất khát, giãy dụa muốn ngồi dậy. Ai ngờ nàng vừa động, bên cạnh đột nhiên cũng xuất hiện một người cử động. Hoàng Tiệp lập tức sợ hết hồn, vội vàng nhìn qua, sau khi phát hiện là Chương Linh Quân, vẻ mặt khẩn trương mới hơi chút buông lỏng.
A! Tại sao tôi lại ở đây?
Chương Linh Quân cũng mơ màng mở hai mắt, sau khi nhìn thấy Hoàng Tiệp, liền theo bản năng hô to một tiếng.
Được rồi, kêu cái gì, chẳng lẽ tôi có thể ăn thịt cô sao.
Hoàng Tiệp gắt giọng.
Hoàng tỷ, chuyện gì thế nào? Tại sao tôi không nhớ gì cả, tại sao chúng ta lại ở đây? Tối qua tôi ngủ ở đây sao… hỏng bét rồi, tôi không gọi điện về. Không biết lão ấy nhà tôi có ghen, suy nghĩ lung tung hay không.
Chương Linh Quân gấp giọng nói.
Để tôi nghĩ xem…
Hoàng Tiệp và Chương Linh Quân bắt đầu nhớ lại, rất nhanh hai người đã nhớ lại xảy ra chuyện gì, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ xấu hổ.Bởi vì hai người đều đã nhớ ra, y phục trên người các nàng đều là Tô Mộc giúp đỡ cởi ra, nói cách khác thân thể của hai người bọn họ đã bị Tô Mộc nhìn thấy hết. Cũng không biết Tô Mộc có làm gì nữa hay không, nếu không các nàng thật sự mắc cỡ muốn chết.
Tên tiểu tử đó bây giờ thật to gan, lại dám cởi y phục của chúng ta. Lần sau nếu gặp hắn, tôi phải cho hắn một trận mới được.
Chương Linh Quân làm ra bộ rất căm hận, nói.
Vậy sao? Chỉ sợ đến lúc đó cô không nỡ đánh hắn.
Hoàng Tiệp cười khanh khách.
Hoàng tỷ, chị nói gì vậy? Tôi chắc chắn sẽ đánh hắn. Còn tỷ nữa, làm sao cảm giác tỷ không để ý gì vậy? Chẳng lẽ tỷ không biết tỷ đã bị hắn nhìn thấy hết sao?
Tôi không ngại, tôi còn thích kia.
Hoàng tỷ, tỷ…?
Tôi làm sao? Nhưng, Tiểu Quân, không ngờ cô cũng rất lợi hại.
A, Hoàng tỷ, tỷ sờ đi đâu vậy!
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, hai cô gái cứ như vậy vui vẻ trêu đùa. Chẳng qua trong lòng hai người rốt cuộc nghĩ như thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết.
Hai thục nữ rốt cuộc nghĩ như thế nào, bây giờ Tô Mộc không có tâm tư để ý, hắn hiện tại thật sự không còn tâm trí để ý tới những chuyện này. Mà lao xe như bay, cuối cùng lúc ba giờ chiều, xuất hiện tại địa giới thành phố Cổ Lan.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên, bên kia truyền đến thanh âm của Lý Hưng Hoa:
Lý bí thư!
Tô Mộc, cậu hiện tại đến đâu rồi?
Lý Hưng Hoa gấp giọng hỏi.
Tôi hiện tại đã đến thành phố Cổ Lan chúng ta, đang chạy về phía khu vực thành thị.
Tô Mộc nói.
Rất tốt, cậu trở lại là tốt rồi. Tin tưởng cậu cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù chuyện này không phải do người của khu Cao Khai các cậu làm, nhưng ở đó có chút tranh cãi, người bị đè chết dù sao cũng ở khu Cao Khai. Chuyện này cậu định xử lý thế nào đây?
Phải biết rằng chuyện này có thể sẽ có chút phiền toái, người gây chuyện hình như có chút quan hệ với Từ bí thư.
Lý Hưng Hoa nói.
Bất kể là ai, bất kể có quan hệ với ai, chỉ cần hắn phạm pháp, tôi sẽ theo quy định xử lý. Lý bí thư, ngài yên tâm, tôi biết ngài muốn tốt cho tôi, nhưng chuyện này tôi đã quyết định rồi. Chờ sau khi tôi điều tra rõ ràng, sẽ báo cáo với ngài.
Tô Mộc nói.
Được, cứ thoải mái làm đi, tôi sẽ ủng hộ cậu!
Lý Hưng Hoa không nói thêm gì nữa, trực tiếp tỏ thái độ.
Vâng, Lý bí thư!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Mộc cũng không có bao nhiêu buông lỏng. Mặc dù có Lý Hưng Hoa ủng hộ, nhưng hắn đồng dạng biết, có thể kinh động Lý Hưng Hoa chào hỏi trước như vậy, đã nói lên sau lưng chuyện này thật sự có phiền toái.Về phần phiền toái này như thế nào, Tô Mộc hiện tại còn chưa biết.
Từ Minh Phàm, có thể trở thành lãnh đạo đứng thứ ba thành phố Cổ Lan, phó bí thư chuyên trách khối đảng, há có thể là người không có hậu đài phía sau?
Chẳng qua là ngươi có hậu đài thì như thế nào?
Chẳng lẽ có thể lấy mạng người khác sao?
Mạng người như cỏ rác, chuyện như vậy, ta tuyệt đối không cho phép phát sinh trên vùng đất của ta!
Bất kể là ai, chỉ cần giết người, cũng phải tiếp nhận nghiêm trị của luật pháp.
Triệu ca, lái nhanh nữa đi, trực tiếp đến chỗ giao nhau giữa thành khu cũ và khu Cao Khai chúng ta!
Tôi biết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.