Chương 1494: Niêm phong Trương phủ
Ẩn Vi Giả
18/12/2016
Bất kỳ một gia tộc nào muốn phát triển, nhất định
phải có một người thừa kế tuyệt đối đủ tư cách. Cái gì gọi là người đủ
tư cách? Đó chính là người được gia tộc dốc hết toàn lực để bồi dưỡng.
Người như vậy đừng thấy bình thường có thể hưởng thụ vinh quang không ai so sánh được, nhưng không có bao nhiêu người biết rằng, trong lòng bọn
họ phải thừa nhận trách nhiệm nặng nề.
Nếu như bọn họ có thể thuận thế quật khởi, như vậy còn dễ nói. Nhưng nếu không có cách nào quật khởi…, chẳng những sẽ bị người thừa kế hung hăng thu thập, cho dù là người bên cạnh cũng sẽ đối đãi lạnh lùng với bọn họ.
Ở thiên triều có một từ làm cho người ta nghe thấy mà nổi da gà, đó chính là “Lưu vong”!
Từ xưa đến nay, phàm là người bị lưu vong, làm gì có mấy người có thể có kết quả tốt? Hoàng Luận Đàm là con dê đầu đàn trong đời thứ ba của Hoàng gia, cho nên Hoàng Luận Địch mới có thể nghe theo hắn vô điều kiện.
Nhưng có ai biết, trong lòng Hoàng Luận Đàm, trách nhiệm phải gánh chịu khó khăn nhiều đến thế nào.
Bất cần đời tùy ý làm, từ lâu đã là một chiếc mặt nạ đeo trên mặt hắn.
Tô Mộc cứ như vậy cùng Hoàng Luận Đàm tùy tiện tìm một quán rượu ở thành phố Thương Thiện, sau đó bắt đầu uống. Khi hai người đang ở đây chậm rãi uống rượu, bên trong thành phố Thương Thiện công việc đã bắt đầu lu bù.
Người nhận được tin tức đầu tiên chính là Hoàng Vĩ Sâm!
Người gọi điện là Trình Đông, bởi vì lúc này chưa phải quá muộn, cho nên Trình Đông cũng không có bất kỳ lo ngại gì, trực tiếp gọi điện đến.
– Hoàng thị trưởng, có chuyện này tôi muốn báo cáo với ngài, ngài xem hiện tại có thời gian rảnh không?
– Tới đây đi!
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Được!
Trình Đông vội vàng nói.
Ngay sau khi Trình Đông gọi đến, Hoàng Luận Địch cũng gọi điện thoại, sau khi Hoàng Vĩ Sâm nghe thấy câu chuyện Hoàng Luận Địch kể lại, mới hiểu được tại sao Trình Đông lại khẩn trương như vậy. Nhưng tại sao? Chỉ là một Trương Mâu, làm sao phải khiến Hoàng Luận Đàm hành động mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ là vì Tô Mộc? Hoàng Vĩ Sâm đã biết chuyện lúc trước Tô Mộc gặp phải.
Bởi vì một loạt sự kiện do vượt xe mang đến, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của huyện Ân Huyền, trực tiếp tập trung trên người Tô Mộc. Liệu chuyện này có phải là Tô Mộc ở bên cạnh quạt gió thổi lửa hay không? Theo lý là không phải, Tô Mộc không giống người như vậy, cũng không giống người có thể chi phối Hoàng Luận Đàm.
– Nói xem, rốt cuộc còn có nội tình gì! Luận Đàm chắc sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy!
Hoàng Vĩ Sâm quát khẽ.
– Cha, xem như cha hỏi đúng rồi, chuyện này thật sự có nội tình. Cha biết nội tình là gì không? Đó chính là tên Trương Mâu đáng chết khốn kiếp này lại để người của hắn tát con một cái, đạp anh một cước.
Hoàng Luận Địch nói.
– Cái gì?
Trong nháy mắt Hoàng Vĩ Sâm nghe nói như thế, cả người liền từ trên ghế đứng dậy, trên mặt nhất thời hiện đầy vẻ dè chừng lo âu.
Phải biết rằng địa vị của Hoàng Luận Đàm ở bên trong Hoàng gia như thế nào, Hoàng Vĩ Sâm là người biết rõ hơn ai hết. Vậy mà khi hắn tới địa bàn của mình, lại bị người ta đá một cước. Cái này còn chưa tính, ngay cả Hoàng Luận Địch cũng bị người ta tát một cái, hành động như vậy đã là vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù Hoàng Luận Đàm không làm như vậy, Hoàng Vĩ Sâm có thể cũng sẽ làm. Cách làm của Hoàng Luận Đàm, Hoàng Vĩ Sâm ngược lại không có bất kỳ ý kiến gì, nếu đổi lại là Hoàng Vĩ Sâm, có lẽ còn làm khoa trương hơn Hoàng Luận Đàm.
– Trình Đông và Trương Mâu?
– Phó thị trưởng Trình có lẽ có giao dịch gì với Trương Mâu, con nghe lúc Trương Mâu gọi điện thoại cho hắn nói như thế. Còn nữa anh còn trực tiếp kêu Phó thị trưởng Trình đi tìm cha trước, nói hắn ruồng bỏ tính giai cấp!
Hoàng Luận Địch nói.
Thì ra là như vậy!
Thì ra Trình Đông không phải vô duyên vô cớ đến tìm mình báo cáo công việc, xem ra quả nhiên là có chuyện. Chỉ là không ngờ Trình Đông vốn lúc trước không có giao tập gì với mình lại làm ra cử động như vậy.
Nhưng cũng tốt, đây cũng là một cơ hội có thể gõ Trình Đông, nếu đến lúc đó Trình Đông nhận lỗi, như vậy trong chính quyền thành phố Thương Thiện không có ai dám đối đầu với mình nữa rồi.
Trở thành người đứng đầu chính quyền thành phố trên danh nghĩa và trở thành người có quyền phát ngôn tuyệt đối trong chính quyền thành phố, tuyệt đối là hai chuyện hoàn toàn khác biệt!
– Hiện tại con đang làm gì vậy?
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Con còn có thể làm gì? Con đang ở Minh Duyệt sơn trang! Anh nói, muốn cho Trương Mâu thân bại danh liệt, muốn hoàn toàn giết chết hắn, vì vậy con chắc chắn phải ở lại đây thuận tiện an bài. Đúng rồi, Trần Tiểu Long có lẽ cũng sắp tới thành phố rồi. Nơi này phát sinh chuyện như vậy, hắn không thể nào không xuất hiện.
Hoàng Luận Địch nói tất cả những gì mà mình biết cho Hoàng Vĩ Sâm.
Điểm này là chỗ thông minh của Hoàng Luận Địch, cũng là cách làm của Hoàng Luận Địch từ trước tới nay. Có chuyện gì tuyệt đối sẽ không giấu diếm Hoàng Vĩ Sâm, nếu không như vậy, cho dù có chuyện Hoàng Vĩ Sâm cũng sẽ không chùi đít cho hắn.
– Chuyện này con tạm thời đừng cử động, canh giữ Trương Mâu là được, những chuyện còn lại ta sẽ an bài.
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Vâng!
Hoàng Luận Địch cười nói.
Đây chính là kết quả Hoàng Luận Địch muốn, để mình an bài làm sao có thể so sánh với Hoàng Vĩ Sâm. Hoàng Luận Địch ngồi xổm người xuống, tay phải vỗ bành bạch lên mặt Trương Mâu:
– Trương đại sư, Trương thần côn, có lẽ ngài chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình gặp phải chuyện như vậy? Gương mặt anh tuấn của tôi, ngài cũng dám cho người đánh, xem ra tôi thật sự phải thu thập ngài rồi. Yên tâm, Trương phủ của ngài cũng sẽ rất nhanh được lục soát.
Địch Tắc Thành ở bên cạnh lắng nghe, thực sự không biết nói gì.
Khi Trình Đông xuất hiện trong nhà Hoàng Vĩ Sâm, không ai biết bọn họ ở trong thư phòng rốt cuộc nói những gì, nhưng khi Trình Đông từ bên trong đi ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và khẩn trương.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tên thần côn vô liêm sỉ Trương Mâu lại to gan như vậy, dám làm ra chuyện như vậy. Chưa nói đến Hoàng Luận Đàm của Hoàng gia kinh thành, chỉ riêng chuyện tát vào mặt Hoàng Luận Địch, đã đủ khiến Trương Mâu không chịu nổi.
Cho nên động tác tiếp theo của Trình Đông rất đơn giản.
Công an, tuyên truyền, tin tức, toàn bộ nhân sự của ba đơn vị này đều bắt đầu hành động, mục tiêu nhắm thẳng vào Trương Mâu. Tất cả những chuyện có liên quan đến Trương Mâu rất nhanh chóng được sưu tầm, tiến hành cắt tỉa. Những tạp chí đã được in ấn, một lần nữa được chỉnh sửa, đưa lên tin tức như thế ở vị trí bắt mắt nhất.
Thành phố Thương Thiện có hành động lớn như vậy, tuyệt đối không cách nào giấu diếm được ánh mắt của Tôn Mai Cổ. Trên thực tế khi bên này bắt đầu hành động, Hoàng Vĩ Sâm đã gọi điện cho Tôn Mai Cổ, thông báo tình hình.
Tôn Mai Cổ là người như thế nào, Hoàng Vĩ Sâm đã biết. Còn Hoàng Vĩ Sâm có bối cảnh như thế nào, Tôn Mai Cổ cũng biết rõ. Duới tình huống như thế, hai người hợp tác coi như tương đối hài hòa, chỉ cần không phát sinh xung đột đại quy mô, bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau.
Chuyện đêm nay, Tôn Mai Cổ là người biểu thị ủng hộ đầu tiên.
– Lại dám đánh cả người của Hoàng gia kinh thành, Trương Mâu thật sự là đủ to gan. Nhưng chuyện này tại sao lại có liên quan đến Tô Mộc, chẳng lẽ trong chuyện này cũng có bóng dáng của Tô Mộc? Còn nữa, Tô Mộc lại có thể nhận được đãi ngộ của Hoàng Luận Đàm như vậy, chẳng lẽ nói Tô Mộc và Hoàng gia…
Đầu óc Tôn Mai Cổ chuyển động cực nhanh, không ngừng cắt tỉa phân tích quan hệ bên trong.
Thân là cấp trên, Tôn Mai Cổ biết, bất kỳ chuyện gì nhìn như nhỏ nhất, cũng có nguyên nhân ẩn giấu nguy cơ. Trên thế giới này không có chuyện gì vô duyên vô cớ xảy ra, mọi việc đều có nguyên nhân kết quả.
Trương phủ.
Tòa phủ đệ này tọa lạc ở phương hướng Đông Bắc thành phố Thương Thiện, vị trí địa lý nếu là trước kia cũng không thể xem là rất tốt, nhưng bây giờ theo sự phát triển của khu vực thành thị, đã biến thành một nơi rất đẹp. Ban đầu khi xây dựng nơi này, thật ra cũng đã giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết. Bởi vì lúc trước nơi này chính là một tòa biệt viện, được Trương Mâu cho người tu sửa lại rất đơn giản.
Ban đêm Trương phủ rất yên tĩnh, nhưng vào ban ngày, nơi này lại vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi đều có bố trí dấu vết phong thủy, người sáng suốt tới đây, vừa nhìn một cái là có thể nhận ra.
Phải nói rằng bố cục phong thủy ở đây rất được nghiên cứu, về phần có phải Trương Mâu bố trí hay không, có thể khẳng định là không phải, ở đây không có chỗ nào là Trương Mâu bố trí.
Lúc này trong Trương phủ bỗng nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh. Sau khi hai người này rơi xuống đất, rất cẩn thận lật tới lật lui đồ đạc. Mục đích của bọn họ không phải là vơ vét của cải, bởi vì cả một đống tiền đặt trước mặt, hai người cũng chẳng thèm ngó tới.
Mười phút sau!
Khi trên mặt hai người rốt cục xuất hiện nụ cười, vì tìm được thứ mình muốn tìm, bên tai cũng truyền đến một trận phanh xe chói tai, sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên. Hai người không do dự, xoay người dựa theo lộ tuyến lúc trước, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Trương phủ bị lục soát, dán giấy niêm phong!
Khi giấy niêm phong được dán lên, Trần Tiểu Long cũng xuất hiện ở thành phố Thương Thiện. Đợi đến khi hắn nhìn thấy Hoàng Luận Đàm và Tô Mộc, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng, sau khi đi vào cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận lỗi.
– Hoàng thiếu gia, chuyện này là tôi làm không đúng, cậu nói đi, tôi phải làm sao cậu mới có thể tha thứ cho tôi. Hay tôi trực tiếp từ bỏ Minh Duyệt sơn trang, bắt đầu từ hiện tại, nơi đó thuộc về Hoàng thiếu gia, xem như là món quà nhận lỗi của tôi với Hoàng thiếu gia.
Rất quang côn!
Hơn nữa rất có quyết đoán!
Trần Tiểu Long làm như vậy, ở trong mắt Tô Mộc, cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Người này thật sự rất quyết đoán. Sau khi đi vào không nói nhiều đã nhận lỗi, hơn nữa còn trực tiếp từ bỏ Minh Duyệt sơn trang, ngươi kêu người khác phải nói làm sao. Nếu tiếp tục làm khó, vậy lại lộ ra vẻ Hoàng Luận Đàm không có ý chí rồi.
Hơn nữa chuyện này nói ra cũng không có bao nhiêu quan hệ với Trần Tiểu Long. Cộng thêm cha của Trần Tiểu Long vốn khởi gia là Phó tỉnh trưởng ở đây, bên trong tỉnh Yến Bắc lời nói cũng rất có trọng lượng. Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể náo lớn.
Quả nhiên, trong ý nghĩ của Tô Mộc, Hoàng Luận Đàm rất nhanh đứng lên, bưng một bình rượu trước mặt, trực tiếp ném cho Trần Tiểu Long.
– Uống đi rồi xem như không có chuyện gì!
Nếu như bọn họ có thể thuận thế quật khởi, như vậy còn dễ nói. Nhưng nếu không có cách nào quật khởi…, chẳng những sẽ bị người thừa kế hung hăng thu thập, cho dù là người bên cạnh cũng sẽ đối đãi lạnh lùng với bọn họ.
Ở thiên triều có một từ làm cho người ta nghe thấy mà nổi da gà, đó chính là “Lưu vong”!
Từ xưa đến nay, phàm là người bị lưu vong, làm gì có mấy người có thể có kết quả tốt? Hoàng Luận Đàm là con dê đầu đàn trong đời thứ ba của Hoàng gia, cho nên Hoàng Luận Địch mới có thể nghe theo hắn vô điều kiện.
Nhưng có ai biết, trong lòng Hoàng Luận Đàm, trách nhiệm phải gánh chịu khó khăn nhiều đến thế nào.
Bất cần đời tùy ý làm, từ lâu đã là một chiếc mặt nạ đeo trên mặt hắn.
Tô Mộc cứ như vậy cùng Hoàng Luận Đàm tùy tiện tìm một quán rượu ở thành phố Thương Thiện, sau đó bắt đầu uống. Khi hai người đang ở đây chậm rãi uống rượu, bên trong thành phố Thương Thiện công việc đã bắt đầu lu bù.
Người nhận được tin tức đầu tiên chính là Hoàng Vĩ Sâm!
Người gọi điện là Trình Đông, bởi vì lúc này chưa phải quá muộn, cho nên Trình Đông cũng không có bất kỳ lo ngại gì, trực tiếp gọi điện đến.
– Hoàng thị trưởng, có chuyện này tôi muốn báo cáo với ngài, ngài xem hiện tại có thời gian rảnh không?
– Tới đây đi!
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Được!
Trình Đông vội vàng nói.
Ngay sau khi Trình Đông gọi đến, Hoàng Luận Địch cũng gọi điện thoại, sau khi Hoàng Vĩ Sâm nghe thấy câu chuyện Hoàng Luận Địch kể lại, mới hiểu được tại sao Trình Đông lại khẩn trương như vậy. Nhưng tại sao? Chỉ là một Trương Mâu, làm sao phải khiến Hoàng Luận Đàm hành động mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ là vì Tô Mộc? Hoàng Vĩ Sâm đã biết chuyện lúc trước Tô Mộc gặp phải.
Bởi vì một loạt sự kiện do vượt xe mang đến, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của huyện Ân Huyền, trực tiếp tập trung trên người Tô Mộc. Liệu chuyện này có phải là Tô Mộc ở bên cạnh quạt gió thổi lửa hay không? Theo lý là không phải, Tô Mộc không giống người như vậy, cũng không giống người có thể chi phối Hoàng Luận Đàm.
– Nói xem, rốt cuộc còn có nội tình gì! Luận Đàm chắc sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy!
Hoàng Vĩ Sâm quát khẽ.
– Cha, xem như cha hỏi đúng rồi, chuyện này thật sự có nội tình. Cha biết nội tình là gì không? Đó chính là tên Trương Mâu đáng chết khốn kiếp này lại để người của hắn tát con một cái, đạp anh một cước.
Hoàng Luận Địch nói.
– Cái gì?
Trong nháy mắt Hoàng Vĩ Sâm nghe nói như thế, cả người liền từ trên ghế đứng dậy, trên mặt nhất thời hiện đầy vẻ dè chừng lo âu.
Phải biết rằng địa vị của Hoàng Luận Đàm ở bên trong Hoàng gia như thế nào, Hoàng Vĩ Sâm là người biết rõ hơn ai hết. Vậy mà khi hắn tới địa bàn của mình, lại bị người ta đá một cước. Cái này còn chưa tính, ngay cả Hoàng Luận Địch cũng bị người ta tát một cái, hành động như vậy đã là vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù Hoàng Luận Đàm không làm như vậy, Hoàng Vĩ Sâm có thể cũng sẽ làm. Cách làm của Hoàng Luận Đàm, Hoàng Vĩ Sâm ngược lại không có bất kỳ ý kiến gì, nếu đổi lại là Hoàng Vĩ Sâm, có lẽ còn làm khoa trương hơn Hoàng Luận Đàm.
– Trình Đông và Trương Mâu?
– Phó thị trưởng Trình có lẽ có giao dịch gì với Trương Mâu, con nghe lúc Trương Mâu gọi điện thoại cho hắn nói như thế. Còn nữa anh còn trực tiếp kêu Phó thị trưởng Trình đi tìm cha trước, nói hắn ruồng bỏ tính giai cấp!
Hoàng Luận Địch nói.
Thì ra là như vậy!
Thì ra Trình Đông không phải vô duyên vô cớ đến tìm mình báo cáo công việc, xem ra quả nhiên là có chuyện. Chỉ là không ngờ Trình Đông vốn lúc trước không có giao tập gì với mình lại làm ra cử động như vậy.
Nhưng cũng tốt, đây cũng là một cơ hội có thể gõ Trình Đông, nếu đến lúc đó Trình Đông nhận lỗi, như vậy trong chính quyền thành phố Thương Thiện không có ai dám đối đầu với mình nữa rồi.
Trở thành người đứng đầu chính quyền thành phố trên danh nghĩa và trở thành người có quyền phát ngôn tuyệt đối trong chính quyền thành phố, tuyệt đối là hai chuyện hoàn toàn khác biệt!
– Hiện tại con đang làm gì vậy?
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Con còn có thể làm gì? Con đang ở Minh Duyệt sơn trang! Anh nói, muốn cho Trương Mâu thân bại danh liệt, muốn hoàn toàn giết chết hắn, vì vậy con chắc chắn phải ở lại đây thuận tiện an bài. Đúng rồi, Trần Tiểu Long có lẽ cũng sắp tới thành phố rồi. Nơi này phát sinh chuyện như vậy, hắn không thể nào không xuất hiện.
Hoàng Luận Địch nói tất cả những gì mà mình biết cho Hoàng Vĩ Sâm.
Điểm này là chỗ thông minh của Hoàng Luận Địch, cũng là cách làm của Hoàng Luận Địch từ trước tới nay. Có chuyện gì tuyệt đối sẽ không giấu diếm Hoàng Vĩ Sâm, nếu không như vậy, cho dù có chuyện Hoàng Vĩ Sâm cũng sẽ không chùi đít cho hắn.
– Chuyện này con tạm thời đừng cử động, canh giữ Trương Mâu là được, những chuyện còn lại ta sẽ an bài.
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Vâng!
Hoàng Luận Địch cười nói.
Đây chính là kết quả Hoàng Luận Địch muốn, để mình an bài làm sao có thể so sánh với Hoàng Vĩ Sâm. Hoàng Luận Địch ngồi xổm người xuống, tay phải vỗ bành bạch lên mặt Trương Mâu:
– Trương đại sư, Trương thần côn, có lẽ ngài chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình gặp phải chuyện như vậy? Gương mặt anh tuấn của tôi, ngài cũng dám cho người đánh, xem ra tôi thật sự phải thu thập ngài rồi. Yên tâm, Trương phủ của ngài cũng sẽ rất nhanh được lục soát.
Địch Tắc Thành ở bên cạnh lắng nghe, thực sự không biết nói gì.
Khi Trình Đông xuất hiện trong nhà Hoàng Vĩ Sâm, không ai biết bọn họ ở trong thư phòng rốt cuộc nói những gì, nhưng khi Trình Đông từ bên trong đi ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và khẩn trương.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tên thần côn vô liêm sỉ Trương Mâu lại to gan như vậy, dám làm ra chuyện như vậy. Chưa nói đến Hoàng Luận Đàm của Hoàng gia kinh thành, chỉ riêng chuyện tát vào mặt Hoàng Luận Địch, đã đủ khiến Trương Mâu không chịu nổi.
Cho nên động tác tiếp theo của Trình Đông rất đơn giản.
Công an, tuyên truyền, tin tức, toàn bộ nhân sự của ba đơn vị này đều bắt đầu hành động, mục tiêu nhắm thẳng vào Trương Mâu. Tất cả những chuyện có liên quan đến Trương Mâu rất nhanh chóng được sưu tầm, tiến hành cắt tỉa. Những tạp chí đã được in ấn, một lần nữa được chỉnh sửa, đưa lên tin tức như thế ở vị trí bắt mắt nhất.
Thành phố Thương Thiện có hành động lớn như vậy, tuyệt đối không cách nào giấu diếm được ánh mắt của Tôn Mai Cổ. Trên thực tế khi bên này bắt đầu hành động, Hoàng Vĩ Sâm đã gọi điện cho Tôn Mai Cổ, thông báo tình hình.
Tôn Mai Cổ là người như thế nào, Hoàng Vĩ Sâm đã biết. Còn Hoàng Vĩ Sâm có bối cảnh như thế nào, Tôn Mai Cổ cũng biết rõ. Duới tình huống như thế, hai người hợp tác coi như tương đối hài hòa, chỉ cần không phát sinh xung đột đại quy mô, bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau.
Chuyện đêm nay, Tôn Mai Cổ là người biểu thị ủng hộ đầu tiên.
– Lại dám đánh cả người của Hoàng gia kinh thành, Trương Mâu thật sự là đủ to gan. Nhưng chuyện này tại sao lại có liên quan đến Tô Mộc, chẳng lẽ trong chuyện này cũng có bóng dáng của Tô Mộc? Còn nữa, Tô Mộc lại có thể nhận được đãi ngộ của Hoàng Luận Đàm như vậy, chẳng lẽ nói Tô Mộc và Hoàng gia…
Đầu óc Tôn Mai Cổ chuyển động cực nhanh, không ngừng cắt tỉa phân tích quan hệ bên trong.
Thân là cấp trên, Tôn Mai Cổ biết, bất kỳ chuyện gì nhìn như nhỏ nhất, cũng có nguyên nhân ẩn giấu nguy cơ. Trên thế giới này không có chuyện gì vô duyên vô cớ xảy ra, mọi việc đều có nguyên nhân kết quả.
Trương phủ.
Tòa phủ đệ này tọa lạc ở phương hướng Đông Bắc thành phố Thương Thiện, vị trí địa lý nếu là trước kia cũng không thể xem là rất tốt, nhưng bây giờ theo sự phát triển của khu vực thành thị, đã biến thành một nơi rất đẹp. Ban đầu khi xây dựng nơi này, thật ra cũng đã giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết. Bởi vì lúc trước nơi này chính là một tòa biệt viện, được Trương Mâu cho người tu sửa lại rất đơn giản.
Ban đêm Trương phủ rất yên tĩnh, nhưng vào ban ngày, nơi này lại vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi đều có bố trí dấu vết phong thủy, người sáng suốt tới đây, vừa nhìn một cái là có thể nhận ra.
Phải nói rằng bố cục phong thủy ở đây rất được nghiên cứu, về phần có phải Trương Mâu bố trí hay không, có thể khẳng định là không phải, ở đây không có chỗ nào là Trương Mâu bố trí.
Lúc này trong Trương phủ bỗng nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh. Sau khi hai người này rơi xuống đất, rất cẩn thận lật tới lật lui đồ đạc. Mục đích của bọn họ không phải là vơ vét của cải, bởi vì cả một đống tiền đặt trước mặt, hai người cũng chẳng thèm ngó tới.
Mười phút sau!
Khi trên mặt hai người rốt cục xuất hiện nụ cười, vì tìm được thứ mình muốn tìm, bên tai cũng truyền đến một trận phanh xe chói tai, sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên. Hai người không do dự, xoay người dựa theo lộ tuyến lúc trước, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Trương phủ bị lục soát, dán giấy niêm phong!
Khi giấy niêm phong được dán lên, Trần Tiểu Long cũng xuất hiện ở thành phố Thương Thiện. Đợi đến khi hắn nhìn thấy Hoàng Luận Đàm và Tô Mộc, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng, sau khi đi vào cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận lỗi.
– Hoàng thiếu gia, chuyện này là tôi làm không đúng, cậu nói đi, tôi phải làm sao cậu mới có thể tha thứ cho tôi. Hay tôi trực tiếp từ bỏ Minh Duyệt sơn trang, bắt đầu từ hiện tại, nơi đó thuộc về Hoàng thiếu gia, xem như là món quà nhận lỗi của tôi với Hoàng thiếu gia.
Rất quang côn!
Hơn nữa rất có quyết đoán!
Trần Tiểu Long làm như vậy, ở trong mắt Tô Mộc, cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Người này thật sự rất quyết đoán. Sau khi đi vào không nói nhiều đã nhận lỗi, hơn nữa còn trực tiếp từ bỏ Minh Duyệt sơn trang, ngươi kêu người khác phải nói làm sao. Nếu tiếp tục làm khó, vậy lại lộ ra vẻ Hoàng Luận Đàm không có ý chí rồi.
Hơn nữa chuyện này nói ra cũng không có bao nhiêu quan hệ với Trần Tiểu Long. Cộng thêm cha của Trần Tiểu Long vốn khởi gia là Phó tỉnh trưởng ở đây, bên trong tỉnh Yến Bắc lời nói cũng rất có trọng lượng. Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể náo lớn.
Quả nhiên, trong ý nghĩ của Tô Mộc, Hoàng Luận Đàm rất nhanh đứng lên, bưng một bình rượu trước mặt, trực tiếp ném cho Trần Tiểu Long.
– Uống đi rồi xem như không có chuyện gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.