Chương 184: Tính kế. (2)
Ẩn Vi Giả
26/09/2015
Tổ lãnh đạo quản giáo? Hay là nguyên nhân mình phải đến huyện thành lúc này? Chẳng lẽ Triệu Thụy An đã quyết tâm phải trích quả đào, muốn trở mặt với Nhiếp Việt, nhất định đòi thành lập tổ lãnh đạo sao? Nếu thật sự là như vậy…
Tâm tư Tô Mộc xoay chuyển thật nhanh, không ngừng phân tích cả sự kiện, trong bầu không khí trầm mặc, rất nhanh đã đi tới đại viện huyện ủy. Trước khi xuống xe, vẻ nghi hoặc trên mặt Tô Mộc đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng trầm ổn.
- Đoạn Bằng, sau này nếu cần nói chuyện thì cứ nói, không cần che giấu, tôi sẽ không trách anh.
Tô Mộc nói.
- Dạ, ông chủ!
Đoạn Bằng gật gật đầu, hắn xuất thân từ trinh sát binh, mặc dù không quen thuộc tranh đấu quan trường, nhưng cũng không ngu ngốc, biết nên giữ gìn Tô Mộc thì mình cũng phải đi làm.
Tô Mộc rất nhanh đi vào phòng làm việc của Nhiếp Việt, Trữ Hạo rót trà xong mỉm cười rời đi, lưu không gian lại cho hai người. Nhiếp Việt cười ném hộp thuốc lá cho Tô Mộc:
- Hút đi, dì của cậu quản thật nghiêm, ở nhà tôi đừng mong hút được điếu nào, bỏ gói thuốc chỗ tôi chỉ lãng phí, cho cậu đó.
- Hắc hắc, lãnh đạo, ngài đã cho thì hào phóng một chút, chỉ một hộp thì tính cái gì. Vạn nhất bị dì nhìn thấy, ngài phải xui xẻo.
Tô Mộc cười nói.
Lời này nếu bị người ngoài nghe được nhất định cảm thấy khiếp sợ, Tô Mộc lại dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Nhiếp Việt. Nhưng Nhiếp Việt lại không hề có chút ý tứ trách móc. Quan hệ giữa hắn cùng Tô Mộc đã trải qua khảo nghiệm, không phải nói người nào cũng có thể ly gián. Hơn nữa Nhiếp Việt hiểu rõ bối cảnh của Tô Mộc, đây chính là có thể thông thiên, làm tốt quan hệ với Tô Mộc nói không chuẩn ngày nào đó có thể dùng tới.
- Tiểu tử!
Nhiếp Việt khẽ cười, thoải mái rít một hơi thuốc, thần sắc bắt đầu ngưng trọng:
- Ngày hôm nay trong buổi họp Triệu chủ tịch nói muốn thành lập tổ lãnh đạo quản giáo trấn Hắc Sơn, việc này cậu thấy thế nào?
- Lãnh đạo, kỳ thật việc này nếu muốn thật sự tính kỹ, tất nhiên là không ngăn cản được, dù sao đây nằm trong quyền lực cùng trách nhiệm của chủ tịch huyện. Mà nếu đã không ngăn được, chi bằng biết thời biết thế.
Tô Mộc chậm rãi nói.
- Ý của cậu muốn nói?
Nhiếp Việt cười hỏi.
- Lãnh đạo, trong lòng ngài đã có ý định, đừng tiếp tục đùa tôi.
Tô Mộc đột nhiên nói.
- Cậu…ha ha!
Nhiếp Việt thoáng ngẩn người sau đó bật cười:
- Được rồi, trở về chờ tin tức đi!
- Dạ!
Tô Mộc nói xong liền đứng dậy rời đi.
Nhiếp Việt nhìn theo bóng lưng của hắn, nụ cười trên mặt càng sáng hơn, Tô Mộc thật sự rất thông minh, mấu chốt là rất có nhận thức với cách thức quan trường, chỉ nghe câu hỏi của mình liền biết mình đã sớm có kế hoạch. Đáng tiếc mình không có con trai, nếu không cũng khuyến khích kết giao với Tô Mộc làm thân thêm quan hệ.
Khoan đã, mình không có con trai, nhưng mình có con gái. Nghe nói tiểu tử Tô Mộc học tập thành tích không tệ, hơn nữa năm đó còn là trạng nguyên, nếu như có thể…
Trong lòng Nhiếp Việt rất nhanh đã quyết định chủ ý.
Tô Mộc cũng không biết ý nghĩ trong lòng Nhiếp Việt, hắn rời khỏi đại viện huyện ủy, vừa đi lên xe đột nhiên di động vang lên, vừa chuyển máy nghe được thanh âm, sắc mặt đột nhiên căng thẳng.
- Sư huynh, anh nói anh tới Thanh Lâm sao?
Tô Mộc giật mình hô.
Người mà hắn gọi sư huynh chỉ có một người, chính là môn sinh đắc ý của Ngô Thanh Nguyên, hiện tại nhậm chức phó cục trưởng địa khu kinh tế Ủy ban cải cách và phát triển trung ương Trịnh Kinh Luân.
- Như thế nào? Không được sao?
Trịnh Kinh Luân mỉm cười hỏi.
- Được, đương nhiên là được. Thế nào? Sư huynh, lần này anh tới đây là vì công vụ hay việc tư? Hiện tại anh ở đâu? Tôi qua tìm anh được không? Thuận tiện mời anh dùng cơm tẩy trần.
Tô Mộc cười nói.
- Lần này tôi tới đây là vì chút việc tư, cậu đừng hưng sư động chúng. Như vậy đi, hiện tại tôi đang ở Thanh Lâm, tối nay cậu tới đây cùng ăn cơm, đến lúc đó giới thiệu cho cậu nhận thức một người.
Trịnh Kinh Luân tùy ý nói.
- Được, tôi sẽ tới đúng giờ!
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại.
Vì sao Trịnh Kinh Luân lại tới Thanh Lâm? Còn nói là vì việc tư? Thật vậy sao? Phải biết rằng làm tới chức vị như hắn, cho dù có việc tư cũng rất ít có cơ hội đi làm. Huống chi nghe ý tứ của Trịnh Kinh Luân, vẫn là âm thầm đi ra. Chẳng lẽ muốn cải trang vi hành? Là muốn nhìn xem tình huống hạng mục thực hiện mà mình tranh xuống ở Ủy ban cải cách và phát triển trung ương sao?
Mặc kệ, dù cho Trịnh Kinh Luân vì nguyên nhân gì, đối với chính mình đều không có chỗ xấu. Nếu hắn thật sự muốn ngáng chân mình, cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
So sánh với chuyện của Trịnh Kinh Luân, chuyện trước mắt của hắn có chút phiền phức.
Kỳ thật tâm tư của Nhiếp Việt thật dễ đoán, Tô Mộc nhờ quan bảng cũng nhìn thấu ý tưởng của Nhiếp Việt. Nếu ở trong hội nghị thường ủy hắn không công khai phản đối Triệu Thụy An, đã nói hắn cũng có ý tứ với biện pháp của Triệu Thụy An. Thứ nhất Nhiếp Việt không khả năng can thiệp quá nhiều vào công việc hàng ngày của ủy ban huyện, về phương diện khác hắn muốn thông qua tổ lãnh đạo quản giáo đem xúc tu đưa tới ủy ban huyện. Một cái đầm nước chết thì không cách nào đánh vỡ, Nhiếp Việt muốn phá vỡ ủy ban huyện nhất định phải làm đầm nước lặng này dao động.
Đương nhiên, càng trọng yếu hơn chính là Nhiếp Việt tin tưởng Tô Mộc, hắn biết hiện tại trấn Hắc Sơn hoàn toàn nằm trong tay Tô Mộc, chỉ cần Tô Mộc cường thế, chuyện của ba đại tập đoàn sẽ không xuất hiện dị thường. Chỉ cần ba tập đoàn duy trì ổn định, cho dù thành lập tổ lãnh đạo, không có tiền thì có ích lợi gì?
Lãnh đạo giám sát, nếu vậy giám sát là việc chính, lãnh đạo chỉ là tiếp theo. Dù sao đầu tư lớn như vậy, trong huyện cũng không dám tùy tiện động tới. Nếu thật sự lộn xộn phá hỏng cục diện trước mắt, đó mới là chuyện thật phiền phức.
- Nếu Nhiếp bí thư đã nói hắn sẽ an bài thì cứ nghe theo là được, chỉ cần không phá hỏng cục diện trấn Hắc Sơn, không ảnh hưởng kế hoạch mình định ra, như thế nào đều được.
Suy nghĩ cẩn thận xong chuyện này, Tô Mộc thư giãn cười. Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, còn chút thời gian mới tới giờ cơm, mà chiều nay hắn phải đi Thanh Lâm, thật hiển nhiên không còn thời gian quay về Hắc Sơn. Nhưng mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi, chỉ cần gọi điện báo cho Lâm Thần mình đi đâu là được. Nhưng thời gian kế tiếp nên làm gì đây?
- Đinh linh linh!
Đúng lúc này di động chợt vang lên, nhìn thấy tên trên màn hình khóe môi hắn chợt tươi cười, đang nghĩ ngợi nên đi đâu, lại có người chủ động đưa tới cửa.
- Quan nhân, tiểu nương tử nanh Hà hiện tại đang tắm rửa, chẳng lẽ anh không muốn chiếu cố một chút sao?
Thanh âm uể oải mang theo hương vị khiêu khích của Chu Từ nũng nịu vang lên.
- Tắm rửa? Vậy chuẩn bị sẵn sàng, đưa số phòng cho anh. Cứ như vậy.
Tô Mộc lưu loát cúp điện thoại.
- A! Thật sự tới sao!
Tâm tư Tô Mộc xoay chuyển thật nhanh, không ngừng phân tích cả sự kiện, trong bầu không khí trầm mặc, rất nhanh đã đi tới đại viện huyện ủy. Trước khi xuống xe, vẻ nghi hoặc trên mặt Tô Mộc đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng trầm ổn.
- Đoạn Bằng, sau này nếu cần nói chuyện thì cứ nói, không cần che giấu, tôi sẽ không trách anh.
Tô Mộc nói.
- Dạ, ông chủ!
Đoạn Bằng gật gật đầu, hắn xuất thân từ trinh sát binh, mặc dù không quen thuộc tranh đấu quan trường, nhưng cũng không ngu ngốc, biết nên giữ gìn Tô Mộc thì mình cũng phải đi làm.
Tô Mộc rất nhanh đi vào phòng làm việc của Nhiếp Việt, Trữ Hạo rót trà xong mỉm cười rời đi, lưu không gian lại cho hai người. Nhiếp Việt cười ném hộp thuốc lá cho Tô Mộc:
- Hút đi, dì của cậu quản thật nghiêm, ở nhà tôi đừng mong hút được điếu nào, bỏ gói thuốc chỗ tôi chỉ lãng phí, cho cậu đó.
- Hắc hắc, lãnh đạo, ngài đã cho thì hào phóng một chút, chỉ một hộp thì tính cái gì. Vạn nhất bị dì nhìn thấy, ngài phải xui xẻo.
Tô Mộc cười nói.
Lời này nếu bị người ngoài nghe được nhất định cảm thấy khiếp sợ, Tô Mộc lại dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Nhiếp Việt. Nhưng Nhiếp Việt lại không hề có chút ý tứ trách móc. Quan hệ giữa hắn cùng Tô Mộc đã trải qua khảo nghiệm, không phải nói người nào cũng có thể ly gián. Hơn nữa Nhiếp Việt hiểu rõ bối cảnh của Tô Mộc, đây chính là có thể thông thiên, làm tốt quan hệ với Tô Mộc nói không chuẩn ngày nào đó có thể dùng tới.
- Tiểu tử!
Nhiếp Việt khẽ cười, thoải mái rít một hơi thuốc, thần sắc bắt đầu ngưng trọng:
- Ngày hôm nay trong buổi họp Triệu chủ tịch nói muốn thành lập tổ lãnh đạo quản giáo trấn Hắc Sơn, việc này cậu thấy thế nào?
- Lãnh đạo, kỳ thật việc này nếu muốn thật sự tính kỹ, tất nhiên là không ngăn cản được, dù sao đây nằm trong quyền lực cùng trách nhiệm của chủ tịch huyện. Mà nếu đã không ngăn được, chi bằng biết thời biết thế.
Tô Mộc chậm rãi nói.
- Ý của cậu muốn nói?
Nhiếp Việt cười hỏi.
- Lãnh đạo, trong lòng ngài đã có ý định, đừng tiếp tục đùa tôi.
Tô Mộc đột nhiên nói.
- Cậu…ha ha!
Nhiếp Việt thoáng ngẩn người sau đó bật cười:
- Được rồi, trở về chờ tin tức đi!
- Dạ!
Tô Mộc nói xong liền đứng dậy rời đi.
Nhiếp Việt nhìn theo bóng lưng của hắn, nụ cười trên mặt càng sáng hơn, Tô Mộc thật sự rất thông minh, mấu chốt là rất có nhận thức với cách thức quan trường, chỉ nghe câu hỏi của mình liền biết mình đã sớm có kế hoạch. Đáng tiếc mình không có con trai, nếu không cũng khuyến khích kết giao với Tô Mộc làm thân thêm quan hệ.
Khoan đã, mình không có con trai, nhưng mình có con gái. Nghe nói tiểu tử Tô Mộc học tập thành tích không tệ, hơn nữa năm đó còn là trạng nguyên, nếu như có thể…
Trong lòng Nhiếp Việt rất nhanh đã quyết định chủ ý.
Tô Mộc cũng không biết ý nghĩ trong lòng Nhiếp Việt, hắn rời khỏi đại viện huyện ủy, vừa đi lên xe đột nhiên di động vang lên, vừa chuyển máy nghe được thanh âm, sắc mặt đột nhiên căng thẳng.
- Sư huynh, anh nói anh tới Thanh Lâm sao?
Tô Mộc giật mình hô.
Người mà hắn gọi sư huynh chỉ có một người, chính là môn sinh đắc ý của Ngô Thanh Nguyên, hiện tại nhậm chức phó cục trưởng địa khu kinh tế Ủy ban cải cách và phát triển trung ương Trịnh Kinh Luân.
- Như thế nào? Không được sao?
Trịnh Kinh Luân mỉm cười hỏi.
- Được, đương nhiên là được. Thế nào? Sư huynh, lần này anh tới đây là vì công vụ hay việc tư? Hiện tại anh ở đâu? Tôi qua tìm anh được không? Thuận tiện mời anh dùng cơm tẩy trần.
Tô Mộc cười nói.
- Lần này tôi tới đây là vì chút việc tư, cậu đừng hưng sư động chúng. Như vậy đi, hiện tại tôi đang ở Thanh Lâm, tối nay cậu tới đây cùng ăn cơm, đến lúc đó giới thiệu cho cậu nhận thức một người.
Trịnh Kinh Luân tùy ý nói.
- Được, tôi sẽ tới đúng giờ!
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại.
Vì sao Trịnh Kinh Luân lại tới Thanh Lâm? Còn nói là vì việc tư? Thật vậy sao? Phải biết rằng làm tới chức vị như hắn, cho dù có việc tư cũng rất ít có cơ hội đi làm. Huống chi nghe ý tứ của Trịnh Kinh Luân, vẫn là âm thầm đi ra. Chẳng lẽ muốn cải trang vi hành? Là muốn nhìn xem tình huống hạng mục thực hiện mà mình tranh xuống ở Ủy ban cải cách và phát triển trung ương sao?
Mặc kệ, dù cho Trịnh Kinh Luân vì nguyên nhân gì, đối với chính mình đều không có chỗ xấu. Nếu hắn thật sự muốn ngáng chân mình, cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
So sánh với chuyện của Trịnh Kinh Luân, chuyện trước mắt của hắn có chút phiền phức.
Kỳ thật tâm tư của Nhiếp Việt thật dễ đoán, Tô Mộc nhờ quan bảng cũng nhìn thấu ý tưởng của Nhiếp Việt. Nếu ở trong hội nghị thường ủy hắn không công khai phản đối Triệu Thụy An, đã nói hắn cũng có ý tứ với biện pháp của Triệu Thụy An. Thứ nhất Nhiếp Việt không khả năng can thiệp quá nhiều vào công việc hàng ngày của ủy ban huyện, về phương diện khác hắn muốn thông qua tổ lãnh đạo quản giáo đem xúc tu đưa tới ủy ban huyện. Một cái đầm nước chết thì không cách nào đánh vỡ, Nhiếp Việt muốn phá vỡ ủy ban huyện nhất định phải làm đầm nước lặng này dao động.
Đương nhiên, càng trọng yếu hơn chính là Nhiếp Việt tin tưởng Tô Mộc, hắn biết hiện tại trấn Hắc Sơn hoàn toàn nằm trong tay Tô Mộc, chỉ cần Tô Mộc cường thế, chuyện của ba đại tập đoàn sẽ không xuất hiện dị thường. Chỉ cần ba tập đoàn duy trì ổn định, cho dù thành lập tổ lãnh đạo, không có tiền thì có ích lợi gì?
Lãnh đạo giám sát, nếu vậy giám sát là việc chính, lãnh đạo chỉ là tiếp theo. Dù sao đầu tư lớn như vậy, trong huyện cũng không dám tùy tiện động tới. Nếu thật sự lộn xộn phá hỏng cục diện trước mắt, đó mới là chuyện thật phiền phức.
- Nếu Nhiếp bí thư đã nói hắn sẽ an bài thì cứ nghe theo là được, chỉ cần không phá hỏng cục diện trấn Hắc Sơn, không ảnh hưởng kế hoạch mình định ra, như thế nào đều được.
Suy nghĩ cẩn thận xong chuyện này, Tô Mộc thư giãn cười. Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, còn chút thời gian mới tới giờ cơm, mà chiều nay hắn phải đi Thanh Lâm, thật hiển nhiên không còn thời gian quay về Hắc Sơn. Nhưng mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi, chỉ cần gọi điện báo cho Lâm Thần mình đi đâu là được. Nhưng thời gian kế tiếp nên làm gì đây?
- Đinh linh linh!
Đúng lúc này di động chợt vang lên, nhìn thấy tên trên màn hình khóe môi hắn chợt tươi cười, đang nghĩ ngợi nên đi đâu, lại có người chủ động đưa tới cửa.
- Quan nhân, tiểu nương tử nanh Hà hiện tại đang tắm rửa, chẳng lẽ anh không muốn chiếu cố một chút sao?
Thanh âm uể oải mang theo hương vị khiêu khích của Chu Từ nũng nịu vang lên.
- Tắm rửa? Vậy chuẩn bị sẵn sàng, đưa số phòng cho anh. Cứ như vậy.
Tô Mộc lưu loát cúp điện thoại.
- A! Thật sự tới sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.