Quan Bảng

Chương 397: Thật nghèo đến điên rồi sao?

Ẩn Vi Giả

30/05/2016

Bên trong phòng họp rộng rãi của sở giáo dục huyện, Tô Mộc ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên theo thứ tự là các đầu lĩnh của cục giáo dục, như cục trưởng giáo dục Lâm Phương, phó cục trưởng Lưu Đăng Khoa và các phó cục trưởng, chủ nhiệm phòng đều ở đây. Những người này chính là lãnh đạo trọng yếu trong hệ thống giáo dục của huyện Hình Đường, là lực lượng phân quản trọng yếu nhất dưới trướng phó huyện trưởng Tô Mộc. Nắm giữ những người này, ý nghĩa Tô Mộc hoàn toàn định đoạt hệ thống giáo dục.

Chẳng qua tình huống bây giờ rõ ràng không phải như vậy!

- Thời gian trước tới đây, tôi đã bố trí nhiệm vụ, hi vọng các vị đều có thể tích cực thảo luận đề mục xây dựng tài nguyên văn hóa có liên quan đến hệ thống giáo dục huyện chúng ta. Lần này tôi tới đây, chính là muốn lắng nghe báo cáo.

Tô Mộc tùy ý nói.

Lâm Phương vẫn ngồi không nhúc nhích, trước mặt nàng đặt một cái chén, hai mắt nhìn cái chén, giống như xem tướng. Sau khi nghe thấy lời nói của Tô Mộc, nàng âm thầm cười xem thường, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười công thức.

- Tô huyện trưởng đã nói rồi, mọi người cũng phát biểu đi. Lão Lưu, anh nói trước!

Lại bị chơi rồi!

Lưu Đăng Khoa bị điểm tên, trong đáy lòng hung hăng khinh bỉ nhìn Lâm Phương, lần nào cũng như vậy, lần nào lãnh đạo tới đây, Lâm Phương cũng vội vàng thể hiện thân phận người đứng đầu của mình, đến thời điểm cần lên tiếng, lại sẽ chỉ đích danh người khác. Hơn nữa điều kỳ quái nhất là, lần nào Lưu Đăng Khoa cũng là người đầu tiên bị điểm danh. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Phương chính là muốn để cho Lâm Đăng Khoa ra ngoài thử nước.

Ai cũng biết rõ người đầu tiên lên tiếng chính là nguy hiểm nhất. Bởi vì nếu anh nói đúng thì không sao. Nói không nói, có thể bị lãnh đạo nhớ mặt. Nếu thật sự như vậy, coi như đi đời rồi.

Chỉ có điều lần này Lưu Đăng Khoa hoàn toàn không chần chờ, vừa nghe Lâm Phương gọi tên..., quyết đoán đứng lên, cầm lấy quyển sổ trước mặt muốn mở đọc. Lúc này Tô Mộc cười nói:

- Lần này tôi tới đây chính là muốn nghe ý kiến của mọi người, không cần đứng, ngồi báo cáo là được.

- Vâng, Tô huyện trưởng!

Lưu Đăng Khoa đỏ mặt, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu phát biểu.

- Tô huyện trưởng, tôi cho rằng mấy chữ xây dựng tài nguyên giáo dục văn hóa là một hạng mục rất có tiền đồ rất cần thiết, nói có tiền đồ là bởi vì trong hoàn cảnh xã hội phát triển tốc độ cao hiện tại, văn hóa internet đã trở thành khuynh hướng tất nhiên. Vào lúc này nếu chúng ta có thể xung kích sẽ có trợ giúp không nhỏ đối với xây dựng giáo dục văn hóa của huyện chúng ta. Hơn nữa nói thật hạng mục xây dựng giáo dục văn hóa của huyện chúng ta rất yếu, nếu có thể lớn mạnh, tuyệt đối là chuyện rất tốt, cho nên tôi nói đây là rất cần thiết.

Nịnh hót! Lâm Phương âm thầm khinh thường nói.

- Nói rất hay, nói tiếp đi!

Tô Mộc gật đầu ra hiệu.

Đừng thấy Tô Mộc ngồi yên không động, nhưng đầu óc hắn đã sớm chuyển động. Lần này hắn tới đây là muốn xem xem, đám người của sở giáo dục huyện rốt cuộc có đặt lời nói của mình trong lòng hay không, xem xem bọn họ rốt cuộc nghĩ như thế nào. Khi Lưu Đăng Khoa lên tiếng, Tô Mộc thông qua vẻ mặt của những người này liền có thể tính toán ra rất nhiều tin tức muốn biết.

Nhưng Lưu Đăng Khoa thật sự không tệ, xem ra đã tốn khá nhiều công phu, nếu không không thể nào nói có thứ tự như vậy. Hắn chỉ nhìn lướt qua quyển sổ trên bàn, sau đó rất nhanh báo cáo.

- Xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục là có thêm rất nhiều chỗ tốt, giống như nếu chúng ta có thể sáng chế ra công trình này, liền có thể bảo đảm toàn bộ trường học trong huyện có thể tiếp xúc với kiến thức dạy học tiên tiến nhất trong thời gian ngắn, truyền bá như vậy đối với thầy cô giáo và học sinh đều có chỗ tốt. Hơn nữa tôi cho rằng thông qua xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục, không chừng còn có thể thúc đẩy những ngành nghề khác phát triển...



Lời nói của Lưu Đăng Khoa đến tai mọi người nhấc lên rất nhiều gợn sóng. Người khác không biết như thế nào, còn tâm tư Tô Mộc khẽ động. Nếu như ban đầu nghe Lưu Đăng Khoa nói chỉ là muốn nghe một chút ý kiến, đến hiện tại Tô Mộc thật sự có chút thay đổi cách nhìn với Lưu Đăng Khoa. Hắn lại có thể nghĩ đến, mượn xây dựng hệ thống giáo dục để thuc đẩy những ngành nghề khác phát triển, đây tuyệt đối không phải điều ai cũng có thể nghĩ ra được.

Xem ra Lưu Đăng Khoa không phải là một người đơn giản!

- Tô huyện trưởng, tôi tạm thời mới nghĩ tới những thứ này. Có chỗ nào không đúng, xin ngài chỉ giáo!

Lưu Đăng Khoa rất nhanh nói xong.

- Rất tốt!

Tô Mộc mỉm cười gật đầu, lời này của hắn cũng không phải lời khách sáo, mà thật sự cho là Lưu Đăng Khoa nói không sai:

- Tiếp theo những đồng chí khác, tiếp tục phát biểu xem. Không phải sợ, không cần có bất kỳ tư tưởng gánh nặng nào hết.

- Đúng đấy, tất cả mọi người phát biểu đi. Tô huyện trưởng của huyện chúng ta từ trước đến giờ là người rất công tâm, cái này tất cả mọi người đều rõ ràng. Trước mặt huyện trưởng tốt như vậy, các vị không cần băn khoăn, mở rộng cửa lòng, đem...

Giọng điệu của Lâm Phương khiến cho Tô Mộc không khỏi nhướng mày, đây là ý gì? Khen tặng sao? Rõ rệt nhìn như khen tặng, nhưng thực chất lời nói của Lâm Phương đều có chỗ ám chỉ. Lâm Phương à Lâm Phương, cô cũng có chút bản lĩnh đấy, muốn thông qua loại đùa bỡn này để lừa gạt qua cửa sao?

- Xin phép cắt lời, Lâm cục trưởng, không cần nói lời khách sáo, nói lời ít mà ý nhiều đi.

Tô Mộc quả quyết nói.

Một câu nói khiến cho gương mặt Lâm Phương đỏ bừng, ngồi ở đó, nhưng trong đáy lòng hung hăng mắng chửi Tô Mộc. Tô Mộc chết tiệt, ngươi lại dám nhục nhã ta như vậy? Dù gì ta đường đường cũng là một cục trưởng, bị ngươi cắt lời còn chưa tính, còn nói ra lời nói nặng như vậy. Ngươi thật cho là hiện tại huyện Hình Đường sẽ là thiên hạ của ngươi sao? Phải biết rằng, Triệu Thụy An mới là Huyện trưởng chính quyền huyện.

Cũng khó trách Lâm Phương có ý nghĩ như vậy, từ đầu tới đuôi, nàng hoàn toàn chưa bao giờ coi trọng Tô Mộc, vẫn cho rằng Triệu Thụy An là lão Đại. Chỉ cần nàng có lão Đại Triệu Thụy An ủng hộ, cần gì sợ Tô Mộc!

Thật ra Lâm Phương lúc này thật sự nghĩ oan cho Tô Mộc rồi!

Loại hội nghị điều tra nghiên cứu này, Tô Mộc muốn chính là lời ít mà ý nhiều, gọn gàng nói ra quan điểm là được, loại chỉ chăm chăm nhìn bản thảo, sau khi đọc xong thậm chí cũng không biết mình rốt cuộc vừa nói cái gì, là hắn chán ghét nhất.

- Nếu như cho tôi 5 phút, tôi sẽ chuẩn bị trước một tuần; nếu như là 20 phút, tôi chuẩn bị trước hai ngày; nếu như 1 giờ, tôi có thể nói bất cứ lúc nào.

Lời phát biểu của Winston Churchill vẫn là lời phát biểu mà Tô Mộc tôn sùng, trên thực tế hắn cũng làm như vậy.

Bất kể là ở Hắc Sơn trấn trước kia, hay là chính quyền huyện hiện giờ, Tô Mộc cũng tận lực làm được, ít nói lời vô ích, có thể sử dụng một câu nói giải thích rõ, tuyệt đối không thiên về trình bày và phân tích. Thay vì công phu nói nhảm này, chẳng bằng làm ra chút chuyện hiện thực.

Chẳng qua Tô Mộc làm như vậy, cũng không có nghĩa tất cả người khác cũng làm như vậy.

Tô Mộc công khai cắt đứt lời nói của Lâm Phương..., liền truyền cho những người còn lại một tín hiệu, chính là vị phó Huyện trưởng phân quản này, thật sự không chào đón Lâm Phương. Dưới tình hình như thế, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đi theo con đường của Lâm Phương hay sao? Không phải là xây dựng mấy chữ giáo dục văn hóa hay sao? Đề tài này bọn họ gần đây cũng thật sự nghiên cứu qua, vậy thì thừa dịp hiện tại mau đổ ra thôi.

- Tô huyện trưởng, liên quan đến xây dựng giáo dục văn hóa, tôi cho là như vậy...



Tràng diện rất nhanh được mở ra, Tô Mộc ngồi ở đó, nghe mọi người người nói chuyện, trong lòng thật sự cao hứng. Mặc dù những người này nói lặp đi lặp lại, nhưng tối thiểu chứng minh bọn họ cũng bỏ công phu nghiên cứu. Mình muốn chân chính làm ra một phen sự nghiệp trong hệ thống giáo dục, vẫn phải dựa vào những người này. Nếu thật sự nắm lấy tất cả bọn họ, rõ ràng là chuyện không thực tế.

- Mua danh chuộc tiếng, toàn bộ là một đám nịnh hót mà thôi!

Lâm Phương xem thường cười lạnh.

Khi tất cả mọi người tựa hồ đều phát biểu gần hết, Lâm Phương ho khan một tiếng, sau khi thu hút lực chú ý của tất cả, mỉm cười nói:

- Tô huyện trưởng, hội nghị đến đây mọi người cũng nói rất nhiều rồi, chi bằng để cho tôi nói một chút.

- Tốt, cô nói đi.

Tô Mộc cười nói.

- Tô huyện trưởng, tôi cũng không phản đối xây dựng tài nguyên giáo dục văn hóa, đó là một hạng mục tốt. Nhưng tôi muốn nói là, hạng mục tốt, cũng phải có đầy đủ tài chính ủng hộ. Không có tài chính, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cho dù kế hoạch của anh có hoàn mỹ thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ có thể là một tờ giấy trắng. Tôi nói như vậy, Tô huyện trưởng, anh không phản đối chứ?

Giọng nói Lâm Phương có chút lên cao.

Tô Mộc anh rõ ràng là tới đây muốn kéo tôi xuống, nếu tôi lại tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, không phải lộ ra vẻ tôi bỉ ổi sao? Nói thế nào tôi cũng là người đi theo Triệu Thụy An, không đi cùng một con đường với anh. Công phu mặt ngoài là được rồi, những cái còn lại anh cũng đừng suy nghĩ nữa.

- Không sai!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Tô huyện trưởng, ngài cũng cho là đúng, vậy chính là đúng. Tình huống của sở giáo dục huyện chúng tôi, có lẽ ngài còn chưa biết rõ, sở giáo dục huyện chúng tôi không có tiền! Bộ phận của chúng tôi không giống những bộ phận khác, chúng tôi nghèo vô cùng. Giống như thiết bị văn phòng trong cục bên đã sớm đến lượt đổi nhưng vẫn chưa đổi, còn cả công cụ giao thông bên trong cục cho đến hiện tại vẫn chưa được phê chuẩn, còn...

Lâm Phương giống như một oán phụ, không ngừng nói đâu đâu.

Khóc than sao? Còn chưa làm gì, cô lại bắt đầu khóc than? Sở giáo dục không có tiền sao? Thật không có tiền sao? Theo tôi được biết mỗi đơn vị mỗi bộ phận đều có nguồn tài chính của riêng mình, bình thường có chút thu nhập đều bỏ vào đây. Mặc dù tôi còn không biết rõ cái kho của sở giáo dục huyện rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng nhiều năm như vậy, muốn nói không có chút tiền, không có tiền lấy ra xây dựng thí điểm, tôi không tin.

Còn Lâm Phương, cô thật cho rằng tôi không biết gì sao?

Chỉ dựa vào một cục trưởng sở giáo dục huyện như cô, hơn nữa còn là ngồi không bao nhiêu ngày, liền có thể có hai căn nhà ở huyện thành, ba căn nhà ở thành phố Thanh Lâm, chưa nói đến những bất động sản đứng tên người nhà của cô. Nếu những bất động sản này thật sự cộng dồn lại, Lâm Phương giải thích cho tôi, cô rút cuộc lấy nhiều tiền như vậy ở đâu mà mua nhiều bất động sản như vậy?

Lâm Phương à Lâm Phương, nếu như không phải bây giờ còn chưa có chứng cớ xác thực, nếu không tôi đã sớm bắt cô rồi.

Sở giáo dục là bộ phận giáo dục trọng yếu của cả huyện, vị trí cục trưởng có thể nói là trọng yếu nhất. Vì trách nhiệm đối với những đứa trẻ trong huyện, vì để cha mẹ những đứa trẻ kia yên tâm, Lâm Phương, tốt nhất cô không nên tính toán, khôn ngoan chơi quỷ kế với tôi, nếu không tôi sẽ không cho cô có quả ngon để ăn.

Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên, trong lòng cười lạnh, ngồi như vậy, nhìn Lâm Phương giống như con khỉ đang biểu diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook