Chương 1665: Thật sự có kẻ dám lo chuyện bao đồng!
Ẩn Vi Giả
04/01/2018
Dường như không dễ gặp người tò mò giiống Tô Mộc,
Tiểu Ngũ như con nít trút ra bực tức. Tiểu Ngũ nhìn đám thành quản kia,
ánh mắt đong đầy giận dữ.
- Đã một tháng rồi, chỉ tính tiền cơm bọn họ nợ đủ mua nhiều sách giáo khoa cho ta! Ăn cơm không trả tiền, còn uy hiếp chúng ta, cái đám đó toàn là rác rưởi!
Lão Uông vội nạt:
- Tiểu Ngũ, im đi!
Lão Uông chạy tới kéo tay Tiểu Ngũ định tát mặt.
- Ai cho ngươi nói nhảm!
Lão Uông sắp tát trúng Tiểu Ngũ thì lão Hoàng ở bên cạnh luôn lải nhải đột nhiên vươn tay ra ngăn lại.
- Này lão Uông, cần gì như vậy? Tiểu Ngũ còn là con nít, ngươi nỡ đánh nặng tay vậy sao? Như thế nào? Chẳng lẽ Tiểu Ngũ nói sai rồi sao? Thật tình, dù trong lòng ngươi có tức giận cũng đừng trút lên người con nít, nếu ngươi có giỏi thì trút vào đám thành quảng kia đi.
Lão Uông bất đắc dĩ trừng lão Hoàng một cái, không cam lòng cười khổ lắc đầu nói:
- Không sao, ta sẽ không đánh nữa. Tiểu Ngũ, dọn dẹp đồ, bình thường cho bọn họ bánh quẩy.
Lần này Tiểu Ngũ không càu nhàu nữa
- Vâng!
Từ đầu đến cuối lão Uông chỉ liếc Tô Mộc một cái rồi phớt lờ, người như hắn gần đây tụ tập rất nhiều trong thị trấn huyện Ân Huyền. Vì bọn họ đều là đầu tư thương, đến huyện Ân Huyền đầu tư nên rất hường thấy tại đây.
Kiềm chế!
Kiềm chế!
Lại kiềm chế!
Làm quan phụ mẫu huyện Ân Huyền nhìn chuyện như vậy xảy ra bên cạnh mình mà còn thờ ơ được thì Tô Mộc đúng là máu lạnh, nhưng hắn biết lúc này nói nhiều không bằng hành động trực tiếp.
Tô Mộc yên lặng nhìn, cầm di động gọi điện thoại. Tô Mộc nhếch mép cười nhạt nhìn khu chợ phía trước, yên lặng đợi.
Nếu có chuyện trái luật lệ loạn phép tắc thật thì rất nhanh sẽ có cơ hội xảy ra.
Quả nhiên mọi thứ như lão Hoàng nói. Tô Mộc liếc mắt nhìn qua, mấy mười mấy thành quản vừa rồi xuống xe thật sự di chỗ này lấy ăn, đi chỗ kia lấy đồ.
Trời lạnh thế này bọn họ tiến lên chia mỗi người một củ khoa lang nướng nóng hổi, chuyên môn lấy đồ ngon. Những quầy hàng bị bọn họ nhắm vào không ai dám chống đối, ôm ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mặc kệ bọn họ cầm đồ đi.
Tô Mộc thấy rõ những chủ quầy hàng bị tai hạo đưa lưng hướng thành quản đều lộ biểu tình khinh hường, ánh mắt tức giận, có người phun nước miếng xuống đất.
Nói thật là thấy cảnh này làm tâm tình Tô Mộc vô cùng nặng nề, cảm giác mặt bị người tát một bạt tai. Lúc Tô Mộc đi học cũng từng cùng phụ thân đi chợ bán thổ sản vùng núi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu lúc trước Tô Mộc bị người như vậy bắt chẹt thì hắn sẽ cam lòng giao đồ ra sao? Nếu có thể làm được thì Tô Mộc không phải Tô Mộc. Cho nên lúc này Tô Mộc đã tới mức núi lửa phun trào.
- Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên những thành quản đi tới khu vực trung gian thì tiếng bồn sắt giòn vang lên. Những người ăn sáng như lão Hoàng đứng bật dậy vội chạy nhanh vào chợ.
Tô Mộc theo sát.
Một góc chợ sáng đậu một chiếc xe, trong xe đựng một số thau inox, chén sắt, bình nước nóng, các đồ dùng sinh hoạt. Trên tấm vải đỏ viết rõ mỗi món chỉ bán mười chín nguyên.
Bên cạnh đặt một cái loa đang hét to:
- Toàn bộ chỉ cần mười chín nguyên, mua mười chín nguyên quý khách sẽ không lỗ. Mua không bị lừa, đi ngang qua hãy đến xem đi. Chỉ mười chín nguyên, tất cả món đồ trong này tùy tiện chọn!
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Mười mấy thành quản đang tụ tập quanh lão bản quầy hàng la hét.
- Này, ngươi làm vậy là sao? Mau tắt lao đi!
- Đã nói rồi, ngươi không thể đến đây bày quán, đi mau!
- Đồ của ngươi ảnh hưởng đến huyện dung huyện mạo, chúng ta phải kéo đi hết!
Lão bản quầy hàng gồm hai người, thoạt trông là phụ tử. Già gần năm mươi tuổi, nhỏ thì khoảng ba mươi tuổi.
Lúc này thanh niên khoảng ba mươi tuổi tay cầm một thau inox đập mạnh xuống đất, biểu tình giận dữ liếc mười mấy thành quản, đằng đằng sát khí.
- Ta thách các ngươi ai dám đến gần, còn tới gần có tin là ta giết các ngươi không? Các ngươi muốn kéo hết đồ của ta đi? Các ngươi dám?
Giữa đám thành quản có một người đội trưởng đứng ra quát:
- Ui chà, lại đụng tới liều mạng. Ngươi nghĩ la lối ở đây sẽ giải quyết được vấn đề sao? Đây là chõ ocho ngươi la hét?
Vẻ mặt đội trưởng không hề sợ hãi, tay cầm khoa lang nói xong ném hướng thanh niên.
Bốp!
Khoai lang dán vào thau inox, rớt xuống đất, vàng vàng nhìn rất buồn nôn.
Lão già vội kéo thanh niên lại:
- Út, đừng xúc động, đừng lộn xộn!
- phụ thân, không phải ta xúc động mà vì bọn họ đã ăn hiếp chúng ta mấy lần rồi, nếu cứ để mặc bọn họ tiếp tục thì chúng ta có bao nhiêu tiền để đền đây? Mỗi lần bọn họ lại đây hoặc là lấy mấy bình nước nóng, mấy cái ly giữ nhiệt. Cả buổi sáng chúng ta kiếm được bao nhiêu? Tất cả đều cho không bọn họ. Hơn nữa bọn họ dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?
Thanh niên xoay người hét to với đám thành quản:
- Các ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Ai cho các ngươi quyền lực lớn như vậy? Các ngươi có thật sự làm việc vì chúng ta không? Các ngươi cho rằng khoác bộ đồ đó lên muốn gì thì làm nấy được sao?
Mặt Dương Tử ngày càng âm trầm, gã làm đội trưởng dẫn đội thành quản làm chuyện như vậy không chỉ một, hai lần. Nhưng bây giờ Dương Tử lăn lộn có chút địa vị, thời gian dài không đi ra làm như vậy.
Hôm nay Dương Tử định đi dạo một vòng, cho mấy hiệp phòng thành quản mới vào mở mắt, kiến thức phong thái của gã, ai ngờ đụng phải cái tên làm việc không có suy nghĩ, chẳng những không cho gã lấy một ly nước giữ nhiệt còn dám cứng cổ.
Cho ngươi mặt mà không muốn!
Dương Tử nhìn mấy thành quản hiệp phòng mới lộ biểu tình tuy đã cố giấu nhưng tỏ rõ khinh thường, gã tức giận.
Dương Tử hét to:
- Ngươi đang nói bậy bạ cái gì? Ngươi trái pháp luật bày quán mà có lý sao? Chúng ta theo dõi ngươi rất lâu, giờ khó khăn lắm mới bắt được ngươi, còn ở đây càn quấy với chúng ta? Ngươi tưởng làm như vậy là có thể giải quyết được vấn đề sao? Hiện tại ta tuyên bố, mấy thứ này của ngươi đều trái pháp luật, ta mang về hết!
Thanh niên quát to:
- Ai dám đụng vào? Ta nhìn xem các ngươi có ai dám đụng vào? Nếu các ngươi đụng vào thì ta liều mạng với các ngươi!
Leng keng!
Thanh niên uy hiếp xong Dương Tử lập tức tiến lên đá bay cái thau trước mặt. Mấy thành quản bên cạnh Dương Tử ùa lên, đập đá những thứ như bình nước nóng, trong tiếng thùng keng phá nát mấy thứ đó.
- Ta liều mạng với các ngươi!
- Út, đừng xúc động!
- Còn dám ẩu đá nhân viên công vụ quốc gia, ấn hắn lại, ta sẽ cho hắn biết tay!
Tình hình hơi hỗn loạn, đám người đứng xem đều trốn sang một bên, bàng quan việc chẳng liên quan mình. Bọn họ không muốn vì chuyện hôm nay bênh vực lẽ phải gây rắc rối lớn cho mình.
Nếu làm vậy bị đám người thành quản theo dõi thì sau này bọn họ biết làm sao? Còn có thể tiếp tục bày quán làm ăn tại đây không?
Răng rắc! Răng rắc!
Trong đám đông hỗn lạo, đám người Dương Tử không hay biết có người bắt đầu chụp hình, một máy camera ẩn trong góc tối quay lại tất cả chuyện xảy ra.
- Các ngươi đừng đánh nhi tử của ta, ta liều mạng với các ngươi!
- Tránh sang một bên, lão già!
- Muốn chết sao?
- phụ thân!
Thoáng chốc đôi phụ tử đáng thương bị đánh gục xuống. Phụ thân đứng bên cạnh bị đá văng ra, nhi tử thì mặt đầy vết thương. Khi Tô Mộc chạy tới nơi đánh nhau đã kết thúc, nhưng nhìn tình cảnh này làm sắc mặt của hắn càng âm trầm.
Dương Tử?
Trước đó vì khoảng cách, góc độ nên Tô Mộc không thấy rõ ai dẫn đội. Bây giờ nhìn gần Tô Mộc nhận ra ngay, người này chính là Dương Tử.
1by biết Dương Tử vì trong phương án điều chỉnh nhân sự gần đây có Dương Tử được liệt vào trọng điểm khảo sát, rất có khả năng được đề bạt lên.
Dương Tử không phải người của Tô Mộc, hắn không biết, dựa theo lẽ thường hắn cũng sẽ không quan tâm nhân vật này, trăm phần trăm sẽ đề bạt lên.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện này đảo điên tất cả ấn tượng của Tô Mộc dành cho thành quản tên Dương Tử.
- Dừng tay!
Tô Mộc lao ra khỏi đám đông đứng đằng trước nhất vội nâng lão nhân bị đá té xuống đất dậy.
- Ui chà, có kẻ không sợ chết thật, dám quấy nhiễu chúng ta chấp pháp. Tiểu tử này là ai? Tên ngốc từ đâu chui ra?
- Đúng rồi, ta rất tò mò. Nhìn hắn bao kín mít, sợ lạnh thì đừng đi ra ngoài lượn.
- Chắc chơi trò chơi một đme chưa tỉnh táo khỏi không khí làm anh hùng phải không? Giúp hắn tỉnh lại đi.
Khi những lời này vang lên Tô Mộc đã nâng lão nhân dậy, hắn xoay người liếc mắt mặt như băng sương.
- Tất cả đều câm miệng cho ta!
- Đã một tháng rồi, chỉ tính tiền cơm bọn họ nợ đủ mua nhiều sách giáo khoa cho ta! Ăn cơm không trả tiền, còn uy hiếp chúng ta, cái đám đó toàn là rác rưởi!
Lão Uông vội nạt:
- Tiểu Ngũ, im đi!
Lão Uông chạy tới kéo tay Tiểu Ngũ định tát mặt.
- Ai cho ngươi nói nhảm!
Lão Uông sắp tát trúng Tiểu Ngũ thì lão Hoàng ở bên cạnh luôn lải nhải đột nhiên vươn tay ra ngăn lại.
- Này lão Uông, cần gì như vậy? Tiểu Ngũ còn là con nít, ngươi nỡ đánh nặng tay vậy sao? Như thế nào? Chẳng lẽ Tiểu Ngũ nói sai rồi sao? Thật tình, dù trong lòng ngươi có tức giận cũng đừng trút lên người con nít, nếu ngươi có giỏi thì trút vào đám thành quảng kia đi.
Lão Uông bất đắc dĩ trừng lão Hoàng một cái, không cam lòng cười khổ lắc đầu nói:
- Không sao, ta sẽ không đánh nữa. Tiểu Ngũ, dọn dẹp đồ, bình thường cho bọn họ bánh quẩy.
Lần này Tiểu Ngũ không càu nhàu nữa
- Vâng!
Từ đầu đến cuối lão Uông chỉ liếc Tô Mộc một cái rồi phớt lờ, người như hắn gần đây tụ tập rất nhiều trong thị trấn huyện Ân Huyền. Vì bọn họ đều là đầu tư thương, đến huyện Ân Huyền đầu tư nên rất hường thấy tại đây.
Kiềm chế!
Kiềm chế!
Lại kiềm chế!
Làm quan phụ mẫu huyện Ân Huyền nhìn chuyện như vậy xảy ra bên cạnh mình mà còn thờ ơ được thì Tô Mộc đúng là máu lạnh, nhưng hắn biết lúc này nói nhiều không bằng hành động trực tiếp.
Tô Mộc yên lặng nhìn, cầm di động gọi điện thoại. Tô Mộc nhếch mép cười nhạt nhìn khu chợ phía trước, yên lặng đợi.
Nếu có chuyện trái luật lệ loạn phép tắc thật thì rất nhanh sẽ có cơ hội xảy ra.
Quả nhiên mọi thứ như lão Hoàng nói. Tô Mộc liếc mắt nhìn qua, mấy mười mấy thành quản vừa rồi xuống xe thật sự di chỗ này lấy ăn, đi chỗ kia lấy đồ.
Trời lạnh thế này bọn họ tiến lên chia mỗi người một củ khoa lang nướng nóng hổi, chuyên môn lấy đồ ngon. Những quầy hàng bị bọn họ nhắm vào không ai dám chống đối, ôm ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mặc kệ bọn họ cầm đồ đi.
Tô Mộc thấy rõ những chủ quầy hàng bị tai hạo đưa lưng hướng thành quản đều lộ biểu tình khinh hường, ánh mắt tức giận, có người phun nước miếng xuống đất.
Nói thật là thấy cảnh này làm tâm tình Tô Mộc vô cùng nặng nề, cảm giác mặt bị người tát một bạt tai. Lúc Tô Mộc đi học cũng từng cùng phụ thân đi chợ bán thổ sản vùng núi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu lúc trước Tô Mộc bị người như vậy bắt chẹt thì hắn sẽ cam lòng giao đồ ra sao? Nếu có thể làm được thì Tô Mộc không phải Tô Mộc. Cho nên lúc này Tô Mộc đã tới mức núi lửa phun trào.
- Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên những thành quản đi tới khu vực trung gian thì tiếng bồn sắt giòn vang lên. Những người ăn sáng như lão Hoàng đứng bật dậy vội chạy nhanh vào chợ.
Tô Mộc theo sát.
Một góc chợ sáng đậu một chiếc xe, trong xe đựng một số thau inox, chén sắt, bình nước nóng, các đồ dùng sinh hoạt. Trên tấm vải đỏ viết rõ mỗi món chỉ bán mười chín nguyên.
Bên cạnh đặt một cái loa đang hét to:
- Toàn bộ chỉ cần mười chín nguyên, mua mười chín nguyên quý khách sẽ không lỗ. Mua không bị lừa, đi ngang qua hãy đến xem đi. Chỉ mười chín nguyên, tất cả món đồ trong này tùy tiện chọn!
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Mười mấy thành quản đang tụ tập quanh lão bản quầy hàng la hét.
- Này, ngươi làm vậy là sao? Mau tắt lao đi!
- Đã nói rồi, ngươi không thể đến đây bày quán, đi mau!
- Đồ của ngươi ảnh hưởng đến huyện dung huyện mạo, chúng ta phải kéo đi hết!
Lão bản quầy hàng gồm hai người, thoạt trông là phụ tử. Già gần năm mươi tuổi, nhỏ thì khoảng ba mươi tuổi.
Lúc này thanh niên khoảng ba mươi tuổi tay cầm một thau inox đập mạnh xuống đất, biểu tình giận dữ liếc mười mấy thành quản, đằng đằng sát khí.
- Ta thách các ngươi ai dám đến gần, còn tới gần có tin là ta giết các ngươi không? Các ngươi muốn kéo hết đồ của ta đi? Các ngươi dám?
Giữa đám thành quản có một người đội trưởng đứng ra quát:
- Ui chà, lại đụng tới liều mạng. Ngươi nghĩ la lối ở đây sẽ giải quyết được vấn đề sao? Đây là chõ ocho ngươi la hét?
Vẻ mặt đội trưởng không hề sợ hãi, tay cầm khoa lang nói xong ném hướng thanh niên.
Bốp!
Khoai lang dán vào thau inox, rớt xuống đất, vàng vàng nhìn rất buồn nôn.
Lão già vội kéo thanh niên lại:
- Út, đừng xúc động, đừng lộn xộn!
- phụ thân, không phải ta xúc động mà vì bọn họ đã ăn hiếp chúng ta mấy lần rồi, nếu cứ để mặc bọn họ tiếp tục thì chúng ta có bao nhiêu tiền để đền đây? Mỗi lần bọn họ lại đây hoặc là lấy mấy bình nước nóng, mấy cái ly giữ nhiệt. Cả buổi sáng chúng ta kiếm được bao nhiêu? Tất cả đều cho không bọn họ. Hơn nữa bọn họ dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?
Thanh niên xoay người hét to với đám thành quản:
- Các ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Ai cho các ngươi quyền lực lớn như vậy? Các ngươi có thật sự làm việc vì chúng ta không? Các ngươi cho rằng khoác bộ đồ đó lên muốn gì thì làm nấy được sao?
Mặt Dương Tử ngày càng âm trầm, gã làm đội trưởng dẫn đội thành quản làm chuyện như vậy không chỉ một, hai lần. Nhưng bây giờ Dương Tử lăn lộn có chút địa vị, thời gian dài không đi ra làm như vậy.
Hôm nay Dương Tử định đi dạo một vòng, cho mấy hiệp phòng thành quản mới vào mở mắt, kiến thức phong thái của gã, ai ngờ đụng phải cái tên làm việc không có suy nghĩ, chẳng những không cho gã lấy một ly nước giữ nhiệt còn dám cứng cổ.
Cho ngươi mặt mà không muốn!
Dương Tử nhìn mấy thành quản hiệp phòng mới lộ biểu tình tuy đã cố giấu nhưng tỏ rõ khinh thường, gã tức giận.
Dương Tử hét to:
- Ngươi đang nói bậy bạ cái gì? Ngươi trái pháp luật bày quán mà có lý sao? Chúng ta theo dõi ngươi rất lâu, giờ khó khăn lắm mới bắt được ngươi, còn ở đây càn quấy với chúng ta? Ngươi tưởng làm như vậy là có thể giải quyết được vấn đề sao? Hiện tại ta tuyên bố, mấy thứ này của ngươi đều trái pháp luật, ta mang về hết!
Thanh niên quát to:
- Ai dám đụng vào? Ta nhìn xem các ngươi có ai dám đụng vào? Nếu các ngươi đụng vào thì ta liều mạng với các ngươi!
Leng keng!
Thanh niên uy hiếp xong Dương Tử lập tức tiến lên đá bay cái thau trước mặt. Mấy thành quản bên cạnh Dương Tử ùa lên, đập đá những thứ như bình nước nóng, trong tiếng thùng keng phá nát mấy thứ đó.
- Ta liều mạng với các ngươi!
- Út, đừng xúc động!
- Còn dám ẩu đá nhân viên công vụ quốc gia, ấn hắn lại, ta sẽ cho hắn biết tay!
Tình hình hơi hỗn loạn, đám người đứng xem đều trốn sang một bên, bàng quan việc chẳng liên quan mình. Bọn họ không muốn vì chuyện hôm nay bênh vực lẽ phải gây rắc rối lớn cho mình.
Nếu làm vậy bị đám người thành quản theo dõi thì sau này bọn họ biết làm sao? Còn có thể tiếp tục bày quán làm ăn tại đây không?
Răng rắc! Răng rắc!
Trong đám đông hỗn lạo, đám người Dương Tử không hay biết có người bắt đầu chụp hình, một máy camera ẩn trong góc tối quay lại tất cả chuyện xảy ra.
- Các ngươi đừng đánh nhi tử của ta, ta liều mạng với các ngươi!
- Tránh sang một bên, lão già!
- Muốn chết sao?
- phụ thân!
Thoáng chốc đôi phụ tử đáng thương bị đánh gục xuống. Phụ thân đứng bên cạnh bị đá văng ra, nhi tử thì mặt đầy vết thương. Khi Tô Mộc chạy tới nơi đánh nhau đã kết thúc, nhưng nhìn tình cảnh này làm sắc mặt của hắn càng âm trầm.
Dương Tử?
Trước đó vì khoảng cách, góc độ nên Tô Mộc không thấy rõ ai dẫn đội. Bây giờ nhìn gần Tô Mộc nhận ra ngay, người này chính là Dương Tử.
1by biết Dương Tử vì trong phương án điều chỉnh nhân sự gần đây có Dương Tử được liệt vào trọng điểm khảo sát, rất có khả năng được đề bạt lên.
Dương Tử không phải người của Tô Mộc, hắn không biết, dựa theo lẽ thường hắn cũng sẽ không quan tâm nhân vật này, trăm phần trăm sẽ đề bạt lên.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện này đảo điên tất cả ấn tượng của Tô Mộc dành cho thành quản tên Dương Tử.
- Dừng tay!
Tô Mộc lao ra khỏi đám đông đứng đằng trước nhất vội nâng lão nhân bị đá té xuống đất dậy.
- Ui chà, có kẻ không sợ chết thật, dám quấy nhiễu chúng ta chấp pháp. Tiểu tử này là ai? Tên ngốc từ đâu chui ra?
- Đúng rồi, ta rất tò mò. Nhìn hắn bao kín mít, sợ lạnh thì đừng đi ra ngoài lượn.
- Chắc chơi trò chơi một đme chưa tỉnh táo khỏi không khí làm anh hùng phải không? Giúp hắn tỉnh lại đi.
Khi những lời này vang lên Tô Mộc đã nâng lão nhân dậy, hắn xoay người liếc mắt mặt như băng sương.
- Tất cả đều câm miệng cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.