Chương 661: Trực tiếp ngắt điện thoại.
Ẩn Vi Giả
24/10/2016
Chương 661: Trực tiếp ngắt điện thoại
- Có lý nào như vậy!
Một nam tử vẻ mặt lạnh lùng, hai đầu lông mày lộ ra một loại khí tức âm lệ, đứng trong phòng làm việc, đột nhiên đập lên mặt bàn, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận và điên cuồng khó có thể che dấu. Chén trà trên bàn làm việc theo đó nảy lên, vẩy ra mấy giọt nước, làm ướt đống giấy tờ bên cạnh, nhưng nam tử vẫn không hề để ý, mặc kệ nó.
Hắn chính là huyện trưởng huyện Hoa Cổ, Hạ Sơn, cũng chính là bác của Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy ở huyện Hoa Cổ, có một phần nguyên nhân rất lớn là do Hạ Sơn phóng túng. Nếu không phải ỷ vào thân phận của Hạ Sơn, Hạ Tiểu Xuyên làm sao dám ngang ngược như vậy.
- Chuyện này rút cuộc là thế nào, cậu cẩn thận kể lại một lần nữa cho tôi.
Hạ Sơn bình tĩnh hỏi.
Ở phía trước Hạ Sơn, có một người vẫn cung kính đứng, hắn có dung mạo tương tự Hạ Sơn, chỉ có điều người này mập mạp hơn Hạ Sơn, khắp người toàn là thịt béo đung đưa.
Hắn chính là Hạ Hà, cũng chính là bác ba của Hạ Tiểu Xuyên, chủ tịch hóa chất Húc Thịnh, hóa chất Húc Thịnh là do hắn một tay xây dựng. Ở huyện Hoa Cổ này, nhắc tới Hạ Hà, không có người nào không biết, hiện giờ Hạ Hà ở trong dân gian cũng được gọi là Hạ Bách Vạn.
- Đại ca, chuyện là như vậy...
Sau khi Hạ Hà kể xong, mặt đầy lo lắng nói:
- Đại ca, chuyện này đích xác là Tiểu Xuyên làm không đúng, nhưng khu Cao Khai cũng không thể đổ cho Tiểu Xuyên tội danh như vậy? Cái gì là tập kích nhân viên chính phủ quốc gia, tội danh này lớn quá. Tiểu Xuyên lại không ngốc. Hắn làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chưa nói đến hiện tại Tiểu Xuyên còn bị bọn họ bắt đi, kèm theo hóa chất Húc Thịnh của em cũng sắp bị bọn họ làm cho ngừng sản xuất rồi, thoáng cái bắt đi nhiều người như vậy.
Hạ Sơn nghe xong, sắc mặt âm trầm nhìn Hạ Hà, Hạ Hà là hạng người gì, trong lòng hắn biết rõ. Hạ Tiểu Xuyên là người như thế nào, trong lòng Hạ Sơn cũng biết rõ. Cũng bởi vì biết, cho nên sau khi nghe Hạ Hà nói, Hạ Sơn cũng không tin tưởng toàn bộ. Nhưng có tin hay không đã không quan trọng. Quan trọng là, hiện giờ Hạ Tiểu Xuyên đích xác đã bị giam tron phân cục công an khu Cao Khai. Hơn nữa nơi đó lại là địa bàn của Tô Mộc, lo lắng chân chính của Hạ Sơn chính là Hạ Tiểu Xuyên sẽ phải chịu đãi ngộ đặc thù gì đó ở bên trong.
- Hóa chất Húc Thịnh các cậu thật sự thả nước thải làm ô nhiễm nguồn nước của thôn Thượng Hà? Thật sự đổ rác thải công nghiệp lên ruộng đất của người ta? Tiểu Xuyên thật sự mang người đến thôn Thượng Hà diễu võ dương oai?
Hạ Sơn cau mày hỏi.
- Chúng em chỉ lơ đãng thả ra mấy lần mà thôi. Hơn nữa nhà máy cũng có hệ thống xử lý nước thải, nước thải ra làm sao có thể ô nhiễm nồng độ cao như vậy. Về phần rác công nghiệp, em nghĩ là do Tiểu Xuyên làm. Chuyện còn lại, em cũng không biết, em cũng là nhận được tin tức, vội vàng chạy tới chỗ anh. Hiện ở nhà em còn chưa dám nói, em sợ nếu nói ra, với tính cách của cha, sợ rằng...
Hạ Hà nói.
- Cậu tốt nhất giữ trong bụng đi, chuyện này không cần nói, tôi đã có tính toán.
Hạ Sơn nói.
- Đại ca, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Tiểu Xuyên bị bắt vào đó, không làm gì cả sao?
Hạ Hà gấp gáp nói.
- Hiện tại cậu biết gấp gáp rồi? Trước kia cậu đã làm gì. Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, nhất định phải trông chừng Tiểu Xuyên nghiêm ngặt, nhưng cậu đã làm gì? Cậu trông coi như vậy đấy!
Hạ Sơn tức giận nói.
- Bây giờ lập tức đi làm hai chuyện, thứ nhất là cho người nhanh chóng dọn dẹp những rác thải công nghiệp kia; thứ hai, cậu lập tức đến phân cục công an khu Cao Khai, xem có thể gặp được Tiểu Xuyên hay không, nhận được những tin tức hữu dụng từ chỗ hắn, sau đó nói cho hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Hạ Sơn nói.
- Vâng, em biết rồi. Đại ca, vậy bên thôn Thượng Hà, chúng ta có cần làm chút an bài hay không?
Hạ Hà hỏi.
- Làm an bài? Cậu định làm thế nào?
Hạ Sơn cau mày nói.
- Chính là bồi thường ít tiền. Nếu người ở thôn Thượng Hà không truy cứu, em không tin Tô Mộc còn có thể làm lớn chuyện này. Nếu hắn thật sự làm như vậy, vậy thì muốn ôm rắc rối vào người rồi.
Trong mắt Hạ Hà chớp động vẻ tàn nhẫn nói.
- Mau lau sạch sẽ cái mông đi!
Hạ Sơn gật đầu nói.
- Vâng, em đi đây.
Hạ Hà vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đợi sau hắn rời đi, Hạ Sơn do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại. Khi hắn gọi điện thoại, ở bên kia Trương Quan Trung vừa vặn từ phòng làm việc Tô Mộc đi ra ngoài.
Sau khi Trương Quan Trung nghe được bên kia là ai, liền xoay người quay lại phòng làm việc:
- Lãnh đạo, là điện thoại của huyện trưởng huyện Hoa Cổ Hạ Sơn.
- Đưa cho tôi!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Sau khi từ thôn Thượng Hà trở về, Tô Mộc liền trở lại phòng làm việc, rời đi hai ngày, cũng tích góp rất nhiều công vụ, hắn phải lập tức tiến hành xử lý. Hắn ước chừng không bao lâu, bên kia sẽ có động tĩnh. Chẳng qua Tô Mộc cũng không nghĩ tới, Hạ Sơn lại trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ hắn.
- Tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Chào Tô chủ nhiệm, ta là Hạ Sơn ở huyện Hoa Cổ.
Hạ Sơn cười lớn nói. Hạ Tiểu Xuyên có thể làm càn như vậy, nhưng Hạ Sơn thì không, hắn biết môn lộ trong chuyện này. Chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, chính là một cấp bậc hành chính cấp chính xử, hơn nữa hiện tại lĩnh vực thu hút đầu tư ở khu Cao Khai đang hừng hực khí thế, rõ ràng đã trở thành một chiêu bài minh tinh ở thành phố Cổ Lan. Dưới tình huống như thế, Hạ Sơn thật sự không dám có giọng nói quá phận với Tô Mộc.
- Hạ huyện trưởng, có chuyện gì không?
Tô Mộc hỏi.
- Là như vậy, tôi nghe nói khu Cao Khai các vị hiện giờ đang rất phát triển, nói thế nào huyện chúng tôi và các vị cũng là hàng xóm đúng không, tôi đang suy nghĩ lúc nào rãnh rỗi, có thể qua đó thăm hỏi, học tập kinh nghiệm của các vị.
Hạ Sơn nói.
- Không dám nhận, Hạ huyện trưởng nói như vậy thật sự khiến cho tôi không còn đất dung thân, hiện tại khu Cao Khai chỉ là một đứa trẻ mới chập chững tập đi, làm sao có thể đủ kinh động huyện Hoa Cổ các vị đại giá quang lâm.
Tô Mộc xô đẩy nói.
Hạ Sơn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại có kinh nghiệm quan trường lão luyện như vậy, biết nếu tiếp tục nói như vậy cũng không có cách nào chiếm được thuyết pháp minh xác từ chỗ Tô Mộc, vòng tới vòng lui chỉ có thể đi càng xa. Xem ra thật sự không thể xem nhẹ Tô Mộc, nếu như vậy, vậy thì đi thẳng vào vấn đề.
- Là như vậy Tô chủ nhiệm, tôi nghe nói buổi sáng hôm nay, người của hóa chất Húc Thịnh và ngài xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ phải không?
Hạ Sơn hỏi.
Chân chính muốn tới rồi sao?
Tô Mộc rất bình tĩnh cầm điện thoại, trầm ổn nói:
- Hạ huyện trưởng, tôi nghĩ ngài có chuyện hiểu lầm rồi! Giữa tôi và hóa chất Húc Thịnh không có bất kỳ mâu thuẫn nào, chuyện đã xảy ra sáng hôm nay, tính chất vô cùng ác liệt. Chuyện này tôi đã yêu cầu bên phân cục công an tiến hành điều tra, Hạ huyện trưởng, nếu như ngài không có chuyện gì khác, bên tôi còn có chút chuyện.
- Tô chủ nhiệm, đừng giả bộ hồ đồ, ngài nên biết tôi muốn nói cái gì.
Hạ Sơn nghe thấy Tô Mộc nói như vậy, hỏa khí không khỏi bốc lên, trực tiếp kêu.
Phải biết rằng ở huyện Hoa Cổ, Hạ Sơn nổi danh là cường thế, nếu không với thân phận huyện trưởng của hắn, làm sao có thể áp chết bí thư huyện ủy. Ở huyện Hoa Cổ, quyền uy của huyện trưởng còn nặng hơn bí thư huyện ủy, trong thường ủy hội huyện ủy, người nắm giữ quyền nói chuyện cũng là Hạ Sơn. Hạ Sơn chưa từng bị người nào khinh thị như vậy, nhưng hiện tại lại bị Tô Mộc đối xử như vậy, không khống chế được kiểu tác phong gia trưởng, liền quát lên.
- Hạ huyện trưởng, ngài rút cuộc có ý gì?
Tô Mộc cau mày nói.
- Tôi có ý gì ngài chẳng lẽ không biết sao? Hạ Tiểu Xuyên là một trong những đại biểu ưu tú của mười xí nghiệp lớn huyện Hoa Cổ chúng tôi, buổi sáng hôm nay đến thôn Thượng Hà, cũng là muốn giải quyết mâu thuẫn với người dân của thôn Thượng Hà. Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện quá đáng, càng không nói đến hắn sẽ công khai đánh ngươi. Cho nên nói, Tô chủ nhiệm, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tôi thấy chuyện này cứ định như vậy đi. Đợi sau khi Hạ Tiểu Xuyên ra ngoài, tôi sẽ tự mình dẫn hắn tới nhận lỗi với ngài, ngài thấy thế nào?
Hạ Sơn nói.
Thì ra là có ý nghĩ như vậy!
Khó trách Hạ Tiểu Xuyên ngang ngược như vậy, có một vị đại gia như ngươi làm huyện trưởng, Hạ Tiểu Xuyên muốn không lớn lối mới là quái sự. Ngươi làm vậy là có ý gì chứ? Cứ như vậy can đảm tới đây kêu ta bỏ qua cho Hạ Tiểu Xuyên, giọng nói cầu người có thể hống hách như vậy sao, ngươi thật sự xem khu Cao Khai là huyện Hoa Cổ của ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi tùy tiện đụng môi, là có thể thay đổi sự thật sao?
Hạ Sơn, xin lỗi, tác phong đấy của ngươi, ở chỗ ta không dùng được!
Nghĩ đến ánh mắt vô tội của những đứa trẻ thôn Thượng Hà, lại nghĩ đến ngôi trường tiểu học bị phá thành mảnh nhỏ, hỏa khí trong lòng Tô Mộc cũng không thể kìm nén.
- Hạ huyện trưởng, chuyện này đã giao cho cục công an giải quyết, trắng đen thế nào, bọn họ sẽ cho ra một kết quả công bằng. Hạ Huyện trưởng, nếu ngài không có chuyện gì, vậy tôi ngắt máy!
Nói xong Tô Mộc trực tiếp cúp điện thoại, không hề nể mặt Hạ Sơn.
- Khốn kiếp!
Bên kia Hạ Sơn thấy Tô Mộc lại dám trực tiếp cúp điện thoại của hắn, liền căm phẫn giận nộ, sắc mặt âm trầm ném điện thoại xuống đất, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. Từ khi hắn trở thành huyện trưởng tới nay, chưa có ai dám ngắt điện thoại của hắn như vậy, chuyện như vậy khiến cho Hạ Sơn thật sự không chịu được. Ở trong phòng làm việc, Hạ Sơn cũng không sợ có ai phát hiện ra thất thố lúc này của hắn.
- Tô Mộc, ngươi thật sự nghĩ ngươi là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, là có thể tùy ý làm bậy sao? Vụ kiện cáo này ta đã quyết định đấu với ngươi rồi, ngay bây giờ ta sẽ lên chỗ chính quyền thành phố, ngươi chờ đó cho ta!
- Có lý nào như vậy!
Một nam tử vẻ mặt lạnh lùng, hai đầu lông mày lộ ra một loại khí tức âm lệ, đứng trong phòng làm việc, đột nhiên đập lên mặt bàn, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận và điên cuồng khó có thể che dấu. Chén trà trên bàn làm việc theo đó nảy lên, vẩy ra mấy giọt nước, làm ướt đống giấy tờ bên cạnh, nhưng nam tử vẫn không hề để ý, mặc kệ nó.
Hắn chính là huyện trưởng huyện Hoa Cổ, Hạ Sơn, cũng chính là bác của Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy ở huyện Hoa Cổ, có một phần nguyên nhân rất lớn là do Hạ Sơn phóng túng. Nếu không phải ỷ vào thân phận của Hạ Sơn, Hạ Tiểu Xuyên làm sao dám ngang ngược như vậy.
- Chuyện này rút cuộc là thế nào, cậu cẩn thận kể lại một lần nữa cho tôi.
Hạ Sơn bình tĩnh hỏi.
Ở phía trước Hạ Sơn, có một người vẫn cung kính đứng, hắn có dung mạo tương tự Hạ Sơn, chỉ có điều người này mập mạp hơn Hạ Sơn, khắp người toàn là thịt béo đung đưa.
Hắn chính là Hạ Hà, cũng chính là bác ba của Hạ Tiểu Xuyên, chủ tịch hóa chất Húc Thịnh, hóa chất Húc Thịnh là do hắn một tay xây dựng. Ở huyện Hoa Cổ này, nhắc tới Hạ Hà, không có người nào không biết, hiện giờ Hạ Hà ở trong dân gian cũng được gọi là Hạ Bách Vạn.
- Đại ca, chuyện là như vậy...
Sau khi Hạ Hà kể xong, mặt đầy lo lắng nói:
- Đại ca, chuyện này đích xác là Tiểu Xuyên làm không đúng, nhưng khu Cao Khai cũng không thể đổ cho Tiểu Xuyên tội danh như vậy? Cái gì là tập kích nhân viên chính phủ quốc gia, tội danh này lớn quá. Tiểu Xuyên lại không ngốc. Hắn làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chưa nói đến hiện tại Tiểu Xuyên còn bị bọn họ bắt đi, kèm theo hóa chất Húc Thịnh của em cũng sắp bị bọn họ làm cho ngừng sản xuất rồi, thoáng cái bắt đi nhiều người như vậy.
Hạ Sơn nghe xong, sắc mặt âm trầm nhìn Hạ Hà, Hạ Hà là hạng người gì, trong lòng hắn biết rõ. Hạ Tiểu Xuyên là người như thế nào, trong lòng Hạ Sơn cũng biết rõ. Cũng bởi vì biết, cho nên sau khi nghe Hạ Hà nói, Hạ Sơn cũng không tin tưởng toàn bộ. Nhưng có tin hay không đã không quan trọng. Quan trọng là, hiện giờ Hạ Tiểu Xuyên đích xác đã bị giam tron phân cục công an khu Cao Khai. Hơn nữa nơi đó lại là địa bàn của Tô Mộc, lo lắng chân chính của Hạ Sơn chính là Hạ Tiểu Xuyên sẽ phải chịu đãi ngộ đặc thù gì đó ở bên trong.
- Hóa chất Húc Thịnh các cậu thật sự thả nước thải làm ô nhiễm nguồn nước của thôn Thượng Hà? Thật sự đổ rác thải công nghiệp lên ruộng đất của người ta? Tiểu Xuyên thật sự mang người đến thôn Thượng Hà diễu võ dương oai?
Hạ Sơn cau mày hỏi.
- Chúng em chỉ lơ đãng thả ra mấy lần mà thôi. Hơn nữa nhà máy cũng có hệ thống xử lý nước thải, nước thải ra làm sao có thể ô nhiễm nồng độ cao như vậy. Về phần rác công nghiệp, em nghĩ là do Tiểu Xuyên làm. Chuyện còn lại, em cũng không biết, em cũng là nhận được tin tức, vội vàng chạy tới chỗ anh. Hiện ở nhà em còn chưa dám nói, em sợ nếu nói ra, với tính cách của cha, sợ rằng...
Hạ Hà nói.
- Cậu tốt nhất giữ trong bụng đi, chuyện này không cần nói, tôi đã có tính toán.
Hạ Sơn nói.
- Đại ca, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Tiểu Xuyên bị bắt vào đó, không làm gì cả sao?
Hạ Hà gấp gáp nói.
- Hiện tại cậu biết gấp gáp rồi? Trước kia cậu đã làm gì. Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, nhất định phải trông chừng Tiểu Xuyên nghiêm ngặt, nhưng cậu đã làm gì? Cậu trông coi như vậy đấy!
Hạ Sơn tức giận nói.
- Bây giờ lập tức đi làm hai chuyện, thứ nhất là cho người nhanh chóng dọn dẹp những rác thải công nghiệp kia; thứ hai, cậu lập tức đến phân cục công an khu Cao Khai, xem có thể gặp được Tiểu Xuyên hay không, nhận được những tin tức hữu dụng từ chỗ hắn, sau đó nói cho hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Hạ Sơn nói.
- Vâng, em biết rồi. Đại ca, vậy bên thôn Thượng Hà, chúng ta có cần làm chút an bài hay không?
Hạ Hà hỏi.
- Làm an bài? Cậu định làm thế nào?
Hạ Sơn cau mày nói.
- Chính là bồi thường ít tiền. Nếu người ở thôn Thượng Hà không truy cứu, em không tin Tô Mộc còn có thể làm lớn chuyện này. Nếu hắn thật sự làm như vậy, vậy thì muốn ôm rắc rối vào người rồi.
Trong mắt Hạ Hà chớp động vẻ tàn nhẫn nói.
- Mau lau sạch sẽ cái mông đi!
Hạ Sơn gật đầu nói.
- Vâng, em đi đây.
Hạ Hà vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đợi sau hắn rời đi, Hạ Sơn do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại. Khi hắn gọi điện thoại, ở bên kia Trương Quan Trung vừa vặn từ phòng làm việc Tô Mộc đi ra ngoài.
Sau khi Trương Quan Trung nghe được bên kia là ai, liền xoay người quay lại phòng làm việc:
- Lãnh đạo, là điện thoại của huyện trưởng huyện Hoa Cổ Hạ Sơn.
- Đưa cho tôi!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Sau khi từ thôn Thượng Hà trở về, Tô Mộc liền trở lại phòng làm việc, rời đi hai ngày, cũng tích góp rất nhiều công vụ, hắn phải lập tức tiến hành xử lý. Hắn ước chừng không bao lâu, bên kia sẽ có động tĩnh. Chẳng qua Tô Mộc cũng không nghĩ tới, Hạ Sơn lại trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ hắn.
- Tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Chào Tô chủ nhiệm, ta là Hạ Sơn ở huyện Hoa Cổ.
Hạ Sơn cười lớn nói. Hạ Tiểu Xuyên có thể làm càn như vậy, nhưng Hạ Sơn thì không, hắn biết môn lộ trong chuyện này. Chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, chính là một cấp bậc hành chính cấp chính xử, hơn nữa hiện tại lĩnh vực thu hút đầu tư ở khu Cao Khai đang hừng hực khí thế, rõ ràng đã trở thành một chiêu bài minh tinh ở thành phố Cổ Lan. Dưới tình huống như thế, Hạ Sơn thật sự không dám có giọng nói quá phận với Tô Mộc.
- Hạ huyện trưởng, có chuyện gì không?
Tô Mộc hỏi.
- Là như vậy, tôi nghe nói khu Cao Khai các vị hiện giờ đang rất phát triển, nói thế nào huyện chúng tôi và các vị cũng là hàng xóm đúng không, tôi đang suy nghĩ lúc nào rãnh rỗi, có thể qua đó thăm hỏi, học tập kinh nghiệm của các vị.
Hạ Sơn nói.
- Không dám nhận, Hạ huyện trưởng nói như vậy thật sự khiến cho tôi không còn đất dung thân, hiện tại khu Cao Khai chỉ là một đứa trẻ mới chập chững tập đi, làm sao có thể đủ kinh động huyện Hoa Cổ các vị đại giá quang lâm.
Tô Mộc xô đẩy nói.
Hạ Sơn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại có kinh nghiệm quan trường lão luyện như vậy, biết nếu tiếp tục nói như vậy cũng không có cách nào chiếm được thuyết pháp minh xác từ chỗ Tô Mộc, vòng tới vòng lui chỉ có thể đi càng xa. Xem ra thật sự không thể xem nhẹ Tô Mộc, nếu như vậy, vậy thì đi thẳng vào vấn đề.
- Là như vậy Tô chủ nhiệm, tôi nghe nói buổi sáng hôm nay, người của hóa chất Húc Thịnh và ngài xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ phải không?
Hạ Sơn hỏi.
Chân chính muốn tới rồi sao?
Tô Mộc rất bình tĩnh cầm điện thoại, trầm ổn nói:
- Hạ huyện trưởng, tôi nghĩ ngài có chuyện hiểu lầm rồi! Giữa tôi và hóa chất Húc Thịnh không có bất kỳ mâu thuẫn nào, chuyện đã xảy ra sáng hôm nay, tính chất vô cùng ác liệt. Chuyện này tôi đã yêu cầu bên phân cục công an tiến hành điều tra, Hạ huyện trưởng, nếu như ngài không có chuyện gì khác, bên tôi còn có chút chuyện.
- Tô chủ nhiệm, đừng giả bộ hồ đồ, ngài nên biết tôi muốn nói cái gì.
Hạ Sơn nghe thấy Tô Mộc nói như vậy, hỏa khí không khỏi bốc lên, trực tiếp kêu.
Phải biết rằng ở huyện Hoa Cổ, Hạ Sơn nổi danh là cường thế, nếu không với thân phận huyện trưởng của hắn, làm sao có thể áp chết bí thư huyện ủy. Ở huyện Hoa Cổ, quyền uy của huyện trưởng còn nặng hơn bí thư huyện ủy, trong thường ủy hội huyện ủy, người nắm giữ quyền nói chuyện cũng là Hạ Sơn. Hạ Sơn chưa từng bị người nào khinh thị như vậy, nhưng hiện tại lại bị Tô Mộc đối xử như vậy, không khống chế được kiểu tác phong gia trưởng, liền quát lên.
- Hạ huyện trưởng, ngài rút cuộc có ý gì?
Tô Mộc cau mày nói.
- Tôi có ý gì ngài chẳng lẽ không biết sao? Hạ Tiểu Xuyên là một trong những đại biểu ưu tú của mười xí nghiệp lớn huyện Hoa Cổ chúng tôi, buổi sáng hôm nay đến thôn Thượng Hà, cũng là muốn giải quyết mâu thuẫn với người dân của thôn Thượng Hà. Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện quá đáng, càng không nói đến hắn sẽ công khai đánh ngươi. Cho nên nói, Tô chủ nhiệm, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tôi thấy chuyện này cứ định như vậy đi. Đợi sau khi Hạ Tiểu Xuyên ra ngoài, tôi sẽ tự mình dẫn hắn tới nhận lỗi với ngài, ngài thấy thế nào?
Hạ Sơn nói.
Thì ra là có ý nghĩ như vậy!
Khó trách Hạ Tiểu Xuyên ngang ngược như vậy, có một vị đại gia như ngươi làm huyện trưởng, Hạ Tiểu Xuyên muốn không lớn lối mới là quái sự. Ngươi làm vậy là có ý gì chứ? Cứ như vậy can đảm tới đây kêu ta bỏ qua cho Hạ Tiểu Xuyên, giọng nói cầu người có thể hống hách như vậy sao, ngươi thật sự xem khu Cao Khai là huyện Hoa Cổ của ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi tùy tiện đụng môi, là có thể thay đổi sự thật sao?
Hạ Sơn, xin lỗi, tác phong đấy của ngươi, ở chỗ ta không dùng được!
Nghĩ đến ánh mắt vô tội của những đứa trẻ thôn Thượng Hà, lại nghĩ đến ngôi trường tiểu học bị phá thành mảnh nhỏ, hỏa khí trong lòng Tô Mộc cũng không thể kìm nén.
- Hạ huyện trưởng, chuyện này đã giao cho cục công an giải quyết, trắng đen thế nào, bọn họ sẽ cho ra một kết quả công bằng. Hạ Huyện trưởng, nếu ngài không có chuyện gì, vậy tôi ngắt máy!
Nói xong Tô Mộc trực tiếp cúp điện thoại, không hề nể mặt Hạ Sơn.
- Khốn kiếp!
Bên kia Hạ Sơn thấy Tô Mộc lại dám trực tiếp cúp điện thoại của hắn, liền căm phẫn giận nộ, sắc mặt âm trầm ném điện thoại xuống đất, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. Từ khi hắn trở thành huyện trưởng tới nay, chưa có ai dám ngắt điện thoại của hắn như vậy, chuyện như vậy khiến cho Hạ Sơn thật sự không chịu được. Ở trong phòng làm việc, Hạ Sơn cũng không sợ có ai phát hiện ra thất thố lúc này của hắn.
- Tô Mộc, ngươi thật sự nghĩ ngươi là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, là có thể tùy ý làm bậy sao? Vụ kiện cáo này ta đã quyết định đấu với ngươi rồi, ngay bây giờ ta sẽ lên chỗ chính quyền thành phố, ngươi chờ đó cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.