Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
Chương 59: Anh rất nhớ em
Tam Thiên Trường Ca
04/09/2015
Các bạn khán giả thân mến, đề tài của chương trình thảo luận lần này, là cuộc sống hôn nhân
hiện đại của phụ nữ, làm thế nào đấu trí với kẻ thứ ba, làm thế nào để
chu toàn giữa chồng và tình nhân. Mọi người đều biết rằng, bây giờ nhịp
sống rất nhanh, áp lực lớn, hơn nữa yêu cầu năng lực lại cao, rất nhiều
người đã tốt nghiệp hoặc là những sinh viên nữ còn học đại học tiếp xúc
với xã hội quá sớm, tiếp xúc với trào lưu Phương Tây nhiều, khiến tính
tình cởi mở, tác phong mạnh dạn. Rất nhiều tình nhân lại là sinh viên
của các trường đại học danh tiếng, thậm chí là thạc sĩ tiến sĩ. Phụ nữ
trẻ tuổi vì sớm muốn đạt được cuộc sống giàu sang sung sướng mà đi đường tắt, không muốn tốn công sức vất vả vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống cao
cấp nên quyến rũ các tổng giám đốc, chủ động dâng hiến cơ thể, trở thành tình nhân của những người đàn ông có sự nghiệp thành công, trở thành kẻ thứ ba. Ở chỗ này, muốn cùng các khán giả nói rõ sự khác nhau giữa tình nhân và người thứ ba. Tình nhân thì cho tiền bạc, thỏa mãn yêu cầu vật
chất. Kẻ thứ ba thì không ngừng đòi hỏi vật chất, hơn nữa còn muốn chiếm lấy thực quyền người vợ, đoạt vị trí chính thất, mục đích thay thế vợ
cả, chính là một cuộc chiến lâu dài.
Bởi vì nếp sống xã hội suy đồi, đạo đức thấp kém, dẫn đến rất nhiều cô gái không biết tự ái tự trọng, thậm chí trong công ty nhân viên nữ còn chủ động quyến rũ lãnh đạo cấp cao, chủ động thuê phòng, chờ lãnh đạo hạ cố đến chơi. Dĩ nhiên, cũng có một ít kẻ thứ ba thông minh, biết sử dụng chiến thuật tâm lý. Trong công ty, ân cần hỏi han lãnh đạo, theo sát bên cạnh, chăm sóc thỏa đáng, đợi đến lúc đàn ông buông lỏng phòng bị, lại triển khai tiến công, khóc lóc kể lể những kinh nghiệm chua cay đau xót của mình với đàn ông, trăm phương ngàn kế tranh thủ sự đồng tình của đàn ông.
Các bạn cho rằng như vậy, chiến thuật đã kết thúc? Thế thì sai lầm rồi, bố cục mới chỉ bắt đầu thôi.
Sau khi đàn ông bị lừa, đồng tình với cô gái này, quan hệ hai người trở nên thân mật hài hòa, cô gái sẽ tận dụng mọi thứ am hiểu để lợi dụng khe hở giữa quan hệ vợ chồng mà tham gia vào cuộc sống của người đàn ông, khi đàn ông ban ngày bận rộn công việc… mệt mỏi lê thân về nhà, lại phải đối mặt với chuyện gia đình vụn vặt và vợ con càu nhàu liền quay trở lại tá túc ở công ty. Mà lúc này, mưu đồ chờ đợi đã lâu, cô gái đứng dưới mưa to giàn giụa đợi người đàn ông, sau đó khóc lóc kể lể lao vào trong ngực đàn ông, bi thương nói: “Tối nay xin hãy làm chỗ dựa cho lòng em, để cho em mượn bả vai dựa một chút, em thật sự quá đau khổ rồi, cái gì em cũng không cần, chỉ hy vọng anh ở cùng với em một đêm. Đợi đến ngày mai, em sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Thử nghĩ mà xem, người đàn ông đang đầy bụng buồn khổ, cô gái lại nhu nhược thuận theo, đàn ông đang lúc mạnh mẽ như lang như hổ, cô gái đang lúc thanh xuân như hoa duyên dáng xinh đẹp, cô nam quả nữ như vậy, tất nhiên là củi khô lửa bốc… Trên đời không có mèo nào không trộm thịt, đàn ông mắt thấy mỡ dâng tận miệng, nào có chuyện không ăn, vì vậy…. Sau đó thuận nước đẩy thuyền, có thể đoán ra.
Lúc này, đã có quan hệ thân mật cơ thể, quan hệ của người đàn ông và cô gái lại càng thêm thân thiết, công việc liền giảm bớt giảm bớt, trợ giúp trợ giúp, âm thầm tặng quà, thẻ vàng cũng đưa ra luôn. Khán giả thử suy nghĩ xem, đàn ông lấy vợ đã lâu năm, lại vừa sinh con, vóc người biến dạng xuống sắc, mà cô gái lại xinh đẹp trắng trẻo, vóc người lung linh, tinh thần phấn chấn bồng bột, mang lại cho đàn ông cảm giác trở lại tuổi thanh xuân. Đàn ông lúc này, cho dù là mang tâm tình vui đùa một chút, lại có thể thành thật thu tay sao? Đương nhiên, vợ của người đàn ông vẫn chưa biết gì, đàn ông tự nhận có thể chu toàn với cả hai người phụ nữ, làm được ‘trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phất phơ’, nhưng mà mặc cho đàn ông có tính toán thấu đáo cỡ nào, cũng không ngăn nổi cô gái nói ra mọi chuyện, sự việc cuối cùng đã bại lộ, cô gái vì muốn đoạt vị trí, không để ý lễ nghĩa liêm sỉ, ở trong nhà vợ cả ra ra vào vào, náo động long trời lở đất.
Chính thất nản lòng thoái chí, chủ động quyết định ly hôn. Cô gái ‘chiến lược đoạt vị’ tuyên bố thành công!
Trường hợp trong chương trình giảng thuật này là sự thật xảy ra ở Thượng Hải. Trên internet đang lưu hành một câu nói, người tới tiện thì không địch, nói thế vận dụng lên thân phận kẻ thứ ba này, tuyệt không khoa trương. Có một số cô gái trẻ tuổi không cảm thấy việc chia rẽ gia đình người khác, làm kẻ thứ ba là hổ thẹn, ngược lại còn cho là quang vinh, thậm chí ở một số trang web, còn có ‘diễn đàn kẻ thứ ba liên hợp’. Ký giả qua ngầm hỏi phát hiện, nội bộ diễn đàn tất cả thành viên đều là kẻ thứ ba, hoặc là có ý tưởng làm kẻ thứ ba. Những người này tụ tập trên website, thảo luận với nhau, học tập cách quyến rũ sếp của mình, kinh nghiệm chia rẽ gia đình. Trang đầu diễn đàn, là một tiêu đề vô cùng chuyên nghiệp, hệ thống ‘phá được chính thất, chiến lược đoạt vị’. Kỹ thuật hàng năm tăng tiến, cùng học tập tham chiến.
Điều này khiến cho chúng ta không khỏi cảm thán, có tâm tư nỗ lực học tập và đầu óc tinh tế tỉ mỉ như thế, tại sao không dùng để cố gắng mà lại làm người khiến người đời xỉ vả phỉ nhổ, thậm chí còn khiến toàn bộ các bà nội trợ căm hận đây?
Mà phụ nữ chúng ta trong hôn nhân thời đại mới, sau khi kết hôn, cần phải hài hòa trong công việc gia đình, chả đúng như câu ‘Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đánh thắng lưu manh, đấu thắng tiểu tam’ sao? Nếu quả thật tình trạng hôn nhân của bạn, xuất hiện vết nứt đáng nghi ngờ, bạn nên giải quyết như thế nào? Kẻ thứ ba chủ động tới cửa khiêu khích, tuyên chiến với bạn, bạn nên cắng răng nuốt vào bụng, im hơi lặng tiếng bỏ qua cho chồng mình, không nhìn kẻ thứ ba, dứt khoát đoạt tuyệt tình yêu, quyết định ly hôn ư? Vô luận lựa chọn như thế nào, trong hôn nhân phụ nữ luôn bị tổn thương, đều sẽ bị ám ảnh cả đời.
____ Trong ti vi, một chương trình khảo sát đang tổ chức cuộc thảo luận nhiệt tình. Trong tiết mục, người nữ chủ trì toàn thân mặc chiếc váy màu hồng liền thân ưu nhã, ngồi ở vị trí giữa sân, đối diện với ống kính đĩnh đạc nói, thỉnh thoảng dùng ánh mắt quét nhìn bình luận viên xung quanh và người hỗ trợ hiện trường chuyển động.
Loại chương trình này, người xem đa số là các bà nội trợ và nhân viên công chức đã về hưu, đối với Nguyễn Hàn Thành mà nói, chương trình như thế không có quá nhiều ý nghĩa, cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nhưng mà _____ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, sau khi trải qua việc Tô Vi tát Giản Trang, Nguyễn Hàn Thành chợt có hứng thú với tâm tư của phụ nữ. Điều khiển ti vi ở trên tay không có bấm, hình ảnh vẫn dừng lại ở chương trình này.
Trước kia có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú, trừ chính trị, quân sự thì chính là vũ khí lạnh lẽo.
Hiện tại nhiều hơn một dạng chính là phỏng đoán tâm tư của phụ nữ.
Chuyện xảy ra đêm đó, sau khi đưa Tô Vi đi, lúc đứng trước của phòng Giản Trang, Nguyễn Hàn Thành vẫn đang suy nghĩ, nếu như mình có thể xem xét tình hình thực tế một chút, nếu như mình có thể suy đoán chính xác tâm tư phụ nữ, chuyện cũng không thành ra như vậy.
Mọi người đều nói: Tâm tư phụ nữ, như kim đáy biển.
Phụ nữ tâm tư cẩn thận, đa sầu đa cảm. Đàn ông và phụ nữ cư xử cũng như lập trường mọi việc không giống nhau, nói ví dụ như, với phụ nữ chuyện lớn kinh thiên động địa thì với đàn ông chỉ là chuyện lớn hơn hạt mè hạt đậu một chút, mà chuyện nhỏ không đáng nhắc tới đối với phụ nữ thì với đàn ông lại dính đến vấn đề nhân cách, tôn nghiêm.
Là con trai trưởng Nguyễn gia, từ nhỏ Nguyễn Hàn Thành đã bị truyền thụ tư tưởng của đại nam nhân, đàn ông muốn làm được việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, không thể lúc nào cũng nhớ tới việc tình yêu nam nữ. Tình yêu nam nữ là việc ngoài thân, mưu quyền đoạt vị mới là gốc rễ đặt trong lòng, chỉ cần có quyền thế, phụ nữ tự nhiên xếp hàng tới tận cửa.
Tư tưởng như vậy theo Nguyễn Hàn Thành lớn lên đến năm tám tuổi, tám tuổi, hắn gặp được người hầu đầu tiên trong đời ____ Tô Vi. Tô Vi lúc ấy, mới bị đuổi về Tô gia, chủ mẫu Tô gia ngại Tô Vi điệu đà giả bộ phiền toái, liền cắt bỏ mái tóc dài và váy của cô. Tô Vi năm tuổi giữ lại một đầu kiểu tóc bé trai, mặc áo ngắn quần ngắn, lúc đói bụng cô thường xuyên chạy đến dưới tàng cây sơn trà ở tường viện Nguyễn gia trộm sơn trà ăn.
Khi đó, kinh tế Trung Quốc vẫn đang ở giai đoạn hồi phục, vừa mới bắt đầu cải cách, chính phủ khích lệ cá nhân kinh doanh buôn bán, mọi nơi vẫn chưa thoát khỏi hình thức sản xuất đại đội.
Khu Cao Kiền là nơi con cháu chính khách sinh sống, điều kiện tất cả đều tối ưu, cũng bị bày trí giống chính phủ, nhà nhà phải có hai tầng lầu cao, lầu nhỏ và một đại viện. Lúc ấy mẹ của Nguyễn Hàn Thành vẫn khỏe mạnh, còn chưa qua đời, trong sân trồng rất nhiều cây ăn quả như nho, sơn trà, đào, cả một hàng cây ăn quả trồng dọc theo sân tường thấp, bởi vì mới trồng đầu năm cũng không lâu, cây ăn quả cũng chưa cao, có thể dễ dàng leo lên. Bởi vì nhà trồng cây ăn quả cho nên Nguyễn Hàn Thành chưa từng leo lên cây hái thử, trực tiếp chờ mẹ xách cái thang hái trái cây xuống cho mình.
Lúc ấy không có chuyện gì làm, sau khi tan học viết xong bài tập Nguyễn Hàn Thành sẽ mang ghế ra ngồi dưới giàn nho, ăn trái cây hóng mát. Một lần đang hài lòng hưởng thụ bên trong, thấy trên cây sơn trà tán lá xào xạc, bóng cây tán loạn, vừa ngẩng đầu liền phát hiện có tiểu tử thối đang ăn trộm sơn trà nhà hắn. Khi ấy Tô Vi ăn mặc như con trai, nhìn chỗ nào cũng giống tên tiểu tử thối, Nguyễn Hàn Thành đương nhiên không bỏ qua, lấy cung nhằm ngay sau lưng Tô Vi bắn, Tô Vi bị đau, tay liền thả lỏng, ngã từ tán cây xuống, trực tiếp đè lên giàn nho bên cạnh, khiến dây nho vừa dài ra gãy nát toàn bộ.
Cũng may nhờ giàn nho Tô Vi không bị thương, nhưng tất cả cây nho đều chết. Mẹ của Nguyễn Hàn Thành là Lã An Hoa là một người phụ nữ sảng khoái nhân hậu, không những không trách cứ Tô Vi mà còn bảo Tô Vi sau này có thể tùy ý vào viện ăn. Cha của Nguyễn Hàn Thành là Nguyễn Càng lại nghiêm mặt âm trầm, ấn tượng đầu tiên với Tô Vi quả thực rất xấu. Nguyễn Càng và cha của Tô Vi là Tô Đức Minh đều là người trong giới chính trị nhưng lại đi theo hai vị lãnh đạo khác nhau. Hai vị trưởng bối trong chính trị luôn trái ngược, coi như là đối địch, cộng thêm tính tình không hợp, Nguyễn Càng nhìn không vừa mắt Tô Đức Minh, cũng không cho người nhà họ Nguyễn qua lại gì với người nhà họ Tô.
Mà lúc ấy Nguyễn Hàn Thành vẫn còn nhỏ, không hiểu nông sâu của đầm lầy chính trị, cũng không hiểu những thủ đoạn mánh khóe trong giới, dù sao vẫn là đứa trẻ, không có nho ăn, vì chuyện này mà tức giận nhiều ngày, gặp lại Tô Vi thì sống chết túm tay cô không thả, mắng to Tô Vi là “ăn trộm, khăng khăng bắt đền. Tô Vi ở Tô gia thấp họng bé cổ, lại là con gái riêng, không được chào đón, ngay việc ăn uống cũng là vấn đề, nào có tiền để đền cho Nguyễn Hàn Thành. Nguyễn Hàn Thành để Tô Vi làm tay sai nhỏ để bồi thường, cả ngày trông như ông tướng, đi đâu cũng muốn Tô Vi phục vụ.
Vì vóc dáng Tô Vi nhỏ gầy, âm thanh nói chuyện nhu nhu nhược nhược, Nguyễn Hàn Thành cho rằng cô là tên con trai ẻo lả, chê cô quá nữ tính, rất không vừa mắt. Bình thường Tô Vi hay đi sau Nguyễn Hàn Thành, chỉ yên lặng làm việc, lại không nhiều lời lắm nên hắn không nhìn ra cô là con gái.
Sau đó hai người học tiểu học, hai năm cuối, cơ thể con gái bắt đầu trổ mã, ngực từ từ lớn hơn, mùa hè mặc quần áo mỏng, liếc mắt cái là có thể nhìn ra. Cho đến lúc này, Nguyễn Hàn Thành mới biết Tô Vi là con gái.
Trời mới biết, Nguyễn Hàn Thành tự trách thật lâu, hắn không biết Tô Vi là con gái cho nên suốt ngày sai bảo cô. Nếu lúc đầu hắn biết Tô Vi là nữ, hơn nữa sống trong Tô gia lại khổ cực như vậy, thì hắn… tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô.
Đợi đến cái tuổi hiểu chuyện, đợi đến khi Nguyễn Hàn Thành biết Tô Vi là nữ, thái độ của Nguyễn Hàn Thành liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Không còn sai bảo cô nữa, vì đau lòng, hắn liền bắt đầu đối tốt với Tô Vi, có đồ ăn ngon, có chuyện gì vui đều chia sẻ với cô. Rồi đến sau này, biết chi tiết địa vị và cuộc sống của Tô Vi ở Tô gia, Nguyễn Hàn Thành mới chân chính bội phục cô gái này.
Nhà hắn ở đối diện Tô gia, thỉnh thoảng đến giờ ngủ trưa, cũng có thể nghe được giọng nữ chủ nhân của Tô gia khiển trách Tô Vi từ trong sân nhà họ Tô truyền ra. Tô gia không chỉ có Tô Vi là con cái, còn có hai đứa trẻ danh chính ngôn thuận khác, là con ruột của nữ chủ nhân Tô gia, một nam một nữ, đứa trẻ nhỏ nhất được ăn sung mặc sướng lại có bệnh công chúa rất lớn, lúc bắt nạt Tô Vi xuống tay cực kỳ hung ác, mùa hè dùng kẹo cao su dính vào tóc Tô Vi thật vất vả mới nuôi dài được, cầm kéo cắt cái váy quê mùa cũ kĩ của cô, mùa đông thì lại vớt khối băng từ cái ao trong sân đem chôn trên giường Tô Vi, để khối băng từ từ tan ra, buổi tối, đợi đến lúc thấm ướt cả chăn đệm mới bị phát hiện, mà lúc này chăn đệm đều ướt đẫm khiến người không cách nào ngủ được.
Có một lần, quá đáng chính là sáng ngày mùng một tết đầu năm mới, nhà nhà đốt pháo ăn mừng, lúc này tiểu nha đầu nhà họ Tô lấy từ người lớn một cây pháo vang, sau khi châm lửa, thừa dịp Tô Vi chưa chuẩn bị liền nhét pháo vang vào trong vành ngoài mũ bông của cô, pháo nổ lẫn tiếng hét the thé của Tô Vi, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội ngay bên tai, sóng âm tứ phía xé rách màng nhĩ. Vì vậy sau đó tai phải Tô Vi để lại di chứng, đến bây giờ thính lực cũng yếu đi.
Nhưng Tô Vi vẫn sống như trước ở nhà họ Tô. Nguyễn Hàn Thành quen biết Tô Vi mấy chục năm, chưa bao giờ thấy Tô Vi bị khi dễ mà rơi một giọt nước mắt. Hắn chưa từng thấy Tô Vi vì chuyện của Tô gia mà khóc. Trừ một lần, lúc Tô Vi sinh nhật mười lăm tuổi, hắn từ quân khu xin nghỉ phép trở về, dùng tiền mình đi làm kiếm được mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật, sau khi cô nhìn thấy chiếc bánh ngọt được cắm đầy nến, không nói được câu nào, nhưng mà… nước mắt rơi như mưa.
Đấy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Vi khóc thút thít, cô khóc rất lâu, cho tới cuối cùng không cách nào khống chế cảm xúc, khóc nức nở nghẹn ngào, cả người ngồi trên ghế co lại thành một cục, ở trong ánh nến lung linh, run lẩy bẩy giống như nai con nhu nhược vừa được sinh ra, mở to cặp mắt trong suốt mà buồn bã, như thể rất cần người bảo bệ và thương yêu, toàn thân cũng phát ra hơi thở “không có ai bảo bệ tôi, tôi sẽ chết” bi thương.
Cũng chính vào lúc đó, hắn chợt muốn bảo bệ Tô Vi, chăm sóc Tô Vi cả đời…
Nhưng mà, chuyện cũ đã qua, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, có nhiều thứ đã thay đổi, Tô gia đột nhiên sụp đổ khiến người nhà họ Tô đang hưởng thụ vinh hoa phú quý hoảng sợ không thôi, không có đặc quyền ưu đãi, không có thân phận tài trí hơn người, Tô gia gặp chuyện không may, khiến cho địa vị người nhà họ Tô tuột dốc không phanh, thậm chí không bằng cả nông dân bảo vệ đê! Từng nhà ngoài sáng trong tối chỉ vào sống lưng người Tô gia mắng, lời nói đáng sợ, nước bọt nhiều có thể dìm chết người, nữ chủ nhân Tô gia một đời vênh mặt hất hàm sai khiến người khác chưa bao giờ phải chịu loại uất ức này, không chịu nổi sự chế nhạo và cười cợt của mọi người, trước khi cấp trên chưa hạ lệnh thu hồi nhà được chính phủ phân cho, dọn sạch nhà ở khu Cao Kiền, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mà Tô Vi sau sự kiện đó, cũng như người nhà họ Tô, đột nhiên biến mất, không tra được tin tức gì.
Hắn đã từng cố gắng tìm kiếm rất nhiều lần, vẫn không thu hoạch được gì. Khi đó hắn đã tốt nghiệp trường quân đội được chính thức phân đến bộ đội, cha từng ngày từng ngày gây áp lực với hắn, thúc giục hắn mau chóng trở lại bội đội bắt đầu huấn luyện, việc tìm kiếm Tô Vi tạm thời mắc cạn, hắn gia nhập bộ đội, sau khi trải qua sát hạch nghiêm khắc huấn luyện như ma quỷ, cùng những người được tuyển từ bộ binh thiết giáp tiến vào đội ngũ lính đặc biệt, trở thành một thành viên của đại đội đặc chủng.
Thời gian lại càng không được tự do, hơn nữa có rất nhiều nhiệm vụ trong người, bị bộ tư lệnh quân đoàn phân đến biên giới Trung Quốc tuần tra truy kích, chiến đấu với tổ chức xã hội đen, ma túy, buôn lậu.
Trong một lần thi hành nhiệm vụ, hắn có bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời, bước ngoặt này khiến hắn chủ động xin chuyển nghề, từ trong đội đại đội đặc chủng điều đi, trở thành một huấn luyện viên trên chiến trường Afghanistan xa xôi. Đợi đến lúc tất cả mọi chuyện đều kết thúc, hắn trở lại quân khu nhậm chức sư trưởng cũng là lúc Nguyễn Càng gia hạn số tuổi “kết hôn” của hắn.
Rốt cuộc hắn cũng có dư dả thời gian, trải qua nhiều cách tìm kiếm, được bạn tốt báo cho là thấy Tô Vi đi làm trong một câu lạc bộ đêm. Hắn muốn giúp đỡ Tô Vi thoát khỏi cuộc sống khổ cực, Tô Vi cự tuyệt, nhưng hình như cô đang giấu diếm hắn chuyện gì đó.
Dù sao vài năm cũng không gặp mặt nhau, rất nhiều chuyện trong lúc vô tình đã thay đổi, mà đến tột cùng là thay đổi những gì, mà thay đổi thì thay đổi bao nhiêu? Hắn căn bản không biết được.
Mọi người rồi sẽ thay đổi, những cảm xúc tinh tế, huấn luyện nhiều năm khiến hắn khó phát hiện ra, chờ sau khi hắn xác định rõ ràng loại cảm xúc này, đã là muộn màng. Khi bố trí sắp xếp kế hoạch tác chiến hay cách nhìn chính trị, đầu óc hắn luôn luôn rõ rệt, ánh mắt nhạy bén, bố cục chiến lược cực kì tinh vi, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm… Có quá nhiều thứ hắn không hiểu lẫn băn khoăn mờ mịt.
Đối với chuyện tình cảm, so thông minh, hắn vĩnh viễn chậm một nhịp.
Hắn có quá nhiều thứ phải học tập ở phương diện tình cảm!
Sau khi Tô Vi đánh Giản Trang, hắn không biết nên đối mặt với Giản Trang như thế nào, cho nên mấy ngày nay luôn cố ý né tránh cô, về nhà nấu xong cơm, sau đó lén lút như kẻ trộm chạy ra ngoài, lái xe đi dạo trên đường, mãi cho đến đêm khuya phỏng đoán Giản Trang đã ngủ, mới len lén về nhà.
Từ trước đến nay không ai nói cho hắn biết, phải đối mặt với tình cảm của mình như thế nào? Xử lí mối quan hệ phức tạp với phụ nữ ra sao. Cha của hắn chưa bao giờ nói cho hắn những thứ này. Còn mẹ của hắn, có lẽ là do mẹ mất sớm nên hắn không có sự dạy dỗ tỉ mỉ lẫn tình thương của mẹ, khiến năng lực xử lí trên phương diện tình cảm của hắn càng trống rỗng.
Nếu như…Mẹ của hắn Lữ An Hoa còn trên đời, tình trạng của hắn nhất định tốt hơn so với bây giờ. Ít nhất, hắn sẽ không gặp phải tình trạng mâu thuẫn tình cảm đến mức lựa chọn tránh né.
Trong phòng bếp, canh thịt gà nhân sâm vẫn đặt trên bếp gas hầm cách thủy nhỏ lửa, ti vi trong phòng khách, người dẫn chương trình vẫn thảo luận chủ đề vợ và người thứ ba, mà hắn ngồi trên ghế sofa kiên nhẫn chờ Giản Trang về nhà, hai mắt nhìn thẳng ti vi trước mặt, mặc dù nhìn chằm chằm màn hình ti vi nhưng lại không yên lòng, hồn bay lơ lửng, trên ti vi phát sóng cái gì, toàn bộ như gió thoảng bên tai.
*
Giản Trang một mình đi trên đường trong nội thành vào ban đêm.
Cô giống như là cô hồn dã quỷ du đãng bên đường, thất hồn lạc phách, bộ dạng như là xác chết biết đi.
Buổi chiều tụ hội ở Lãi vườn, ở trên đảo Tây Thi cô nghe thấy Nguyễn Bắc Thần nói bên tai mình câu kia, cả người như bị ngũ lôi oanh tạc, suy nghĩ và hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ. Lực sát thương trong lời nói của Nguyễn Bắc Thần không thua gì một đạo sấm sét giữa trời quang, trong lúc vô hình đem linh hồn của cô nổ tan tành.
Giản Trang không kịp suy nghĩ, căn bản không dám suy nghĩ! Cô không dám hỏi lời kia của Nguyễn Bắc Thần có phải là thật không, cô hoàn toàn không có dũng khí đó!
Xoay người chạy trối chết ra ngoài, ra khỏi Lãi vườn, một mình du đãng ở vùng ngoại ô xa lạ…
Mãi đến khi hoàng hôn phủ xuống, Giản Trang mới phục hồi tinh thần, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của Nguyễn Bắc Thần, run run rẩy rẩy mở máy di động, lập tức nhận được một tin nhắn mới, đến từ một dãy số lạ, mở tin nhắn, sau khi đọc nội dung tin nhắn, Giản Trang như bị điện giật toàn thân run lên, tay không cầm chắc điện thoại, tát một tiếng rơi xuống đất.
Trong tin nhắn, ngắn ngủn chỉ có mấy hàng chữ, nhưng Giản Trang xem xong cũng vô cũng kinh hãi___ “Bảo bối, anh là Giản Ninh, tại sao em lại tắt máy? Em biết không, hơn hai tháng rồi anh không thấy em, rất nhớ em, tối nay về nhà được không? Hay là… anh đến chỗ em?”
Bởi vì nếp sống xã hội suy đồi, đạo đức thấp kém, dẫn đến rất nhiều cô gái không biết tự ái tự trọng, thậm chí trong công ty nhân viên nữ còn chủ động quyến rũ lãnh đạo cấp cao, chủ động thuê phòng, chờ lãnh đạo hạ cố đến chơi. Dĩ nhiên, cũng có một ít kẻ thứ ba thông minh, biết sử dụng chiến thuật tâm lý. Trong công ty, ân cần hỏi han lãnh đạo, theo sát bên cạnh, chăm sóc thỏa đáng, đợi đến lúc đàn ông buông lỏng phòng bị, lại triển khai tiến công, khóc lóc kể lể những kinh nghiệm chua cay đau xót của mình với đàn ông, trăm phương ngàn kế tranh thủ sự đồng tình của đàn ông.
Các bạn cho rằng như vậy, chiến thuật đã kết thúc? Thế thì sai lầm rồi, bố cục mới chỉ bắt đầu thôi.
Sau khi đàn ông bị lừa, đồng tình với cô gái này, quan hệ hai người trở nên thân mật hài hòa, cô gái sẽ tận dụng mọi thứ am hiểu để lợi dụng khe hở giữa quan hệ vợ chồng mà tham gia vào cuộc sống của người đàn ông, khi đàn ông ban ngày bận rộn công việc… mệt mỏi lê thân về nhà, lại phải đối mặt với chuyện gia đình vụn vặt và vợ con càu nhàu liền quay trở lại tá túc ở công ty. Mà lúc này, mưu đồ chờ đợi đã lâu, cô gái đứng dưới mưa to giàn giụa đợi người đàn ông, sau đó khóc lóc kể lể lao vào trong ngực đàn ông, bi thương nói: “Tối nay xin hãy làm chỗ dựa cho lòng em, để cho em mượn bả vai dựa một chút, em thật sự quá đau khổ rồi, cái gì em cũng không cần, chỉ hy vọng anh ở cùng với em một đêm. Đợi đến ngày mai, em sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Thử nghĩ mà xem, người đàn ông đang đầy bụng buồn khổ, cô gái lại nhu nhược thuận theo, đàn ông đang lúc mạnh mẽ như lang như hổ, cô gái đang lúc thanh xuân như hoa duyên dáng xinh đẹp, cô nam quả nữ như vậy, tất nhiên là củi khô lửa bốc… Trên đời không có mèo nào không trộm thịt, đàn ông mắt thấy mỡ dâng tận miệng, nào có chuyện không ăn, vì vậy…. Sau đó thuận nước đẩy thuyền, có thể đoán ra.
Lúc này, đã có quan hệ thân mật cơ thể, quan hệ của người đàn ông và cô gái lại càng thêm thân thiết, công việc liền giảm bớt giảm bớt, trợ giúp trợ giúp, âm thầm tặng quà, thẻ vàng cũng đưa ra luôn. Khán giả thử suy nghĩ xem, đàn ông lấy vợ đã lâu năm, lại vừa sinh con, vóc người biến dạng xuống sắc, mà cô gái lại xinh đẹp trắng trẻo, vóc người lung linh, tinh thần phấn chấn bồng bột, mang lại cho đàn ông cảm giác trở lại tuổi thanh xuân. Đàn ông lúc này, cho dù là mang tâm tình vui đùa một chút, lại có thể thành thật thu tay sao? Đương nhiên, vợ của người đàn ông vẫn chưa biết gì, đàn ông tự nhận có thể chu toàn với cả hai người phụ nữ, làm được ‘trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phất phơ’, nhưng mà mặc cho đàn ông có tính toán thấu đáo cỡ nào, cũng không ngăn nổi cô gái nói ra mọi chuyện, sự việc cuối cùng đã bại lộ, cô gái vì muốn đoạt vị trí, không để ý lễ nghĩa liêm sỉ, ở trong nhà vợ cả ra ra vào vào, náo động long trời lở đất.
Chính thất nản lòng thoái chí, chủ động quyết định ly hôn. Cô gái ‘chiến lược đoạt vị’ tuyên bố thành công!
Trường hợp trong chương trình giảng thuật này là sự thật xảy ra ở Thượng Hải. Trên internet đang lưu hành một câu nói, người tới tiện thì không địch, nói thế vận dụng lên thân phận kẻ thứ ba này, tuyệt không khoa trương. Có một số cô gái trẻ tuổi không cảm thấy việc chia rẽ gia đình người khác, làm kẻ thứ ba là hổ thẹn, ngược lại còn cho là quang vinh, thậm chí ở một số trang web, còn có ‘diễn đàn kẻ thứ ba liên hợp’. Ký giả qua ngầm hỏi phát hiện, nội bộ diễn đàn tất cả thành viên đều là kẻ thứ ba, hoặc là có ý tưởng làm kẻ thứ ba. Những người này tụ tập trên website, thảo luận với nhau, học tập cách quyến rũ sếp của mình, kinh nghiệm chia rẽ gia đình. Trang đầu diễn đàn, là một tiêu đề vô cùng chuyên nghiệp, hệ thống ‘phá được chính thất, chiến lược đoạt vị’. Kỹ thuật hàng năm tăng tiến, cùng học tập tham chiến.
Điều này khiến cho chúng ta không khỏi cảm thán, có tâm tư nỗ lực học tập và đầu óc tinh tế tỉ mỉ như thế, tại sao không dùng để cố gắng mà lại làm người khiến người đời xỉ vả phỉ nhổ, thậm chí còn khiến toàn bộ các bà nội trợ căm hận đây?
Mà phụ nữ chúng ta trong hôn nhân thời đại mới, sau khi kết hôn, cần phải hài hòa trong công việc gia đình, chả đúng như câu ‘Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đánh thắng lưu manh, đấu thắng tiểu tam’ sao? Nếu quả thật tình trạng hôn nhân của bạn, xuất hiện vết nứt đáng nghi ngờ, bạn nên giải quyết như thế nào? Kẻ thứ ba chủ động tới cửa khiêu khích, tuyên chiến với bạn, bạn nên cắng răng nuốt vào bụng, im hơi lặng tiếng bỏ qua cho chồng mình, không nhìn kẻ thứ ba, dứt khoát đoạt tuyệt tình yêu, quyết định ly hôn ư? Vô luận lựa chọn như thế nào, trong hôn nhân phụ nữ luôn bị tổn thương, đều sẽ bị ám ảnh cả đời.
____ Trong ti vi, một chương trình khảo sát đang tổ chức cuộc thảo luận nhiệt tình. Trong tiết mục, người nữ chủ trì toàn thân mặc chiếc váy màu hồng liền thân ưu nhã, ngồi ở vị trí giữa sân, đối diện với ống kính đĩnh đạc nói, thỉnh thoảng dùng ánh mắt quét nhìn bình luận viên xung quanh và người hỗ trợ hiện trường chuyển động.
Loại chương trình này, người xem đa số là các bà nội trợ và nhân viên công chức đã về hưu, đối với Nguyễn Hàn Thành mà nói, chương trình như thế không có quá nhiều ý nghĩa, cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nhưng mà _____ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, sau khi trải qua việc Tô Vi tát Giản Trang, Nguyễn Hàn Thành chợt có hứng thú với tâm tư của phụ nữ. Điều khiển ti vi ở trên tay không có bấm, hình ảnh vẫn dừng lại ở chương trình này.
Trước kia có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú, trừ chính trị, quân sự thì chính là vũ khí lạnh lẽo.
Hiện tại nhiều hơn một dạng chính là phỏng đoán tâm tư của phụ nữ.
Chuyện xảy ra đêm đó, sau khi đưa Tô Vi đi, lúc đứng trước của phòng Giản Trang, Nguyễn Hàn Thành vẫn đang suy nghĩ, nếu như mình có thể xem xét tình hình thực tế một chút, nếu như mình có thể suy đoán chính xác tâm tư phụ nữ, chuyện cũng không thành ra như vậy.
Mọi người đều nói: Tâm tư phụ nữ, như kim đáy biển.
Phụ nữ tâm tư cẩn thận, đa sầu đa cảm. Đàn ông và phụ nữ cư xử cũng như lập trường mọi việc không giống nhau, nói ví dụ như, với phụ nữ chuyện lớn kinh thiên động địa thì với đàn ông chỉ là chuyện lớn hơn hạt mè hạt đậu một chút, mà chuyện nhỏ không đáng nhắc tới đối với phụ nữ thì với đàn ông lại dính đến vấn đề nhân cách, tôn nghiêm.
Là con trai trưởng Nguyễn gia, từ nhỏ Nguyễn Hàn Thành đã bị truyền thụ tư tưởng của đại nam nhân, đàn ông muốn làm được việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, không thể lúc nào cũng nhớ tới việc tình yêu nam nữ. Tình yêu nam nữ là việc ngoài thân, mưu quyền đoạt vị mới là gốc rễ đặt trong lòng, chỉ cần có quyền thế, phụ nữ tự nhiên xếp hàng tới tận cửa.
Tư tưởng như vậy theo Nguyễn Hàn Thành lớn lên đến năm tám tuổi, tám tuổi, hắn gặp được người hầu đầu tiên trong đời ____ Tô Vi. Tô Vi lúc ấy, mới bị đuổi về Tô gia, chủ mẫu Tô gia ngại Tô Vi điệu đà giả bộ phiền toái, liền cắt bỏ mái tóc dài và váy của cô. Tô Vi năm tuổi giữ lại một đầu kiểu tóc bé trai, mặc áo ngắn quần ngắn, lúc đói bụng cô thường xuyên chạy đến dưới tàng cây sơn trà ở tường viện Nguyễn gia trộm sơn trà ăn.
Khi đó, kinh tế Trung Quốc vẫn đang ở giai đoạn hồi phục, vừa mới bắt đầu cải cách, chính phủ khích lệ cá nhân kinh doanh buôn bán, mọi nơi vẫn chưa thoát khỏi hình thức sản xuất đại đội.
Khu Cao Kiền là nơi con cháu chính khách sinh sống, điều kiện tất cả đều tối ưu, cũng bị bày trí giống chính phủ, nhà nhà phải có hai tầng lầu cao, lầu nhỏ và một đại viện. Lúc ấy mẹ của Nguyễn Hàn Thành vẫn khỏe mạnh, còn chưa qua đời, trong sân trồng rất nhiều cây ăn quả như nho, sơn trà, đào, cả một hàng cây ăn quả trồng dọc theo sân tường thấp, bởi vì mới trồng đầu năm cũng không lâu, cây ăn quả cũng chưa cao, có thể dễ dàng leo lên. Bởi vì nhà trồng cây ăn quả cho nên Nguyễn Hàn Thành chưa từng leo lên cây hái thử, trực tiếp chờ mẹ xách cái thang hái trái cây xuống cho mình.
Lúc ấy không có chuyện gì làm, sau khi tan học viết xong bài tập Nguyễn Hàn Thành sẽ mang ghế ra ngồi dưới giàn nho, ăn trái cây hóng mát. Một lần đang hài lòng hưởng thụ bên trong, thấy trên cây sơn trà tán lá xào xạc, bóng cây tán loạn, vừa ngẩng đầu liền phát hiện có tiểu tử thối đang ăn trộm sơn trà nhà hắn. Khi ấy Tô Vi ăn mặc như con trai, nhìn chỗ nào cũng giống tên tiểu tử thối, Nguyễn Hàn Thành đương nhiên không bỏ qua, lấy cung nhằm ngay sau lưng Tô Vi bắn, Tô Vi bị đau, tay liền thả lỏng, ngã từ tán cây xuống, trực tiếp đè lên giàn nho bên cạnh, khiến dây nho vừa dài ra gãy nát toàn bộ.
Cũng may nhờ giàn nho Tô Vi không bị thương, nhưng tất cả cây nho đều chết. Mẹ của Nguyễn Hàn Thành là Lã An Hoa là một người phụ nữ sảng khoái nhân hậu, không những không trách cứ Tô Vi mà còn bảo Tô Vi sau này có thể tùy ý vào viện ăn. Cha của Nguyễn Hàn Thành là Nguyễn Càng lại nghiêm mặt âm trầm, ấn tượng đầu tiên với Tô Vi quả thực rất xấu. Nguyễn Càng và cha của Tô Vi là Tô Đức Minh đều là người trong giới chính trị nhưng lại đi theo hai vị lãnh đạo khác nhau. Hai vị trưởng bối trong chính trị luôn trái ngược, coi như là đối địch, cộng thêm tính tình không hợp, Nguyễn Càng nhìn không vừa mắt Tô Đức Minh, cũng không cho người nhà họ Nguyễn qua lại gì với người nhà họ Tô.
Mà lúc ấy Nguyễn Hàn Thành vẫn còn nhỏ, không hiểu nông sâu của đầm lầy chính trị, cũng không hiểu những thủ đoạn mánh khóe trong giới, dù sao vẫn là đứa trẻ, không có nho ăn, vì chuyện này mà tức giận nhiều ngày, gặp lại Tô Vi thì sống chết túm tay cô không thả, mắng to Tô Vi là “ăn trộm, khăng khăng bắt đền. Tô Vi ở Tô gia thấp họng bé cổ, lại là con gái riêng, không được chào đón, ngay việc ăn uống cũng là vấn đề, nào có tiền để đền cho Nguyễn Hàn Thành. Nguyễn Hàn Thành để Tô Vi làm tay sai nhỏ để bồi thường, cả ngày trông như ông tướng, đi đâu cũng muốn Tô Vi phục vụ.
Vì vóc dáng Tô Vi nhỏ gầy, âm thanh nói chuyện nhu nhu nhược nhược, Nguyễn Hàn Thành cho rằng cô là tên con trai ẻo lả, chê cô quá nữ tính, rất không vừa mắt. Bình thường Tô Vi hay đi sau Nguyễn Hàn Thành, chỉ yên lặng làm việc, lại không nhiều lời lắm nên hắn không nhìn ra cô là con gái.
Sau đó hai người học tiểu học, hai năm cuối, cơ thể con gái bắt đầu trổ mã, ngực từ từ lớn hơn, mùa hè mặc quần áo mỏng, liếc mắt cái là có thể nhìn ra. Cho đến lúc này, Nguyễn Hàn Thành mới biết Tô Vi là con gái.
Trời mới biết, Nguyễn Hàn Thành tự trách thật lâu, hắn không biết Tô Vi là con gái cho nên suốt ngày sai bảo cô. Nếu lúc đầu hắn biết Tô Vi là nữ, hơn nữa sống trong Tô gia lại khổ cực như vậy, thì hắn… tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô.
Đợi đến cái tuổi hiểu chuyện, đợi đến khi Nguyễn Hàn Thành biết Tô Vi là nữ, thái độ của Nguyễn Hàn Thành liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Không còn sai bảo cô nữa, vì đau lòng, hắn liền bắt đầu đối tốt với Tô Vi, có đồ ăn ngon, có chuyện gì vui đều chia sẻ với cô. Rồi đến sau này, biết chi tiết địa vị và cuộc sống của Tô Vi ở Tô gia, Nguyễn Hàn Thành mới chân chính bội phục cô gái này.
Nhà hắn ở đối diện Tô gia, thỉnh thoảng đến giờ ngủ trưa, cũng có thể nghe được giọng nữ chủ nhân của Tô gia khiển trách Tô Vi từ trong sân nhà họ Tô truyền ra. Tô gia không chỉ có Tô Vi là con cái, còn có hai đứa trẻ danh chính ngôn thuận khác, là con ruột của nữ chủ nhân Tô gia, một nam một nữ, đứa trẻ nhỏ nhất được ăn sung mặc sướng lại có bệnh công chúa rất lớn, lúc bắt nạt Tô Vi xuống tay cực kỳ hung ác, mùa hè dùng kẹo cao su dính vào tóc Tô Vi thật vất vả mới nuôi dài được, cầm kéo cắt cái váy quê mùa cũ kĩ của cô, mùa đông thì lại vớt khối băng từ cái ao trong sân đem chôn trên giường Tô Vi, để khối băng từ từ tan ra, buổi tối, đợi đến lúc thấm ướt cả chăn đệm mới bị phát hiện, mà lúc này chăn đệm đều ướt đẫm khiến người không cách nào ngủ được.
Có một lần, quá đáng chính là sáng ngày mùng một tết đầu năm mới, nhà nhà đốt pháo ăn mừng, lúc này tiểu nha đầu nhà họ Tô lấy từ người lớn một cây pháo vang, sau khi châm lửa, thừa dịp Tô Vi chưa chuẩn bị liền nhét pháo vang vào trong vành ngoài mũ bông của cô, pháo nổ lẫn tiếng hét the thé của Tô Vi, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội ngay bên tai, sóng âm tứ phía xé rách màng nhĩ. Vì vậy sau đó tai phải Tô Vi để lại di chứng, đến bây giờ thính lực cũng yếu đi.
Nhưng Tô Vi vẫn sống như trước ở nhà họ Tô. Nguyễn Hàn Thành quen biết Tô Vi mấy chục năm, chưa bao giờ thấy Tô Vi bị khi dễ mà rơi một giọt nước mắt. Hắn chưa từng thấy Tô Vi vì chuyện của Tô gia mà khóc. Trừ một lần, lúc Tô Vi sinh nhật mười lăm tuổi, hắn từ quân khu xin nghỉ phép trở về, dùng tiền mình đi làm kiếm được mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật, sau khi cô nhìn thấy chiếc bánh ngọt được cắm đầy nến, không nói được câu nào, nhưng mà… nước mắt rơi như mưa.
Đấy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Vi khóc thút thít, cô khóc rất lâu, cho tới cuối cùng không cách nào khống chế cảm xúc, khóc nức nở nghẹn ngào, cả người ngồi trên ghế co lại thành một cục, ở trong ánh nến lung linh, run lẩy bẩy giống như nai con nhu nhược vừa được sinh ra, mở to cặp mắt trong suốt mà buồn bã, như thể rất cần người bảo bệ và thương yêu, toàn thân cũng phát ra hơi thở “không có ai bảo bệ tôi, tôi sẽ chết” bi thương.
Cũng chính vào lúc đó, hắn chợt muốn bảo bệ Tô Vi, chăm sóc Tô Vi cả đời…
Nhưng mà, chuyện cũ đã qua, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, có nhiều thứ đã thay đổi, Tô gia đột nhiên sụp đổ khiến người nhà họ Tô đang hưởng thụ vinh hoa phú quý hoảng sợ không thôi, không có đặc quyền ưu đãi, không có thân phận tài trí hơn người, Tô gia gặp chuyện không may, khiến cho địa vị người nhà họ Tô tuột dốc không phanh, thậm chí không bằng cả nông dân bảo vệ đê! Từng nhà ngoài sáng trong tối chỉ vào sống lưng người Tô gia mắng, lời nói đáng sợ, nước bọt nhiều có thể dìm chết người, nữ chủ nhân Tô gia một đời vênh mặt hất hàm sai khiến người khác chưa bao giờ phải chịu loại uất ức này, không chịu nổi sự chế nhạo và cười cợt của mọi người, trước khi cấp trên chưa hạ lệnh thu hồi nhà được chính phủ phân cho, dọn sạch nhà ở khu Cao Kiền, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mà Tô Vi sau sự kiện đó, cũng như người nhà họ Tô, đột nhiên biến mất, không tra được tin tức gì.
Hắn đã từng cố gắng tìm kiếm rất nhiều lần, vẫn không thu hoạch được gì. Khi đó hắn đã tốt nghiệp trường quân đội được chính thức phân đến bộ đội, cha từng ngày từng ngày gây áp lực với hắn, thúc giục hắn mau chóng trở lại bội đội bắt đầu huấn luyện, việc tìm kiếm Tô Vi tạm thời mắc cạn, hắn gia nhập bộ đội, sau khi trải qua sát hạch nghiêm khắc huấn luyện như ma quỷ, cùng những người được tuyển từ bộ binh thiết giáp tiến vào đội ngũ lính đặc biệt, trở thành một thành viên của đại đội đặc chủng.
Thời gian lại càng không được tự do, hơn nữa có rất nhiều nhiệm vụ trong người, bị bộ tư lệnh quân đoàn phân đến biên giới Trung Quốc tuần tra truy kích, chiến đấu với tổ chức xã hội đen, ma túy, buôn lậu.
Trong một lần thi hành nhiệm vụ, hắn có bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời, bước ngoặt này khiến hắn chủ động xin chuyển nghề, từ trong đội đại đội đặc chủng điều đi, trở thành một huấn luyện viên trên chiến trường Afghanistan xa xôi. Đợi đến lúc tất cả mọi chuyện đều kết thúc, hắn trở lại quân khu nhậm chức sư trưởng cũng là lúc Nguyễn Càng gia hạn số tuổi “kết hôn” của hắn.
Rốt cuộc hắn cũng có dư dả thời gian, trải qua nhiều cách tìm kiếm, được bạn tốt báo cho là thấy Tô Vi đi làm trong một câu lạc bộ đêm. Hắn muốn giúp đỡ Tô Vi thoát khỏi cuộc sống khổ cực, Tô Vi cự tuyệt, nhưng hình như cô đang giấu diếm hắn chuyện gì đó.
Dù sao vài năm cũng không gặp mặt nhau, rất nhiều chuyện trong lúc vô tình đã thay đổi, mà đến tột cùng là thay đổi những gì, mà thay đổi thì thay đổi bao nhiêu? Hắn căn bản không biết được.
Mọi người rồi sẽ thay đổi, những cảm xúc tinh tế, huấn luyện nhiều năm khiến hắn khó phát hiện ra, chờ sau khi hắn xác định rõ ràng loại cảm xúc này, đã là muộn màng. Khi bố trí sắp xếp kế hoạch tác chiến hay cách nhìn chính trị, đầu óc hắn luôn luôn rõ rệt, ánh mắt nhạy bén, bố cục chiến lược cực kì tinh vi, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm… Có quá nhiều thứ hắn không hiểu lẫn băn khoăn mờ mịt.
Đối với chuyện tình cảm, so thông minh, hắn vĩnh viễn chậm một nhịp.
Hắn có quá nhiều thứ phải học tập ở phương diện tình cảm!
Sau khi Tô Vi đánh Giản Trang, hắn không biết nên đối mặt với Giản Trang như thế nào, cho nên mấy ngày nay luôn cố ý né tránh cô, về nhà nấu xong cơm, sau đó lén lút như kẻ trộm chạy ra ngoài, lái xe đi dạo trên đường, mãi cho đến đêm khuya phỏng đoán Giản Trang đã ngủ, mới len lén về nhà.
Từ trước đến nay không ai nói cho hắn biết, phải đối mặt với tình cảm của mình như thế nào? Xử lí mối quan hệ phức tạp với phụ nữ ra sao. Cha của hắn chưa bao giờ nói cho hắn những thứ này. Còn mẹ của hắn, có lẽ là do mẹ mất sớm nên hắn không có sự dạy dỗ tỉ mỉ lẫn tình thương của mẹ, khiến năng lực xử lí trên phương diện tình cảm của hắn càng trống rỗng.
Nếu như…Mẹ của hắn Lữ An Hoa còn trên đời, tình trạng của hắn nhất định tốt hơn so với bây giờ. Ít nhất, hắn sẽ không gặp phải tình trạng mâu thuẫn tình cảm đến mức lựa chọn tránh né.
Trong phòng bếp, canh thịt gà nhân sâm vẫn đặt trên bếp gas hầm cách thủy nhỏ lửa, ti vi trong phòng khách, người dẫn chương trình vẫn thảo luận chủ đề vợ và người thứ ba, mà hắn ngồi trên ghế sofa kiên nhẫn chờ Giản Trang về nhà, hai mắt nhìn thẳng ti vi trước mặt, mặc dù nhìn chằm chằm màn hình ti vi nhưng lại không yên lòng, hồn bay lơ lửng, trên ti vi phát sóng cái gì, toàn bộ như gió thoảng bên tai.
*
Giản Trang một mình đi trên đường trong nội thành vào ban đêm.
Cô giống như là cô hồn dã quỷ du đãng bên đường, thất hồn lạc phách, bộ dạng như là xác chết biết đi.
Buổi chiều tụ hội ở Lãi vườn, ở trên đảo Tây Thi cô nghe thấy Nguyễn Bắc Thần nói bên tai mình câu kia, cả người như bị ngũ lôi oanh tạc, suy nghĩ và hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ. Lực sát thương trong lời nói của Nguyễn Bắc Thần không thua gì một đạo sấm sét giữa trời quang, trong lúc vô hình đem linh hồn của cô nổ tan tành.
Giản Trang không kịp suy nghĩ, căn bản không dám suy nghĩ! Cô không dám hỏi lời kia của Nguyễn Bắc Thần có phải là thật không, cô hoàn toàn không có dũng khí đó!
Xoay người chạy trối chết ra ngoài, ra khỏi Lãi vườn, một mình du đãng ở vùng ngoại ô xa lạ…
Mãi đến khi hoàng hôn phủ xuống, Giản Trang mới phục hồi tinh thần, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của Nguyễn Bắc Thần, run run rẩy rẩy mở máy di động, lập tức nhận được một tin nhắn mới, đến từ một dãy số lạ, mở tin nhắn, sau khi đọc nội dung tin nhắn, Giản Trang như bị điện giật toàn thân run lên, tay không cầm chắc điện thoại, tát một tiếng rơi xuống đất.
Trong tin nhắn, ngắn ngủn chỉ có mấy hàng chữ, nhưng Giản Trang xem xong cũng vô cũng kinh hãi___ “Bảo bối, anh là Giản Ninh, tại sao em lại tắt máy? Em biết không, hơn hai tháng rồi anh không thấy em, rất nhớ em, tối nay về nhà được không? Hay là… anh đến chỗ em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.