Chương 728: Ngậm bồ hòn làm ngọt
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 731: Ngậm bồ hòn làm ngọt
Khi sự thật rành rành phơi bày, cho dù muốn ngụy biện cũng không cách nào ngụy biện, mà lúc này việc có thể làm chính là bảo trì trầm mặc, ý nghĩa anh vẫn còn cơ hội đứng dậy. Nếu thật sự vạch mặt, chẳng những anh đánh mất nguy nghiêm, chờ đón anh chính là hậu quả càng thêm thảm thiết. Hậu quả như vậy tuyệt đối không thể gánh vác.
Hiện tại nằm trong hoàn cảnh này chính là Tôn Nguyên Bồi.
Chỉ là sự kiện quần ẩu thì cũng thôi, ai ngờ lúc ấy còn có nhà đầu tư Hứa Đa Đa, hơn nữa dưới mệnh lệnh của hắn, trưởng trấn Long Tỉnh Lý Chấn Sơn cũng tới, còn muốn lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen. Không chỉ như thế, sau đó phó chủ tịch huyện Hoàng Linh còn đứng bên Hứa Đa Đa, tiến hành chỉ trích Tô chủ nhiệm. Nhưng nếu không phải cuối cùng Tôn chủ tịch đi qua, chuyện này không biết làm lớn tới đâu. Trước mắt trưởng trấn Lý Chấn Sơn bị tình nghi tham ô hối lộ, đã bị huyện ủy tạm thời đưa ra quyết định cách chức.
Khi Tôn Nguyên Bồi nghe Trịnh Tuyết Mai kể lại chuyện kia, tâm tình thật trầm thấp. Hắn biết những người đang ở đây đều biết Lý Chấn Sơn là ai. Người kia là thủ hạ của hắn, mà hiện tại thì sao? Lý Chấn Sơn bị vứt bỏ, điều này nói rõ cái gì, nói rõ người nào đứng trong đội ngũ của Tôn Nguyên Bồi thật không có nhân tình gì đáng nói. Người như vậy có thể xâm nhập giao tiếp sao?
Đúng vậy, giống như lời các vị vừa nghe được, Lý Chấn Sơn tạm thời bị cách chức điều tra, hiện giờ tôi muốn nói chính là chúng ta phải tiến hành nghiên cứu chuyện này một chút.
Niếp Việt lạnh nhạt nói.
Không cần biết là ai, chỉ cần làm chuyện phạm pháp nên bị pháp luật nghiêm trị. Đối với quan chức như Lý Chấn Sơn, hẳn nên tiến hành thẩm tra càng nghiêm khắc. Theo ý kiến của tôi, lập tức tiến hành song quy lập án điều tra với Lý Chấn Sơn. Tôi cũng không tin Lý Chấn Sơn làm ra chuyện như vậy hoàn toàn là hành vi vô tình! Tôi ủng hộ quyết định của huyện ủy.
Lâm Trung Hoa dẫn đầu tỏ thái độ.
Chẳng những là Lý Chấn Sơn, còn những quan chức liên quan tới vụ án toàn bộ đều phải tiến hành điều tra. Tỷ như phó chủ tịch huyện Hoàng Linh, rốt cục nàng biết được chuyện gì còn dám đi qua can thiệp như vậy. Nếu như chuyện này là sự thật, Hoàng Linh tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Theo ý kiến của tôi, với vấn đề của phó chủ tịch huyện Hoàng Linh nên tiến hành nói chuyện nội bộ.
Lương Xương Quý không chút khách khí nói.
Lời nói không chút khách khí, như một thanh đao hung hăng cắm vào trong lòng Tôn Nguyên Bồi. Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lương Xương Quý trầm giọng nói:
Lương phó chủ tịch, lời này của ông có phải rất khuếch đại hay không? Nên nhớ lúc ấy tôi đã ở hiện trường, là tôi mời Hoàng phó chủ tịch đi trước giải quyết vấn đề. Mà nàng có nói lời gì quá đáng hay không, tôi nghĩ tôi còn có thể làm chứng.
Vậy sao?
Lương Xương Quý không tin hỏi lại.
Thái độ Lương Xương Quý không chút sợ hãi, ai bảo hắn sắp về hưu đây? Mà chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Tôn Nguyên Bồi không muốn chấp nhặt với hắn. Hơn nữa Lương Xương Quý cũng không phải người khác, hắn là phó chủ tịch thường vụ huyện. Mỗi một câu nói của hắn, đều có được tác dụng không thể bỏ qua.
Khụ khụ!
Nhìn thấy tình trạng tranh cãi, Niếp Việt đột nhiên ho khan hai tiếng, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lên người mình, lạnh nhạt nói:
Chuyện này rốt cục là dạng gì, bên cục công an đã bắt đầu thẩm tra xử lý. Nếu có kết quả cục công an sẽ đưa ra thông báo. Hiện tại việc tôi muốn nói chính là trong quá trình chúng ta mời đầu tư, có cần hi sinh lợi ích quần chúng đổi lại đầu tư như vậy hay không.
Các vị có gia đình, tôi cũng có, nếu như nói chúng ta đang ngủ trong nhà đột nhiên nhà bị người phá hủy, thử hỏi các vị sẽ có tâm tình gì? Ở trong nhà mình cũng ngủ không yên ổn, không an toàn, chuyện như vậy ai có thể nhẫn nhịn? Mà những quan viên như chúng ta, chẳng lẽ trơ mắt làm như nhìn không thấy sao? Có thể buông trôi bỏ mặc sao?
Không, hành vi như vậy cực kỳ tồi tệ, là phá hủy kế hoạch mời đầu tư của huyện Hình Đường, là bôi đen Hình Đường chúng ta. Có lẽ các vị còn không biết, lúc ấy nếu không có Tôn chủ tịch hiện diện, đã phát sinh sự kiện bạo động. Các đồng chí, nếu thật sự là vậy tôi nghĩ huyện chúng ta phải nổi danh, tới lúc đó tôi có trách nhiệm, mà các vị cũng đừng mong thoát khỏi.
Lời nói từ ban đầu hờ hững, càng ngày càng thêm sắc bén. Lời của Niếp Việt giống như một cây gai làm trong lòng Tôn Nguyên Bồi càng thêm khó chịu. Phải biết rằng tình huống hiện trường lúc ấy như thế nào, chỉ cần hỏi kỹ là có thể biết. Mà Niếp Việt lại gióng trống khua chiêng nói Tôn Nguyên Bồi ngăn cản bạo động, lời này rốt cục là hữu ý hay vô tình.
Phải biết rằng một khi để người khác biết chân tướng, tới lúc đó Tôn Nguyên Bồi càng không có mặt mũi gặp người.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Niếp Việt tiếp tục nói thêm được nữa.
Niếp bí thư, các vị đồng chí, chuyện này đích thật là do ủy ban huyện làm việc không đủ hoàn thiện, là do một vài đồng chí khi xử lý dùng không đúng phương pháp. Kỳ thật tôi cũng không tốt như vậy, tình hình lúc đó thật sự có chút đặc thù, nhưng cũng may kết cục cuối cùng vẫn khá tốt. Đương sự đã không định truy cứu trách nhiệm, nhưng ý của tôi muốn nói chính là, nhất định phải tiến hành xử phạt phó chủ tịch Hoàng Linh. Tiến hành điều tra xử lý nghiêm khắc những lãnh đạo trấn Long Tỉnh có liên quan bên trong. Đồng thời tôi quyết định, tạm thời dình chỉ việc đầu tư của Hứa Đa Đa.
Tôn Nguyên Bồi xen lời nói.
Tráng sĩ đứt cổ tay sao?
Khóe môi Niếp Việt hiện tia cười lạnh, cần chính là như thế, nếu hắn không nói chen vào, mình cũng không biết làm sao tiếp tục diễn kịch. Nhưng cho dù hắn dùng cách tráng sĩ đứt cổ tay, mình cũng không dễ dàng bỏ qua, không làm uy tín của hắn biến mất, mình thật xin lỗi Tô Mộc đã sáng tạo ra cơ hội này.
Lời của Tôn chủ tịch nói rất đúng, đối với những con sâu làm rầu nồi canh trong đảng, chúng ta phải nghiêm khắc tiến hành xử lý. Lâm bí thư, chuyện này giao cho ông phụ trách, nhất định phải bảo đảm sự tình không thiên vị, tra xét tới cùng.
Niếp Việt nói.
Dạ!
Lâm Trung Hòa gật đầu nói.
Ngay lúc sự tình xem như kết thúc, Lý Kiều đột nhiên mở miệng nói:
Bí thư, nếu hôm nay đã mở hội nghị thường ủy, chỉ bằng chúng ta nghiên cứu bổ nhiệm ghế trống trong huyện đi. Sớm ổn định việc này, cũng tốt triển khai công tác, ngài thấy thế nào?
Tốt!
Niếp Việt gật gật đầu.
Trần trưởng ban, ông nói một chút đi.
Lý Kiều xoay người nói.
Được, trước mắt vị trí còn trống trong huyện là…
Trong lúc ba người bắt đầu nói chuyện, trong lòng Tôn Nguyên Bồi đã tức điên. Hắn không ngu ngốc, chẳng lẽ còn không biết đây là chuyện gì sao? Nếu như nói Niếp Việt không biết chuyện này, đánh chết hắn cũng không tin tưởng. Nếu Niếp Việt không biết, có thể cho phép Lý Kiều nói ra? Hơn nữa Trần Thái Niên đã sớm chờ từ lâu.
Càng làm Tôn Nguyên Bồi tức giận chính là danh sách được điều chỉnh kia đều là người của Niếp Việt, Lý Kiều hoặc những ủy viên huyện ủy khác, mà người của hắn lại ít ỏi không đáng kể.
Nhưng lúc này Tôn Nguyên Bồi còn có thể nói gì? Hắn biết, nếu mình nói thêm một câu, hội nghị hôm nay lập tức có biến hóa, mượn dùng sự kiện phá sụp nhà dân, bọn họ sẽ đem người của mình hoàn toàn kéo xuống. Nếu thật sự làm vậy, ngược lại mất nhiều hơn được.
Ngậm bồ hòn làm ngọt, nói chính là Tôn Nguyên Bồi!
Hội nghị hôm nay thật phấn khích, kết quả cuối cùng ai cũng vui vẻ, đương nhiên ngoại trừ Tôn Nguyên Bồi.
Văn phòng chủ tịch huyện.
Sắc mặt Tôn Nguyên Bồi âm trầm đi vào, Mộc Tòng Dung đi theo bên cạnh, đợi nàng vào phòng lập tức đóng cửa. Làm trưởng ban tuyên truyền huyện, Mộc Tòng Dung còn là người của Ôn Bằng. Mà bởi vì Tôn Nguyên Bồi cùng Ôn Bằng tạm thời thành một đội, cho nên Mộc Tòng Dung tự nhiên đứng cùng hắn. Phải biết rằng khác với thủ đoạn kéo Hoàng Linh vào đội ngũ, Mộc Tòng Dung là cố ý tiếp cận Tôn Nguyên Bồi.
Nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của Tôn Nguyên Bồi, là vì muốn dựa vào Tôn gia mà thôi. Mộc Tòng Dung là một nữ nhân có dã tâm, nàng biết so sánh với Ôn Bằng, Tôn Nguyên Bồi càng có tiềm lực, dù sao Tôn gia có thể ném Ôn Bằng xa mấy ngã tư.
Có chỗ dựa như vậy không đi theo, Mộc Tòng Dung chẳng phải là người ngu ngốc?
Đỗ hỗn trướng!
Tôn Nguyên Bồi thấp giọng rít lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Xin bớt giận, đừng tức giận như vậy, sự tình đã như thế nếu anh còn tức giận chẳng phải tự trở ngại với mình.
Mộc Tòng Dung đi tới, thật ôn nhu nói. Một màn này nếu bị chồng của nàng nhìn thấy, không tức chết mới lạ. Nhưng một màn như thế người đàn ông kia nhất định không có cơ hội chứng kiến.
Tô Mộc, lại là Tô Mộc, nếu không phải hắn chuyện này như thế nào lại biến thành như vậy. Tô Mộc chết tiệt, đã rời khỏi huyện Hình Đường còn muốn đối lập với tôi, thật sự nghĩ tôi không biện pháp làm gì hắn sao?
Tôn Nguyên Bồi tức giận nói.
Tại sao Tôn Nguyên Bồi quay về trong huyện?
Mộc Tòng Dung có chút nghi hoặc hỏi.
Việc này em không cần nghĩ nhiều, Tô Mộc trở về là bởi vì hắn bị làm phiền bên Cổ Lan thị, có lẽ em còn không biết, chủ tịch mới của Cổ Lan thị Triệu Thiên Hoa là do cha anh đề bạt.
Tôn Nguyên Bồi vung tay nói.
Nguyên lai là như thế!
Mộc Tòng Dung nghe được lời này, nhịp tim liền gia tốc. Mình đã không lựa chọn sai lầm, nhìn xem Tôn gia, tùy tiện ra tay là có thể quyết định chức chủ tịch thành phố địa cấp. Chậc chậc, nếu mình có cơ hội ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố, thật quá sung sướng.
Chủ tịch, anh nói hiện tại Tô Mộc đang làm gì?
Ánh mắt Mộc Tòng Dung xoay chuyển hỏi.
Tô Mộc? Hiện tại đang làm gì? Tôn Nguyên Bồi có chút nghi hoặc nhíu mày, nhìn nàng khó hiểu hỏi:
Em muốn nói cái gì?
Ý em muốn nói…
Khi sự thật rành rành phơi bày, cho dù muốn ngụy biện cũng không cách nào ngụy biện, mà lúc này việc có thể làm chính là bảo trì trầm mặc, ý nghĩa anh vẫn còn cơ hội đứng dậy. Nếu thật sự vạch mặt, chẳng những anh đánh mất nguy nghiêm, chờ đón anh chính là hậu quả càng thêm thảm thiết. Hậu quả như vậy tuyệt đối không thể gánh vác.
Hiện tại nằm trong hoàn cảnh này chính là Tôn Nguyên Bồi.
Chỉ là sự kiện quần ẩu thì cũng thôi, ai ngờ lúc ấy còn có nhà đầu tư Hứa Đa Đa, hơn nữa dưới mệnh lệnh của hắn, trưởng trấn Long Tỉnh Lý Chấn Sơn cũng tới, còn muốn lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen. Không chỉ như thế, sau đó phó chủ tịch huyện Hoàng Linh còn đứng bên Hứa Đa Đa, tiến hành chỉ trích Tô chủ nhiệm. Nhưng nếu không phải cuối cùng Tôn chủ tịch đi qua, chuyện này không biết làm lớn tới đâu. Trước mắt trưởng trấn Lý Chấn Sơn bị tình nghi tham ô hối lộ, đã bị huyện ủy tạm thời đưa ra quyết định cách chức.
Khi Tôn Nguyên Bồi nghe Trịnh Tuyết Mai kể lại chuyện kia, tâm tình thật trầm thấp. Hắn biết những người đang ở đây đều biết Lý Chấn Sơn là ai. Người kia là thủ hạ của hắn, mà hiện tại thì sao? Lý Chấn Sơn bị vứt bỏ, điều này nói rõ cái gì, nói rõ người nào đứng trong đội ngũ của Tôn Nguyên Bồi thật không có nhân tình gì đáng nói. Người như vậy có thể xâm nhập giao tiếp sao?
Đúng vậy, giống như lời các vị vừa nghe được, Lý Chấn Sơn tạm thời bị cách chức điều tra, hiện giờ tôi muốn nói chính là chúng ta phải tiến hành nghiên cứu chuyện này một chút.
Niếp Việt lạnh nhạt nói.
Không cần biết là ai, chỉ cần làm chuyện phạm pháp nên bị pháp luật nghiêm trị. Đối với quan chức như Lý Chấn Sơn, hẳn nên tiến hành thẩm tra càng nghiêm khắc. Theo ý kiến của tôi, lập tức tiến hành song quy lập án điều tra với Lý Chấn Sơn. Tôi cũng không tin Lý Chấn Sơn làm ra chuyện như vậy hoàn toàn là hành vi vô tình! Tôi ủng hộ quyết định của huyện ủy.
Lâm Trung Hoa dẫn đầu tỏ thái độ.
Chẳng những là Lý Chấn Sơn, còn những quan chức liên quan tới vụ án toàn bộ đều phải tiến hành điều tra. Tỷ như phó chủ tịch huyện Hoàng Linh, rốt cục nàng biết được chuyện gì còn dám đi qua can thiệp như vậy. Nếu như chuyện này là sự thật, Hoàng Linh tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Theo ý kiến của tôi, với vấn đề của phó chủ tịch huyện Hoàng Linh nên tiến hành nói chuyện nội bộ.
Lương Xương Quý không chút khách khí nói.
Lời nói không chút khách khí, như một thanh đao hung hăng cắm vào trong lòng Tôn Nguyên Bồi. Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lương Xương Quý trầm giọng nói:
Lương phó chủ tịch, lời này của ông có phải rất khuếch đại hay không? Nên nhớ lúc ấy tôi đã ở hiện trường, là tôi mời Hoàng phó chủ tịch đi trước giải quyết vấn đề. Mà nàng có nói lời gì quá đáng hay không, tôi nghĩ tôi còn có thể làm chứng.
Vậy sao?
Lương Xương Quý không tin hỏi lại.
Thái độ Lương Xương Quý không chút sợ hãi, ai bảo hắn sắp về hưu đây? Mà chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Tôn Nguyên Bồi không muốn chấp nhặt với hắn. Hơn nữa Lương Xương Quý cũng không phải người khác, hắn là phó chủ tịch thường vụ huyện. Mỗi một câu nói của hắn, đều có được tác dụng không thể bỏ qua.
Khụ khụ!
Nhìn thấy tình trạng tranh cãi, Niếp Việt đột nhiên ho khan hai tiếng, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lên người mình, lạnh nhạt nói:
Chuyện này rốt cục là dạng gì, bên cục công an đã bắt đầu thẩm tra xử lý. Nếu có kết quả cục công an sẽ đưa ra thông báo. Hiện tại việc tôi muốn nói chính là trong quá trình chúng ta mời đầu tư, có cần hi sinh lợi ích quần chúng đổi lại đầu tư như vậy hay không.
Các vị có gia đình, tôi cũng có, nếu như nói chúng ta đang ngủ trong nhà đột nhiên nhà bị người phá hủy, thử hỏi các vị sẽ có tâm tình gì? Ở trong nhà mình cũng ngủ không yên ổn, không an toàn, chuyện như vậy ai có thể nhẫn nhịn? Mà những quan viên như chúng ta, chẳng lẽ trơ mắt làm như nhìn không thấy sao? Có thể buông trôi bỏ mặc sao?
Không, hành vi như vậy cực kỳ tồi tệ, là phá hủy kế hoạch mời đầu tư của huyện Hình Đường, là bôi đen Hình Đường chúng ta. Có lẽ các vị còn không biết, lúc ấy nếu không có Tôn chủ tịch hiện diện, đã phát sinh sự kiện bạo động. Các đồng chí, nếu thật sự là vậy tôi nghĩ huyện chúng ta phải nổi danh, tới lúc đó tôi có trách nhiệm, mà các vị cũng đừng mong thoát khỏi.
Lời nói từ ban đầu hờ hững, càng ngày càng thêm sắc bén. Lời của Niếp Việt giống như một cây gai làm trong lòng Tôn Nguyên Bồi càng thêm khó chịu. Phải biết rằng tình huống hiện trường lúc ấy như thế nào, chỉ cần hỏi kỹ là có thể biết. Mà Niếp Việt lại gióng trống khua chiêng nói Tôn Nguyên Bồi ngăn cản bạo động, lời này rốt cục là hữu ý hay vô tình.
Phải biết rằng một khi để người khác biết chân tướng, tới lúc đó Tôn Nguyên Bồi càng không có mặt mũi gặp người.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Niếp Việt tiếp tục nói thêm được nữa.
Niếp bí thư, các vị đồng chí, chuyện này đích thật là do ủy ban huyện làm việc không đủ hoàn thiện, là do một vài đồng chí khi xử lý dùng không đúng phương pháp. Kỳ thật tôi cũng không tốt như vậy, tình hình lúc đó thật sự có chút đặc thù, nhưng cũng may kết cục cuối cùng vẫn khá tốt. Đương sự đã không định truy cứu trách nhiệm, nhưng ý của tôi muốn nói chính là, nhất định phải tiến hành xử phạt phó chủ tịch Hoàng Linh. Tiến hành điều tra xử lý nghiêm khắc những lãnh đạo trấn Long Tỉnh có liên quan bên trong. Đồng thời tôi quyết định, tạm thời dình chỉ việc đầu tư của Hứa Đa Đa.
Tôn Nguyên Bồi xen lời nói.
Tráng sĩ đứt cổ tay sao?
Khóe môi Niếp Việt hiện tia cười lạnh, cần chính là như thế, nếu hắn không nói chen vào, mình cũng không biết làm sao tiếp tục diễn kịch. Nhưng cho dù hắn dùng cách tráng sĩ đứt cổ tay, mình cũng không dễ dàng bỏ qua, không làm uy tín của hắn biến mất, mình thật xin lỗi Tô Mộc đã sáng tạo ra cơ hội này.
Lời của Tôn chủ tịch nói rất đúng, đối với những con sâu làm rầu nồi canh trong đảng, chúng ta phải nghiêm khắc tiến hành xử lý. Lâm bí thư, chuyện này giao cho ông phụ trách, nhất định phải bảo đảm sự tình không thiên vị, tra xét tới cùng.
Niếp Việt nói.
Dạ!
Lâm Trung Hòa gật đầu nói.
Ngay lúc sự tình xem như kết thúc, Lý Kiều đột nhiên mở miệng nói:
Bí thư, nếu hôm nay đã mở hội nghị thường ủy, chỉ bằng chúng ta nghiên cứu bổ nhiệm ghế trống trong huyện đi. Sớm ổn định việc này, cũng tốt triển khai công tác, ngài thấy thế nào?
Tốt!
Niếp Việt gật gật đầu.
Trần trưởng ban, ông nói một chút đi.
Lý Kiều xoay người nói.
Được, trước mắt vị trí còn trống trong huyện là…
Trong lúc ba người bắt đầu nói chuyện, trong lòng Tôn Nguyên Bồi đã tức điên. Hắn không ngu ngốc, chẳng lẽ còn không biết đây là chuyện gì sao? Nếu như nói Niếp Việt không biết chuyện này, đánh chết hắn cũng không tin tưởng. Nếu Niếp Việt không biết, có thể cho phép Lý Kiều nói ra? Hơn nữa Trần Thái Niên đã sớm chờ từ lâu.
Càng làm Tôn Nguyên Bồi tức giận chính là danh sách được điều chỉnh kia đều là người của Niếp Việt, Lý Kiều hoặc những ủy viên huyện ủy khác, mà người của hắn lại ít ỏi không đáng kể.
Nhưng lúc này Tôn Nguyên Bồi còn có thể nói gì? Hắn biết, nếu mình nói thêm một câu, hội nghị hôm nay lập tức có biến hóa, mượn dùng sự kiện phá sụp nhà dân, bọn họ sẽ đem người của mình hoàn toàn kéo xuống. Nếu thật sự làm vậy, ngược lại mất nhiều hơn được.
Ngậm bồ hòn làm ngọt, nói chính là Tôn Nguyên Bồi!
Hội nghị hôm nay thật phấn khích, kết quả cuối cùng ai cũng vui vẻ, đương nhiên ngoại trừ Tôn Nguyên Bồi.
Văn phòng chủ tịch huyện.
Sắc mặt Tôn Nguyên Bồi âm trầm đi vào, Mộc Tòng Dung đi theo bên cạnh, đợi nàng vào phòng lập tức đóng cửa. Làm trưởng ban tuyên truyền huyện, Mộc Tòng Dung còn là người của Ôn Bằng. Mà bởi vì Tôn Nguyên Bồi cùng Ôn Bằng tạm thời thành một đội, cho nên Mộc Tòng Dung tự nhiên đứng cùng hắn. Phải biết rằng khác với thủ đoạn kéo Hoàng Linh vào đội ngũ, Mộc Tòng Dung là cố ý tiếp cận Tôn Nguyên Bồi.
Nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của Tôn Nguyên Bồi, là vì muốn dựa vào Tôn gia mà thôi. Mộc Tòng Dung là một nữ nhân có dã tâm, nàng biết so sánh với Ôn Bằng, Tôn Nguyên Bồi càng có tiềm lực, dù sao Tôn gia có thể ném Ôn Bằng xa mấy ngã tư.
Có chỗ dựa như vậy không đi theo, Mộc Tòng Dung chẳng phải là người ngu ngốc?
Đỗ hỗn trướng!
Tôn Nguyên Bồi thấp giọng rít lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Xin bớt giận, đừng tức giận như vậy, sự tình đã như thế nếu anh còn tức giận chẳng phải tự trở ngại với mình.
Mộc Tòng Dung đi tới, thật ôn nhu nói. Một màn này nếu bị chồng của nàng nhìn thấy, không tức chết mới lạ. Nhưng một màn như thế người đàn ông kia nhất định không có cơ hội chứng kiến.
Tô Mộc, lại là Tô Mộc, nếu không phải hắn chuyện này như thế nào lại biến thành như vậy. Tô Mộc chết tiệt, đã rời khỏi huyện Hình Đường còn muốn đối lập với tôi, thật sự nghĩ tôi không biện pháp làm gì hắn sao?
Tôn Nguyên Bồi tức giận nói.
Tại sao Tôn Nguyên Bồi quay về trong huyện?
Mộc Tòng Dung có chút nghi hoặc hỏi.
Việc này em không cần nghĩ nhiều, Tô Mộc trở về là bởi vì hắn bị làm phiền bên Cổ Lan thị, có lẽ em còn không biết, chủ tịch mới của Cổ Lan thị Triệu Thiên Hoa là do cha anh đề bạt.
Tôn Nguyên Bồi vung tay nói.
Nguyên lai là như thế!
Mộc Tòng Dung nghe được lời này, nhịp tim liền gia tốc. Mình đã không lựa chọn sai lầm, nhìn xem Tôn gia, tùy tiện ra tay là có thể quyết định chức chủ tịch thành phố địa cấp. Chậc chậc, nếu mình có cơ hội ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố, thật quá sung sướng.
Chủ tịch, anh nói hiện tại Tô Mộc đang làm gì?
Ánh mắt Mộc Tòng Dung xoay chuyển hỏi.
Tô Mộc? Hiện tại đang làm gì? Tôn Nguyên Bồi có chút nghi hoặc nhíu mày, nhìn nàng khó hiểu hỏi:
Em muốn nói cái gì?
Ý em muốn nói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.