Chương 1414: Mưu cầu trong ngu xuẩn.
Ẩn Vi Giả
30/11/2016
Chạy trốn?
Dương Ngân Đường thật sự chưa từng nghĩ chuyện sẽ phát triển đến bước này. Có nhất định phải chạy trốn không? Không phải chỉ là xuất hiện chút thành kiến thôi sao? Không đến mức cần phải chạy trốn chứ? Chạy trốn, từ này nghe thôi đã thấy sởn tóc gáy như vậy. Tôi sẽ không chạy trốn. Nếu như tôi trốn đi, vợ, con tôi phải làm sao bây giờ? Bọn họ còn cần tôi chiếu cố.
- Lôi tổng, không đến mức như vậy chứ?
Dương Ngân Đường nhỏ giọng nói.
- Không đến mức? Thế nào mà không đến mức? Trước đó tôi đã nói với anh thế nào? Tôi nói anh phải đại biểu cho kiến trúc Toàn Năng đi tới trấn Bát Lý Hà đòi tiền lương. Điều anh phải làm chính là bình tĩnh bình tĩnh lại bình tĩnh, nhất định phải chứng thực chuyện đối phương không giao trả tiền lương lại cho các anh. Muốn đánh ra cờ hiệu trấn Bát Lý Hà khất nợ tiền lương của đám công nhân kiến trúc Toàn Năng các anh. Nhưng anh lại làm như thế nào hả? Anh lại dám trực tiếp ném những công nhân kia ở nơi đó, sau đó tự mình trốn thoát trở về. Anh có biết đây là dạng hành vi thế nào không? Anh hành động như vậy sẽ phá hủy toàn bộ những gì tôi bố trí. Anh vốn là người chiếm đạo lý. Hiện tại anh vừa trốn đi, chuyện lại biến thành anh không có lý. Mấu chốt nhất chính là, trước khi anh lên đường, tôi đã căn dặn anh thế nào?
- Tôi bảo anh mượn chuyện tiểu học trấn Bát Lý Hà để gây sự, nhưng không có bảo anh đuổi những thầy cô giáo và học sinh ở đó ra ngoài. Biết anh vừa đuổi như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội tồi tệ tới mức nào không? Dương Ngân Đường à Dương Ngân Đường, tôi thật sự không biết nên nói anh như thế nào. Trong cái đầu này của anh chứa cái gì vậy? Tất cả đều là tương hồ sao? Tại sao lại ngu xuẩn như vậy!
Lôi Chính Nam phẫn nộ gầm thét lên.
- Lôi tổng, tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Hiện tại tôi lại trở về có được không?
Dương Ngân Đường cũng ý thức được mình thật sự sai rồi, vội vàng nói.
- Hiện tại lại trở về thì có ích lợi gì? Anh sớm tìm một chỗ trốn hai ba ngày cho tôi. Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Hai ba ngày sau anh trở về là được.
Lôi Chính Nam phiền chán lắc đầu.
- Vâng, tôi nghe ngài.
Dương Ngân Đường vội vàng đáp.
- Đi đi!
Lôi Chính Nam không nói thêm gì nữa, trực tiếp sai người dẫn theo Dương Ngân Đường rời khỏi đó.
Chờ đến khi nơi đây chỉ còn lại có một mình Lôi Chính Nam, hắn không nhịn được xoa đầu, có chút cay đắng, không nói gì cười. Trong chuyện này thật ra chính là do một mình Lôi Chính Nam làm, chính là muốn trút cơn giận kia.
Thông qua biện pháp như thế, tối thiểu có thể gây khó dễ cho trấn Bát Lý Hà, cũng tương đương với gây khó dễ cho Tô Mộc. Nhưng ai ngờ được, chuyện lại phát triển đến mức như vậy.
Thật sự là người định không bằng trời định!
Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói lần này lại rơi vào trong tay Tô Mộc sao? Nếu thật sự như vậy, mình không muốn suy sụp mà chết cũng không được. Nhưng chuyện đã như vậy, mình còn có thể có biện pháp gì khác sao? Không được. Mặc dù mình không trút được cơn giận này, nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu thật sự tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày Tô Mộc thu thập mình. Nếu tiếp tục như vậy, muốn Lôi Chính Bắc được thả ra lại càng khó khăn.
Dựa vào Trần Mai Sử muốn Lôi Chính Bắc từ trong nhà giam đi ra, trong khoảng thời gian ngắn, là chuyện không có khả năng. Nhưng Lôi Chính Nam cũng chỉ có một mình người em ruột là Lôi Chính Bắc, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn hắn bị giam giữ, sau này thậm chí sẽ đối mặt với tai ương lao ngục. Nghĩ đến những hành động dã man thô bạo của đám người trong tù, hắn thật sự kích động, cảm thấy sắp phát điên.
- Chuẩn bị một triệu tiền mặt cho tôi!
Lôi Chính Nam cân nhắc qua, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại phân phó.
- Đúng, hiện tại tôi cần gấp. Trong vòng nửa canh giờ đưa qua cho tôi, bây giờ tôi đang ở trấn Đại Lôi. Chậm một giây, tôi sẽ không để yên cho các người được yên đâu!
- Vâng!
Ngay thời điểm Lôi Chính Nam ở bên này đang phân phó, bên kia Dương Ngân Đường đã đi ra. Nghĩ đến mình phải chạy trốn, trong lòng hắn trước sau không bỏ được cha mẹ, vợ con đang ở nhà. Vì vậy hắn nói với người đi cùng:
- Người anh em, anh xem, tôi cũng là theo chân Lôi tổng đi vào, chẳng qua có chút chuyện làm không tốt mà thôi. Hiện tại tôi chuẩn bị đi cùng anh. Nhưng có thể trước khi đi, để tôi về nhà dặn dò người nhà vài câu được không? Không lâu đâu, chỉ cần mười phút là được.
- Được, vậy thì mười phút!
- Không thành vấn đề!
Nếu không nói chuyện này vừa khéo, Dương Ngân Đường cho rằng mình sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng ngay khi hắn tới gần nhà, còn chưa đi qua cửa nhà, đã bị một thân ảnh làm cho ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó người đi bên cạnh hắn cũng bị đánh ngã. Lập tức, Tưởng Mạn La xuất hiện ở nơi này, hờ hững đảo mắt nhìn qua Dương Ngân Đường, chiếu theo bức ảnh cầm trong tay, rồi quyết đoán nói:
- Dẫn đi!
- Vâng!
Ngay khi Dương Ngân Đường bị nhét vào bên trong xe, chiếc xe vừa rời đi, trong nháy mắt, ở cửa nhà hắn xuất hiện một đứa bé trai. Bởi vì đang là buổi trưa cho nên phải ăn cơm. Cậu bé cầm một cái bát, đang ngồi xổm ở trụ cửa. Nếu như Dương Ngân Đường có thể ở chỗ này, hắn sẽ nghe được đứa bé trai đang lẩm bẩm.
- Mình ở chỗ này chờ ba ba về nhà!
...
Hai giờ chiều.
Tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành đâu vào đấy. Chuyện phát sinh ở trấn Bát Lý Hà, đám người Lý Tuyển đã biết. Nhưng khi bọn họ nghe nói Tô Mộc đang xử lý, đồng thời đã thành công giải quyết xong, không có ai lại có bất kỳ điểm nào lo lắng. Lúc này huyện Hoa Hải tuyệt đối không thể tự loạn trước trận. Hơn nữa chuyện này chỉ cần Lý Tuyển không nói gì, những người còn lại có thể nói cái gì?
- Tô huyện trưởng, người tôi đã đưa tới đội công an huyện các anh. Nếu như không có gì chuyện khác, tôi đi trước.
Tưởng Mạn La thản nhiên nói.
- Tưởng đội trưởng, chuyện lần này thật sự phải cảm ơn cô. Nếu như không nhờ có cô, tôi nghĩ chúng tôi không có biện pháp nào bắt được Dương Ngân Đường về quy án trong thời gian ngắn như vậy.
Tô Mộc cười nói.
- Một cái nhấc tay thôi.
Thần sắc Tưởng Mạn La vẫn như vậy.
- Nếu như có thể, có thời gian tôi muốn mời cô ăn cơm.
Tô Mộc nói.
- Sau này hãy nói.
Tưởng Mạn La cứ như vậy mà rời đi.
Tô Mộc nhìn theo bóng lưng của Tưởng Mạn La, không khỏi bất đắc dĩ cười. Đã biết nữ nhân này rất có cá tính. Hiện tại xem ra quả nhiên đúng là như vậy. Có thể ở tuổi này, được làm đội phó đội hình cảnh thành phố, quả thật có thực học.
- Huyện trưởng, Lôi Chính Nam kiến trúc Đại Hạ huyện Tà muốn gặp ngài.
Sở Tranh lúc này đi tới nói.
- Ai? Lôi Chính Nam?
Tô Mộc ngoài ý muốn nói.
- Đúng vậy, chính là Lôi Chính Nam.
Sở Tranh nói.
- Nói như vậy, hãy để cho hắn vào đi.
Tô Mộc suy nghĩ một chút, sau đó rất bình tĩnh nói.
- Vâng!
Đợi đến khi Lôi Chính Nam đi vào đây, nhìn Tô Mộc, trên mặt hiện vẻ tươi cười nịnh nọt.
- Tô huyện trưởng, đã lâu không gặp. Chúng ta lại gặp mặt!
- Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt. Không biết lần này Lôi tổng muốn làm gì?
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Tô huyện trưởng, tôi biết trong lòng anh bây giờ nhất định là không thoải mái. Chỉ có điều anh không cần khó chịu. Vì chuyện lúc trước đều là do tôi sai. Lần này tôi qua chính là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất đó là xin lỗi ngài, là lời xin lỗi chân thành. Về phần chuyện thứ hai... Tô huyện trưởng, tôi muốn nhờ ngài giúp một chuyện. Có thể, hỗ trợ thả em trai tôi ra được không? Hắn bởi vì lỗ mãng mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng thật ra trong lòng căn bản không phải muốn làm như vậy.
Lôi Chính Nam trầm giọng nói.
Rất trực tiếp? Không phải nên uyển chuyển một chút sao?
Thật ra Lôi Chính Nam cũng định làm như vậy, nhưng cuối cùng hắn không làm, mà lựa chọn loại phương thức trực tiếp nhất. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì không cần thiết phải làm vậy. Chuyện giữa mình và Tô Mộc, trong lòng mỗi người đều biết rõ. Lại dùng lời nói để tiến hành che giấu, thật sự là không cần thiết.
Lôi Chính Nam nói rõ là có ý muốn thử Tô Mộc. Về phần cái vali cầm bên cạnh, bên trong vali chứa tiền mặt, những cái này tạm thời sẽ không lấy ra. Lôi Chính Nam còn không có ngu xuẩn đến mức trực tiếp lấy tiền ra. Nếu như thật sự làm như vậy, tuyệt đối sẽ bị Tô Mộc nắm được cán, xác định một tội danh công khai đút lót.
Cho nên hiện tại điều Lôi Chính Nam muốn làm chính là thử. Nếu như Tô Mộc thật sự có thể thu mua, lại lấy ra cũng không muộn.
Làm người lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm như vậy, chút tâm tư ấy Lôi Chính Nam vẫn phải có. Bằng không hắn đã sớm bị người ta hãm hại không biết bao nhiêu lần. Cho dù có Trần Mai Sử che chở, đều sẽ bị thu thập tới thương tích đầy mình.
- Lôi Chính Nam, anh biết hành vi của anh lúc này là gì không?
Khi Lôi Chính Nam nói ra lời này, thần sắc Tô Mộc đã bắt đầu trở nên ảm đạm. Gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng gặp qua ngườ nào phách lối giống như Lôi Chính Nam. Vì giải vây cho Lôi Chính Bắc, không ngờ dám ở chỗ này, ở bên trong phòng làm việc của huyện trưởng chính quyền huyện nói ra những lời như vậy. Lẽ nào anh thật sự cho rằng nơi đây là nhà của anh? Hay anh cho rằng nơi đây là địa bàn của Trần Mai Sử?
Quá càn rỡ!
- Tô huyện trưởng, tôi mới vừa nói, tôi thật sự không có ý muốn mạo phạm, cho nên tôi tới nơi này trước, là bởi vì tôi thật sự có thành ý. Tôi qua là muốn hóa giải mâu thuẫn với Tô huyện trưởng. Kiến trúc Đại Hạ chúng tôi ở trong huyện Tà là một xí nghiệp có danh tiếng. Nếu như có thể, chúng tôi cũng sẽ đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư xây dựng. Xem như nể mặt Tô huyện trưởng, giai đoạn xây dựng đầu, kiến trúc Đại Hạ chúng tôi hoàn toàn có thể không kiếm tiền. Tô huyện trưởng, anh thấy làm thế có được không?
Lôi Chính Nam bỏ hết cám dỗ này tới cám dỗ khác.
Thật sự bỏ đủ tiền vốn!
Trong lòng Tô Mộc cười nhạt xem thường. Lôi Chính Nam thật sự muốn Lôi Chính Bắc được đi ra. Chỉ có điều càng như vậy tôi lại càng không muốn anh được như ý nguyện. Tội Lôi Chính Bắc phạm phải, thật ra chỉ cần một vài lời là có thể nói rõ ràng. Người như vậy nếu như không bắt giam lại, còn có thiên lý hay không?
Lôi Chính Nam, trong vali của anh chứa có phải là tiền mặt hay không?
Tới đi. Chỉ cần anh dám mở vali ra, tin hay không, bây giờ ngay cả cửa lớn của chính quyền huyện anh cũng đừng mong đi ra ngoài được.
- Lôi Chính Nam, kiến trúc Đại Hạ các anh nếu quả thật muốn đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư, tôi giơ hai tay hoan nghênh. Nhưng nếu như anh muốn thông qua chuyện như vậy, để tôi thả Lôi Chính Bắc ra, vậy nhân lúc này sớm dẹp ý niệm này đi. Không có người nào có thể giỏi hơn pháp luật. Đây là đáp án của tôi!
Tô Mộc chậm rãi nói.
Lời này nói ra, nhất thời khiến sắc mặt Lôi Chính Nam trở nên thâm trầm
Dương Ngân Đường thật sự chưa từng nghĩ chuyện sẽ phát triển đến bước này. Có nhất định phải chạy trốn không? Không phải chỉ là xuất hiện chút thành kiến thôi sao? Không đến mức cần phải chạy trốn chứ? Chạy trốn, từ này nghe thôi đã thấy sởn tóc gáy như vậy. Tôi sẽ không chạy trốn. Nếu như tôi trốn đi, vợ, con tôi phải làm sao bây giờ? Bọn họ còn cần tôi chiếu cố.
- Lôi tổng, không đến mức như vậy chứ?
Dương Ngân Đường nhỏ giọng nói.
- Không đến mức? Thế nào mà không đến mức? Trước đó tôi đã nói với anh thế nào? Tôi nói anh phải đại biểu cho kiến trúc Toàn Năng đi tới trấn Bát Lý Hà đòi tiền lương. Điều anh phải làm chính là bình tĩnh bình tĩnh lại bình tĩnh, nhất định phải chứng thực chuyện đối phương không giao trả tiền lương lại cho các anh. Muốn đánh ra cờ hiệu trấn Bát Lý Hà khất nợ tiền lương của đám công nhân kiến trúc Toàn Năng các anh. Nhưng anh lại làm như thế nào hả? Anh lại dám trực tiếp ném những công nhân kia ở nơi đó, sau đó tự mình trốn thoát trở về. Anh có biết đây là dạng hành vi thế nào không? Anh hành động như vậy sẽ phá hủy toàn bộ những gì tôi bố trí. Anh vốn là người chiếm đạo lý. Hiện tại anh vừa trốn đi, chuyện lại biến thành anh không có lý. Mấu chốt nhất chính là, trước khi anh lên đường, tôi đã căn dặn anh thế nào?
- Tôi bảo anh mượn chuyện tiểu học trấn Bát Lý Hà để gây sự, nhưng không có bảo anh đuổi những thầy cô giáo và học sinh ở đó ra ngoài. Biết anh vừa đuổi như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội tồi tệ tới mức nào không? Dương Ngân Đường à Dương Ngân Đường, tôi thật sự không biết nên nói anh như thế nào. Trong cái đầu này của anh chứa cái gì vậy? Tất cả đều là tương hồ sao? Tại sao lại ngu xuẩn như vậy!
Lôi Chính Nam phẫn nộ gầm thét lên.
- Lôi tổng, tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Hiện tại tôi lại trở về có được không?
Dương Ngân Đường cũng ý thức được mình thật sự sai rồi, vội vàng nói.
- Hiện tại lại trở về thì có ích lợi gì? Anh sớm tìm một chỗ trốn hai ba ngày cho tôi. Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Hai ba ngày sau anh trở về là được.
Lôi Chính Nam phiền chán lắc đầu.
- Vâng, tôi nghe ngài.
Dương Ngân Đường vội vàng đáp.
- Đi đi!
Lôi Chính Nam không nói thêm gì nữa, trực tiếp sai người dẫn theo Dương Ngân Đường rời khỏi đó.
Chờ đến khi nơi đây chỉ còn lại có một mình Lôi Chính Nam, hắn không nhịn được xoa đầu, có chút cay đắng, không nói gì cười. Trong chuyện này thật ra chính là do một mình Lôi Chính Nam làm, chính là muốn trút cơn giận kia.
Thông qua biện pháp như thế, tối thiểu có thể gây khó dễ cho trấn Bát Lý Hà, cũng tương đương với gây khó dễ cho Tô Mộc. Nhưng ai ngờ được, chuyện lại phát triển đến mức như vậy.
Thật sự là người định không bằng trời định!
Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói lần này lại rơi vào trong tay Tô Mộc sao? Nếu thật sự như vậy, mình không muốn suy sụp mà chết cũng không được. Nhưng chuyện đã như vậy, mình còn có thể có biện pháp gì khác sao? Không được. Mặc dù mình không trút được cơn giận này, nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu thật sự tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày Tô Mộc thu thập mình. Nếu tiếp tục như vậy, muốn Lôi Chính Bắc được thả ra lại càng khó khăn.
Dựa vào Trần Mai Sử muốn Lôi Chính Bắc từ trong nhà giam đi ra, trong khoảng thời gian ngắn, là chuyện không có khả năng. Nhưng Lôi Chính Nam cũng chỉ có một mình người em ruột là Lôi Chính Bắc, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn hắn bị giam giữ, sau này thậm chí sẽ đối mặt với tai ương lao ngục. Nghĩ đến những hành động dã man thô bạo của đám người trong tù, hắn thật sự kích động, cảm thấy sắp phát điên.
- Chuẩn bị một triệu tiền mặt cho tôi!
Lôi Chính Nam cân nhắc qua, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại phân phó.
- Đúng, hiện tại tôi cần gấp. Trong vòng nửa canh giờ đưa qua cho tôi, bây giờ tôi đang ở trấn Đại Lôi. Chậm một giây, tôi sẽ không để yên cho các người được yên đâu!
- Vâng!
Ngay thời điểm Lôi Chính Nam ở bên này đang phân phó, bên kia Dương Ngân Đường đã đi ra. Nghĩ đến mình phải chạy trốn, trong lòng hắn trước sau không bỏ được cha mẹ, vợ con đang ở nhà. Vì vậy hắn nói với người đi cùng:
- Người anh em, anh xem, tôi cũng là theo chân Lôi tổng đi vào, chẳng qua có chút chuyện làm không tốt mà thôi. Hiện tại tôi chuẩn bị đi cùng anh. Nhưng có thể trước khi đi, để tôi về nhà dặn dò người nhà vài câu được không? Không lâu đâu, chỉ cần mười phút là được.
- Được, vậy thì mười phút!
- Không thành vấn đề!
Nếu không nói chuyện này vừa khéo, Dương Ngân Đường cho rằng mình sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng ngay khi hắn tới gần nhà, còn chưa đi qua cửa nhà, đã bị một thân ảnh làm cho ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó người đi bên cạnh hắn cũng bị đánh ngã. Lập tức, Tưởng Mạn La xuất hiện ở nơi này, hờ hững đảo mắt nhìn qua Dương Ngân Đường, chiếu theo bức ảnh cầm trong tay, rồi quyết đoán nói:
- Dẫn đi!
- Vâng!
Ngay khi Dương Ngân Đường bị nhét vào bên trong xe, chiếc xe vừa rời đi, trong nháy mắt, ở cửa nhà hắn xuất hiện một đứa bé trai. Bởi vì đang là buổi trưa cho nên phải ăn cơm. Cậu bé cầm một cái bát, đang ngồi xổm ở trụ cửa. Nếu như Dương Ngân Đường có thể ở chỗ này, hắn sẽ nghe được đứa bé trai đang lẩm bẩm.
- Mình ở chỗ này chờ ba ba về nhà!
...
Hai giờ chiều.
Tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành đâu vào đấy. Chuyện phát sinh ở trấn Bát Lý Hà, đám người Lý Tuyển đã biết. Nhưng khi bọn họ nghe nói Tô Mộc đang xử lý, đồng thời đã thành công giải quyết xong, không có ai lại có bất kỳ điểm nào lo lắng. Lúc này huyện Hoa Hải tuyệt đối không thể tự loạn trước trận. Hơn nữa chuyện này chỉ cần Lý Tuyển không nói gì, những người còn lại có thể nói cái gì?
- Tô huyện trưởng, người tôi đã đưa tới đội công an huyện các anh. Nếu như không có gì chuyện khác, tôi đi trước.
Tưởng Mạn La thản nhiên nói.
- Tưởng đội trưởng, chuyện lần này thật sự phải cảm ơn cô. Nếu như không nhờ có cô, tôi nghĩ chúng tôi không có biện pháp nào bắt được Dương Ngân Đường về quy án trong thời gian ngắn như vậy.
Tô Mộc cười nói.
- Một cái nhấc tay thôi.
Thần sắc Tưởng Mạn La vẫn như vậy.
- Nếu như có thể, có thời gian tôi muốn mời cô ăn cơm.
Tô Mộc nói.
- Sau này hãy nói.
Tưởng Mạn La cứ như vậy mà rời đi.
Tô Mộc nhìn theo bóng lưng của Tưởng Mạn La, không khỏi bất đắc dĩ cười. Đã biết nữ nhân này rất có cá tính. Hiện tại xem ra quả nhiên đúng là như vậy. Có thể ở tuổi này, được làm đội phó đội hình cảnh thành phố, quả thật có thực học.
- Huyện trưởng, Lôi Chính Nam kiến trúc Đại Hạ huyện Tà muốn gặp ngài.
Sở Tranh lúc này đi tới nói.
- Ai? Lôi Chính Nam?
Tô Mộc ngoài ý muốn nói.
- Đúng vậy, chính là Lôi Chính Nam.
Sở Tranh nói.
- Nói như vậy, hãy để cho hắn vào đi.
Tô Mộc suy nghĩ một chút, sau đó rất bình tĩnh nói.
- Vâng!
Đợi đến khi Lôi Chính Nam đi vào đây, nhìn Tô Mộc, trên mặt hiện vẻ tươi cười nịnh nọt.
- Tô huyện trưởng, đã lâu không gặp. Chúng ta lại gặp mặt!
- Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt. Không biết lần này Lôi tổng muốn làm gì?
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Tô huyện trưởng, tôi biết trong lòng anh bây giờ nhất định là không thoải mái. Chỉ có điều anh không cần khó chịu. Vì chuyện lúc trước đều là do tôi sai. Lần này tôi qua chính là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất đó là xin lỗi ngài, là lời xin lỗi chân thành. Về phần chuyện thứ hai... Tô huyện trưởng, tôi muốn nhờ ngài giúp một chuyện. Có thể, hỗ trợ thả em trai tôi ra được không? Hắn bởi vì lỗ mãng mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng thật ra trong lòng căn bản không phải muốn làm như vậy.
Lôi Chính Nam trầm giọng nói.
Rất trực tiếp? Không phải nên uyển chuyển một chút sao?
Thật ra Lôi Chính Nam cũng định làm như vậy, nhưng cuối cùng hắn không làm, mà lựa chọn loại phương thức trực tiếp nhất. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì không cần thiết phải làm vậy. Chuyện giữa mình và Tô Mộc, trong lòng mỗi người đều biết rõ. Lại dùng lời nói để tiến hành che giấu, thật sự là không cần thiết.
Lôi Chính Nam nói rõ là có ý muốn thử Tô Mộc. Về phần cái vali cầm bên cạnh, bên trong vali chứa tiền mặt, những cái này tạm thời sẽ không lấy ra. Lôi Chính Nam còn không có ngu xuẩn đến mức trực tiếp lấy tiền ra. Nếu như thật sự làm như vậy, tuyệt đối sẽ bị Tô Mộc nắm được cán, xác định một tội danh công khai đút lót.
Cho nên hiện tại điều Lôi Chính Nam muốn làm chính là thử. Nếu như Tô Mộc thật sự có thể thu mua, lại lấy ra cũng không muộn.
Làm người lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm như vậy, chút tâm tư ấy Lôi Chính Nam vẫn phải có. Bằng không hắn đã sớm bị người ta hãm hại không biết bao nhiêu lần. Cho dù có Trần Mai Sử che chở, đều sẽ bị thu thập tới thương tích đầy mình.
- Lôi Chính Nam, anh biết hành vi của anh lúc này là gì không?
Khi Lôi Chính Nam nói ra lời này, thần sắc Tô Mộc đã bắt đầu trở nên ảm đạm. Gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng gặp qua ngườ nào phách lối giống như Lôi Chính Nam. Vì giải vây cho Lôi Chính Bắc, không ngờ dám ở chỗ này, ở bên trong phòng làm việc của huyện trưởng chính quyền huyện nói ra những lời như vậy. Lẽ nào anh thật sự cho rằng nơi đây là nhà của anh? Hay anh cho rằng nơi đây là địa bàn của Trần Mai Sử?
Quá càn rỡ!
- Tô huyện trưởng, tôi mới vừa nói, tôi thật sự không có ý muốn mạo phạm, cho nên tôi tới nơi này trước, là bởi vì tôi thật sự có thành ý. Tôi qua là muốn hóa giải mâu thuẫn với Tô huyện trưởng. Kiến trúc Đại Hạ chúng tôi ở trong huyện Tà là một xí nghiệp có danh tiếng. Nếu như có thể, chúng tôi cũng sẽ đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư xây dựng. Xem như nể mặt Tô huyện trưởng, giai đoạn xây dựng đầu, kiến trúc Đại Hạ chúng tôi hoàn toàn có thể không kiếm tiền. Tô huyện trưởng, anh thấy làm thế có được không?
Lôi Chính Nam bỏ hết cám dỗ này tới cám dỗ khác.
Thật sự bỏ đủ tiền vốn!
Trong lòng Tô Mộc cười nhạt xem thường. Lôi Chính Nam thật sự muốn Lôi Chính Bắc được đi ra. Chỉ có điều càng như vậy tôi lại càng không muốn anh được như ý nguyện. Tội Lôi Chính Bắc phạm phải, thật ra chỉ cần một vài lời là có thể nói rõ ràng. Người như vậy nếu như không bắt giam lại, còn có thiên lý hay không?
Lôi Chính Nam, trong vali của anh chứa có phải là tiền mặt hay không?
Tới đi. Chỉ cần anh dám mở vali ra, tin hay không, bây giờ ngay cả cửa lớn của chính quyền huyện anh cũng đừng mong đi ra ngoài được.
- Lôi Chính Nam, kiến trúc Đại Hạ các anh nếu quả thật muốn đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư, tôi giơ hai tay hoan nghênh. Nhưng nếu như anh muốn thông qua chuyện như vậy, để tôi thả Lôi Chính Bắc ra, vậy nhân lúc này sớm dẹp ý niệm này đi. Không có người nào có thể giỏi hơn pháp luật. Đây là đáp án của tôi!
Tô Mộc chậm rãi nói.
Lời này nói ra, nhất thời khiến sắc mặt Lôi Chính Nam trở nên thâm trầm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.