Chương 224: Việc này chưa xong
Ẩn Vi Giả
01/10/2015
Chương 206: Việc này chưa xong
Đổng Lưu thấy mấy người đi vào, quát mắng:
- Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi đến đây? Không biết chỗ này là đâu sao? Nơi này là ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta phá án!
Phùng Bảo cũng la lên:
- Mấy người còn đứng đó làm gì? Đuổi bọn họ ra!
Phùng Bảo tiến lên trước định đẩy Lý Nhạc Thiên.
Nữ nhân này sao quen mắt quá.
Người duy nhất không nhúc nhích là Hoàng Hòa Quý, khi gã thấy Diệp Tích, nhìn cô thì cảm giác rất quen mắt. Hoàng Hòa Quý suy nghĩ giây lát sau mắt sáng lên. Đây là nữ nhân trong hình chụp, không ngờ cô ta đến đây.
Trời cũng giúp ta!
Có câu muốn diệt vong thì phải điên cuồng trước, tận đáy lòng Hoàng Hòa Quý không muốn bỏ qua, nhưng Tiêu Vân Sơn nói rất dứt khoát, không có chứng cứ thì thả người ngay. Việc này đã bị lãnh đạo thành phố ủy chú ý, nếu còn gây tiếp không tốt cho ai. Trong lời nói của Tiêu Vân Sơn lộ ra nhóm bọn họ về ủy ban kỷ luật thành phố sẽ đối mặt xử phạt nặng nề.
Nếu đúng vậy thì Hoàng Hòa Quý nguyện liều một phen.
Các người nói ta không có chứng cứ đúng không? Được, bây giờ ta tìm chứng cứ cho các người coi. Miễn ta bắt hết mấy người kia, cạy miệng nữ nhân này, đóng dấu vụ việc Tô Mộc, không tin các người nói gì được. So với cạy miệng Tô Mộc thì nữ nhân này càng dễ khai hơn.
Suy nghĩ dâng lên trong đầu Hoàng Hòa Quý, nhanh chóng lan tràn. Hoàng Hòa Quý là nhân viên công tác kỳ cựu trong ủy ban kỷ luật thành phố, gã biết rõ tình huống hiện tại rất nghiêm trọng. Nếu không muốn bị đánh đuổi thì phải liều mạng.
Hoàng Hòa Quý quát to:
- Nữ nhân này liên quan đến vấn đề tác phong của Tô Mộc, bắt lại! Hai ngươi dám xông vào địa điểm ủy ban kỷ luật thành phố phá an, đây là tội lớn đụng chạm cơ quan nhà nước, chắc chắn là đồng Đảng của Tô Mộc, bắt hết!
Tô Mộc tức giận quát:
- Hoàng Hòa Quý, bà nội ngươi dám!?
Từ lúc Tô Mộc bị bắt đến đây hắn luôn giữ im lặng, nghe câu này thì hắn nổi giận. Khỏi nghĩ cũng biết Hoàng Hòa Quý muốn làm gì, gã quê quá hóa khùng, chó cùng rứt giậu, muốn lập vụ việc thành hồ sơ. Nếu để Hoàng Hòa Quý thực hiện được thì Tô Mộc giữ im lặng mười tiếng thành bọt nước.
Ta ở trong thể chế, ta không làm gì được ủy ban kỷ luật thành phố các ngươi. Nhưng nếu các ngươi muốn hãm hại nhóm Trịnh Mục thì tuyệt đối không được!
Hoàng Hòa Quý cười khẩy nói:
- Ta không dám? Ngươi nói xem ta có dám không?
Tô Mộc tức giận quát:
- Hoàng Hòa Quý, ngươi có biết bọn họ là ai không? Ngươi dám đụng vào bọn họ thì ta bảo đảm ngươi sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!
Hoàng Hòa Quý lạnh lùng nói:
- Hành động, bắt người!
Trịnh Mục nhìn mấy nhân viên công tác ủy ban kỷ luật đứng quanh mình, vẻ mặt càng lúc càng khinh thường.
Trịnh Mục nói:
- Không ngờ, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm cho ta mở rộng tầm mắt, dám phi pháp bắt giữ chúng ta. Giỏi, rất giỏi, các ngươi có giỏi thì đụng vào ta thử xem?
Hoàng Hòa Quý hành động không theo lẽ thường, Lý Nhạc Thiên không kiêng nể gì toát ra khí thế công tử ca:
- Cháu ngoan, hôm nay ngươi không bắt được ta thì ta cho ngươi chết!
Tại đây lời Hoàng Hòa Quý nói là mệnh lệnh, bảy người ủy ban kỷ luật lao lên ngay, chia nhau bắt ba người. Tô Mộc tiêu hao thể lực, hắn vùng vẫy định đứng lên hỗ trợ nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Mắt thấy Diệp Tích, cô sắp bị bàn tay dơ bẩn của Đổng Lưu bắt trúng, một bóng người xông lên.
Bùm bịch!
Hai cú đấm đánh bay Đổng Lưu, Phùng Bảo, trong đó xen lẫn xung lực Đoạn Bằng lao lên. Từ đầu đến cuối Đoạn Bằng không dám rời khỏi nhà khách Bạch Lộ nửa bước. Nếu không có Đoạn Bằng thì nhóm Trịnh Mục sẽ không đến nhanh như vậy. Từ lúc Hoàng Hòa Quý lái xe ra Hắc Sơn trấn là Đoạn Bằng đã bám theo.
Vào phút mấu chốt Đoạn Bằng lao ra.
Hoàng Hòa Quý tức giận quát:
- Ngươi là ai?
Trịnh Mục hét to:
- Đoạn Bằng, giỏi lắm! Đánh đi, đánh thật mạnh vào, ai dám tiến lên thì cứ đánh chúng!
Trái tim treo cao của Tô Mộc thả lỏng nhiều. Có mặt Đoạn Bằng, Hoàng Hòa Quý đừng hòng gây rối. Thứ khác không dám nói, Đoạn Bằng dư sức một địch bảy.
Đoạn Bằng sốt ruột hỏi:
- Bí thư có sao không?
Tô Mộc trả lời:
- Ta không sao, chăm sóc bọn họ, đừng để họ bị tổn thương.
- Rõ!
Mắt Đoạn Bằng bắn ra tia sáng sắc bén, khí thế thay đổi, hơi thở chết chóc làm người sợ hãi khuếch tán. Ánh mắt giao nhau với Đoạn Bằng, Hoàng Hòa Quý rùng mình.
Cái tên này chắc chắn từng giết người.
Hoàng Hòa Quý đứng phía sau kêu la:
- Xông lên, bắt bọn họ đi!
Tiếc rằng Đoạn Bằng là lính trinh sát, sức chiến đấu nhân viên ủy ban kỷ luật yếu đến tội. Trong thời gian ngắn quyền đấm cước đá giật chỏ, mấy người ủy ban kỷ luật bị đánh gục. Người duy nhất còn đứng thẳng là Hoàng Hòa Quý, đôi mắt trống rỗng. Hoàng Hòa Quý không ngờ vụ việc sẽ diễn biến ra thế này.
Hoàng Hòa Quý hét to:
- Các ngươi chết chắc rồi! Dám công nhiên ẩu đả nhân viên công vụ quốc gia!
Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Ngươi mà là nhân viên công vụ quốc gia gì, dựa vào thứ như ngươi thì quốc gia sớm diệt vong.
- Các ngươi đừng tới đây!
Hoàng Hòa Quý cầm di động:
- Các ngươi dám đến gần là ta báo cảnh sát ngay, có tin là ta kêu người bắt hết cả đám?
Hoàng Hòa Quý vẫn chưa chết tâm, gã muốn lật lại bàn cờ.
Trong tiếng gầm gừ của Hoàng Hòa Quý, các tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai vang lên. Không lâu sau một đám người rầm rộ kéo đến.
Đi đầu là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm, Chu Tùng Lan.
Hoàng Hòa Quý thấy Chu Tùng Lan liền la lên:
- Bí thư Chu, chúng ta ở đây! Mau cứu chúng ta với, Bí thư Chu hãy nhìn đám côn đồ đó, bọn họ muốn đánh nhân viên công vụ quốc gia!
Đi theo bên cạnh Chu Tùng Lan là cảnh sát Lý Nhạc Dân phái đến, còn có Đường Minh Hán thư ký của Lý Hưng Hoa. Đường Minh Hán nghe theo chỉ thành phố của Lý Hưng Hoa đi theo đến.
Chu Tùng Lan nhìn tình huống trước mắt, nhíu mày. Chuyện gì đây? Mấy người này đánh với ủy ban kỷ luật thành phố, bọn họ là ai? Dù Hoàng Hòa Quý làm quá đáng nhưng các ngươi không phải nhân viên quốc gia chấp pháp, dựa vào cái gì đánh người?
Đang lúc Chu Tùng Lan định lớn tiếng chất vấn thì Đường Minh Hán khẽ kêu:
- Diệp tiểu thư? Sao tiểu thư ở đây?
Chu Tùng Lan nuốt ngược lại lời sắp quát mắng.
Chu Tùng Lan hỏi:
- Thư ký Đường quen bọn họ?
Đường Minh Hán không dám giấu, gã chạy tới gần thì thầm:
- Bí thư Chu, người đó là Diệp Tích, con gái duy nhất của Diệp bộ trưởng.
Một câu lọt vào tai Chu Tùng Lan làm gã muốn chửi cha.
Hoàng Hòa Quý ơi là Hoàng Hòa Quý, ngươi muốn chết đừng kéo theo chúng ta. Bây giờ làm sao dập tắt lửa giận của thường ủy thành phố ủy, ngươi lại chọc vào tỉnh ủy thường ủy, còn là trưởng bộ tổ chức quản lý nhân sự.
Diệp Tích, cô không quen Đường Minh Hán, nghe gã kêu tên mình cô không giật mình gì. Diệp Tích, cô không nói chuyện nhưng Trịnh Mục thì không hiền như vậy, đã lớn chuyện rồi thì chúng ta chơi tới bến, ta không tin các ngươi chơi theo nổi.
Trịnh Mục nhướng mày hỏi:
- Ông là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm?
Chu Tùng Lan trầm giọng nói:
- Đúng vậy!
Chu Tùng Lan thầm suy đoán Trịnh Mục là ai, người đứng chung với Diệp Tích chắc chắn không phải người bình thường, không thể sơ sẩy.
- Giỏi thật, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm các người rất giỏi, không có chứng cứ dám bắt người lung tung, ta . . .
Trịnh Mục định trách móc nhưng bị Tô Mộc ngắt lời:
- Lão Trịnh, đừng nói nữa, vị này là Bí thư Chu.
Tô Mộc biết nếu Trịnh Mục nói tiếp không chừng phun ra những lời cay nghiệt gì. Chu Tùng Lan không phải người lạ, nếu xích mích với nhau thì Tô Mộc biết ăn nói thế nào với Chu Từ?
Tô Mộc định nói chuyện vói Chu Tùng Lan thì đầu choáng váng, hắn té xuống. Nếu không nhờ Đoạn Bằng nhanh tay đỡ thì Tô Mộc đã té xuống đất.
Diệp Tích nóng nảy hét lên:
- Tô Mộc, anh làm sao vậy?
Trịnh Mục la to:
- Đừng nói nhiều, mau đưa lão Tô đi bệnh viện!
Trịnh Mục kéo Đoạn Bằng lao ra ngoài, lạ là đám cảnh sát đứng trong hành lang không ngăn cản. Chu Tùng Lan không lên tiếng, mắc gì bọn họ ra mặt?
Lý Nhạc Thiên đi lướt qua Chu Tùng Lan, đột nhiên dừng bước:
- Bí thư Chu đúng không? Xin tự giới thiệu, tôi tên Lý Nhạc Thiên, là em ruột của Lý Nhạc Dân. Nữ nhân vừa rồi tên Diệp Tích, cô ta là con gái của trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Nam. Nam nhân kia tên Trịnh Mục, con trai của bí thư tỉnh ủy thường ủy tỉnh Giang Nam.
- Nói cho Bí thư Chu biết thân phận của chúng tôi không để làm gì, chúng tôi tới đây cũng không định gây sự. Là Hoàng chủ nhiệm này muốn bắt chúng tôi rồi nghiêm hình tra khảo, nên chúng tôi mới chống cự.
- Nếu Bí thư Chu không tin thì . . . Thấy không? Chỗ đó có camera, Bí thư Chu có thể tự mình đi lấy băng ghi hình. Tôi chỉ muốn nói một câu, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm các người phải cho tôi một lời giải thích vừa lòng, nếu không thì chuyện này chưa xong!
Mấy câu như sét đánh bên tai Chu Tùng Lan, gã tưởng tượng rất nhiều nhưng không ngờ sự việc sẽ gây lớn chuyện như thế. Hoàng Hòa Quý khốn kiếp, gã đã ra lệnh thả người mà còn định bắt nhốt nhóm Trịnh Mục, lập hồ sơ chuyện này. Khốn nạn, giờ sự việc lớn chuyện đến mức Chu Tùng Lan không đè ép được.
Hoàng Hòa Quý đứng gần nên nghe Lý Nhạc Thiên nói.
- Xong, tiêu đời rồi.
Mặt Hoàng Hòa Quý xám xịt, người mềm nhũn té dưới đất.
Chu Tùng Lan hung tợn trừng Hoàng Hòa Quý, ra lệnh:
- Mang tám người Hoàng Hòa Quý về ủy ban kỷ luật, tôi muốn tự mình thẩm tra nội bộ!
****************************************
Chương 207: Tỉnh ủy gọi khẩn cấp!
Bệnh viện nhân dân số một Thành phố Thanh Lâm.
Tô Mộc yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tốt hơn lúc ra khỏi nhà khách Bạch Lộ nhiều, nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt. Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích, Trịnh Mục ngồi bên cạnh Tô Mộc.
Từ lúc Tô Mộc nằm trên giường bệnh thì cô luôn nắm chặt tay hắn. Thấy Tô Mộc chậm rãi mở mắt ra, dây thần kinh căng thẳng của Diệp Tích thả lỏng, khuôn mặt trắng nõn còn dấu nước mắt. Tô Mộc mở mắt ra.
Diệp Tích vội hỏi:
- Tô Mộc, thấy sao rồi? Có chỗ nào đau không?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh không sao.
Hiện giờ Tô Mộc không có vấn đề gì lớn, chẳng qua tinh thần bị hành hạ, tĩnh dưỡng một lúc là khỏe, nhưng nếu muộn một chút thì khó nói. Những thủ đoạn của ủy ban kỷ luật không phải ai cũng chịu nổi.
Lý Nhạc Thiên sốt ruột hỏi:
- Huynh đệ, cậu có sao không?
Trịnh Mục hỏi tiếp:
- Lão Tô, thấy sao rồi? Có cần gọi bác sĩ đến không?
- Được rồi, ta không yếu ớt như vậy.
Tô Mộc cảm nhận không khí quan tâm, cười nói:
- May mắn các người cũng không sao, nếu không ta sẽ rất áy náy.
Trịnh Mục bực tức nói:
- Ngươi không nói còn đỡ, nhắc đến là ta lại tức. Bà nội nó, chủ nhiệm gì đó ăn gan hùm mật gấu, định xử luôn chúng ta. Chờ xem, ta đã gọi điện thoại cho bố, việc này chưa xong đâu!
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Mục chưa từng chịu bực dọc như vậy. Không nói đến có đánh thắng không, nhóm người kia dám tấn công gã là đã giẫm phải lôi.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
- Ngươi gọi điện cho Trịnh bí thư?
Diệp Tích xen vào:
- Chẳng những là Bác Trịnh biết, em cũng gọi điện cho bố rồi.
Tô Mộc tặc lưỡi:
- Các người thật là . . . Thôi, ta không quan tâm xử lý việc này thế nào. Nhưng có một chuyện cần các người làm.
Trịnh Mục hỏi:
- Là chuyện gì?
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Ta nghi ngờ Hoàng Hòa Quý chỉ là con tốt trong vụ này, người đứng sau Hoàng Hòa Quý cũng chỉ là kẻ chết thay. Lão Trịnh hãy đi điều tra, nếu không có gì bất ngờ thì việc này liên quan đến Hồ Bình, Tôn Tân. Ta chỉ mới nghi ngờ, ngươi hãy điểu tra kỹ. Nếu đúng là bọn họ gây ra thì ta sẽ tính sổ với chúng.
Mắt Trịnh Mục lóe tia sáng lạnh:
- Cái gì? Chuyện này liên quan tên khốn Tôn Tân? Tía nó, thật là âm hồn không tan, lần trước cho hắn bài học chưa đủ nhớ đời. Được rồi, ngươi kệ chuyện này đi, để đó ta điều tra.
Lý Nhạc Thiên nghiền ngẫm nói:
- Tôn Tân, uy phong lắm. Ta thật muốn kiến thức tên công tử ca này lợi hại đến đâu.
Ba nam nhân lo tức giận nên không thấy Diệp Tích nghe nói chuyện này liên quan Tôn Tân thì mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Sự việc dường như kết thúc theo Tô Mộc được thả ra, tám người Hoàng Hòa Quý bị ủy ban kỷ luật thành phố điều tra nội bộ. Trương Ngâm Tuyên không ngờ rằng sự việc chẳng những không chấm dứt mà còn kéo đến chất vấn cuồng bạo hơn.
Chín giờ tối, biệt thự dãy số một thuộc gia đình thành phố ủy.
Trương Ngâm Tuyên ung dung ngồi trên ghế nệm đọc báo chí hôm nay. Trương Ngâm Tuyên tự nghĩ gã xử lý chuyện xảy ra trong văn phòng vào buổi chiều rất khá. Không đắc tội Hồ Vi Quốc vì Trương Ngâm Tuyên chờ gã xuống đài, Trương Ngâm Tuyên sẽ kéo hết người của Hồ Vi Quốc vào phe mình. Cũng không để Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa tiếp tục nổi giận, vì Chu Tùng Lan đã mang đội đi thả Tô Mộc ra.
Tuy cuối cùng Lý Hưng Hoa, Lý Nhạc Dân nói cười rời đi khiến Trương Ngâm Tuyên hơi bực tức, nhưng tóm lại gã thấy tự hào.
Ring ring ring!!!
Điện thoại bên cạnh Trương Ngâm Tuyên reo chuông du dương, gã tùy ý bắt máy:
- A lô, Trương Ngâm Tuyên nghe.
- Trương Ngâm Tuyên, tôi là Trịnh Vấn Tri.
Nghe thanh âm nghiêm túc phát ra từ ống loa, nụ cười biến mất trên mặt Trương Ngâm Tuyên, gã bật dậy đứng thẳng như thể Trịnh Vấn Tri đang đứng trước mặt gã.
Trương Ngâm Tuyên cung kính nói:
- Chào Trịnh bí thư.
Trịnh Vấn Tri lạnh lùng nói:
- Trương Ngâm Tuyên, ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm các người phá án thế nào vậy? Muốn bắt cả người thường. Sao, không ai quản lý nổi ủy ban kỷ luật thành phố các người phải không? Vô pháp vô thiên như vậy.
Trương Ngâm Tuyên sốt ruột nói:
- Trịnh bí thư, tôi không biết chuyện này.
- Không biết? Nếu không biết thì hãy điều tra rõ ràng rồi nói. Trước ngày mai tôi muốn nghe anh báo cáo kỹ càng!
Trịnh Vấn Tri không chút khách sáo cúp điện thoại.
Hết cách, Trịnh Vấn Tri chỉ có một cây dòng độc đinh Trịnh Mục. Từ xưa đến nay Trịnh Mục luôn hiểu chuyện, đôi khi làm việc hơi bị khoa trương nhưng nhìn chung rất đáng tin. Hơn nữa Trịnh Mục không bao giờ mách gì với Trịnh Vấn Tri, nhờ gã giải quyết giùm rắc rối. Tuy nhiên vừa rồi Trịnh Mục chủ động nhắc đến việc này, còn dính dáng đến Tô Mộc mà gã rất thích.
Cho nên Trịnh Vấn Tri nổi giận.
Cơn giận của Trịnh Vấn Tri làm Trương Ngâm Tuyên tim đập chân run, gã nhận ra vụ án Tô Mộc có thay đổi. Trương Ngâm Tuyên vội vàng cầm điện thoại gọi cho Chu Tùng Lan, ai ngờ vừa lúc Chu Tùng Lan cũng gọi cho gã.
- Trương bí thư, có sự kiện đột phát cần bẩm báo với anh, chuyện là . . .
Trương Ngâm Tuyên trầm giọng nói:
- Anh đừng nói gì hết, lập tức đi phòng họp thành phố ủy!
Chu Tùng Lan vội nói:
- Tôi qua ngay!
Trương Ngâm Tuyên cúp máy, mặc đồ vào, trong ánh mắt khó hiểu của vợ mình gã bước nhanh ra ngoài cửa. Trương Ngâm Tuyên ngồi lên xe lái đi tòa nhà thành phố ủy.
Trong khi Trương Ngâm Tuyên nhận được điện thoại của Trịnh Vấn Tri thì Lý Hưng Hoa cũng đứng trong thư phòng nhà mình, vẻ mặt cung kính, trán toát mồ hôi ròng ròng.
Trịnh Vấn Tri nói chuyện còn chừa đường, Diệp An Bang thì không khách sáo gì.
- Lý Hưng Hoa ơi là Lý Hưng Hoa, cậu quản lý công việc như vậy sao? Nếu Tích nhi xảy ra chuyện gì trong địa bàn của cậu thì tự gánh hậu quả! Giải thích? Ta không muốn nghe chối đẩy gì hết. Tô Mộc là ai thì ngcậuươi rõ ràng hơn ta, nếu Tô Mộc bị gì, cậu biết Diệp Tích sẽ ra sao không? Tóm lại thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm các người phải cho tất cả cán bộ cơ sở quần chúng một lời giải thích!
Giọng Diệp An Bang như tiếng sấm vang bên tai Lý Hưng Hoa, mãi khi cúp máy gã còn run. Lý Hưng Hoa lau mồ hôi trán, nghĩ đến Tiêu Vân Sơn gây ra chuyện này là gã tức xì khói.
Lý Hưng Hoa gầm gừ:
- Tiêu Vân Sơn, ngươi cho rằng có Hồ Vi Quốc bảo vệ là ta không làm gì ngươi được sao? Chờ đi, ta chưa tính xong với ngươi!
Lúc này Đường Minh Hán gọi điện thoại:
- Thành phố trưởng, Trương bí thư thông báo nửa tiếng sau các thường ủy thành phố ủy đều đến phòng họp thành phố ủy, mở thường ủy gấp.
- Biết rồi.
Lý Hưng Hoa lạnh nhạt nói:
- Trương Ngâm Tuyên, ngươi muốn chơi trò cân bằng giữa ta và Hồ Vi Quốc, lần này đạp trúng đá rồi đi? Ta chờ xem ngươi làm sao mở thường ủy này.
****************************************
Chương 208: Bỏ xe giữ tướng
Long Tuyền sơn trang, phòng trên tầng điển.
Biểu tình Tôn Tân âm trầm nhìn Hồ Bình, tức giận hỏi:
- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!
Vẻ mặt Hồ Bình sốt ruột nói:
- Tôn thiếu gia, chuyện này là thật. Tô Mộc chẳng những không bị điều tra ra cái gì, quan trọng nhất là Hoàng Hòa Quý chó cùng rứt giậu muốn bắt Diệp Tích, Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên. Kết quả tài xế của Tô Mộc đánh gục cả đám, bây giờ Hoàng Hòa Quý bị ủy ban kỷ luật thành phố điều tra nội bộ. Tiêu Vân Sơn cũng bị bắt. Bố của tôi kêu tôi chuyển lời lại là e rằng không ngăn được điều này. Tôn thiếu gia nói xem phải làm sao? Có nên báo cho Tôn tỉnh trưởng biết không?
Tôn Tân cũng bối rối:
- Đừng rối, bình tĩnh đi, việc này chắc chưa đến nông nỗi đó. Để ta suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào.
Chuyện nắm chắc trong tay sao đột nhiên xảy ra lỗ hổng lớn như vậy?
Trong lúc Tôn Tân, Hồ Bình bối rối hoang mang thì di động của Tôn Tân reo chuông.
Nhìn số điện thoại trong nhà, Tôn Tân bắt máy ngay:
- Bố, con nghe . . .
Tôn Tân chưa nói hết đã bị Tôn Mộ Bạch ngắt lời:
- Cái tên khốn, làm đủ thứ chuyện ngu xuẩn. Thừa dịp bây giờ chưa lún quá sâu mau lăn về đây!
Tôn Tân trả lời ngay:
- Vâng thưa bố!
Có câu nói của Tôn Mộ Bạch, Tôn Tân biết vụ này không liên quan gì đến gã nữa. Cuối cùng sự việc ra sao thì do Tôn Mộ Bạch sắp xếp, bây giờ Tôn Tân cần chạy về Thành phố Thịnh Kinh ngay.
Hồ Bình khủng hoảng hét lên:
- Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia không thể bỏ mặc ta! Ta làm chuyện này cho Tôn thiếu gia, nếu Tôn thiếu gia bỏ đi thì ta biết làm sao?
Tôn Tân nói:
- Hồ Bình, việc này không liên quan đến ngươi, từ đầu đến cuối do Tiêu Vân Sơn làm. Yên tâm đi, Hồ thành phố trưởng biết giải quyết như thế nào. Ngươi cứ yên ổn ở đây, chờ tin tức là được.
Hồ Bình hỏi lại:
- Thật không?
- Thật, ta về đây.
Tôn Tân đứng dậy ra khỏi phòng. Tôn Tân mới đi khuất thì Hồ Bình đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập độc ác.
- Tôn Tân, Tôn Mộ Bạch, nếu cha con các người dám xem ta và bố của ta là quân cờ thí thì đừng trách ta lấy thứ trong tay ra. Khi đó chúng ta ngọc nát, nhìn xem ai ác hơn ai?
Đêm nay thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm rất náo nhiệt. Mở thường ủy đột ngột trong phòng họp tòa nhà thành phố ủy. So với trước kia thường ủy thường có các thanh âm khác nhau thì lần này ý kiến của bí thư thành phố ủy và thành phố trưởng thống nhất lạ thường. Các vị thường ủy thành phố ủy cũng không ai phản đối gì, rất nhanh thống nhất.
Ngay sau đó từ thường ủy thành phố ủy và ủy ban kỷ luật thành phố hợp thành tổ điều tra vào địa viện ủy ban kỷ luật thành phố, nghiêm khắc tra hỏi.
Loay hoay một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chấm dứt.
Trương Ngâm Tuyên, Hồ Vi Quốc đi Thành phố Thịnh Kinh, báo cáo sự kiện lần này cho Trịnh Vấn Tri biết. Khi tất cả chấm dứt đã là ba ngày sau.
Tô Mộc dã xuất viện từ lâu, hắn không bị thương nặng bao nhiêu, giờ đang ở trong phòng riêng một nhà hàng, uống rượu trò chuyện với nhóm Trịnh Mục.
Trịnh Mục lạnh lùng nói:
- Tiểu tử Tôn Tân đã trốn thoát, hừ, nhưng trốn qua lần này về sau hắn sẽ chết. Ta sẽ tự tay xử Tôn Tân, hắn mở mấy công ty đúng không? Chờ đi, ta sẽ khiến chúng đóng cửa hết.
Kết quả giải quyết chuyện này nằm trong dự đoán của Tô Mộc. Hoàng Hòa Quý là người chịu tội thay, gã bị song quy. Bảy người liên quan vụ án cũng bị song quy. Tiêu Vân Sơn gánh hết trách nhiệm, cũng bị phát hiện gã vướng vào nhiều vấn đề trái luật. Tiêu Vân Sơn bị bắt ngay tại chỗ, hiện trong giai đoạn thẩm vấn, không có cơ hội trở mình.
Hồ Vi Quốc không vớt được ích lợi gì, bị buộc về hưu sớm, đuổi khỏi vị trí thành phố trưởng. ủy ban thành phố Thanh Lâm tạm thời do phó thành phố trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa quản lý thay.
Những xí nghiệp dưới tay Hồ Bình như Long Tuyền sơn trang, toàn bộ bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Bởi vì phát hiện có sòng bài trong Long Tuyền sơn trang nên Hồ Bình sắp bị xử tội. Nhưng Hồ Vi Quốc đã xuống đài, lại vì Hồ Bình không trực tiếp kinh doanh mà chỉ điều khiển sau màn nên tha cho gã.
ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc này, phải nhanh chóng tổ chức hoạt động chuyên nghiệp cải tạo giáo dục tư tưởng.
Lý Nhạc Thiên tức giận nói:
- Một Hồ Bình, một thành phố trưởng rơi đài. Chậc chậc, trừng phạt nhìn như không nhẹ nhưng thật ra không đau không ngứa. Theo ta thấy trực tiếp kéo Tôn Mộ Bạch xuống mới đúng.
- Không đơn giản như vậy.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Thật ra kéo Tiêu Vân Sơn xuống đã là tốt, không ngờ Hồ Vi Quốc cũng xuống đài theo, có thể nói là không giữ được khí tiết tuổi già. Cách trực tiếp về hưu rời khỏi chính đàn chắc do Tôn Mộ Bạch tranh thủ giúp Hồ Vi Quốc. Một phó xử, một chính sảnh, chúng ta nên hả dạ đi.
Diệp Tích hỏi:
- Tô Mộc, cứ bỏ qua cho Tôn Tân vậy sao?
Tô Mộc nhếch mép:
- Bỏ qua?
- Ta chỉ biết đánh rắn đánh giập đầu, đối với loại ngu ngốc nhớ ăn không nhớ đánh như Tôn Tân thì phải giẫm chết mới thôi. Nhưng ta nghĩ trong thời gian gần đây Tôn Tân không dám múa gì.
- Như lão Trịnh đã nói, các người có thể dọn dẹp xí nghiệp của hắn trước, cắt đứt nguồn kinh tế của Tôn Tân. Sau này chúng ta sẽ từ từ chơi với Tôn Tân.
Mấy người đều biết ngày nào Tôn Mộ Bạch còn là phó tỉnh trưởng thường vụ thì ngày đó Tôn Tân vẫn an toàn, nếu không kéo Tôn Mộ Bạch xuống đài được, mọi thứ đều uổng công.
Trịnh Mục cười nói:
- Được rồi, cứ vậy đi.
Lý Nhạc Thiên hét to:
- Nào, cạn ly vì huynh đệ trầm oan giải tội!
Tô Mộc bất đắc dĩ nói:
- Trầm oan giải tội? Sao nghe kỳ kỳ.
Tô Mộc vẫn bưng ly rượu lên:
- Cạn!
Trong tiếng cụng ly trong trẻo, bốn thanh niên cười đùa trong phòng riêng.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu. Hai người thấy chuyện giải quyết xong, chia tay nhau về Thành phố Thịnh Kinh và thủ đô. Diệp Tích thì bận rộn lo Thịnh Thế đằng Long, ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu hơn Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục một ngày rồi đi. Đêm đó Tô Mộc cho Diệp Tích nếm mùi vị muốn sống muốn chết.
Nhưng Tô Mộc không ăn Diệp Tích, hắn quay qua dày vò Chu Từ đến khi nào rên rỉ van xin mới tha cho.
Chu Từ nằm trên ngực Tô Mộc, tay vẽ vòng tròn, tóc suôn mượt xõa ra, đặc biệt quyến rũ.
- Tô Mộc, bố của em không biết chuyện này. Bố bảo em khi nào gặp tướng công thì xin lỗi giùm một tiếng.
Tô Mộc nói:
- Lão nhân gia cần gì xin lỗi anh? Anh biết chuyện này không phải do lão nhân gia làm, nhưng đúng là nên cảm tạ anh.
Chu Từ kinh ngạc hỏi:
- Sao tướng công biết?
Tô Mộc cười nói:
- Còn phải hỏi? Nếu không vì anh thì lão nhân gia khó nhổ tận gốc thế lực của Tiêu Vân Sơn. Ủy ban kỷ luật thành phố bây giờ chắc toàn do một mình lão nhân gia quyết định?
Chu Từ nhoẻn miệng cười:
- Anh không làm quan đúng là đáng tiếc.
Bốp!
Tô Mộc vỗ mông Chu Từ:
- Đừng nói nhiều, mau lên.
- Vâng thưa đại lão gia.
Đổng Lưu thấy mấy người đi vào, quát mắng:
- Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi đến đây? Không biết chỗ này là đâu sao? Nơi này là ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta phá án!
Phùng Bảo cũng la lên:
- Mấy người còn đứng đó làm gì? Đuổi bọn họ ra!
Phùng Bảo tiến lên trước định đẩy Lý Nhạc Thiên.
Nữ nhân này sao quen mắt quá.
Người duy nhất không nhúc nhích là Hoàng Hòa Quý, khi gã thấy Diệp Tích, nhìn cô thì cảm giác rất quen mắt. Hoàng Hòa Quý suy nghĩ giây lát sau mắt sáng lên. Đây là nữ nhân trong hình chụp, không ngờ cô ta đến đây.
Trời cũng giúp ta!
Có câu muốn diệt vong thì phải điên cuồng trước, tận đáy lòng Hoàng Hòa Quý không muốn bỏ qua, nhưng Tiêu Vân Sơn nói rất dứt khoát, không có chứng cứ thì thả người ngay. Việc này đã bị lãnh đạo thành phố ủy chú ý, nếu còn gây tiếp không tốt cho ai. Trong lời nói của Tiêu Vân Sơn lộ ra nhóm bọn họ về ủy ban kỷ luật thành phố sẽ đối mặt xử phạt nặng nề.
Nếu đúng vậy thì Hoàng Hòa Quý nguyện liều một phen.
Các người nói ta không có chứng cứ đúng không? Được, bây giờ ta tìm chứng cứ cho các người coi. Miễn ta bắt hết mấy người kia, cạy miệng nữ nhân này, đóng dấu vụ việc Tô Mộc, không tin các người nói gì được. So với cạy miệng Tô Mộc thì nữ nhân này càng dễ khai hơn.
Suy nghĩ dâng lên trong đầu Hoàng Hòa Quý, nhanh chóng lan tràn. Hoàng Hòa Quý là nhân viên công tác kỳ cựu trong ủy ban kỷ luật thành phố, gã biết rõ tình huống hiện tại rất nghiêm trọng. Nếu không muốn bị đánh đuổi thì phải liều mạng.
Hoàng Hòa Quý quát to:
- Nữ nhân này liên quan đến vấn đề tác phong của Tô Mộc, bắt lại! Hai ngươi dám xông vào địa điểm ủy ban kỷ luật thành phố phá an, đây là tội lớn đụng chạm cơ quan nhà nước, chắc chắn là đồng Đảng của Tô Mộc, bắt hết!
Tô Mộc tức giận quát:
- Hoàng Hòa Quý, bà nội ngươi dám!?
Từ lúc Tô Mộc bị bắt đến đây hắn luôn giữ im lặng, nghe câu này thì hắn nổi giận. Khỏi nghĩ cũng biết Hoàng Hòa Quý muốn làm gì, gã quê quá hóa khùng, chó cùng rứt giậu, muốn lập vụ việc thành hồ sơ. Nếu để Hoàng Hòa Quý thực hiện được thì Tô Mộc giữ im lặng mười tiếng thành bọt nước.
Ta ở trong thể chế, ta không làm gì được ủy ban kỷ luật thành phố các ngươi. Nhưng nếu các ngươi muốn hãm hại nhóm Trịnh Mục thì tuyệt đối không được!
Hoàng Hòa Quý cười khẩy nói:
- Ta không dám? Ngươi nói xem ta có dám không?
Tô Mộc tức giận quát:
- Hoàng Hòa Quý, ngươi có biết bọn họ là ai không? Ngươi dám đụng vào bọn họ thì ta bảo đảm ngươi sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!
Hoàng Hòa Quý lạnh lùng nói:
- Hành động, bắt người!
Trịnh Mục nhìn mấy nhân viên công tác ủy ban kỷ luật đứng quanh mình, vẻ mặt càng lúc càng khinh thường.
Trịnh Mục nói:
- Không ngờ, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm cho ta mở rộng tầm mắt, dám phi pháp bắt giữ chúng ta. Giỏi, rất giỏi, các ngươi có giỏi thì đụng vào ta thử xem?
Hoàng Hòa Quý hành động không theo lẽ thường, Lý Nhạc Thiên không kiêng nể gì toát ra khí thế công tử ca:
- Cháu ngoan, hôm nay ngươi không bắt được ta thì ta cho ngươi chết!
Tại đây lời Hoàng Hòa Quý nói là mệnh lệnh, bảy người ủy ban kỷ luật lao lên ngay, chia nhau bắt ba người. Tô Mộc tiêu hao thể lực, hắn vùng vẫy định đứng lên hỗ trợ nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Mắt thấy Diệp Tích, cô sắp bị bàn tay dơ bẩn của Đổng Lưu bắt trúng, một bóng người xông lên.
Bùm bịch!
Hai cú đấm đánh bay Đổng Lưu, Phùng Bảo, trong đó xen lẫn xung lực Đoạn Bằng lao lên. Từ đầu đến cuối Đoạn Bằng không dám rời khỏi nhà khách Bạch Lộ nửa bước. Nếu không có Đoạn Bằng thì nhóm Trịnh Mục sẽ không đến nhanh như vậy. Từ lúc Hoàng Hòa Quý lái xe ra Hắc Sơn trấn là Đoạn Bằng đã bám theo.
Vào phút mấu chốt Đoạn Bằng lao ra.
Hoàng Hòa Quý tức giận quát:
- Ngươi là ai?
Trịnh Mục hét to:
- Đoạn Bằng, giỏi lắm! Đánh đi, đánh thật mạnh vào, ai dám tiến lên thì cứ đánh chúng!
Trái tim treo cao của Tô Mộc thả lỏng nhiều. Có mặt Đoạn Bằng, Hoàng Hòa Quý đừng hòng gây rối. Thứ khác không dám nói, Đoạn Bằng dư sức một địch bảy.
Đoạn Bằng sốt ruột hỏi:
- Bí thư có sao không?
Tô Mộc trả lời:
- Ta không sao, chăm sóc bọn họ, đừng để họ bị tổn thương.
- Rõ!
Mắt Đoạn Bằng bắn ra tia sáng sắc bén, khí thế thay đổi, hơi thở chết chóc làm người sợ hãi khuếch tán. Ánh mắt giao nhau với Đoạn Bằng, Hoàng Hòa Quý rùng mình.
Cái tên này chắc chắn từng giết người.
Hoàng Hòa Quý đứng phía sau kêu la:
- Xông lên, bắt bọn họ đi!
Tiếc rằng Đoạn Bằng là lính trinh sát, sức chiến đấu nhân viên ủy ban kỷ luật yếu đến tội. Trong thời gian ngắn quyền đấm cước đá giật chỏ, mấy người ủy ban kỷ luật bị đánh gục. Người duy nhất còn đứng thẳng là Hoàng Hòa Quý, đôi mắt trống rỗng. Hoàng Hòa Quý không ngờ vụ việc sẽ diễn biến ra thế này.
Hoàng Hòa Quý hét to:
- Các ngươi chết chắc rồi! Dám công nhiên ẩu đả nhân viên công vụ quốc gia!
Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Ngươi mà là nhân viên công vụ quốc gia gì, dựa vào thứ như ngươi thì quốc gia sớm diệt vong.
- Các ngươi đừng tới đây!
Hoàng Hòa Quý cầm di động:
- Các ngươi dám đến gần là ta báo cảnh sát ngay, có tin là ta kêu người bắt hết cả đám?
Hoàng Hòa Quý vẫn chưa chết tâm, gã muốn lật lại bàn cờ.
Trong tiếng gầm gừ của Hoàng Hòa Quý, các tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai vang lên. Không lâu sau một đám người rầm rộ kéo đến.
Đi đầu là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm, Chu Tùng Lan.
Hoàng Hòa Quý thấy Chu Tùng Lan liền la lên:
- Bí thư Chu, chúng ta ở đây! Mau cứu chúng ta với, Bí thư Chu hãy nhìn đám côn đồ đó, bọn họ muốn đánh nhân viên công vụ quốc gia!
Đi theo bên cạnh Chu Tùng Lan là cảnh sát Lý Nhạc Dân phái đến, còn có Đường Minh Hán thư ký của Lý Hưng Hoa. Đường Minh Hán nghe theo chỉ thành phố của Lý Hưng Hoa đi theo đến.
Chu Tùng Lan nhìn tình huống trước mắt, nhíu mày. Chuyện gì đây? Mấy người này đánh với ủy ban kỷ luật thành phố, bọn họ là ai? Dù Hoàng Hòa Quý làm quá đáng nhưng các ngươi không phải nhân viên quốc gia chấp pháp, dựa vào cái gì đánh người?
Đang lúc Chu Tùng Lan định lớn tiếng chất vấn thì Đường Minh Hán khẽ kêu:
- Diệp tiểu thư? Sao tiểu thư ở đây?
Chu Tùng Lan nuốt ngược lại lời sắp quát mắng.
Chu Tùng Lan hỏi:
- Thư ký Đường quen bọn họ?
Đường Minh Hán không dám giấu, gã chạy tới gần thì thầm:
- Bí thư Chu, người đó là Diệp Tích, con gái duy nhất của Diệp bộ trưởng.
Một câu lọt vào tai Chu Tùng Lan làm gã muốn chửi cha.
Hoàng Hòa Quý ơi là Hoàng Hòa Quý, ngươi muốn chết đừng kéo theo chúng ta. Bây giờ làm sao dập tắt lửa giận của thường ủy thành phố ủy, ngươi lại chọc vào tỉnh ủy thường ủy, còn là trưởng bộ tổ chức quản lý nhân sự.
Diệp Tích, cô không quen Đường Minh Hán, nghe gã kêu tên mình cô không giật mình gì. Diệp Tích, cô không nói chuyện nhưng Trịnh Mục thì không hiền như vậy, đã lớn chuyện rồi thì chúng ta chơi tới bến, ta không tin các ngươi chơi theo nổi.
Trịnh Mục nhướng mày hỏi:
- Ông là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm?
Chu Tùng Lan trầm giọng nói:
- Đúng vậy!
Chu Tùng Lan thầm suy đoán Trịnh Mục là ai, người đứng chung với Diệp Tích chắc chắn không phải người bình thường, không thể sơ sẩy.
- Giỏi thật, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm các người rất giỏi, không có chứng cứ dám bắt người lung tung, ta . . .
Trịnh Mục định trách móc nhưng bị Tô Mộc ngắt lời:
- Lão Trịnh, đừng nói nữa, vị này là Bí thư Chu.
Tô Mộc biết nếu Trịnh Mục nói tiếp không chừng phun ra những lời cay nghiệt gì. Chu Tùng Lan không phải người lạ, nếu xích mích với nhau thì Tô Mộc biết ăn nói thế nào với Chu Từ?
Tô Mộc định nói chuyện vói Chu Tùng Lan thì đầu choáng váng, hắn té xuống. Nếu không nhờ Đoạn Bằng nhanh tay đỡ thì Tô Mộc đã té xuống đất.
Diệp Tích nóng nảy hét lên:
- Tô Mộc, anh làm sao vậy?
Trịnh Mục la to:
- Đừng nói nhiều, mau đưa lão Tô đi bệnh viện!
Trịnh Mục kéo Đoạn Bằng lao ra ngoài, lạ là đám cảnh sát đứng trong hành lang không ngăn cản. Chu Tùng Lan không lên tiếng, mắc gì bọn họ ra mặt?
Lý Nhạc Thiên đi lướt qua Chu Tùng Lan, đột nhiên dừng bước:
- Bí thư Chu đúng không? Xin tự giới thiệu, tôi tên Lý Nhạc Thiên, là em ruột của Lý Nhạc Dân. Nữ nhân vừa rồi tên Diệp Tích, cô ta là con gái của trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Nam. Nam nhân kia tên Trịnh Mục, con trai của bí thư tỉnh ủy thường ủy tỉnh Giang Nam.
- Nói cho Bí thư Chu biết thân phận của chúng tôi không để làm gì, chúng tôi tới đây cũng không định gây sự. Là Hoàng chủ nhiệm này muốn bắt chúng tôi rồi nghiêm hình tra khảo, nên chúng tôi mới chống cự.
- Nếu Bí thư Chu không tin thì . . . Thấy không? Chỗ đó có camera, Bí thư Chu có thể tự mình đi lấy băng ghi hình. Tôi chỉ muốn nói một câu, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm các người phải cho tôi một lời giải thích vừa lòng, nếu không thì chuyện này chưa xong!
Mấy câu như sét đánh bên tai Chu Tùng Lan, gã tưởng tượng rất nhiều nhưng không ngờ sự việc sẽ gây lớn chuyện như thế. Hoàng Hòa Quý khốn kiếp, gã đã ra lệnh thả người mà còn định bắt nhốt nhóm Trịnh Mục, lập hồ sơ chuyện này. Khốn nạn, giờ sự việc lớn chuyện đến mức Chu Tùng Lan không đè ép được.
Hoàng Hòa Quý đứng gần nên nghe Lý Nhạc Thiên nói.
- Xong, tiêu đời rồi.
Mặt Hoàng Hòa Quý xám xịt, người mềm nhũn té dưới đất.
Chu Tùng Lan hung tợn trừng Hoàng Hòa Quý, ra lệnh:
- Mang tám người Hoàng Hòa Quý về ủy ban kỷ luật, tôi muốn tự mình thẩm tra nội bộ!
****************************************
Chương 207: Tỉnh ủy gọi khẩn cấp!
Bệnh viện nhân dân số một Thành phố Thanh Lâm.
Tô Mộc yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tốt hơn lúc ra khỏi nhà khách Bạch Lộ nhiều, nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt. Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích, Trịnh Mục ngồi bên cạnh Tô Mộc.
Từ lúc Tô Mộc nằm trên giường bệnh thì cô luôn nắm chặt tay hắn. Thấy Tô Mộc chậm rãi mở mắt ra, dây thần kinh căng thẳng của Diệp Tích thả lỏng, khuôn mặt trắng nõn còn dấu nước mắt. Tô Mộc mở mắt ra.
Diệp Tích vội hỏi:
- Tô Mộc, thấy sao rồi? Có chỗ nào đau không?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh không sao.
Hiện giờ Tô Mộc không có vấn đề gì lớn, chẳng qua tinh thần bị hành hạ, tĩnh dưỡng một lúc là khỏe, nhưng nếu muộn một chút thì khó nói. Những thủ đoạn của ủy ban kỷ luật không phải ai cũng chịu nổi.
Lý Nhạc Thiên sốt ruột hỏi:
- Huynh đệ, cậu có sao không?
Trịnh Mục hỏi tiếp:
- Lão Tô, thấy sao rồi? Có cần gọi bác sĩ đến không?
- Được rồi, ta không yếu ớt như vậy.
Tô Mộc cảm nhận không khí quan tâm, cười nói:
- May mắn các người cũng không sao, nếu không ta sẽ rất áy náy.
Trịnh Mục bực tức nói:
- Ngươi không nói còn đỡ, nhắc đến là ta lại tức. Bà nội nó, chủ nhiệm gì đó ăn gan hùm mật gấu, định xử luôn chúng ta. Chờ xem, ta đã gọi điện thoại cho bố, việc này chưa xong đâu!
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Mục chưa từng chịu bực dọc như vậy. Không nói đến có đánh thắng không, nhóm người kia dám tấn công gã là đã giẫm phải lôi.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
- Ngươi gọi điện cho Trịnh bí thư?
Diệp Tích xen vào:
- Chẳng những là Bác Trịnh biết, em cũng gọi điện cho bố rồi.
Tô Mộc tặc lưỡi:
- Các người thật là . . . Thôi, ta không quan tâm xử lý việc này thế nào. Nhưng có một chuyện cần các người làm.
Trịnh Mục hỏi:
- Là chuyện gì?
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Ta nghi ngờ Hoàng Hòa Quý chỉ là con tốt trong vụ này, người đứng sau Hoàng Hòa Quý cũng chỉ là kẻ chết thay. Lão Trịnh hãy đi điều tra, nếu không có gì bất ngờ thì việc này liên quan đến Hồ Bình, Tôn Tân. Ta chỉ mới nghi ngờ, ngươi hãy điểu tra kỹ. Nếu đúng là bọn họ gây ra thì ta sẽ tính sổ với chúng.
Mắt Trịnh Mục lóe tia sáng lạnh:
- Cái gì? Chuyện này liên quan tên khốn Tôn Tân? Tía nó, thật là âm hồn không tan, lần trước cho hắn bài học chưa đủ nhớ đời. Được rồi, ngươi kệ chuyện này đi, để đó ta điều tra.
Lý Nhạc Thiên nghiền ngẫm nói:
- Tôn Tân, uy phong lắm. Ta thật muốn kiến thức tên công tử ca này lợi hại đến đâu.
Ba nam nhân lo tức giận nên không thấy Diệp Tích nghe nói chuyện này liên quan Tôn Tân thì mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Sự việc dường như kết thúc theo Tô Mộc được thả ra, tám người Hoàng Hòa Quý bị ủy ban kỷ luật thành phố điều tra nội bộ. Trương Ngâm Tuyên không ngờ rằng sự việc chẳng những không chấm dứt mà còn kéo đến chất vấn cuồng bạo hơn.
Chín giờ tối, biệt thự dãy số một thuộc gia đình thành phố ủy.
Trương Ngâm Tuyên ung dung ngồi trên ghế nệm đọc báo chí hôm nay. Trương Ngâm Tuyên tự nghĩ gã xử lý chuyện xảy ra trong văn phòng vào buổi chiều rất khá. Không đắc tội Hồ Vi Quốc vì Trương Ngâm Tuyên chờ gã xuống đài, Trương Ngâm Tuyên sẽ kéo hết người của Hồ Vi Quốc vào phe mình. Cũng không để Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa tiếp tục nổi giận, vì Chu Tùng Lan đã mang đội đi thả Tô Mộc ra.
Tuy cuối cùng Lý Hưng Hoa, Lý Nhạc Dân nói cười rời đi khiến Trương Ngâm Tuyên hơi bực tức, nhưng tóm lại gã thấy tự hào.
Ring ring ring!!!
Điện thoại bên cạnh Trương Ngâm Tuyên reo chuông du dương, gã tùy ý bắt máy:
- A lô, Trương Ngâm Tuyên nghe.
- Trương Ngâm Tuyên, tôi là Trịnh Vấn Tri.
Nghe thanh âm nghiêm túc phát ra từ ống loa, nụ cười biến mất trên mặt Trương Ngâm Tuyên, gã bật dậy đứng thẳng như thể Trịnh Vấn Tri đang đứng trước mặt gã.
Trương Ngâm Tuyên cung kính nói:
- Chào Trịnh bí thư.
Trịnh Vấn Tri lạnh lùng nói:
- Trương Ngâm Tuyên, ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm các người phá án thế nào vậy? Muốn bắt cả người thường. Sao, không ai quản lý nổi ủy ban kỷ luật thành phố các người phải không? Vô pháp vô thiên như vậy.
Trương Ngâm Tuyên sốt ruột nói:
- Trịnh bí thư, tôi không biết chuyện này.
- Không biết? Nếu không biết thì hãy điều tra rõ ràng rồi nói. Trước ngày mai tôi muốn nghe anh báo cáo kỹ càng!
Trịnh Vấn Tri không chút khách sáo cúp điện thoại.
Hết cách, Trịnh Vấn Tri chỉ có một cây dòng độc đinh Trịnh Mục. Từ xưa đến nay Trịnh Mục luôn hiểu chuyện, đôi khi làm việc hơi bị khoa trương nhưng nhìn chung rất đáng tin. Hơn nữa Trịnh Mục không bao giờ mách gì với Trịnh Vấn Tri, nhờ gã giải quyết giùm rắc rối. Tuy nhiên vừa rồi Trịnh Mục chủ động nhắc đến việc này, còn dính dáng đến Tô Mộc mà gã rất thích.
Cho nên Trịnh Vấn Tri nổi giận.
Cơn giận của Trịnh Vấn Tri làm Trương Ngâm Tuyên tim đập chân run, gã nhận ra vụ án Tô Mộc có thay đổi. Trương Ngâm Tuyên vội vàng cầm điện thoại gọi cho Chu Tùng Lan, ai ngờ vừa lúc Chu Tùng Lan cũng gọi cho gã.
- Trương bí thư, có sự kiện đột phát cần bẩm báo với anh, chuyện là . . .
Trương Ngâm Tuyên trầm giọng nói:
- Anh đừng nói gì hết, lập tức đi phòng họp thành phố ủy!
Chu Tùng Lan vội nói:
- Tôi qua ngay!
Trương Ngâm Tuyên cúp máy, mặc đồ vào, trong ánh mắt khó hiểu của vợ mình gã bước nhanh ra ngoài cửa. Trương Ngâm Tuyên ngồi lên xe lái đi tòa nhà thành phố ủy.
Trong khi Trương Ngâm Tuyên nhận được điện thoại của Trịnh Vấn Tri thì Lý Hưng Hoa cũng đứng trong thư phòng nhà mình, vẻ mặt cung kính, trán toát mồ hôi ròng ròng.
Trịnh Vấn Tri nói chuyện còn chừa đường, Diệp An Bang thì không khách sáo gì.
- Lý Hưng Hoa ơi là Lý Hưng Hoa, cậu quản lý công việc như vậy sao? Nếu Tích nhi xảy ra chuyện gì trong địa bàn của cậu thì tự gánh hậu quả! Giải thích? Ta không muốn nghe chối đẩy gì hết. Tô Mộc là ai thì ngcậuươi rõ ràng hơn ta, nếu Tô Mộc bị gì, cậu biết Diệp Tích sẽ ra sao không? Tóm lại thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm các người phải cho tất cả cán bộ cơ sở quần chúng một lời giải thích!
Giọng Diệp An Bang như tiếng sấm vang bên tai Lý Hưng Hoa, mãi khi cúp máy gã còn run. Lý Hưng Hoa lau mồ hôi trán, nghĩ đến Tiêu Vân Sơn gây ra chuyện này là gã tức xì khói.
Lý Hưng Hoa gầm gừ:
- Tiêu Vân Sơn, ngươi cho rằng có Hồ Vi Quốc bảo vệ là ta không làm gì ngươi được sao? Chờ đi, ta chưa tính xong với ngươi!
Lúc này Đường Minh Hán gọi điện thoại:
- Thành phố trưởng, Trương bí thư thông báo nửa tiếng sau các thường ủy thành phố ủy đều đến phòng họp thành phố ủy, mở thường ủy gấp.
- Biết rồi.
Lý Hưng Hoa lạnh nhạt nói:
- Trương Ngâm Tuyên, ngươi muốn chơi trò cân bằng giữa ta và Hồ Vi Quốc, lần này đạp trúng đá rồi đi? Ta chờ xem ngươi làm sao mở thường ủy này.
****************************************
Chương 208: Bỏ xe giữ tướng
Long Tuyền sơn trang, phòng trên tầng điển.
Biểu tình Tôn Tân âm trầm nhìn Hồ Bình, tức giận hỏi:
- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!
Vẻ mặt Hồ Bình sốt ruột nói:
- Tôn thiếu gia, chuyện này là thật. Tô Mộc chẳng những không bị điều tra ra cái gì, quan trọng nhất là Hoàng Hòa Quý chó cùng rứt giậu muốn bắt Diệp Tích, Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên. Kết quả tài xế của Tô Mộc đánh gục cả đám, bây giờ Hoàng Hòa Quý bị ủy ban kỷ luật thành phố điều tra nội bộ. Tiêu Vân Sơn cũng bị bắt. Bố của tôi kêu tôi chuyển lời lại là e rằng không ngăn được điều này. Tôn thiếu gia nói xem phải làm sao? Có nên báo cho Tôn tỉnh trưởng biết không?
Tôn Tân cũng bối rối:
- Đừng rối, bình tĩnh đi, việc này chắc chưa đến nông nỗi đó. Để ta suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào.
Chuyện nắm chắc trong tay sao đột nhiên xảy ra lỗ hổng lớn như vậy?
Trong lúc Tôn Tân, Hồ Bình bối rối hoang mang thì di động của Tôn Tân reo chuông.
Nhìn số điện thoại trong nhà, Tôn Tân bắt máy ngay:
- Bố, con nghe . . .
Tôn Tân chưa nói hết đã bị Tôn Mộ Bạch ngắt lời:
- Cái tên khốn, làm đủ thứ chuyện ngu xuẩn. Thừa dịp bây giờ chưa lún quá sâu mau lăn về đây!
Tôn Tân trả lời ngay:
- Vâng thưa bố!
Có câu nói của Tôn Mộ Bạch, Tôn Tân biết vụ này không liên quan gì đến gã nữa. Cuối cùng sự việc ra sao thì do Tôn Mộ Bạch sắp xếp, bây giờ Tôn Tân cần chạy về Thành phố Thịnh Kinh ngay.
Hồ Bình khủng hoảng hét lên:
- Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia không thể bỏ mặc ta! Ta làm chuyện này cho Tôn thiếu gia, nếu Tôn thiếu gia bỏ đi thì ta biết làm sao?
Tôn Tân nói:
- Hồ Bình, việc này không liên quan đến ngươi, từ đầu đến cuối do Tiêu Vân Sơn làm. Yên tâm đi, Hồ thành phố trưởng biết giải quyết như thế nào. Ngươi cứ yên ổn ở đây, chờ tin tức là được.
Hồ Bình hỏi lại:
- Thật không?
- Thật, ta về đây.
Tôn Tân đứng dậy ra khỏi phòng. Tôn Tân mới đi khuất thì Hồ Bình đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập độc ác.
- Tôn Tân, Tôn Mộ Bạch, nếu cha con các người dám xem ta và bố của ta là quân cờ thí thì đừng trách ta lấy thứ trong tay ra. Khi đó chúng ta ngọc nát, nhìn xem ai ác hơn ai?
Đêm nay thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm rất náo nhiệt. Mở thường ủy đột ngột trong phòng họp tòa nhà thành phố ủy. So với trước kia thường ủy thường có các thanh âm khác nhau thì lần này ý kiến của bí thư thành phố ủy và thành phố trưởng thống nhất lạ thường. Các vị thường ủy thành phố ủy cũng không ai phản đối gì, rất nhanh thống nhất.
Ngay sau đó từ thường ủy thành phố ủy và ủy ban kỷ luật thành phố hợp thành tổ điều tra vào địa viện ủy ban kỷ luật thành phố, nghiêm khắc tra hỏi.
Loay hoay một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chấm dứt.
Trương Ngâm Tuyên, Hồ Vi Quốc đi Thành phố Thịnh Kinh, báo cáo sự kiện lần này cho Trịnh Vấn Tri biết. Khi tất cả chấm dứt đã là ba ngày sau.
Tô Mộc dã xuất viện từ lâu, hắn không bị thương nặng bao nhiêu, giờ đang ở trong phòng riêng một nhà hàng, uống rượu trò chuyện với nhóm Trịnh Mục.
Trịnh Mục lạnh lùng nói:
- Tiểu tử Tôn Tân đã trốn thoát, hừ, nhưng trốn qua lần này về sau hắn sẽ chết. Ta sẽ tự tay xử Tôn Tân, hắn mở mấy công ty đúng không? Chờ đi, ta sẽ khiến chúng đóng cửa hết.
Kết quả giải quyết chuyện này nằm trong dự đoán của Tô Mộc. Hoàng Hòa Quý là người chịu tội thay, gã bị song quy. Bảy người liên quan vụ án cũng bị song quy. Tiêu Vân Sơn gánh hết trách nhiệm, cũng bị phát hiện gã vướng vào nhiều vấn đề trái luật. Tiêu Vân Sơn bị bắt ngay tại chỗ, hiện trong giai đoạn thẩm vấn, không có cơ hội trở mình.
Hồ Vi Quốc không vớt được ích lợi gì, bị buộc về hưu sớm, đuổi khỏi vị trí thành phố trưởng. ủy ban thành phố Thanh Lâm tạm thời do phó thành phố trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa quản lý thay.
Những xí nghiệp dưới tay Hồ Bình như Long Tuyền sơn trang, toàn bộ bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Bởi vì phát hiện có sòng bài trong Long Tuyền sơn trang nên Hồ Bình sắp bị xử tội. Nhưng Hồ Vi Quốc đã xuống đài, lại vì Hồ Bình không trực tiếp kinh doanh mà chỉ điều khiển sau màn nên tha cho gã.
ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc này, phải nhanh chóng tổ chức hoạt động chuyên nghiệp cải tạo giáo dục tư tưởng.
Lý Nhạc Thiên tức giận nói:
- Một Hồ Bình, một thành phố trưởng rơi đài. Chậc chậc, trừng phạt nhìn như không nhẹ nhưng thật ra không đau không ngứa. Theo ta thấy trực tiếp kéo Tôn Mộ Bạch xuống mới đúng.
- Không đơn giản như vậy.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Thật ra kéo Tiêu Vân Sơn xuống đã là tốt, không ngờ Hồ Vi Quốc cũng xuống đài theo, có thể nói là không giữ được khí tiết tuổi già. Cách trực tiếp về hưu rời khỏi chính đàn chắc do Tôn Mộ Bạch tranh thủ giúp Hồ Vi Quốc. Một phó xử, một chính sảnh, chúng ta nên hả dạ đi.
Diệp Tích hỏi:
- Tô Mộc, cứ bỏ qua cho Tôn Tân vậy sao?
Tô Mộc nhếch mép:
- Bỏ qua?
- Ta chỉ biết đánh rắn đánh giập đầu, đối với loại ngu ngốc nhớ ăn không nhớ đánh như Tôn Tân thì phải giẫm chết mới thôi. Nhưng ta nghĩ trong thời gian gần đây Tôn Tân không dám múa gì.
- Như lão Trịnh đã nói, các người có thể dọn dẹp xí nghiệp của hắn trước, cắt đứt nguồn kinh tế của Tôn Tân. Sau này chúng ta sẽ từ từ chơi với Tôn Tân.
Mấy người đều biết ngày nào Tôn Mộ Bạch còn là phó tỉnh trưởng thường vụ thì ngày đó Tôn Tân vẫn an toàn, nếu không kéo Tôn Mộ Bạch xuống đài được, mọi thứ đều uổng công.
Trịnh Mục cười nói:
- Được rồi, cứ vậy đi.
Lý Nhạc Thiên hét to:
- Nào, cạn ly vì huynh đệ trầm oan giải tội!
Tô Mộc bất đắc dĩ nói:
- Trầm oan giải tội? Sao nghe kỳ kỳ.
Tô Mộc vẫn bưng ly rượu lên:
- Cạn!
Trong tiếng cụng ly trong trẻo, bốn thanh niên cười đùa trong phòng riêng.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu. Hai người thấy chuyện giải quyết xong, chia tay nhau về Thành phố Thịnh Kinh và thủ đô. Diệp Tích thì bận rộn lo Thịnh Thế đằng Long, ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu hơn Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục một ngày rồi đi. Đêm đó Tô Mộc cho Diệp Tích nếm mùi vị muốn sống muốn chết.
Nhưng Tô Mộc không ăn Diệp Tích, hắn quay qua dày vò Chu Từ đến khi nào rên rỉ van xin mới tha cho.
Chu Từ nằm trên ngực Tô Mộc, tay vẽ vòng tròn, tóc suôn mượt xõa ra, đặc biệt quyến rũ.
- Tô Mộc, bố của em không biết chuyện này. Bố bảo em khi nào gặp tướng công thì xin lỗi giùm một tiếng.
Tô Mộc nói:
- Lão nhân gia cần gì xin lỗi anh? Anh biết chuyện này không phải do lão nhân gia làm, nhưng đúng là nên cảm tạ anh.
Chu Từ kinh ngạc hỏi:
- Sao tướng công biết?
Tô Mộc cười nói:
- Còn phải hỏi? Nếu không vì anh thì lão nhân gia khó nhổ tận gốc thế lực của Tiêu Vân Sơn. Ủy ban kỷ luật thành phố bây giờ chắc toàn do một mình lão nhân gia quyết định?
Chu Từ nhoẻn miệng cười:
- Anh không làm quan đúng là đáng tiếc.
Bốp!
Tô Mộc vỗ mông Chu Từ:
- Đừng nói nhiều, mau lên.
- Vâng thưa đại lão gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.