Chương 437: Thà làm ngọc vỡ (10)
Ẩn Vi Giả
06/07/2016
Kỳ thật oán khí của Tô Mộc cũng không phải đột nhiên mà có, từ thời khắc hắn nhận được điện thoại của Từ Viêm cũng đã hiện lên, chẳng qua luôn
dằn nén tới bây giờ. Khi hắn xuất hiện tại Cát Gia Lĩnh, oán khí đã sắp
bùng nổ, là hắn cố gắng đè nén xuống. Nhưng hiện tại tới nơi đây, chính
mắt nhìn Triệu Hoa Vũ hung hăng càn quấy, kiến thức Hoàng Tam tiêu diêu
ra sao, nhìn thấy vẻ cuồng vọng cực điểm của Phong Tiêu…
Cỗ oán khí kia đã không còn biện pháp khống chế!
Đây là thứ gọi là cán bộ Đảng! Đây chính là mặt thật của bọn hắn! Quan phỉ cùng hang ổ, cùng một giuộc, quả thật là chướng khí mù mịt, vô cùng vô pháp vô thiên!
Phải biết rằng chỉ mấy giờ trước bọn hắn vừa bắn chết một người vô tội, một lão bí thư chi bộ có tinh thần trọng nghĩa, hiện tại lại ở trong này chơi mạt chược, lương tâm của bọn hắn chẳng lẽ đều bị chó ăn? Bọn hắn chẳng lẽ thật sự không sợ bị trời phạt sao? Là ai cho bọn hắn lá gan lớn như vậy, ngang nhiên vi phạm quốc pháp!
Nghĩ tới những việc này, Tô Mộc có cảm giác muốn nổi điên, không chút do dự lấy ra di động gọi cho Từ Tranh Thành:
- Từ cục, đêm nay thẩm vấn cho tôi, đội săn trộm này tuyệt đối không phải tổ chức đơn giản, tôi muốn biết toàn bộ gốc gác của bọn hắn, còn vài tên chạy thoát cũng phải bắt giữ. Tôi mặc kệ cục công an các vị dùng biện pháp gì, ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả điều tra!
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Tranh Thành trầm giọng nói.
Nhắc tới những tên bị bắt, Từ Tranh Thành thật sự không hề có chút gánh nặng tâm lý, đám người này tham sống sợ chết, chỉ cần dùng chút biện pháp, đùa giỡn chút thủ đoạn là có thể đạt được tin tức mình muốn.
- Chủ tịch, chúng ta làm sao bây giờ?
Đỗ Liêm thấp giọng hỏi.
- Đi Cát Gia Lĩnh!
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Dạ!
Đỗ Liêm đáp.
Tô Mộc xoay người nhìn qua Từ Viêm, trên mặt hiện vẻ ấm áp khó được:
- Từ Viêm, nơi này giao cho anh, nhớ kỹ, không có lệnh của tôi không cho phép ai vào đây nửa bước. Sau đó tôi sẽ đưa văn kiện chính quy tới cho anh. Chuyện này Đỗ Liêm cứ theo đó mà làm, để cho viện kiểm sát huyện phái tới một tổ điều tra, tham dự vào trong này!
- Dạ!
Đỗ Liêm nói.
- Lãnh đạo, anh cứ yên tâm đi, những kẻ săn trộm kia tôi đã sớm muốn bưng!
Từ Viêm hung dữ nói.
Tô Mộc cũng không nói thêm gì nữa, hiện tại hắn đang phẫn nộ, dùng hết thảy thủ đoạn cũng không cần băn khoăn. Hắn xoay người đi về phía xe, chạy thẳng tới Cát Gia Lĩnh. Dù sao Lương Xương Quý vẫn còn ở đó, thi thể của Cát Xuân Vượng cũng cần an bài. Về phần trong huyện sẽ có chuyện gì, mà trên thành phố sẽ có động tác ra sao, Tô Mộc hoàn toàn không muốn biết.
Phong Tiêu không phải ỷ vào Hồng Lập Tuấn sao? Tô Mộc sẽ mượn thế của Lý Nhạc Dân.
Nếu Phong Tiêu còn lấy ra Diêu Lâm, Tô Mộc sẽ trực tiếp tìm Tần Mông!
Không phải là dựa thế sao, vậy chúng ta hãy nhìn xem, ai có thể dựa thế lớn hơn ai. Tóm lại chuyện này hắn quản định rồi, không đem khối u ác tính kia cắt rụng, trả lại một bầu trời sáng sủa cho trấn Hắc Sơn, hắn thề không bỏ qua!
Thật sự làm như vậy sao?
Thật sự làm vậy!
Bây giờ Cát Ngũ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, sau nỗi khiếp sợ biến thành vui mừng, trên người bộc phát cỗ khí thế không thể tưởng tượng. Tô chủ tịch, anh đúng là quan tốt thực sự làm việc cho dân, chỉ vì điều này tôi sẽ không để cho anh độc thân phấn đấu, anh không phải muốn chứng cớ sao? Chuyện khác không dám nói, về việc bọn săn trộm cấu kết cùng đội phòng hộ rừng, Cát Gia Lĩnh vẫn có lưu lại. Đây đều là những chứng cớ mà chúng tôi lưu lại đề phòng từ lâu. Một khi đã như vậy, tôi lấy ra đưa cho anh!
Đúng vậy, cứ làm như thế!
Nghĩ tới đây, Cát Ngũ trực tiếp gọi điện:
- Đại ca, hiện tại em về trong thôn, Tô chủ tịch thật sự không hổ là quan tốt, ngay vừa rồi hắn…
Trong một tiểu khu xa hoa thành phố Thanh Lâm.
Hồng Lập Tuấn đứng trước cửa sổ, không ngừng hút thuốc, nội tâm không ngừng giãy dụa, cuối cùng đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu bấm điện thoại. Đợi bên kia chuyển máy, Hồng Lập Tuấn đổi lại khuôn mặt tươi cười nịnh hót.
- Diêu chủ tịch, thật xin lỗi muộn như vậy quấy rầy ngài, thật sự có chuyện cần báo cáo với ngài. Ngay vừa rồi…Diêu chủ tịch, tôi nghĩ hiện tại Phong Tiêu hẳn đã bị người của cục công an huyện Hình Đường mang đi, ngài nói cần làm sao bây giờ?
Bên kia Diêu Lâm trầm ngâm hồi lâu, ngay lúc nhịp tim Hồng Gia Tuấn gia tốc, suy đoán có phải xảy ra chuyện gì không hay thì thanh âm Diêu Lâm trầm thấp vang lên:
- Hồng cục trưởng, cục công an làm sao chấp pháp là chuyện của hệ thống công an, chỉ cần phù hợp quy định, chỉ cần làm đúng trình tự thì cho dù là cục công an thành phố cũng không thể can thiệp quá nhiều đúng không? Nhưng cho dù không can thiệp, cũng phải chú ý chứng cớ. Nếu không có chứng cớ, lung tung bắt người thì thiên hạ chẳng phải rối loạn.
- Dạ, dạ, Diêu chủ tịch nói rất đúng!
Hồng Lập Tuấn lau mồ hôi trán nói.
- Nếu việc này là do toàn thể huyện Hình Đường làm ra quyết định, như vậy cục công an thành phố không thể xem thường, nên hỏi thì phải hỏi tới, tuyệt đối không thể đem toàn bộ gánh nặng áp xuống bên dưới huyện. Chuyện của Phong Tiêu, chính các ông nhìn mà làm, nếu như không có chứng cớ xác thực, tôi đề nghị trước tiên thả ra đi. Dù sao bên rừng cũng cần có người chủ trì đúng không? Mặt khác việc này ông phải khai thông với cục trưởng cục lâm nghiệp. Nói thế nào đội phòng hộ rừng cũng là cơ cấu trực thuộc cục lâm nghiệp đó thôi.
Diêu Lâm bình tĩnh nói.
Chết tiệt, chỉ biết giở giọng!
Đáy lòng Hồng Lập Tuấn hung hăng mắng to, hắn cảm thấy sự tình không đúng, cho nên mới gọi điện báo cho Diêu Lâm. Dù sao Diêu Lâm cũng nên biết hắn đứng bên nào, nếu không có Diêu Lâm đề bạt hắn làm sao ngồi lên vị trí phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố. Quan hệ giữa đôi bên đã như vậy, còn ở đó nói chuyện làm ra vẻ, nói ra những lời mờ tối thế này.
Nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì phiền phức, chẳng lẽ ông đổ lên người tôi là xong sao. Nếu thật sự lại ra chiến tích, tất cả đều thuộc về ông. Đám lãnh đạo các ông, thật sự là vô cùng giảo hoạt.
Chẳng qua dù biết đó là sự thật, Hồng Lập Tuấn cũng không lời phản bác. Quan lớn một cấp đè chết người, đây chú định hắn không khả năng phản kháng.
- Dạ, Diêu chủ tịch, tôi lập tức gọi điện thông tri cho Đàm cục trưởng.
Hồng Lập Tuấn nói.
- Tốt, cứ như vậy đi!
Diêu Lâm hờ hững cúp điện thoại.
Bên kia Diêu Lâm nghĩ như thế nào, Hồng Lập Tuấn cũng không biết, nhưng hắn không lập tức gọi điện cho Đàm Vinh Quang, mà là châm điếu thuốc, thần thái còn mang theo vẻ sợ hãi cùng tôn kính hơn vừa rồi, lập tức lấy ra một di động riêng tư, bấm một dãy số. Đây là di động riêng của Hồng Lập Tuấn, chỉ tồn tại một dãy số mà thôi. Hắn đem chuyện mình vừa hội báo cho Diêu Lâm thuật lại thêm một lần, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
- Hồng cục, việc này tôi đã biết, ông yên tâm đi, việc này trước mắt không xảy ra tai vạ. Nếu thật là tai vạ, tôi sẽ nói cho ông biết nên làm như thế nào. Trước đó tùy thời chú ý hướng đi, tùy lúc hội báo với tôi.
Bên kia truyền ra một thanh âm thản nhiên nhẹ nhàng.
- Dạ, ngài yên tâm, nhưng tôi có chút sợ…
Hồng Lập Tuấn gấp giọng nói.
- Sợ cái gì?
Thanh âm bên kia điện thoại biến thành tiếng cười càn rỡ:
- Hồng cục, việc này chúng ta cũng không phải làm lần đầu tiên, ông sợ hãi như vậy làm gì? Nếu thật xảy ra chuyện, chẳng lẽ tôi còn không quản ông sao? Yên tâm đi, việc này cũng không điều tra tới chỗ của ông. Người ta còn chưa động tới ông, chính ông tự loạn trận cước, biết không? Cứ như vậy!
- Dạ!
Hồng Lập Tuấn còn định nói chuyện, bên kia đã cúp điện thoại, Hồng Lập Tức có chút bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, nhìn thành thị còn đang ngủ say ngoài cửa sổ, đáy mắt lướt qua tia tàn nhẫn.
- Tô Mộc, tốt nhất đừng đem ngọn lửa này đốt lên người của tôi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Phong Tiêu, Hoàng Tam, miệng của các người tốt nhất nên kín một chút, bằng không không ai cứu được các người!
Cát Gia Lĩnh.
Cát Ngũ quay về thôn cũng không chậm hơn nhóm người Tô Mộc bao lâu, khi hắn đem chuyện mình chứng kiến kể lại, toàn thôn không khỏi sản sinh kính ý đối với Tô Mộc. Mặc dù họ biết Tô Mộc là một quan tốt, là người thật sự làm hiện thực cho trấn Hắc Sơn, nhưng không nghĩ tới Tô Mộc to gan như vậy, thật sự bắt giữ đội phòng hộ rừng, còn để đối phương động tới súng ống.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng họ đều biết phẩm chất đội phòng hộ rừng, Tô Mộc dám làm như thế, tuyệt đối là một quan tốt!
- Lão bí thư, Tô chủ tịch thật sự sẽ tra xét tới cùng sao?
Cát Đại nhìn chằm chằm Lương Xương Quý hỏi.
- Cậu nói đây?
Lương Xương Quý trừng mắt nói:
- Cát Đại, mệt cho tiểu tử cậu còn là bí thư chi bộ, sao có thể không tin Tô Mộc đây? Tôi tận mắt nhìn thấy Tô Mộc trưởng thành, chỉ nói những gì cậu ấy làm cho trấn Hắc Sơn, cậu thật sự cho rằng hắn là người nhát gan sợ phiền phức sao? Nếu thật là như vậy, năm đó Tạ Văn cùng Triệu Thụy An cũng không tới mức sụp đổ. Lão Cát bị giết, tôi cũng đau lòng vô cùng, nhưng cậu nên biết thật vất vả gặp được một người có thể giúp mọi người quản sự, cậu cũng đừng gây thêm phiền toái cho hắn.
- Tôi biết, tôi hiểu được!
Cát Đại vội vàng nói.
- Lão bí thư, vậy ông nói chuyện hậu sự của cha tôi…
Cát Nhị hỏi.
Lương Xương Quý liếc mắt nhìn vào nhà, ngay vừa rồi hắn đã gặp qua Cát Xuân Vượng, đúng thật là bị bắn chết vô cùng oan uổng, có thể nói chết không nhắm mắt, tới hiện tại vẫn còn trừng lớn, tựa hồ không thể tin được mình lại chết oan như thế.
- Dựa theo quy củ cũ của chúng ta, chuẩn bị hậu sự đi!
- Dạ!
Cát Nhị gật đầu nói.
Vừa lúc đó, Tô Mộc đã đi tới, nhưng so sánh với ban đầu hắn tới thôn, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã mang theo một vẻ tôn kính khó nói nên lời.
- Lương chủ tịch!
Tô Mộc đi tới thấp giọng nói.
- Tôi biết rồi, nếu đã tới thì đi vào nhìn lão Cát một chút đi.
Lương Xương Quý trầm giọng nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu, trực tiếp đi vào trong nhà, khi hắn nhìn thấy Cát Xuân Vượng chết không nhắm mắt, trên khuôn mặt cương nghị dâng lên cảm giác như muốn khóc.
Cỗ oán khí kia đã không còn biện pháp khống chế!
Đây là thứ gọi là cán bộ Đảng! Đây chính là mặt thật của bọn hắn! Quan phỉ cùng hang ổ, cùng một giuộc, quả thật là chướng khí mù mịt, vô cùng vô pháp vô thiên!
Phải biết rằng chỉ mấy giờ trước bọn hắn vừa bắn chết một người vô tội, một lão bí thư chi bộ có tinh thần trọng nghĩa, hiện tại lại ở trong này chơi mạt chược, lương tâm của bọn hắn chẳng lẽ đều bị chó ăn? Bọn hắn chẳng lẽ thật sự không sợ bị trời phạt sao? Là ai cho bọn hắn lá gan lớn như vậy, ngang nhiên vi phạm quốc pháp!
Nghĩ tới những việc này, Tô Mộc có cảm giác muốn nổi điên, không chút do dự lấy ra di động gọi cho Từ Tranh Thành:
- Từ cục, đêm nay thẩm vấn cho tôi, đội săn trộm này tuyệt đối không phải tổ chức đơn giản, tôi muốn biết toàn bộ gốc gác của bọn hắn, còn vài tên chạy thoát cũng phải bắt giữ. Tôi mặc kệ cục công an các vị dùng biện pháp gì, ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả điều tra!
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Tranh Thành trầm giọng nói.
Nhắc tới những tên bị bắt, Từ Tranh Thành thật sự không hề có chút gánh nặng tâm lý, đám người này tham sống sợ chết, chỉ cần dùng chút biện pháp, đùa giỡn chút thủ đoạn là có thể đạt được tin tức mình muốn.
- Chủ tịch, chúng ta làm sao bây giờ?
Đỗ Liêm thấp giọng hỏi.
- Đi Cát Gia Lĩnh!
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Dạ!
Đỗ Liêm đáp.
Tô Mộc xoay người nhìn qua Từ Viêm, trên mặt hiện vẻ ấm áp khó được:
- Từ Viêm, nơi này giao cho anh, nhớ kỹ, không có lệnh của tôi không cho phép ai vào đây nửa bước. Sau đó tôi sẽ đưa văn kiện chính quy tới cho anh. Chuyện này Đỗ Liêm cứ theo đó mà làm, để cho viện kiểm sát huyện phái tới một tổ điều tra, tham dự vào trong này!
- Dạ!
Đỗ Liêm nói.
- Lãnh đạo, anh cứ yên tâm đi, những kẻ săn trộm kia tôi đã sớm muốn bưng!
Từ Viêm hung dữ nói.
Tô Mộc cũng không nói thêm gì nữa, hiện tại hắn đang phẫn nộ, dùng hết thảy thủ đoạn cũng không cần băn khoăn. Hắn xoay người đi về phía xe, chạy thẳng tới Cát Gia Lĩnh. Dù sao Lương Xương Quý vẫn còn ở đó, thi thể của Cát Xuân Vượng cũng cần an bài. Về phần trong huyện sẽ có chuyện gì, mà trên thành phố sẽ có động tác ra sao, Tô Mộc hoàn toàn không muốn biết.
Phong Tiêu không phải ỷ vào Hồng Lập Tuấn sao? Tô Mộc sẽ mượn thế của Lý Nhạc Dân.
Nếu Phong Tiêu còn lấy ra Diêu Lâm, Tô Mộc sẽ trực tiếp tìm Tần Mông!
Không phải là dựa thế sao, vậy chúng ta hãy nhìn xem, ai có thể dựa thế lớn hơn ai. Tóm lại chuyện này hắn quản định rồi, không đem khối u ác tính kia cắt rụng, trả lại một bầu trời sáng sủa cho trấn Hắc Sơn, hắn thề không bỏ qua!
Thật sự làm như vậy sao?
Thật sự làm vậy!
Bây giờ Cát Ngũ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, sau nỗi khiếp sợ biến thành vui mừng, trên người bộc phát cỗ khí thế không thể tưởng tượng. Tô chủ tịch, anh đúng là quan tốt thực sự làm việc cho dân, chỉ vì điều này tôi sẽ không để cho anh độc thân phấn đấu, anh không phải muốn chứng cớ sao? Chuyện khác không dám nói, về việc bọn săn trộm cấu kết cùng đội phòng hộ rừng, Cát Gia Lĩnh vẫn có lưu lại. Đây đều là những chứng cớ mà chúng tôi lưu lại đề phòng từ lâu. Một khi đã như vậy, tôi lấy ra đưa cho anh!
Đúng vậy, cứ làm như thế!
Nghĩ tới đây, Cát Ngũ trực tiếp gọi điện:
- Đại ca, hiện tại em về trong thôn, Tô chủ tịch thật sự không hổ là quan tốt, ngay vừa rồi hắn…
Trong một tiểu khu xa hoa thành phố Thanh Lâm.
Hồng Lập Tuấn đứng trước cửa sổ, không ngừng hút thuốc, nội tâm không ngừng giãy dụa, cuối cùng đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu bấm điện thoại. Đợi bên kia chuyển máy, Hồng Lập Tuấn đổi lại khuôn mặt tươi cười nịnh hót.
- Diêu chủ tịch, thật xin lỗi muộn như vậy quấy rầy ngài, thật sự có chuyện cần báo cáo với ngài. Ngay vừa rồi…Diêu chủ tịch, tôi nghĩ hiện tại Phong Tiêu hẳn đã bị người của cục công an huyện Hình Đường mang đi, ngài nói cần làm sao bây giờ?
Bên kia Diêu Lâm trầm ngâm hồi lâu, ngay lúc nhịp tim Hồng Gia Tuấn gia tốc, suy đoán có phải xảy ra chuyện gì không hay thì thanh âm Diêu Lâm trầm thấp vang lên:
- Hồng cục trưởng, cục công an làm sao chấp pháp là chuyện của hệ thống công an, chỉ cần phù hợp quy định, chỉ cần làm đúng trình tự thì cho dù là cục công an thành phố cũng không thể can thiệp quá nhiều đúng không? Nhưng cho dù không can thiệp, cũng phải chú ý chứng cớ. Nếu không có chứng cớ, lung tung bắt người thì thiên hạ chẳng phải rối loạn.
- Dạ, dạ, Diêu chủ tịch nói rất đúng!
Hồng Lập Tuấn lau mồ hôi trán nói.
- Nếu việc này là do toàn thể huyện Hình Đường làm ra quyết định, như vậy cục công an thành phố không thể xem thường, nên hỏi thì phải hỏi tới, tuyệt đối không thể đem toàn bộ gánh nặng áp xuống bên dưới huyện. Chuyện của Phong Tiêu, chính các ông nhìn mà làm, nếu như không có chứng cớ xác thực, tôi đề nghị trước tiên thả ra đi. Dù sao bên rừng cũng cần có người chủ trì đúng không? Mặt khác việc này ông phải khai thông với cục trưởng cục lâm nghiệp. Nói thế nào đội phòng hộ rừng cũng là cơ cấu trực thuộc cục lâm nghiệp đó thôi.
Diêu Lâm bình tĩnh nói.
Chết tiệt, chỉ biết giở giọng!
Đáy lòng Hồng Lập Tuấn hung hăng mắng to, hắn cảm thấy sự tình không đúng, cho nên mới gọi điện báo cho Diêu Lâm. Dù sao Diêu Lâm cũng nên biết hắn đứng bên nào, nếu không có Diêu Lâm đề bạt hắn làm sao ngồi lên vị trí phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố. Quan hệ giữa đôi bên đã như vậy, còn ở đó nói chuyện làm ra vẻ, nói ra những lời mờ tối thế này.
Nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì phiền phức, chẳng lẽ ông đổ lên người tôi là xong sao. Nếu thật sự lại ra chiến tích, tất cả đều thuộc về ông. Đám lãnh đạo các ông, thật sự là vô cùng giảo hoạt.
Chẳng qua dù biết đó là sự thật, Hồng Lập Tuấn cũng không lời phản bác. Quan lớn một cấp đè chết người, đây chú định hắn không khả năng phản kháng.
- Dạ, Diêu chủ tịch, tôi lập tức gọi điện thông tri cho Đàm cục trưởng.
Hồng Lập Tuấn nói.
- Tốt, cứ như vậy đi!
Diêu Lâm hờ hững cúp điện thoại.
Bên kia Diêu Lâm nghĩ như thế nào, Hồng Lập Tuấn cũng không biết, nhưng hắn không lập tức gọi điện cho Đàm Vinh Quang, mà là châm điếu thuốc, thần thái còn mang theo vẻ sợ hãi cùng tôn kính hơn vừa rồi, lập tức lấy ra một di động riêng tư, bấm một dãy số. Đây là di động riêng của Hồng Lập Tuấn, chỉ tồn tại một dãy số mà thôi. Hắn đem chuyện mình vừa hội báo cho Diêu Lâm thuật lại thêm một lần, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
- Hồng cục, việc này tôi đã biết, ông yên tâm đi, việc này trước mắt không xảy ra tai vạ. Nếu thật là tai vạ, tôi sẽ nói cho ông biết nên làm như thế nào. Trước đó tùy thời chú ý hướng đi, tùy lúc hội báo với tôi.
Bên kia truyền ra một thanh âm thản nhiên nhẹ nhàng.
- Dạ, ngài yên tâm, nhưng tôi có chút sợ…
Hồng Lập Tuấn gấp giọng nói.
- Sợ cái gì?
Thanh âm bên kia điện thoại biến thành tiếng cười càn rỡ:
- Hồng cục, việc này chúng ta cũng không phải làm lần đầu tiên, ông sợ hãi như vậy làm gì? Nếu thật xảy ra chuyện, chẳng lẽ tôi còn không quản ông sao? Yên tâm đi, việc này cũng không điều tra tới chỗ của ông. Người ta còn chưa động tới ông, chính ông tự loạn trận cước, biết không? Cứ như vậy!
- Dạ!
Hồng Lập Tuấn còn định nói chuyện, bên kia đã cúp điện thoại, Hồng Lập Tức có chút bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, nhìn thành thị còn đang ngủ say ngoài cửa sổ, đáy mắt lướt qua tia tàn nhẫn.
- Tô Mộc, tốt nhất đừng đem ngọn lửa này đốt lên người của tôi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Phong Tiêu, Hoàng Tam, miệng của các người tốt nhất nên kín một chút, bằng không không ai cứu được các người!
Cát Gia Lĩnh.
Cát Ngũ quay về thôn cũng không chậm hơn nhóm người Tô Mộc bao lâu, khi hắn đem chuyện mình chứng kiến kể lại, toàn thôn không khỏi sản sinh kính ý đối với Tô Mộc. Mặc dù họ biết Tô Mộc là một quan tốt, là người thật sự làm hiện thực cho trấn Hắc Sơn, nhưng không nghĩ tới Tô Mộc to gan như vậy, thật sự bắt giữ đội phòng hộ rừng, còn để đối phương động tới súng ống.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng họ đều biết phẩm chất đội phòng hộ rừng, Tô Mộc dám làm như thế, tuyệt đối là một quan tốt!
- Lão bí thư, Tô chủ tịch thật sự sẽ tra xét tới cùng sao?
Cát Đại nhìn chằm chằm Lương Xương Quý hỏi.
- Cậu nói đây?
Lương Xương Quý trừng mắt nói:
- Cát Đại, mệt cho tiểu tử cậu còn là bí thư chi bộ, sao có thể không tin Tô Mộc đây? Tôi tận mắt nhìn thấy Tô Mộc trưởng thành, chỉ nói những gì cậu ấy làm cho trấn Hắc Sơn, cậu thật sự cho rằng hắn là người nhát gan sợ phiền phức sao? Nếu thật là như vậy, năm đó Tạ Văn cùng Triệu Thụy An cũng không tới mức sụp đổ. Lão Cát bị giết, tôi cũng đau lòng vô cùng, nhưng cậu nên biết thật vất vả gặp được một người có thể giúp mọi người quản sự, cậu cũng đừng gây thêm phiền toái cho hắn.
- Tôi biết, tôi hiểu được!
Cát Đại vội vàng nói.
- Lão bí thư, vậy ông nói chuyện hậu sự của cha tôi…
Cát Nhị hỏi.
Lương Xương Quý liếc mắt nhìn vào nhà, ngay vừa rồi hắn đã gặp qua Cát Xuân Vượng, đúng thật là bị bắn chết vô cùng oan uổng, có thể nói chết không nhắm mắt, tới hiện tại vẫn còn trừng lớn, tựa hồ không thể tin được mình lại chết oan như thế.
- Dựa theo quy củ cũ của chúng ta, chuẩn bị hậu sự đi!
- Dạ!
Cát Nhị gật đầu nói.
Vừa lúc đó, Tô Mộc đã đi tới, nhưng so sánh với ban đầu hắn tới thôn, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã mang theo một vẻ tôn kính khó nói nên lời.
- Lương chủ tịch!
Tô Mộc đi tới thấp giọng nói.
- Tôi biết rồi, nếu đã tới thì đi vào nhìn lão Cát một chút đi.
Lương Xương Quý trầm giọng nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu, trực tiếp đi vào trong nhà, khi hắn nhìn thấy Cát Xuân Vượng chết không nhắm mắt, trên khuôn mặt cương nghị dâng lên cảm giác như muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.