Chương 119: Thăm dò.
Ẩn Vi Giả
21/09/2015
Thủy sản Hồng Phong muốn bao kiến thiết khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn, kế hoạch đầu tư hai ức.
Tập đoàn Chu thị muốn bao căn cứ lá duẫn tiêm trà Trấn Hắc Sơn, kế hoạch đầu tư ba ngàn vạn.
Tập đoàn Cự Nhân là xí nghiệp của Đỗ Triển, thủy sản Hồng Phong do Hà Sanh quyết định. Tập đoàn Chu thị là Tô Mộc chuẩn bị vì Chu Từ. Tô Mộc tìm được mấy món đồ cổ không tệ trong chợ đồ cổ, qua phòng đấu giá Xuân Thu vận động bán được số tiền hai ngàn vạn.
Dựa vào hai ngàn vạn làm vốn, thông qua ngân hàng cho vay, tin tưởng với bối cảnh của Chu Từ mượn một ngàn vạn không thành vấn đề. Vậy là chỉ cần vận động rồi chờ căn cứ duẫn tiêm trà chính thức xây dựng, rất nhanh sẽ lấy lại vốn, đi lên quỹ đạo.
Tô Mộc không nói mấy điều này cho Chu Từ, hắn định tặng món quà bất ngờ cho cô. Tô Mộc đã quan hệ với Chu Từ, độ thân mật của cô đối với hắn rất cao, Tô Mộc không có lý do gì khiến cô quen sống xa hoa đổi sang ăn cơm rau dưa. Chuyện này không liên quan gì đến tình cảm cao thượng, Tô Mộc chỉ muốn làm chút chuyện cho nữ nhân của mình.
Lương Xương Quý nhíu mày hỏi:
- Tô Mộc, khi nào mấy xí nghiệp này đến khảo sát? Tài nguyên của chúng ta có thể hấp dẫn bọn họ sao? Nếu người ta đến khảo sát rồi đổi ý thì biết làm sao?
Tô Mộc cười nói:
- Lão bí thư đừng lo mấy chuyện này, để cháu giải quyết được rồi.
Lương Xương Quý nói:
- Tốt, chuyện này vốn không thuộc quyền quản lý của ta. Ta tin vào cháu, nếu cháu đã về thì chúng ta thừa dịp này mau mở họp tuyên bố chuyện này đi.
Tô Mộc nói:
- Cháu nghe theo lão bí thư.
Tô Mộc sớm nghĩ ra cách giải quyết những lo lắng của Lương Xương Quý, kỹ thuật viên khoa sinh viên thái là bước đầu tiên. Về ưu thế tài nguyên hay vị trí địa lý, kỹ thuật khoa học đều có thể thực hành hoàn thiện nhất, miễn là phát triển thì nguyên bộ du lịch nông nghiệp màu xanh cũng sẽ nổi lên theo.
Về duẫn tiêm trà thì hiện nay lá trà tràn ngập thị trường, Tô Mộc định đi đường cao tầng, trong Trung Quốc chỉ cần cấp trên công nhận duẫn tiêm trà, không muốn nổi cũng khó.
Tô Mộc không thiếu đường cao tầng, trong nhà hàng Đế Hào, Ngô Thanh Nguyên chính miệng khen duẫn tiêm trà là bằng chứng tốt nhất.
Tô Mộc chưa từng tràn ngập hào tình tráng chí như lúc này. Thật lòng Tô Mộc không hứng thú với tranh đấu trên quan trường, trong thời gian ngắn nhất chú đẩy phát triển, giúp dân chúng thoát nghèo làm giàu, mấy chuyện còn lại toàn là thứ yếu.
Đây là lý tưởng làm quan của Tô Mộc.
Phòng họp Trấn Hắc Sơn.
Bảy người trấn ủy ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn đều có mặt, không ai vắng họp. Lương Xương Quý ngồi chính giữa, hút thuốc, khói bay lượn.
Tô Mộc ngồi yên quét mắt mấy người. Bí thư ủy ban kỷ luật Đổng Hướng Thụy, phó bí thư Trương An theo sát bước chân Lương Xương Quý không khác gì ngày thường. Hai người ngồi hút thuốc uống trà, rất là bình tĩnh.
Lâm Thần chủ nhiệm chính Đảng thì cười với Tô Mộc. Một tay Tô Mộc đề bạt Lâm Thần, hắn tin tưởng mình nắm chặt gã trong lòng bàn tay.
Tiếp theo là phó trưởng trấn Lâm Phong Hợp, gã đã nhận được tin Tạ Văn song quy, bây giờ gã không còn bộ dáng vênh váo như trước. Lâm Phong Hợp ủ rũ ngồi, bộ dáng mặc ra sao thì ra.
Mã Tường luôn xem Tô Mộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó thì cứ cười với hắn, nhưng Tô Mộc rõ ràng thấy đáy mắt Mã Tường đầy kiêu ngạo.
Mã Tường biết hậu đài của mình sắp thăng cấp, gã không cần như trước kia công tác rụt đầu rụt cổ, lúc cần cao điệu thì cao điệu. Cấp trên không thích loại người chỉ biết im lặng. Mã Tường rất rõ ràng dù Tô Mộc và Triệu Thụy An chung một hệ, nếu hai người biểu hiện thân thiết chưa chắc là chuyện tốt.
Nghệ thuật lãnh đạo của cấp trên ở chỗ khống chế, Triệu Thụy An rất thích chơi trò này. Vì hùa theo Triệu Thụy An, Mã Tường thà khai chiến với Tô Mộc, gã muốn biểu minh dù tôi là lính dưới tay Tô Mộc nhưng mãi mãi biết giữ bổn phận, nhắc nhở mình là người của ai.
Một Trấn Hắc Sơn nho nhỏ mà đã ngọa hổ tàng long, len cấp huyện, cấp thị thì đấu tranh còn thảm khốc đến đâu. Tô Mộc suy đoán cuộc tranh giành bí thư huyện ủy, trưởng bộ tổ chức huyện chưa chắc kết chú nhanh.
Lương Xương Quý tằng hắng, bưng tách trà lên uống một hớp, ồm ồm nói:
- Các đồng chí, hôm nay mở họp chủ yếu là thông báo với các đồng chí mấy hôm trước Tô trưởng trấn đi thành phố chạy hạng mục đã hoàn thành được vài hợp đồng. Tất cả liên quan đến Trấn Hắc Sơn chúng ta kiến thiết phát triển kinh tế. Tôi định trong thời gian này toàn trấn cùng nhau hành động, chuẩn bị công tác tiếp đãi nghênh đón đoàn khảo sát.
Trương An ung dung nói:
- Bí thư nói rất đúng, trưởng trấn đã đón được hạng mục thì phải làm tốt công tác tiếp đãi, phải thể hiện ưu thế tài nguyên của chúng ta. Phải cho người ta thấy thành ý của chúng ta, thấy chúng ta thật lòng muốn làm việc cho dân.
Mã Tường đặt chén trà xuống:
- Tôi nói hai câu!
Mã Tường cười nói:
- Trưởng trấn, tôi muốn hỏi là hạng mục kiếm được có xác định chưa? Bọn họ thật sự sẽ đầu tư sao?
- Mã trưởng trấn hỏi rất hay, tôi định nói điều này với mọi người.
Tô Mộc cười nói:
- Đến khảo sát Trấn Hắc Sơn chúng ta toàn là xí nghiệp lớn trong Thành phố Thịnh Kinh, chỉ cần xác định đầu tư thì số lượng sẽ không ít, điều này không cần nghi ngờ. Bây giờ cần gấp là làm tốt công tác tiếp đãi, khiến bọn họ chú trọng ưu thế tài nguyên Trấn Hắc Sơn chúng ta.
Mã Tường nói ngay:
- Vậy thì bí thư, trưởng trấn, hãy giao chuyện này cho tôi làm. Tôi phụ trách công tác tiếp đãi, bảo đảm sẽ thuận lợi hoàn thành.
Một câu nói ra khiến không khí trong phòng họp nóng lên. Lâm Phong Hợp ủ rũ gục mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao Mã Tường luôn đi theo bước chân Tô Mộc bỗng nhiên đòi hái trái thuộc về hắn.
Nếu Mã Tường phụ trách việc này thì có thể tiến hoặc lùi. Thành công thì Mã Tường có một phần chiến tích, không thành công thì gã đẩy trách nhiệm lên đầu Tô Mộc, nói là mấy nhà xí nghiệp không đáng tin.
Đúng là kẻ cáo già.
Lợi hại nhất là Mã Tường không dùng âm mưu gì, đường đường chính chính đòi làm, chơi dương mưu.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Không uổng là gừng già ngồi cơ quan.
Lương Xương Quý liếc Mã Tường, nhìn thấu ý đồ của gã.
Lương Xương Quý quyết định giao cho Tô Mộc làm:
- Mã trưởng trấn, việc này không phiền đồng chí. Tô trưởng trấn kiếm được hạng mục, giữa đường đổi người sẽ gây rắc rối, cứ để Tô trưởng trấn phụ trách đến cùng. Trong thời gian này mọi người tạm bỏ qua công tác, dốc sức lo chuyện này, tất cả nghe theo Tô trưởng trấn chỉ huy.
Nếu bình thường có lẽ Lương Xương Quý sẽ khoan dung Mã Tường dùng trò vặt, nhưng liên quan kế hoạch lớn tương lai phát triển mười thôn xóm Trấn Hắc Sơn, Lương Xương Quý không cho phép có sơ suất gì.
Lương Xương Quý quyết định xong tuyên bố tan họp.
- Tan họp!
Tô Mộc ra khỏi phòng họp trước, Đổng Hướng Thụy, Trương An theo sau. Lâm Thần cũng đi. Lâm Phong Hợp lầu bầu cái gì. Mã Tường cười tủm tỉm đến gần Tô Mộc.
Tập đoàn Chu thị muốn bao căn cứ lá duẫn tiêm trà Trấn Hắc Sơn, kế hoạch đầu tư ba ngàn vạn.
Tập đoàn Cự Nhân là xí nghiệp của Đỗ Triển, thủy sản Hồng Phong do Hà Sanh quyết định. Tập đoàn Chu thị là Tô Mộc chuẩn bị vì Chu Từ. Tô Mộc tìm được mấy món đồ cổ không tệ trong chợ đồ cổ, qua phòng đấu giá Xuân Thu vận động bán được số tiền hai ngàn vạn.
Dựa vào hai ngàn vạn làm vốn, thông qua ngân hàng cho vay, tin tưởng với bối cảnh của Chu Từ mượn một ngàn vạn không thành vấn đề. Vậy là chỉ cần vận động rồi chờ căn cứ duẫn tiêm trà chính thức xây dựng, rất nhanh sẽ lấy lại vốn, đi lên quỹ đạo.
Tô Mộc không nói mấy điều này cho Chu Từ, hắn định tặng món quà bất ngờ cho cô. Tô Mộc đã quan hệ với Chu Từ, độ thân mật của cô đối với hắn rất cao, Tô Mộc không có lý do gì khiến cô quen sống xa hoa đổi sang ăn cơm rau dưa. Chuyện này không liên quan gì đến tình cảm cao thượng, Tô Mộc chỉ muốn làm chút chuyện cho nữ nhân của mình.
Lương Xương Quý nhíu mày hỏi:
- Tô Mộc, khi nào mấy xí nghiệp này đến khảo sát? Tài nguyên của chúng ta có thể hấp dẫn bọn họ sao? Nếu người ta đến khảo sát rồi đổi ý thì biết làm sao?
Tô Mộc cười nói:
- Lão bí thư đừng lo mấy chuyện này, để cháu giải quyết được rồi.
Lương Xương Quý nói:
- Tốt, chuyện này vốn không thuộc quyền quản lý của ta. Ta tin vào cháu, nếu cháu đã về thì chúng ta thừa dịp này mau mở họp tuyên bố chuyện này đi.
Tô Mộc nói:
- Cháu nghe theo lão bí thư.
Tô Mộc sớm nghĩ ra cách giải quyết những lo lắng của Lương Xương Quý, kỹ thuật viên khoa sinh viên thái là bước đầu tiên. Về ưu thế tài nguyên hay vị trí địa lý, kỹ thuật khoa học đều có thể thực hành hoàn thiện nhất, miễn là phát triển thì nguyên bộ du lịch nông nghiệp màu xanh cũng sẽ nổi lên theo.
Về duẫn tiêm trà thì hiện nay lá trà tràn ngập thị trường, Tô Mộc định đi đường cao tầng, trong Trung Quốc chỉ cần cấp trên công nhận duẫn tiêm trà, không muốn nổi cũng khó.
Tô Mộc không thiếu đường cao tầng, trong nhà hàng Đế Hào, Ngô Thanh Nguyên chính miệng khen duẫn tiêm trà là bằng chứng tốt nhất.
Tô Mộc chưa từng tràn ngập hào tình tráng chí như lúc này. Thật lòng Tô Mộc không hứng thú với tranh đấu trên quan trường, trong thời gian ngắn nhất chú đẩy phát triển, giúp dân chúng thoát nghèo làm giàu, mấy chuyện còn lại toàn là thứ yếu.
Đây là lý tưởng làm quan của Tô Mộc.
Phòng họp Trấn Hắc Sơn.
Bảy người trấn ủy ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn đều có mặt, không ai vắng họp. Lương Xương Quý ngồi chính giữa, hút thuốc, khói bay lượn.
Tô Mộc ngồi yên quét mắt mấy người. Bí thư ủy ban kỷ luật Đổng Hướng Thụy, phó bí thư Trương An theo sát bước chân Lương Xương Quý không khác gì ngày thường. Hai người ngồi hút thuốc uống trà, rất là bình tĩnh.
Lâm Thần chủ nhiệm chính Đảng thì cười với Tô Mộc. Một tay Tô Mộc đề bạt Lâm Thần, hắn tin tưởng mình nắm chặt gã trong lòng bàn tay.
Tiếp theo là phó trưởng trấn Lâm Phong Hợp, gã đã nhận được tin Tạ Văn song quy, bây giờ gã không còn bộ dáng vênh váo như trước. Lâm Phong Hợp ủ rũ ngồi, bộ dáng mặc ra sao thì ra.
Mã Tường luôn xem Tô Mộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó thì cứ cười với hắn, nhưng Tô Mộc rõ ràng thấy đáy mắt Mã Tường đầy kiêu ngạo.
Mã Tường biết hậu đài của mình sắp thăng cấp, gã không cần như trước kia công tác rụt đầu rụt cổ, lúc cần cao điệu thì cao điệu. Cấp trên không thích loại người chỉ biết im lặng. Mã Tường rất rõ ràng dù Tô Mộc và Triệu Thụy An chung một hệ, nếu hai người biểu hiện thân thiết chưa chắc là chuyện tốt.
Nghệ thuật lãnh đạo của cấp trên ở chỗ khống chế, Triệu Thụy An rất thích chơi trò này. Vì hùa theo Triệu Thụy An, Mã Tường thà khai chiến với Tô Mộc, gã muốn biểu minh dù tôi là lính dưới tay Tô Mộc nhưng mãi mãi biết giữ bổn phận, nhắc nhở mình là người của ai.
Một Trấn Hắc Sơn nho nhỏ mà đã ngọa hổ tàng long, len cấp huyện, cấp thị thì đấu tranh còn thảm khốc đến đâu. Tô Mộc suy đoán cuộc tranh giành bí thư huyện ủy, trưởng bộ tổ chức huyện chưa chắc kết chú nhanh.
Lương Xương Quý tằng hắng, bưng tách trà lên uống một hớp, ồm ồm nói:
- Các đồng chí, hôm nay mở họp chủ yếu là thông báo với các đồng chí mấy hôm trước Tô trưởng trấn đi thành phố chạy hạng mục đã hoàn thành được vài hợp đồng. Tất cả liên quan đến Trấn Hắc Sơn chúng ta kiến thiết phát triển kinh tế. Tôi định trong thời gian này toàn trấn cùng nhau hành động, chuẩn bị công tác tiếp đãi nghênh đón đoàn khảo sát.
Trương An ung dung nói:
- Bí thư nói rất đúng, trưởng trấn đã đón được hạng mục thì phải làm tốt công tác tiếp đãi, phải thể hiện ưu thế tài nguyên của chúng ta. Phải cho người ta thấy thành ý của chúng ta, thấy chúng ta thật lòng muốn làm việc cho dân.
Mã Tường đặt chén trà xuống:
- Tôi nói hai câu!
Mã Tường cười nói:
- Trưởng trấn, tôi muốn hỏi là hạng mục kiếm được có xác định chưa? Bọn họ thật sự sẽ đầu tư sao?
- Mã trưởng trấn hỏi rất hay, tôi định nói điều này với mọi người.
Tô Mộc cười nói:
- Đến khảo sát Trấn Hắc Sơn chúng ta toàn là xí nghiệp lớn trong Thành phố Thịnh Kinh, chỉ cần xác định đầu tư thì số lượng sẽ không ít, điều này không cần nghi ngờ. Bây giờ cần gấp là làm tốt công tác tiếp đãi, khiến bọn họ chú trọng ưu thế tài nguyên Trấn Hắc Sơn chúng ta.
Mã Tường nói ngay:
- Vậy thì bí thư, trưởng trấn, hãy giao chuyện này cho tôi làm. Tôi phụ trách công tác tiếp đãi, bảo đảm sẽ thuận lợi hoàn thành.
Một câu nói ra khiến không khí trong phòng họp nóng lên. Lâm Phong Hợp ủ rũ gục mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao Mã Tường luôn đi theo bước chân Tô Mộc bỗng nhiên đòi hái trái thuộc về hắn.
Nếu Mã Tường phụ trách việc này thì có thể tiến hoặc lùi. Thành công thì Mã Tường có một phần chiến tích, không thành công thì gã đẩy trách nhiệm lên đầu Tô Mộc, nói là mấy nhà xí nghiệp không đáng tin.
Đúng là kẻ cáo già.
Lợi hại nhất là Mã Tường không dùng âm mưu gì, đường đường chính chính đòi làm, chơi dương mưu.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Không uổng là gừng già ngồi cơ quan.
Lương Xương Quý liếc Mã Tường, nhìn thấu ý đồ của gã.
Lương Xương Quý quyết định giao cho Tô Mộc làm:
- Mã trưởng trấn, việc này không phiền đồng chí. Tô trưởng trấn kiếm được hạng mục, giữa đường đổi người sẽ gây rắc rối, cứ để Tô trưởng trấn phụ trách đến cùng. Trong thời gian này mọi người tạm bỏ qua công tác, dốc sức lo chuyện này, tất cả nghe theo Tô trưởng trấn chỉ huy.
Nếu bình thường có lẽ Lương Xương Quý sẽ khoan dung Mã Tường dùng trò vặt, nhưng liên quan kế hoạch lớn tương lai phát triển mười thôn xóm Trấn Hắc Sơn, Lương Xương Quý không cho phép có sơ suất gì.
Lương Xương Quý quyết định xong tuyên bố tan họp.
- Tan họp!
Tô Mộc ra khỏi phòng họp trước, Đổng Hướng Thụy, Trương An theo sau. Lâm Thần cũng đi. Lâm Phong Hợp lầu bầu cái gì. Mã Tường cười tủm tỉm đến gần Tô Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.