Chương 216: Ngón tay.
Ẩn Vi Giả
01/10/2015
Chương 186: Ngón tay.
Chạy vội chạy vàng, buổi tối mười hai giờ Tô Mộc đến Thành phố Thịnh Kinh. Tô Mộc tùy tiện chọn một tiệm ăn lấp đầy bụng, gửi tin nhắn cho Diệp Tích, sau đó cùng Đoạn Bằng thuê phòng nghỉ.
Trên đường đi quá gấp, nếu tối nay không nghỉ ngơi tốt, chiều mai Tô Mộc gặp mặt Diệp An Bang mà tinh thần mệt mỏi thì không hay. Để lại hình tượng không điềm tĩnh trong mắt lãnh đạo, sau này muốn được thăng chức sẽ khó khăn nhiều. Càng đừng nói lãnh đạo này là Diệp An Bang, nắm giữ quyền to tỉnh ủy tổ chức nhân sự.
Đinh đong!
Tô Mộc nằm xuống liền ngáy ngủ, hắn lười rửa mặt. Tô Mộc ngủ một giấc ngon lạnh, trời đã sáng hắn lười không dậy. Nhưng Tô Mộc làm biếng không có nghĩa là người ta cũng lười. Tiếng chuông cửa reo inh ỏi. Tô Mộc không định nhúc nhích, nhưng chuông cứ reo mãi, như thể nếu hắn không mở cửa là chuông sẽ reo hoài.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Chết tiệt, Đoạn Bằng, nếu là ngươi sẽ biết tay ta!
Tô Mộc kẹp cái gối lao tới cửa, cánh cửa mở ra, cái gối giơ cao. Khi Tô Mộc thấy khuôn mặt cười tươi như hoa đứng trước cửa thì vội buông gối xuống.
- Sao em đến đây?
- Sao em không thể đến?
Là Diệp Tích đến tìm.
Đêm qua nhận tin nhắc của Tô Mộc là Diệp Tích đã muốn đến, nhưng vì đã khuya nên cô không tới. Hôm sau trời chưa sáng hẳn Diệp Tích liền vội vàng tìm Tô Mộc.
Diệp Tích chớp mắt hỏi:
- Gì đó, giơ gối lên là muốn đánh em phải không?
Tô Mộc cười nói:
- Đâu, làm gì có. Anh sợ em dậy sớm chưa ngủ đã, tính kêu em ngủ với anh.
Diệp Tích bực bội lườm Tô Mộc:
- Nằm mơ đi.
Diệp Tích đẩy Tô Mộc ra, đi vào phòng.
Trong phòng nhiều nơi chưa sử dụng, áo Tô Mộc ném trên giường, hơi xốc xếch. Diệp Tích nhìn Tô Mộc để trần thân trên, tim đập nhanh. Diệp Tích mới định nói gì chợt thấy Tô Mộc cười nham nhở ngồi bên cạnh mình. Diệp Tích chưa kịp phản ứng đã bị Tô Mộc đè ra hôn.
- Ưm ư!
Từ lúc Diệp Tích bước vào cửa đến bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng sáng sớm đến tìm quấy rầy giấc ngủ của người ta sẽ chọc giận con sói. Mãi khi Tô Mộc bá đạo hôn môi Diệp Tích mới hiểu ra, tiếc rằng đã quá muộn. Ban đầu Diệp Tích còn vùng vẫy, nhưng chỉ cựa mình một chút rồi người mềm nhũn.
Nói sao thì Diệp Tích hiện là bạn gái chính thức của Tô Mộc, dù xảy ra chuyện gì cũng không ai can thiệp được.
- Chỗ đó không được . . . Đồ háo sắc . . .
Diệp Tích thở hổn hển, thỉnh thoảng né ra nói chuyện. Sóng mắt đưa tình, lời nói thều thào, tay vươn ra muốn ngăn tay Tô Mộc lại nhưng ai ngờ biến thành ấn chặt tay hắn. Móng vuốt sói nhẹ nhàng bấu mông Diệp Tích.
- Ưm . . . ư . . .
Diệp Tích bất ngờ bị bóp mông, ưỡn người lên cho Tô Mộc nhiều không gian làm bậy hơn. Hai ngọn núi ngạo nghễ đè Tô Mộc.
Trong tiếng rên rỉ, người Diệp Tích run rẩy, mặt đỏ bừng nằm sấp trên người Tô Mộc, đầu óc trống rỗng. Diệp Tích chưa từng hưởng thụ cảm giác này, cô không biết làm sao.
Co giãn, săn chắc, tròn xoe.
Tay phải Tô Mộc xoa bóp cặp mông tròn, cảm nhận sự co giãn chặt chẽ, xúc động không nói nên lời. Chu Từ chín chắn quyến rũ, Diệp Tích thì khác, cô như vùng đất chưa khai khẩn, Tô Mộc xâm nhập vào. Cảm giác nguyên thủy đó làm Tô Mộc say mê.
Không khí trong phòng từ biếng nhác chuyển thành ám muội.
Diệp Tích chợt nhận ra cô nên ngăn cản móng vuốt soi, ai ngờ Tô Mộc quen tay công thành lược đất. Tô Mộc cười xấu xa, thở mùi nam nhân vào lỗ tai Diệp Tích, làm tim cô đập nhanh, lòng sợ hãi.
Diệp Tích thở dốc:
- Tô Mộc, đừng . . . Dừng lại . . .
- Ai kêu em quấy rầy giấc ngủ của anh? Hôm nay em đừng hòng thoát khỏi trừng phạt.
Đồng chí Tô Mộc phát huy tinh thần được một tấc tiến một thước xông lên. Diệp Tích mê ly thả lỏng cảnh giác, tay phải Tô Mộc dọc theo đầu gối bò lên trên, dễ dàng chạm đến hoa đào bí ẩn.
Cảm giác run rẩy đột nhiên xuất hiện làm Diệp Tích không thể chống cự, cơ thể mềm mại nằm vật xuống giường, thả lỏng.
Diệp Tích chưa từng cảnh giác với Tô Mộc, từ ngày cô đồng ý làm bạn gái của hắn thì đã chuẩn bị tâm lý. Khi nào Tô Mộc muốn là Diệp Tích sẽ không từ chối.
Diệp Tích không ngờ khoái cảm đến mau mà mãnh liệt như vậy.
Ngón tay Tô Mộc rút khỏi vườn hoa, ngón tay dính đầy chất lỏng. Diệp Tích run rẩy nằm co ro trên giường, thở hổn hển, mặt đỏ ửng, khuôn mặt biểu hiện sự thỏa mãn.
Tô Mộc nằm song song với Diệp Tích, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Tiểu Tích Tích, sau này còn dám quấy rầy giấc ngủ của anh không?
Diệp Tích không còn mặt mũi nào, mặc dù tâm lý sẵn sàng tùy thời hiến thân nhưng cô không tưởng tượng sẽ là trường hợp như vậy, với cách này, trạng thái này, quá xấu hổ.
Diệp Tích cảm thấy mình là nữ nhân xấu xa.
Diệp Tích nhìn Tô Mộc, khẽ hỏi:
- Tô Mộc, có phải vừa rồi em quá . . .
Mặt Diệp Tích càng đỏ hơn, rất quyến rũ.
Tô Mộc cười tủm tỉm:
- Em càng thế kia thì anh càng thích. Có câu nói rất đúng, trên giường thì kia mà dưới giường thì đó sao?
Diệp Tích nũng nịu nói:
- Gì mà kia với đó, bậy bạ.
- Làm ơn đừng làm vẻ mặt đó, em như thế khiến anh không kiềm được. Không được, anh sắp hóa thú rồi.
- A! Anh muốn làm gì?
- Em nói đi.
Tô Mộc lại hôn môi hồng gợi cảm, không khí mập mờ trong phòng lên đến đỉnh.
Nhiệt độ tăng cao, phong quang kiều diễm.
----------------------------------
Chương 187: Càn chị
Hai người không làm chuyện gì quá trớn, ma sát gần gũi, khống chế không bốc lửa. Thân mật gần một tiếng sau Diệp Tích lấy lại sức, nhưng cô toát ra quyến rũ kinh tâm động phách, kích thích Tô Mộc ngứa ngáy khó chịu đựng.
Tô Mộc không cần dùng thám tử Diệp Tích thì mới là không biết biến báo.
- Tích Tích nói đi, Diệp bộ trưởng kêu ta đến vì chuyện gì?
Diệp Tích cười nói:
- Đi thì biết. Yên tâm, không phải chuyện xấu.
Diệp Tích nói câu này làm Tô Mộc yên tâm:
- Vậy à. Giờ chúng ta làm gì?
Diệp Tích chu môi nói:
- Đương nhiên là đi dạo phố với em, khó khăn lắm anh mới đến Thành phố Thịnh Kinh một chuyến, nếu không cùng em đi dạo phố thì sao được? Hừ, anh làm bạn trai không xứng chức chút nào.
- Rồi, anh đi dạo phố với em được chưa?
- Được, đi ngay bây giờ.
Suốt buổi trưa Tô Mộc không làm gì khác, cùng Diệp Tích đi dạo trong các thương xá Thành phố Thịnh Kinh. Chưa hết, Diệp Tích mua một đống bao lớn bao nhỏ, đòi Tô Mộc xách cho nàng. Tô Mộc đi mỏi cẳng, so với cùng nữ nhân đi dạo phố thì hắn thà đi vòng vòng trong công trường kiến trúc Hắc Sơn trấn mấy ngày.
Đoạn Bằng rất xứng chức, đi theo không xa không gần. Tô Mộc không gật đầu thì Đoạn Bằng sẽ không đến gần, gã nhìn bộ dáng hắn bây giờ cảm thấy gã thích nhìn Tô Mộc như vậy. Tô Mộc bây giờ không có bá khí của bí thư trấn ủy, hắn rất là hiền hòa.
Lúc sắp đến giữa trưa Diệp Tích ngừng mua sắm, cô kéo Tô Mộc vào một nhà hàng tây trong thương xá.
- Trưa hôm nay em mời khách, chiêu đãi đại lão gia nhà anh. Ai kêu anh đi theo người ta đến giữa trưa.
Tô Mộc cười nói:
- Được.
Tiệm cơm tây tên Bỉ Ngạn, khá nổi tiếng trong thương xá, trang hoàng có phong cách. Nhiều tình nhân lãng mạn sẽ đến chỗ này ăn cơm.
Ví dụ như bây giờ.
Tô Mộc, Diệp Tích sắp đến tiệm ăn thì hai bóng người đột nhiên giành vào cửa trước. Hai người đi rất nhanh, đụng Diệp Tích suýt té xuống đất. Tô Mộc kịp ôm Diệp Tích không để cô bị tổn thương.
Tô Mộc dìu Diệp Tích đứng thẳng, nhìn hai người sắp bước vào, lạnh lùng quát:
- Hai người đứng lại đó, xin lỗi đi!
Hai người đột nhiên giành vào trước nghe vậy đứng lại, xoay người. Đó là một nam một nữ. Nữ mặc trung tính, y phục nhãn hiệu nổi tiếng, giá trị khoảng mấy ngàn khối. Khuôn mặt bình thường, không xinh đẹp yêu diễm, coi như đoan chính.
Nam nhân xoay người lại, Tô Mộc thấy khuôn mặt gã thì cười nhạt. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp mặt. Nam nhân này chính là Cố Vi Phàn.
Cố Vi Phàn là hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam. Cố Vi Phàn bỏ rơi Ôn Ly, xích mích với Tô Mộc trong nhà hàng Đế Hào. Cuối cùng Hà Tử Văn xuất hiện hốt Cố Vi Phàn đi. Tô Mộc không quan tâm chuyện xảy ra sau đó, nghe Tô Khả nói Cố Vi Phàn bị đại học Giang Nam sa thải ngay lập tức.
Không ngờ Cố Vi Phàn xuất hiện ở đây, trông như tên mặt trắng được bao nuôi. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì Cố Vi Phàn đúng là rất có tiềm chất được bao nuôi.
Ánh mắt Cố Vi Phàn lạnh lùng nói:
- Là ngươi!
Cố Vi Phàn không ngờ gặp Tô Mộc tại đây, còn có thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi bên cạnh hắn. Cái tên này sao mà may mắn thế, mỗi lần gặp đều có mỹ nữ đi theo.
Tục ngữ nói rất đúng, kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Nếu không tại Tô Mộc thì bây giờ Cố Vi Phàn vẫn là hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam, sống thoải mái. Cố Vi Phàn cho rằng sẽ không có cơ hội gặp lại Tô Mộc nữa, giờ thấy mặt, lửa giận đốt cháy trong lòng gã.
Nữ nhân đứng bên cạnh nhướng mày, kiêu ngạo hỏi:
- Như thế nào? Tiểu Phàn, các ngươi quen biết?
Mặt mày nữ nhân cao cao tại thượng, làm người nhìn khó chịu.
Cố Vi Phàn cười nịnh:
- Chị, lúc trước em nói chuyện kia với chị rồi. Em bị đuổi toàn tại nam nhân này, chị hãy trút giận giùm em.
Nữ nhân nghe vậy nhìn hướng Tô Mộc, vẻ mặt vênh váo:
- Không ngờ, Thành phố Thịnh Kinh này thật nhỏ, gặp ngươi ở đây. Ta nghe tiểu Phàn nói ngươi vì cướp bạn gái của hắn, không tiếc sử dụng thủ đoạn đê tiện đuổi hắn khỏi đại học Giang Nam. Giỏi, ngươi rất giỏi. Sao, đây là bạn gái ngươi đã cướp của tiểu Phàn sao? Chậc chậc, mặt mũi không tệ, tiếc rằng là hạng lẳng lơ.
Cái miệng quá chua ngoa.
Tô Mộc không ngờ nữ nhân mở miệng nói lời như vậy, lửa giận bùng cháy. Người ta mắng Tô Mộc thì hắn còn nhịn được, nhưng nhục nhã nữ nhân của hắn ngay trước mắt hắn thì Tô Mộc không tha thứ.
Sắc mặt Tô Mộc âm trầm quát:
- Xin lỗi đi!
Cố Vi Phàn thâm mắm thêm muối:
- Xin lỗi? Ngươi kêu chị của ta xin lỗi? Tiểu tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai, ta đã điều tra lai lịch của ngươi rồi. Một cán bộ nhỏ hương trấn cấp dưới, quen thói diễu võ dương oai trong hương trấn giờ lên đây cũng ra oai? Ngươi có biết đây là đâu không? Tên mạt rệp dưới quê lên chưa thấy trường chợ lớn, dám chống đối chị của ta? Ngươi là cái thứ gì?
Nữ nhân tên La Linh, Cố Vi Phàn mới dụ dỗ được. Nói đúng ra Cố Vi Phàn không phải tên mặt trắng được bao nuôi, đúng hơn là hai người tâm đầu ý hợp. Vì quần áo La Linh mặc toàn do Cố Vi Phàn mua cho, gã cam tâm tình nguyện đi theo nàng, bỏ tiền ra mua đồ cho cô ta, dẫn cô ta đi ăn ngon, buổi tối dốc sức trên giường chỉ vì một nguyên nhân, thân phận của La Linh đặc biệt.
Cố Vi Phàn đã hưởng thụ ích lợi quyền lực mang đến, gã không cam tâm từ bỏ. La Linh từng nói cô có thể cho Cố Vi Phàn cơ hội vực dậy, nên gã mới luôn xum xoe bên cạnh nàng. Nếu không với bộ vó của Cố Vi Phàn nói sao cũng nên tìm phú bà xinh đẹp trẻ tuổi.
Cố Vi Phàn thấy Tô Mộc, muốn trả thù, nhưng sợ La Linh không ra mặt đến cùng, gã đành ra hạ sách này. Cố Vi Phàn cố gắng gợi lửa chiến, đốt lửa cháy thật to vào. Cá tính La Linh giả dối có thù sẽ trả, chắc chắn không buông tha cho Tô Mộc.
Cố Vi Phàn tưởng tượng Tô Mộc bị nhục nhã trước mắt, gã có thể trút ra bực tức.
- Muốn ta xin lỗi tiểu tiện nhân này? Nằm mơ!
La Linh khinh thường nói:
- Thứ như cô dựa vào cái gì kêu ta xin lỗi? Ta chẳng những không xin lỗi còn thưởng cho cô một bàn tay.
La Linh tiến lên trước, giơ tay tát Diệp Tích. Như Cố Vi Phàn nói, La Linh giả tạo, nhìn khuôn mặt Diệp Tích đẹp hơn cô thì lửa giận bốc cháy. Tiểu tiện nhân này từng là bạn gái của Cố Vi Phàn, hôm nay dạy dỗ cô trước mặt Cố Vi Phàn, không tin về sau Cố Vi Phàn không ngoan ngoãn nghe lời.
Bốp!
Một tiếng tát tai trong trẻo vang lên.
----------------------------------
Chương 188: Bốp! Bốp! Bốp!
Tĩnh!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết.
Không ai ngờ Tô Mộc dứt khoát ra tay, ngay khi La Linh sắp đánh trúng mặt Diệp Tích thì hắn bước tới che, chặn lại bàn tay cô và tát ngược lại.
Bốp!
Trong tiếng tát giòn vang, mặt La Linh sưng lên. Tô Mộc tát rất mạnh, tát sướng tay. Tô Mộc không thích đánh nữ nhân nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không đánh, nhất là bộ dáng như La Linh, cho rằng mình là người thành phố thích làm gì thì làm. Tô Mộc tát La Linh không một chút gánh nặng tâm lý.
Khi bàn tay Tô Mộc và La Linh chạm nhau thì Quan Bảng xoay tít.
Tên: La Linh.
Chức vụ: Chuyên viên quản lý bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Yêu thích: Hàng hiệu.
Độ thân mật: Không.
Lên chức: Số mười màu vàng.
Hèn gì Cố Vi Phàn dám đổ dầu vào lửa, nữ nhân này kiêu ngạo như thế, ra là vậy. Không ngờ nữ nhân tên La Linh thuộc bộ tổ chức tỉnh ủy, độ thân mật với Tô Mộc là số không, hắn không thấy lạ. Khiến Tô Mộc bất ngờ là con số lên chức của La Linh màu vàng.
Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là mười ngày sau La Linh thăng chức. Người như vậy mà có thể thăng chức, hoặc là La Linh làm bộ làm tịch trong cơ quan, hoặc có gì mờ ám. Mặc kệ là loại nào Tô Mộc tuyệt đối không cho La Linh vừa ý, chỉ vì thanh lý một thuộc hạ ỷ thế hiếp người giúp Diệp An Bang.
Một khoa viên mà dám càn rỡ như vậy, để La Linh thăng chức thì càng kiêu căng vênh váo hơn.
Mặt Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Đánh hay.
Diệp Tích nhìn Tô Mộc đánh người, cô chẳng những không ngăn cản còn ra tiếng ủng hộ. Loại nữ nhân như thế, bộ dáng kệch cỡm đó, Diệp Tích nhìn lâu sẽ thấy buồn nôn.
Cố Vi Phàn thầm kích động, ngoài mắt thì làm bộ tức giận
- Ngươi dám đánh chị của ta?
Cố Vi Phàn vội tiến lên kéo La Linh lại, sốt ruột hỏi:
- Chị có bị sao không?
- Tránh ra!
La Linh đẩy Cố Vi Phàn ra, nhìn Tô Mộc chằm chằm, mắt bắn ra lửa giận:
- Ngươi có biết ta là ai không? Dám đánh ta? Ngươi công tác ở đâu, nói ra đi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tại sao ta phải nói chỗ mình công tác cho ngươi biết?
- Tiểu tử, ngươi giỏi, dám đánh ta? Ta bảo đảm ngươi tuyệt đối không rời khỏi thịnh Kinh này nửa bước được!
La Linh định gọi điện thoại, thân phận như cô sẽ không như phụ nữ đanh đá cào cấu Tô Mộc ngay giữa đường cái.
Quan trọng là nhìn ánh mắt lạnh băng của Tô Mộc, La Linh bản năng sợ hãi. Nếu xông lên, La Linh sợ sẽ bị tát té xuống đường.
Cố Vi Phàn diễu võ dương oai hét to:
- Tiểu tử, các ngươi chờ đi, dám đánh chị của ta, đừng hòng chạy!
Từ đầu tới cuối Cố Vi Phàn không giải thích Diệp Tích không phải bạn gái của gã, để La Linh hiểu lầm càng tốt.
Bốp!
Tô Mộc nhìn Cố Vi Phàn là thấy ghê tớm, không ngờ có loại người như vậy. Tô Mộc suy nghĩ có nên dạy Cố Vi Phàn bài học hay không thì Diệp Tích tiến lên một bước, trong ánh mắt kó tin của mọi người cô tát mạnh.
Bốp!
Tiếng tát tai dứt khoát giòn vang.
Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Cái tát này đánh ngươi dám nói năng bỗ bã với ta. Đừng tưởng rằng trên thế giới này ai đều mặc cho các ngươi khi dễ. Nếu còn để ta gặp các ngươi thì ta tuyệt đối không tha cho!
Diệp Tích không ăn hiếp người không có nghĩa là cô sẽ không làm. Con gái của Diệp An Bang, nữ nhân Diệp gia kinh thành, Diệp Tích không có sự dứt khoát này mới lạ. Hơn nữa Diệp Tích quản lý thịnh Thế đằng Long, vô tình nuôi dưỡng khí thế cấp trên, cô tát tai khiến người cảm thấy đó là đương nhiên. Như thể Diệp Tích không tát mới lạ.
La Linh quên gọi điện thoại, sững sờ đứng tại chỗ.
Mặt Cố Vi Phàn nóng rát, gã ngây người qua đi hét to:
- Ngươi dám đánh ta?
- Đánh ngươi còn nhẹ.
Diệp Tích khinh thường nhướng mày nói:
- Tô Mộc, chúng ta đi, em không muốn ăn cơm ở đây nữa. Nhìn thấy bọn họ là hết muốn ăn.
Tô Mộc cười nói:
- Được.
- Các ngươi không được . . .!
La Linh mới la lên đã bị Tô Mộc liếc xéo, cô cảm giác như rơi vào hầm băng, không dám nói thêm câu nào, trơ mắt nhìn Tô Mộc và Diệp Tích biến mất khỏi tầm mắt.
Mãi khi hai người Tô Mộc rời đi, La Linh nhìn đám người đứng xem, quát to:
- Nhìn cái gì? Cút đi!
- Chị . . .
Bốp!
Cố Vi Phàn định tới gần nhưng bị La Linh tát luôn gò má bên kia.
- Ngu xuẩn vô dụng, còn không biết ngượng gọi ta là chị? Mới rồi ta bị người tát mặt ngươi chết ở đâu?
Cố Vi Phàn giận điên lên, ngoài miệng khép nép giải thích:
- Tại . . . Tại ta sợ . . .
Hết cách, ai kêu nửa đời sau của Cố Vi Phàn dựa vào La Linh?
La Linh tức giận quát:
- Sợ cái quái gì? Ngươi không biết thân phận của ta sao? Xảy ra chuyện gì thì ta sẽ bao che ngươi!
Cố Vi Phàn xum xoe nói:
- Vâng vâng, chị bớt giận, tức giận bọn họ không đáng. Hay bây giờ ta tìm người đánh bọn họ một trận trút giận cho chị?
- Đánh rồi thôi sao?
La Linh độc ác nói:
- Lão nương lớn như vậy chưa từng bị ai đánh. Cố Vi Phàn, ngươi biết thân phận nam nhân kia đúng không? Nói cho ta biết đi, ta muốn đùa chết hắn.
- Vâng thưa chị, hắn tên là Tô Mộc, là . . .
La Linh, Cố Vi Phàn nghiến răng định báo thù. Tô Mộc, Diệp Tích thì rời khỏi thương xá. Đoạn Bằng chạy tới cất đồ vào cốp xe, lái xe hơi đi.
Diệp Tích không xa lạ gì Đoạn Bằng, biết gã là người của Tô Mộc, nên nói chuyện không kiêng dè gì.
Tô Mộc cười nói:
- Tích Tích, không ngờ em lợi hại vậy, trực tiếp tát mặt.
Diệp Tích bĩu môi nói:
- Hừ! Ai kêu nam nhân kia làm người ta gai mắt. Đánh hắn là còn nhẹ.
Tô Mộc nói:
- Người đó tên Cố Vi Phàn, anh nhớ từng nói với em rồi, chuyện trong Đế Hào.
Diệp Tích bực bội nói:
- Ra là kẻ đó, hèn chi, đánh hay. Cho rằng mình chắp nối với phú bà thì muốn làm gì tùy ý sao? Không soi gương nhìn xem bộ dáng của mình.
Bữa cơm trưa bị hai người kia phá hỏng, Diệp Tích rất tức giận. Diệp Tích lo làm ăn, Tô Mộc làm quan, thời gian hai người ở chung không nhiều. Diệp Tích cứ nghĩ có thể chơi chung thật vui, chẳng ngờ gặp phải Cố Vi Phàn, La Linh.
Không được, không thể bỏ qua.
Tô Mộc cười nói:
- Phú bà? Em nói sai rồi, nữ nhân kia không phải phú bà, nói đến thì có chút liên quan đến em.
Diệp Tích hỏi:
- Liên quan gì?
Tô Mộc cười nói:
- Cô ta thuộc bộ tổ chức tỉnh ủy, dưới quyền bố của em.
Tô Mộc giải thích:
- Anh vô tình nhìn thẻ công tác trong ví của cô ta.
Mắt Diệp Tích xoe tròn, cô biết mình nên làm gì:
- Vậy sao?
Tô Mộc đổi đề tài:
- Được rồi, đừng so đo bọn họ. Giờ làm gì đây? Đi chỗ nào ăn cơm? Buổi chiều anh còn phải đi gặp Diệp bộ trưởng, không thể cứ đi dạo mãi.
Diệp Tích làm nũng:
- Đừng làm bộ, anh rất rành thịnh Kinh. Mặc kệ, anh chọn chỗ ăn cơm đi.
Tô Mộc cười nói:
- Rồi, anh sẽ chọn chỗ ăn cơm.
Bữa trưa qua đi, Tô Mộc đúng giờ đến chỗ bộ tổ chức tỉnh ủy. Trải qua thủ tục đăng ký, Tô Mộc đi vào tòa nhà khí thế trang trọng.
Hai giờ, không sớm không muộn, Tô Mộc đứng bên ngoài văn phòng trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy Diệp An Bang.
Chạy vội chạy vàng, buổi tối mười hai giờ Tô Mộc đến Thành phố Thịnh Kinh. Tô Mộc tùy tiện chọn một tiệm ăn lấp đầy bụng, gửi tin nhắn cho Diệp Tích, sau đó cùng Đoạn Bằng thuê phòng nghỉ.
Trên đường đi quá gấp, nếu tối nay không nghỉ ngơi tốt, chiều mai Tô Mộc gặp mặt Diệp An Bang mà tinh thần mệt mỏi thì không hay. Để lại hình tượng không điềm tĩnh trong mắt lãnh đạo, sau này muốn được thăng chức sẽ khó khăn nhiều. Càng đừng nói lãnh đạo này là Diệp An Bang, nắm giữ quyền to tỉnh ủy tổ chức nhân sự.
Đinh đong!
Tô Mộc nằm xuống liền ngáy ngủ, hắn lười rửa mặt. Tô Mộc ngủ một giấc ngon lạnh, trời đã sáng hắn lười không dậy. Nhưng Tô Mộc làm biếng không có nghĩa là người ta cũng lười. Tiếng chuông cửa reo inh ỏi. Tô Mộc không định nhúc nhích, nhưng chuông cứ reo mãi, như thể nếu hắn không mở cửa là chuông sẽ reo hoài.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Chết tiệt, Đoạn Bằng, nếu là ngươi sẽ biết tay ta!
Tô Mộc kẹp cái gối lao tới cửa, cánh cửa mở ra, cái gối giơ cao. Khi Tô Mộc thấy khuôn mặt cười tươi như hoa đứng trước cửa thì vội buông gối xuống.
- Sao em đến đây?
- Sao em không thể đến?
Là Diệp Tích đến tìm.
Đêm qua nhận tin nhắc của Tô Mộc là Diệp Tích đã muốn đến, nhưng vì đã khuya nên cô không tới. Hôm sau trời chưa sáng hẳn Diệp Tích liền vội vàng tìm Tô Mộc.
Diệp Tích chớp mắt hỏi:
- Gì đó, giơ gối lên là muốn đánh em phải không?
Tô Mộc cười nói:
- Đâu, làm gì có. Anh sợ em dậy sớm chưa ngủ đã, tính kêu em ngủ với anh.
Diệp Tích bực bội lườm Tô Mộc:
- Nằm mơ đi.
Diệp Tích đẩy Tô Mộc ra, đi vào phòng.
Trong phòng nhiều nơi chưa sử dụng, áo Tô Mộc ném trên giường, hơi xốc xếch. Diệp Tích nhìn Tô Mộc để trần thân trên, tim đập nhanh. Diệp Tích mới định nói gì chợt thấy Tô Mộc cười nham nhở ngồi bên cạnh mình. Diệp Tích chưa kịp phản ứng đã bị Tô Mộc đè ra hôn.
- Ưm ư!
Từ lúc Diệp Tích bước vào cửa đến bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng sáng sớm đến tìm quấy rầy giấc ngủ của người ta sẽ chọc giận con sói. Mãi khi Tô Mộc bá đạo hôn môi Diệp Tích mới hiểu ra, tiếc rằng đã quá muộn. Ban đầu Diệp Tích còn vùng vẫy, nhưng chỉ cựa mình một chút rồi người mềm nhũn.
Nói sao thì Diệp Tích hiện là bạn gái chính thức của Tô Mộc, dù xảy ra chuyện gì cũng không ai can thiệp được.
- Chỗ đó không được . . . Đồ háo sắc . . .
Diệp Tích thở hổn hển, thỉnh thoảng né ra nói chuyện. Sóng mắt đưa tình, lời nói thều thào, tay vươn ra muốn ngăn tay Tô Mộc lại nhưng ai ngờ biến thành ấn chặt tay hắn. Móng vuốt sói nhẹ nhàng bấu mông Diệp Tích.
- Ưm . . . ư . . .
Diệp Tích bất ngờ bị bóp mông, ưỡn người lên cho Tô Mộc nhiều không gian làm bậy hơn. Hai ngọn núi ngạo nghễ đè Tô Mộc.
Trong tiếng rên rỉ, người Diệp Tích run rẩy, mặt đỏ bừng nằm sấp trên người Tô Mộc, đầu óc trống rỗng. Diệp Tích chưa từng hưởng thụ cảm giác này, cô không biết làm sao.
Co giãn, săn chắc, tròn xoe.
Tay phải Tô Mộc xoa bóp cặp mông tròn, cảm nhận sự co giãn chặt chẽ, xúc động không nói nên lời. Chu Từ chín chắn quyến rũ, Diệp Tích thì khác, cô như vùng đất chưa khai khẩn, Tô Mộc xâm nhập vào. Cảm giác nguyên thủy đó làm Tô Mộc say mê.
Không khí trong phòng từ biếng nhác chuyển thành ám muội.
Diệp Tích chợt nhận ra cô nên ngăn cản móng vuốt soi, ai ngờ Tô Mộc quen tay công thành lược đất. Tô Mộc cười xấu xa, thở mùi nam nhân vào lỗ tai Diệp Tích, làm tim cô đập nhanh, lòng sợ hãi.
Diệp Tích thở dốc:
- Tô Mộc, đừng . . . Dừng lại . . .
- Ai kêu em quấy rầy giấc ngủ của anh? Hôm nay em đừng hòng thoát khỏi trừng phạt.
Đồng chí Tô Mộc phát huy tinh thần được một tấc tiến một thước xông lên. Diệp Tích mê ly thả lỏng cảnh giác, tay phải Tô Mộc dọc theo đầu gối bò lên trên, dễ dàng chạm đến hoa đào bí ẩn.
Cảm giác run rẩy đột nhiên xuất hiện làm Diệp Tích không thể chống cự, cơ thể mềm mại nằm vật xuống giường, thả lỏng.
Diệp Tích chưa từng cảnh giác với Tô Mộc, từ ngày cô đồng ý làm bạn gái của hắn thì đã chuẩn bị tâm lý. Khi nào Tô Mộc muốn là Diệp Tích sẽ không từ chối.
Diệp Tích không ngờ khoái cảm đến mau mà mãnh liệt như vậy.
Ngón tay Tô Mộc rút khỏi vườn hoa, ngón tay dính đầy chất lỏng. Diệp Tích run rẩy nằm co ro trên giường, thở hổn hển, mặt đỏ ửng, khuôn mặt biểu hiện sự thỏa mãn.
Tô Mộc nằm song song với Diệp Tích, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Tiểu Tích Tích, sau này còn dám quấy rầy giấc ngủ của anh không?
Diệp Tích không còn mặt mũi nào, mặc dù tâm lý sẵn sàng tùy thời hiến thân nhưng cô không tưởng tượng sẽ là trường hợp như vậy, với cách này, trạng thái này, quá xấu hổ.
Diệp Tích cảm thấy mình là nữ nhân xấu xa.
Diệp Tích nhìn Tô Mộc, khẽ hỏi:
- Tô Mộc, có phải vừa rồi em quá . . .
Mặt Diệp Tích càng đỏ hơn, rất quyến rũ.
Tô Mộc cười tủm tỉm:
- Em càng thế kia thì anh càng thích. Có câu nói rất đúng, trên giường thì kia mà dưới giường thì đó sao?
Diệp Tích nũng nịu nói:
- Gì mà kia với đó, bậy bạ.
- Làm ơn đừng làm vẻ mặt đó, em như thế khiến anh không kiềm được. Không được, anh sắp hóa thú rồi.
- A! Anh muốn làm gì?
- Em nói đi.
Tô Mộc lại hôn môi hồng gợi cảm, không khí mập mờ trong phòng lên đến đỉnh.
Nhiệt độ tăng cao, phong quang kiều diễm.
----------------------------------
Chương 187: Càn chị
Hai người không làm chuyện gì quá trớn, ma sát gần gũi, khống chế không bốc lửa. Thân mật gần một tiếng sau Diệp Tích lấy lại sức, nhưng cô toát ra quyến rũ kinh tâm động phách, kích thích Tô Mộc ngứa ngáy khó chịu đựng.
Tô Mộc không cần dùng thám tử Diệp Tích thì mới là không biết biến báo.
- Tích Tích nói đi, Diệp bộ trưởng kêu ta đến vì chuyện gì?
Diệp Tích cười nói:
- Đi thì biết. Yên tâm, không phải chuyện xấu.
Diệp Tích nói câu này làm Tô Mộc yên tâm:
- Vậy à. Giờ chúng ta làm gì?
Diệp Tích chu môi nói:
- Đương nhiên là đi dạo phố với em, khó khăn lắm anh mới đến Thành phố Thịnh Kinh một chuyến, nếu không cùng em đi dạo phố thì sao được? Hừ, anh làm bạn trai không xứng chức chút nào.
- Rồi, anh đi dạo phố với em được chưa?
- Được, đi ngay bây giờ.
Suốt buổi trưa Tô Mộc không làm gì khác, cùng Diệp Tích đi dạo trong các thương xá Thành phố Thịnh Kinh. Chưa hết, Diệp Tích mua một đống bao lớn bao nhỏ, đòi Tô Mộc xách cho nàng. Tô Mộc đi mỏi cẳng, so với cùng nữ nhân đi dạo phố thì hắn thà đi vòng vòng trong công trường kiến trúc Hắc Sơn trấn mấy ngày.
Đoạn Bằng rất xứng chức, đi theo không xa không gần. Tô Mộc không gật đầu thì Đoạn Bằng sẽ không đến gần, gã nhìn bộ dáng hắn bây giờ cảm thấy gã thích nhìn Tô Mộc như vậy. Tô Mộc bây giờ không có bá khí của bí thư trấn ủy, hắn rất là hiền hòa.
Lúc sắp đến giữa trưa Diệp Tích ngừng mua sắm, cô kéo Tô Mộc vào một nhà hàng tây trong thương xá.
- Trưa hôm nay em mời khách, chiêu đãi đại lão gia nhà anh. Ai kêu anh đi theo người ta đến giữa trưa.
Tô Mộc cười nói:
- Được.
Tiệm cơm tây tên Bỉ Ngạn, khá nổi tiếng trong thương xá, trang hoàng có phong cách. Nhiều tình nhân lãng mạn sẽ đến chỗ này ăn cơm.
Ví dụ như bây giờ.
Tô Mộc, Diệp Tích sắp đến tiệm ăn thì hai bóng người đột nhiên giành vào cửa trước. Hai người đi rất nhanh, đụng Diệp Tích suýt té xuống đất. Tô Mộc kịp ôm Diệp Tích không để cô bị tổn thương.
Tô Mộc dìu Diệp Tích đứng thẳng, nhìn hai người sắp bước vào, lạnh lùng quát:
- Hai người đứng lại đó, xin lỗi đi!
Hai người đột nhiên giành vào trước nghe vậy đứng lại, xoay người. Đó là một nam một nữ. Nữ mặc trung tính, y phục nhãn hiệu nổi tiếng, giá trị khoảng mấy ngàn khối. Khuôn mặt bình thường, không xinh đẹp yêu diễm, coi như đoan chính.
Nam nhân xoay người lại, Tô Mộc thấy khuôn mặt gã thì cười nhạt. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp mặt. Nam nhân này chính là Cố Vi Phàn.
Cố Vi Phàn là hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam. Cố Vi Phàn bỏ rơi Ôn Ly, xích mích với Tô Mộc trong nhà hàng Đế Hào. Cuối cùng Hà Tử Văn xuất hiện hốt Cố Vi Phàn đi. Tô Mộc không quan tâm chuyện xảy ra sau đó, nghe Tô Khả nói Cố Vi Phàn bị đại học Giang Nam sa thải ngay lập tức.
Không ngờ Cố Vi Phàn xuất hiện ở đây, trông như tên mặt trắng được bao nuôi. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì Cố Vi Phàn đúng là rất có tiềm chất được bao nuôi.
Ánh mắt Cố Vi Phàn lạnh lùng nói:
- Là ngươi!
Cố Vi Phàn không ngờ gặp Tô Mộc tại đây, còn có thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi bên cạnh hắn. Cái tên này sao mà may mắn thế, mỗi lần gặp đều có mỹ nữ đi theo.
Tục ngữ nói rất đúng, kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Nếu không tại Tô Mộc thì bây giờ Cố Vi Phàn vẫn là hội phó hội sinh viên đại học Giang Nam, sống thoải mái. Cố Vi Phàn cho rằng sẽ không có cơ hội gặp lại Tô Mộc nữa, giờ thấy mặt, lửa giận đốt cháy trong lòng gã.
Nữ nhân đứng bên cạnh nhướng mày, kiêu ngạo hỏi:
- Như thế nào? Tiểu Phàn, các ngươi quen biết?
Mặt mày nữ nhân cao cao tại thượng, làm người nhìn khó chịu.
Cố Vi Phàn cười nịnh:
- Chị, lúc trước em nói chuyện kia với chị rồi. Em bị đuổi toàn tại nam nhân này, chị hãy trút giận giùm em.
Nữ nhân nghe vậy nhìn hướng Tô Mộc, vẻ mặt vênh váo:
- Không ngờ, Thành phố Thịnh Kinh này thật nhỏ, gặp ngươi ở đây. Ta nghe tiểu Phàn nói ngươi vì cướp bạn gái của hắn, không tiếc sử dụng thủ đoạn đê tiện đuổi hắn khỏi đại học Giang Nam. Giỏi, ngươi rất giỏi. Sao, đây là bạn gái ngươi đã cướp của tiểu Phàn sao? Chậc chậc, mặt mũi không tệ, tiếc rằng là hạng lẳng lơ.
Cái miệng quá chua ngoa.
Tô Mộc không ngờ nữ nhân mở miệng nói lời như vậy, lửa giận bùng cháy. Người ta mắng Tô Mộc thì hắn còn nhịn được, nhưng nhục nhã nữ nhân của hắn ngay trước mắt hắn thì Tô Mộc không tha thứ.
Sắc mặt Tô Mộc âm trầm quát:
- Xin lỗi đi!
Cố Vi Phàn thâm mắm thêm muối:
- Xin lỗi? Ngươi kêu chị của ta xin lỗi? Tiểu tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai, ta đã điều tra lai lịch của ngươi rồi. Một cán bộ nhỏ hương trấn cấp dưới, quen thói diễu võ dương oai trong hương trấn giờ lên đây cũng ra oai? Ngươi có biết đây là đâu không? Tên mạt rệp dưới quê lên chưa thấy trường chợ lớn, dám chống đối chị của ta? Ngươi là cái thứ gì?
Nữ nhân tên La Linh, Cố Vi Phàn mới dụ dỗ được. Nói đúng ra Cố Vi Phàn không phải tên mặt trắng được bao nuôi, đúng hơn là hai người tâm đầu ý hợp. Vì quần áo La Linh mặc toàn do Cố Vi Phàn mua cho, gã cam tâm tình nguyện đi theo nàng, bỏ tiền ra mua đồ cho cô ta, dẫn cô ta đi ăn ngon, buổi tối dốc sức trên giường chỉ vì một nguyên nhân, thân phận của La Linh đặc biệt.
Cố Vi Phàn đã hưởng thụ ích lợi quyền lực mang đến, gã không cam tâm từ bỏ. La Linh từng nói cô có thể cho Cố Vi Phàn cơ hội vực dậy, nên gã mới luôn xum xoe bên cạnh nàng. Nếu không với bộ vó của Cố Vi Phàn nói sao cũng nên tìm phú bà xinh đẹp trẻ tuổi.
Cố Vi Phàn thấy Tô Mộc, muốn trả thù, nhưng sợ La Linh không ra mặt đến cùng, gã đành ra hạ sách này. Cố Vi Phàn cố gắng gợi lửa chiến, đốt lửa cháy thật to vào. Cá tính La Linh giả dối có thù sẽ trả, chắc chắn không buông tha cho Tô Mộc.
Cố Vi Phàn tưởng tượng Tô Mộc bị nhục nhã trước mắt, gã có thể trút ra bực tức.
- Muốn ta xin lỗi tiểu tiện nhân này? Nằm mơ!
La Linh khinh thường nói:
- Thứ như cô dựa vào cái gì kêu ta xin lỗi? Ta chẳng những không xin lỗi còn thưởng cho cô một bàn tay.
La Linh tiến lên trước, giơ tay tát Diệp Tích. Như Cố Vi Phàn nói, La Linh giả tạo, nhìn khuôn mặt Diệp Tích đẹp hơn cô thì lửa giận bốc cháy. Tiểu tiện nhân này từng là bạn gái của Cố Vi Phàn, hôm nay dạy dỗ cô trước mặt Cố Vi Phàn, không tin về sau Cố Vi Phàn không ngoan ngoãn nghe lời.
Bốp!
Một tiếng tát tai trong trẻo vang lên.
----------------------------------
Chương 188: Bốp! Bốp! Bốp!
Tĩnh!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết.
Không ai ngờ Tô Mộc dứt khoát ra tay, ngay khi La Linh sắp đánh trúng mặt Diệp Tích thì hắn bước tới che, chặn lại bàn tay cô và tát ngược lại.
Bốp!
Trong tiếng tát giòn vang, mặt La Linh sưng lên. Tô Mộc tát rất mạnh, tát sướng tay. Tô Mộc không thích đánh nữ nhân nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không đánh, nhất là bộ dáng như La Linh, cho rằng mình là người thành phố thích làm gì thì làm. Tô Mộc tát La Linh không một chút gánh nặng tâm lý.
Khi bàn tay Tô Mộc và La Linh chạm nhau thì Quan Bảng xoay tít.
Tên: La Linh.
Chức vụ: Chuyên viên quản lý bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Yêu thích: Hàng hiệu.
Độ thân mật: Không.
Lên chức: Số mười màu vàng.
Hèn gì Cố Vi Phàn dám đổ dầu vào lửa, nữ nhân này kiêu ngạo như thế, ra là vậy. Không ngờ nữ nhân tên La Linh thuộc bộ tổ chức tỉnh ủy, độ thân mật với Tô Mộc là số không, hắn không thấy lạ. Khiến Tô Mộc bất ngờ là con số lên chức của La Linh màu vàng.
Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là mười ngày sau La Linh thăng chức. Người như vậy mà có thể thăng chức, hoặc là La Linh làm bộ làm tịch trong cơ quan, hoặc có gì mờ ám. Mặc kệ là loại nào Tô Mộc tuyệt đối không cho La Linh vừa ý, chỉ vì thanh lý một thuộc hạ ỷ thế hiếp người giúp Diệp An Bang.
Một khoa viên mà dám càn rỡ như vậy, để La Linh thăng chức thì càng kiêu căng vênh váo hơn.
Mặt Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Đánh hay.
Diệp Tích nhìn Tô Mộc đánh người, cô chẳng những không ngăn cản còn ra tiếng ủng hộ. Loại nữ nhân như thế, bộ dáng kệch cỡm đó, Diệp Tích nhìn lâu sẽ thấy buồn nôn.
Cố Vi Phàn thầm kích động, ngoài mắt thì làm bộ tức giận
- Ngươi dám đánh chị của ta?
Cố Vi Phàn vội tiến lên kéo La Linh lại, sốt ruột hỏi:
- Chị có bị sao không?
- Tránh ra!
La Linh đẩy Cố Vi Phàn ra, nhìn Tô Mộc chằm chằm, mắt bắn ra lửa giận:
- Ngươi có biết ta là ai không? Dám đánh ta? Ngươi công tác ở đâu, nói ra đi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tại sao ta phải nói chỗ mình công tác cho ngươi biết?
- Tiểu tử, ngươi giỏi, dám đánh ta? Ta bảo đảm ngươi tuyệt đối không rời khỏi thịnh Kinh này nửa bước được!
La Linh định gọi điện thoại, thân phận như cô sẽ không như phụ nữ đanh đá cào cấu Tô Mộc ngay giữa đường cái.
Quan trọng là nhìn ánh mắt lạnh băng của Tô Mộc, La Linh bản năng sợ hãi. Nếu xông lên, La Linh sợ sẽ bị tát té xuống đường.
Cố Vi Phàn diễu võ dương oai hét to:
- Tiểu tử, các ngươi chờ đi, dám đánh chị của ta, đừng hòng chạy!
Từ đầu tới cuối Cố Vi Phàn không giải thích Diệp Tích không phải bạn gái của gã, để La Linh hiểu lầm càng tốt.
Bốp!
Tô Mộc nhìn Cố Vi Phàn là thấy ghê tớm, không ngờ có loại người như vậy. Tô Mộc suy nghĩ có nên dạy Cố Vi Phàn bài học hay không thì Diệp Tích tiến lên một bước, trong ánh mắt kó tin của mọi người cô tát mạnh.
Bốp!
Tiếng tát tai dứt khoát giòn vang.
Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Cái tát này đánh ngươi dám nói năng bỗ bã với ta. Đừng tưởng rằng trên thế giới này ai đều mặc cho các ngươi khi dễ. Nếu còn để ta gặp các ngươi thì ta tuyệt đối không tha cho!
Diệp Tích không ăn hiếp người không có nghĩa là cô sẽ không làm. Con gái của Diệp An Bang, nữ nhân Diệp gia kinh thành, Diệp Tích không có sự dứt khoát này mới lạ. Hơn nữa Diệp Tích quản lý thịnh Thế đằng Long, vô tình nuôi dưỡng khí thế cấp trên, cô tát tai khiến người cảm thấy đó là đương nhiên. Như thể Diệp Tích không tát mới lạ.
La Linh quên gọi điện thoại, sững sờ đứng tại chỗ.
Mặt Cố Vi Phàn nóng rát, gã ngây người qua đi hét to:
- Ngươi dám đánh ta?
- Đánh ngươi còn nhẹ.
Diệp Tích khinh thường nhướng mày nói:
- Tô Mộc, chúng ta đi, em không muốn ăn cơm ở đây nữa. Nhìn thấy bọn họ là hết muốn ăn.
Tô Mộc cười nói:
- Được.
- Các ngươi không được . . .!
La Linh mới la lên đã bị Tô Mộc liếc xéo, cô cảm giác như rơi vào hầm băng, không dám nói thêm câu nào, trơ mắt nhìn Tô Mộc và Diệp Tích biến mất khỏi tầm mắt.
Mãi khi hai người Tô Mộc rời đi, La Linh nhìn đám người đứng xem, quát to:
- Nhìn cái gì? Cút đi!
- Chị . . .
Bốp!
Cố Vi Phàn định tới gần nhưng bị La Linh tát luôn gò má bên kia.
- Ngu xuẩn vô dụng, còn không biết ngượng gọi ta là chị? Mới rồi ta bị người tát mặt ngươi chết ở đâu?
Cố Vi Phàn giận điên lên, ngoài miệng khép nép giải thích:
- Tại . . . Tại ta sợ . . .
Hết cách, ai kêu nửa đời sau của Cố Vi Phàn dựa vào La Linh?
La Linh tức giận quát:
- Sợ cái quái gì? Ngươi không biết thân phận của ta sao? Xảy ra chuyện gì thì ta sẽ bao che ngươi!
Cố Vi Phàn xum xoe nói:
- Vâng vâng, chị bớt giận, tức giận bọn họ không đáng. Hay bây giờ ta tìm người đánh bọn họ một trận trút giận cho chị?
- Đánh rồi thôi sao?
La Linh độc ác nói:
- Lão nương lớn như vậy chưa từng bị ai đánh. Cố Vi Phàn, ngươi biết thân phận nam nhân kia đúng không? Nói cho ta biết đi, ta muốn đùa chết hắn.
- Vâng thưa chị, hắn tên là Tô Mộc, là . . .
La Linh, Cố Vi Phàn nghiến răng định báo thù. Tô Mộc, Diệp Tích thì rời khỏi thương xá. Đoạn Bằng chạy tới cất đồ vào cốp xe, lái xe hơi đi.
Diệp Tích không xa lạ gì Đoạn Bằng, biết gã là người của Tô Mộc, nên nói chuyện không kiêng dè gì.
Tô Mộc cười nói:
- Tích Tích, không ngờ em lợi hại vậy, trực tiếp tát mặt.
Diệp Tích bĩu môi nói:
- Hừ! Ai kêu nam nhân kia làm người ta gai mắt. Đánh hắn là còn nhẹ.
Tô Mộc nói:
- Người đó tên Cố Vi Phàn, anh nhớ từng nói với em rồi, chuyện trong Đế Hào.
Diệp Tích bực bội nói:
- Ra là kẻ đó, hèn chi, đánh hay. Cho rằng mình chắp nối với phú bà thì muốn làm gì tùy ý sao? Không soi gương nhìn xem bộ dáng của mình.
Bữa cơm trưa bị hai người kia phá hỏng, Diệp Tích rất tức giận. Diệp Tích lo làm ăn, Tô Mộc làm quan, thời gian hai người ở chung không nhiều. Diệp Tích cứ nghĩ có thể chơi chung thật vui, chẳng ngờ gặp phải Cố Vi Phàn, La Linh.
Không được, không thể bỏ qua.
Tô Mộc cười nói:
- Phú bà? Em nói sai rồi, nữ nhân kia không phải phú bà, nói đến thì có chút liên quan đến em.
Diệp Tích hỏi:
- Liên quan gì?
Tô Mộc cười nói:
- Cô ta thuộc bộ tổ chức tỉnh ủy, dưới quyền bố của em.
Tô Mộc giải thích:
- Anh vô tình nhìn thẻ công tác trong ví của cô ta.
Mắt Diệp Tích xoe tròn, cô biết mình nên làm gì:
- Vậy sao?
Tô Mộc đổi đề tài:
- Được rồi, đừng so đo bọn họ. Giờ làm gì đây? Đi chỗ nào ăn cơm? Buổi chiều anh còn phải đi gặp Diệp bộ trưởng, không thể cứ đi dạo mãi.
Diệp Tích làm nũng:
- Đừng làm bộ, anh rất rành thịnh Kinh. Mặc kệ, anh chọn chỗ ăn cơm đi.
Tô Mộc cười nói:
- Rồi, anh sẽ chọn chỗ ăn cơm.
Bữa trưa qua đi, Tô Mộc đúng giờ đến chỗ bộ tổ chức tỉnh ủy. Trải qua thủ tục đăng ký, Tô Mộc đi vào tòa nhà khí thế trang trọng.
Hai giờ, không sớm không muộn, Tô Mộc đứng bên ngoài văn phòng trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy Diệp An Bang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.