Quan Chỉ Huy Đệ Nhất Chiến Trường
Chương 7:
Lược Thô Thối Mao
06/11/2024
Vừa vào phòng y tế, chàng trai dần bình tĩnh lại, cảm giác tê dần biến mất. Anh ta ngồi dậy và kéo lại quần áo.
Mọi người chen nhau tới xem, nhưng rõ ràng là chẳng có gì ngoài vết đỏ nhạt tại chỗ bị đá. Vì Liên Thắng không dùng nhiều lực, cộng thêm da anh ta dày, nên thậm chí vết đỏ ấy còn mờ đến mức đáng thương.
Huấn luyện viên sờ thử.
Chàng trai mặt đỏ lên, nói: "Có vẻ em không sao. Chỉ là vẫn còn hơi tê."
“Các anh đang đùa tôi sao?” Bác sĩ đặt tay vào túi, nói, “Khi nào sinh viên chuyên ngành tác chiến đơn lẻ lại yếu ớt thế này? Mà đưa cái này vào phòng y tế của tôi?”
Huấn luyện viên cảm thấy hơi ngượng nhưng vẫn lo lắng, nên nói nhẹ nhàng: "Không phải vậy, vừa rồi rất nghiêm trọng. Phiền bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu ta đi."
Trước đây đã từng xảy ra trường hợp sinh viên dùng vũ khí cấm để tranh giành điểm, nên họ luôn thận trọng với những sự việc như thế này.
Bác sĩ gật đầu, ra hiệu đưa chàng trai tới khu vực máy móc để kiểm tra.
Sau khi dữ liệu được thu thập, bác sĩ cầm kết quả và xem xét.
Ông xem rất kỹ, đến khi lật trang cuối cùng thì sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Không ổn."
Mọi người đều căng thẳng, huấn luyện viên lo lắng hỏi: "Có vấn đề thật sao?"
Bác sĩ mặt mày đen như đáy nồi, mỉa mai: "Vết đỏ đã tan rồi, hiện tại cậu ta không còn thương tích nào."
Mọi người: "..."
Bác sĩ giận dữ nói: "Tưởng cậu có vấn đề thật. Đùa vậy đủ chưa? Huấn luyện viên Lý, đội của các ah nhàn quá phải không? Có cần tôi báo cáo với chỉ huy, để tăng thêm nhiệm vụ cho các anh không?”
Huấn luyện viên Lý sững sờ tại chỗ.
Bác sĩ nghĩ rằng vấn đề duy nhất của họ là... đầu óc. Ông đặt báo cáo xuống bàn, giáo huấn: "Là sinh viên chuyên ngành tác chiến đơn lẻ, ít nhất nên có chút giác ngộ. Chút xíu như vậy... còn chưa gọi là thương tích mà cũng đưa vào đây, nghĩ rằng phòng y tế của tôi rảnh lắm sao?”
Thiếu chút nữa ông đã nói "cút đi", xem như giữ lại cho họ chút thể diện cuối cùng.
Bác sĩ chỉ ra cửa nói: "Ra ngoài!"
Mọi người ngượng ngùng, bị đuổi khỏi phòng y tế.
Nhưng sự ngượng ngùng lớn nhất vẫn còn ở bên ngoài.
Khi họ vừa bước ra, Lâm Liệt cũng vừa đến.
Mọi người ngạc nhiên, định gọi điện bảo bà không cần đến nữa thì bà đã xuất hiện.
Huấn luyện viên Phó nhìn thấy họ ra ngoài, thấy chàng trai vẫn đi lại khỏe mạnh thì biết tình hình không ổn.
Đám đông đứng ngoài quan sát cũng hiểu ra phần nào, không khỏi cảm thấy một chút thương cảm.
Lâm Liệt khoác áo trên tay, tiến tới với giọng điệu chuẩn mực: "Làm ơn dùng một câu để nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Trên áo bà, có hai vạch ba sao, đúng là hàm thượng tá.
Liên Thắng hơi cụp mắt, cảm thấy thật vô vị. Cô trả lời lười biếng: “Đánh nhau, thắng rồi, nên họ nghi ngờ con gian lận.”
Mọi người chen nhau tới xem, nhưng rõ ràng là chẳng có gì ngoài vết đỏ nhạt tại chỗ bị đá. Vì Liên Thắng không dùng nhiều lực, cộng thêm da anh ta dày, nên thậm chí vết đỏ ấy còn mờ đến mức đáng thương.
Huấn luyện viên sờ thử.
Chàng trai mặt đỏ lên, nói: "Có vẻ em không sao. Chỉ là vẫn còn hơi tê."
“Các anh đang đùa tôi sao?” Bác sĩ đặt tay vào túi, nói, “Khi nào sinh viên chuyên ngành tác chiến đơn lẻ lại yếu ớt thế này? Mà đưa cái này vào phòng y tế của tôi?”
Huấn luyện viên cảm thấy hơi ngượng nhưng vẫn lo lắng, nên nói nhẹ nhàng: "Không phải vậy, vừa rồi rất nghiêm trọng. Phiền bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu ta đi."
Trước đây đã từng xảy ra trường hợp sinh viên dùng vũ khí cấm để tranh giành điểm, nên họ luôn thận trọng với những sự việc như thế này.
Bác sĩ gật đầu, ra hiệu đưa chàng trai tới khu vực máy móc để kiểm tra.
Sau khi dữ liệu được thu thập, bác sĩ cầm kết quả và xem xét.
Ông xem rất kỹ, đến khi lật trang cuối cùng thì sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Không ổn."
Mọi người đều căng thẳng, huấn luyện viên lo lắng hỏi: "Có vấn đề thật sao?"
Bác sĩ mặt mày đen như đáy nồi, mỉa mai: "Vết đỏ đã tan rồi, hiện tại cậu ta không còn thương tích nào."
Mọi người: "..."
Bác sĩ giận dữ nói: "Tưởng cậu có vấn đề thật. Đùa vậy đủ chưa? Huấn luyện viên Lý, đội của các ah nhàn quá phải không? Có cần tôi báo cáo với chỉ huy, để tăng thêm nhiệm vụ cho các anh không?”
Huấn luyện viên Lý sững sờ tại chỗ.
Bác sĩ nghĩ rằng vấn đề duy nhất của họ là... đầu óc. Ông đặt báo cáo xuống bàn, giáo huấn: "Là sinh viên chuyên ngành tác chiến đơn lẻ, ít nhất nên có chút giác ngộ. Chút xíu như vậy... còn chưa gọi là thương tích mà cũng đưa vào đây, nghĩ rằng phòng y tế của tôi rảnh lắm sao?”
Thiếu chút nữa ông đã nói "cút đi", xem như giữ lại cho họ chút thể diện cuối cùng.
Bác sĩ chỉ ra cửa nói: "Ra ngoài!"
Mọi người ngượng ngùng, bị đuổi khỏi phòng y tế.
Nhưng sự ngượng ngùng lớn nhất vẫn còn ở bên ngoài.
Khi họ vừa bước ra, Lâm Liệt cũng vừa đến.
Mọi người ngạc nhiên, định gọi điện bảo bà không cần đến nữa thì bà đã xuất hiện.
Huấn luyện viên Phó nhìn thấy họ ra ngoài, thấy chàng trai vẫn đi lại khỏe mạnh thì biết tình hình không ổn.
Đám đông đứng ngoài quan sát cũng hiểu ra phần nào, không khỏi cảm thấy một chút thương cảm.
Lâm Liệt khoác áo trên tay, tiến tới với giọng điệu chuẩn mực: "Làm ơn dùng một câu để nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Trên áo bà, có hai vạch ba sao, đúng là hàm thượng tá.
Liên Thắng hơi cụp mắt, cảm thấy thật vô vị. Cô trả lời lười biếng: “Đánh nhau, thắng rồi, nên họ nghi ngờ con gian lận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.