Chương 15: Tính toán
Ẩn Vi Giả
04/08/2015
- Khi anh làm phó trưởng trấn, chủ quản khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn tháng thứ nhất, anh gặp một chuyện làm mình suốt đời khó quên. Hiệu trưởng trường tiểu học Đại Liễu Thụ là người sinh ra trong dãy núi to này, là thầy giáo được thôn dân kính yêu nhất, Cổ Ninh Hán ngã xuống giảng đường ngay trước mặt anh.
- Biết không? Cổ hiệu trưởng mới ba mươi tám tuổi, đang trong thời kỳ hoàng kim cuộc đời, theo lý thì thân thể sẽ không bệnh đau gì. Nhưng vì đám nhỏ ở Trấn Hắc Sơn, Cổ hiệu trưởng từ bỏ cơ hội ở lại thị trấn, bất chấp tất cả quay về đây, từ đó dạy học hai mươi năm. Có biết tại sao Cổ hiệu trưởng xỉu ngay trong lớp không?
Tô Mộc tự hỏi tự đáp, không cho Diệp Tích cơ hội tiếp lời.
Trong làn khói thuốc, Tô Mộc tiếp tục bảo:
- Bởi vì thân thể không gì nên Thầy Cổ suy sụp. Mỗi tháng Thầy Cổ được phát chút tiền lương ít ỏi, Thầy Cổ tiếc không xài, trừ để lại một phần ra còn lại lấy mau sách, mua bút, mua bàn. Bình thường hễ rảnh rỗi là Thầy Cổ sẽ lên núi hái thổ sản mang lên trấn bán đổi tiền mua sách.
- Thầy Cổ từng té từ trên núi xuống, gãy chân phải. Thầy Cổ cắn răng tùy tiện chữa trong trạm y tế trên trấn rồi lại về trường dạy tiếp. Thân thể Thầy Cổ vốn kém, ăn tệ, ở nơi ẩm ướt âm u. Cái này anh đến trường học, cái ngày Thầy Cổ dạy tròn hai mươi năm, Thầy Cổ đã ngã xuống.
Diệp Tích giật mình kêu lên:
- Ngã xuống?
- Đúng vậy! Là ngã xuống!
Đôi mắt Tô Mộc sâu thẳm không giống sinh viên vừa tốt nghiệp một năm, hắn phát ra khí thế sâu trầm, chín chắn, đầy sức sát thương.
- Anh tự tay đưa thầy Cổ vào bệnh viện, mới phát hiện bệnh của thầy đã sớm hết thuốc chữa. Mấy ngày nay Thầy Cổ có thể giảng bài toàn nhờ nghị lực chống đỡ.
- Khi thôn dân Trấn Hắc Sơn biết Thầy Cổ bị bệnh, nhà nhà không quan tâm mình nghèo cỡ nào, một đồng một cắc quyên tiền. Có người quỳ trước mặt bác sĩ khóc xin bác sĩ hãy chữa cho Thầy Cổ.
- Em rất khó tưởng tượng những thôn dân giản dị kia mỗi ngày xếp hàng bên ngoài phòng bệnh chờ bệnh viện rút máu. Muốn rút bao nhiêu máu bọn họ cho bấy nhiêu, không ai kêu một tiếng.
- Trong đám thôn dân nhiều người được Thầy Cổ dạy lớn lên, bọn họ thật lòng muốn Thầy Cổ hết bệnh.
Mặt Diệp Tích ướt đẫm nước mắt, nàng nhận lấy khăn tay của Tô Mộc, nức nở hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Tô Mộc cười khổ nói:
- Ông trời bất công không để Thầy Cổ sống, cuối cùng thầy vẫn ra đi. Lúc Thầy Cổ nhắm mắt anh ở ngay bên cạnh. Thầy Cổ cố xin anh nếu có thể thì phải giúp đám nhỏ Trấn Hắc Sơn đọc sách, không thể để một đứa nghỉ học.
Tô Mộc ném tàn thuốc, hốc mắt ướt át. Tô Mộc cười khổ lại đốt điếu thuốc, sương khói che đi cảm xúc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Diệp Tích, anh không muốn làm thánh nhân gì. Anh làm quan chỉ vì muốn nắm quyền to, làm chút chuyện chính đáng cho bọn nhỏ, để chúng giống như đứa trẻ khác ngồi trong phòng học rộng rãi sáng sủa, đọc sách mình thích, làm chuyện mình thích.
- Vì điều này, dù con đường phía trước có nguy hiểm, khó khăn đến đâu thì anh sẽ không chút do dự đi tới.
- Có lẽ em và đa số người không tin lời anh nói, anh cũng không mong mọi người tin mình. Anh đã hứa với Thầy Cổ sẽ kéo dài mộng tưởng của người. Anh làm như vậy chỉ vì lòng mình nhẹ nhõm.
Diệp Tích bật thốt:
- Không, em tin tưởng anh!
Vẻ mặt Diệp Tích tràn đầy sốt ruột nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, lệ tuôn rơi.
Diệp Tích lớn tiếng nói:
- Tuy em không trải qua những chuyện đó nhưng em tin tưởng anh!
Tin là tin, không có lý do phức tạp gì, miễn là anh nói thì em sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Tâm tình Tô Mộc dần bình tĩnh lại, cười nói:
- Được rồi, Diệp Tích đừng khóc. Nhìn này, đám nhóc đều đang xem chúng ta, đừng để chúng tưởng đâu anh ăn hiếp em.
Diệp Tích nín khóc mỉm cười:
- Ăn hiếp em? Nếu anh dám ăn hiếp em thì em sẽ không tha cho anh!
Bộ dạng mắt ngấn lệ của Diệp Tích làm Tô Mộc nhìn ngây người.
Diệp Tích sung sướng thầm nghĩ:
- Đồ ngốc!
Miệng Diệp Tích nói lời trái lòng:
- Phải rồi Tô Mộc, hôm qua lúc ăn cơm em có nghe anh nói gì mà cục giáo dục huyện Hình Đường muốn Trấn Hắc Sơn sửa trường học, có phải là ở đây không?
- Đúng rồi.
Nhắc tới chuyện này là Tô Mộc nhức đầu:
- Diệp Tích, anh cũng muốn giữ em ở lại đây chơi lâu mấy ngày nhưng chuyện này rất gấp, tối nay chúng ta về trấn đi. Ngày mai em lái xe trở lại Thành phố Thịnh Kinh, em đấu giá ba trong bốn đồ cổ giùm anh.
Diệp Tích kinh ngạc nói:
- Sao vậy? Anh định dùng số tiền này cải tạo trường học?
- Đây là chuyện của huyện Hình Đường, chẳng lẽ tài chính huyện không chi tiền? Tài chính trấn Trấn Hắc Sơn làm ăn cái kiểu gì?
- Trường tiểu học như trường tiểu học Đại Liễu Thụ đổi mới tất cả phòng học không tốn bao nhiêu tiền, sáu vạn là đủ. Chẳng lẽ đường đường là huyện cấp hai mà không chi được sáu vạn? Còn cần anh bán đồ cổ để làm chuyện này?
Diệp Tích sống trong nhà quan, dù không tiếp xúc thể chế nhưng biết quy tắc cơ bản, nên nàng rất khó hiểu.
Tô Mộc cười bất đắc dĩ:
- Cái này . . .
- Không lẽ là vì bí thư huyện ủy kia?
Diệp Tích xoe tròn mắt, đoán được ngay. Làm nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên nghiệp ngành kinh tế đại học Giang Nam, đầu óc Diệp Tích rất thông minh. Diệp Tích không phải bình hoa, nàng là nữ nhân có tài.
Diệp Tích nhìn biểu tình của Tô Mộc liền biết mình đoán đúng, tức giận nói:
- Cái quái gì đây? Lấy việc công báo thù riêng! Hắn xứng làm bí thư huyện ủy sao? Không được, em phải gọi điện cho chú Lý!
Tô Mộc vội kêu lên:
- Khoan!
Tô Mộc nắm chặt đôi tay Diệp Tích, nghiêm túc nói:
- Diệp Tích, hứa với anh, em mặc kệ chuyện này đi, giao hết cho anh giải quyết, anh tự lo được!
Thình thịch!
Bị Tô Mộc nắm chặt đôi tay, tim Diệp Tích đập nhanh, mặt đỏ ửng.
Diệp Tích nhỏ giọng nói:
- Anh thích làm gì thì làm, nhưng Tô Mộc, nếu gặp chuyện gì nhớ gọi điện cho Lý thị trưởng Lý Hưng Hoa, chú ấy sẽ giúp anh.
Tô Mộc cười nói:
- Hiểu rồi.
Diệp Tích khẽ thốt:
- Có thể thả tay em ra chưa?
- A. . . Ha ha!
Tô Mộc xấu hổ vội buông tay.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, chờ phát sách cho đám trẻ xong xuôi, tất cả về lớp học tiếp. Tô Mộc chào Cổ Đinh Hương, lái xe BMW rời khỏi Thôn Đại Liễu Thụ.
Tô Mộc, Diệp Tích trở về Trấn Hắc Sơn vừa lúc giữa trưa. Hai người đến chỗ trường tiểu học Đại Liễu Thụ ăn tạm. Diệp Tích ghi nhớ chuyện Tô Mộc nhờ nên nàng lấy ba món đồ cổ vội vàng rời đi, không ở lại qua đêm.
Trước khi đi Diệp Tích nói với Tô Mộc:
- Lấy tiền của mình làm việc thì cũng được, nhưng như thế sẽ trái với quy tắc quan trường. Chuyện này anh đừng lo, em sẽ bán đồ cổ xem như món tiền thứ nhất khởi bước sự nghiệp của hai ta.
- Chuyện chi tiền sửa trường học thì em sẽ kiếm người quyên góp, anh chờ năm ngày đi, trong vòng năm ngày em sẽ cho anh một đáp án.
Tô Mộc biết Diệp Tích sẽ không nói mạnh miệng, nàng bảo năm ngày thì chắc chắn sẽ là năm ngày. Tô Mộc cười tiễn Diệp Tích rời đi. Không cần lo vấn đề tiền nong sửa trường nữa, Tô Mộc quay sang liên lạc đội xây dựng. Lo chuẩn bị trước, chờ tiền đến là có thể xây dựng ngay, một tháng dư sức xong.
Văn phòng trưởng trấn.
Dương Hổ nói:
- Trưởng trấn, thằng nhóc Tô Mộc và nữ nhân kia cùng đi trường tiểu học Đại Liễu Thụ tặng sách, mấy hôm nay Tô Mộc tìm đội xây dựng. Nhìn bộ dáng của hắn dường như có tiền, tùy thời sẽ thi công.
Dương Tùng nheo mắt lại:
- Vậy sao?
Dương Tùng khinh thường nói:
- Ta chờ xem Tô Mộc lấy đâu ra tiền, đừng tưởng người lái xe sang sẽ đổ tiền vào đây, không ai ngốc như vậy.
Dương Hổ do dự nói:
- Nhưng thưa trưởng trấn, lỡ chuyện này là thật thì sao? Tô Mộc có tiền, xây mấy tòa nhà không thành vấn đề. Đây là khối thịt mỡ, không thể bỏ qua được.
Dương Tùng thầm nghĩ:
- Đúng rồi, lỡ chuyện là thật thì phải làm sao? Đừng để khi đó không xử được Tô Mộc mà còn tặng chiến tích cho hắn, sẽ rất mất mặt. Quan trọng nhất là không biết ăn nói sao với Tạ bí thư. Không được, phải tìm cách nào vẹn toàn.
Dương Hổ nhìn biểu tình của Dương Tùng là biết lời gã nói có tác dụng, không góp lời thêm.
Dương Hổ đổi đề tài:
- Trưởng trấn, còn có chuyện cần báo cáo với trưởng trấn.
Dương Tùng thản nhiên nói:
- Có chuyện gì?
Dương Hổ tức giận nói:
- Là phó sở trưởng Từ Viêm mới đến đồn công an chúng ta. Chỗ chúng tôi có chút xíu, không có mỡ màng gì để vớt vát. Có sở trưởng tôi đây, phó sở trưởng Trương Vệ Quốc, cộng thêm bốn cảnh sát đã đủ chống trời, bây giờ lại chui ra một tên. Mấy hôm nay Từ Viêm qua lại thân thiết với Tô Mộc. Xuống thôn, liên lạc đội xây dựng đều có bóng dáng của hắn.
Dương Tùng không muốn giải thích nhiều về chuyện này, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần lo chuyện Từ Viêm, hắn chỉ ở đây được mấy ngày, sớm muộn gì sẽ đi. Lo chuyện của ngươi là được.
- Hiểu rồi, tôi đi làm việc.
Dương Hổ đội mũ cảnh sát lên, xoay người ra khỏi văn phòng.
Chờ Dương Hổ đi khuất, Dương Tùng do dự một lúc lâu, cuối cùng bấm số điện thoại.
Người bên kia bắt máy, Dương Tùng cười toe nói:
- Cao cục trưởng, là tôi đây, Dương Tùng của Trấn Hắc Sơn. Có chuyện muốn thông báo với cục trưởng trước.
Trong khi Dương Tùng bày mưu đặt kế thì Tô Mộc đúng như Dương Hổ nói, hắn và Từ Viêm trong ngày hè chói chang mỗi người cầm một chai bia ngồi bên quán vỉa hè thị trấn huyện Hình Đường nhậu nhẹt.
- Biết không? Cổ hiệu trưởng mới ba mươi tám tuổi, đang trong thời kỳ hoàng kim cuộc đời, theo lý thì thân thể sẽ không bệnh đau gì. Nhưng vì đám nhỏ ở Trấn Hắc Sơn, Cổ hiệu trưởng từ bỏ cơ hội ở lại thị trấn, bất chấp tất cả quay về đây, từ đó dạy học hai mươi năm. Có biết tại sao Cổ hiệu trưởng xỉu ngay trong lớp không?
Tô Mộc tự hỏi tự đáp, không cho Diệp Tích cơ hội tiếp lời.
Trong làn khói thuốc, Tô Mộc tiếp tục bảo:
- Bởi vì thân thể không gì nên Thầy Cổ suy sụp. Mỗi tháng Thầy Cổ được phát chút tiền lương ít ỏi, Thầy Cổ tiếc không xài, trừ để lại một phần ra còn lại lấy mau sách, mua bút, mua bàn. Bình thường hễ rảnh rỗi là Thầy Cổ sẽ lên núi hái thổ sản mang lên trấn bán đổi tiền mua sách.
- Thầy Cổ từng té từ trên núi xuống, gãy chân phải. Thầy Cổ cắn răng tùy tiện chữa trong trạm y tế trên trấn rồi lại về trường dạy tiếp. Thân thể Thầy Cổ vốn kém, ăn tệ, ở nơi ẩm ướt âm u. Cái này anh đến trường học, cái ngày Thầy Cổ dạy tròn hai mươi năm, Thầy Cổ đã ngã xuống.
Diệp Tích giật mình kêu lên:
- Ngã xuống?
- Đúng vậy! Là ngã xuống!
Đôi mắt Tô Mộc sâu thẳm không giống sinh viên vừa tốt nghiệp một năm, hắn phát ra khí thế sâu trầm, chín chắn, đầy sức sát thương.
- Anh tự tay đưa thầy Cổ vào bệnh viện, mới phát hiện bệnh của thầy đã sớm hết thuốc chữa. Mấy ngày nay Thầy Cổ có thể giảng bài toàn nhờ nghị lực chống đỡ.
- Khi thôn dân Trấn Hắc Sơn biết Thầy Cổ bị bệnh, nhà nhà không quan tâm mình nghèo cỡ nào, một đồng một cắc quyên tiền. Có người quỳ trước mặt bác sĩ khóc xin bác sĩ hãy chữa cho Thầy Cổ.
- Em rất khó tưởng tượng những thôn dân giản dị kia mỗi ngày xếp hàng bên ngoài phòng bệnh chờ bệnh viện rút máu. Muốn rút bao nhiêu máu bọn họ cho bấy nhiêu, không ai kêu một tiếng.
- Trong đám thôn dân nhiều người được Thầy Cổ dạy lớn lên, bọn họ thật lòng muốn Thầy Cổ hết bệnh.
Mặt Diệp Tích ướt đẫm nước mắt, nàng nhận lấy khăn tay của Tô Mộc, nức nở hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Tô Mộc cười khổ nói:
- Ông trời bất công không để Thầy Cổ sống, cuối cùng thầy vẫn ra đi. Lúc Thầy Cổ nhắm mắt anh ở ngay bên cạnh. Thầy Cổ cố xin anh nếu có thể thì phải giúp đám nhỏ Trấn Hắc Sơn đọc sách, không thể để một đứa nghỉ học.
Tô Mộc ném tàn thuốc, hốc mắt ướt át. Tô Mộc cười khổ lại đốt điếu thuốc, sương khói che đi cảm xúc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Diệp Tích, anh không muốn làm thánh nhân gì. Anh làm quan chỉ vì muốn nắm quyền to, làm chút chuyện chính đáng cho bọn nhỏ, để chúng giống như đứa trẻ khác ngồi trong phòng học rộng rãi sáng sủa, đọc sách mình thích, làm chuyện mình thích.
- Vì điều này, dù con đường phía trước có nguy hiểm, khó khăn đến đâu thì anh sẽ không chút do dự đi tới.
- Có lẽ em và đa số người không tin lời anh nói, anh cũng không mong mọi người tin mình. Anh đã hứa với Thầy Cổ sẽ kéo dài mộng tưởng của người. Anh làm như vậy chỉ vì lòng mình nhẹ nhõm.
Diệp Tích bật thốt:
- Không, em tin tưởng anh!
Vẻ mặt Diệp Tích tràn đầy sốt ruột nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, lệ tuôn rơi.
Diệp Tích lớn tiếng nói:
- Tuy em không trải qua những chuyện đó nhưng em tin tưởng anh!
Tin là tin, không có lý do phức tạp gì, miễn là anh nói thì em sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Tâm tình Tô Mộc dần bình tĩnh lại, cười nói:
- Được rồi, Diệp Tích đừng khóc. Nhìn này, đám nhóc đều đang xem chúng ta, đừng để chúng tưởng đâu anh ăn hiếp em.
Diệp Tích nín khóc mỉm cười:
- Ăn hiếp em? Nếu anh dám ăn hiếp em thì em sẽ không tha cho anh!
Bộ dạng mắt ngấn lệ của Diệp Tích làm Tô Mộc nhìn ngây người.
Diệp Tích sung sướng thầm nghĩ:
- Đồ ngốc!
Miệng Diệp Tích nói lời trái lòng:
- Phải rồi Tô Mộc, hôm qua lúc ăn cơm em có nghe anh nói gì mà cục giáo dục huyện Hình Đường muốn Trấn Hắc Sơn sửa trường học, có phải là ở đây không?
- Đúng rồi.
Nhắc tới chuyện này là Tô Mộc nhức đầu:
- Diệp Tích, anh cũng muốn giữ em ở lại đây chơi lâu mấy ngày nhưng chuyện này rất gấp, tối nay chúng ta về trấn đi. Ngày mai em lái xe trở lại Thành phố Thịnh Kinh, em đấu giá ba trong bốn đồ cổ giùm anh.
Diệp Tích kinh ngạc nói:
- Sao vậy? Anh định dùng số tiền này cải tạo trường học?
- Đây là chuyện của huyện Hình Đường, chẳng lẽ tài chính huyện không chi tiền? Tài chính trấn Trấn Hắc Sơn làm ăn cái kiểu gì?
- Trường tiểu học như trường tiểu học Đại Liễu Thụ đổi mới tất cả phòng học không tốn bao nhiêu tiền, sáu vạn là đủ. Chẳng lẽ đường đường là huyện cấp hai mà không chi được sáu vạn? Còn cần anh bán đồ cổ để làm chuyện này?
Diệp Tích sống trong nhà quan, dù không tiếp xúc thể chế nhưng biết quy tắc cơ bản, nên nàng rất khó hiểu.
Tô Mộc cười bất đắc dĩ:
- Cái này . . .
- Không lẽ là vì bí thư huyện ủy kia?
Diệp Tích xoe tròn mắt, đoán được ngay. Làm nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên nghiệp ngành kinh tế đại học Giang Nam, đầu óc Diệp Tích rất thông minh. Diệp Tích không phải bình hoa, nàng là nữ nhân có tài.
Diệp Tích nhìn biểu tình của Tô Mộc liền biết mình đoán đúng, tức giận nói:
- Cái quái gì đây? Lấy việc công báo thù riêng! Hắn xứng làm bí thư huyện ủy sao? Không được, em phải gọi điện cho chú Lý!
Tô Mộc vội kêu lên:
- Khoan!
Tô Mộc nắm chặt đôi tay Diệp Tích, nghiêm túc nói:
- Diệp Tích, hứa với anh, em mặc kệ chuyện này đi, giao hết cho anh giải quyết, anh tự lo được!
Thình thịch!
Bị Tô Mộc nắm chặt đôi tay, tim Diệp Tích đập nhanh, mặt đỏ ửng.
Diệp Tích nhỏ giọng nói:
- Anh thích làm gì thì làm, nhưng Tô Mộc, nếu gặp chuyện gì nhớ gọi điện cho Lý thị trưởng Lý Hưng Hoa, chú ấy sẽ giúp anh.
Tô Mộc cười nói:
- Hiểu rồi.
Diệp Tích khẽ thốt:
- Có thể thả tay em ra chưa?
- A. . . Ha ha!
Tô Mộc xấu hổ vội buông tay.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, chờ phát sách cho đám trẻ xong xuôi, tất cả về lớp học tiếp. Tô Mộc chào Cổ Đinh Hương, lái xe BMW rời khỏi Thôn Đại Liễu Thụ.
Tô Mộc, Diệp Tích trở về Trấn Hắc Sơn vừa lúc giữa trưa. Hai người đến chỗ trường tiểu học Đại Liễu Thụ ăn tạm. Diệp Tích ghi nhớ chuyện Tô Mộc nhờ nên nàng lấy ba món đồ cổ vội vàng rời đi, không ở lại qua đêm.
Trước khi đi Diệp Tích nói với Tô Mộc:
- Lấy tiền của mình làm việc thì cũng được, nhưng như thế sẽ trái với quy tắc quan trường. Chuyện này anh đừng lo, em sẽ bán đồ cổ xem như món tiền thứ nhất khởi bước sự nghiệp của hai ta.
- Chuyện chi tiền sửa trường học thì em sẽ kiếm người quyên góp, anh chờ năm ngày đi, trong vòng năm ngày em sẽ cho anh một đáp án.
Tô Mộc biết Diệp Tích sẽ không nói mạnh miệng, nàng bảo năm ngày thì chắc chắn sẽ là năm ngày. Tô Mộc cười tiễn Diệp Tích rời đi. Không cần lo vấn đề tiền nong sửa trường nữa, Tô Mộc quay sang liên lạc đội xây dựng. Lo chuẩn bị trước, chờ tiền đến là có thể xây dựng ngay, một tháng dư sức xong.
Văn phòng trưởng trấn.
Dương Hổ nói:
- Trưởng trấn, thằng nhóc Tô Mộc và nữ nhân kia cùng đi trường tiểu học Đại Liễu Thụ tặng sách, mấy hôm nay Tô Mộc tìm đội xây dựng. Nhìn bộ dáng của hắn dường như có tiền, tùy thời sẽ thi công.
Dương Tùng nheo mắt lại:
- Vậy sao?
Dương Tùng khinh thường nói:
- Ta chờ xem Tô Mộc lấy đâu ra tiền, đừng tưởng người lái xe sang sẽ đổ tiền vào đây, không ai ngốc như vậy.
Dương Hổ do dự nói:
- Nhưng thưa trưởng trấn, lỡ chuyện này là thật thì sao? Tô Mộc có tiền, xây mấy tòa nhà không thành vấn đề. Đây là khối thịt mỡ, không thể bỏ qua được.
Dương Tùng thầm nghĩ:
- Đúng rồi, lỡ chuyện là thật thì phải làm sao? Đừng để khi đó không xử được Tô Mộc mà còn tặng chiến tích cho hắn, sẽ rất mất mặt. Quan trọng nhất là không biết ăn nói sao với Tạ bí thư. Không được, phải tìm cách nào vẹn toàn.
Dương Hổ nhìn biểu tình của Dương Tùng là biết lời gã nói có tác dụng, không góp lời thêm.
Dương Hổ đổi đề tài:
- Trưởng trấn, còn có chuyện cần báo cáo với trưởng trấn.
Dương Tùng thản nhiên nói:
- Có chuyện gì?
Dương Hổ tức giận nói:
- Là phó sở trưởng Từ Viêm mới đến đồn công an chúng ta. Chỗ chúng tôi có chút xíu, không có mỡ màng gì để vớt vát. Có sở trưởng tôi đây, phó sở trưởng Trương Vệ Quốc, cộng thêm bốn cảnh sát đã đủ chống trời, bây giờ lại chui ra một tên. Mấy hôm nay Từ Viêm qua lại thân thiết với Tô Mộc. Xuống thôn, liên lạc đội xây dựng đều có bóng dáng của hắn.
Dương Tùng không muốn giải thích nhiều về chuyện này, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần lo chuyện Từ Viêm, hắn chỉ ở đây được mấy ngày, sớm muộn gì sẽ đi. Lo chuyện của ngươi là được.
- Hiểu rồi, tôi đi làm việc.
Dương Hổ đội mũ cảnh sát lên, xoay người ra khỏi văn phòng.
Chờ Dương Hổ đi khuất, Dương Tùng do dự một lúc lâu, cuối cùng bấm số điện thoại.
Người bên kia bắt máy, Dương Tùng cười toe nói:
- Cao cục trưởng, là tôi đây, Dương Tùng của Trấn Hắc Sơn. Có chuyện muốn thông báo với cục trưởng trước.
Trong khi Dương Tùng bày mưu đặt kế thì Tô Mộc đúng như Dương Hổ nói, hắn và Từ Viêm trong ngày hè chói chang mỗi người cầm một chai bia ngồi bên quán vỉa hè thị trấn huyện Hình Đường nhậu nhẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.