Quan Bảng

Chương 300: Xuân về hoa nở.

Ẩn Vi Giả

17/10/2015

Văn phòng bí thư huyện ủy.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, đem cả căn phòng chiếu sáng vô cùng ấm áp. Nhưng bầu không khí ấm áp như vậy, tâm tình của Nhiếp Việt lại bực tức vô cùng. Chuyện xảy ra bên ủy ban huyện hắn đã biết, làm thế nào cũng không nghĩ tới Diêm Xuân có thể làm ra hành động như thế.

- Tô Mộc, cậu yên tâm, việc này tôi sẽ cho cậu lời công đạo!

Thanh âm Nhiếp Việt lạnh lùng nói.

Diêm Xuân làm như vậy, Nhiếp Việt hiểu rõ sau lưng ẩn chứa điều gì, nói Diêm Xuân dám tập kích Tô Mộc, hắn làm sao có thể tin. Nhưng mặc dù không tin, Nhiếp Việt cũng hiểu rõ ràng Diêm Xuân dám trắng trợn đi tìm Tô Mộc, sau lưng tuyệt đối có người làm chỗ dựa. Mà có tư cách như vậy trong huyện Hình Đường, Nhiếp Việt liếc mắt liền nhìn thấu là ai đứng sau lưng phá rối.

Trước kia Diêm Xuân là người của Tạ Văn, sau khi Tạ Văn rơi đài đi nhờ vả Triệu Thụy An. Nếu nói sau lưng chuyện này không có hình dáng của Triệu Thụy An, ai tin ?

Triệu Thụy An ah Triệu Thụy An, ông thật sự nghĩ chúng tôi chỉ là bài trí hay sao, dám để Diêm Xuân làm ra loại chuyện ngu xuẩn này! May mắn Tô Mộc không có việc gì, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai có thể gánh nổi trách nhiệm ?

- Nhiếp bí thư, việc này kỳ thật tôi không hề để trong lòng. Lần này tôi qua đây chủ yếu hội báo chuyện khác cho ngài.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Chuyện của Diêm Xuân, Tô Mộc cũng không để ý tới. Chuyện trong khu khai phát vốn là bổn phận của hắn, mặc dù hành vi của Diêm Xuân có chút quá mức, nhưng nói tới cùng hắn cũng không có cách nào cự tuyệt. May mắn chuyện của nhà máy Hoàng Vân trong lòng hắn đã có chủ ý, hiện tại đang chuẩn bị bắt tay vào làm.

- Chuyện gì ?

Nhiếp Việt hỏi.

- Lần này đi trấn Hắc Sơn điều nghiên, Hà tổng bên thủy sản Hồng Phong có nói với tôi, bọn họ muốn tổ chức buổi festival. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, vừa có thể làm danh hiệu thủy sản Hồng Phong truyền bá, còn có thể cung cấp trong huyện một số tài chính lớn. Cho nên việc này tôi nghĩ rất có triển vọng.

Tô Mộc nói.

Festival ? Nhiếp Việt thầm gật đầu, đầu óc của Hà Sanh đúng là thông minh. Nếu thật sự tổ chức festival, rõ ràng có thể đem thanh danh sinh thái viên của trấn Hắc Sơn truyền bá ra ngoài. Phải biết rằng tuy hiện tại sinh thái viên cũng đã có thanh danh, nhưng chỉ cực hạn trong thành phố Thanh Lâm. Lớn thì không nói, nhưng vẫn còn chưa được thông dụng trong tỉnh Giang Nam.

- Chuyện này trên nguyên tắc thì tôi ủng hộ, nhưng trong khâu nhỏ nhất định phải chú ý. Chuyện này cũng không thể xoay người lập tức hoàn thành, phải có chuẩn bị nhiều công tác. Nếu muốn làm thì phải làm lớn, có sức ảnh hưởng. Anh để Hà Sanh chuẩn bị kế hoạch thư, tới lúc đó tôi xem qua, nếu có thể thì cho bên ban tuyên truyền mạnh mẽ phối hợp.

Nhiếp Việt nói.

- Việc này nếu được huyện ủy lãnh đạo, tôi tin tưởng tuyệt đối có thể làm tốt!

Tô Mộc không chút do dự cười nói.

Một chiêu vỗ mông ngựa thật vang dội làm Nhiếp Việt càng cảm thấy thoải mái.

Nhiếp Việt càng nghĩ càng cảm thấy việc này có khả năng, nếu có thể thành công, giá trị sản lượng thủy sản Hồng Phong tuyệt đối sẽ bước lên một bậc thang lớn.

Nếu như vậy, thu nhập tài chính trong huyện sẽ gia tăng không ít. Như vậy hắn có thể lấy được một phần chiến tích, tới lúc đó có tiền, là có thể chiếu cố khu khai phát, giúp đỡ Tô Mộc làm việc thoải mái hơn.

- Tô Mộc, như vậy việc này giao cho cậu, tranh thủ thời gian làm cho tốt!

Nhiếp Việt nói.

- Tôi hiểu!

Tô Mộc cười đáp.



- Tô Mộc, có cảm giác áp lực công tác có chút nặng nề không ? Cậu còn đủ tinh lực làm chuyện này không vậy, nếu không thì cứ nói, tôi có thể cho người khác đi làm.

Nói xong chính sự, Nhiếp Việt khẽ cười hỏi.

Nói ra lời này Nhiếp Việt cũng không có ý nghĩ gì khác, thuần túy chỉ vì quan tâm Tô Mộc. Hắn biết được bối cảnh của Tô Mộc, hiểu được tốc độ lên chức ngày sau của thanh niên này tuyệt đối sẽ vượt qua chính mình. Dưới tình huống như thế hắn chiếu cố Tô Mộc nhiều hơn, đối với tương lai bản thân sẽ có lợi thật lớn.

Đầu cơ kiếm lợi, chính là muốn nói Tô Mộc!

Triệu Thụy An bởi vì không hiểu rõ năng lượng của Tô Mộc, cho nên mới liên tục làm ra những chuyện thật ngu xuẩn. Nếu hắn hiểu được bối cảnh Tô Mộc không đơn giản như hắn nghĩ, cho hắn lá gan lớn hơn trời hắn cũng sẽ thu liễm lại.

- Nhiếp bí thư, tôi không sao. Hơn nữa lần này đi trấn Hắc Sơn, tôi đã gặp mặt Đường trợ lý của tập đoàn Cự Nhân, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tôi tin tưởng có thể hồi sinh nhà máy Gia Hòa! Chỉ là tới lúc đó chỉ sợ tính chất của nhà máy phải thay đổi.

Tô Mộc thông báo trước.

- Việc này không sao cả!

Nhiếp Việt vung tay lên, khí thế mười phần:

- Xã hội bây giờ đề xướng cải cách thể chết xí nghiệp quốc hữu. Địa phương nhỏ như huyện chúng ta, nhà máy như vậy bị phá sản, lại có người chịu đầu tư phát triển, đây là chuyện tốt, trong những vấn đề này cậu cũng đừng quá mức chấp nhất.

- Hiểu được!

Tô Mộc gật đầu nói.

Sở dĩ Tô Mộc nguyện ý đi theo Nhiếp Việt làm việc, bởi vì điều này. Nhiếp Việt là một vị bí thư huyện ủy rất có quyết đoán. Trong những vấn đề như vậy hắn luôn ủy quyền cho Tô Mộc, hơn nữa còn nguyện ý làm chỗ dựa, cho Tô Mộc đầy đủ ủng hộ. Điều này không xung đột với khát vọng trong lòng Tô Mộc, chẳng những vậy còn trợ giúp rất lớn, dưới tình huống như thế Tô Mộc luôn cố định đứng về phía Nhiếp Việt chính là lựa chọn tốt nhất.

Chờ khi Tô Mộc hội báo xong công tác, chuẩn bị đứng dậy rời đi, Nhiếp Việt đột nhiên nói một câu, những lời kia lập tức làm trong lòng Tô Mộc căng thẳng.

- Tô Mộc, sau khi Lý chủ tịch điều đi, cậu có liên lạc với hắn hay không ?

- Không có!

Tô Mộc điều chỉnh tốt tâm tình của mình, trầm giọng nói:

- Nhưng tôi chuẩn bị mấy ngày nay liên hệ với Lý chủ tịch, không, hiện tại hẳn phải gọi là Lý bí thư.

- Ân, liên hệ nhiều vẫn là chuyện tốt. Cậu đi thôi!

Nhiếp Việt cười nói.

Tô Mộc đi ra khỏi văn phòng, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm, xem ra Nhiếp Việt cũng ngồi không yên.

Trước kia Nhiếp Việt dựa theo con đường của Lý Hưng Hoa, hiện tại Lý Hưng Hoa đột nhiên bị điều đi, đổi lại chính là Tần Mông. Làm người thuộc phái hệ của Lý Hưng Hoa, hiện tại Nhiếp Việt chẳng khác gì lục bình không rễ, hắn biết rõ quy luật trong quan trường, hiểu được uy hiếp chính là bản thân không có được người giúp mình nói chuyện trong cấp thành phố.

Nói cách khác lúc trước Nhiếp Việt đứng bên Lý Hưng Hoa, mà hiện tại Lý Hưng Hoa bị điều đi, hắn phải đối mặt lựa chọn đứng thành hàng lần nữa.

Hiện tại chính Nhiếp Việt cũng không biết nên lựa chọn bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên hay lựa chọn tân nhậm chủ tịch thành phố Tần Mông. Hai người đều có ưu điểm cùng khuyết điểm, nếu đứng bên Trương Ngâm Tuyên, người kia là bí thư thành ủy, trong công tác sau này Nhiếp Việt có thể triển khai được nhanh hơn.

Nhưng ưu đãi bên Tần Mông cũng thật rõ ràng, Tần Mông mới tới, lúc này nếu đứng vào đội ngũ của hắn, có thể sẽ được trọng dụng.

Nếu đặt ở ngày trước, Nhiếp Việt đã không do dự như vậy mà đã sớm làm ra lựa chọn. Nhưng hiện tại bởi vì có Tô Mộc, hắn muốn thử xem khuynh hướng của thanh niên kia. Nếu Tô Mộc đề nghị hội báo công tác với chủ tịch thành phố, Nhiếp Việt lập tức hiểu được con đường kế tiếp nên đi như thế nào.

- Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng liên hệ Lý Hưng Hoa!



Tô Mộc nhủ thầm.

Sự kiện của Diêm Xuân chỉ như một bọt sóng trong biển rộng, chớp mắt đã trôi qua. Ngày kế tiếp không còn ai nhắc tới việc này, mà Tô Mộc cũng xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh, vẫn tiếp tục đi làm. Hiện tại hắn bề bộn nhiều việc, đúng như lời Nhiếp Việt đã nói, nếu sự kiện festival giao cho Tô Mộc thực hiện, Tô Mộc nhất định phải nghĩ biện pháp làm được tốt nhất.

Hà Sanh viết kế hoạch thư là một chuyện, bản thân Tô Mộc cũng phải có một kế hoạch của mình. Tới lúc đó đôi bên cùng thương lượng, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Đinh linh linh!

Ngay xế chiều sắp tan sở, di động Tô Mộc đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số trên màn hình, Tô Mộc mỉm cười tiếp máy.

- Huynh đệ, thế nào ? Vị trí phó chủ tịch huyện ngồi dễ chịu không ? Ha ha, có muốn đi ra hít thở chút không khí, huynh đệ chúng ta chơi đùa một chút ?

Tiếng cười sang sảng của Lý Nhạc Thiên truyền tới.

- Anh nghĩ rằng tôi giống anh sao, cả ngày chỉ biết chơi. Hiện tại tôi đang bề bộn sứt đầu mẻ trán, làm sao còn thời gian đi chơi.

Tô Mộc cười nói.

- Đây đều là do anh chuốc lấy, ai bảo anh nhất định đòi làm quan đâu! Huynh đệ, nếu thật sự không được, anh đem thân phận của mình lộ ra. Cháu trai Từ lão, chậc chậc, thân phận này vừa ra, quả thật là thiên hạ vô địch! Đừng nói là huyện Hình Đường, cho dù là thành phố Thanh Lâm, tỉnh Giang Nam, có mấy người dám cho anh mang giày chật đây.

Lý Nhạc Thiên cười to nói.

- Tới địa ngục đi, tôi không có khoa trương như vậy.

Tô Mộc cười nói:

- Có việc nói nhanh, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi đây ? Tôi không phải đã đưa kế hoạch thư cho anh rồi sao, chẳng lẽ chỉ làm theo kế hoạch mà anh còn làm không được ? Nếu thật là như vậy, anh làm cho tôi hết cách rồi.

- Hừ! Đã biết anh sẽ nói như vậy, nói thẳng cho anh biết đi, lần này huynh đệ đây gọi cho anh, chính là muốn nói tôi đã thành lập xong công ty giải trí, hơn nữa đã đi lên con đường phát triển đúng đắn, dưới tay có thật nhiều minh tinh rồi đó.

Lý Nhạc Thiên thống khoái cười to.

- Nhanh như vậy ?

Tô Mộc kinh ngạc hỏi.

Kỳ thật Tô Mộc cũng không hề lo lắng Lý Nhạc Thiên không thành lập được công ty giải trí, phải biết rằng có được đoàn thể thiết kế của Thịnh Thế Đằng Long, hơn nữa có tài chính của phòng đấu giá Xuân Thu, lại có nhân mạch của Lý Nhạc Thiên tại thủ đô, kiến lập công ty thật dễ dàng chóng vánh.

Tới lúc đó đưa lên chiêu bài của Lý gia, không lo lắng các đạo diễn diễn viên không chen chúc lao tới. Nhưng chỉ mới qua không bao lâu, Lý Nhạc Thiên đã kiến tạo thành không nói, thậm chí còn bắt đầu kinh doanh, điều này làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.

- Anh mà cũng có lúc kinh ngạc sao ? Ha ha, quá sung sướng! Yên tâm đi, thủ đoạn của tôi đều quang minh chính đại, không xấu xa như anh nghĩ. Điện thoại cho anh là muốn thông báo cho anh biết một tiếng, khi nào tới thủ đô tôi sẽ tiếp đãi toàn bộ!

Lý Nhạc Thiên cười lớn.

Thẳng thắn mà nói, hiện tại Lý Nhạc Thiên mới xem như tìm được mục tiêu nhân sinh chân chính. Trước kia khi hắn ở Thịnh Thế Đằng Long, thân phận của hắn lại không có tác dụng gì. Bởi vì Thịnh Thế Đằng Long hướng ra thị trường nước ngoài, có ai để ý tới hắn lại là ai.

- Được, tôi chờ đợi sự tiếp đãi tốt nhất của anh.

Tô Mộc cười nói vài câu, sau đó cúp điện thoại. Hắn đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng chiều phủ kín không trung, trên mặt lộ ra nụ cười.

Vương triều giải trí của Lý Nhạc Thiên đã đi lên con đường phát triển chính quy, Trịnh gia đế quốc của Trịnh Mục còn xa sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook