Chương 270: Nỗi lòng của nữ nhân
Ẩn Vi Giả
08/10/2015
Kim Bích Huy Hoàng.
Bất giác Tô Mộc đến Kim Bích Huy Hoàng. Trong Thành phố Thanh Lâm này Tô Mộc không có chỗ nào để đi, không thể nào mới tan ca đã về nhà khách nhịn suốt đêm sao ? Tô Mộc còn rất trẻ, đang trong lứa hừng hực sức trai, sao có thể lãng phí sức lực đó ?
Hiện giờ đang là mùa xuân, là lúc vạn vật thức tỉnh, xuân về hoa nở. Buổi tối huyện Hình Đường bắt đầu náo niệt lên, khắp nơi là bóng người đi dạo.
Hỏi chốn ăn chơi nào số một huyện Hình Đường thì đương nhiên là Kim Bích Huy Hoàng. Hết cách, ai kêu người ta cứng cựa, xảy ra bao nhiêu chuyện mà Kim Bích Huy Hoàng không bị lan đến. Điều này nói lên cái gì ? Đã quá rõ ràng, nếu không muốn chết thì đừng đi Kim Bích Huy Hoàng gây sự. Trong không khí này thiên phú kinh doanh của Dương Tiểu Thúy bày ra rõ ràng.
Dương Tiểu Thúy chẳng những trang hoàng Kim Bích Huy Hoàng đến hoàn hảo nhất, ít ra ngang hàng với mây chỗ ăn chơi cấp thành phố. Dương Tiểu Thúy mở rộng quy mô ngày càng lớn, từ nền móng vốn có thu mua thêm cửa hàng hai bên.
Khi Tô Mộc đến trước Kim Bích Huy Hoàng thì chỗ này đã đông đúc người qua kẻ lại. Tô Mộc không đi vào ngay, hắn đội cái mũ đã chuẩn bị sẵn, lại đội mắt kính gọng vàng vào. Thoạt trông Tô Mộc không giống quan viên ủy ban mà như lão sư đại học.
- Từng huy hoàng, vinh diệu một đời, hát cho quân nghe, quân có dám làm hoàng đế ?
- Đèn đường mờ nhạt, ngõ nhỏ ám đen, che dù vì khanh, khanh có nguyện ra khuê phòng ?
Trong đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng có một ban nhạc đang biểu diễn phong rách Rock and Roll. Hiếm hoi là bọn họ tự biên tự hát, nghe rất vui tai. Ban nhạc nom bộ dạng cũng mát mắt, quan trọng là mặc theo mốt, phong cách. Những người thị trấn Hình Đường chưa từng thấy kiểu dáng này nhìn sáng mắt lên.
Tô Mộc thầm khen:
- Tiểu Thúy tỷ đúng là nhân tài.
Trong thời gian Tô Mộc đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, Kim Bích Huy Hoàng đã thay đổi hẳn. Lầu một là quầy bar, lầu hai là karaoke, lầu ba là rượu, lầu bốn là phòng khách, tầng năm trên đỉnh để giải trí. Kim Bích Huy Hoàng năm tầng lầu là một trong mấy kiến trúc ít ỏi trong thị trấn Hình Đường. Dương Tiểu Thúy giờ đây nổi tiếng như cồn khắp Thành phố Thanh Lâm, ai không biết Dương đại lão bản của Kim Bích Huy Hoàng ?
- Nhanh nhẹn chút đi, đứng đực mặt ra đó làm gì ? Phải cười đón khách.
Tô Mộc mới ngồi xuống một góc thì Dương Tiểu Thúy đã đến gần, giọng trong trẻo ra lệnh:
- Ngươi, tiểu Hoa, ngươi là quản lý, làm tốt chuyện của mình được rồi.
- Tiểu Dương, lấy một chai rượu vang cho ta!
Tô Mộc thấy Dương Tiểu Thúy bây giờ không kiềm được tim đập nhanh, thầm cảm thán nữ nhân này đúng là yêu nghiệt.
Dương Tiểu Thúy mặc váy dài màu đỏ, lộ sau lưng, ngực mở rộng, khe rãnh trước ngực thật sâu. Hai gò núi nửa vòng tròn hấp dẫn ánh mắt, dụ dỗ ngươi muốn sờ thử.
Có loại nữ nhân ăn mặc kiểu nào cũng lôi thôi, nhưng có loại nữ nhân trang điểm sơ là sẽ thành tiêu điểm toàn trường. Dương Tiểu Thúy là loại nữ nhân này, nhất là nàng trang điểm tỉ mỉ. Dương Tiểu Thúy như bươm bướm nhẹ nhàng bay trong quán rượu, nhăn mày cười toát ra sức quyến rũ mát mắt.
Dương Tiểu Thúy cầm chai rượu vang định đi hướng thang máy chợt mắt sáng lên:
- Ủa ?
Dương Tiểu Thúy như thấy con mồi chạy ngay tới trước. Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn muốn âm thầm đến uống chút rượu cũng không được. Dương Tiểu Thúy sinh năm con chó hay sao mà mũi sở mắt tinh như thế, Tô Mộc núp kỹ vậy cũng bị nàng thấy.
Thật ra Dương Tiểu Thúy chỉ vô tình thấy hắn, ai kêu Tô Mộc ăn mặc kỳ lạ cách biệt với hoàn cảnh xung quanh. Nơi này là Thành phố Thanh Lâm chứ không phải thành phố, tỉnh lị. Hóa trang bộ dáng lão sư đại học, không gây chú ý cũng khó. May mắn Tô Mộc đeo mắt kính và đội mũ, nếu không bị người ta thấy sẽ phát hiện hắn là phó chủ tịch huyện nổi tiếng nhất quan trường huyện Hình Đường hiện giờ.
Dương Tiểu Thúy cười hỏi:
- Sao ngươi có rảnh đến chỗ của ta ?
Dương Tiểu Thúy biết Tô Mộc không muốn bị người nhận ra thân phận nên lúc nói chuyện xảo diệu che đi tầm mắt nhiều người.
Tô Mộc cười nói:
- Ta không được tới đây sao ? Hay Tiểu Thúy tỷ không hoan nghênh ta ?
- Ha ha ha ha ha ha!
Dương Tiểu Thúy cười phá lên:
- Kim Bích Huy Hoàng của ta có thể từ chối bất cứ ai nhưng nó mãi mãi mở rộng cửa cho ngươi. Đến một mình ? Lạc Lâm không đi cùng ngươi sao ? Đi, theo ta vào đây.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Đi vào ?
Dương Tiểu Thúy quyến rũ liếm môi:
- Như thế nào ? Sợ bị ta ăn sao ? Yên tâm, sẽ không sao. Đêm nay ta chỉ muốn cùng một chị em uống một bữa sảng khoái, tin tưởng ngươi cũng rất muốn gặp nàng. Sẵn đây, nếu ngươi không muốn bị ai nhận ra thì ngoan ngoãn đi theo ta.
Bộ dạng Dương Tiểu Thúy gợi cảm làm tim Tô Mộc đập nhanh.
Tuy Tô Mộc biết Dương Tiểu Thúy luôn như thế này, hoạt bát phóng túng, rất to gan. Nhưng Tô Mộc đứng gần Dương Tiểu Thúy cảm thấy rất khó thích ứng, nhưng đây chỉ là tạm thời, dầu gì hắn đã trải qua sóng to gió lớn, sao có thể bị một tiểu nữ tử như Dương Tiểu Thúy coi thường ?
Tô Mộc cười nói:
- Nếu Tiểu Thúy tỷ đã nói vậy thì ta rất muốn xem chị em của Tiểu Thúy tỷ là ai.
- Đi.
Dương Tiểu Thúy đi trước, nàng đã cố khống chế nhưng mỗi bước đi là người đong đưa hấp dẫn ánh mắt nhiều nam nhân trong quán rượu. Tô Mộc đi bên cạnh Dương Tiểu Thúy, cảm nhận các cặp mắt nóng cháy như muốn vén váy dài của nàng lên. Ánh mắt đó nồng nhiệt đến mức Tô Mộc không chịu nổi.
Rất khó tưởng tượng Dương Tiểu Thúy làm sao luyện ra khí thế không quan tâm các cặp mắt nhìn mình.
Karaoke tầng hai.
Tô Mộc đi theo Dương Tiểu Thúy vào một gian phòng riêng, vào đây rồi mới thấy là căn phòng siêu xa hoa, diện tích khoảng một trăm thước vuông, trang trí rất cao cấp. Trang sức trên tường, dưới đất trải thảm, thiết bị âm thanh đều số một. Hiệu quả cách âm rất tốt, hết nghe tiếng ồn bên ngoài. Khi đẩy cửa vào trong, bên trong phòng đã có người hát.
Người hát là một nữ nhân, lớn tuổi hơn Dương Tiểu Thúy một chút, khoảng ba mươi mấy. Chết nhất là cách ăn mặc còn nóng bỏng hơn Dương Tiểu Thúy, nàng mặc lễ phục dạ hội màu trắng, lộ vai, mái tóc dài xõa sau đầu, tiêu chuẩn thục nữ.
Nữ nhân tuổi này như mật đào mọng nước đã chín, nhìn làm người ta thèm muốn cắn.
Nữ nhân không biết Tô Mộc vào phòng, nàng vừa hát vừa hét lên:
- Tiểu Thúy, sao bây giờ mới đến ? Thật tình, ta đã uống hết một chai rượu vang. Lấy thêm nữa, chúng ta uống tiếp. Đêm nay Trần Kiều ta sẽ cùng ngươi uống tới bến, hai chúng ta không say không về! Mặc kệ đám nam nhân thúi đi! Nào, rót rượu cho ta, cạn ly vì ngươi thoát khỏi bể khổ!
Nữ nhân đã say ? Không, giọng nói hơi lè nhè nhưng Tô Mộc biết Trần Kiều chưa say, nếu đã xỉn thì không nói năng trơn tru như vậy.
Không đúng, khoan, Trần Kiều ?
Trùng tên sao ?
Trong đầu Tô Mộc hiện ra một cái tên, nhưng ánh đèn hơi tối, cộng với hình và người thật đôi khi khá biệt rất lớn, hắn không dám chắc nữ nhân này có phải là người hắn nghĩ đến không.
Dương Tiểu Thúy nhỏ giọng nói:
- Đừng nghĩ nữa, nàng là Trần Kiều, nữ lãnh đạo xưởng đồ hộp Gia Hòa.
Dương Tiểu Thúy cầm chai rượu vang tiến lên:
- Chị Trần, tối nay em có một bạn học tình cờ ghé chơi, em kêu hắn vào luôn, chắc Chị Trần sẽ không trách ?
Trần Kiều xoay người lại, thấy Tô Mộc thì kinh ngạc nói:
- Bạn học ? Ai ? A, là nam ?
Trần Kiều cười bí hiểm, giơ ly rượu lên, Dương Tiểu Thúy rót đầy.
Trần Kiều cười nói:
- Như thế nào ? Ngươi nghe nói Tiểu Thúy nhà chúng ta ly hôn nên định thử vận may sao ? Nếu đúng vậy thì ta cho ngươi biết, nhân lúc còn sớm hãy quên ý định này đi, nàng sẽ không theo đám nam nhân thối các ngươi!
Nữ lãnh đạo xưởng đồ hộp Gia Hòa, Trần Kiều, Dương Tiểu Thúy ly hôn, đằng sau nụ cười càn rỡ kia che giấu đau thương. Tô Mộc chưa kịp phản ứng thì những chữ này chui vào óc hắn.
Tô Mộc chắc chắn nữ nhân trước mắt mình đúng là nhà xí nghiệp nữ Trần Kiều, từng sáng tạo kỳ tích ở thị trấn Hình Đường. Nhưng vì sao Trần Kiều ra nông nỗi này ? Khoan, Dương Tiểu Thúy ly hôn ? Chuyện khi nào ? Tại sao Dương Tiểu Thúy ly hôn ?
Tô Mộc giật mình hỏi:
- Tiểu Thúy tỷ đã ly hôn ?
Dương Tiểu Thúy cười cười:
- Lạ lắm sao ?
Dương Tiểu Thúy đưa ly rượu cho Tô Mộc, tự uống một hớp:
- Mới ly hôn hai hôm trước, sống không nổi nữa thì chia tay. Thật ra ta sớm muốn ly hôn, bây giờ giải thoát rồi, thật tốt.
Tốt thật sao ?
Tô Mộc nhìn bộ dáng của Dương Tiểu Thúy, lòng thầm cười bất đắc dĩ. Việc này là tốt hay xấu chẳng liên quan gì Tô Mộc, thanh quan khó dứt việc nhà, hắn sẽ không dính dáng vào. Hơn nữa Dương Tiểu Thúy đã ly hôn xong, có nói nhiều cũng vô ích.
So với Dương Tiểu Thúy ly hôn thì Tô Mộc hứng thú với Trần Kiều hơn.
Như cảm ứng tâm linh, khi Tô Mộc nhìn Trần Kiều thì nàng làm động tác khiến Dương Tiểu Thúy kinh kêu.
Bất giác Tô Mộc đến Kim Bích Huy Hoàng. Trong Thành phố Thanh Lâm này Tô Mộc không có chỗ nào để đi, không thể nào mới tan ca đã về nhà khách nhịn suốt đêm sao ? Tô Mộc còn rất trẻ, đang trong lứa hừng hực sức trai, sao có thể lãng phí sức lực đó ?
Hiện giờ đang là mùa xuân, là lúc vạn vật thức tỉnh, xuân về hoa nở. Buổi tối huyện Hình Đường bắt đầu náo niệt lên, khắp nơi là bóng người đi dạo.
Hỏi chốn ăn chơi nào số một huyện Hình Đường thì đương nhiên là Kim Bích Huy Hoàng. Hết cách, ai kêu người ta cứng cựa, xảy ra bao nhiêu chuyện mà Kim Bích Huy Hoàng không bị lan đến. Điều này nói lên cái gì ? Đã quá rõ ràng, nếu không muốn chết thì đừng đi Kim Bích Huy Hoàng gây sự. Trong không khí này thiên phú kinh doanh của Dương Tiểu Thúy bày ra rõ ràng.
Dương Tiểu Thúy chẳng những trang hoàng Kim Bích Huy Hoàng đến hoàn hảo nhất, ít ra ngang hàng với mây chỗ ăn chơi cấp thành phố. Dương Tiểu Thúy mở rộng quy mô ngày càng lớn, từ nền móng vốn có thu mua thêm cửa hàng hai bên.
Khi Tô Mộc đến trước Kim Bích Huy Hoàng thì chỗ này đã đông đúc người qua kẻ lại. Tô Mộc không đi vào ngay, hắn đội cái mũ đã chuẩn bị sẵn, lại đội mắt kính gọng vàng vào. Thoạt trông Tô Mộc không giống quan viên ủy ban mà như lão sư đại học.
- Từng huy hoàng, vinh diệu một đời, hát cho quân nghe, quân có dám làm hoàng đế ?
- Đèn đường mờ nhạt, ngõ nhỏ ám đen, che dù vì khanh, khanh có nguyện ra khuê phòng ?
Trong đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng có một ban nhạc đang biểu diễn phong rách Rock and Roll. Hiếm hoi là bọn họ tự biên tự hát, nghe rất vui tai. Ban nhạc nom bộ dạng cũng mát mắt, quan trọng là mặc theo mốt, phong cách. Những người thị trấn Hình Đường chưa từng thấy kiểu dáng này nhìn sáng mắt lên.
Tô Mộc thầm khen:
- Tiểu Thúy tỷ đúng là nhân tài.
Trong thời gian Tô Mộc đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, Kim Bích Huy Hoàng đã thay đổi hẳn. Lầu một là quầy bar, lầu hai là karaoke, lầu ba là rượu, lầu bốn là phòng khách, tầng năm trên đỉnh để giải trí. Kim Bích Huy Hoàng năm tầng lầu là một trong mấy kiến trúc ít ỏi trong thị trấn Hình Đường. Dương Tiểu Thúy giờ đây nổi tiếng như cồn khắp Thành phố Thanh Lâm, ai không biết Dương đại lão bản của Kim Bích Huy Hoàng ?
- Nhanh nhẹn chút đi, đứng đực mặt ra đó làm gì ? Phải cười đón khách.
Tô Mộc mới ngồi xuống một góc thì Dương Tiểu Thúy đã đến gần, giọng trong trẻo ra lệnh:
- Ngươi, tiểu Hoa, ngươi là quản lý, làm tốt chuyện của mình được rồi.
- Tiểu Dương, lấy một chai rượu vang cho ta!
Tô Mộc thấy Dương Tiểu Thúy bây giờ không kiềm được tim đập nhanh, thầm cảm thán nữ nhân này đúng là yêu nghiệt.
Dương Tiểu Thúy mặc váy dài màu đỏ, lộ sau lưng, ngực mở rộng, khe rãnh trước ngực thật sâu. Hai gò núi nửa vòng tròn hấp dẫn ánh mắt, dụ dỗ ngươi muốn sờ thử.
Có loại nữ nhân ăn mặc kiểu nào cũng lôi thôi, nhưng có loại nữ nhân trang điểm sơ là sẽ thành tiêu điểm toàn trường. Dương Tiểu Thúy là loại nữ nhân này, nhất là nàng trang điểm tỉ mỉ. Dương Tiểu Thúy như bươm bướm nhẹ nhàng bay trong quán rượu, nhăn mày cười toát ra sức quyến rũ mát mắt.
Dương Tiểu Thúy cầm chai rượu vang định đi hướng thang máy chợt mắt sáng lên:
- Ủa ?
Dương Tiểu Thúy như thấy con mồi chạy ngay tới trước. Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn muốn âm thầm đến uống chút rượu cũng không được. Dương Tiểu Thúy sinh năm con chó hay sao mà mũi sở mắt tinh như thế, Tô Mộc núp kỹ vậy cũng bị nàng thấy.
Thật ra Dương Tiểu Thúy chỉ vô tình thấy hắn, ai kêu Tô Mộc ăn mặc kỳ lạ cách biệt với hoàn cảnh xung quanh. Nơi này là Thành phố Thanh Lâm chứ không phải thành phố, tỉnh lị. Hóa trang bộ dáng lão sư đại học, không gây chú ý cũng khó. May mắn Tô Mộc đeo mắt kính và đội mũ, nếu không bị người ta thấy sẽ phát hiện hắn là phó chủ tịch huyện nổi tiếng nhất quan trường huyện Hình Đường hiện giờ.
Dương Tiểu Thúy cười hỏi:
- Sao ngươi có rảnh đến chỗ của ta ?
Dương Tiểu Thúy biết Tô Mộc không muốn bị người nhận ra thân phận nên lúc nói chuyện xảo diệu che đi tầm mắt nhiều người.
Tô Mộc cười nói:
- Ta không được tới đây sao ? Hay Tiểu Thúy tỷ không hoan nghênh ta ?
- Ha ha ha ha ha ha!
Dương Tiểu Thúy cười phá lên:
- Kim Bích Huy Hoàng của ta có thể từ chối bất cứ ai nhưng nó mãi mãi mở rộng cửa cho ngươi. Đến một mình ? Lạc Lâm không đi cùng ngươi sao ? Đi, theo ta vào đây.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Đi vào ?
Dương Tiểu Thúy quyến rũ liếm môi:
- Như thế nào ? Sợ bị ta ăn sao ? Yên tâm, sẽ không sao. Đêm nay ta chỉ muốn cùng một chị em uống một bữa sảng khoái, tin tưởng ngươi cũng rất muốn gặp nàng. Sẵn đây, nếu ngươi không muốn bị ai nhận ra thì ngoan ngoãn đi theo ta.
Bộ dạng Dương Tiểu Thúy gợi cảm làm tim Tô Mộc đập nhanh.
Tuy Tô Mộc biết Dương Tiểu Thúy luôn như thế này, hoạt bát phóng túng, rất to gan. Nhưng Tô Mộc đứng gần Dương Tiểu Thúy cảm thấy rất khó thích ứng, nhưng đây chỉ là tạm thời, dầu gì hắn đã trải qua sóng to gió lớn, sao có thể bị một tiểu nữ tử như Dương Tiểu Thúy coi thường ?
Tô Mộc cười nói:
- Nếu Tiểu Thúy tỷ đã nói vậy thì ta rất muốn xem chị em của Tiểu Thúy tỷ là ai.
- Đi.
Dương Tiểu Thúy đi trước, nàng đã cố khống chế nhưng mỗi bước đi là người đong đưa hấp dẫn ánh mắt nhiều nam nhân trong quán rượu. Tô Mộc đi bên cạnh Dương Tiểu Thúy, cảm nhận các cặp mắt nóng cháy như muốn vén váy dài của nàng lên. Ánh mắt đó nồng nhiệt đến mức Tô Mộc không chịu nổi.
Rất khó tưởng tượng Dương Tiểu Thúy làm sao luyện ra khí thế không quan tâm các cặp mắt nhìn mình.
Karaoke tầng hai.
Tô Mộc đi theo Dương Tiểu Thúy vào một gian phòng riêng, vào đây rồi mới thấy là căn phòng siêu xa hoa, diện tích khoảng một trăm thước vuông, trang trí rất cao cấp. Trang sức trên tường, dưới đất trải thảm, thiết bị âm thanh đều số một. Hiệu quả cách âm rất tốt, hết nghe tiếng ồn bên ngoài. Khi đẩy cửa vào trong, bên trong phòng đã có người hát.
Người hát là một nữ nhân, lớn tuổi hơn Dương Tiểu Thúy một chút, khoảng ba mươi mấy. Chết nhất là cách ăn mặc còn nóng bỏng hơn Dương Tiểu Thúy, nàng mặc lễ phục dạ hội màu trắng, lộ vai, mái tóc dài xõa sau đầu, tiêu chuẩn thục nữ.
Nữ nhân tuổi này như mật đào mọng nước đã chín, nhìn làm người ta thèm muốn cắn.
Nữ nhân không biết Tô Mộc vào phòng, nàng vừa hát vừa hét lên:
- Tiểu Thúy, sao bây giờ mới đến ? Thật tình, ta đã uống hết một chai rượu vang. Lấy thêm nữa, chúng ta uống tiếp. Đêm nay Trần Kiều ta sẽ cùng ngươi uống tới bến, hai chúng ta không say không về! Mặc kệ đám nam nhân thúi đi! Nào, rót rượu cho ta, cạn ly vì ngươi thoát khỏi bể khổ!
Nữ nhân đã say ? Không, giọng nói hơi lè nhè nhưng Tô Mộc biết Trần Kiều chưa say, nếu đã xỉn thì không nói năng trơn tru như vậy.
Không đúng, khoan, Trần Kiều ?
Trùng tên sao ?
Trong đầu Tô Mộc hiện ra một cái tên, nhưng ánh đèn hơi tối, cộng với hình và người thật đôi khi khá biệt rất lớn, hắn không dám chắc nữ nhân này có phải là người hắn nghĩ đến không.
Dương Tiểu Thúy nhỏ giọng nói:
- Đừng nghĩ nữa, nàng là Trần Kiều, nữ lãnh đạo xưởng đồ hộp Gia Hòa.
Dương Tiểu Thúy cầm chai rượu vang tiến lên:
- Chị Trần, tối nay em có một bạn học tình cờ ghé chơi, em kêu hắn vào luôn, chắc Chị Trần sẽ không trách ?
Trần Kiều xoay người lại, thấy Tô Mộc thì kinh ngạc nói:
- Bạn học ? Ai ? A, là nam ?
Trần Kiều cười bí hiểm, giơ ly rượu lên, Dương Tiểu Thúy rót đầy.
Trần Kiều cười nói:
- Như thế nào ? Ngươi nghe nói Tiểu Thúy nhà chúng ta ly hôn nên định thử vận may sao ? Nếu đúng vậy thì ta cho ngươi biết, nhân lúc còn sớm hãy quên ý định này đi, nàng sẽ không theo đám nam nhân thối các ngươi!
Nữ lãnh đạo xưởng đồ hộp Gia Hòa, Trần Kiều, Dương Tiểu Thúy ly hôn, đằng sau nụ cười càn rỡ kia che giấu đau thương. Tô Mộc chưa kịp phản ứng thì những chữ này chui vào óc hắn.
Tô Mộc chắc chắn nữ nhân trước mắt mình đúng là nhà xí nghiệp nữ Trần Kiều, từng sáng tạo kỳ tích ở thị trấn Hình Đường. Nhưng vì sao Trần Kiều ra nông nỗi này ? Khoan, Dương Tiểu Thúy ly hôn ? Chuyện khi nào ? Tại sao Dương Tiểu Thúy ly hôn ?
Tô Mộc giật mình hỏi:
- Tiểu Thúy tỷ đã ly hôn ?
Dương Tiểu Thúy cười cười:
- Lạ lắm sao ?
Dương Tiểu Thúy đưa ly rượu cho Tô Mộc, tự uống một hớp:
- Mới ly hôn hai hôm trước, sống không nổi nữa thì chia tay. Thật ra ta sớm muốn ly hôn, bây giờ giải thoát rồi, thật tốt.
Tốt thật sao ?
Tô Mộc nhìn bộ dáng của Dương Tiểu Thúy, lòng thầm cười bất đắc dĩ. Việc này là tốt hay xấu chẳng liên quan gì Tô Mộc, thanh quan khó dứt việc nhà, hắn sẽ không dính dáng vào. Hơn nữa Dương Tiểu Thúy đã ly hôn xong, có nói nhiều cũng vô ích.
So với Dương Tiểu Thúy ly hôn thì Tô Mộc hứng thú với Trần Kiều hơn.
Như cảm ứng tâm linh, khi Tô Mộc nhìn Trần Kiều thì nàng làm động tác khiến Dương Tiểu Thúy kinh kêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.