Chương 1087: Thiếu nữ mất tích
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 1090: Thiếu nữ mất tích
Trên thế giới này không có bức tường nào gió không lọt qua được, chỉ cần anh làm chuyện gì, bất kể thời gian dài ngắn, đến cuối cùng đều sẽ bị lật ra. Mặc dù nói như vậy có chút phiền toái, nhưng phiền toái cũng không thể phủ nhận sự thật này. Mặc dù theo thời gian, một số chuyện giấu diếm sẽ biến mất trong lịch sử, cuối cùng mất đi chân tướng. Nhưng phải biết rằng ở hiện tại, chuyện như vậy thật sự sẽ không xuất hiện, tối thiểu ở chỗ Tô Mộc.
Khi Tô Mộc vừa tiễn La Giai Vân, định nghỉ ngơi một lát, Sở Tranh lại báo Trâu Nhất Khoa đến đây rồi. Khi nghe thấy cái tên Trâu Nhất Khoa, nụ cười trên khóe miệng Tô Mộc càng phát ra nhu hòa. Xem ra sáng nay thật sự nhiều việc, những người này đều muốn tới báo cáo công việc trước hội nghị xử lý thường vụ huyện trưởng tiến hành trưa nay sao? Nếu như vậy, cho dù Tô Mộc có chút mệt mỏi, cũng sẽ cao hứng. Có người đến đây, đã nói rõ quyền lực của Tô Mộc đang ngày càng tăng lên.
Tô huyện trưởng!
Phó huyện trưởng Trâu, ngồi đi!
Sau mấy lời dạo đầu đơn giản, sắc mặt Trâu Nhất Khoa xuất hiện vẻ do dự, sau đó rất quyết đoán ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, trầm giọng nói:
Tô huyện trưởng, tôi biết từ khi ngài tiền nhiệm đến nay, tôi không chủ động đến báo cáo công việc là thất trách và thất lễ của tôi, hôm nay tôi cũng muốn xin lỗi ngài. Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm trễ nãi bất kỳ công việc gì ngài phân phó!
Lại là một người chủ động tỏ thái độ!
Xem ra bên phía Dương Vinh có hiệu lực rồi!
Đây chính là kết quả Tô Mộc muốn có, một trụ sở hoa cảnh ném ra có thể đạt được hiệu quả gì, trong lòng Tô Mộc đã có tính toán. Ngay sau đó mình sẽ trình diễn một loạt động tác làm người ta hoa mắt, tất cả đều có mục đích rõ ràng. Hắn không tin ném ra nhiều miếng thịt béo như vậy, lại không có ai để ý. Đừng nói là những người trong chính quyền huyện, cho dù là đám thường ủy huyện ủy, đối mặt với đại thủ bút của Tô Mộc, tuyệt đối cũng không ngăn cản nổi hấp dẫn.
Chẳng qua thái độ của Trâu Nhất Khoa cũng rất quyết đoán!
Phó huyện trưởng Trâu, chúng ta đều là thành viên trong chính quyền, cần ủng hộ lẫn nhau, giải quyết công việc chung. Về phần những chuyện còn lại, tạm thời không cần để ý.
Tô Mộc mỉm cười đưa tới một điếu thuốc.
Có hút không?
Đa tạ huyện trưởng!
Trâu Nhất Khoa nhận lấy, vẻ mặt ngưng trọng nói:
Tô huyện trưởng. Lần này tôi tới đây ngoài xin lỗi ngài, còn có chuyện muốn báo cáo với ngài, hi vọng ngài có thể trả lại cho dân chúng huyện Hoa Hải chúng ta một công đạo!
Lời này mới vừa nói ra, làm cho Tô Mộc lập tức nhướng mày, lời này là có ý gì? Trâu Nhất Khoa vừa tới đã nói như vậy, chẳng lẽ muốn bức vua thoái vị sao? Nhưng không giống như vậy, hay là Trâu Nhất Khoa thật sự có chuyện gì?
Phó huyện trưởng Trâu. Đồng chí muốn nói gì? Cứ nói thẳng đi!
Tô Mộc nói.
Tô huyện trưởng, là như vậy, ngài cũng biết, tôi chính là phân quản Hắc Tước trấn của huyện Hoa Hải!
Trâu Nhất Khoa nói.
Đúng, cái này tôi biết!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tôi muốn báo cáo với ngài chuyện có liên quan đến Hắc Tước trấn, Tô huyện trưởng, một tháng trước, khi ngài còn chưa tiền nhiệm. Hắc Tước trấn từng tổ chức một hoạt động tuyển công nhân của thị ủy, tổ chức một tiểu đoàn đội hai mươi người. Trong đoàn đội này tất cả đều là những cô gái xinh đẹp mười tám mười chín tuổi. Lúc ấy sở lao động thành phố có công văn, nói là sẽ tiến hành huấn luyện các cô ấy, chỉ cần huấn luyện vượt qua kiểm tra, tất cả đều sẽ được an bài công việc.
Trâu Nhất Khoa nhìn vẻ mặt Tô Mộc, nói tiếp.
Ngài cũng biết, chuyện như vậy ở huyện Hoa Hải chúng ta là chuyện tốt, tài nguyên lao động vốn nhiều, công việc lại không dẽ tìm, hiện tại sở lao động thành phố công khai công văn như vậy, còn cử hành hoạt động như vậy, mặc dù trong lúc huấn luyện cần nộp một khoản phí nhất định, nhưng một số gia đình ở Hắc Tước trấn vẫn cắn răng cầm số tiền đó đi nộp. Thời gianh huấn luyện là hai tuần lễ, sau khi huấn luyện, đích xác là những cô gái đó cũng được an bài công việc.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này! Bởi vì chỉ có mười cô gái được sắp xếp công việc, còn lại mười người không có tin tức gì. Cho dù là mười cô gái được sắp xếp công việc cũng rất kém cỏi, đều là rửa chén bát trong tiệm cơm. Ngài nói nếu là rửa chén bát, còn cần sở lao động thành phố huấn luyện hay không? Hơn nữa điều này cũng không giống với hạng mục quy định lao động trong công văn lúc trước!
Dĩ nhiên chuyện này vẫn chưa trọng yếu, dù sao mười người này đều trở về rồi, tất cả đều trở lại Hắc Tước trấn. Chuyện làm tôi lo lắng chính là mười cô gái còn lại. Cho tới bây giờ, mười người này vẫn chưa có ai liên hệ với gia đình, đã hơn mười ngày rồi, vẫn không có một chút tin tức. Đến sở lao động thành phố tìm bọn hắn đòi giải thích, hỏi những cô gái đó ở chỗ nào, sở lao động thành phố lại trực tiếp xô đẩy, nói các nàng bị sa thải, trong lúc huấn luyện không tuân thủ quy định, đã sớm rời khỏi lớp huấn luyện, không có bất cứ quan hệ nào với sở lao động thành phố.
Càng tức giận hơn là, sở lao động thành phố lại trực tiếp phủi bỏ trách nhiệm với lớp huấn luyện, nói bọn họ chẳng qua chịu trách nhiệm tham gia, hoàn toàn không biết lớp huấn luyện vận hành như thế nào. Đây rõ ràng là lời bịa đặt, trên công văn rõ ràng nói bọn họ là đơn vị chủ quản. Dĩ nhiên những chuyện này cũng đã xảy ra, chúng tôi cũng lười đi truy cứu. Hiện tại chúng tôi chỉ muốn tìm được tung tích của mười cô gái kia.
Phải biết rằng gia đình của các nàng cũng bắt đầu vì chuyện này mà bôn ba khắp nơi, ban đầu bọn họ cũng cho rằng trong lúc huấn luyện, không được gọi điện thoại, nhưng bây giờ chuyện đã qua nhiều ngày như vậy, bọn họ tìm khắp nơi, cũng không thấy tung tích. Ngài nói bọn họ có thể không nóng nảy sao được? Huyện trưởng, tôi cũng vì chuyện này mà không biết liên lạc với sở lao động thành phố bao nhiêu lần, nhưng bọn họ dám trực tiếp thoái thác. Ngài nói chuyện này phải làm sao bây giờ? Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, tôi sợ rằng gia đình của mười cô gái kia, thật sự sẽ gây chuyện đấy!
Tô Mộc hết sức yên tĩnh nghe Trâu Nhất Khoa kể, vẻ mặt đã bắt đầu biến thành âm trầm. Trực giác nói cho Tô Mộc chuyện này có gì cổ quái, hai mươi cô gái, trở về mười người, mười người khác không biết tung tích. Sở lao động thành phố vốn phân quản chuyện này, nhưng bây giờ lại trực tiếp thoái thác trách nhiệm. Gia đình của các cô gái tìm năm ngày, cũng không có dấu vết nào, đủ loại dấu hiệu đã nói rõ vấn đề không đơn giản.
Cho dù chuyện này không phải phát sinh ở huyện Hoa Hải, nếu Tô Mộc gặp phải cũng sẽ quản , chớ nói chi hiện tại mười cô gái này đều là người của huyện Hoa Hải, là dân chúng dưới cai quản của Tô Mộc. Nếu các nàng xảy ra vấn đề gì…, Tô Mộc làm sao ăn nói với gia đình của bọn họ?
Báo cảnh sát chưa?
Tô Mộc hỏi.
Báo rồi, chẳng những ở trong huyện, mà còn báo cảnh sát khắp các thành phố, nhưng vô dụng, vẫn không có tung tích của các nàng.
Trâu Nhất Khoa gấp gáp nói:
Tô huyện trưởng, chuyện này tôi thật sự sắp không trụ được rồi, lúc trước tôi có báo cáo với Lý bí thư, nàng nói chuyện này là tôi làm, muốn tôi toàn quyền chịu trách nhiệm. Tôi hiện tại cũng muốn chịu trách nhiệm, tôi không chịu trách nhiệm được sao? Nhưng quan trọng là những thiếu nữ này đều đang tuổi mới lớn, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, tôi làm sao ăn nói với gia đình của bọn họ? Cho dù không có chuyện gì, cho dù các nàng bị làm nhục, tôi phải làm gì bây giờ?
Nói đến đây, Trâu Nhất Khoa như sắp phát điên, hai mắt hắn ướt át, có thể thấy được áp lực mà hắn gánh chịu không hề nhẹ. Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết…, Trâu Nhất Khoa thật sự sẽ bị đè bẹp. Hơn nữa phải biết rằng trong mười cô bé mất tích, có cả người thân của Trâu Nhất Khoa.
Lý Tuyển mặc kệ?
Nghe thấy tin tức này, chân mày Tô Mộc càng phát ra nhíu chặt, Lý Tuyển rút cuộc có ý gì? Xảy ra chuyện như vậy, nàng lại muốn tìm một người đổ trách nhiệm xử lý, đây là thái độ gì? Đây là cách làm một bí thư huyện ủy nên có sao? Hay là sau chuyện này, cất giấu tấm màn đen, lớn đến mức Lý Tuyển cũng không dám đụng vào.
Phó huyện trưởng Trâu, mười cô gái trở về, có phải tương đối xấu xí hay không?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
Trâu Nhất Khoa giống như đã sớm biết Tô Mộc có thể hỏi như vậy, trực tiếp lấy ra một xấp hình trong cặp công văn bên cạnh:
Tô huyện trưởng, đây là hình ảnh của hai mươi thiếu nữ, giống như ngài hỏi, mười cô gái mất tích đích xác là xinh đẹp nhất.
Trên thế giới này không có bức tường nào gió không lọt qua được, chỉ cần anh làm chuyện gì, bất kể thời gian dài ngắn, đến cuối cùng đều sẽ bị lật ra. Mặc dù nói như vậy có chút phiền toái, nhưng phiền toái cũng không thể phủ nhận sự thật này. Mặc dù theo thời gian, một số chuyện giấu diếm sẽ biến mất trong lịch sử, cuối cùng mất đi chân tướng. Nhưng phải biết rằng ở hiện tại, chuyện như vậy thật sự sẽ không xuất hiện, tối thiểu ở chỗ Tô Mộc.
Khi Tô Mộc vừa tiễn La Giai Vân, định nghỉ ngơi một lát, Sở Tranh lại báo Trâu Nhất Khoa đến đây rồi. Khi nghe thấy cái tên Trâu Nhất Khoa, nụ cười trên khóe miệng Tô Mộc càng phát ra nhu hòa. Xem ra sáng nay thật sự nhiều việc, những người này đều muốn tới báo cáo công việc trước hội nghị xử lý thường vụ huyện trưởng tiến hành trưa nay sao? Nếu như vậy, cho dù Tô Mộc có chút mệt mỏi, cũng sẽ cao hứng. Có người đến đây, đã nói rõ quyền lực của Tô Mộc đang ngày càng tăng lên.
Tô huyện trưởng!
Phó huyện trưởng Trâu, ngồi đi!
Sau mấy lời dạo đầu đơn giản, sắc mặt Trâu Nhất Khoa xuất hiện vẻ do dự, sau đó rất quyết đoán ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, trầm giọng nói:
Tô huyện trưởng, tôi biết từ khi ngài tiền nhiệm đến nay, tôi không chủ động đến báo cáo công việc là thất trách và thất lễ của tôi, hôm nay tôi cũng muốn xin lỗi ngài. Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm trễ nãi bất kỳ công việc gì ngài phân phó!
Lại là một người chủ động tỏ thái độ!
Xem ra bên phía Dương Vinh có hiệu lực rồi!
Đây chính là kết quả Tô Mộc muốn có, một trụ sở hoa cảnh ném ra có thể đạt được hiệu quả gì, trong lòng Tô Mộc đã có tính toán. Ngay sau đó mình sẽ trình diễn một loạt động tác làm người ta hoa mắt, tất cả đều có mục đích rõ ràng. Hắn không tin ném ra nhiều miếng thịt béo như vậy, lại không có ai để ý. Đừng nói là những người trong chính quyền huyện, cho dù là đám thường ủy huyện ủy, đối mặt với đại thủ bút của Tô Mộc, tuyệt đối cũng không ngăn cản nổi hấp dẫn.
Chẳng qua thái độ của Trâu Nhất Khoa cũng rất quyết đoán!
Phó huyện trưởng Trâu, chúng ta đều là thành viên trong chính quyền, cần ủng hộ lẫn nhau, giải quyết công việc chung. Về phần những chuyện còn lại, tạm thời không cần để ý.
Tô Mộc mỉm cười đưa tới một điếu thuốc.
Có hút không?
Đa tạ huyện trưởng!
Trâu Nhất Khoa nhận lấy, vẻ mặt ngưng trọng nói:
Tô huyện trưởng. Lần này tôi tới đây ngoài xin lỗi ngài, còn có chuyện muốn báo cáo với ngài, hi vọng ngài có thể trả lại cho dân chúng huyện Hoa Hải chúng ta một công đạo!
Lời này mới vừa nói ra, làm cho Tô Mộc lập tức nhướng mày, lời này là có ý gì? Trâu Nhất Khoa vừa tới đã nói như vậy, chẳng lẽ muốn bức vua thoái vị sao? Nhưng không giống như vậy, hay là Trâu Nhất Khoa thật sự có chuyện gì?
Phó huyện trưởng Trâu. Đồng chí muốn nói gì? Cứ nói thẳng đi!
Tô Mộc nói.
Tô huyện trưởng, là như vậy, ngài cũng biết, tôi chính là phân quản Hắc Tước trấn của huyện Hoa Hải!
Trâu Nhất Khoa nói.
Đúng, cái này tôi biết!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tôi muốn báo cáo với ngài chuyện có liên quan đến Hắc Tước trấn, Tô huyện trưởng, một tháng trước, khi ngài còn chưa tiền nhiệm. Hắc Tước trấn từng tổ chức một hoạt động tuyển công nhân của thị ủy, tổ chức một tiểu đoàn đội hai mươi người. Trong đoàn đội này tất cả đều là những cô gái xinh đẹp mười tám mười chín tuổi. Lúc ấy sở lao động thành phố có công văn, nói là sẽ tiến hành huấn luyện các cô ấy, chỉ cần huấn luyện vượt qua kiểm tra, tất cả đều sẽ được an bài công việc.
Trâu Nhất Khoa nhìn vẻ mặt Tô Mộc, nói tiếp.
Ngài cũng biết, chuyện như vậy ở huyện Hoa Hải chúng ta là chuyện tốt, tài nguyên lao động vốn nhiều, công việc lại không dẽ tìm, hiện tại sở lao động thành phố công khai công văn như vậy, còn cử hành hoạt động như vậy, mặc dù trong lúc huấn luyện cần nộp một khoản phí nhất định, nhưng một số gia đình ở Hắc Tước trấn vẫn cắn răng cầm số tiền đó đi nộp. Thời gianh huấn luyện là hai tuần lễ, sau khi huấn luyện, đích xác là những cô gái đó cũng được an bài công việc.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này! Bởi vì chỉ có mười cô gái được sắp xếp công việc, còn lại mười người không có tin tức gì. Cho dù là mười cô gái được sắp xếp công việc cũng rất kém cỏi, đều là rửa chén bát trong tiệm cơm. Ngài nói nếu là rửa chén bát, còn cần sở lao động thành phố huấn luyện hay không? Hơn nữa điều này cũng không giống với hạng mục quy định lao động trong công văn lúc trước!
Dĩ nhiên chuyện này vẫn chưa trọng yếu, dù sao mười người này đều trở về rồi, tất cả đều trở lại Hắc Tước trấn. Chuyện làm tôi lo lắng chính là mười cô gái còn lại. Cho tới bây giờ, mười người này vẫn chưa có ai liên hệ với gia đình, đã hơn mười ngày rồi, vẫn không có một chút tin tức. Đến sở lao động thành phố tìm bọn hắn đòi giải thích, hỏi những cô gái đó ở chỗ nào, sở lao động thành phố lại trực tiếp xô đẩy, nói các nàng bị sa thải, trong lúc huấn luyện không tuân thủ quy định, đã sớm rời khỏi lớp huấn luyện, không có bất cứ quan hệ nào với sở lao động thành phố.
Càng tức giận hơn là, sở lao động thành phố lại trực tiếp phủi bỏ trách nhiệm với lớp huấn luyện, nói bọn họ chẳng qua chịu trách nhiệm tham gia, hoàn toàn không biết lớp huấn luyện vận hành như thế nào. Đây rõ ràng là lời bịa đặt, trên công văn rõ ràng nói bọn họ là đơn vị chủ quản. Dĩ nhiên những chuyện này cũng đã xảy ra, chúng tôi cũng lười đi truy cứu. Hiện tại chúng tôi chỉ muốn tìm được tung tích của mười cô gái kia.
Phải biết rằng gia đình của các nàng cũng bắt đầu vì chuyện này mà bôn ba khắp nơi, ban đầu bọn họ cũng cho rằng trong lúc huấn luyện, không được gọi điện thoại, nhưng bây giờ chuyện đã qua nhiều ngày như vậy, bọn họ tìm khắp nơi, cũng không thấy tung tích. Ngài nói bọn họ có thể không nóng nảy sao được? Huyện trưởng, tôi cũng vì chuyện này mà không biết liên lạc với sở lao động thành phố bao nhiêu lần, nhưng bọn họ dám trực tiếp thoái thác. Ngài nói chuyện này phải làm sao bây giờ? Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, tôi sợ rằng gia đình của mười cô gái kia, thật sự sẽ gây chuyện đấy!
Tô Mộc hết sức yên tĩnh nghe Trâu Nhất Khoa kể, vẻ mặt đã bắt đầu biến thành âm trầm. Trực giác nói cho Tô Mộc chuyện này có gì cổ quái, hai mươi cô gái, trở về mười người, mười người khác không biết tung tích. Sở lao động thành phố vốn phân quản chuyện này, nhưng bây giờ lại trực tiếp thoái thác trách nhiệm. Gia đình của các cô gái tìm năm ngày, cũng không có dấu vết nào, đủ loại dấu hiệu đã nói rõ vấn đề không đơn giản.
Cho dù chuyện này không phải phát sinh ở huyện Hoa Hải, nếu Tô Mộc gặp phải cũng sẽ quản , chớ nói chi hiện tại mười cô gái này đều là người của huyện Hoa Hải, là dân chúng dưới cai quản của Tô Mộc. Nếu các nàng xảy ra vấn đề gì…, Tô Mộc làm sao ăn nói với gia đình của bọn họ?
Báo cảnh sát chưa?
Tô Mộc hỏi.
Báo rồi, chẳng những ở trong huyện, mà còn báo cảnh sát khắp các thành phố, nhưng vô dụng, vẫn không có tung tích của các nàng.
Trâu Nhất Khoa gấp gáp nói:
Tô huyện trưởng, chuyện này tôi thật sự sắp không trụ được rồi, lúc trước tôi có báo cáo với Lý bí thư, nàng nói chuyện này là tôi làm, muốn tôi toàn quyền chịu trách nhiệm. Tôi hiện tại cũng muốn chịu trách nhiệm, tôi không chịu trách nhiệm được sao? Nhưng quan trọng là những thiếu nữ này đều đang tuổi mới lớn, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, tôi làm sao ăn nói với gia đình của bọn họ? Cho dù không có chuyện gì, cho dù các nàng bị làm nhục, tôi phải làm gì bây giờ?
Nói đến đây, Trâu Nhất Khoa như sắp phát điên, hai mắt hắn ướt át, có thể thấy được áp lực mà hắn gánh chịu không hề nhẹ. Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết…, Trâu Nhất Khoa thật sự sẽ bị đè bẹp. Hơn nữa phải biết rằng trong mười cô bé mất tích, có cả người thân của Trâu Nhất Khoa.
Lý Tuyển mặc kệ?
Nghe thấy tin tức này, chân mày Tô Mộc càng phát ra nhíu chặt, Lý Tuyển rút cuộc có ý gì? Xảy ra chuyện như vậy, nàng lại muốn tìm một người đổ trách nhiệm xử lý, đây là thái độ gì? Đây là cách làm một bí thư huyện ủy nên có sao? Hay là sau chuyện này, cất giấu tấm màn đen, lớn đến mức Lý Tuyển cũng không dám đụng vào.
Phó huyện trưởng Trâu, mười cô gái trở về, có phải tương đối xấu xí hay không?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
Trâu Nhất Khoa giống như đã sớm biết Tô Mộc có thể hỏi như vậy, trực tiếp lấy ra một xấp hình trong cặp công văn bên cạnh:
Tô huyện trưởng, đây là hình ảnh của hai mươi thiếu nữ, giống như ngài hỏi, mười cô gái mất tích đích xác là xinh đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.