Chương 1622: Nếu không mở ra thì tùy
Ẩn Vi Giả
17/12/2017
Vốn muốn thông qua bữa ăn này để Kha Duy kiến thức
ảnh hưởng của mfinh trong Tinh Nguyệt khoa kỹ. Bởi vì Trần tổng có quan
hệ vói mình, là sau khi mình đưa biểu muội cho Trần tổng, Trần tổng mới
giúp mình như vậy.
Cho dù thế nào thì Trần tổng cũng cho Cố Lang mặt mũi. Bởi vì Cố Lang thật sự làm hắn vui vẻ, cho nên mình có thể coi trời bằng vung trong rất nhiều việc. Dù sao ai cũng biết, Trần tổng là phó tổng giám đốc Tinh Nguyệt khoa kỹ, là người có thực quyền chân chính.
Mà Cố Lang không nghĩ tới, thời điểm này hắn gọi điện thoại tới bảo mình quay về ngay? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Không có đạo lý đó, từ khi mình đến thành phố Thương Thiện tới bây giờ, không có xảy ra chuyện gì trừ chuyện trong Dương Thang quán, những nơi khác rất thuận lợi, chẳng lẽ thật sự là chuyện Dương Thang quán sao? Không có khả năng, nơi đó làm gì có nhân vật thông thiên cơ chứ?
- Cục trưởng Kha, trong công ty có chút chuyện, tôi cáo từ trước!
Thời điểm này, Cố Lang chẳng quan tâm ăn cơm làm gì, hắn nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
- Không có việc gì, lần sau sẽ bàn lại.
Kha Duy cũng bị chuyện đột ngột này làm trở tay không kịp, nhưng hắn hiểu lúc này Cố Lang có việc rời đi. Nếu hắn đứng ra ngăn cản, Cố Lang không liều mạng với hắn ngay ở đây đã là tốt lắm rồi.
Chẳng lẽ trong Tinh Nguyệt khoa kỹ xảy ra mâu thuẫn gì sao? Bằng không tại sao Trần tổng lại nghiêm trọng như thế?
Hẳn là như vậy, trừ chuyện này ra, có ai có thể vận dụng quan hệ bức Cố Lang trở về chứ? Chẳng lẽ nói là Tô Mộc? Không có khả năng! Cho dù Tô Mộc có chút bối cảnh, tay của hắn cũng không thể dài như vậy.
Đây là suy nghĩ thường tình nhất.
Con ngươi thường thường không thể dự đoán chuẩn xác tất cả những chuyện xảy ra, cũng bởi vì không thể đoán được cho nên cuộc sống mới muôn hình muôn vẻ. Cho nên nói người sống trên đời, đừng có quá hung hăng càn quấy.
Ngươi không có cách nào xác định, người mà ngươi nhục nhã trước mặt, ngươi nhục nhã, bọn họ nhẫn nhịn, nhưng mà ngươi không biết bọn họ có bối cảnh và hậu trường thế nào. Bởi vì ngươi vô tri và hung hăng càn quấy đắc tội người ta, cho nên bị người ta ghi hận.
Cố Lang chính là vật hi sinh.
Chuyện xảy ra trong Dương Thang quán chưa bao lâu, nhưng hình thành lực ảnh hưởng không nhỏ chút nào. Bởi vì chỗ ăn cơm thường là bình dân huyện Ân Huyền chiếm đa số. Thông qua bọn họ tự thuật, hiện tại cả huyện Ân Huyền đều biết rõ chuyện này.
Ai cũng biết Tô Mộc vì Dương Thang quán mà ra mặt chống đối cục trưởng cục chiêu thương, dám bỏ qua mặt mũi của nhà đầu tư. Phách lực như thế đã cho người huyện Ân Huyền mặt mũi rất lớn.
Huyện Ân Huyền chính là vùng giải phóng vũ, người nơi đây cái gì cũng thiếu, nhưng không thể thiếu cốt khí! Nếu nói Tô Mộc thật sự lựa chọn khuất phục, vậy hắn sau này đừng nghĩ làm tốt công tác ở huyện Ân Huyền này nữa.
So sánh Tô Mộc với Kha Duy hiện tại, thanh danh Kha Duy trong huyện Ân Huyền cực kỳ thối, mà thối còn chưa nói, còn có không ít người đã mang video Kha Duy xử lý tại hiện trường tung lên mạng xã hội, còn ghi tiêu đề rất nổi bật: rốt cuộc là ai bảo vệ người dân? Là tay sai Hán gian sao?
Tiêu đề thông tục dễ hiểu và trực chỉ nhân tâm cỡ nào?
Trong tình huống như vậy, cục trưởng cục chiêu thương huyện Ân Huyền Trịnh Lập Hưng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Hắn lúc đó không có hành vi kích động, nhưng lúc bắt đầu hắn hát đệm đã bị nhiều người nhìn thấy.
Kha Duy người ta là cán bộ thành phố, chúng ta có thể làm thế nào? Nhưng Trịnh Lập Hưng ngươi chính là lãnh đạo huyện Ân Huyền đấy! Chỉ cần ngươi đi ra mua thức ăn, ta sẽ không bán cho ngươi. Ngươi đi ra ngoài tản bộ, ta sẽ khinh bỉ ngươi.
Kỳ thật không cần như thế, lúc xế chiều Trịnh Lập Hưng đã sốt ruột xuất hiện trong văn phòng Phí Mặc.
Trịnh Lập Hưng chính là thủ hạ Phí Mặc!
Điểm này rất ít người nghĩ tới, bởi vì cho tới nay công tác của cục chiêu thương không rõ rệt. Kết quả không rõ ràng là do nó là ngành không được xem trọng, cho nên bị Phí Mặc thuận thế bỏ vào trong túi.
- Anh nói anh đã làm chuyện ngu xuẩn gì rồi! Vì sao anh có thể nói ra lời như vậy, anh quên mình là cán bộ ở đâu sao? Quên mất thân da của anh là ai cho không? Trước mặt bí thư Tô còn công nhiên lật ngược phải trái, Trịnh Lập Hưng ơi Trịnh Lập Hưng, có phải hồ nước huyện Ân Huyền này không thể nuôi sống con cá voi anh không, anh muốn xoay người sao?
Phí Mặc không chút khách khí răn dạy hắn.
- Bí thư Phí, tôi không ngờ rằng chuyện lại biến thành như vậy.
Trịnh Lập Hưng lập tức nói:
- Tôi lúc ban đầu chỉ muốn Kha Duy nói chuyện, nhưng ai ngờ bí thư Tô ở bên cạnh chứ. Mà bởi vì trùng hợp, Kha Duy còn cố ý muốn tìm bí thư Tô phiền toái. Mà bí thư Tô lại rất tức giận, ngài nói bí thư Tô làm như vậy, thật sự không phải đắc tội nhà đầu tư hay sao?
Đắc tội nhà đầu tư!
Tuy hiện tại Phí Mặc thật sự giận Trịnh Lập Hưng, nhưng hắn hiểu chuyện này cuối cùng sẽ không náo lớn. So sánh hai chuyện với nhau, hắn hiện tại đúng là lo lắng Tinh Nguyệt khoa kỹ sẽ không đầu tư vào huyện Ân Huyền nữa.
Theo Phí Mặc biết, lần này Tinh Nguyệt khoa kỹ đầu tư, thành phố Thương Thiện thật sự rất quan tâm, giai đoạn trước còn làm rất nhiều công tác. Vì có thể lưu Tinh Nguyệt khoa kỹ ở lại thành phố, thậm chí đã điều chỉnh rất nhiều chính sách, làm ra rất nhiều nhượng bộ!
Nếu thật sự bị Tô Mộc phá đi, xem chừng Tô Mộc sẽ không ôm nổi.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Phí Mặc thật sự không có ý đối nghịch với Tô Mộc. Sự thật đã chứng minh, Tô Mộc không chỉ có phách lực, hắn càng có bối cảnh không tầm thường. Nếu như không có bối cảnh này, hắn làm sao có thể đá Hầu Bách Lương rơi đài.
Đinh linh linh!
Thời điểm này điện thoại Phí Mặc kêu vang, sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn biến hóa. Sau khi cất điện thoại, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Lập Hưng, thần sắc Phí Mặc rất lạnh nhạt.
- Biết không? Vừa rồi là tổng thanh tra Cố của Tinh Nguyệt khoa kỹ đã bị công ty gọi trở về.
- Cái gì?
Trịnh Lập Hưng vô cùng kinh ngạc, chuyện này là không đúng, dựa theo trình tự bình thường, thời điểm này chắc chắn phải Cố Lang giận dữ đi tới thành phố Thương Thiện cáo trạng, là thời điểm huyện Ân Huyền gặp phiền toái! Vì sao hắn lại bị gọi trở về chứ?
Chẳng lẽ nói?
Thời điểm Trịnh Lập Hưng nghĩ đến Tô Mộc, Phí Mặc thật sự chán ghét phất tay, nói:
- Hiện tại tốt nhất nên đi tìm bí thư Tô giải thích rõ ràng chuyện lúc trưa đi. Nhớ kỹ, nhất định phải nhận rõ sai lầm của mình, nếu như bí thư Tô không tha thứ cho anh, anh tự hiểu hậu quả.
- Vâng!
Trịnh Lập Hưng đắng chát.
Hắn vốn đã đủ xem trọng Tô Mộc, nhưng ai nghĩ đến mình vẫn xem nhẹ năng lực Tô Mộc. Việc này nếu là người nào cũng biết rõ, nhất định là Tô Mộc đứng sau làm ra. Bằng không tại sao Cố Lang lại vội vã rời đi như vậy?
Trịnh Lập Hưng nghĩ vậy, hắn không dám do dự gì nữa, lập tức đi nhanh tới văn phòng Tô Mộc.
Tô Mộc lúc này đang làm gì?
Tô Mộc thời điểm này đang gõ điện thoại, gọi cho Mộ Dung Cần Cần. Bất kể nói như thế nào, Vạn Vật Phong vẫn là của Tô Mộc, đó là quỹ từ thiện, hiện tại là lúc phát huy tác dụng.
Về phần chuyện Cố Lang, Tô Mộc ch cười nhạt mà thôi, cũng không có đặt trong lòng, cũng phải, Phí Mặc hiện tại cũng biết rõ Cố Lang nhận được điện thoại nên tranh thủ rời đi, dựa vào sức khống chế của Tô Mộc với huyện Ân Huyền bây giờ, nếu hắn muốn biết thì càng không có vấn đề gì.
- Tôi nói tiểu sư đệ, anh thăng quan thật nhanh, định không quan tâm đến tôi sao?
Mộ Dung Cần Cần cười khanh khách nói một câu.
Mộ Dung Cần Cần tính cách hào sảng, thời điểm này vẫn đang làm đẹp trong thẩm mỹ viện, còn được người ta mát xa, tinh dầu mang tới cảm giác kích thích nên nàng thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.
Càng muốn chết là, Tô Mộc lại gọi điện thoại vào lúc này, càng làm Mộ Dung Cần Cần có cảm giác kích động.
Xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc nghe xong cảm giác không đúng, vì cái gì giọng nói của Mộ Dung Cần Cần vũ mị như vậy? Mặc dù nói trước kia Mộ Dung Cần Cần cũng nói như thế, nhưng hiện tại rõ ràng cho hắn cảm giác không đúng.
Mộ Dung Cần Cần cực lực áp chế, nhưng càng áp chế lại càng nghĩ đến Tô Mộc, càng nghĩ đến Tô Mộc mà mỹ nữ đang mát xa sau lưng xoa bóp không đúng chỗ. Cảm giác thống khoái truyền sâu vào linh hồn, thật sự đẩy nàng lên khoái cảm cao ngất.
- Sư tỷ, chị không sao chứ?
Tô Mộc quan tâm hỏi.
- Đương nhiên không có việc gì, tôi làm sao có việc gì, yên tâm đi, anh cứ nói, tìm tôi có chuyện gì!
Mộ Dung Cần Cần vội vàng đổi chủ đề khác, thậm chí giơ ngón tay lên, trực tiếp bảo thợ mát xa rời đi.
Bởi vì nơi tư mật của Mộ Dung Cần Cần đã ướt đẫm, nếu thật sự để thợ mát xa tiếp tục đấm bóp cũng sẽ bị phát hiện, như vậy hết sức khó xử.
- Là như thế này, trong huyện Ân Huyền có một hạng mục đầu tư không tệ, là Dương Thang quán. Tôi cần chị vận hành Dương Thang quán này.
Tô Mộc nói ra.
- Anh là đại lão bản, anh phân phó thì tôi làm theo.
Mộ Dung Cần Cần cười nói.
- Sao lại gọi tôi là đại lão bản, là chị mới đúng. Tôi chỉ không rõ Vạn Tượng Phong Đầu có thể xuất ra đủ tài chính hay không, tôi đã ước tính sơ bộ, cần phải có ba trăm vạn đầu nhập vào mới được.
Tô Mộc cười nói.
- Ba trăm vạn?
Mộ Dung Cần Cần cười khanh khách nói:
- Tôi nói tiểu sư đệ, chẳng lẽ anh không biết, Vạn Tượng Phong Đầu của anh rất không thiếu tiên, mà Vạn Tượng Phong Đầu ném chính là tiền mặt cả đấy.
Nói lời này muốn bao nhiêu khí phách liền có bấy nhiêu khí phách.
- Vậy được, sắp tới cứ đến huyện Ân Huyền một chuyến!
Sau khi Tô Mộc tắt điện thoại, Mộ Dung Cần Cần nhìn xuống hạ thân, lại nhìn thân thể mỹ hảo của mình trong gương, mê ly lầm bầm.
- Thật sự ủy khuất cho ngươi rồi, thân thể tốt như vậy, là thời điểm nên mở ra, nếu không mở ra thì thật sự già rồi.
Cho dù thế nào thì Trần tổng cũng cho Cố Lang mặt mũi. Bởi vì Cố Lang thật sự làm hắn vui vẻ, cho nên mình có thể coi trời bằng vung trong rất nhiều việc. Dù sao ai cũng biết, Trần tổng là phó tổng giám đốc Tinh Nguyệt khoa kỹ, là người có thực quyền chân chính.
Mà Cố Lang không nghĩ tới, thời điểm này hắn gọi điện thoại tới bảo mình quay về ngay? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Không có đạo lý đó, từ khi mình đến thành phố Thương Thiện tới bây giờ, không có xảy ra chuyện gì trừ chuyện trong Dương Thang quán, những nơi khác rất thuận lợi, chẳng lẽ thật sự là chuyện Dương Thang quán sao? Không có khả năng, nơi đó làm gì có nhân vật thông thiên cơ chứ?
- Cục trưởng Kha, trong công ty có chút chuyện, tôi cáo từ trước!
Thời điểm này, Cố Lang chẳng quan tâm ăn cơm làm gì, hắn nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
- Không có việc gì, lần sau sẽ bàn lại.
Kha Duy cũng bị chuyện đột ngột này làm trở tay không kịp, nhưng hắn hiểu lúc này Cố Lang có việc rời đi. Nếu hắn đứng ra ngăn cản, Cố Lang không liều mạng với hắn ngay ở đây đã là tốt lắm rồi.
Chẳng lẽ trong Tinh Nguyệt khoa kỹ xảy ra mâu thuẫn gì sao? Bằng không tại sao Trần tổng lại nghiêm trọng như thế?
Hẳn là như vậy, trừ chuyện này ra, có ai có thể vận dụng quan hệ bức Cố Lang trở về chứ? Chẳng lẽ nói là Tô Mộc? Không có khả năng! Cho dù Tô Mộc có chút bối cảnh, tay của hắn cũng không thể dài như vậy.
Đây là suy nghĩ thường tình nhất.
Con ngươi thường thường không thể dự đoán chuẩn xác tất cả những chuyện xảy ra, cũng bởi vì không thể đoán được cho nên cuộc sống mới muôn hình muôn vẻ. Cho nên nói người sống trên đời, đừng có quá hung hăng càn quấy.
Ngươi không có cách nào xác định, người mà ngươi nhục nhã trước mặt, ngươi nhục nhã, bọn họ nhẫn nhịn, nhưng mà ngươi không biết bọn họ có bối cảnh và hậu trường thế nào. Bởi vì ngươi vô tri và hung hăng càn quấy đắc tội người ta, cho nên bị người ta ghi hận.
Cố Lang chính là vật hi sinh.
Chuyện xảy ra trong Dương Thang quán chưa bao lâu, nhưng hình thành lực ảnh hưởng không nhỏ chút nào. Bởi vì chỗ ăn cơm thường là bình dân huyện Ân Huyền chiếm đa số. Thông qua bọn họ tự thuật, hiện tại cả huyện Ân Huyền đều biết rõ chuyện này.
Ai cũng biết Tô Mộc vì Dương Thang quán mà ra mặt chống đối cục trưởng cục chiêu thương, dám bỏ qua mặt mũi của nhà đầu tư. Phách lực như thế đã cho người huyện Ân Huyền mặt mũi rất lớn.
Huyện Ân Huyền chính là vùng giải phóng vũ, người nơi đây cái gì cũng thiếu, nhưng không thể thiếu cốt khí! Nếu nói Tô Mộc thật sự lựa chọn khuất phục, vậy hắn sau này đừng nghĩ làm tốt công tác ở huyện Ân Huyền này nữa.
So sánh Tô Mộc với Kha Duy hiện tại, thanh danh Kha Duy trong huyện Ân Huyền cực kỳ thối, mà thối còn chưa nói, còn có không ít người đã mang video Kha Duy xử lý tại hiện trường tung lên mạng xã hội, còn ghi tiêu đề rất nổi bật: rốt cuộc là ai bảo vệ người dân? Là tay sai Hán gian sao?
Tiêu đề thông tục dễ hiểu và trực chỉ nhân tâm cỡ nào?
Trong tình huống như vậy, cục trưởng cục chiêu thương huyện Ân Huyền Trịnh Lập Hưng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Hắn lúc đó không có hành vi kích động, nhưng lúc bắt đầu hắn hát đệm đã bị nhiều người nhìn thấy.
Kha Duy người ta là cán bộ thành phố, chúng ta có thể làm thế nào? Nhưng Trịnh Lập Hưng ngươi chính là lãnh đạo huyện Ân Huyền đấy! Chỉ cần ngươi đi ra mua thức ăn, ta sẽ không bán cho ngươi. Ngươi đi ra ngoài tản bộ, ta sẽ khinh bỉ ngươi.
Kỳ thật không cần như thế, lúc xế chiều Trịnh Lập Hưng đã sốt ruột xuất hiện trong văn phòng Phí Mặc.
Trịnh Lập Hưng chính là thủ hạ Phí Mặc!
Điểm này rất ít người nghĩ tới, bởi vì cho tới nay công tác của cục chiêu thương không rõ rệt. Kết quả không rõ ràng là do nó là ngành không được xem trọng, cho nên bị Phí Mặc thuận thế bỏ vào trong túi.
- Anh nói anh đã làm chuyện ngu xuẩn gì rồi! Vì sao anh có thể nói ra lời như vậy, anh quên mình là cán bộ ở đâu sao? Quên mất thân da của anh là ai cho không? Trước mặt bí thư Tô còn công nhiên lật ngược phải trái, Trịnh Lập Hưng ơi Trịnh Lập Hưng, có phải hồ nước huyện Ân Huyền này không thể nuôi sống con cá voi anh không, anh muốn xoay người sao?
Phí Mặc không chút khách khí răn dạy hắn.
- Bí thư Phí, tôi không ngờ rằng chuyện lại biến thành như vậy.
Trịnh Lập Hưng lập tức nói:
- Tôi lúc ban đầu chỉ muốn Kha Duy nói chuyện, nhưng ai ngờ bí thư Tô ở bên cạnh chứ. Mà bởi vì trùng hợp, Kha Duy còn cố ý muốn tìm bí thư Tô phiền toái. Mà bí thư Tô lại rất tức giận, ngài nói bí thư Tô làm như vậy, thật sự không phải đắc tội nhà đầu tư hay sao?
Đắc tội nhà đầu tư!
Tuy hiện tại Phí Mặc thật sự giận Trịnh Lập Hưng, nhưng hắn hiểu chuyện này cuối cùng sẽ không náo lớn. So sánh hai chuyện với nhau, hắn hiện tại đúng là lo lắng Tinh Nguyệt khoa kỹ sẽ không đầu tư vào huyện Ân Huyền nữa.
Theo Phí Mặc biết, lần này Tinh Nguyệt khoa kỹ đầu tư, thành phố Thương Thiện thật sự rất quan tâm, giai đoạn trước còn làm rất nhiều công tác. Vì có thể lưu Tinh Nguyệt khoa kỹ ở lại thành phố, thậm chí đã điều chỉnh rất nhiều chính sách, làm ra rất nhiều nhượng bộ!
Nếu thật sự bị Tô Mộc phá đi, xem chừng Tô Mộc sẽ không ôm nổi.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Phí Mặc thật sự không có ý đối nghịch với Tô Mộc. Sự thật đã chứng minh, Tô Mộc không chỉ có phách lực, hắn càng có bối cảnh không tầm thường. Nếu như không có bối cảnh này, hắn làm sao có thể đá Hầu Bách Lương rơi đài.
Đinh linh linh!
Thời điểm này điện thoại Phí Mặc kêu vang, sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn biến hóa. Sau khi cất điện thoại, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Lập Hưng, thần sắc Phí Mặc rất lạnh nhạt.
- Biết không? Vừa rồi là tổng thanh tra Cố của Tinh Nguyệt khoa kỹ đã bị công ty gọi trở về.
- Cái gì?
Trịnh Lập Hưng vô cùng kinh ngạc, chuyện này là không đúng, dựa theo trình tự bình thường, thời điểm này chắc chắn phải Cố Lang giận dữ đi tới thành phố Thương Thiện cáo trạng, là thời điểm huyện Ân Huyền gặp phiền toái! Vì sao hắn lại bị gọi trở về chứ?
Chẳng lẽ nói?
Thời điểm Trịnh Lập Hưng nghĩ đến Tô Mộc, Phí Mặc thật sự chán ghét phất tay, nói:
- Hiện tại tốt nhất nên đi tìm bí thư Tô giải thích rõ ràng chuyện lúc trưa đi. Nhớ kỹ, nhất định phải nhận rõ sai lầm của mình, nếu như bí thư Tô không tha thứ cho anh, anh tự hiểu hậu quả.
- Vâng!
Trịnh Lập Hưng đắng chát.
Hắn vốn đã đủ xem trọng Tô Mộc, nhưng ai nghĩ đến mình vẫn xem nhẹ năng lực Tô Mộc. Việc này nếu là người nào cũng biết rõ, nhất định là Tô Mộc đứng sau làm ra. Bằng không tại sao Cố Lang lại vội vã rời đi như vậy?
Trịnh Lập Hưng nghĩ vậy, hắn không dám do dự gì nữa, lập tức đi nhanh tới văn phòng Tô Mộc.
Tô Mộc lúc này đang làm gì?
Tô Mộc thời điểm này đang gõ điện thoại, gọi cho Mộ Dung Cần Cần. Bất kể nói như thế nào, Vạn Vật Phong vẫn là của Tô Mộc, đó là quỹ từ thiện, hiện tại là lúc phát huy tác dụng.
Về phần chuyện Cố Lang, Tô Mộc ch cười nhạt mà thôi, cũng không có đặt trong lòng, cũng phải, Phí Mặc hiện tại cũng biết rõ Cố Lang nhận được điện thoại nên tranh thủ rời đi, dựa vào sức khống chế của Tô Mộc với huyện Ân Huyền bây giờ, nếu hắn muốn biết thì càng không có vấn đề gì.
- Tôi nói tiểu sư đệ, anh thăng quan thật nhanh, định không quan tâm đến tôi sao?
Mộ Dung Cần Cần cười khanh khách nói một câu.
Mộ Dung Cần Cần tính cách hào sảng, thời điểm này vẫn đang làm đẹp trong thẩm mỹ viện, còn được người ta mát xa, tinh dầu mang tới cảm giác kích thích nên nàng thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.
Càng muốn chết là, Tô Mộc lại gọi điện thoại vào lúc này, càng làm Mộ Dung Cần Cần có cảm giác kích động.
Xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc nghe xong cảm giác không đúng, vì cái gì giọng nói của Mộ Dung Cần Cần vũ mị như vậy? Mặc dù nói trước kia Mộ Dung Cần Cần cũng nói như thế, nhưng hiện tại rõ ràng cho hắn cảm giác không đúng.
Mộ Dung Cần Cần cực lực áp chế, nhưng càng áp chế lại càng nghĩ đến Tô Mộc, càng nghĩ đến Tô Mộc mà mỹ nữ đang mát xa sau lưng xoa bóp không đúng chỗ. Cảm giác thống khoái truyền sâu vào linh hồn, thật sự đẩy nàng lên khoái cảm cao ngất.
- Sư tỷ, chị không sao chứ?
Tô Mộc quan tâm hỏi.
- Đương nhiên không có việc gì, tôi làm sao có việc gì, yên tâm đi, anh cứ nói, tìm tôi có chuyện gì!
Mộ Dung Cần Cần vội vàng đổi chủ đề khác, thậm chí giơ ngón tay lên, trực tiếp bảo thợ mát xa rời đi.
Bởi vì nơi tư mật của Mộ Dung Cần Cần đã ướt đẫm, nếu thật sự để thợ mát xa tiếp tục đấm bóp cũng sẽ bị phát hiện, như vậy hết sức khó xử.
- Là như thế này, trong huyện Ân Huyền có một hạng mục đầu tư không tệ, là Dương Thang quán. Tôi cần chị vận hành Dương Thang quán này.
Tô Mộc nói ra.
- Anh là đại lão bản, anh phân phó thì tôi làm theo.
Mộ Dung Cần Cần cười nói.
- Sao lại gọi tôi là đại lão bản, là chị mới đúng. Tôi chỉ không rõ Vạn Tượng Phong Đầu có thể xuất ra đủ tài chính hay không, tôi đã ước tính sơ bộ, cần phải có ba trăm vạn đầu nhập vào mới được.
Tô Mộc cười nói.
- Ba trăm vạn?
Mộ Dung Cần Cần cười khanh khách nói:
- Tôi nói tiểu sư đệ, chẳng lẽ anh không biết, Vạn Tượng Phong Đầu của anh rất không thiếu tiên, mà Vạn Tượng Phong Đầu ném chính là tiền mặt cả đấy.
Nói lời này muốn bao nhiêu khí phách liền có bấy nhiêu khí phách.
- Vậy được, sắp tới cứ đến huyện Ân Huyền một chuyến!
Sau khi Tô Mộc tắt điện thoại, Mộ Dung Cần Cần nhìn xuống hạ thân, lại nhìn thân thể mỹ hảo của mình trong gương, mê ly lầm bầm.
- Thật sự ủy khuất cho ngươi rồi, thân thể tốt như vậy, là thời điểm nên mở ra, nếu không mở ra thì thật sự già rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.