Chương 1370: Quyết đấu đầy khói thuốc súng
Ẩn Vi Giả
13/11/2016
Bất kể là ai, trong tình huống mất lý trí sẽ kích
động. Có đôi khi làm ra hành động gì cũng không kiểm soát được mình, còn muốn áp chế cảm xúc là không có khả năng. Bàng Bàn là xúc động nhất
thời cho nên hắn không có nghĩ quá nhiều, cho nên rút súng ra hắn chỉ
nghĩ muốn vãng hồi mặt mũi mà thôi.
Mà Tô Mộc đã giẫm mặt mũi của hắn dưới chân, là Tô Mộc không chút do dự chà đạp tôn nghiêm của hắn, cho nên Bàng Bàn phải giáo huấn Tô Mộc cho biết mặt. Về phần nói muốn giết người, Bàng Bàn cũng không có đảm lượng như vậy.
Bàng Bàn là thật sự quên trong quan trường vào lúc trở mặt còn muốn bảo trì mặt mũi là chuyện vô nghĩa nhất. Mà vì mặt mũi làm ra chuyện như vậy đã làm Bàng Bàn thất kinh.
Vừa mới giơ súng lên thì Bàng Bàn đã biết rõ phạm sai lầm lớn.
– Có tin tao chơi chết mày hay không? Mày thật có can đảm động thủ sao? Bàng Bàn đúng không, tao hiện tại nhớ mặt của mày rồi, có bản lĩnh thì bắn tao đi!
Tô Mộc quay mắt nhìn qua họng súng nói ra.
– Tô chủ tịch huyện!
Lý Tuyển gấp giọng quát.
– Chủ tịch huyện!
Đám người Sở Tranh nhanh chóng xông lên phía trước.
– Tô chủ tịch huyện, anh nhanh lui lại!
Liễu Linh Lỵ cũng lo lắng nói ra.
Ngay cả Lôi Chính Nam nhìn thấy Bàng Bàn giơ súng lên, trong mắt của hắn mang theo tức giận. Vốn là chuyện đơn giản nhưng càng náo càng lớn, muốn đè chuyện này xuống là không có khả năng. Ngươi làm cái gì vậy? Quả thực muốn vùi mọi người vào vũng bùn đây mà.
– Bàng sở trưởng. Bình tỉnh một chút, đừng làm ra chuyện ngu xuẩn, nhanh buông súng xuống.
Nhưng mà giơ lên rất dễ dàng, buông xuống quá khó khăn. Đáy lòng Bàng Bàn nghĩ vậy sắc mặt vô cùng xấu hổ, nói:
– Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định động thủ.
Chịu thua, nhanh chóng chịu thua.
Bàng Bàn cũng tỉnh táo từ trong xúc động, bởi vì hắn biết rõ hai người trước mặt một là bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện. Cho dù mình ăn gan hùm tim báo cũng không dám làm thật!
Ngay thời điểm Bàng Bàn vừa mới bỏ súng săn xuống, Đoạn Bằng đang súc thế quyết đoán động thủ. Hắn tuyệt đối không cho phép có thứ gì uy hiếp an toàn của Tô Mộc, cho nên động thủ vô cùng lưu loát. Nương theo hai chân đạp mạnh xuống đất, hắn vượt qua khoảng cách ba mét dễ dàng.
– Ngã xuống cho tôi!
Đoạn Bằng một cước đá lên Bàng Bàn. Sau đó rút còng tay của Bàng Bàn ra khóa hắn lại. Gọn gàng giữ lấy hắn. Thẳng đến thời điểm này tâm tình mọi người mới buông lỏng.
– Chủ tịch huyện, người này nên làm sao bây giờ?
Đoạn Bằng trầm giọng nói.
– Cái gì làm sao bây giờ? Cần phải hỏi hay sao? Người này dám công nhiên uy hiếp an toàn tính mạng của tôi và Tô Mộc, hành vi này cần phải nhiều lời nữa sao? Đoạn Bằng, hiện tại anh áp tải hắn trở về, trực tiếp nhốt vào sở công an trấn Bát Lý Hà. Không có lời của tôi thì không thả ra.
Không có đợi Tô Mộc mở miệng nói chuyện, Lý Tuyển đã quát lên.
– Vâng!
Đoạn Bằng lớn tiếng nói.
– Các người không thể bắt tôi, tôi là sở trưởng đồn công an trấn Đại Lôi, các người không có chứng cớ, các người…
Bàng Bàn còn chưa nói hết lời, liền bị Đoạn Bằng đạp vào chỗ hiểm, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, Bàng Bàn nuốt tất cả lời còn lại vào bụng, cũng không thể hô lên nửa câu.
– Tô chủ tịch huyện, anh còn muốn làm cái gì?
Lôi Chính Nam không thể trơ mắt nhìn Bàng Bàn cứ bị bắt đi như vậy, cho nên khi hắn thấy Bàng Bàn bị Đoạn Bằng nhét vào trong xe thì nhanh chóng lên tiếng.
– Tôi có ý gì cần giải thích với anh hay sao?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Anh?
Lôi Chính Nam tức giận.
– Tôi cái gì mà tôi? Anh là ai?
Tô Mộc lãnh đạm nói.
– Tôi là Lôi Chính Nam, là tổng giám đốc công ty kiến trúc, nơi này là công trường của tôi, là tài sản của tôi, công nhiên giết chết chó ngao Tây Tạng của tôi không nói, còn muốn mang Bàng Bàn đi. Tô Mộc, cho dù anh là chủ tịch huyện huyện Hoa Hải, nhưng đứng quên đây là huyện Tà. Anh a, lf chủ tịch huyện huyện Hoa Hải, nhưng không phải của huyện Tà. Chuyện huyện Tà còn chưa tới phiên anh quan đâu.
Lôi Chính Nam tức giận nói.
– Tôi không quản đây là chuyện huyện Tà hay không, tôi chỉ bắt kẻ hành hung mình. Như thế nào? Chẳng lẽ nói Lôi tổng bao che cho hắn sao?
Ánh mắt Tô Mộc nhìn xéo qua, hỏi.
– Tôi?
Lôi Chính Nam có thể nói cái gì chứ, phải biết rằng vừa rồi Bàng Bàn động thủ thì hắn thấy rõ, hắn ngàn vạn không nên giơ súng lên, công nhiên uy hiếp Tô Mộc, như thế là Bàng Bàn ăn đủ.
– Lôi tổng, chuyện của anh, anh yên tâm, tôi cũng sẽ truy cứu hành động của anh đấy. Đừng tưởng rằng vừa rồi anh không có chuyện gì, anh công nhiên xui khiến chó ngao Tây Tạng cắn người, đây là tôi tận mắt nhìn thấy. Anh không cách nào phủ nhận đâu.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
– Ha ha!
Nghe Tô Mộc càn rỡ như thế làm Lôi Chính Nam tức cười, không đếm xỉa tới nhìn qua đám người Tô Mộc nói:
– Các ngươi có thể mang Bàng Bàn đi, nhưng muốn động tới tôi phải có thế lực này. Các người cũng không có chứng cớ buộc tội tôi, còn nữa, tôi nói đây là huyện Tà, không phải huyện Hoa Hải của các người, cho nên các người làm chuyện gì cũng không thành công đâu.
– Vậy sao?
Tô Mộc khinh thường nói.
Đúng là công ty càn rỡ.
Thực cho rằng dựa vào ít tiền đó là có thể làm mưa làm gió?
Chẳng lẽ nói ngươi không biết cái gì gọi là phương pháp quan trường hay sao?
Đúng vào lúc này còi xe cảnh sát vang lên, sau khi nghe được tiếng còi này vang lên, Bàng Bàn bị nhét vào trong xe, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui sướng. Đây nhất định là đồn công an trấn Đại Lôi cho người tới, quả nhiên sau khi xe dừng lại và mấy người khác chạy tới, đó hoàn toàn là người của trấn Đại Lôi, cầm đầu chính là Lý Tuyển Hoàng Nha Cường.
Tô Mộc trấn định đứng đó!
Lại là bọn họ!
Thời điểm Hoàng Nha Cường nhìn thấy Lý Tuyển lần nữa, tâm tình của hắn đã lãnh khốc hơn nhiều. Nếu như nói vừa rồi tại trấn Đại Lôi mình không muốn gây chuyện thị phi, lần này là thật tức giận rồi.
– Bí thư, đã báo động, Chương cục trưởng sẽ mang người tới, hơn nữa tôi vừa rồi gọi cho Cao chủ tịch trấn, đồn công an trấn Bát Lý Hà đoán chừng cũng sẽ nhanh chóng tới đây thôi.
Liễu Linh Lỵ đi tới thấp giọng nói.
– Rất tốt!
Giọng của Lý Tuyển lạnh lùng vang lên.
Thời điểm này Hoàng Nha Cường rất biệt khuất, phải biết rằng hắn vốn đang ăn chơi đàng điếm với Lôi Chính Bắc, ai nghĩ nhận được điện thoại của Bàng Bàn. Hắn biết rõ Bàng Bàn tới đây đi săn, không ngờ Bàng Bàn lại gọi tới vào lúc này.
Cho nên Hoàng Nha Cường lúc này mới lo lắng mang người chạy qua, hắn biết rõ nếu đến chậm tuyệt đối sẽ bị Bàng Bàn mắng chết.
Tại đồn công an trấn Đại Lôi, Bàng Bàn chính là thổ hoàng đế.
Nhưng làm cho Hoàng Nha Cường thật không ngờ là, sau khi hắn nhìn thấy người trước mặt, vậy mà lại là Lý Tuyển. Hơn nữa trừ Lý Tuyển ra còn có một nam nhân khí vũ hiên ngang khác.
Trên mặt đất còn có con chó ngao Tây Tạng đã chết, con chó ngao Tây Tạng này hắn biết rõ, chính là của Lôi Chính Nam. Mà Lôi Chính Nam đang đứng ở đó, thần sắc trên mặt âm trầm đáng sợ.
Đã xảy ra cái gì rồi? Chẳng lẽ đang đùa chết ta hay sao?
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Nha Cường ho khan một tiếng trầm giọng hỏi.
– Hoàng Nha Cường, chẳng lẽ anh không có mắt nhìn hay sao? Chẳng lẽ nhìn không ra tình hình bây giờ sao? Nhanh mang theo người kéo Bàng Bàn ra khỏi xe.
Lôi Chính Nam lúc này la lớn.
Thời điểm này Lôi Chính Nam cũng nghĩ thông suốt, biết rõ chuyện hôm nay không xong. Đã như vầy cứ dứt khoát không làm, đã làm thì cho xong, san bằng chuyện này là được, san bằng thế nào?
Rất đơn giản, chỉ cần bảo đảm chuyện này không truyền về là được. Cứu Bàng Bàn ra, sau đó trực tiếp phủ nhận chuyện xảy ra ở đây.
Các ngươi không có chứng cớ, lấy cái gì tố cáo chúng ta? Hừ, ta thật không tin các ngươi nói là cái gì là cái gì! Các ngươi nói chúng ta nổ súng, chúng ta nói không có súng. Chỉ đáng tiếc con chó ngao Tây Tạng chết vô ích.
Nếu thật tiếp tục truy cứu, chó ngao Tây Tạng sẽ trở thành lỗ thủng. Tính toán, chỉ cần bảo đảm giải quyết chuyện hôm nay, chết mất một con chó ngao Tây Tạng thì cứ xem như qua.
Bàng Bàn nếu bị mang đi, trên người hắn có thể sẽ có nhiều bí mật, hắn biết rõ chuyện của mình. Nếu như bị mang đi mà khai ra, vậy cũng không còn là chuyện một con chó rồi.
Cái gì? Bàng Bàn bị bắt lại?
Ta nói tại sao không có nhìn thấy Bàng Bàn chứ? Nhưng mà Bàng Bàn đang ở nơi nào? Hoàng Nha Cường nhìn qua, phát hiện Bàng Bàn thật sự là cho bắt lại, nhưng là bị còng tay, còn trực tiếp nhét vào trong xe.
Chuyện này mới thật sự làm Hoàng Nha Cường sửng sốt!
Nhìn Bàng Bàn bị đánh sưng cả mặt, dựa vào thói quen ngang ngược càn rỡ của Bàng Bàn, còn có Lôi Chính Nam ở hiện trường, có ai dám động thủ với Bàng Bàn? Thương thế này không đơn giản, tuyệt đối là trọng thương.
Nhưng mà nghĩ tới người đứng đây là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, nghĩ đến Lý Tuyển vừa rồi ủy khuất ở trấn Đại Lôi, Hoàng Nha Cường cũng thoải mái, không chừng là Lý Tuyển hạ lệnh động thủ đi. Như vậy có thể nói qua, mình có thể làm cái gì?
Chẳng lẽ nói thật sự trơ mắt nhìn Bàng Bàn cho bắt đi sao? Nếu thật là như thế, sau này mình không cần lăn lộn ở trấn Đại Lôi nữa rồi. Lôi Chính Nam có hậu trường, nối thẳng là người của Trần Mai Sử, mình tuyệt đối không thể làm như vậy.
Nhưng nếu không làm như vậy, chẳng lẽ nói thực động thủ cướp người sao? Đối phương chính là bí thư huyện ủy, chính mình thật làm như vậy, ảnh hưởng chính trị ác liệt lắm1
Ngày hôm nay thật sự là xui xảo mà, không để cho người ta yên chút nào cả.
Mà Tô Mộc đã giẫm mặt mũi của hắn dưới chân, là Tô Mộc không chút do dự chà đạp tôn nghiêm của hắn, cho nên Bàng Bàn phải giáo huấn Tô Mộc cho biết mặt. Về phần nói muốn giết người, Bàng Bàn cũng không có đảm lượng như vậy.
Bàng Bàn là thật sự quên trong quan trường vào lúc trở mặt còn muốn bảo trì mặt mũi là chuyện vô nghĩa nhất. Mà vì mặt mũi làm ra chuyện như vậy đã làm Bàng Bàn thất kinh.
Vừa mới giơ súng lên thì Bàng Bàn đã biết rõ phạm sai lầm lớn.
– Có tin tao chơi chết mày hay không? Mày thật có can đảm động thủ sao? Bàng Bàn đúng không, tao hiện tại nhớ mặt của mày rồi, có bản lĩnh thì bắn tao đi!
Tô Mộc quay mắt nhìn qua họng súng nói ra.
– Tô chủ tịch huyện!
Lý Tuyển gấp giọng quát.
– Chủ tịch huyện!
Đám người Sở Tranh nhanh chóng xông lên phía trước.
– Tô chủ tịch huyện, anh nhanh lui lại!
Liễu Linh Lỵ cũng lo lắng nói ra.
Ngay cả Lôi Chính Nam nhìn thấy Bàng Bàn giơ súng lên, trong mắt của hắn mang theo tức giận. Vốn là chuyện đơn giản nhưng càng náo càng lớn, muốn đè chuyện này xuống là không có khả năng. Ngươi làm cái gì vậy? Quả thực muốn vùi mọi người vào vũng bùn đây mà.
– Bàng sở trưởng. Bình tỉnh một chút, đừng làm ra chuyện ngu xuẩn, nhanh buông súng xuống.
Nhưng mà giơ lên rất dễ dàng, buông xuống quá khó khăn. Đáy lòng Bàng Bàn nghĩ vậy sắc mặt vô cùng xấu hổ, nói:
– Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định động thủ.
Chịu thua, nhanh chóng chịu thua.
Bàng Bàn cũng tỉnh táo từ trong xúc động, bởi vì hắn biết rõ hai người trước mặt một là bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện. Cho dù mình ăn gan hùm tim báo cũng không dám làm thật!
Ngay thời điểm Bàng Bàn vừa mới bỏ súng săn xuống, Đoạn Bằng đang súc thế quyết đoán động thủ. Hắn tuyệt đối không cho phép có thứ gì uy hiếp an toàn của Tô Mộc, cho nên động thủ vô cùng lưu loát. Nương theo hai chân đạp mạnh xuống đất, hắn vượt qua khoảng cách ba mét dễ dàng.
– Ngã xuống cho tôi!
Đoạn Bằng một cước đá lên Bàng Bàn. Sau đó rút còng tay của Bàng Bàn ra khóa hắn lại. Gọn gàng giữ lấy hắn. Thẳng đến thời điểm này tâm tình mọi người mới buông lỏng.
– Chủ tịch huyện, người này nên làm sao bây giờ?
Đoạn Bằng trầm giọng nói.
– Cái gì làm sao bây giờ? Cần phải hỏi hay sao? Người này dám công nhiên uy hiếp an toàn tính mạng của tôi và Tô Mộc, hành vi này cần phải nhiều lời nữa sao? Đoạn Bằng, hiện tại anh áp tải hắn trở về, trực tiếp nhốt vào sở công an trấn Bát Lý Hà. Không có lời của tôi thì không thả ra.
Không có đợi Tô Mộc mở miệng nói chuyện, Lý Tuyển đã quát lên.
– Vâng!
Đoạn Bằng lớn tiếng nói.
– Các người không thể bắt tôi, tôi là sở trưởng đồn công an trấn Đại Lôi, các người không có chứng cớ, các người…
Bàng Bàn còn chưa nói hết lời, liền bị Đoạn Bằng đạp vào chỗ hiểm, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, Bàng Bàn nuốt tất cả lời còn lại vào bụng, cũng không thể hô lên nửa câu.
– Tô chủ tịch huyện, anh còn muốn làm cái gì?
Lôi Chính Nam không thể trơ mắt nhìn Bàng Bàn cứ bị bắt đi như vậy, cho nên khi hắn thấy Bàng Bàn bị Đoạn Bằng nhét vào trong xe thì nhanh chóng lên tiếng.
– Tôi có ý gì cần giải thích với anh hay sao?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Anh?
Lôi Chính Nam tức giận.
– Tôi cái gì mà tôi? Anh là ai?
Tô Mộc lãnh đạm nói.
– Tôi là Lôi Chính Nam, là tổng giám đốc công ty kiến trúc, nơi này là công trường của tôi, là tài sản của tôi, công nhiên giết chết chó ngao Tây Tạng của tôi không nói, còn muốn mang Bàng Bàn đi. Tô Mộc, cho dù anh là chủ tịch huyện huyện Hoa Hải, nhưng đứng quên đây là huyện Tà. Anh a, lf chủ tịch huyện huyện Hoa Hải, nhưng không phải của huyện Tà. Chuyện huyện Tà còn chưa tới phiên anh quan đâu.
Lôi Chính Nam tức giận nói.
– Tôi không quản đây là chuyện huyện Tà hay không, tôi chỉ bắt kẻ hành hung mình. Như thế nào? Chẳng lẽ nói Lôi tổng bao che cho hắn sao?
Ánh mắt Tô Mộc nhìn xéo qua, hỏi.
– Tôi?
Lôi Chính Nam có thể nói cái gì chứ, phải biết rằng vừa rồi Bàng Bàn động thủ thì hắn thấy rõ, hắn ngàn vạn không nên giơ súng lên, công nhiên uy hiếp Tô Mộc, như thế là Bàng Bàn ăn đủ.
– Lôi tổng, chuyện của anh, anh yên tâm, tôi cũng sẽ truy cứu hành động của anh đấy. Đừng tưởng rằng vừa rồi anh không có chuyện gì, anh công nhiên xui khiến chó ngao Tây Tạng cắn người, đây là tôi tận mắt nhìn thấy. Anh không cách nào phủ nhận đâu.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
– Ha ha!
Nghe Tô Mộc càn rỡ như thế làm Lôi Chính Nam tức cười, không đếm xỉa tới nhìn qua đám người Tô Mộc nói:
– Các ngươi có thể mang Bàng Bàn đi, nhưng muốn động tới tôi phải có thế lực này. Các người cũng không có chứng cớ buộc tội tôi, còn nữa, tôi nói đây là huyện Tà, không phải huyện Hoa Hải của các người, cho nên các người làm chuyện gì cũng không thành công đâu.
– Vậy sao?
Tô Mộc khinh thường nói.
Đúng là công ty càn rỡ.
Thực cho rằng dựa vào ít tiền đó là có thể làm mưa làm gió?
Chẳng lẽ nói ngươi không biết cái gì gọi là phương pháp quan trường hay sao?
Đúng vào lúc này còi xe cảnh sát vang lên, sau khi nghe được tiếng còi này vang lên, Bàng Bàn bị nhét vào trong xe, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui sướng. Đây nhất định là đồn công an trấn Đại Lôi cho người tới, quả nhiên sau khi xe dừng lại và mấy người khác chạy tới, đó hoàn toàn là người của trấn Đại Lôi, cầm đầu chính là Lý Tuyển Hoàng Nha Cường.
Tô Mộc trấn định đứng đó!
Lại là bọn họ!
Thời điểm Hoàng Nha Cường nhìn thấy Lý Tuyển lần nữa, tâm tình của hắn đã lãnh khốc hơn nhiều. Nếu như nói vừa rồi tại trấn Đại Lôi mình không muốn gây chuyện thị phi, lần này là thật tức giận rồi.
– Bí thư, đã báo động, Chương cục trưởng sẽ mang người tới, hơn nữa tôi vừa rồi gọi cho Cao chủ tịch trấn, đồn công an trấn Bát Lý Hà đoán chừng cũng sẽ nhanh chóng tới đây thôi.
Liễu Linh Lỵ đi tới thấp giọng nói.
– Rất tốt!
Giọng của Lý Tuyển lạnh lùng vang lên.
Thời điểm này Hoàng Nha Cường rất biệt khuất, phải biết rằng hắn vốn đang ăn chơi đàng điếm với Lôi Chính Bắc, ai nghĩ nhận được điện thoại của Bàng Bàn. Hắn biết rõ Bàng Bàn tới đây đi săn, không ngờ Bàng Bàn lại gọi tới vào lúc này.
Cho nên Hoàng Nha Cường lúc này mới lo lắng mang người chạy qua, hắn biết rõ nếu đến chậm tuyệt đối sẽ bị Bàng Bàn mắng chết.
Tại đồn công an trấn Đại Lôi, Bàng Bàn chính là thổ hoàng đế.
Nhưng làm cho Hoàng Nha Cường thật không ngờ là, sau khi hắn nhìn thấy người trước mặt, vậy mà lại là Lý Tuyển. Hơn nữa trừ Lý Tuyển ra còn có một nam nhân khí vũ hiên ngang khác.
Trên mặt đất còn có con chó ngao Tây Tạng đã chết, con chó ngao Tây Tạng này hắn biết rõ, chính là của Lôi Chính Nam. Mà Lôi Chính Nam đang đứng ở đó, thần sắc trên mặt âm trầm đáng sợ.
Đã xảy ra cái gì rồi? Chẳng lẽ đang đùa chết ta hay sao?
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Nha Cường ho khan một tiếng trầm giọng hỏi.
– Hoàng Nha Cường, chẳng lẽ anh không có mắt nhìn hay sao? Chẳng lẽ nhìn không ra tình hình bây giờ sao? Nhanh mang theo người kéo Bàng Bàn ra khỏi xe.
Lôi Chính Nam lúc này la lớn.
Thời điểm này Lôi Chính Nam cũng nghĩ thông suốt, biết rõ chuyện hôm nay không xong. Đã như vầy cứ dứt khoát không làm, đã làm thì cho xong, san bằng chuyện này là được, san bằng thế nào?
Rất đơn giản, chỉ cần bảo đảm chuyện này không truyền về là được. Cứu Bàng Bàn ra, sau đó trực tiếp phủ nhận chuyện xảy ra ở đây.
Các ngươi không có chứng cớ, lấy cái gì tố cáo chúng ta? Hừ, ta thật không tin các ngươi nói là cái gì là cái gì! Các ngươi nói chúng ta nổ súng, chúng ta nói không có súng. Chỉ đáng tiếc con chó ngao Tây Tạng chết vô ích.
Nếu thật tiếp tục truy cứu, chó ngao Tây Tạng sẽ trở thành lỗ thủng. Tính toán, chỉ cần bảo đảm giải quyết chuyện hôm nay, chết mất một con chó ngao Tây Tạng thì cứ xem như qua.
Bàng Bàn nếu bị mang đi, trên người hắn có thể sẽ có nhiều bí mật, hắn biết rõ chuyện của mình. Nếu như bị mang đi mà khai ra, vậy cũng không còn là chuyện một con chó rồi.
Cái gì? Bàng Bàn bị bắt lại?
Ta nói tại sao không có nhìn thấy Bàng Bàn chứ? Nhưng mà Bàng Bàn đang ở nơi nào? Hoàng Nha Cường nhìn qua, phát hiện Bàng Bàn thật sự là cho bắt lại, nhưng là bị còng tay, còn trực tiếp nhét vào trong xe.
Chuyện này mới thật sự làm Hoàng Nha Cường sửng sốt!
Nhìn Bàng Bàn bị đánh sưng cả mặt, dựa vào thói quen ngang ngược càn rỡ của Bàng Bàn, còn có Lôi Chính Nam ở hiện trường, có ai dám động thủ với Bàng Bàn? Thương thế này không đơn giản, tuyệt đối là trọng thương.
Nhưng mà nghĩ tới người đứng đây là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, nghĩ đến Lý Tuyển vừa rồi ủy khuất ở trấn Đại Lôi, Hoàng Nha Cường cũng thoải mái, không chừng là Lý Tuyển hạ lệnh động thủ đi. Như vậy có thể nói qua, mình có thể làm cái gì?
Chẳng lẽ nói thật sự trơ mắt nhìn Bàng Bàn cho bắt đi sao? Nếu thật là như thế, sau này mình không cần lăn lộn ở trấn Đại Lôi nữa rồi. Lôi Chính Nam có hậu trường, nối thẳng là người của Trần Mai Sử, mình tuyệt đối không thể làm như vậy.
Nhưng nếu không làm như vậy, chẳng lẽ nói thực động thủ cướp người sao? Đối phương chính là bí thư huyện ủy, chính mình thật làm như vậy, ảnh hưởng chính trị ác liệt lắm1
Ngày hôm nay thật sự là xui xảo mà, không để cho người ta yên chút nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.