Chương 232: Xông vào
Ẩn Vi Giả
02/10/2015
Chương 229: Xông vào
Vẻ mặt Điền Bất Câu ngạo nghễ ngồi đằng sau bàn thẩm vấn, cười nhạo nhìn một già một trẻ trước mắt. Điền Bất Câu thoải mái hút thuốc lá, trong làn khói gã toát ra khí chất công tử bột rõ ràng.
Điền Bất Câu kiêu ngạo nói:
- Tô Mộc, ngươi sớm chịu thua thì đã bình yên vô sự. Giờ tốt rồi, bị đưa vào đây. Chẳng những ngươi chịu khổ mà lão già này cũng bị ngươi liên lụy, ngươi thấy làm như vậy có đáng giá không ?
Tô Mộc lạnh lùng nhìn Điền Bất Câu, liếc hướng Mã Phấn, lạnh lùng hỏi:
- Mã đội trưởng ta muốn hỏi một câu, Điền Bất Câu là người của cục công an sao ? Tại sao Điền Bất Câu được vào phòng thẩm vấn, còn kiêu ngạo ngồi ở vị trí thẩm vấn ? Đây chính là quy định phá án của đội hình cảnh các người sao ?
Mã Phấn chưa nói gì Điền Bất Câu đã đập bàn cái rầm.
Rầm!
Biểu tình Điền Bất Câu hung tợn trừng Tô Mộc:
- Bớt nói xàm đi. Tô Mộc, hôm nay ta sẽ đùa chết ngươi. Mã đội trưởng đừng dây dưa với hắn làm gì, áp dụng thủ đoạn đi. Nhớ kỹ, hành hạ hắn từ từ, đừng một hơi làm hắn tàn phế ngay.
- Đã biết, Điền thiếu gia.
Mã Phấn quyết tâm đi đến cuối đường, gạt bỏ nguyên tắc cơ bản nhất của cảnh sát, mặt dày vô sỉ nghe theo lời Điền Bất Câu.
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Ta đã hiểu. Điền Bất Câu, ngươi muốn trở mặt, bất chấp liêm sỉ chơi tới cùng đúng không ?
- Ngươi nói xem.
Điền Bất Câu kiêu ngạo nói:
- Ban đầu ta đã bảo là trong địa bàn của ta thì đừng mơ trở mình, giờ ngươi đã tin đi ? Tô Mộc, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Ta nói thẳng cho ngươi biết, cứ kêu người tới đi. Ngươi có thể kêu ai lại ? Đấu với ta ? Không nhìn xem ngươi có tư cách đó không.
Mã Phấn vỗ ngực bảo đảm:
- Điền thiếu gia đừng nói nhiều với bọn họ làm gì, hai kẻ lừa đảo cứ để đó ta xử.
Điền Bất Câu ngông cuồng nói:
- Không, Mã đội trưởng, ta đã nói là hành hạ từ từ. Ta muốn hắn bị hành hạ trong tuyệt vọng.
- Tô Mộc, ngươi có giỏi thì gọi điện thoại đi.
- Được!
Tô Mộc xoay người nhìn Từ Trung Nguyên, mỉm cười hỏi:
- Từ lão, xem ra việc này không chấm dứt trong êm thắm được, cháu đành gọi điện thoại kêu người hỗ trợ.
- Không cần thiết.
Chẳng ngờ Từ Trung Nguyên phẩy tay ngăn Tô Mộc lại:
- Ta đã kêu cháu đến đây đương nhiên có cách mang cháu ra ngoài, ta không tin khi ta chưa gật đầu ai dám đụng vào cháu.
Nghe Từ Trung Nguyên nói, Điền Bất Câu ngây người, nhóm Mã đội trưởng cũng sửng sốt. Sau đó là các tiếng cười phá lên.
- Xì!
Bọn họ đã điều tra, biết mấy hôm trước Từ Trung Nguyên hay bày quán ở phố đồ cổ, chỉ là một lão nhân bình thường, nếu không bọn họ đã bị khí thế kia hù sợ.
Điền Bất Câu cười to bảo:
- Ui chao, lão già này có khí thế dữ thật. Ha ha ha, này lão già, ngươi là diễn viên quần chúng sao ? Có phải diễn kịch quá nhiều trong thôn không ? Ha ha ha ha ha ha!
Mã Phấn khinh thường nói:
- Đúng rồi, lại còn ngươi không gật đầu thì ai dám đụng vào hắn ? Lão già, biết nơi này là đâu không ? Nơi này là đội hình cảnh, lão nghĩ mình là ai ? Dám buông lời ngông cuồng đó. Có tin bây giờ ta xử lão trước tiên không ?
Từ Trung Nguyên nghiêm nghị nói:
- Càn rỡ, các ngươi phá án như vậy sao ? Các ngươi xứng với đồng phục mặc trên người không ? Hèn gì dân chúng nói có một số cảnh sát còn côn đồ hơn lưu manh thứ thiệt, ta đã được mở mắt. Mã Phấn, ngươi tên là Mã Phấn đúng không ? Ta dám cá với ngươi là ngươi chẳng những không đụng được một ngón tay của ta mà ta sẽ lột da ngươi xuống.
Điền Bất Câu cười càng dữ hơn:
- Ha ha ha ha ha ha!
Điền Bất Câu phát huy khí chất công tử ca rõ ràng:
- Mã Phấn, Mã đội trưởng mau giải quyết lão già kia đi, ta còn nghe lâu hơn nữa sẽ cười đau bụng.
- Biết!
Mã Phấn đứng dậy, nháy mắt với hai hình cảnh bên cạnh:
- Hai ngươi đi giúp lão gia tử giãn gân cốt đi, để lão thử roi đòn của đội hình cảnh chúng ta.
- Tuân lệnh đội trưởng!
Tô Mộc cười nhạt ngồi trên ghế. Điền Bất Câu quá tự tin nên không còng tay Tô Mộc, Từ Trung Nguyên. Hai hình cảnh cười nhạo đi vào định đánh Từ Trung Nguyên, Tô Mộc hành động ngay.
Tô Mộc tiến lên một bước, khủyu tay đánh trúng hình cảnh bên phải, co chân đá trúng hình cảnh bên trái. Hai hình cảnh không ngờ Tô Mộc sẽ tấn công thoáng chốc mất sức chiến đấu té xuống đất.
Hai hình cảnh nhúc nhích một chút là xương đau như nứt ra. Tô Mộc giật chỏ, đá chân nhìn như không mạnh bao nhiêu nhưng ám kình không mấy ai chịu nổi.
Mã Phấn không ngờ Tô Mộc to gan ngang nhiên đánh hai hình cảnh ngay trong phòng thẩm vấn, nếu đồn ra ngoài thì gã khó giữ chức đội trưởng hình cảnh.
- Khốn kiếp, ngươi dám đánh hình cảnh!
Từ Trung Nguyên hô hào:
- Đánh cho ta, xảy ra chuyện gì có ta chịu trách nhiệm!
- Rõ!
Tô Mộc có thanh Thượng Phương bảo kiếm càng không kiêng nể gì. Tô Mộc sớm gai mắt Mã Phấn, hắn nhảy lên bàn thẩm vấn, đá gã bay vào góc tường, thuận thế túm cổ Điền Bất Câu toát mồ hôi lạnh.
- Lên đây đi!
Thân thể gầy yếu của Điền Bất Câu bị Tô Mộc xách lên, lắc lư trong không trung rồi bị ném mạnh xuống đất. Tô Mộc ngồi chồm hổm nhìn Điền Bất Câu mặt xám xịt, mắt tràn ngập sợ hãi.
Tô Mộc lạnh lùng cười:
- Thứ như ngươi mà muốn chơi với ta ? Ngươi theo nổi không ?
Điền Bất Câu run cầm cầm quát:
- Ngươi muốn làm cái gì ? Nơi này là đội hình cảnh . . . Có biết ngươi làm như vậy là . . . Đã là trái pháp luật . . . Ngươi không sợ chết sao ?
- Nói thật là nhìn bộ dạng hèn hạ của ngươi bây giờ nếu ta cầm súng thì đã bắn chết ngươi rồi. Trung Quốc dựa vào thứ người như ngươi đừng mơ phồn vinh hưng thịnh!
Tô Mộc lạnh lùng quát:
- Xin lỗi Từ lão ngay!
Từ Trung Nguyên cổ vũ:
- Tô Mộc, ta không nhìn lầm cháu!
- Kêu ta xin lỗi các ngươi ? Nằm mơ đi! Ta . . .
Bốp!
Tô Mộc tát một cái:
- Xin lỗi!
- Khốn kiếp, ta . . .!
Bốp!
- Xin lỗi!
- Ta thà cết cũng không . . .!
Bốp!
- Xin lỗi!
Điền Bất Câu bị tát mấy bạt tai thì không chịu đựng nổi nữa, vội hét to:
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi, rất xin lỗi, xin lỗi!
Mặt Điền Bất Câu sưng húp, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra gã chính là Điền Bất Câu.
- Cẩn thận!
Đoàng!
Tô Mộc vừa định đứng dậy thì Từ Trung Nguyên đột nhiên rút súng ra, bên tai hắn nghe tiếng nổ. Tô Mộc ngoái đầu nhìn, thấy Mã Phấn bịt cổ tay, máu chảy tí tách.
Dưới chân Mã Phấn có cây súng cảnh sát.
Mã Phấn nói:
- Ngươi . . . Ngươi dám cất giữ súng ống, ngươi chết chắc rồi!
Mã Phấn đứng ở cạnh cửa, vội mở cửa chạy ra ngoài.
Mã Phấn khóa chặt cửa phòng thẩm vấn, hét to trong hành lang:
- Tất cả mang hàng qua đây, có người nổ súng đánh lén cảnh sát!
Bên này đang rối mù thì bốn chiếc xe quân đội thắng cái két trước đội hình cảnh phân cục công an khu Lý Việt.
Rầm!
Ngay khi xe quân đội dừng lại, tiếng súng của Từ Trung Nguyên phát ra từ đội hình cảnh. Địch Vạn Tùng nghe tiếng súng, mặt trắng bệch, tim đập nhanh. Địch Vạn Tùng đằng đằng sát khí xông vào đội hình cảnh.
Lão thủ trưởng, xin đừng bị gì!
Hạ Cương cũng sợ hết hồn:
- Mau, mau xông vào! Nghe kỹ đây, ai dám quấy rầy hãy đánh chết tại chỗ!
Nổ súng thì chuyện không nhỏ, phát súng này tuyệt đối không phải bắn vào Từ Trung Nguyên, nếu không nguyên tỉnh Giang Nam sẽ bị thanh tẩy.
**********************************
Chương 230: Đẹp trai nhất trong hàng quán vỉa hè
Hiện tại Mã Phấn rất sợ, gã không ngờ cứ nghĩ là lão già bình thường nhưng lại có súng, tài bắn giỏi, không nhắm đã bắn trúng ngay cổ tay gã. Độ chính xác thế này so với những tay súng thiện xạ không yếu hơn.
Mã Phấn cũng không dám ra lệnh phá cửa. Rất đơn giản, con trai của lãnh đạo bị nhốt bên trong, nếu dồn Tô Mộc vào đường cùng, hắn giết Điền Bất Câu thì gã đừng hòng leo lên trên.
Mã Phấn ra lệnh:
- Bao vây chỗ này lại, không có lệnh của ta thì không ai được nổ súng!
Mã Phấn quay sang gọi điện thoại.
Hôm nay là cuối tuần, Điền Quế Lượng ở bên ngoài giải buồn. Điền Quế Lượng vốn không định bắt máy, nhưng thấy là thân tín Mã Phấn thì miễn cưỡng nghe.
- Tiểu Mã, có chuyện gì sao ?
Mã Phấn vội nói:
- Lãnh đạo, có chuyện lớn, hiện Bất Câu bị người nhốt trong phòng thẩm vấn đội hình cảnh, trong tay đối phương có súng. Mới rồi tôi bị bắn trúng, lãnh đạo thấy bây giờ nên làm sao ?
Điền Quế Lượng từ mặt không biểu tình bỗng chốc hoảng hốt:
- Cái gì ?
Điền Bất Câu là con trai bảo bối của Điền Quế Lượng, gã không thể bị gì.
Điền Quế Lượng tức giận quát:
- Ngươi nói Bất Câu bị người nhốt trong phòng thẩm vấn ? Đối phương cầm súng ? Ngươi bị bắn trúng ? Mã Phấn, ngươi đúng là phân ngựa, chuyện như vậy cũng làm ra được. Trước lúc bắt đi ngươi không biết xét người sao ?
Mã Phấn đánh trống lảng:
- Thị trưởng nói xem bây giờ nên làm sao ?
- Ổn định bọn họ, ta quay về ngay.
Điền Quế Lượng đỏ mặt tía tai cúp máy, vội chạy ra khỏi phòng. Điền Quế Lượng vừa đi vừa lau mồ hôi trán.
- Đối phương có súng, việc này không nhỏ, không thể sơ sẩy, phải xin bộ đội võ cảnh hỗ trợ. Đúng, phải xin phép mới được!
Điền Quế Lượng đang đi hướng chỗ đỗ xe bỗng chốc móc di động ra bấm số điện thoại của đội trưởng đội võ cảnh Thành phố Thịnh Kinh.
- Lão Lý, ta đây, lão Điền, có chuyện cần nhờ các người giúp, là vầy . . .
Đội hình cảnh, phòng thấm vấn.
Điền Bất Câu sợ hãi co ro trong góc tường, run cầm cập, mắt tràn ngập sợ hãi. Điền Bất Câu lớn đầu như vậy làm bao nhiêu chuyện xấu đếm không xuể, trong gã toàn chiếm quyền chủ động, đâu như bây giờ bị người quyền đấm cước đá, chết người là đối phương cầm súng.
Điền Bất Câu thầm nghĩ:
- Doãn Hải Đào ơi là Doãn Hải Đào, chờ khi nào ta ra ngoài sẽ tính sổ với ngươi. Chỉ tại ngươi cung cấp tình báo sai lầm hại ta lưu lạc đến nông nỗi này.
Từ Trung Nguyên ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn Tô Mộc:
- Tô Mộc, cháu không thấy lạ tại sao ta có súng sao ?
Tô Mộc cười nói:
- Lạ ? Tại sao cháu phải thấy lạ ?
- Ban đầu cháu không biết lão nhân gia là ai, cho rằng người bán hàng rong nhưng coi như "đẹp trai" nhất, có khí chất tiên phong đạo cốt nhất quán vỉa hè.
- Sau đó trong quán hoành thánh, cháu thấy hai người ngồi sau lưng người thì đoán ra thân phận của người chắc không đơn giản.
- Bây giờ người rút súng ra, dám bắn súng trong đội hình cảnh, nếu cháu không đoán sai chắc người là đại nhân vật cấp trên ? Còn về người là ai, hiện làm chức vụ gì thì cháu không đoán ra.
- Cháu đoán được những điều này rồi người nói xem cháu có cần thấy lạ tại sao người có súng không ?
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Nếu cháu nói thẳng người là Từ Trung Nguyên chắc người sẽ hết hồn.
Từ Trung Nguyên nghe Tô Mộc nói thì cười phá lên:
- Đẹp trai nhất quán vỉa hè ?
Từ Trung Nguyên chưa từng nghe có ai khen người như thế.
Từ Trung Nguyên cười hỏi:
- Tô Mộc, nói thật là cháu khiến ta rất bất ngờ. Có quyết đoán, trí tuệ, lòng can đảm. Nếu ta không thấy tận mắt, đổi lại là ai nói thì ta sẽ không tin. Cháu không cần để bụng chuyện này, ta đã nói là ta sẽ giải quyết, mang cháu an toàn không tổn hao gì đi ra ngoài thì sẽ làm được. Chờ ra ngoài rồi đi uống với lão già này hai ly không ? Ta nghe nói cháu ngàn chén không say.
Tô Mộc cung kính nói:
- Xin tuân lệnh.
Nghe nói ? Nghe ai nói ? Tô Mộc thầm suy đoán.
- Các người còn muốn đi ra ngoài ? Nằm mơ đi. Nơi này là đội hình cảnh, các người dám nổ súng tại đây, đó là chống lại cảnh sát, khiêu khích tôn nghiêm pháp luật!
- Đúng vậy! Biết điều thì mau buông súng xuống, ngoan ngoãn dìu chúng ta dậy không chừng sẽ được phán xử khoan hồng, nếu không sẽ cho ngươi ngồi trong tù!
- Nhanh chóng đầu hàng đi!
Tô Mộc quét mắt qua, lạnh lùng quát:
- Nếu hai ngươi không muốn giống như Điền Bất Câu thì im ngay.
Hai hình cảnh nhìn Điền Bất Câu, không dám hó hé câu nào.
Mã Phấn đứng trên hành lang hét to:
- Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, mau thả con tin và ra đầu hàng, đây là con đường duy nhất của các ngươi. Ta lặp lại lần nữa, đi ra đầu hàng ngay!
Từ Trung Nguyên lẩm bẩm:
- Chắc cũng sắp đến rồi.
Mã Phấn đang định hăm dọa tiếp thì nhiều quân nhân cầm súng tự động lao tới, bọn họ chĩa họng súng vào các hình cảnh đứng trong hành lang, hét lớn.
- Tất cả không được cử động, buông súng xuống. Ai dám nhúc nhích giết ngay tại chỗ!
Mã Phấn nhìn quân nhân trước mắt, kinh ngạc giây lát sau quát to:
- Các ngươi là ai ? Thuộc bộ đội nào ? Sao dám xông vào hình cảnh đội ? Không biết nơi này là cơ cấu chấp pháp chứ không phải quân doanh của các ngươi sao ?
Mặc dù Mã Phấn rất sợ, mấy cây súng này là hàng thật, các quân nhân phát ra sát khí thật trăm phần trăm. Nhưng Mã Phấn biết nếu gã không dám nói câu nào thì sẽ càng tệ hại hơn.
Địch Vạn Tùng tức giận quát:
- Cút!
Địch Vạn Tùng xoay người hỏi đằng sau:
- Lão Phương, có phải người này không ?
Phương Thạc bước ra, gật đầu, nói:
- Là hắn.
Địch Vạn Tùng lạnh lùng cười:
- Đúng người là được.
Địch Vạn Tùng chỉ vào Mã Phấn:
- Người bị ngươi mang đi từ phố đồ cổ đâu ? Bọn họ đang ở đâu ?
- Ta . . .
Mã Phấn dụi mắt. Gã có nhìn lầm không ? Đúng rồi, người đứng trước mắt là thiếu tướng Địch Vạn Tùng Quân khu tỉnh, tỉnh ủy thường ủy tỉnh Giang Nam.
Cái gì Mã Phấn cũng dở chứ khả năng nhận mặt người thì siêu giỏi, gã dựa vào tài này kiếm cơm ăn, nếu không nhận rõ người thì sẽ gây ra trò hề.
Mã Phấn sợ hãi phập phồng. Bỗng cửa phòng thẩm vấn truyền ra thanh âm trầm ổn.
- Địch đại pháo, la lối cái gì, lão tử chưa chết.
Vẻ mặt Điền Bất Câu ngạo nghễ ngồi đằng sau bàn thẩm vấn, cười nhạo nhìn một già một trẻ trước mắt. Điền Bất Câu thoải mái hút thuốc lá, trong làn khói gã toát ra khí chất công tử bột rõ ràng.
Điền Bất Câu kiêu ngạo nói:
- Tô Mộc, ngươi sớm chịu thua thì đã bình yên vô sự. Giờ tốt rồi, bị đưa vào đây. Chẳng những ngươi chịu khổ mà lão già này cũng bị ngươi liên lụy, ngươi thấy làm như vậy có đáng giá không ?
Tô Mộc lạnh lùng nhìn Điền Bất Câu, liếc hướng Mã Phấn, lạnh lùng hỏi:
- Mã đội trưởng ta muốn hỏi một câu, Điền Bất Câu là người của cục công an sao ? Tại sao Điền Bất Câu được vào phòng thẩm vấn, còn kiêu ngạo ngồi ở vị trí thẩm vấn ? Đây chính là quy định phá án của đội hình cảnh các người sao ?
Mã Phấn chưa nói gì Điền Bất Câu đã đập bàn cái rầm.
Rầm!
Biểu tình Điền Bất Câu hung tợn trừng Tô Mộc:
- Bớt nói xàm đi. Tô Mộc, hôm nay ta sẽ đùa chết ngươi. Mã đội trưởng đừng dây dưa với hắn làm gì, áp dụng thủ đoạn đi. Nhớ kỹ, hành hạ hắn từ từ, đừng một hơi làm hắn tàn phế ngay.
- Đã biết, Điền thiếu gia.
Mã Phấn quyết tâm đi đến cuối đường, gạt bỏ nguyên tắc cơ bản nhất của cảnh sát, mặt dày vô sỉ nghe theo lời Điền Bất Câu.
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Ta đã hiểu. Điền Bất Câu, ngươi muốn trở mặt, bất chấp liêm sỉ chơi tới cùng đúng không ?
- Ngươi nói xem.
Điền Bất Câu kiêu ngạo nói:
- Ban đầu ta đã bảo là trong địa bàn của ta thì đừng mơ trở mình, giờ ngươi đã tin đi ? Tô Mộc, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Ta nói thẳng cho ngươi biết, cứ kêu người tới đi. Ngươi có thể kêu ai lại ? Đấu với ta ? Không nhìn xem ngươi có tư cách đó không.
Mã Phấn vỗ ngực bảo đảm:
- Điền thiếu gia đừng nói nhiều với bọn họ làm gì, hai kẻ lừa đảo cứ để đó ta xử.
Điền Bất Câu ngông cuồng nói:
- Không, Mã đội trưởng, ta đã nói là hành hạ từ từ. Ta muốn hắn bị hành hạ trong tuyệt vọng.
- Tô Mộc, ngươi có giỏi thì gọi điện thoại đi.
- Được!
Tô Mộc xoay người nhìn Từ Trung Nguyên, mỉm cười hỏi:
- Từ lão, xem ra việc này không chấm dứt trong êm thắm được, cháu đành gọi điện thoại kêu người hỗ trợ.
- Không cần thiết.
Chẳng ngờ Từ Trung Nguyên phẩy tay ngăn Tô Mộc lại:
- Ta đã kêu cháu đến đây đương nhiên có cách mang cháu ra ngoài, ta không tin khi ta chưa gật đầu ai dám đụng vào cháu.
Nghe Từ Trung Nguyên nói, Điền Bất Câu ngây người, nhóm Mã đội trưởng cũng sửng sốt. Sau đó là các tiếng cười phá lên.
- Xì!
Bọn họ đã điều tra, biết mấy hôm trước Từ Trung Nguyên hay bày quán ở phố đồ cổ, chỉ là một lão nhân bình thường, nếu không bọn họ đã bị khí thế kia hù sợ.
Điền Bất Câu cười to bảo:
- Ui chao, lão già này có khí thế dữ thật. Ha ha ha, này lão già, ngươi là diễn viên quần chúng sao ? Có phải diễn kịch quá nhiều trong thôn không ? Ha ha ha ha ha ha!
Mã Phấn khinh thường nói:
- Đúng rồi, lại còn ngươi không gật đầu thì ai dám đụng vào hắn ? Lão già, biết nơi này là đâu không ? Nơi này là đội hình cảnh, lão nghĩ mình là ai ? Dám buông lời ngông cuồng đó. Có tin bây giờ ta xử lão trước tiên không ?
Từ Trung Nguyên nghiêm nghị nói:
- Càn rỡ, các ngươi phá án như vậy sao ? Các ngươi xứng với đồng phục mặc trên người không ? Hèn gì dân chúng nói có một số cảnh sát còn côn đồ hơn lưu manh thứ thiệt, ta đã được mở mắt. Mã Phấn, ngươi tên là Mã Phấn đúng không ? Ta dám cá với ngươi là ngươi chẳng những không đụng được một ngón tay của ta mà ta sẽ lột da ngươi xuống.
Điền Bất Câu cười càng dữ hơn:
- Ha ha ha ha ha ha!
Điền Bất Câu phát huy khí chất công tử ca rõ ràng:
- Mã Phấn, Mã đội trưởng mau giải quyết lão già kia đi, ta còn nghe lâu hơn nữa sẽ cười đau bụng.
- Biết!
Mã Phấn đứng dậy, nháy mắt với hai hình cảnh bên cạnh:
- Hai ngươi đi giúp lão gia tử giãn gân cốt đi, để lão thử roi đòn của đội hình cảnh chúng ta.
- Tuân lệnh đội trưởng!
Tô Mộc cười nhạt ngồi trên ghế. Điền Bất Câu quá tự tin nên không còng tay Tô Mộc, Từ Trung Nguyên. Hai hình cảnh cười nhạo đi vào định đánh Từ Trung Nguyên, Tô Mộc hành động ngay.
Tô Mộc tiến lên một bước, khủyu tay đánh trúng hình cảnh bên phải, co chân đá trúng hình cảnh bên trái. Hai hình cảnh không ngờ Tô Mộc sẽ tấn công thoáng chốc mất sức chiến đấu té xuống đất.
Hai hình cảnh nhúc nhích một chút là xương đau như nứt ra. Tô Mộc giật chỏ, đá chân nhìn như không mạnh bao nhiêu nhưng ám kình không mấy ai chịu nổi.
Mã Phấn không ngờ Tô Mộc to gan ngang nhiên đánh hai hình cảnh ngay trong phòng thẩm vấn, nếu đồn ra ngoài thì gã khó giữ chức đội trưởng hình cảnh.
- Khốn kiếp, ngươi dám đánh hình cảnh!
Từ Trung Nguyên hô hào:
- Đánh cho ta, xảy ra chuyện gì có ta chịu trách nhiệm!
- Rõ!
Tô Mộc có thanh Thượng Phương bảo kiếm càng không kiêng nể gì. Tô Mộc sớm gai mắt Mã Phấn, hắn nhảy lên bàn thẩm vấn, đá gã bay vào góc tường, thuận thế túm cổ Điền Bất Câu toát mồ hôi lạnh.
- Lên đây đi!
Thân thể gầy yếu của Điền Bất Câu bị Tô Mộc xách lên, lắc lư trong không trung rồi bị ném mạnh xuống đất. Tô Mộc ngồi chồm hổm nhìn Điền Bất Câu mặt xám xịt, mắt tràn ngập sợ hãi.
Tô Mộc lạnh lùng cười:
- Thứ như ngươi mà muốn chơi với ta ? Ngươi theo nổi không ?
Điền Bất Câu run cầm cầm quát:
- Ngươi muốn làm cái gì ? Nơi này là đội hình cảnh . . . Có biết ngươi làm như vậy là . . . Đã là trái pháp luật . . . Ngươi không sợ chết sao ?
- Nói thật là nhìn bộ dạng hèn hạ của ngươi bây giờ nếu ta cầm súng thì đã bắn chết ngươi rồi. Trung Quốc dựa vào thứ người như ngươi đừng mơ phồn vinh hưng thịnh!
Tô Mộc lạnh lùng quát:
- Xin lỗi Từ lão ngay!
Từ Trung Nguyên cổ vũ:
- Tô Mộc, ta không nhìn lầm cháu!
- Kêu ta xin lỗi các ngươi ? Nằm mơ đi! Ta . . .
Bốp!
Tô Mộc tát một cái:
- Xin lỗi!
- Khốn kiếp, ta . . .!
Bốp!
- Xin lỗi!
- Ta thà cết cũng không . . .!
Bốp!
- Xin lỗi!
Điền Bất Câu bị tát mấy bạt tai thì không chịu đựng nổi nữa, vội hét to:
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi, rất xin lỗi, xin lỗi!
Mặt Điền Bất Câu sưng húp, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra gã chính là Điền Bất Câu.
- Cẩn thận!
Đoàng!
Tô Mộc vừa định đứng dậy thì Từ Trung Nguyên đột nhiên rút súng ra, bên tai hắn nghe tiếng nổ. Tô Mộc ngoái đầu nhìn, thấy Mã Phấn bịt cổ tay, máu chảy tí tách.
Dưới chân Mã Phấn có cây súng cảnh sát.
Mã Phấn nói:
- Ngươi . . . Ngươi dám cất giữ súng ống, ngươi chết chắc rồi!
Mã Phấn đứng ở cạnh cửa, vội mở cửa chạy ra ngoài.
Mã Phấn khóa chặt cửa phòng thẩm vấn, hét to trong hành lang:
- Tất cả mang hàng qua đây, có người nổ súng đánh lén cảnh sát!
Bên này đang rối mù thì bốn chiếc xe quân đội thắng cái két trước đội hình cảnh phân cục công an khu Lý Việt.
Rầm!
Ngay khi xe quân đội dừng lại, tiếng súng của Từ Trung Nguyên phát ra từ đội hình cảnh. Địch Vạn Tùng nghe tiếng súng, mặt trắng bệch, tim đập nhanh. Địch Vạn Tùng đằng đằng sát khí xông vào đội hình cảnh.
Lão thủ trưởng, xin đừng bị gì!
Hạ Cương cũng sợ hết hồn:
- Mau, mau xông vào! Nghe kỹ đây, ai dám quấy rầy hãy đánh chết tại chỗ!
Nổ súng thì chuyện không nhỏ, phát súng này tuyệt đối không phải bắn vào Từ Trung Nguyên, nếu không nguyên tỉnh Giang Nam sẽ bị thanh tẩy.
**********************************
Chương 230: Đẹp trai nhất trong hàng quán vỉa hè
Hiện tại Mã Phấn rất sợ, gã không ngờ cứ nghĩ là lão già bình thường nhưng lại có súng, tài bắn giỏi, không nhắm đã bắn trúng ngay cổ tay gã. Độ chính xác thế này so với những tay súng thiện xạ không yếu hơn.
Mã Phấn cũng không dám ra lệnh phá cửa. Rất đơn giản, con trai của lãnh đạo bị nhốt bên trong, nếu dồn Tô Mộc vào đường cùng, hắn giết Điền Bất Câu thì gã đừng hòng leo lên trên.
Mã Phấn ra lệnh:
- Bao vây chỗ này lại, không có lệnh của ta thì không ai được nổ súng!
Mã Phấn quay sang gọi điện thoại.
Hôm nay là cuối tuần, Điền Quế Lượng ở bên ngoài giải buồn. Điền Quế Lượng vốn không định bắt máy, nhưng thấy là thân tín Mã Phấn thì miễn cưỡng nghe.
- Tiểu Mã, có chuyện gì sao ?
Mã Phấn vội nói:
- Lãnh đạo, có chuyện lớn, hiện Bất Câu bị người nhốt trong phòng thẩm vấn đội hình cảnh, trong tay đối phương có súng. Mới rồi tôi bị bắn trúng, lãnh đạo thấy bây giờ nên làm sao ?
Điền Quế Lượng từ mặt không biểu tình bỗng chốc hoảng hốt:
- Cái gì ?
Điền Bất Câu là con trai bảo bối của Điền Quế Lượng, gã không thể bị gì.
Điền Quế Lượng tức giận quát:
- Ngươi nói Bất Câu bị người nhốt trong phòng thẩm vấn ? Đối phương cầm súng ? Ngươi bị bắn trúng ? Mã Phấn, ngươi đúng là phân ngựa, chuyện như vậy cũng làm ra được. Trước lúc bắt đi ngươi không biết xét người sao ?
Mã Phấn đánh trống lảng:
- Thị trưởng nói xem bây giờ nên làm sao ?
- Ổn định bọn họ, ta quay về ngay.
Điền Quế Lượng đỏ mặt tía tai cúp máy, vội chạy ra khỏi phòng. Điền Quế Lượng vừa đi vừa lau mồ hôi trán.
- Đối phương có súng, việc này không nhỏ, không thể sơ sẩy, phải xin bộ đội võ cảnh hỗ trợ. Đúng, phải xin phép mới được!
Điền Quế Lượng đang đi hướng chỗ đỗ xe bỗng chốc móc di động ra bấm số điện thoại của đội trưởng đội võ cảnh Thành phố Thịnh Kinh.
- Lão Lý, ta đây, lão Điền, có chuyện cần nhờ các người giúp, là vầy . . .
Đội hình cảnh, phòng thấm vấn.
Điền Bất Câu sợ hãi co ro trong góc tường, run cầm cập, mắt tràn ngập sợ hãi. Điền Bất Câu lớn đầu như vậy làm bao nhiêu chuyện xấu đếm không xuể, trong gã toàn chiếm quyền chủ động, đâu như bây giờ bị người quyền đấm cước đá, chết người là đối phương cầm súng.
Điền Bất Câu thầm nghĩ:
- Doãn Hải Đào ơi là Doãn Hải Đào, chờ khi nào ta ra ngoài sẽ tính sổ với ngươi. Chỉ tại ngươi cung cấp tình báo sai lầm hại ta lưu lạc đến nông nỗi này.
Từ Trung Nguyên ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn Tô Mộc:
- Tô Mộc, cháu không thấy lạ tại sao ta có súng sao ?
Tô Mộc cười nói:
- Lạ ? Tại sao cháu phải thấy lạ ?
- Ban đầu cháu không biết lão nhân gia là ai, cho rằng người bán hàng rong nhưng coi như "đẹp trai" nhất, có khí chất tiên phong đạo cốt nhất quán vỉa hè.
- Sau đó trong quán hoành thánh, cháu thấy hai người ngồi sau lưng người thì đoán ra thân phận của người chắc không đơn giản.
- Bây giờ người rút súng ra, dám bắn súng trong đội hình cảnh, nếu cháu không đoán sai chắc người là đại nhân vật cấp trên ? Còn về người là ai, hiện làm chức vụ gì thì cháu không đoán ra.
- Cháu đoán được những điều này rồi người nói xem cháu có cần thấy lạ tại sao người có súng không ?
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Nếu cháu nói thẳng người là Từ Trung Nguyên chắc người sẽ hết hồn.
Từ Trung Nguyên nghe Tô Mộc nói thì cười phá lên:
- Đẹp trai nhất quán vỉa hè ?
Từ Trung Nguyên chưa từng nghe có ai khen người như thế.
Từ Trung Nguyên cười hỏi:
- Tô Mộc, nói thật là cháu khiến ta rất bất ngờ. Có quyết đoán, trí tuệ, lòng can đảm. Nếu ta không thấy tận mắt, đổi lại là ai nói thì ta sẽ không tin. Cháu không cần để bụng chuyện này, ta đã nói là ta sẽ giải quyết, mang cháu an toàn không tổn hao gì đi ra ngoài thì sẽ làm được. Chờ ra ngoài rồi đi uống với lão già này hai ly không ? Ta nghe nói cháu ngàn chén không say.
Tô Mộc cung kính nói:
- Xin tuân lệnh.
Nghe nói ? Nghe ai nói ? Tô Mộc thầm suy đoán.
- Các người còn muốn đi ra ngoài ? Nằm mơ đi. Nơi này là đội hình cảnh, các người dám nổ súng tại đây, đó là chống lại cảnh sát, khiêu khích tôn nghiêm pháp luật!
- Đúng vậy! Biết điều thì mau buông súng xuống, ngoan ngoãn dìu chúng ta dậy không chừng sẽ được phán xử khoan hồng, nếu không sẽ cho ngươi ngồi trong tù!
- Nhanh chóng đầu hàng đi!
Tô Mộc quét mắt qua, lạnh lùng quát:
- Nếu hai ngươi không muốn giống như Điền Bất Câu thì im ngay.
Hai hình cảnh nhìn Điền Bất Câu, không dám hó hé câu nào.
Mã Phấn đứng trên hành lang hét to:
- Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, mau thả con tin và ra đầu hàng, đây là con đường duy nhất của các ngươi. Ta lặp lại lần nữa, đi ra đầu hàng ngay!
Từ Trung Nguyên lẩm bẩm:
- Chắc cũng sắp đến rồi.
Mã Phấn đang định hăm dọa tiếp thì nhiều quân nhân cầm súng tự động lao tới, bọn họ chĩa họng súng vào các hình cảnh đứng trong hành lang, hét lớn.
- Tất cả không được cử động, buông súng xuống. Ai dám nhúc nhích giết ngay tại chỗ!
Mã Phấn nhìn quân nhân trước mắt, kinh ngạc giây lát sau quát to:
- Các ngươi là ai ? Thuộc bộ đội nào ? Sao dám xông vào hình cảnh đội ? Không biết nơi này là cơ cấu chấp pháp chứ không phải quân doanh của các ngươi sao ?
Mặc dù Mã Phấn rất sợ, mấy cây súng này là hàng thật, các quân nhân phát ra sát khí thật trăm phần trăm. Nhưng Mã Phấn biết nếu gã không dám nói câu nào thì sẽ càng tệ hại hơn.
Địch Vạn Tùng tức giận quát:
- Cút!
Địch Vạn Tùng xoay người hỏi đằng sau:
- Lão Phương, có phải người này không ?
Phương Thạc bước ra, gật đầu, nói:
- Là hắn.
Địch Vạn Tùng lạnh lùng cười:
- Đúng người là được.
Địch Vạn Tùng chỉ vào Mã Phấn:
- Người bị ngươi mang đi từ phố đồ cổ đâu ? Bọn họ đang ở đâu ?
- Ta . . .
Mã Phấn dụi mắt. Gã có nhìn lầm không ? Đúng rồi, người đứng trước mắt là thiếu tướng Địch Vạn Tùng Quân khu tỉnh, tỉnh ủy thường ủy tỉnh Giang Nam.
Cái gì Mã Phấn cũng dở chứ khả năng nhận mặt người thì siêu giỏi, gã dựa vào tài này kiếm cơm ăn, nếu không nhận rõ người thì sẽ gây ra trò hề.
Mã Phấn sợ hãi phập phồng. Bỗng cửa phòng thẩm vấn truyền ra thanh âm trầm ổn.
- Địch đại pháo, la lối cái gì, lão tử chưa chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.