Chương 1577: Tay trái thành công, tay phải thất bại
Ẩn Vi Giả
27/01/2017
Gia có một lão, như có một bảo.
Chỉ cần một ngày nào bảo vật kia không phá nát, chỉ cần hắn còn tỉnh táo, vẫn sẽ có quyền nói chuyện. Khương Đào Lý sắp chết, vậy thì sao? Không phải còn chưa chết sao? Chỉ cần chưa chết, ở trong Khương gia không cần biết làm thành ầm ĩ thế nào, cũng không có ai dám bỏ qua lời của hắn.
Bỏ qua Khương Đào Lý, người của Khương gia không làm thành bất cứ chuyện gì.
Muốn dựa vào nhân mạch của Khương Đào Lý làm việc, thì phải biết rằng trong lòng những nhân mạch kia chỉ tôn trọng Khương Đào Lý. Ngoài ra những người khác trong Khương gia lại tính là gì, có thể làm người ta nhìn thẳng liếc mắt vào bọn hắn.
Cho nên khi Khương Đào Lý vừa mở miệng, trong phòng lập tức liền an tĩnh.
Cha, cha không có việc gì a?
Cha, cha biết không, làm con sợ muốn chết!
Đúng vậy cha, chúng ta nhanh chóng đi bệnh viện khác đi!
Từng lời ồn ào thay phiên nhau vang lên, vẻ mặt Khương Đào Lý chẳng những không chút tốt đẹp, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Con trai con gái của hắn a, thật sự đem Khương Mộ Chi chen chúc ra ngoài không nói, thậm chí cả Trần Tứ Quý cùng Tô Mộc đều bị chen đi ra. Bọn hắn đang vây quanh giường, giống như không xem ba người kia vào trong mắt, cho rằng ba người chỉ là kẻ vướng bận mà thôi.
Toàn bộ im miệng cho tôi!
Khương Đào Lý giãy dụa ngồi dậy, vẻ mặt có chút kích động, hơi thở phập phồng đảo mắt qua đám người:
Chuyện của tôi trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi còn chưa chết, các người gào to cái gì! Hiện tại nghe cho rõ đây, toàn bộ đi ra ngoài, tôi có lời nói với Mộ Chi!
Cha, con là con gái của cha, cha có lời gì thì nói với con đi!
Khương Chi Đoán vội vàng nói.
Nói cho các người?
Trong lòng Khương Đào Lý cười lạnh, thái độ vừa rồi của các người đâu phải tôi không nhìn thấy, thái độ của các người chẳng lẽ tôi còn không rõ ràng sao. Nói với các người hữu dụng sao?
Sao vậy? Hiện tại ngay lời nói của tôi mà các người cũng không nghe sao?
Khương Đào Lý lạnh lùng hỏi.
Nghe, tụi con nghe, cha, cha đừng gấp, tụi con đi ra ngoài!
Mấy người đưa mắt liếc nhìn nhau, tất cả đều đi ra ngoài. Khi mỗi người rời đi, ánh mắt nhìn Khương Mộ Chi tràn ngập vẻ không cam lòng. Thật giống như nàng xuất hiện đem hết thảy thuộc về bọn hắn hoàn toàn cướp đoạt.
Bên ngoài phòng.
Đứng trong tiểu viện, lời nói trong phòng cũng không truyền ra ngoài. Bọn hắn cũng không thể nghe lén, bởi vì làm vậy sẽ khiến Khương Đào Lý càng thêm phẫn nộ. Nói vậy kết cục sẽ càng thêm thê thảm.
Mọi người nói lần này cha sẽ làm sao? Còn chịu qua được không?
Khương Chi Sơn trầm giọng hỏi.
Tôi xem chưa chắc.
Khương Chi Thủy nói.
Bên bệnh viện đã có kết luận thật rõ ràng, nói cha cũng chỉ được vài ngày nay mà thôi. Mọi người nói, thừa dịp bây giờ còn thanh tỉnh, còn không nhanh chóng an bài cho chúng ta, trong lòng cha rốt cục suy nghĩ cái gì?
Khương Chi Lâm khó hiểu nói.
Nói chuyện kiểu gì đây?
Khương Chi Hảo cau mày hỏi.
Ai u, sao vậy? Khương Chi Hảo, hiện tại chú biết đau lòng cha, phía trước đã làm gì? Có phải cho rằng cha sẽ đem toàn bộ quyền to đều giao cho Khương Mộ Chi hay không? Chú cho rằng có thể sao? Chú là cha của Khương Mộ Chi, trước kia cũng không giáo dục nàng, hiện tại lại chạy tới muốn đoạt lấy danh phận sao? Quả thật là si tâm vọng tưởng!
Khương Chi Lâm không cam lòng nói.
Anh? Tôi lười nhiều lời với anh!
Khương Chi Hảo căm giận nói.
Đúng vậy, lười nhiều lời thì ngoan ngoãn im lặng. Những người ở đây không có một người nào là kẻ hiền lành, bất kỳ hành động nào nếu bị họ trành được đều sẽ cho rằng cử chỉ có tâm kế. Trong lòng Khương Chi Hảo rốt cục nghĩ như thế nào, bọn hắn cũng không để ý, bọn hắn chỉ muốn lấy được kết quả cuối cùng.
Bên trong phòng.
Khương Đào Lý chậm rãi nằm xuống, nhưng trên mặt vẫn tức giận, Trần Tứ Quý vuốt vuốt lồng ngực hắn, mỉm cười nói:
Ông bạn già, đừng nên gấp gáp cũng đừng tức giận, trạng thái hiện tại của ông cần ôn hòa bình tĩnh mới được. Nếu còn bị chọc tức sẽ bất lợi cho ông!
Không phải tôi không biết, nhưng ông không chứng kiến sao? Đám hỗn trướng! Cả đời này của tôi, tay trái dạy học sinh, không biết dạy dỗ được bao nhiêu đệ tử, mỗi người đều rất có thành tựu. Nhưng thật không ngờ việc giáo dục con cái lại thất bại như vậy, còn nói tôi biết dạy người, thật tình bây giờ nghe được xưng hô như thế, tôi cảm giác vô cùng xấu hổ!
Khương Đào Lý thở dài nói.
Đừng kích động!
Trần Tứ Quý không lời nào để nói.
Lão Trần, vừa rồi thật sự ủy khuất ông!
Khương Đào Lý áy náy nói.
Cần khách khí với tôi như vậy sao?
Trần Tứ Quý thản nhiên đáp, sống cả đời, nếu chỉ bị người nói vài câu đã trở mặt, chẳng phải hắn sống vô dụng rồi.
Ông nội!
Vẻ mặt Khương Mộ Chi trầm thấp, nàng có thể nhìn ra ông nội đã thật sự bị bệnh nguy kịch, nếu không nghĩ biện pháp tiến hành trị liệu, thật sự sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng đám chú bác bên ngoài chết sống lại không cho làm phẫu thuật. Bọn hắn chỉ nghĩ muốn Khương Đào Lý tiếp tục như thế, dù chỉ sống thêm vài ngày cũng không sao. Nhưng bọn hắn sợ sau khi làm phẫu thuật thì người sẽ chết tức khắc, như vậy chẳng thà là không làm tốt hơn phải không?
Nhi đồng, cháu chịu ủy khuất!
Khương Đào Lý đê mê nói.
Không, cháu không ủy khuất, chỉ cần ông nội khỏe mạnh, họ sẽ biết nên làm thế nào.
Khương Mộ Chi chảy nước mắt nói.
Phải đó, Khương lão, việc giáo dục con cái của ngài xuất hiện vấn đề, xuất hiện lệch lạc, nếu ngài quản không được thì người ngoài càng không khả năng quản. Cho nên ngài phải tự hỏi mình nên làm sao giải quyết. Ngài đã nghĩ kỹ chưa, chỉ cần tôi ra tay, cơ hội thành công rất cao, chuyện khác không dám nói, tối thiểu có thể giúp ngài kéo dài mạng sống thêm vài năm cũng không có vấn đề.
Tô Mộc trấn định nói.
Kéo dài mạng sống, những từ ngữ này khiến ánh mắt Khương Đào Lý chợt sáng lên.
Cậu xác định có thể làm được?
Khương Đào Lý cũng biết tình thế ác liệt, nghiêm túc hỏi.
Phải!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi, cần gì cứ nói, tôi lập tức cho người đi làm, chỉ cần cậu cần, tôi đều có thể tìm tới cho cậu!
Khương Đào Lý bộc lộ khí thế của thượng vị giả, nói.
Sở dĩ trước kia Khương Đào Lý không đáp ứng trị liệu, hoàn toàn bởi vì chính bản thân, bởi vì hắn còn có chút ảo tưởng đối với gia đình mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, ảo tưởng kia thật sự không hề thực tế.
Theo tình thế bây giờ, đúng như lời Tô Mộc đã nói, lỗi lầm hắn đã làm, phải do chính hắn tự mình giải quyết.
Cả Khương gia ngoại trừ hắn thật không còn ai trấn trụ được nhóm hỗn đản kia. Nếu hắn không nhanh chóng xử lý, chờ khi sự tình bị con của hắn làm tới túi bụi, tới lúc đó mới giải quyết sao?
Thật sự đồng ý trị liệu?
Tô Mộc cũng hiểu được tâm tư của Khương Đào Lý, cũng hiểu mục đích của hắn là thế nào. Nhưng Tô Mộc cũng không có gì để chuẩn bị, bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị thỏa đáng từ lâu.
Hiện tại việc cần làm chính là che giấu.
Tuyệt đối không để cho người của Khương gia biết thủ đoạn của hắn, nhất định phải giữ bí mật. Hơn nữa hiện tại là mười giờ sáng, xế chiều phải ngồi xe quay về huyện Ân Huyền, chỉ cần trước sáu giờ rời khỏi là được, bởi vậy Tô Mộc cũng không quá khẩn trương.
Trần viện trưởng, nơi này của ngài hẳn có trang bị chữa bệnh đi?
Tô Mộc hỏi.
Đương nhiên! Chỉ cần trang bị của bệnh viện chính quy có, chỗ này của tôi đều đầy đủ. Cho dù họ không có, tôi lại có. Tỷ như trang bị đông y, cậu cần thuốc đông y, chỉ cần không phải quá quý hiếm, tôi đều có.
Trần Tứ Quý nói.
Đúng là một danh y!
Lúc này Tô Mộc cũng đã nhìn ra Khương Đào Lý đúng là có ánh mắt sáng suốt. Thân phận của Trần Tứ Quý tuyệt đối là không đơn giản, có thể tinh thông của đông tây y, làm sao là người thường? Nghĩ tới việc người của Khương gia trách mắng Trần Tứ Quý, Tô Mộc thật sự không lời nào để nói.
Vậy thì tốt lắm, không cần đi địa phương khác làm gì. Khương lão, nếu như có thể chúng ta qua phòng giải phẫu ngay bây giờ, chỉ có tôi cùng ngài, tôi không hi vọng có người khác ở trong phòng!
Tô Mộc nói.
Được!
Khương Đào Lý gật đầu.
Trong lòng Tô Mộc cũng cảm thấy bội phục Khương Đào Lý, dù sao với thân phận của hắn đủ hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc gia. Mà người như họ nếu nói tới việc chữa bệnh, nhất định phải được cục bảo vệ sức khỏe đồng ý mới được.
Nhưng Khương Đào Lý vẫn tin hắn!
Chỉ với lòng quyết đoán như thế cũng đủ làm Tô Mộc bội phục.
Trong sự tín nhiệm này, Khương Đào Lý đi theo Tô Mộc vào phòng giải phẫu, cửa phòng đóng lại, trong lòng mọi người lập tức căng thẳng!
Chỉ cần một ngày nào bảo vật kia không phá nát, chỉ cần hắn còn tỉnh táo, vẫn sẽ có quyền nói chuyện. Khương Đào Lý sắp chết, vậy thì sao? Không phải còn chưa chết sao? Chỉ cần chưa chết, ở trong Khương gia không cần biết làm thành ầm ĩ thế nào, cũng không có ai dám bỏ qua lời của hắn.
Bỏ qua Khương Đào Lý, người của Khương gia không làm thành bất cứ chuyện gì.
Muốn dựa vào nhân mạch của Khương Đào Lý làm việc, thì phải biết rằng trong lòng những nhân mạch kia chỉ tôn trọng Khương Đào Lý. Ngoài ra những người khác trong Khương gia lại tính là gì, có thể làm người ta nhìn thẳng liếc mắt vào bọn hắn.
Cho nên khi Khương Đào Lý vừa mở miệng, trong phòng lập tức liền an tĩnh.
Cha, cha không có việc gì a?
Cha, cha biết không, làm con sợ muốn chết!
Đúng vậy cha, chúng ta nhanh chóng đi bệnh viện khác đi!
Từng lời ồn ào thay phiên nhau vang lên, vẻ mặt Khương Đào Lý chẳng những không chút tốt đẹp, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Con trai con gái của hắn a, thật sự đem Khương Mộ Chi chen chúc ra ngoài không nói, thậm chí cả Trần Tứ Quý cùng Tô Mộc đều bị chen đi ra. Bọn hắn đang vây quanh giường, giống như không xem ba người kia vào trong mắt, cho rằng ba người chỉ là kẻ vướng bận mà thôi.
Toàn bộ im miệng cho tôi!
Khương Đào Lý giãy dụa ngồi dậy, vẻ mặt có chút kích động, hơi thở phập phồng đảo mắt qua đám người:
Chuyện của tôi trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi còn chưa chết, các người gào to cái gì! Hiện tại nghe cho rõ đây, toàn bộ đi ra ngoài, tôi có lời nói với Mộ Chi!
Cha, con là con gái của cha, cha có lời gì thì nói với con đi!
Khương Chi Đoán vội vàng nói.
Nói cho các người?
Trong lòng Khương Đào Lý cười lạnh, thái độ vừa rồi của các người đâu phải tôi không nhìn thấy, thái độ của các người chẳng lẽ tôi còn không rõ ràng sao. Nói với các người hữu dụng sao?
Sao vậy? Hiện tại ngay lời nói của tôi mà các người cũng không nghe sao?
Khương Đào Lý lạnh lùng hỏi.
Nghe, tụi con nghe, cha, cha đừng gấp, tụi con đi ra ngoài!
Mấy người đưa mắt liếc nhìn nhau, tất cả đều đi ra ngoài. Khi mỗi người rời đi, ánh mắt nhìn Khương Mộ Chi tràn ngập vẻ không cam lòng. Thật giống như nàng xuất hiện đem hết thảy thuộc về bọn hắn hoàn toàn cướp đoạt.
Bên ngoài phòng.
Đứng trong tiểu viện, lời nói trong phòng cũng không truyền ra ngoài. Bọn hắn cũng không thể nghe lén, bởi vì làm vậy sẽ khiến Khương Đào Lý càng thêm phẫn nộ. Nói vậy kết cục sẽ càng thêm thê thảm.
Mọi người nói lần này cha sẽ làm sao? Còn chịu qua được không?
Khương Chi Sơn trầm giọng hỏi.
Tôi xem chưa chắc.
Khương Chi Thủy nói.
Bên bệnh viện đã có kết luận thật rõ ràng, nói cha cũng chỉ được vài ngày nay mà thôi. Mọi người nói, thừa dịp bây giờ còn thanh tỉnh, còn không nhanh chóng an bài cho chúng ta, trong lòng cha rốt cục suy nghĩ cái gì?
Khương Chi Lâm khó hiểu nói.
Nói chuyện kiểu gì đây?
Khương Chi Hảo cau mày hỏi.
Ai u, sao vậy? Khương Chi Hảo, hiện tại chú biết đau lòng cha, phía trước đã làm gì? Có phải cho rằng cha sẽ đem toàn bộ quyền to đều giao cho Khương Mộ Chi hay không? Chú cho rằng có thể sao? Chú là cha của Khương Mộ Chi, trước kia cũng không giáo dục nàng, hiện tại lại chạy tới muốn đoạt lấy danh phận sao? Quả thật là si tâm vọng tưởng!
Khương Chi Lâm không cam lòng nói.
Anh? Tôi lười nhiều lời với anh!
Khương Chi Hảo căm giận nói.
Đúng vậy, lười nhiều lời thì ngoan ngoãn im lặng. Những người ở đây không có một người nào là kẻ hiền lành, bất kỳ hành động nào nếu bị họ trành được đều sẽ cho rằng cử chỉ có tâm kế. Trong lòng Khương Chi Hảo rốt cục nghĩ như thế nào, bọn hắn cũng không để ý, bọn hắn chỉ muốn lấy được kết quả cuối cùng.
Bên trong phòng.
Khương Đào Lý chậm rãi nằm xuống, nhưng trên mặt vẫn tức giận, Trần Tứ Quý vuốt vuốt lồng ngực hắn, mỉm cười nói:
Ông bạn già, đừng nên gấp gáp cũng đừng tức giận, trạng thái hiện tại của ông cần ôn hòa bình tĩnh mới được. Nếu còn bị chọc tức sẽ bất lợi cho ông!
Không phải tôi không biết, nhưng ông không chứng kiến sao? Đám hỗn trướng! Cả đời này của tôi, tay trái dạy học sinh, không biết dạy dỗ được bao nhiêu đệ tử, mỗi người đều rất có thành tựu. Nhưng thật không ngờ việc giáo dục con cái lại thất bại như vậy, còn nói tôi biết dạy người, thật tình bây giờ nghe được xưng hô như thế, tôi cảm giác vô cùng xấu hổ!
Khương Đào Lý thở dài nói.
Đừng kích động!
Trần Tứ Quý không lời nào để nói.
Lão Trần, vừa rồi thật sự ủy khuất ông!
Khương Đào Lý áy náy nói.
Cần khách khí với tôi như vậy sao?
Trần Tứ Quý thản nhiên đáp, sống cả đời, nếu chỉ bị người nói vài câu đã trở mặt, chẳng phải hắn sống vô dụng rồi.
Ông nội!
Vẻ mặt Khương Mộ Chi trầm thấp, nàng có thể nhìn ra ông nội đã thật sự bị bệnh nguy kịch, nếu không nghĩ biện pháp tiến hành trị liệu, thật sự sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng đám chú bác bên ngoài chết sống lại không cho làm phẫu thuật. Bọn hắn chỉ nghĩ muốn Khương Đào Lý tiếp tục như thế, dù chỉ sống thêm vài ngày cũng không sao. Nhưng bọn hắn sợ sau khi làm phẫu thuật thì người sẽ chết tức khắc, như vậy chẳng thà là không làm tốt hơn phải không?
Nhi đồng, cháu chịu ủy khuất!
Khương Đào Lý đê mê nói.
Không, cháu không ủy khuất, chỉ cần ông nội khỏe mạnh, họ sẽ biết nên làm thế nào.
Khương Mộ Chi chảy nước mắt nói.
Phải đó, Khương lão, việc giáo dục con cái của ngài xuất hiện vấn đề, xuất hiện lệch lạc, nếu ngài quản không được thì người ngoài càng không khả năng quản. Cho nên ngài phải tự hỏi mình nên làm sao giải quyết. Ngài đã nghĩ kỹ chưa, chỉ cần tôi ra tay, cơ hội thành công rất cao, chuyện khác không dám nói, tối thiểu có thể giúp ngài kéo dài mạng sống thêm vài năm cũng không có vấn đề.
Tô Mộc trấn định nói.
Kéo dài mạng sống, những từ ngữ này khiến ánh mắt Khương Đào Lý chợt sáng lên.
Cậu xác định có thể làm được?
Khương Đào Lý cũng biết tình thế ác liệt, nghiêm túc hỏi.
Phải!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi, cần gì cứ nói, tôi lập tức cho người đi làm, chỉ cần cậu cần, tôi đều có thể tìm tới cho cậu!
Khương Đào Lý bộc lộ khí thế của thượng vị giả, nói.
Sở dĩ trước kia Khương Đào Lý không đáp ứng trị liệu, hoàn toàn bởi vì chính bản thân, bởi vì hắn còn có chút ảo tưởng đối với gia đình mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, ảo tưởng kia thật sự không hề thực tế.
Theo tình thế bây giờ, đúng như lời Tô Mộc đã nói, lỗi lầm hắn đã làm, phải do chính hắn tự mình giải quyết.
Cả Khương gia ngoại trừ hắn thật không còn ai trấn trụ được nhóm hỗn đản kia. Nếu hắn không nhanh chóng xử lý, chờ khi sự tình bị con của hắn làm tới túi bụi, tới lúc đó mới giải quyết sao?
Thật sự đồng ý trị liệu?
Tô Mộc cũng hiểu được tâm tư của Khương Đào Lý, cũng hiểu mục đích của hắn là thế nào. Nhưng Tô Mộc cũng không có gì để chuẩn bị, bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị thỏa đáng từ lâu.
Hiện tại việc cần làm chính là che giấu.
Tuyệt đối không để cho người của Khương gia biết thủ đoạn của hắn, nhất định phải giữ bí mật. Hơn nữa hiện tại là mười giờ sáng, xế chiều phải ngồi xe quay về huyện Ân Huyền, chỉ cần trước sáu giờ rời khỏi là được, bởi vậy Tô Mộc cũng không quá khẩn trương.
Trần viện trưởng, nơi này của ngài hẳn có trang bị chữa bệnh đi?
Tô Mộc hỏi.
Đương nhiên! Chỉ cần trang bị của bệnh viện chính quy có, chỗ này của tôi đều đầy đủ. Cho dù họ không có, tôi lại có. Tỷ như trang bị đông y, cậu cần thuốc đông y, chỉ cần không phải quá quý hiếm, tôi đều có.
Trần Tứ Quý nói.
Đúng là một danh y!
Lúc này Tô Mộc cũng đã nhìn ra Khương Đào Lý đúng là có ánh mắt sáng suốt. Thân phận của Trần Tứ Quý tuyệt đối là không đơn giản, có thể tinh thông của đông tây y, làm sao là người thường? Nghĩ tới việc người của Khương gia trách mắng Trần Tứ Quý, Tô Mộc thật sự không lời nào để nói.
Vậy thì tốt lắm, không cần đi địa phương khác làm gì. Khương lão, nếu như có thể chúng ta qua phòng giải phẫu ngay bây giờ, chỉ có tôi cùng ngài, tôi không hi vọng có người khác ở trong phòng!
Tô Mộc nói.
Được!
Khương Đào Lý gật đầu.
Trong lòng Tô Mộc cũng cảm thấy bội phục Khương Đào Lý, dù sao với thân phận của hắn đủ hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc gia. Mà người như họ nếu nói tới việc chữa bệnh, nhất định phải được cục bảo vệ sức khỏe đồng ý mới được.
Nhưng Khương Đào Lý vẫn tin hắn!
Chỉ với lòng quyết đoán như thế cũng đủ làm Tô Mộc bội phục.
Trong sự tín nhiệm này, Khương Đào Lý đi theo Tô Mộc vào phòng giải phẫu, cửa phòng đóng lại, trong lòng mọi người lập tức căng thẳng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.