Chương 651: Vì tiêu khiển mà giết người!
Ẩn Vi Giả
24/10/2016
Chương 651: Vì tiêu khiển mà giết người!
Đối chiến công khai, máu tươi trắng trợn, tử vong trắng trợn, có lẽ trong mắt rất nhiều người đều là chuyện không thể tin được, nhưng nếu thật sự gặp phải..., cho dù trong lòng có thờ ơ thế nào, cũng sẽ trong nháy mắt biến thành nhiệt huyết mênh mông. Sợ hãi là một chuyện, hưng phấn kích động lại là một chuyện khác, một khi loại sợ hãi ban đầu biến mất, trong mắt rất nhiều người bắt đầu khởi động ra một loại kích động khó có thể ức chế.
Đàn ông sinh ra đã là sát nhân, câu nói này đặt ở trước kia chính là bá đạo như vậy, cho dù ở thời kỳ hiện đại, trong bầu không khí không lành mạnh của xã hội, chuyện như vậy tồn tại hoàn toàn cũng không có gì lạ.
Nói thí dụ như nơi này!
Hơn nữa hiện tại Viên Thiết còn đối mặt với một người Nhật Bản!
- Viên Thiết làm được không?
Diệp Tích hỏi.
- Yên tâm đi, hắn không gặp vấn đề gì đâu.
Tô Mộc bình thản nói.
Vừa dứt lời, giống như để xác minh lời nói của Tô Mộc...,Viên Thiết đang bị vây tại chỗ bất chợt hành động. Không sai, không phải là loại phòng ngự bị động, mà là lựa chọn chủ động tiến công. Viên Thiết cũng lười trừng mắt nhìn người Nhật Bản, trên người toát ra loại sát ý lạnh lùng, lạnh như cốt tủy. Phải biết rằng hiện giờ để gia tăng tính thú vị và tính bạo lực, quyền trường hắc ám ngầm quy định, bất kể là ai, chỉ cần đi vào nơi này, phải ký giấy sinh tử.
Nói đơn giản, trừ phi là một bên chết, nếu không bên còn lại quả quyết không thể thắng!
Quy định tàn khốc thực sự làm người ta kinh hãi!
Nam tử Nhật Bản tên là Sơn Dã Nhất Phu, hắn cũng không phải là quyền thủ của quyền tràng hắc ám dưới đất, mà tới từ chỗ khác, hôm nay tới đây khiêu khích. Sau khi hắn biết hôm nay Viên Thiết đã liên tiếp đánh năm trận, liền không chần chờ, trực tiếp lựa chọn làm mục tiêu khiêu chiến đầu tiên. Nếu nói đến thực lực, Sơn Dã Nhất Phu coi như không tệ, ở Nhật Bản cũng được xem là thành viên trong hệ thống sát thủ chân chính.
Chỉ có điều đáng tiếc là. Sơn Dã Nhất Phu lại đụng phải Viên Thiết.
Đối mặt với tiến công chủ động của Viên Thiết, trên mặt Sơn Dã Nhất Phu lộ ra một loại khinh thường, tay phải huy động võ sĩ đao đang nắm trong tay, đâm về phía Viên Thiết. Nhưng cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người đột nhiên xuất hiện, Viên Thiết không hề để ý tới võ sĩ đao, áp sát tới gần, một tay túm lấy võ sĩ đao kéo sang bên cạnh, đồng thời bước ra một bước về phía trước.
Chính là trong một bước này đã phân thắng bại.
Lúc này Viên Thiết diễn dịch bạo lực đã học được vô cùng nhuần nhuyễn, dùng phương thức dứt khoát nhất nói với mọi người. Thủ đoạn sát nhân là nghệ thuật hóa thân. Một chưởng chặc đứt cổ tay phải của Sơn Dã Nhất Phu. Khi tiếng xương gãy lìa vang lên, thanh võ sĩ đao còn chưa rơi xuống mặt đất, tay phải của hắn đã siết chặt thành quyền, nhanh như tia chớp vươn ra phía trước, sau đó đột nhiên bộc phát.
Trong nháy mắt, lấy tính mạng người ta!
Sơn Dã Nhất Phu nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại bị phương thức như thế giết chết, cổ họng bể nát. Tại sao, tại sao lại thế này? Mình là mang theo lòng tin tuyệt đối đến đây, kết quả thì sao? Thậm chí ngay cả cuộc chiến hợp lại cũng không có, cứ như vậy chết đi sao? Sơn Dã Nhất Phu trước khi chết, trong ánh mắt chính là toát ra loại không cam lòng mãnh liệt như vậy.
Chẳng qua chết là chết. Sơn Dã Nhất Phu không có cách nào đứng lên, ngã bịch một tiếng xuống đất, hoàn toàn chết đi!
Cả quyền tràng hắc ám dưới đất trong nháy mắt sa vào yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết. Chỉ có điều sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, tiếng hoan hô như sấm rất nhanh bộc phát ra, trong đó dĩ nhiên cũng xen lẫn rất nhiều tiếng oán trách.
- Khốn kiếp. Chuyện này là thế nào, tên Nhật Bản đó cũng quá kém cỏi? Làm sao lại đánh như vậy!
- Làm hại lão tử đánh cược cho hắn, hiện tại thì thê thảm rồi!
- Ha ha, Viên Thiết thật là lợi hại, kiếm lời rồi, ha ha, lần này thật sự kiếm được một khoản lớn rồi!
Người thì sung sướng người thì buồn rầu, âm thanh hỗn loạn như vậy vang lên, mỗi khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, sau khi bọn hắn nhìn thấy Sơn Dã Nhất Phu té trên mặt đất chết đi, cũng không ai nói thêm một câu có liên quan đến Sơn Dã Nhất Phu, bởi vì lúc này người khiêu chiến đã xuất hiện.
- Thật sự là máu tanh, thực sự là tàn bạo.
Diệp Tích nhắm hai mắt lại, khi mở ra, vẻ mặt đã khôi phục như ban đầu.
Nhìn thấy nàng bình tĩnh như vậy thật ra khiến Trần Hồng Đỉnh cảm thấy tò mò:
- Diệp tỷ, chị thích ứng được không? Chị không có chuyện gì chứ?
- Làm sao? Tôi có thể có chuyện gì sao?
Diệp Tích lạnh nhạt nói.
- Chuyện này có là gì, cảnh tượng tàn bạo hơn Diệp tổng cũng từng chứng kiến, chuyện như vậy thật sự không là gì.
Ngụy Mai ở bên cạnh không kìm nén được thấp giọng nói.
- Hãy xem cuộc đấu như vậy là cuộc chiến sinh tử, xem là cuộc đào thải nhất định phải xảy ra, nếu quả thật ôm theo quá nhiều lòng nhân từ thiện lương tới đây, nhất định sẽ thất bại. Từ không chưởng binh, chính là nói đạo lý này. Hơn nữa Tiểu Ngoan, cậu thật sự cho rằng tố chất tâm lý của chúng tôi chỉ có một chút như vậy sao? Nhìn thấy cảnh tượng giết người liền sợ hãi đến mức hai chân run rẩy sao?
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Không, tôi không nghĩ như vậy.
Trần Hồng Đỉnh đong đưa hai tay nói.
- Thật ra cho dù cậu có nghĩ như vậy cũng rất bình thường, thật ra vừa rồi trong lòng tôi quả thực có chút sợ hãi, có chút khó có thể thích ứng. Nhưng cậu nhìn thấy không? Khi Viên Thiết giết chết đối thủ, không khí ở đây như thế nào? Cậu có nhìn thấy trong mắt những người này một chút đồng tình hoặc là sợ hãi sao? Không có, trong con mắt bọn họ chỉ có trò tiêu khiển, là ôm theo tâm tình chơi đùa tới đây. Cậu nói xem, đám người bọn họ ngay cả nhân tính làm người tối thiểu cũng từ bỏ, nếu tôi còn không bằng bọn họ..., chẳng phải là không có nhân tính hơn?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Tô Mộc chính là nghĩ như vậy!
Viên Thiết đối chiến là phải đối chiến, hắn là vì sinh tồn của mình mà chiến đấu. Không chiến cũng sẽ bị đối phương giết chết, nếu không muốn chết cũng chỉ có thể giết chết đối phương. Vì sinh tồn mà chiến đấu, không ai có thể trách cứ Viên Thiết!
Cồn những người xung quanh thì sao? Trong tay cầm bó lớn tiền mặt cứ như vậy ném tới, chính là muốn tìm vui, lấy tính mạng con người ra làm trò đùa, xem sinh tử của người khác tiêu khiển cho mình, tất cả những người như vậy thật sự đều nên giết!
Nếu ta không thể thay đổi cục diện, cũng không có nghĩa ta phải thần phục cục diện như thế, nếu ta vì vậy mà sợ đánh mất lòng dũng cảm can đảm, vậy ta còn là con người sao? Như vậy ta đây, chẳng phải sẽ khiến các ngươi đắc ý!
- Tô ca, tôi dẫn anh tới đây thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn cho anh mở rộng tầm mắt, nhận thức mặt trái của xã hội này. Nếu như anh không muốn xem nữa, vậy bây giờ chúng ta có thể rời đi.
Trần Hồng Đỉnh bị thái độ của Tô Mộc chấn trụ vội vàng nói.
- Không cần thiết!
Tô Mộc khẽ mỉm cười:
- Không phải là giết một người Nhật Bản sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu! Nếu dám bước đến nơi này, sẽ phải chuẩn bị có tử vong. Lẽ nào anh chỉ có thể giết người khác, người khác không thể giết anh? Ta chỉ là thấy những người ở đây có chút chán ghét, nhưng dù thế nào tôi cũng phải làm bọn họ nôn tí máu mới được!
- Tô ca, anh muốn làm thế nào?
Tâm tư Trần Hồng Đỉnh khẽ động.
- Tiểu Ngoan, tôi muốn biết, rốt cuộc có thể đánh cược một người đến cùng, cứ như vậy đặt cho Viên Thiết thắng được không? Nếu đặt như vậy, tiền đánh cuộc sẽ như thế nào?
Ánh mắt Tô Mộc xoay động hỏi.
- Làm sao? Chẳng lẽ anh coi trọng Viên Thiết như vậy?
Trần Hồng Đỉnh ngạc nhiên nói.
- Cậu cứ nói đi!
Tô Mộc cười nói.
- Dĩ nhiên, đánh cuộc tối nay chính là năm trận quyết chiến của Viên Thiết. Anh có thể đặt tiền đánh cuộc tạm thời cho từng trận, cũng có thể đánh cuộc trước, chia ra lựa chọn một trận nào đó, đến lúc đó chỉ cần ngồi chờ tin tức là được. Hai loại phương thức này thật ra cũng chỉ là một loại, đó chính là chia ra đặt cược. Hơn nữa theo như tôi mới vừa biết, thật ra không có người nào đều đặt Viên Thiết thắng tất cả, trong đó ít nhất có một trận cũng là đặt người khác thắng.
Nếu anh quả thật đặt cho Viên Thiết thắng tất cả, hiện tại tỉ lệ đặt cược thu hoạch được sẽ tương đối kinh người. Lấy ra một vạn đồng, nếu thắng, tôi bảo đảm lúc anh rời đi, một vạn này tiền có thể biến thành một trăm vạn! Nhưng tôi khuyên anh không nên làm như vậy, bởi vì Viên Thiết không có khả năng thắng liên tiếp năm trận.
Trần Hồng Đỉnh khẳng định nói.
Ý nghĩ như vậy là ý nghĩ của tất cả mọi người!
Tỉ lệ đặt cược một ăn một trăm? Thật sự là kinh người! Nói như vậy nếu ta lấy ra nhiều tiền hơn, vậy không phải ý nghĩa có thể vét được một khoản lớn. Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Mộc lộ ra nụ cười của lão hồ ly. Nụ cười giống như con cáo già, Trần Hồng Đỉnh chỉ có thể nhìn thấy trên người gia gia của hắn, không ngờ Tô Mộc cũng cho hắn cảm giác như thế.
Điều này làm cho Trần Hồng Đỉnh bất giác thấy run rẩy trong lòng!
- Diệp Tích, hiện tại em có bao nhiêu tiền trong người?
Tô Mộc nghiêng người hỏi.
- Mang theo người bây giờ sao?
Diệp Tích hỏi.
- Đúng vậy.
Tô Mộc hỏi.
- Nói như vậy em cũng không có bao nhiêu, trong tấm thẻ này có lẽ có ba trăm vạn, em mang theo tùy thân lúc ra ngoài, anh cũng biết, lúc ra ngoài em rất ít mang tiền.
Diệp Tích cười nói.
- Ba trăm vạn sao? Vậy còn hơi ít!
Tô Mộc vừa nói vừa sờ soạng đầu:
- Trong thẻ của anh có một trăm vạn, Triệu ca, chỗ anh có bao nhiêu?
- Không có nhiều, khoảng sáu mươi vạn.
Triệu Vô Cực nói, đây là số tiền tiết kiệm của hắn, là hắn tích góp từng tí một qua bao nhiêu năm.
- Chỗ này của tôi có bốn mươi vạn.
Ngụy Mai nói.
- Nói như vậy là năm trăm vạn rồi, được rồi, miễn cưỡng đủ rồi.
Tô Mộc gật đầu:
- Tiểu Ngoan, cậu đặt hết tất cả năm trăm vạn này cho tôi, tôi đặt Viên Thiết thắng năm trận liên tiếp!
- Thiệt hay giả? Tô ca, anh không sao chớ? Anh muốn chơi lớn như vậy sao?
Trần Hồng Đỉnh bất ngờ nói:
- Có lẽ anh còn không biết, trận thứ tư và thứ năm của Viên Thiết đều nghênh chiến với người đứng hàng thứ hai và thứ ba của nơi này, đối mặt với bọn họ, Viên Thiết không có phần thắng. Trước kia Viên Thiết hắn...
Trần Hồng Đỉnh còn chưa nói hết, đã bị Tô Mộc mỉm cười cắt đứt:
- Làm sao!
Mặc dù trước kia Trần Hồng Đỉnh và Tô Mộc đã từng quen biết, nhưng bây giờ có thể nhìn ra quyết tâm của Tô Mộc, đây là một người tâm trí dị thường kiên định, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, quả quyết sẽ không thay đổi.
- Nghe lời anh!
Trần Hồng Đỉnh nói xong liền nhấn một cái nút, đây là dấu hiệu để cho người ở đây tiến hành đánh cược. Khi hắn đè cái nút xuống, gần như có hai chuyện đồng thời phát sinh.
Đối chiến công khai, máu tươi trắng trợn, tử vong trắng trợn, có lẽ trong mắt rất nhiều người đều là chuyện không thể tin được, nhưng nếu thật sự gặp phải..., cho dù trong lòng có thờ ơ thế nào, cũng sẽ trong nháy mắt biến thành nhiệt huyết mênh mông. Sợ hãi là một chuyện, hưng phấn kích động lại là một chuyện khác, một khi loại sợ hãi ban đầu biến mất, trong mắt rất nhiều người bắt đầu khởi động ra một loại kích động khó có thể ức chế.
Đàn ông sinh ra đã là sát nhân, câu nói này đặt ở trước kia chính là bá đạo như vậy, cho dù ở thời kỳ hiện đại, trong bầu không khí không lành mạnh của xã hội, chuyện như vậy tồn tại hoàn toàn cũng không có gì lạ.
Nói thí dụ như nơi này!
Hơn nữa hiện tại Viên Thiết còn đối mặt với một người Nhật Bản!
- Viên Thiết làm được không?
Diệp Tích hỏi.
- Yên tâm đi, hắn không gặp vấn đề gì đâu.
Tô Mộc bình thản nói.
Vừa dứt lời, giống như để xác minh lời nói của Tô Mộc...,Viên Thiết đang bị vây tại chỗ bất chợt hành động. Không sai, không phải là loại phòng ngự bị động, mà là lựa chọn chủ động tiến công. Viên Thiết cũng lười trừng mắt nhìn người Nhật Bản, trên người toát ra loại sát ý lạnh lùng, lạnh như cốt tủy. Phải biết rằng hiện giờ để gia tăng tính thú vị và tính bạo lực, quyền trường hắc ám ngầm quy định, bất kể là ai, chỉ cần đi vào nơi này, phải ký giấy sinh tử.
Nói đơn giản, trừ phi là một bên chết, nếu không bên còn lại quả quyết không thể thắng!
Quy định tàn khốc thực sự làm người ta kinh hãi!
Nam tử Nhật Bản tên là Sơn Dã Nhất Phu, hắn cũng không phải là quyền thủ của quyền tràng hắc ám dưới đất, mà tới từ chỗ khác, hôm nay tới đây khiêu khích. Sau khi hắn biết hôm nay Viên Thiết đã liên tiếp đánh năm trận, liền không chần chờ, trực tiếp lựa chọn làm mục tiêu khiêu chiến đầu tiên. Nếu nói đến thực lực, Sơn Dã Nhất Phu coi như không tệ, ở Nhật Bản cũng được xem là thành viên trong hệ thống sát thủ chân chính.
Chỉ có điều đáng tiếc là. Sơn Dã Nhất Phu lại đụng phải Viên Thiết.
Đối mặt với tiến công chủ động của Viên Thiết, trên mặt Sơn Dã Nhất Phu lộ ra một loại khinh thường, tay phải huy động võ sĩ đao đang nắm trong tay, đâm về phía Viên Thiết. Nhưng cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người đột nhiên xuất hiện, Viên Thiết không hề để ý tới võ sĩ đao, áp sát tới gần, một tay túm lấy võ sĩ đao kéo sang bên cạnh, đồng thời bước ra một bước về phía trước.
Chính là trong một bước này đã phân thắng bại.
Lúc này Viên Thiết diễn dịch bạo lực đã học được vô cùng nhuần nhuyễn, dùng phương thức dứt khoát nhất nói với mọi người. Thủ đoạn sát nhân là nghệ thuật hóa thân. Một chưởng chặc đứt cổ tay phải của Sơn Dã Nhất Phu. Khi tiếng xương gãy lìa vang lên, thanh võ sĩ đao còn chưa rơi xuống mặt đất, tay phải của hắn đã siết chặt thành quyền, nhanh như tia chớp vươn ra phía trước, sau đó đột nhiên bộc phát.
Trong nháy mắt, lấy tính mạng người ta!
Sơn Dã Nhất Phu nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại bị phương thức như thế giết chết, cổ họng bể nát. Tại sao, tại sao lại thế này? Mình là mang theo lòng tin tuyệt đối đến đây, kết quả thì sao? Thậm chí ngay cả cuộc chiến hợp lại cũng không có, cứ như vậy chết đi sao? Sơn Dã Nhất Phu trước khi chết, trong ánh mắt chính là toát ra loại không cam lòng mãnh liệt như vậy.
Chẳng qua chết là chết. Sơn Dã Nhất Phu không có cách nào đứng lên, ngã bịch một tiếng xuống đất, hoàn toàn chết đi!
Cả quyền tràng hắc ám dưới đất trong nháy mắt sa vào yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết. Chỉ có điều sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, tiếng hoan hô như sấm rất nhanh bộc phát ra, trong đó dĩ nhiên cũng xen lẫn rất nhiều tiếng oán trách.
- Khốn kiếp. Chuyện này là thế nào, tên Nhật Bản đó cũng quá kém cỏi? Làm sao lại đánh như vậy!
- Làm hại lão tử đánh cược cho hắn, hiện tại thì thê thảm rồi!
- Ha ha, Viên Thiết thật là lợi hại, kiếm lời rồi, ha ha, lần này thật sự kiếm được một khoản lớn rồi!
Người thì sung sướng người thì buồn rầu, âm thanh hỗn loạn như vậy vang lên, mỗi khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, sau khi bọn hắn nhìn thấy Sơn Dã Nhất Phu té trên mặt đất chết đi, cũng không ai nói thêm một câu có liên quan đến Sơn Dã Nhất Phu, bởi vì lúc này người khiêu chiến đã xuất hiện.
- Thật sự là máu tanh, thực sự là tàn bạo.
Diệp Tích nhắm hai mắt lại, khi mở ra, vẻ mặt đã khôi phục như ban đầu.
Nhìn thấy nàng bình tĩnh như vậy thật ra khiến Trần Hồng Đỉnh cảm thấy tò mò:
- Diệp tỷ, chị thích ứng được không? Chị không có chuyện gì chứ?
- Làm sao? Tôi có thể có chuyện gì sao?
Diệp Tích lạnh nhạt nói.
- Chuyện này có là gì, cảnh tượng tàn bạo hơn Diệp tổng cũng từng chứng kiến, chuyện như vậy thật sự không là gì.
Ngụy Mai ở bên cạnh không kìm nén được thấp giọng nói.
- Hãy xem cuộc đấu như vậy là cuộc chiến sinh tử, xem là cuộc đào thải nhất định phải xảy ra, nếu quả thật ôm theo quá nhiều lòng nhân từ thiện lương tới đây, nhất định sẽ thất bại. Từ không chưởng binh, chính là nói đạo lý này. Hơn nữa Tiểu Ngoan, cậu thật sự cho rằng tố chất tâm lý của chúng tôi chỉ có một chút như vậy sao? Nhìn thấy cảnh tượng giết người liền sợ hãi đến mức hai chân run rẩy sao?
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Không, tôi không nghĩ như vậy.
Trần Hồng Đỉnh đong đưa hai tay nói.
- Thật ra cho dù cậu có nghĩ như vậy cũng rất bình thường, thật ra vừa rồi trong lòng tôi quả thực có chút sợ hãi, có chút khó có thể thích ứng. Nhưng cậu nhìn thấy không? Khi Viên Thiết giết chết đối thủ, không khí ở đây như thế nào? Cậu có nhìn thấy trong mắt những người này một chút đồng tình hoặc là sợ hãi sao? Không có, trong con mắt bọn họ chỉ có trò tiêu khiển, là ôm theo tâm tình chơi đùa tới đây. Cậu nói xem, đám người bọn họ ngay cả nhân tính làm người tối thiểu cũng từ bỏ, nếu tôi còn không bằng bọn họ..., chẳng phải là không có nhân tính hơn?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Tô Mộc chính là nghĩ như vậy!
Viên Thiết đối chiến là phải đối chiến, hắn là vì sinh tồn của mình mà chiến đấu. Không chiến cũng sẽ bị đối phương giết chết, nếu không muốn chết cũng chỉ có thể giết chết đối phương. Vì sinh tồn mà chiến đấu, không ai có thể trách cứ Viên Thiết!
Cồn những người xung quanh thì sao? Trong tay cầm bó lớn tiền mặt cứ như vậy ném tới, chính là muốn tìm vui, lấy tính mạng con người ra làm trò đùa, xem sinh tử của người khác tiêu khiển cho mình, tất cả những người như vậy thật sự đều nên giết!
Nếu ta không thể thay đổi cục diện, cũng không có nghĩa ta phải thần phục cục diện như thế, nếu ta vì vậy mà sợ đánh mất lòng dũng cảm can đảm, vậy ta còn là con người sao? Như vậy ta đây, chẳng phải sẽ khiến các ngươi đắc ý!
- Tô ca, tôi dẫn anh tới đây thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn cho anh mở rộng tầm mắt, nhận thức mặt trái của xã hội này. Nếu như anh không muốn xem nữa, vậy bây giờ chúng ta có thể rời đi.
Trần Hồng Đỉnh bị thái độ của Tô Mộc chấn trụ vội vàng nói.
- Không cần thiết!
Tô Mộc khẽ mỉm cười:
- Không phải là giết một người Nhật Bản sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu! Nếu dám bước đến nơi này, sẽ phải chuẩn bị có tử vong. Lẽ nào anh chỉ có thể giết người khác, người khác không thể giết anh? Ta chỉ là thấy những người ở đây có chút chán ghét, nhưng dù thế nào tôi cũng phải làm bọn họ nôn tí máu mới được!
- Tô ca, anh muốn làm thế nào?
Tâm tư Trần Hồng Đỉnh khẽ động.
- Tiểu Ngoan, tôi muốn biết, rốt cuộc có thể đánh cược một người đến cùng, cứ như vậy đặt cho Viên Thiết thắng được không? Nếu đặt như vậy, tiền đánh cuộc sẽ như thế nào?
Ánh mắt Tô Mộc xoay động hỏi.
- Làm sao? Chẳng lẽ anh coi trọng Viên Thiết như vậy?
Trần Hồng Đỉnh ngạc nhiên nói.
- Cậu cứ nói đi!
Tô Mộc cười nói.
- Dĩ nhiên, đánh cuộc tối nay chính là năm trận quyết chiến của Viên Thiết. Anh có thể đặt tiền đánh cuộc tạm thời cho từng trận, cũng có thể đánh cuộc trước, chia ra lựa chọn một trận nào đó, đến lúc đó chỉ cần ngồi chờ tin tức là được. Hai loại phương thức này thật ra cũng chỉ là một loại, đó chính là chia ra đặt cược. Hơn nữa theo như tôi mới vừa biết, thật ra không có người nào đều đặt Viên Thiết thắng tất cả, trong đó ít nhất có một trận cũng là đặt người khác thắng.
Nếu anh quả thật đặt cho Viên Thiết thắng tất cả, hiện tại tỉ lệ đặt cược thu hoạch được sẽ tương đối kinh người. Lấy ra một vạn đồng, nếu thắng, tôi bảo đảm lúc anh rời đi, một vạn này tiền có thể biến thành một trăm vạn! Nhưng tôi khuyên anh không nên làm như vậy, bởi vì Viên Thiết không có khả năng thắng liên tiếp năm trận.
Trần Hồng Đỉnh khẳng định nói.
Ý nghĩ như vậy là ý nghĩ của tất cả mọi người!
Tỉ lệ đặt cược một ăn một trăm? Thật sự là kinh người! Nói như vậy nếu ta lấy ra nhiều tiền hơn, vậy không phải ý nghĩa có thể vét được một khoản lớn. Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Mộc lộ ra nụ cười của lão hồ ly. Nụ cười giống như con cáo già, Trần Hồng Đỉnh chỉ có thể nhìn thấy trên người gia gia của hắn, không ngờ Tô Mộc cũng cho hắn cảm giác như thế.
Điều này làm cho Trần Hồng Đỉnh bất giác thấy run rẩy trong lòng!
- Diệp Tích, hiện tại em có bao nhiêu tiền trong người?
Tô Mộc nghiêng người hỏi.
- Mang theo người bây giờ sao?
Diệp Tích hỏi.
- Đúng vậy.
Tô Mộc hỏi.
- Nói như vậy em cũng không có bao nhiêu, trong tấm thẻ này có lẽ có ba trăm vạn, em mang theo tùy thân lúc ra ngoài, anh cũng biết, lúc ra ngoài em rất ít mang tiền.
Diệp Tích cười nói.
- Ba trăm vạn sao? Vậy còn hơi ít!
Tô Mộc vừa nói vừa sờ soạng đầu:
- Trong thẻ của anh có một trăm vạn, Triệu ca, chỗ anh có bao nhiêu?
- Không có nhiều, khoảng sáu mươi vạn.
Triệu Vô Cực nói, đây là số tiền tiết kiệm của hắn, là hắn tích góp từng tí một qua bao nhiêu năm.
- Chỗ này của tôi có bốn mươi vạn.
Ngụy Mai nói.
- Nói như vậy là năm trăm vạn rồi, được rồi, miễn cưỡng đủ rồi.
Tô Mộc gật đầu:
- Tiểu Ngoan, cậu đặt hết tất cả năm trăm vạn này cho tôi, tôi đặt Viên Thiết thắng năm trận liên tiếp!
- Thiệt hay giả? Tô ca, anh không sao chớ? Anh muốn chơi lớn như vậy sao?
Trần Hồng Đỉnh bất ngờ nói:
- Có lẽ anh còn không biết, trận thứ tư và thứ năm của Viên Thiết đều nghênh chiến với người đứng hàng thứ hai và thứ ba của nơi này, đối mặt với bọn họ, Viên Thiết không có phần thắng. Trước kia Viên Thiết hắn...
Trần Hồng Đỉnh còn chưa nói hết, đã bị Tô Mộc mỉm cười cắt đứt:
- Làm sao!
Mặc dù trước kia Trần Hồng Đỉnh và Tô Mộc đã từng quen biết, nhưng bây giờ có thể nhìn ra quyết tâm của Tô Mộc, đây là một người tâm trí dị thường kiên định, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, quả quyết sẽ không thay đổi.
- Nghe lời anh!
Trần Hồng Đỉnh nói xong liền nhấn một cái nút, đây là dấu hiệu để cho người ở đây tiến hành đánh cược. Khi hắn đè cái nút xuống, gần như có hai chuyện đồng thời phát sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.