Chương 96: Nghe tiếng sấm trong vô thanh. (2)
Ẩn Vi Giả
19/09/2015
Tô Mộc biết Ôn Ly, Ngụy Mạn, Tô Khả thân nhau, hắn vui lòng khiến tình bạn này bền chặt hơn. Tô Mộc nhìn ra được gia thế của Ngụy Mạn, Ôn Ly rất khá, hắn muốn cố gắng sáng tạo hoàn cảnh tốt nhất cho Tô Khả, để cô tự hào trước mặt hai người này.
Tô Mộc biết rõ nếu Ôn Ly, Ngụy Mạn khinh thường gia cảnh của Tô Khả thì hai người đã không chơi thân với cô, nhưng hắn không thiếu tiền, không cần để Tô Khả cực khổ vì tiền.
Tô Khả cười nói:
- Ăn đi, anh của ta đã đi làm, còn công tác trong bộ môn chính phủ, đủ tiền mời chúng ta.
Tô Khả chưa từng kể thân phận thật của Tô Mộc, sợ bị người ta hiểu lầm là mình khoe khoang. Hơn nữa Thành phố Thịnh Kinh không hiếm lạ chức vụ như Tô Mộc.
Ôn Ly cười thoải mái:
- Vậy sao? Một nhân viên công vụ thì kiếm được bao nhiêu tiền? Ăn bữa này cũng cỡ một tháng tiền lương của anh đi? Anh đẹp trai, có khi nào bữa cơm này ăn luôn tiền cưới vợ của anh không? Nếu đúng vậy thì yên tâm, em sẽ tìm một cô đền cho anh.
Ngụy Mạn lạnh nhạt nói:
- Nhàm chán.
Ôn Ly thói quen Ngụy Mạn hờ hững, cô phản bác:
- Nhàm chán chỗ nào? Ta đang suy nghĩ cho hạnh phúc suốt đời của Tô ca!
Ngụy Mạn nói:
- Nếu vậy thì ngươi gả cho anh ấy đi.
Ôn Ly rộng rãi nói:
- Gả thì gả, ai sợ? Anh đẹp trai thấy sao? Suy xét cưới em không?
Tô Mộc nghe Ôn Ly hùng hồn nói, đầu óc hắn rối loạn. Chuyện gì đây? Lúc Tô Mộc còn học đại học cũng có nữ sinh viên khá ngông, nhưng không ai dữ dội giống Ôn Ly. Chẳng lẽ hắn đã lạc hàng, không theo kịp bước chân thời đại?
Tô Khả xen lời:
- Được rồi, các người đừng đấu võ mồm nữa, mau kêu đồ ăn đi, tôi đói xẹp bụng này!
Tô Khả có nhiệm vụ điều tiết giữa Ngụy Mạn và Ôn Ly, biết rõ hai người sẽ không bùng nổ chiến tranh thế giới nhưng cô không muốn nhìn bọn họ cãi nhau.
Tô Mộc rất thích không khí như vậy. Món ăn liên miên bưng lên, hắn hưởng thụ ngon lành. Ôn Ly mạnh miệng nhưng gọi món ăn không mắc, nguyên bàn ăn cộng lại chỉ khoảng vài trăm khối.
Có lẽ vì vậy nên Ôn Ly và Tô Mộc bắt đầu cụng ly, mấy chai bia đặt trước mắt, nha đầu không chớp mắt cái nào uống sạch. Tô Mộc rất bất ngờ.
Ôn Ly không đơn giản.
Bản lĩnh nhìn mặt suy đoán của Tô Mộc rèn luyện từ quan trường, qua các chi tiết nhỏ hắn có thể phát hiện rất nhiều vấn đề. Ví dụ bề ngoài Ôn Ly đáo để, tùy tiện nhưng từ đầu đến cuối không ăn trên đầu ai, uống bia như uống nước lã, có mấy nữ nhân làm được như vậy?
Quan trọng nhất là Ôn Ly mới học năm nhất.
Tô Khả khuyên:
- Ôn Ly, uống ít thôi.
Ôn Ly cười quyến rũ:
- Khả Khả, ta và anh của ngươi vừa gặp đã yêu, tính tình hợp nhau. Ngươi đừng khuyên nữa, ta đang vui. Anh đẹp trai, uống nữa!
- Cạn!
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, mặt hắn trông hơi trẻ nhưng không đến nỗi bị đứa nhỏ trêu chọc đi?
Ngụy Mạn lắc đầu ý bảo Tô Khả mặc kệ:
- Khả Khả, kệ đi, Ôn Ly không sao đâu. Hơn nữa buổi chiều không có lớp học, uống nhiều chút cũng không sao.
- Nhưng . . . Thôi, uống thì uống.
Tô Khả không khuyên nữa, vì cô biết Ôn Ly uống rượu để trút nỗi buồn. Trong thời gian này Ôn Ly chịu đựng lâu rồi, nếu không trút ra thì sẽ khó chịu.
Chỉ trách tên khốn kia dám lừa gạt tình cảm của Ôn Ly, hẹn hò nữ nhân khác sau lưng Ôn Ly, bị phát hiện còn nói đỡ cho nữ nhân kia, mắng Ôn Ly, nói cô theo đuổi gã, luôn dây dưa gã. Gã bắt cá hai tay vì nữ nhân kia mang lại cho gã cái gọi là tương lai.
Ôn Ly đứng dậy, lảo đảo ra khỏi phòng:
- Hết chịu nổi, em đi nhà vệ sinh cái đã, chờ em về lại uống tiếp.
Tô Mộc ra hiệu Tô Khả theo sau, bộ dạng Ôn Ly như vậy có tìm được nhà vệ sinh hay không thật khó nói.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Mộc bưng cốc bia lên, cười nói:
- Ngụy Mạn đúng không? Tô Khả ở trong trường học làm phiền các em chăm sóc, cốc này anh mời em.
Ngụy Mạn không khách sáo nói:
- Không cần, em chơi với Khả Khả vì thích tính ngây thơ của cô ấy. Dù nh không nói thì em cũng luôn thân với Khả Khả.
Tô Mộc lắc đầu thầm nghĩ:
- Nha đầu này không biết cái gì gọi là khách sáo.
Tô Mộc không khuyên nữa, tự rót bia uống cạn.
- Nói sao thì vẫn phải cảm ơn Ngụy Mạn.
Ngụy Mạn do dự hỏi:
- Nghe Khả Khả nói anh làm trong bộ môn chính phủ? Làm ở đâu?
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Đúng vậy! Trong bộ môn chính phủ, công tác trong trấn của huyện.
- Vậy sao.
Ngụy Mạn không hỏi tiếp, cô không hứng thú nhân viên công vụ cấp trấn.
Hai người ngồi chờ. Tô Mộc uống hết một chai bia vẫn chưa thấy Ôn Ly, Tô Khả về. Tô Mộc nhíu mày định đi ra tìm thì cửa phòng bật mở, nữ phục vụ biểu tình căng thẳng đi vào.
- Mau đi ra xem, hai tiểu cô nương nhóm các người chọc rắc rối bị người đánh!
Trong hành lang bên ngoài toilet nhà hàng Đế Hào, một đám người bao vây, cười hào hứng xem kịch vui. Không ai muốn xen vào, người có thể vào đây ăn uống thân phận không đơn giản, dám gây sự ở đây thì càng lợi hại.
Anh hùng cứu mỹ nhân chôn vùi tương lai của mình, không mấy người làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Chẳng lẽ không ai làm, nếu có thể thì bọn họ sẽ chủ động làm đồng lõa.
Ví dụ bây giờ có một nam nhân ăn mặc thẳng thớm, tóc chải láng bóng là đồng lão lớn nhất trong vở kịch này, tên là Cố Vi Phàn.
Tô Khả tức giận quát:
- Cố Vi Phàn, đồ khốn, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy? Ngươi có còn là con người không? Ngươi còn xứng công tác trong đại học Giang Nam không?
Ôn Ly được Tô Khả ôm, khóc lóc mặt đẫm lệ:
- Hu hu hu . . .
Khuôn mặt trắng in dấu tay đỏ, bộ dáng gợi cảm quyến rũ cộng thêm rơi lệ như mưa, làm người ta đau long.
Cố Vi Phàn quát to:
- Tôi làm gì? Tôi nói gì? Bạn học kia, sao cậu dám ngậm máu phun người? Có tin là tôi khai trừ cậu ngay bây giờ không?
Men say làm mặt Cố Vi Phàn đỏ gay.
Một nam nhân trung niên đứng bên cạnh Cố Vi Phàn, khoảng bốn mươi tuổi, mập mạp, bụng bia, vẻ mặt không kiên nhẫn. Nam nhân trung niên mập nhìn Ôn Ly, trong mắt tràn ngập dục vọng thèm thuồng.
Nam nhân trung niên mập tên Hoàng Xán.
Hoàng Xán ợ chua phun mùi rượu buồn nôn, mặt say xỉn hét lên:
- Tiểu Cố, chút chuyện nhỏ này mà không làm xong, tôi nghi ngờ cậu làm sao thành hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam được. Giải quyết mau lên, kêu đám người này đi đi.
Cố Vi Phàn xoay người cười nịnh:
- Vâng thưa Hoàng trưởng phòng, cứ yên tâm, tôi giải quyết ngay.
Hoàng Xán háo sắc nói:
- Mau lên!
Cố Vi Phàn tức giận lườm Ôn Ly, tiến lên trước nhỏ giọng nói:
- Ôn Ly, xem như giúp tôi đi, cùng Hoàng trưởng phòng uống mấy ly rượu thì có sao? Không thiếu miếng thịt nào.
Ôn Ly điên cuồng hét to:
- Cố Vi Phàn, ta đúng là mù mới thích súc sinh như ngươi! Khiến lão nương rót rượu? Nằm mơ đi! Muốn nịnh con heo mập này thì ngươi đi mà làm. Dám đánh ta? Ta liều mạng với ngươi!
Tô Mộc biết rõ nếu Ôn Ly, Ngụy Mạn khinh thường gia cảnh của Tô Khả thì hai người đã không chơi thân với cô, nhưng hắn không thiếu tiền, không cần để Tô Khả cực khổ vì tiền.
Tô Khả cười nói:
- Ăn đi, anh của ta đã đi làm, còn công tác trong bộ môn chính phủ, đủ tiền mời chúng ta.
Tô Khả chưa từng kể thân phận thật của Tô Mộc, sợ bị người ta hiểu lầm là mình khoe khoang. Hơn nữa Thành phố Thịnh Kinh không hiếm lạ chức vụ như Tô Mộc.
Ôn Ly cười thoải mái:
- Vậy sao? Một nhân viên công vụ thì kiếm được bao nhiêu tiền? Ăn bữa này cũng cỡ một tháng tiền lương của anh đi? Anh đẹp trai, có khi nào bữa cơm này ăn luôn tiền cưới vợ của anh không? Nếu đúng vậy thì yên tâm, em sẽ tìm một cô đền cho anh.
Ngụy Mạn lạnh nhạt nói:
- Nhàm chán.
Ôn Ly thói quen Ngụy Mạn hờ hững, cô phản bác:
- Nhàm chán chỗ nào? Ta đang suy nghĩ cho hạnh phúc suốt đời của Tô ca!
Ngụy Mạn nói:
- Nếu vậy thì ngươi gả cho anh ấy đi.
Ôn Ly rộng rãi nói:
- Gả thì gả, ai sợ? Anh đẹp trai thấy sao? Suy xét cưới em không?
Tô Mộc nghe Ôn Ly hùng hồn nói, đầu óc hắn rối loạn. Chuyện gì đây? Lúc Tô Mộc còn học đại học cũng có nữ sinh viên khá ngông, nhưng không ai dữ dội giống Ôn Ly. Chẳng lẽ hắn đã lạc hàng, không theo kịp bước chân thời đại?
Tô Khả xen lời:
- Được rồi, các người đừng đấu võ mồm nữa, mau kêu đồ ăn đi, tôi đói xẹp bụng này!
Tô Khả có nhiệm vụ điều tiết giữa Ngụy Mạn và Ôn Ly, biết rõ hai người sẽ không bùng nổ chiến tranh thế giới nhưng cô không muốn nhìn bọn họ cãi nhau.
Tô Mộc rất thích không khí như vậy. Món ăn liên miên bưng lên, hắn hưởng thụ ngon lành. Ôn Ly mạnh miệng nhưng gọi món ăn không mắc, nguyên bàn ăn cộng lại chỉ khoảng vài trăm khối.
Có lẽ vì vậy nên Ôn Ly và Tô Mộc bắt đầu cụng ly, mấy chai bia đặt trước mắt, nha đầu không chớp mắt cái nào uống sạch. Tô Mộc rất bất ngờ.
Ôn Ly không đơn giản.
Bản lĩnh nhìn mặt suy đoán của Tô Mộc rèn luyện từ quan trường, qua các chi tiết nhỏ hắn có thể phát hiện rất nhiều vấn đề. Ví dụ bề ngoài Ôn Ly đáo để, tùy tiện nhưng từ đầu đến cuối không ăn trên đầu ai, uống bia như uống nước lã, có mấy nữ nhân làm được như vậy?
Quan trọng nhất là Ôn Ly mới học năm nhất.
Tô Khả khuyên:
- Ôn Ly, uống ít thôi.
Ôn Ly cười quyến rũ:
- Khả Khả, ta và anh của ngươi vừa gặp đã yêu, tính tình hợp nhau. Ngươi đừng khuyên nữa, ta đang vui. Anh đẹp trai, uống nữa!
- Cạn!
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, mặt hắn trông hơi trẻ nhưng không đến nỗi bị đứa nhỏ trêu chọc đi?
Ngụy Mạn lắc đầu ý bảo Tô Khả mặc kệ:
- Khả Khả, kệ đi, Ôn Ly không sao đâu. Hơn nữa buổi chiều không có lớp học, uống nhiều chút cũng không sao.
- Nhưng . . . Thôi, uống thì uống.
Tô Khả không khuyên nữa, vì cô biết Ôn Ly uống rượu để trút nỗi buồn. Trong thời gian này Ôn Ly chịu đựng lâu rồi, nếu không trút ra thì sẽ khó chịu.
Chỉ trách tên khốn kia dám lừa gạt tình cảm của Ôn Ly, hẹn hò nữ nhân khác sau lưng Ôn Ly, bị phát hiện còn nói đỡ cho nữ nhân kia, mắng Ôn Ly, nói cô theo đuổi gã, luôn dây dưa gã. Gã bắt cá hai tay vì nữ nhân kia mang lại cho gã cái gọi là tương lai.
Ôn Ly đứng dậy, lảo đảo ra khỏi phòng:
- Hết chịu nổi, em đi nhà vệ sinh cái đã, chờ em về lại uống tiếp.
Tô Mộc ra hiệu Tô Khả theo sau, bộ dạng Ôn Ly như vậy có tìm được nhà vệ sinh hay không thật khó nói.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Mộc bưng cốc bia lên, cười nói:
- Ngụy Mạn đúng không? Tô Khả ở trong trường học làm phiền các em chăm sóc, cốc này anh mời em.
Ngụy Mạn không khách sáo nói:
- Không cần, em chơi với Khả Khả vì thích tính ngây thơ của cô ấy. Dù nh không nói thì em cũng luôn thân với Khả Khả.
Tô Mộc lắc đầu thầm nghĩ:
- Nha đầu này không biết cái gì gọi là khách sáo.
Tô Mộc không khuyên nữa, tự rót bia uống cạn.
- Nói sao thì vẫn phải cảm ơn Ngụy Mạn.
Ngụy Mạn do dự hỏi:
- Nghe Khả Khả nói anh làm trong bộ môn chính phủ? Làm ở đâu?
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Đúng vậy! Trong bộ môn chính phủ, công tác trong trấn của huyện.
- Vậy sao.
Ngụy Mạn không hỏi tiếp, cô không hứng thú nhân viên công vụ cấp trấn.
Hai người ngồi chờ. Tô Mộc uống hết một chai bia vẫn chưa thấy Ôn Ly, Tô Khả về. Tô Mộc nhíu mày định đi ra tìm thì cửa phòng bật mở, nữ phục vụ biểu tình căng thẳng đi vào.
- Mau đi ra xem, hai tiểu cô nương nhóm các người chọc rắc rối bị người đánh!
Trong hành lang bên ngoài toilet nhà hàng Đế Hào, một đám người bao vây, cười hào hứng xem kịch vui. Không ai muốn xen vào, người có thể vào đây ăn uống thân phận không đơn giản, dám gây sự ở đây thì càng lợi hại.
Anh hùng cứu mỹ nhân chôn vùi tương lai của mình, không mấy người làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Chẳng lẽ không ai làm, nếu có thể thì bọn họ sẽ chủ động làm đồng lõa.
Ví dụ bây giờ có một nam nhân ăn mặc thẳng thớm, tóc chải láng bóng là đồng lão lớn nhất trong vở kịch này, tên là Cố Vi Phàn.
Tô Khả tức giận quát:
- Cố Vi Phàn, đồ khốn, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy? Ngươi có còn là con người không? Ngươi còn xứng công tác trong đại học Giang Nam không?
Ôn Ly được Tô Khả ôm, khóc lóc mặt đẫm lệ:
- Hu hu hu . . .
Khuôn mặt trắng in dấu tay đỏ, bộ dáng gợi cảm quyến rũ cộng thêm rơi lệ như mưa, làm người ta đau long.
Cố Vi Phàn quát to:
- Tôi làm gì? Tôi nói gì? Bạn học kia, sao cậu dám ngậm máu phun người? Có tin là tôi khai trừ cậu ngay bây giờ không?
Men say làm mặt Cố Vi Phàn đỏ gay.
Một nam nhân trung niên đứng bên cạnh Cố Vi Phàn, khoảng bốn mươi tuổi, mập mạp, bụng bia, vẻ mặt không kiên nhẫn. Nam nhân trung niên mập nhìn Ôn Ly, trong mắt tràn ngập dục vọng thèm thuồng.
Nam nhân trung niên mập tên Hoàng Xán.
Hoàng Xán ợ chua phun mùi rượu buồn nôn, mặt say xỉn hét lên:
- Tiểu Cố, chút chuyện nhỏ này mà không làm xong, tôi nghi ngờ cậu làm sao thành hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam được. Giải quyết mau lên, kêu đám người này đi đi.
Cố Vi Phàn xoay người cười nịnh:
- Vâng thưa Hoàng trưởng phòng, cứ yên tâm, tôi giải quyết ngay.
Hoàng Xán háo sắc nói:
- Mau lên!
Cố Vi Phàn tức giận lườm Ôn Ly, tiến lên trước nhỏ giọng nói:
- Ôn Ly, xem như giúp tôi đi, cùng Hoàng trưởng phòng uống mấy ly rượu thì có sao? Không thiếu miếng thịt nào.
Ôn Ly điên cuồng hét to:
- Cố Vi Phàn, ta đúng là mù mới thích súc sinh như ngươi! Khiến lão nương rót rượu? Nằm mơ đi! Muốn nịnh con heo mập này thì ngươi đi mà làm. Dám đánh ta? Ta liều mạng với ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.