Chương 502: Thị trưởng đại nhân.
Ẩn Vi Giả
06/09/2016
Trung tâm thành phố Cổ Lan, công ty du lịch Đệ Nhất.
Khi Tô Mộc đang trên đường đến văn phòng chính quyền thành phố Cổ Lan, trong phòng làm việc của xã trưởngcông ty du lịch Đệ Nhất cũng có hai người đang ngồi. Người luôn thích ngồi ở vị trí lão bản Hạ Kiếm Đường, lúc này lại ngồi ở dưới, còn người chân chính ngồi ở đó dĩ nhiên là Đậu Long. Không ai biết, hai người bọn họ làm thế nào xen lẫn cùng nhau, nhưng hai người hiện tại đang ngồi trong phòng làm việc trò chuyện.
Công ty du lịch Phi Tường trước kia là Hạ Kiếm Đường xây dựng, sau khi chèn ép công ty du lịch Giải Mộng, Phi Tường đã đổi tên, sửa thành Đệ Nhất, mà công ty du lịch Đệ Nhất xây dựng là bởi vì có khoa học Phi Long nhập cổ phần.
- Thế nào? Tôi lấy cái tên này đủ khí phách không?
Đậu Long cười nói.
- Đậu ca lấy tên đó đúng là rất hay, Đệ Nhất, nghe thật khí phách. Tôi tin tưởng dưới sự chiếu cố của cha tôi, dưới sự vận động của Đậu ca, công ty du lịch Đệ Nhất của chúng tôi tuyệt đối sẽ trở thành tấm biển của thành phố Cổ Lan. Đến lúc đó, tất cả công ty du lịch nhỏ còn lại đều bị chúng ta nghiền nát, đều muốn trở thành phân bộ của chúng ta. Ngành du lịch của thành phố Cổ Lan sẽ do công ty du lịch Đệ Nhất chúng ta định đoạt.
Hạ Kiếm Đường cười to nói.
- Hy vọng là như vậy!
Đậu Long cười tủm tỉm nói:
- Hạ thiếu, cậu cũng biết, con người tôi không thiếu tiền, sở dĩ nhập cổ phần vào công ty du lịch Đệ Nhất các cậu hoàn toàn là vì chiếu cố cậu. Nếu cậu để cho công ty du lịch Đệ Nhất đóng cửa..., cậu sẽ biết kết quả.
- Tôi hiểu, Tôi hiểu, Đậu ca anh cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may. Đậu ca, vậy chúng ta thương lượng, làm sao quy hoạch phân bố thắng cảnh du lịch du lịch trong phạm vi toàn thành phố? Giống như bày quầy phía ngoài thắng cảnh du lịch du lịch. Giống như các đoàn du lịch lữ nên dừng chân ở đâu. Tất cả đều là một khối thịt béo.
Hạ Kiếm Đường cười nói.
Cho dù với thân phận ủa Hạ Kiếm Đường, ở trước mặt Đậu Long cũng phải duy trì vẻ mặt nịnh hót, hắn dám ngang ngược càn rỡ trước mặt cán bộ lãnh đạo khác, nhưng đối mặt với Đậu Long, với người không ra bài theo như lẽ thường, hắn tuyệt đối không dám làm như vậy.
- Đậu tổng!
Đúng lúc này một người đẩy cửa đi vào, cung kính đứng trước mặt trầm Đậu Long, trầm giọng nói:
- Đậu tổng, là điện thoại của Đậu chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, hắn nói có chuyện gấp cần tìm ngài?
- Đưa cho tôi!
Đậu Long khẽ nhíu mày, nhận điện thoại. Bên kia Đậu Kiến Huy vừa nghe thấy tiếng nói của Đậu Long, vẻ mặt nhất thời buông lỏng, vội vàng nói:
- Đậu Long. Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi có chút việc muốn tìm cậu.
- Rất khẩn cấp sao?
Đậu Long nói.
- Đúng vậy, rất khẩn cấp, liên quan đến chuyện con đường bán đồ ăn của khoa học Phi Long các cậu.
Đậu Kiến Huy nói:
- Nơi này hiện tại xảy ra chút phiền toái, tôi phải mau sớm gặp cậu, nếu không xảy ra nhiễu loạn lớn.
- Con đường bán đồ ăn?
Hai đầu lông mày Đậu Long hiện lên vẻ lo lắng, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười:
- Đậu chủ nhiệm, vậy chúng ta hãy gặp ở chỗ cũ, tôi muốn nghe xem quản ủy hội các anh muốn làm gì?
- Tốt! Một lát gặp!
Đậu Kiến Huy nói.
Sau khi Đậu Long cúp điện thoại, nhắm mắt trầm tư, nói với Hạ Kiếm Đường:
- Chuyện của công ty du lịch Đệ Nhất tôi sẽ không đi quản, tôi chỉ phụ trách chia hoa hồng, hiện tại cậu chính là xã trưởng của công ty du lịch Đệ Nhất, về phần những chuyện lặt vặt, cậu tự mình quyết định là được. Nếu thật sự làm không được hãy tìm tôi. Trước đó, công ty du lịch Đệ Nhất sẽ do một mình cậu quản lý.
- Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ kinh doanh công ty du lịch Đệ Nhất phát đạt!
Hạ Kiếm Đường nhất thời hớn hở nói.
Nói xong lời này Đậu Long liền đứng dậy rời khỏi công ty du lịch Đệ Nhất, sau khi hắn ngồi lên xe, lấy điện thoại di động ra trực tiếp nhấn số gọi đi.
- Chuyện có thể có biến, tạm thời đừng gây chuyện lộn xộn, chờ tin của tôi.
Sau khi gọi điện thoại xong, trên mặt Đậu Long lộ ra một nụ cười thú vị:
- Tô Mộc, một chủ nhiệm quản ủy hội cũng muốn chơi với tôi sao? Tốt nhất đừng ép tôi, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì....
Phòng làm việc thị trưởng.
Tô Mộc xuất hiện trước mặt Bạch Vi Dân, đối với vị thị trưởng này, Tô Mộc thật sự không biết rõ lắm, chẳng qua biết hắn là người của Thiệu Khôn, chuyện còn lại cũng không biết gì hết. Mặc dù nói không biết chuyện còn lại, nhưng Tô Mộc vẫn hiểu rõ một điều. Đó chính là ở thành phố Cổ Lan hôm nay, Bạch Vi Dân tuyệt đối là thị trưởng cường thế, trong thường ủy hội cũng nắm giữ quyền lực tuyệt đối, dám bức Lý Hưng Hoa không có cách nào phải vội vã điều động Tô Mộc tới đây.
Nói thật Tô Mộc cũng không phải là người thích ra bài không theo lẽ thường, giống như hiện tại, hắn quy củ đến đây báo cáo công việc với Bạch Vi Dân. Dù sao bất kể nói thế nào, hắn là chủ nhiệm quản ủy hội, cũng nên đến trình diện Bạch Vi Dân mới đúng.
Nếu trong vấn đề này, bị người ta bắt được gót chân A-sin, đến lúc đó Tô Mộc mới thật sự đau khổ cũng không dám nói ra.
- Bạch thị trưởng, bản kế hoạch này là tôi chuẩn bị thực hành ở khu Cao Khai, xin ngài xem qua.
Tô Mộc cung kính nói.
Bạch Vi Dân nhận lấy tài liệu, gõ ngón tay, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Tô chủ nhiệm quả nhiên là thanh niên tài tuấn, mới vừa đến không được mấy ngày, đã chế định ra một bản kế hoạch như vậy, thật sự rất khá. Nếu những lãnh đạo của quản ủy hội, đều có khả năng giống như là Tô chủ nhiệm, như vậy khu Cao Khai đã sớm phát triển, Tô chủ nhiệm, cậu nói có đúng không?
Tô chủ nhiệm, cách gọi này, để lộ ra Bạch Vi Dân cố ý kéo dài khoảng cách. Phải biết rằng ngay cả Lý Hưng Hoa cũng gọi thẳng tên Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc cũng không để ý cái này, mà sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Vi Dân, liền vội vàng nói:
- Các đồng chí của quản ủy hội cũng rất phối hợp với công tác của tôi, nếu không tôi cũng không thể chế định ra bản kế hoạch nhanh như vậy.
Buồn cười! Nếu thật sự tin lời Bạch Vi Dân nói, Tô Mộc mới là bị lừa. Cái gì gọi là các lãnh đạo còn lại của quản ủy hội đều có khả năng giống như hắn? Lời này ý nghĩa những người còn lại đều là hạng vô năng chứ gì. Nếu lời này truyền đi, bị những người kia cho là Tô Mộc đang công khai tố cáo bọn họ trước mặt Bạch Vi Dân, cho dù hắn có lòng muốn động đến ban lãnh đạo quản ủy hội khu Cao Khai, cũng gặp được lực cản rất lớn.
Câu trả lời của Tô Mộc giống như đã sớm nằm trong dự liệu của Bạch Vi Dân, hắn chỉ cười nhạt cũng không có ý tứ tiếp tục hỏi tới:
- Nói một chút xem, trong bản kế hoạch này cậu muốn làm gì ở khu Cao Khai?
- Thị trưởng, tôi muốn nói là, hiện tại tình hình đất đai bên trong khu Cao Khai thật sự hỗn loạn, một số diện tích đất lúc trước ký kết với các xí nghiệp, đến hiện tại vẫn chưa được sử dụng tốt, tất cả bọn họ đều tồn tại tình huống làm trái quy định. Trong mấy xí nghiệp đó, khoa học Phi Long là chiếm diện tích nhiều nhất. Nếu xí nghiệp này là xí nghiệp tiêu biểu của thành phố Cổ Lan chúng ta, tôi nghĩ, không biết có thể thông qua khoa học Phi Long làm tấm gương, trả lại tất cả diện tích đất không tuân theo quy định cho quản ủy hội khu Cao Khai. Chỉ cần có những thổ địa này, tôi nghĩ tôi có thể ra tay tiến hành hành động.
Đây là điểm thay đổi đầu tiên trong bản kế hoạch, về phần điểm thứ hai, tôi nghĩ, có thể tiến hành chỉnh đốn tất cả thắng cảnh du lịch trong phạm vi khu Cao Khai hay không, thủ tiêu những quầy hàng trái pháp luật, đồng thời, tiến hành lập hồ sơ đối với tất cả cảnh điểm, tiến hành kế hoạch thống nhất hợp lý. Bởi vì những thắng cảnh du lịch kia chẳng những là thắng cảnh, trong đó còn có rất nhiều văn vật. Nếu bởi vì du lịch mà gây ra tổn hại, đến lúc đó sẽ là một việc vô cùng phiền toái. Cho nên tôi cho là rất cần thiết, tiến hành chỉnh đốn đại quy mô đối với các thắng cảnh du lịch.
Tô Mộc nói.
- Biện pháp cụ thể, tôi cho là có thể bắt tay vào làm mấy phương diện dưới đây...
Khi Tô Mộc đang báo cáo, Bạch Vi Dân đồng thời cũng âm thầm đánh giá Tô Mộc. Đối với vị cán bộ được trao đổi tới đây, thẳng thắn mà nói Bạch Vi Dân thật sự không biết rõ lai lịch của Tô Mộc, không rõ tại sao hắn có thể từ thành phố Thanh Lâm được trực tiếp điều động tới đây, còn trẻ như vậy đã chiếm cứ vị trí chủ nhiệm quản ủy hội, trở thành một cán bộ cấp chính xử....
Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa, điểm này Bạch Vi Dân có thể đoán được. Nhưng hắn không đoán ra, cho dù Lý Hưng Hoa muốn đề bạt Tô Mộc, cũng không có năng lực như thế. Phải biết rằng cán bộ cấp xử tuyệt đối không phải là nhân vật bất kỳ cán bộ cấp khoa nào có thể so sánh. Duới tình huống như thế, Tô Mộc còn trẻ như vậy đã có thể lên cấp trở thành cán bộ cấp chính xử, nếu nói không có chút cơ sở cường ngạnh, ai tin?
Chẳng qua cơ sở này rốt cuộc rơi vào nhà ai?
Nhưng từ cách Tô Mộc đang tiến hành báo cáo, có thể thấy hắn là một chủ nhiệm quản ủy hội hợp cách, tối thiểu hắn dám nghĩ tới những vấn đề này, hơn nữa còn là người đầu tiên dám nói ra tình hình dự trữ đất đai của khu Cao Khai trước mặt mình. Chẳng qua những vấn đề này theo Bạch Vi Dân thấy, là hết sức không cần thiết. Thổ địa của khu Cao Khai thổ địa không có không gian nào giá trị, kêu khoa học Phi Long trả lại toàn bộ để làm gì?
Thổ địa khoa học Phi Long hiện tại chiếm giữ, vẫn có thể mang đến chỗ tốt cho khu Cao Khai, nếu để phần thổ địa này bay mất, có thể nghĩ, quản ủy hội khu Cao Khai sẽ mất đi một số lớn thu nhập.
Chuyện như vậy bất cứ ai trong quản ủy hội cũng không muốn nhìn thấy!
Tô Mộc à, cậu thật sự quá non rồi. So với những thứ trong bản kế hoạch này, cậu nên coi trọng làm thế nào để thu hút đầu tư vào khu Cao Khai, chỉ có như vậy cậu mới có thể chân chính sử dụng những thổ địa này, cái này còn hữu dụng hơn là chỉnh đốn tình hình dự trữ thổ địa gì đấy.
Nghĩ tới đây, Bạch Vi Dân liền thừa dịp sơ hở, trực tiếp cắt đứt lời nói của Tô Mộc...:
- Tô chủ nhiệm, bản kế hoạch này của cậu đúng là không tệ, nhưng cậu phải biết rằng có đôi khi có một số việc xử lý, phải biết phân nặng nhẹ. Hiện tại khu Cao Khai có tình trạng gì, tôi nghĩ không cần tôi nhiều lời trong khoảng thời gian qua cậu cũng biết. Thượng cấp trao đổi cậu tới đây, là coi trọng cậu, ngươi không thể phụ lại phần coi trọng này. Vấn đề của khu Cao Khai, cũng không phải là vấn đề thổ địa và cảnh điểm, việc cậu cần làm chính là nghĩ biện pháp, thu hút đầu tư tốt hơn, chỉ có như vậy mới có thể làm cho khu Cao Khai chân chính phát triển. Cậu nói có đúng không?
Lời nói của Bạch Vi Dân nghe vào tai Tô Mộc không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, trái tim từ lúc đi vào phòng làm việc ban đầu đã không có buông lỏng, lúc này đột nhiên căng thẳng. Bạch Vi Dân, quả nhiên không chào đón mình.
Khi Tô Mộc đang trên đường đến văn phòng chính quyền thành phố Cổ Lan, trong phòng làm việc của xã trưởngcông ty du lịch Đệ Nhất cũng có hai người đang ngồi. Người luôn thích ngồi ở vị trí lão bản Hạ Kiếm Đường, lúc này lại ngồi ở dưới, còn người chân chính ngồi ở đó dĩ nhiên là Đậu Long. Không ai biết, hai người bọn họ làm thế nào xen lẫn cùng nhau, nhưng hai người hiện tại đang ngồi trong phòng làm việc trò chuyện.
Công ty du lịch Phi Tường trước kia là Hạ Kiếm Đường xây dựng, sau khi chèn ép công ty du lịch Giải Mộng, Phi Tường đã đổi tên, sửa thành Đệ Nhất, mà công ty du lịch Đệ Nhất xây dựng là bởi vì có khoa học Phi Long nhập cổ phần.
- Thế nào? Tôi lấy cái tên này đủ khí phách không?
Đậu Long cười nói.
- Đậu ca lấy tên đó đúng là rất hay, Đệ Nhất, nghe thật khí phách. Tôi tin tưởng dưới sự chiếu cố của cha tôi, dưới sự vận động của Đậu ca, công ty du lịch Đệ Nhất của chúng tôi tuyệt đối sẽ trở thành tấm biển của thành phố Cổ Lan. Đến lúc đó, tất cả công ty du lịch nhỏ còn lại đều bị chúng ta nghiền nát, đều muốn trở thành phân bộ của chúng ta. Ngành du lịch của thành phố Cổ Lan sẽ do công ty du lịch Đệ Nhất chúng ta định đoạt.
Hạ Kiếm Đường cười to nói.
- Hy vọng là như vậy!
Đậu Long cười tủm tỉm nói:
- Hạ thiếu, cậu cũng biết, con người tôi không thiếu tiền, sở dĩ nhập cổ phần vào công ty du lịch Đệ Nhất các cậu hoàn toàn là vì chiếu cố cậu. Nếu cậu để cho công ty du lịch Đệ Nhất đóng cửa..., cậu sẽ biết kết quả.
- Tôi hiểu, Tôi hiểu, Đậu ca anh cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may. Đậu ca, vậy chúng ta thương lượng, làm sao quy hoạch phân bố thắng cảnh du lịch du lịch trong phạm vi toàn thành phố? Giống như bày quầy phía ngoài thắng cảnh du lịch du lịch. Giống như các đoàn du lịch lữ nên dừng chân ở đâu. Tất cả đều là một khối thịt béo.
Hạ Kiếm Đường cười nói.
Cho dù với thân phận ủa Hạ Kiếm Đường, ở trước mặt Đậu Long cũng phải duy trì vẻ mặt nịnh hót, hắn dám ngang ngược càn rỡ trước mặt cán bộ lãnh đạo khác, nhưng đối mặt với Đậu Long, với người không ra bài theo như lẽ thường, hắn tuyệt đối không dám làm như vậy.
- Đậu tổng!
Đúng lúc này một người đẩy cửa đi vào, cung kính đứng trước mặt trầm Đậu Long, trầm giọng nói:
- Đậu tổng, là điện thoại của Đậu chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, hắn nói có chuyện gấp cần tìm ngài?
- Đưa cho tôi!
Đậu Long khẽ nhíu mày, nhận điện thoại. Bên kia Đậu Kiến Huy vừa nghe thấy tiếng nói của Đậu Long, vẻ mặt nhất thời buông lỏng, vội vàng nói:
- Đậu Long. Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi có chút việc muốn tìm cậu.
- Rất khẩn cấp sao?
Đậu Long nói.
- Đúng vậy, rất khẩn cấp, liên quan đến chuyện con đường bán đồ ăn của khoa học Phi Long các cậu.
Đậu Kiến Huy nói:
- Nơi này hiện tại xảy ra chút phiền toái, tôi phải mau sớm gặp cậu, nếu không xảy ra nhiễu loạn lớn.
- Con đường bán đồ ăn?
Hai đầu lông mày Đậu Long hiện lên vẻ lo lắng, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười:
- Đậu chủ nhiệm, vậy chúng ta hãy gặp ở chỗ cũ, tôi muốn nghe xem quản ủy hội các anh muốn làm gì?
- Tốt! Một lát gặp!
Đậu Kiến Huy nói.
Sau khi Đậu Long cúp điện thoại, nhắm mắt trầm tư, nói với Hạ Kiếm Đường:
- Chuyện của công ty du lịch Đệ Nhất tôi sẽ không đi quản, tôi chỉ phụ trách chia hoa hồng, hiện tại cậu chính là xã trưởng của công ty du lịch Đệ Nhất, về phần những chuyện lặt vặt, cậu tự mình quyết định là được. Nếu thật sự làm không được hãy tìm tôi. Trước đó, công ty du lịch Đệ Nhất sẽ do một mình cậu quản lý.
- Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ kinh doanh công ty du lịch Đệ Nhất phát đạt!
Hạ Kiếm Đường nhất thời hớn hở nói.
Nói xong lời này Đậu Long liền đứng dậy rời khỏi công ty du lịch Đệ Nhất, sau khi hắn ngồi lên xe, lấy điện thoại di động ra trực tiếp nhấn số gọi đi.
- Chuyện có thể có biến, tạm thời đừng gây chuyện lộn xộn, chờ tin của tôi.
Sau khi gọi điện thoại xong, trên mặt Đậu Long lộ ra một nụ cười thú vị:
- Tô Mộc, một chủ nhiệm quản ủy hội cũng muốn chơi với tôi sao? Tốt nhất đừng ép tôi, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì....
Phòng làm việc thị trưởng.
Tô Mộc xuất hiện trước mặt Bạch Vi Dân, đối với vị thị trưởng này, Tô Mộc thật sự không biết rõ lắm, chẳng qua biết hắn là người của Thiệu Khôn, chuyện còn lại cũng không biết gì hết. Mặc dù nói không biết chuyện còn lại, nhưng Tô Mộc vẫn hiểu rõ một điều. Đó chính là ở thành phố Cổ Lan hôm nay, Bạch Vi Dân tuyệt đối là thị trưởng cường thế, trong thường ủy hội cũng nắm giữ quyền lực tuyệt đối, dám bức Lý Hưng Hoa không có cách nào phải vội vã điều động Tô Mộc tới đây.
Nói thật Tô Mộc cũng không phải là người thích ra bài không theo lẽ thường, giống như hiện tại, hắn quy củ đến đây báo cáo công việc với Bạch Vi Dân. Dù sao bất kể nói thế nào, hắn là chủ nhiệm quản ủy hội, cũng nên đến trình diện Bạch Vi Dân mới đúng.
Nếu trong vấn đề này, bị người ta bắt được gót chân A-sin, đến lúc đó Tô Mộc mới thật sự đau khổ cũng không dám nói ra.
- Bạch thị trưởng, bản kế hoạch này là tôi chuẩn bị thực hành ở khu Cao Khai, xin ngài xem qua.
Tô Mộc cung kính nói.
Bạch Vi Dân nhận lấy tài liệu, gõ ngón tay, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Tô chủ nhiệm quả nhiên là thanh niên tài tuấn, mới vừa đến không được mấy ngày, đã chế định ra một bản kế hoạch như vậy, thật sự rất khá. Nếu những lãnh đạo của quản ủy hội, đều có khả năng giống như là Tô chủ nhiệm, như vậy khu Cao Khai đã sớm phát triển, Tô chủ nhiệm, cậu nói có đúng không?
Tô chủ nhiệm, cách gọi này, để lộ ra Bạch Vi Dân cố ý kéo dài khoảng cách. Phải biết rằng ngay cả Lý Hưng Hoa cũng gọi thẳng tên Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc cũng không để ý cái này, mà sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Vi Dân, liền vội vàng nói:
- Các đồng chí của quản ủy hội cũng rất phối hợp với công tác của tôi, nếu không tôi cũng không thể chế định ra bản kế hoạch nhanh như vậy.
Buồn cười! Nếu thật sự tin lời Bạch Vi Dân nói, Tô Mộc mới là bị lừa. Cái gì gọi là các lãnh đạo còn lại của quản ủy hội đều có khả năng giống như hắn? Lời này ý nghĩa những người còn lại đều là hạng vô năng chứ gì. Nếu lời này truyền đi, bị những người kia cho là Tô Mộc đang công khai tố cáo bọn họ trước mặt Bạch Vi Dân, cho dù hắn có lòng muốn động đến ban lãnh đạo quản ủy hội khu Cao Khai, cũng gặp được lực cản rất lớn.
Câu trả lời của Tô Mộc giống như đã sớm nằm trong dự liệu của Bạch Vi Dân, hắn chỉ cười nhạt cũng không có ý tứ tiếp tục hỏi tới:
- Nói một chút xem, trong bản kế hoạch này cậu muốn làm gì ở khu Cao Khai?
- Thị trưởng, tôi muốn nói là, hiện tại tình hình đất đai bên trong khu Cao Khai thật sự hỗn loạn, một số diện tích đất lúc trước ký kết với các xí nghiệp, đến hiện tại vẫn chưa được sử dụng tốt, tất cả bọn họ đều tồn tại tình huống làm trái quy định. Trong mấy xí nghiệp đó, khoa học Phi Long là chiếm diện tích nhiều nhất. Nếu xí nghiệp này là xí nghiệp tiêu biểu của thành phố Cổ Lan chúng ta, tôi nghĩ, không biết có thể thông qua khoa học Phi Long làm tấm gương, trả lại tất cả diện tích đất không tuân theo quy định cho quản ủy hội khu Cao Khai. Chỉ cần có những thổ địa này, tôi nghĩ tôi có thể ra tay tiến hành hành động.
Đây là điểm thay đổi đầu tiên trong bản kế hoạch, về phần điểm thứ hai, tôi nghĩ, có thể tiến hành chỉnh đốn tất cả thắng cảnh du lịch trong phạm vi khu Cao Khai hay không, thủ tiêu những quầy hàng trái pháp luật, đồng thời, tiến hành lập hồ sơ đối với tất cả cảnh điểm, tiến hành kế hoạch thống nhất hợp lý. Bởi vì những thắng cảnh du lịch kia chẳng những là thắng cảnh, trong đó còn có rất nhiều văn vật. Nếu bởi vì du lịch mà gây ra tổn hại, đến lúc đó sẽ là một việc vô cùng phiền toái. Cho nên tôi cho là rất cần thiết, tiến hành chỉnh đốn đại quy mô đối với các thắng cảnh du lịch.
Tô Mộc nói.
- Biện pháp cụ thể, tôi cho là có thể bắt tay vào làm mấy phương diện dưới đây...
Khi Tô Mộc đang báo cáo, Bạch Vi Dân đồng thời cũng âm thầm đánh giá Tô Mộc. Đối với vị cán bộ được trao đổi tới đây, thẳng thắn mà nói Bạch Vi Dân thật sự không biết rõ lai lịch của Tô Mộc, không rõ tại sao hắn có thể từ thành phố Thanh Lâm được trực tiếp điều động tới đây, còn trẻ như vậy đã chiếm cứ vị trí chủ nhiệm quản ủy hội, trở thành một cán bộ cấp chính xử....
Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa, điểm này Bạch Vi Dân có thể đoán được. Nhưng hắn không đoán ra, cho dù Lý Hưng Hoa muốn đề bạt Tô Mộc, cũng không có năng lực như thế. Phải biết rằng cán bộ cấp xử tuyệt đối không phải là nhân vật bất kỳ cán bộ cấp khoa nào có thể so sánh. Duới tình huống như thế, Tô Mộc còn trẻ như vậy đã có thể lên cấp trở thành cán bộ cấp chính xử, nếu nói không có chút cơ sở cường ngạnh, ai tin?
Chẳng qua cơ sở này rốt cuộc rơi vào nhà ai?
Nhưng từ cách Tô Mộc đang tiến hành báo cáo, có thể thấy hắn là một chủ nhiệm quản ủy hội hợp cách, tối thiểu hắn dám nghĩ tới những vấn đề này, hơn nữa còn là người đầu tiên dám nói ra tình hình dự trữ đất đai của khu Cao Khai trước mặt mình. Chẳng qua những vấn đề này theo Bạch Vi Dân thấy, là hết sức không cần thiết. Thổ địa của khu Cao Khai thổ địa không có không gian nào giá trị, kêu khoa học Phi Long trả lại toàn bộ để làm gì?
Thổ địa khoa học Phi Long hiện tại chiếm giữ, vẫn có thể mang đến chỗ tốt cho khu Cao Khai, nếu để phần thổ địa này bay mất, có thể nghĩ, quản ủy hội khu Cao Khai sẽ mất đi một số lớn thu nhập.
Chuyện như vậy bất cứ ai trong quản ủy hội cũng không muốn nhìn thấy!
Tô Mộc à, cậu thật sự quá non rồi. So với những thứ trong bản kế hoạch này, cậu nên coi trọng làm thế nào để thu hút đầu tư vào khu Cao Khai, chỉ có như vậy cậu mới có thể chân chính sử dụng những thổ địa này, cái này còn hữu dụng hơn là chỉnh đốn tình hình dự trữ thổ địa gì đấy.
Nghĩ tới đây, Bạch Vi Dân liền thừa dịp sơ hở, trực tiếp cắt đứt lời nói của Tô Mộc...:
- Tô chủ nhiệm, bản kế hoạch này của cậu đúng là không tệ, nhưng cậu phải biết rằng có đôi khi có một số việc xử lý, phải biết phân nặng nhẹ. Hiện tại khu Cao Khai có tình trạng gì, tôi nghĩ không cần tôi nhiều lời trong khoảng thời gian qua cậu cũng biết. Thượng cấp trao đổi cậu tới đây, là coi trọng cậu, ngươi không thể phụ lại phần coi trọng này. Vấn đề của khu Cao Khai, cũng không phải là vấn đề thổ địa và cảnh điểm, việc cậu cần làm chính là nghĩ biện pháp, thu hút đầu tư tốt hơn, chỉ có như vậy mới có thể làm cho khu Cao Khai chân chính phát triển. Cậu nói có đúng không?
Lời nói của Bạch Vi Dân nghe vào tai Tô Mộc không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, trái tim từ lúc đi vào phòng làm việc ban đầu đã không có buông lỏng, lúc này đột nhiên căng thẳng. Bạch Vi Dân, quả nhiên không chào đón mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.