Chương 1337: Va chạm kịch liệt
Ẩn Vi Giả
10/11/2016
Thời tiết mây đen che kín luôn khiến người rơi vào
trạng thái nóng nảy, càng táo bạo càng khiến khí trời âm u thêm nặng nề. Tuy hiện tại huyện Hoa Hải đã là qua cơn mưa trời lại sáng nhưng từ
giây phút bị mang vào huyện cục công an nghĩa là Lâm Canh ngăn cách với
mọi thứ bên ngoài.
Lâm Canh bị mang đi như thế nào?
Khi ấy Lâm Canh đang báo cáo công tác với Tư Mã Sơn, nói là báo cáo nhưng thật ra là Tư Mã Sơn hỏi han chuyện Địch Kiến Lôi. Nhận được ám thị từ Lý Tuyển, Tư Mã Sơn phải sai Lâm Canh bình ổn sự việc.
Mặc dù Lâm Canh đi theo bước chân Tư Mã Sơn, gã cũng xem trọng Lâm Canh, nhưng xảy ra chuyện như vậy thì tuyệt đối không thể phớt lờ. Trong tình huống này người huyện cục công an trực tiếp gõ cửa tiến vào, mang Lâm Canh đi ngay trước mặt Tư Mã Sơn.
Từ giây phút đó Lâm Canh lièn biết gã đừng mơ có cơ hội trở mình nữa.
Rầm cạch!
Trong khi Lâm Canh suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, một bóng người bị đưa vào, chính là Lâm Tân.
Lâm Canh sốt ruột hét to:
– Lâm Tân, sao ngươi cũng mang vào?
Lâm Tân nhìn Lâm Canh, gục đầu xuống, nhếch môi cười cay đắng:
– Đại ca, chúng ta tiêu rồi!
Tiêu rồi!
Ngay khi Lâm Tân thốt lời, Lâm Canh không cần hỏi gì thêm liền hiểu hết. Lâm Canh biết rõ ràng Lâm Tân đi làm chuyện gì, bây giờ gã nói tiêu thì chắc chắn là chuyện kia không hoàn thành. Không ngờ chuyện như vậy cũng không làm sao, đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Lâm Canh.
Bây giờ xem ra cọng rơm này không cứu mạng Lâm Canh được.
Lâm Canh nhũn chân té xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy, không nói được nửa câu.
Phòng họp huyện ủy huyện Hoa Hải.
Mười thường ủy huyện ủy đã đến đông đủ. Thật ra lúc trước khi Lâm Nghi Đạc gọi điện thoại, trừ Tô Mộc ra mấy người khác đều chạy đến. Nhưng không ai ngờ vốn thông báo sau nửa tiếng là họp thật sự bị Lý Tuyển đổi thành một tiếng. Cho rằng Lý Tuyển ngoan ngoãn chịu thua, tâm tình mỗi người khác nhau.
Trong Thiên triều đừng để nghiêm túc thành phong trào, vì nếu nghiêm túc có thể trở thành trào lưu đứng đầu nghĩa là không có chuyện gì không thể giải quyết hết. Ví dụ sự kiện Địch Kiến Lôi bị giết, nếu là lúc bình thường kéo dài mấy ngày cũng không có gì lạ.
Nhưng hiện tại bị Tô Mộc đặc biệt chú ý, sự việc liên quan đến bộ tổ chức huyện ủy, huyện kỷ ủy, trong điều kiện lãnh đạo phân quản Tây Phẩm thị Tưởng Hoài Bắc lên tiếng, nguyên sự việc trong thời gian ngắn nhất đã tra ra manh mối.
Lúc này cần thảo luận là giải quyết việc này như thế nào.
Không cần biết lúc trước Tư Mã Sơn, Trương Ổn nói thế nào, sau khi Chương Duệ trình lên tất cả chứng cứ thì chuyện còn lại là xử lý ra sao. Lúc này còn ai dám nói Lâm Canh, Lâm Tân vô tội là ngu nhất, sẽ bị xử lý hoàn toàn.
Lý Tuyển chủ trì cuộc họp bắt đầu, Tư Mã Sơn là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy bị Lý Tuyển ra hiệu, gã làm người lên tiếng đầu tiên. Tư Mã Sơn thật lòng không muốn làm chim đầu đàn, nhưng bây giờ không làm cũng không được. Chuyện này rõ ràng liên quan đến bộ tổ chức huyện ủy, Lâm Canh là khoa trưởng phân công quản lý kiểm tra cán bộ lên chức, Tư Mã Sơn nhà ngươi dù muốn che giấu thêm nữa cũng không được.
Tư Mã Sơn chậm rãi nói:
– Vụ án cái chết của Địch Kiến Lôi đồng chí đến nay đã điều tra xong, có thể chắc chắn là hai đồng chí Lâm Canh, Lâm Tân liên can trong đó. Nhưng bây giờ chưa có chứng cứ khẳng định là hai đồng chí làm chuyện này, ngược lại ba người khác đã thừa nhận bọn họ có hành động ẩu đả quá mức.
– Cho nên ta đề nghị có quyết định trực tiếp khai trừ công chức, trừ đảng tịch với ba người khác. Còn về Lâm Canh, Lâm Tân chỉ là dính líu say rượu cố gắng khuyên nhủ nhưng vô tình đụng chạm Địch Kiến Lôi, nên xử phạt hành chính hối lỗi, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng. Quyết định tạm thời không trừ đảng tịch nhưng giáng cấp!
Tư Mã Sơn dứt lời, Tô Mộc nhếch môi cười trào phúng. Thì ra đây là át chủ bài của Lý Tuyển, muốn thưa dịp sự việc chưa có chứng cứ chắc chắn thì cho qua phà luôn sao? Nếu các ngươi nghĩ vậy thì sai mười mươi, muốn xác định cái chết của Địch Kiến Lôi do ai gây ra chẳng hề phức tạp như các ngươi nghĩ.
Quả nhiên Tư Mã Sơn dứt lời, Mạnh Vi Khiêm chủ động lên tiếng:
– Tư Mã bộ trưởng, theo ta thấy bộ trưởng có khái niệm thay xà đổi cột phải không? Trong tài liệu huyện cục công ai giao lên rõ ràng chỉ ra nguyên sự kiện là Lâm Canh, Lâm Tân làm ra hành vi công kích, sao từ miệng Tư Mã bộ trưởng lại biến thành say rượu khuyên nhủ? Tư Mã bộ trưởng, ta muốn xin chỉ dạy một chút, chẳng lẽ thư báo cáo không viết rõ ràng? Hay khả năng hiểu của Tư Mã bộ trưởng có vấn đề?
Rõ ràng là tuyên chiến!
Không tuyên chiến không được!
Thật tình là vì Tư Mã Sơn kiếm cái cớ này khiến người quá thất vọng, có cái kiểu này sao? Tuy nhiều lúc rất nhiều chuyện nằm trong tay kẻ mạnh, nhưng ngươi không phân tốt xấu nói lời như vậy có xứng đáng với thân phận của mình không? Khuyên can? Lý do này nói ra ngươi tin tưởng sao?
Tư Mã Sơn chậm rãi nói:
– Mạnh thư ký, không thể nói như vậy. Dù sao lúc đó không có camera theo dõi hiện trường, ai dám chắc Lâm Canh, Lâm Tân chính là người hành hung? Bây giờ hai đồng chí có thừa nhận chưa? Bọn họ chỉ thừa nhận là tiếp xúc thân phận. Chúng ta phá án phải xuất phát từ chứng cứ là trên hết, chuyện không có chứng cứ tuyệt đối không thể nói bừa!
Hiện tại điều Tư Mã Sơn muốn nhằm vào lệch thời gian, thật ra cũng không tính là lệch thời gian, miễn Lâm Canh, Lâm Tân không đánh người, dù ngươi có bảng tường trình nhân chứng, có thể đơn phương dựa vào cái này tựu định tội luận xử sao?
Đây gọi là hiệu ứng mơ hồ?
Khóe môi Tô Mộc cong lên trào phúng.
Mạnh Vi Khiêm cười khẩy nói:
– Vậy theo ý của Tư Mã bộ trưởng có phải đang nói Lâm Canh, Lâm Tân chẳng những không sai ngược lại còn có công?
Chỉ có thể đi đến cuối đường.
Bây giờ Tư Mã Sơn không còn cách nào khác, gã đã tìm lý do đó thì cứ phải cắn chết không nhả. Trừ phi có chứng cứ rõ ràng, nếu không Tư Mã Sơn sẽ không dễ dàng nhả ra. Vì nếu buông miệng nghĩa là uy tín của bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy của Tư Mã Sơn mất hết.
Tư Mã Sơn nói:
– Không thể nói vậy, dù gì Lâm Canh, Lâm Tân làm trái kỷ luật, nên kiến nghị vừa rồi của ta vẫn hữu hiệu.
Mạnh Vi Khiêm tức giận quát:
– Đúng là vớ vẩn!
Lý Tuyển gõ mặt bàn, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn sang:
– Mạnh Vi Khiêm đồng chí, hy vọng đồng chí hãy chú ý lời nói vừa việc làm của mình. Biết đây là đâu không? Đồng chí là thường ủy huyện ủy thâm niên, sao có thể lỗ mãng như vậy? Đồng chí nói là lời của Tư Mã bộ trưởng có sai lầm? Trong tay đồng chí có chứng thứ chân thật nhất chứng minh Lâm Canh, Lâm Tân ra tay không? Dù có đi nữa thì hai người đó có đưa người vào chỗ chết không?
Tư Mã Sơn kéo hết mức hỏa lực, tiếp theo đến lượt Lý Tuyển phát ngôn. Chỉ cần sự kiện quyết định tại đây thì không sợ tiếp theo tranh biện nữa. Mặc dùg làm vậy hơi trái lương tâm, nhưng chờ chuyện qua rồi lại xử lý Lâm Canh, Lâm Tân thật mạnh là được. Tại đây Lý Tuyển tuyệt đối không cho phép mình mất mặt.
Mạnh Vi Khiêm quay họng pháo vào Lý Tuyển ngay:
– Lý thư ký, hiện tại công tác điều tra vẫn đang tiếp tục, tuy chúng ta không có chứng cứ chắc chắn chứng minh là Lâm Canh, Lâm Tân ra tay làm Địch Kiến Lôi chết, nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ bọn họ vô tội. So với đúng hoặc không, chúng ta còn có mấy bảng tường trình nhân chứng. Hơn nữa trước khi vụ án chưa định án đã mở hội thường ủy huyện ủy thảo luận, ta thật sự không hiểu tại sao phải làm vậy?
Chuyện này đúng là chỉ mới bắt đầu điều tra, dù không có chứng cứ chứng minh cái chết của Địch Kiến Lôi liên quan Lâm Canh, Lâm Tân, nhưng đi Địch gia lĩnh xác là Lâm Tân tổ chức đúng không? Về chuyện này ngươi không thể chối! Trước khi sự việc chưa có định luận mà các ngươi đã muốn quyết định tại đây là sao?
Không khí bởi vì Mạnh Vi Khiêm chủ động bắn pháo mà sóng ngầm dâng lên. Ai đều biết Mạnh Vi Khiêm làm như vậy phần lớn là đại biểu cho thái độ của Tô Mộc. Hiện tại Tô Mộc chưa mở miệng nói gì nhưng miễn có Mạnh Vi Khiêm, vị thư ký huyện chính pháp ủy che trước mặt là đủ hấp dẫn hỏa lực.
– Chưa định án?
Lúc này Lý Tuyển chủ động khiêu chiến nên phớt lờ Lâm Nghi Đạc, Tư Mã Sơn, Trương Ổn, công khai nhằm mục tiêu vào Mạnh Vi Khiêm:
– Mạnh Vi Khiêm đồng chí, ta hy vọng đồng chí có thể từ mọi mặt nhìn đái cục mà xem xét vấn đề, đừng cực hạn mọi chuyện trong phạm vi nhỏ, làm như thế sẽ ảnh hưởng tầm mắt của đồng chí. Ta không nói Lâm Canh, Lâm Tân không sai, về lỗi lầm của bọn họ thì Tư Mã bộ trưởng cũng đã đưa ra đề nghị rồi. Ta cảm thấy kiến nghị xử lý đó rất tốt, rất phù hợp thực tế.
Cùng với lời dạo động, Lý Tuyển quét mắt toàn trường, chờ hấp dẫn mọi ánh mắt mới tiếp tục bảo:
– Lâm Canh là khoa trưởng bộ tổ chức huyện ủy, Lâm Tân là khoa trưởng huyện kỷ ủy, hai đồng chí như vậy sẽ biết pháp mà phạm pháp sao? Đồng chí nói xem bọn họ sẽ đánh người đến chết trước mắt bao người sao? Chẳng lẽ chúng ta không tin tưởng vào cán bộ của mình như thế sao? Nếu vậy chúng ta có nên một lần nữa chính thẩm toàn bộ cán bộ lãnh đạo toàn huyện không?
Dời đề tài!
Di hoa tiếp mộc!
Chụp mũ lung tung.
Tô Mộc nghe mấy lời Lý Tuyển nói, khóe môi nhếch càng cao. Lý Tuyển đúng là tay cáo gài chơi âm mưu quỷ kế, không ngu ngốc như Tô Mộc đã nghĩ. Nhìn người ta ra chiêu xem, trực tiếp kéo chiến hỏa vào người tất cả cán bộ lãnh đạo toàn huyện.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ý là Mạnh Vi Khiêm nhà ngươi nghi ngờ Lâm Canh, Lâm Tân chứ gì? Vậy phải nghi ngờ hết cán bộ toàn huyện, nếu thế Mạnh Vi Khiêm sẽ từng bước khó đi.
Một chiêu quá ác.
Lâm Canh bị mang đi như thế nào?
Khi ấy Lâm Canh đang báo cáo công tác với Tư Mã Sơn, nói là báo cáo nhưng thật ra là Tư Mã Sơn hỏi han chuyện Địch Kiến Lôi. Nhận được ám thị từ Lý Tuyển, Tư Mã Sơn phải sai Lâm Canh bình ổn sự việc.
Mặc dù Lâm Canh đi theo bước chân Tư Mã Sơn, gã cũng xem trọng Lâm Canh, nhưng xảy ra chuyện như vậy thì tuyệt đối không thể phớt lờ. Trong tình huống này người huyện cục công an trực tiếp gõ cửa tiến vào, mang Lâm Canh đi ngay trước mặt Tư Mã Sơn.
Từ giây phút đó Lâm Canh lièn biết gã đừng mơ có cơ hội trở mình nữa.
Rầm cạch!
Trong khi Lâm Canh suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, một bóng người bị đưa vào, chính là Lâm Tân.
Lâm Canh sốt ruột hét to:
– Lâm Tân, sao ngươi cũng mang vào?
Lâm Tân nhìn Lâm Canh, gục đầu xuống, nhếch môi cười cay đắng:
– Đại ca, chúng ta tiêu rồi!
Tiêu rồi!
Ngay khi Lâm Tân thốt lời, Lâm Canh không cần hỏi gì thêm liền hiểu hết. Lâm Canh biết rõ ràng Lâm Tân đi làm chuyện gì, bây giờ gã nói tiêu thì chắc chắn là chuyện kia không hoàn thành. Không ngờ chuyện như vậy cũng không làm sao, đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Lâm Canh.
Bây giờ xem ra cọng rơm này không cứu mạng Lâm Canh được.
Lâm Canh nhũn chân té xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy, không nói được nửa câu.
Phòng họp huyện ủy huyện Hoa Hải.
Mười thường ủy huyện ủy đã đến đông đủ. Thật ra lúc trước khi Lâm Nghi Đạc gọi điện thoại, trừ Tô Mộc ra mấy người khác đều chạy đến. Nhưng không ai ngờ vốn thông báo sau nửa tiếng là họp thật sự bị Lý Tuyển đổi thành một tiếng. Cho rằng Lý Tuyển ngoan ngoãn chịu thua, tâm tình mỗi người khác nhau.
Trong Thiên triều đừng để nghiêm túc thành phong trào, vì nếu nghiêm túc có thể trở thành trào lưu đứng đầu nghĩa là không có chuyện gì không thể giải quyết hết. Ví dụ sự kiện Địch Kiến Lôi bị giết, nếu là lúc bình thường kéo dài mấy ngày cũng không có gì lạ.
Nhưng hiện tại bị Tô Mộc đặc biệt chú ý, sự việc liên quan đến bộ tổ chức huyện ủy, huyện kỷ ủy, trong điều kiện lãnh đạo phân quản Tây Phẩm thị Tưởng Hoài Bắc lên tiếng, nguyên sự việc trong thời gian ngắn nhất đã tra ra manh mối.
Lúc này cần thảo luận là giải quyết việc này như thế nào.
Không cần biết lúc trước Tư Mã Sơn, Trương Ổn nói thế nào, sau khi Chương Duệ trình lên tất cả chứng cứ thì chuyện còn lại là xử lý ra sao. Lúc này còn ai dám nói Lâm Canh, Lâm Tân vô tội là ngu nhất, sẽ bị xử lý hoàn toàn.
Lý Tuyển chủ trì cuộc họp bắt đầu, Tư Mã Sơn là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy bị Lý Tuyển ra hiệu, gã làm người lên tiếng đầu tiên. Tư Mã Sơn thật lòng không muốn làm chim đầu đàn, nhưng bây giờ không làm cũng không được. Chuyện này rõ ràng liên quan đến bộ tổ chức huyện ủy, Lâm Canh là khoa trưởng phân công quản lý kiểm tra cán bộ lên chức, Tư Mã Sơn nhà ngươi dù muốn che giấu thêm nữa cũng không được.
Tư Mã Sơn chậm rãi nói:
– Vụ án cái chết của Địch Kiến Lôi đồng chí đến nay đã điều tra xong, có thể chắc chắn là hai đồng chí Lâm Canh, Lâm Tân liên can trong đó. Nhưng bây giờ chưa có chứng cứ khẳng định là hai đồng chí làm chuyện này, ngược lại ba người khác đã thừa nhận bọn họ có hành động ẩu đả quá mức.
– Cho nên ta đề nghị có quyết định trực tiếp khai trừ công chức, trừ đảng tịch với ba người khác. Còn về Lâm Canh, Lâm Tân chỉ là dính líu say rượu cố gắng khuyên nhủ nhưng vô tình đụng chạm Địch Kiến Lôi, nên xử phạt hành chính hối lỗi, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng. Quyết định tạm thời không trừ đảng tịch nhưng giáng cấp!
Tư Mã Sơn dứt lời, Tô Mộc nhếch môi cười trào phúng. Thì ra đây là át chủ bài của Lý Tuyển, muốn thưa dịp sự việc chưa có chứng cứ chắc chắn thì cho qua phà luôn sao? Nếu các ngươi nghĩ vậy thì sai mười mươi, muốn xác định cái chết của Địch Kiến Lôi do ai gây ra chẳng hề phức tạp như các ngươi nghĩ.
Quả nhiên Tư Mã Sơn dứt lời, Mạnh Vi Khiêm chủ động lên tiếng:
– Tư Mã bộ trưởng, theo ta thấy bộ trưởng có khái niệm thay xà đổi cột phải không? Trong tài liệu huyện cục công ai giao lên rõ ràng chỉ ra nguyên sự kiện là Lâm Canh, Lâm Tân làm ra hành vi công kích, sao từ miệng Tư Mã bộ trưởng lại biến thành say rượu khuyên nhủ? Tư Mã bộ trưởng, ta muốn xin chỉ dạy một chút, chẳng lẽ thư báo cáo không viết rõ ràng? Hay khả năng hiểu của Tư Mã bộ trưởng có vấn đề?
Rõ ràng là tuyên chiến!
Không tuyên chiến không được!
Thật tình là vì Tư Mã Sơn kiếm cái cớ này khiến người quá thất vọng, có cái kiểu này sao? Tuy nhiều lúc rất nhiều chuyện nằm trong tay kẻ mạnh, nhưng ngươi không phân tốt xấu nói lời như vậy có xứng đáng với thân phận của mình không? Khuyên can? Lý do này nói ra ngươi tin tưởng sao?
Tư Mã Sơn chậm rãi nói:
– Mạnh thư ký, không thể nói như vậy. Dù sao lúc đó không có camera theo dõi hiện trường, ai dám chắc Lâm Canh, Lâm Tân chính là người hành hung? Bây giờ hai đồng chí có thừa nhận chưa? Bọn họ chỉ thừa nhận là tiếp xúc thân phận. Chúng ta phá án phải xuất phát từ chứng cứ là trên hết, chuyện không có chứng cứ tuyệt đối không thể nói bừa!
Hiện tại điều Tư Mã Sơn muốn nhằm vào lệch thời gian, thật ra cũng không tính là lệch thời gian, miễn Lâm Canh, Lâm Tân không đánh người, dù ngươi có bảng tường trình nhân chứng, có thể đơn phương dựa vào cái này tựu định tội luận xử sao?
Đây gọi là hiệu ứng mơ hồ?
Khóe môi Tô Mộc cong lên trào phúng.
Mạnh Vi Khiêm cười khẩy nói:
– Vậy theo ý của Tư Mã bộ trưởng có phải đang nói Lâm Canh, Lâm Tân chẳng những không sai ngược lại còn có công?
Chỉ có thể đi đến cuối đường.
Bây giờ Tư Mã Sơn không còn cách nào khác, gã đã tìm lý do đó thì cứ phải cắn chết không nhả. Trừ phi có chứng cứ rõ ràng, nếu không Tư Mã Sơn sẽ không dễ dàng nhả ra. Vì nếu buông miệng nghĩa là uy tín của bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy của Tư Mã Sơn mất hết.
Tư Mã Sơn nói:
– Không thể nói vậy, dù gì Lâm Canh, Lâm Tân làm trái kỷ luật, nên kiến nghị vừa rồi của ta vẫn hữu hiệu.
Mạnh Vi Khiêm tức giận quát:
– Đúng là vớ vẩn!
Lý Tuyển gõ mặt bàn, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn sang:
– Mạnh Vi Khiêm đồng chí, hy vọng đồng chí hãy chú ý lời nói vừa việc làm của mình. Biết đây là đâu không? Đồng chí là thường ủy huyện ủy thâm niên, sao có thể lỗ mãng như vậy? Đồng chí nói là lời của Tư Mã bộ trưởng có sai lầm? Trong tay đồng chí có chứng thứ chân thật nhất chứng minh Lâm Canh, Lâm Tân ra tay không? Dù có đi nữa thì hai người đó có đưa người vào chỗ chết không?
Tư Mã Sơn kéo hết mức hỏa lực, tiếp theo đến lượt Lý Tuyển phát ngôn. Chỉ cần sự kiện quyết định tại đây thì không sợ tiếp theo tranh biện nữa. Mặc dùg làm vậy hơi trái lương tâm, nhưng chờ chuyện qua rồi lại xử lý Lâm Canh, Lâm Tân thật mạnh là được. Tại đây Lý Tuyển tuyệt đối không cho phép mình mất mặt.
Mạnh Vi Khiêm quay họng pháo vào Lý Tuyển ngay:
– Lý thư ký, hiện tại công tác điều tra vẫn đang tiếp tục, tuy chúng ta không có chứng cứ chắc chắn chứng minh là Lâm Canh, Lâm Tân ra tay làm Địch Kiến Lôi chết, nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ bọn họ vô tội. So với đúng hoặc không, chúng ta còn có mấy bảng tường trình nhân chứng. Hơn nữa trước khi vụ án chưa định án đã mở hội thường ủy huyện ủy thảo luận, ta thật sự không hiểu tại sao phải làm vậy?
Chuyện này đúng là chỉ mới bắt đầu điều tra, dù không có chứng cứ chứng minh cái chết của Địch Kiến Lôi liên quan Lâm Canh, Lâm Tân, nhưng đi Địch gia lĩnh xác là Lâm Tân tổ chức đúng không? Về chuyện này ngươi không thể chối! Trước khi sự việc chưa có định luận mà các ngươi đã muốn quyết định tại đây là sao?
Không khí bởi vì Mạnh Vi Khiêm chủ động bắn pháo mà sóng ngầm dâng lên. Ai đều biết Mạnh Vi Khiêm làm như vậy phần lớn là đại biểu cho thái độ của Tô Mộc. Hiện tại Tô Mộc chưa mở miệng nói gì nhưng miễn có Mạnh Vi Khiêm, vị thư ký huyện chính pháp ủy che trước mặt là đủ hấp dẫn hỏa lực.
– Chưa định án?
Lúc này Lý Tuyển chủ động khiêu chiến nên phớt lờ Lâm Nghi Đạc, Tư Mã Sơn, Trương Ổn, công khai nhằm mục tiêu vào Mạnh Vi Khiêm:
– Mạnh Vi Khiêm đồng chí, ta hy vọng đồng chí có thể từ mọi mặt nhìn đái cục mà xem xét vấn đề, đừng cực hạn mọi chuyện trong phạm vi nhỏ, làm như thế sẽ ảnh hưởng tầm mắt của đồng chí. Ta không nói Lâm Canh, Lâm Tân không sai, về lỗi lầm của bọn họ thì Tư Mã bộ trưởng cũng đã đưa ra đề nghị rồi. Ta cảm thấy kiến nghị xử lý đó rất tốt, rất phù hợp thực tế.
Cùng với lời dạo động, Lý Tuyển quét mắt toàn trường, chờ hấp dẫn mọi ánh mắt mới tiếp tục bảo:
– Lâm Canh là khoa trưởng bộ tổ chức huyện ủy, Lâm Tân là khoa trưởng huyện kỷ ủy, hai đồng chí như vậy sẽ biết pháp mà phạm pháp sao? Đồng chí nói xem bọn họ sẽ đánh người đến chết trước mắt bao người sao? Chẳng lẽ chúng ta không tin tưởng vào cán bộ của mình như thế sao? Nếu vậy chúng ta có nên một lần nữa chính thẩm toàn bộ cán bộ lãnh đạo toàn huyện không?
Dời đề tài!
Di hoa tiếp mộc!
Chụp mũ lung tung.
Tô Mộc nghe mấy lời Lý Tuyển nói, khóe môi nhếch càng cao. Lý Tuyển đúng là tay cáo gài chơi âm mưu quỷ kế, không ngu ngốc như Tô Mộc đã nghĩ. Nhìn người ta ra chiêu xem, trực tiếp kéo chiến hỏa vào người tất cả cán bộ lãnh đạo toàn huyện.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ý là Mạnh Vi Khiêm nhà ngươi nghi ngờ Lâm Canh, Lâm Tân chứ gì? Vậy phải nghi ngờ hết cán bộ toàn huyện, nếu thế Mạnh Vi Khiêm sẽ từng bước khó đi.
Một chiêu quá ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.