Chương 357: Trọng địa thủ đô
Ẩn Vi Giả
24/04/2016
Sau này sẽ có nhiều bài báo nữa? Ninh Hạo vừa nhắc nhở như vậy, Nhiếp Việt nhất thời tỉnh táo lại. Đúng vậy, nếu đối phương dám làm chuyện này, vậy sẽ không có ý che dấu, chuyện của bệnh viện Đông Giao chỉ là một hòn đá hỏi đường. Đợi sau khi tảng đá này hỏi đường rõ ràng, kế tiếp sẽ có một loạt động tác khác. Nếu không đoán sai, chậm nhất trên báo chí ngày mai, sẽ đăng chuyện khác.
Thật ra chuyện này nói ra cũng có chỗ kỳ quái, phải biết rằng ở Huyện Hình Đường, đừng nói là « Nhật báo Hoa Lâm», cho dù là « Nhật báo Hình Đường », « Nhật báo Hình Đường », cũng không có bao nhiêu người đặt. Nhưng hiện tại duới tình huống như thế, « Nhật báo Hoa Lâm» thoáng cái tràn ngập mỗi sạp báo ở huyện Hình Đường, hơn nữa còn làm ra thanh thế lớn như vậy. Nếu không phải nguyên nhân này, Nhiếp Việt cũng sẽ không nhìn thấy bài báo này.
- Tất cả đều là một đám tiểu nhân hèn hạ, chỉ biết lẩn trốn âm thầm bắn tên trộm!
Nhiếp Việt lạnh lùng nói.
- Bí thư, ngài xem báo chí của Hình Đường chúng ta có phải bị khống chế rồi hay không?
Ninh Hạo lên tiếng nói.
Báo chí Hình Đường bị khống chế? Nhiếp Việt biết Ninh Hạo đang lo lắng, báo chí ở Hình Đường cũng bắt đầu báo cáo những chuyện này. Chỉ có điều khi hắn vừa định gật đầu đồng ý, điện thoại trên bàn đột nhiên chói tai vang lên.
- Tôi là Nhiếp Việt!
Nhiếp Việt trầm giọng nói.
- Nhiếp bí thư, là tôi, Tô Mộc!
Thanh âm bình tĩnh của Tô Mộc truyền tới.
- Tô Mộc? Làm sao cậu lại gọi điện về? Trở về chưa?
Nhiếp Việt ngạc nhiên nói.
- Chưa, bây giờ tôi còn đang ở thủ đô.
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, bây giờ có phải chú đang đau đầu với những tin tức trên mạng và chuyện đăng trên « Nhật báo Hoa Lâm» hay không?
Nhiếp Việt cũng không lấy làm lạ khi Tô Mộc biết chuyện này, phải biết rằng nói như thế nào Tô Mộc cũng là phó Huyện trưởng huyện Hình Đường, bên cạnh có thể không có mấy người tâm phúc hay sao? Người khác không dám nói, Đỗ Liêm tuyệt đối sẽ gọi điện thoại báo cáo chuyện này cho hắn trước tiên.
- Tô Mộc, cậu đừng lo lắng. Chuyện này tôi sẽ xử lý giúp cậu. Cậu là cán bộ của đảng, bất kỳ người nào muốn bôi đen cán bộ đảng cũng không cho phép!
Nhiếp Việt trầm giọng nói.
- Không, Nhiếp bí thư, cháu gọi điện thoại cho chú, không phải là muốn nhờ chú can thiệp.
Tô Mộc dừng lại, thấp giọng nói:
- Nhiếp bí thư, bây giờ chú có tiện nói chuyện không?
- Cậu cứ nói đi!
Nhiếp Việt nói.
- Chuyện này bắt đầu từ hiện tại chú cứ xem như không có phát sinh, để cho bọn họ làm ầm ĩ càng lớn càng tốt.
Tô Mộc ngay sau đó nói ra những lời này, khiến cho Nhiếp Việt không khỏi nghi ngờ. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Tô Mộc không chuẩn bị giải thích, ngược lại còn muốn dìm chuyện này xuống?
Không thể. Tuyệt đối không thể để cho Tô Mộc chịu ủy khuất!
- Tô Mộc. Cậu không phải băn khoăn, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Nhiếp Việt tỏ thái độ nói.
- Không, Nhiếp bí thư, chú thật sự hiểu lầm ý tứ của cháu. Cháu chính là muốn kêu chú tạm thời án binh bất động, sống chết mặc bây. Chuyện này đợi sau khi cháu trở về, lập tức động thủ giải quyết, đến lúc đó chú cứ đứng nhìn là được.
Tô Mộc nói.
- Được, tôi biết rồi.
Nhiếp Việt gật đầu, cúp điện thoại.
Nhiếp Việt tin tưởng Tô Mộc không phải một người lỗ mãng, nếu hắn nói mình tạm thời buông tay mặc kệ, vậy khẳng định là có chủ ý của hắn. Nếu đã như vậy..., vậy cũng không cần thiết làm ầm ĩ.
Các ngươi đã muốn chơi, vậy thì chúng ta sẽ chơi với các người một trận!
- Ninh Hạo, nói cho Trịnh chủ nhiệm. Đừng kêu bí thư Từ Quốc Phú và cục trưởng Từ Tranh Thành tới nữa.
Nhiếp Việt phân phó nói.
- Tôi hiểu!
Ninh Hạo xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Giống như Nhiếp Việt suy đoán, tựa hồ trong nháy mắt « Nhật báo Hoa Lâm» và trên internet truyền bá ra tin tức, Đỗ Liêm liền báo tin cho Tô Mộc biết. Vào thời khắc đó, Tô Mộc cũng có thất thần chốc lát, nhưng ngay sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Lương Thiên à Lương Thiên, ta không đoán sai. Kẻ đứng sau màn này chính là ngươi. Ta tưởng ngươi đến huyện Hoa Lâm làm cái gì, không ngờ, ngươi lại làm chuyện này? Xem ra năng lượng của ngươi ở huyện Hoa Lâm không nhỏ, lại có thể cổ động « Nhật báo Hoa Lâm» phát ra bài báo như vậy. Nhưng ngươi tốt nhất nên làm lớn một chút, giống như tiếp tục tung ra nhiều bài báo một chút.
- Từ Viêm, tôi đã kêu Đoạn Bằng phối hợp với cậu, mau sớm tập hợp tất cả chứng cớ trong tay, chờ tin tức của tôi bất cứ lúc nào.
Tô Mộc móc điện thoại ra gọi đi.
- Tôi hiểu, lần này dù thế nào nhất định cũng phải lột da tên tiểu tử Lương Thiên đó.
Từ Viêm cười lạnh nói.
- Lột da?
Tô Mộc khinh thường nói.
Nếu làm ra trận chiến ầm ĩ như vậy, chỉ để lột da Lương Thiên..., vậy cũng không tránh khỏi có lỗi với vị đại thiếu Lương Thiên. Nếu hắn đã dám làm, vậy cũng đừng sợ ta trả cho hắn gấp mười lần.
Cho dù không ai nghĩ tới, hiện tại Tô Mộc không ở huyện Hình Đường, nhưng đối với nơi đó cũng dễ sai khiến.
- Tô Mộc, cháu chuẩn bị xong chưa?
Từ Trung Nguyên đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Mộc nói chuyện điện thoại xong liền hỏi.
- Gia gia, xong rồi!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Tốt lắm chúng ta lên đường đi, hi vọng hôm nay có thể hoàn toàn trị khỏi bệnh cho Tiểu Phương.
Từ Trung Nguyên cảm khái nói.
- Gia gia, ông cứ yên tâm, miếng ngọc ông đưa cho cháu là cực phẩm, năng lượng đầy đủ, cháu bảo đảm với ông, bệnh của Chú Phương không có bất cứ vấn đề gì, tuyệt đối có thể chữa khỏi! Chú Phương, cháu bảo đảm trong thời gian rất ngắn, chú có thể khôi phục như lúc ban đầu, cuối cùng không cần lo lắng chuyện này nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Ha ha, Tô Mộc, nếu cháu thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ta, Chú Phương ta tuyệt đối mời cháu uống một bữa.
Phương Thạc cười to nói.
Hiện tại Phương Thạc thật sự vứt bỏ hết mọi chuyện, toàn tâm phối hợp với trị liệu của Tô Mộc. Hắn hiểu hôm nay là cơ hội của hắn, nếu trong tay Tô Mộc còn không có khả năng chữa khỏi, vậy thật sự có thể đi đời nhà ma rồi.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi!
Từ Trung Nguyên nói.
- Được!
Sau khi Từ Trung Nguyên ngồi lên cỗ xe hồng kỳ nổi tiếng, đoàn xe liền rời khỏi Tây Sơn biệt viện, bắt đầu hướng về phía quân khu thủ đô. Mặc dù Từ Trung Nguyên trước đó không đánh tiếng chào hỏi, nhưng người như hắn xuất hành, bên ngoài cũng đã sớm chuẩn bị. Vì vậy trên đường đi cũng không gặp phải một chiếc đèn đỏ, toàn bộ đều là đèn xanh thông suốt.
Tô Mộc ngồi trong xe, có thể nhìn thấy cảnh sát giao thông hai bên đường, sau khi phát hiện ra đoàn xe, tất cả đều tự giác chào.
- Đây cũng là lợi ích mà quyền lực mang tới!
Tô Mộc nói thầm trong lòng.
Cho dù nói ba hoa chích choè, cũng không thể phủ nhận một sự thật là, nếu người ngồi ở chỗ nầy không phải là Từ Trung Nguyên, cả con đường này chỉ có đèn xanh sao? Tuyệt đối không có khả năng! Chuyện như vậy thật ra nhìn rất quen rồi, cho dù ở nước ngoài, chuyện giống như vậy cũng có rất nhiều, hoàn toàn không có gì lạ.
Quân khu thủ đô.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc tới đây, là quân khu, nơi này đúng là vô cùng trang nghiêm nghiêm túc. Mặc dù không nói gì cả, chỉ đứng ở trước cửa quân khu, người ta cũng có thể cảm giác được một loại khí thế bén nhọn đập vào mặt. Đây là một loại cảm giác cảm giác không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ, binh lính đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy đoàn xe lái qua, rất nhanh nhẹn cúi chào cho đi.
Điều khiến cho Tô Mộc bất ngờ chính là, một số đầu lĩnh của quân khu thủ đô cũng không lộ diện, đoàn xe cũng không dừng lại, trực tiếp lái đến một sân bãi huấn luyện mới dừng lại.
- Tô Mộc, đây chính chỗ ta chọn cho cháu, nơi này là một sân bãi huấn luyện trong quân khu, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của cháu. Hiện tại cũng gần đến giờ rồi, cháu chuẩn bị bắt đầu đi.
Từ Trung Nguyên nói.
- Được, gia gia!
Tô Mộc gật đầu.
Khi hai người đang nói chuyện, từ đằng xa có một nhóm người vội vàng đi tới, tất cả đám người kia đều mặc quân phục chỉnh tề, sao kim sáng long lanh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng lóe ra tia sáng chói mắt. Tô Mộc phóng mắt nhìn sang, tất cả bọn họ đều là tướng quân. Người cầm đầu chính là một nam tử trung niên uy vũ, đi đường rất gọn gàng, mặc dù bây giờ chạy chậm, cũng không rối loạn trận cước.
Hắn chính là tư lệnh viên quân khu thủ đô, trung tướng Ngụy Thiếu Vũ.
Như vậy mới đúng!
Từ Trung Nguyên không xuống xe là bởi vì trong lòng lo lắng cho bệnh tình của Phương Thạc, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để các tướng quân của quân khu thủ đô không tiến tới bái kiến. Phải biết rằng trong quân đội chú ý nhất chính là cái này, huống chi uy danh của Từ Trung Nguyên còn bày ra đó, là một trong mấy nhân vật quân thần còn sót lại cả Trung Quốc. Hiện giờ hắn xuất hiện ở quân khu thủ đô, các tướng quân ai dám không đến?
Bình thường mong cũng không mong được, hiện tại Từ lão tướng quân chủ động tới cửa, bọn họ không đi nhanh một chút, chẳng lẽ muốn chờ lão nhân gia hắn chủ động đi tới hay sao?
- Chào thủ trưởng!
Ngụy Thiếu Vũ cầm đầu các tướng quân, xuất hiện trước mặt Từ Trung Nguyên, sau đó tất cả đều dừng lại đứng nghiêm chào.
Từ Trung Nguyên chào lại theo nghi thức quân đội, cười nói:
- Lần này ta tới đây là có chuyện phải làm, có quấy rầy đến huấn luyện hàng ngày của các vị hay không?
- Báo cáo thủ trưởng, không có!
Ngụy Thiếu Vũ kích động nói:
- Thủ trưởng, ngài là người chúng tôi mong nhìn thấy cũng không mong được, nếu ngài đã tới, thế nào cũng phải nói chuyện một chút, nâng cao sĩ khí tinh thần!
- Tên tiểu tử nhà cậu bớt chơi mấy trò tâm địa gian xảo đi, ta sẽ không nói gì cả, ta tới đây chỉ muốn làm ít chuyện, làm xong việc ta sẽ đi. Các cậu cũng không cần đứng đây, tất cả giải tản đi, bận làm gì thì làm đi!
Từ Trung Nguyên cười mắng.
Ngụy Thiếu Vũ có thể đảm nhiệm tư lệnh viên quân khu thủ đô, đó cũng là Từ Trung Nguyên lên tiếng, nói trắng ra là, Ngụy Thiếu Vũ chính là người của Từ Trung Nguyên. Thật ra chẳng những là Ngụy Thiếu Vũ, rất nhiều tướng quân ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Từ Trung Nguyên. Cả quân khu thủ đô, không sai biệt lắm đều là vận chuyển dưới ảnh hưởng của Từ Trung Nguyên. Dĩ nhiên đây là chuyện không ai có thể nói rõ, nếu thật sự muốn nói rõ, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
- Lão thủ trưởng, ngài cũng biết tôi bình thường đều ngồi trong phòng làm việc, lần này ngài đã tới, hãy cho tôi theo ngài đi dạo, thuận tiện báo cáo công việc với ngài.
Ngụy Thiếu Vũ cười đi lên phía trước nói.
- Cậu đấy! Được rồi, mấy người các cậu lưu lại, còn lại tất cả giải tán đi.
Từ Trung Nguyên cũng biết kêu tất cả đám người Ngụy Thiếu Vũ rời đi là không thực tế, cho nên hắn liền chỉ mấy người, còn lại tất cả đều giải tán trở về.
- Lão thủ trưởng, nơi này đã bị giới nghiêm rồi, không có lệnh của tôi, không ai được phép đi vào, người nào trái lệnh xử trí theo quân pháp, cho nên lão thủ trưởng, ngài muốn làm những gì, hiện tại cứ phân phó.
Ngụy Thiếu Vũ nói.
- Ta có thể làm gì?
Từ Trung Nguyên ngoắt ngoắt tay, kêu Tô Mộc đi tới:
- Giới thiệu với các cậu, hắn là Tô Mộc, là cháu trai ta mới nhận!
Một câu nói như sét đánh giữa trời quang!
Thật ra chuyện này nói ra cũng có chỗ kỳ quái, phải biết rằng ở Huyện Hình Đường, đừng nói là « Nhật báo Hoa Lâm», cho dù là « Nhật báo Hình Đường », « Nhật báo Hình Đường », cũng không có bao nhiêu người đặt. Nhưng hiện tại duới tình huống như thế, « Nhật báo Hoa Lâm» thoáng cái tràn ngập mỗi sạp báo ở huyện Hình Đường, hơn nữa còn làm ra thanh thế lớn như vậy. Nếu không phải nguyên nhân này, Nhiếp Việt cũng sẽ không nhìn thấy bài báo này.
- Tất cả đều là một đám tiểu nhân hèn hạ, chỉ biết lẩn trốn âm thầm bắn tên trộm!
Nhiếp Việt lạnh lùng nói.
- Bí thư, ngài xem báo chí của Hình Đường chúng ta có phải bị khống chế rồi hay không?
Ninh Hạo lên tiếng nói.
Báo chí Hình Đường bị khống chế? Nhiếp Việt biết Ninh Hạo đang lo lắng, báo chí ở Hình Đường cũng bắt đầu báo cáo những chuyện này. Chỉ có điều khi hắn vừa định gật đầu đồng ý, điện thoại trên bàn đột nhiên chói tai vang lên.
- Tôi là Nhiếp Việt!
Nhiếp Việt trầm giọng nói.
- Nhiếp bí thư, là tôi, Tô Mộc!
Thanh âm bình tĩnh của Tô Mộc truyền tới.
- Tô Mộc? Làm sao cậu lại gọi điện về? Trở về chưa?
Nhiếp Việt ngạc nhiên nói.
- Chưa, bây giờ tôi còn đang ở thủ đô.
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, bây giờ có phải chú đang đau đầu với những tin tức trên mạng và chuyện đăng trên « Nhật báo Hoa Lâm» hay không?
Nhiếp Việt cũng không lấy làm lạ khi Tô Mộc biết chuyện này, phải biết rằng nói như thế nào Tô Mộc cũng là phó Huyện trưởng huyện Hình Đường, bên cạnh có thể không có mấy người tâm phúc hay sao? Người khác không dám nói, Đỗ Liêm tuyệt đối sẽ gọi điện thoại báo cáo chuyện này cho hắn trước tiên.
- Tô Mộc, cậu đừng lo lắng. Chuyện này tôi sẽ xử lý giúp cậu. Cậu là cán bộ của đảng, bất kỳ người nào muốn bôi đen cán bộ đảng cũng không cho phép!
Nhiếp Việt trầm giọng nói.
- Không, Nhiếp bí thư, cháu gọi điện thoại cho chú, không phải là muốn nhờ chú can thiệp.
Tô Mộc dừng lại, thấp giọng nói:
- Nhiếp bí thư, bây giờ chú có tiện nói chuyện không?
- Cậu cứ nói đi!
Nhiếp Việt nói.
- Chuyện này bắt đầu từ hiện tại chú cứ xem như không có phát sinh, để cho bọn họ làm ầm ĩ càng lớn càng tốt.
Tô Mộc ngay sau đó nói ra những lời này, khiến cho Nhiếp Việt không khỏi nghi ngờ. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Tô Mộc không chuẩn bị giải thích, ngược lại còn muốn dìm chuyện này xuống?
Không thể. Tuyệt đối không thể để cho Tô Mộc chịu ủy khuất!
- Tô Mộc. Cậu không phải băn khoăn, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Nhiếp Việt tỏ thái độ nói.
- Không, Nhiếp bí thư, chú thật sự hiểu lầm ý tứ của cháu. Cháu chính là muốn kêu chú tạm thời án binh bất động, sống chết mặc bây. Chuyện này đợi sau khi cháu trở về, lập tức động thủ giải quyết, đến lúc đó chú cứ đứng nhìn là được.
Tô Mộc nói.
- Được, tôi biết rồi.
Nhiếp Việt gật đầu, cúp điện thoại.
Nhiếp Việt tin tưởng Tô Mộc không phải một người lỗ mãng, nếu hắn nói mình tạm thời buông tay mặc kệ, vậy khẳng định là có chủ ý của hắn. Nếu đã như vậy..., vậy cũng không cần thiết làm ầm ĩ.
Các ngươi đã muốn chơi, vậy thì chúng ta sẽ chơi với các người một trận!
- Ninh Hạo, nói cho Trịnh chủ nhiệm. Đừng kêu bí thư Từ Quốc Phú và cục trưởng Từ Tranh Thành tới nữa.
Nhiếp Việt phân phó nói.
- Tôi hiểu!
Ninh Hạo xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Giống như Nhiếp Việt suy đoán, tựa hồ trong nháy mắt « Nhật báo Hoa Lâm» và trên internet truyền bá ra tin tức, Đỗ Liêm liền báo tin cho Tô Mộc biết. Vào thời khắc đó, Tô Mộc cũng có thất thần chốc lát, nhưng ngay sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Lương Thiên à Lương Thiên, ta không đoán sai. Kẻ đứng sau màn này chính là ngươi. Ta tưởng ngươi đến huyện Hoa Lâm làm cái gì, không ngờ, ngươi lại làm chuyện này? Xem ra năng lượng của ngươi ở huyện Hoa Lâm không nhỏ, lại có thể cổ động « Nhật báo Hoa Lâm» phát ra bài báo như vậy. Nhưng ngươi tốt nhất nên làm lớn một chút, giống như tiếp tục tung ra nhiều bài báo một chút.
- Từ Viêm, tôi đã kêu Đoạn Bằng phối hợp với cậu, mau sớm tập hợp tất cả chứng cớ trong tay, chờ tin tức của tôi bất cứ lúc nào.
Tô Mộc móc điện thoại ra gọi đi.
- Tôi hiểu, lần này dù thế nào nhất định cũng phải lột da tên tiểu tử Lương Thiên đó.
Từ Viêm cười lạnh nói.
- Lột da?
Tô Mộc khinh thường nói.
Nếu làm ra trận chiến ầm ĩ như vậy, chỉ để lột da Lương Thiên..., vậy cũng không tránh khỏi có lỗi với vị đại thiếu Lương Thiên. Nếu hắn đã dám làm, vậy cũng đừng sợ ta trả cho hắn gấp mười lần.
Cho dù không ai nghĩ tới, hiện tại Tô Mộc không ở huyện Hình Đường, nhưng đối với nơi đó cũng dễ sai khiến.
- Tô Mộc, cháu chuẩn bị xong chưa?
Từ Trung Nguyên đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Mộc nói chuyện điện thoại xong liền hỏi.
- Gia gia, xong rồi!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Tốt lắm chúng ta lên đường đi, hi vọng hôm nay có thể hoàn toàn trị khỏi bệnh cho Tiểu Phương.
Từ Trung Nguyên cảm khái nói.
- Gia gia, ông cứ yên tâm, miếng ngọc ông đưa cho cháu là cực phẩm, năng lượng đầy đủ, cháu bảo đảm với ông, bệnh của Chú Phương không có bất cứ vấn đề gì, tuyệt đối có thể chữa khỏi! Chú Phương, cháu bảo đảm trong thời gian rất ngắn, chú có thể khôi phục như lúc ban đầu, cuối cùng không cần lo lắng chuyện này nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Ha ha, Tô Mộc, nếu cháu thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ta, Chú Phương ta tuyệt đối mời cháu uống một bữa.
Phương Thạc cười to nói.
Hiện tại Phương Thạc thật sự vứt bỏ hết mọi chuyện, toàn tâm phối hợp với trị liệu của Tô Mộc. Hắn hiểu hôm nay là cơ hội của hắn, nếu trong tay Tô Mộc còn không có khả năng chữa khỏi, vậy thật sự có thể đi đời nhà ma rồi.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi!
Từ Trung Nguyên nói.
- Được!
Sau khi Từ Trung Nguyên ngồi lên cỗ xe hồng kỳ nổi tiếng, đoàn xe liền rời khỏi Tây Sơn biệt viện, bắt đầu hướng về phía quân khu thủ đô. Mặc dù Từ Trung Nguyên trước đó không đánh tiếng chào hỏi, nhưng người như hắn xuất hành, bên ngoài cũng đã sớm chuẩn bị. Vì vậy trên đường đi cũng không gặp phải một chiếc đèn đỏ, toàn bộ đều là đèn xanh thông suốt.
Tô Mộc ngồi trong xe, có thể nhìn thấy cảnh sát giao thông hai bên đường, sau khi phát hiện ra đoàn xe, tất cả đều tự giác chào.
- Đây cũng là lợi ích mà quyền lực mang tới!
Tô Mộc nói thầm trong lòng.
Cho dù nói ba hoa chích choè, cũng không thể phủ nhận một sự thật là, nếu người ngồi ở chỗ nầy không phải là Từ Trung Nguyên, cả con đường này chỉ có đèn xanh sao? Tuyệt đối không có khả năng! Chuyện như vậy thật ra nhìn rất quen rồi, cho dù ở nước ngoài, chuyện giống như vậy cũng có rất nhiều, hoàn toàn không có gì lạ.
Quân khu thủ đô.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc tới đây, là quân khu, nơi này đúng là vô cùng trang nghiêm nghiêm túc. Mặc dù không nói gì cả, chỉ đứng ở trước cửa quân khu, người ta cũng có thể cảm giác được một loại khí thế bén nhọn đập vào mặt. Đây là một loại cảm giác cảm giác không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ, binh lính đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy đoàn xe lái qua, rất nhanh nhẹn cúi chào cho đi.
Điều khiến cho Tô Mộc bất ngờ chính là, một số đầu lĩnh của quân khu thủ đô cũng không lộ diện, đoàn xe cũng không dừng lại, trực tiếp lái đến một sân bãi huấn luyện mới dừng lại.
- Tô Mộc, đây chính chỗ ta chọn cho cháu, nơi này là một sân bãi huấn luyện trong quân khu, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của cháu. Hiện tại cũng gần đến giờ rồi, cháu chuẩn bị bắt đầu đi.
Từ Trung Nguyên nói.
- Được, gia gia!
Tô Mộc gật đầu.
Khi hai người đang nói chuyện, từ đằng xa có một nhóm người vội vàng đi tới, tất cả đám người kia đều mặc quân phục chỉnh tề, sao kim sáng long lanh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng lóe ra tia sáng chói mắt. Tô Mộc phóng mắt nhìn sang, tất cả bọn họ đều là tướng quân. Người cầm đầu chính là một nam tử trung niên uy vũ, đi đường rất gọn gàng, mặc dù bây giờ chạy chậm, cũng không rối loạn trận cước.
Hắn chính là tư lệnh viên quân khu thủ đô, trung tướng Ngụy Thiếu Vũ.
Như vậy mới đúng!
Từ Trung Nguyên không xuống xe là bởi vì trong lòng lo lắng cho bệnh tình của Phương Thạc, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để các tướng quân của quân khu thủ đô không tiến tới bái kiến. Phải biết rằng trong quân đội chú ý nhất chính là cái này, huống chi uy danh của Từ Trung Nguyên còn bày ra đó, là một trong mấy nhân vật quân thần còn sót lại cả Trung Quốc. Hiện giờ hắn xuất hiện ở quân khu thủ đô, các tướng quân ai dám không đến?
Bình thường mong cũng không mong được, hiện tại Từ lão tướng quân chủ động tới cửa, bọn họ không đi nhanh một chút, chẳng lẽ muốn chờ lão nhân gia hắn chủ động đi tới hay sao?
- Chào thủ trưởng!
Ngụy Thiếu Vũ cầm đầu các tướng quân, xuất hiện trước mặt Từ Trung Nguyên, sau đó tất cả đều dừng lại đứng nghiêm chào.
Từ Trung Nguyên chào lại theo nghi thức quân đội, cười nói:
- Lần này ta tới đây là có chuyện phải làm, có quấy rầy đến huấn luyện hàng ngày của các vị hay không?
- Báo cáo thủ trưởng, không có!
Ngụy Thiếu Vũ kích động nói:
- Thủ trưởng, ngài là người chúng tôi mong nhìn thấy cũng không mong được, nếu ngài đã tới, thế nào cũng phải nói chuyện một chút, nâng cao sĩ khí tinh thần!
- Tên tiểu tử nhà cậu bớt chơi mấy trò tâm địa gian xảo đi, ta sẽ không nói gì cả, ta tới đây chỉ muốn làm ít chuyện, làm xong việc ta sẽ đi. Các cậu cũng không cần đứng đây, tất cả giải tản đi, bận làm gì thì làm đi!
Từ Trung Nguyên cười mắng.
Ngụy Thiếu Vũ có thể đảm nhiệm tư lệnh viên quân khu thủ đô, đó cũng là Từ Trung Nguyên lên tiếng, nói trắng ra là, Ngụy Thiếu Vũ chính là người của Từ Trung Nguyên. Thật ra chẳng những là Ngụy Thiếu Vũ, rất nhiều tướng quân ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Từ Trung Nguyên. Cả quân khu thủ đô, không sai biệt lắm đều là vận chuyển dưới ảnh hưởng của Từ Trung Nguyên. Dĩ nhiên đây là chuyện không ai có thể nói rõ, nếu thật sự muốn nói rõ, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
- Lão thủ trưởng, ngài cũng biết tôi bình thường đều ngồi trong phòng làm việc, lần này ngài đã tới, hãy cho tôi theo ngài đi dạo, thuận tiện báo cáo công việc với ngài.
Ngụy Thiếu Vũ cười đi lên phía trước nói.
- Cậu đấy! Được rồi, mấy người các cậu lưu lại, còn lại tất cả giải tán đi.
Từ Trung Nguyên cũng biết kêu tất cả đám người Ngụy Thiếu Vũ rời đi là không thực tế, cho nên hắn liền chỉ mấy người, còn lại tất cả đều giải tán trở về.
- Lão thủ trưởng, nơi này đã bị giới nghiêm rồi, không có lệnh của tôi, không ai được phép đi vào, người nào trái lệnh xử trí theo quân pháp, cho nên lão thủ trưởng, ngài muốn làm những gì, hiện tại cứ phân phó.
Ngụy Thiếu Vũ nói.
- Ta có thể làm gì?
Từ Trung Nguyên ngoắt ngoắt tay, kêu Tô Mộc đi tới:
- Giới thiệu với các cậu, hắn là Tô Mộc, là cháu trai ta mới nhận!
Một câu nói như sét đánh giữa trời quang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.