Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
Chương 89: Che giấu tâm tư.
Tam Thiên Trường Ca
15/03/2017
Đối mặt với lời tỏ tình thật lòng xảy ra bất ngờ như vậy, Giản Trang không hề có sự chuẩn bị.
Vẻ mặt nghi hoặc của Giản Trang cứng lại trong nháy mắt, giống như bị đóng băng vậy, khuôn mặt cô còn có sự ngạc nhiên, vẫn không nhúc nhích mà quay đầu nhìn Nguyễn Thiếu Dật.
Sau khi Nguyễn Thiếu Dật nói ra câu nói kia, thì vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn chăm chú về cửa sổ sát đất ở phía Nam, cũng giống như cô vậy, chỉ nhìn mà không động đậy.
Lúc này đang là 4 giờ rưỡi buổi chiều, ngoài cửa sổ là mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ như cũ, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua toàn bộ tấm kính trong suốt, chiếu vào phòng làm việc, bao phủ một thứ ánh sáng nhàn nhạt trên sườn mặt của Nguyễn Thiếu Dật.
Nguyễn Thiếu Dật đang ngồi trên ghế xoay, đầu hơi nghiêng, góc độ nơi mà cô đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy mặt của Nguyễn Thiếu Dật, lúc này mặt của anh giống như được mạ vàng, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ lại thứ ánh sáng êm dịu. Đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng dịu dàng, thậm chí khuôn mặt còn ấm áp hơn những người đàn ông khác một chút,cũng không cứng đờ giống như nét mặt của cô vậy. Trên mặt của anh vẫn không có biểu cảm gì, cho dù khi nói ra câu nói kia cũng vẫn duy trì vẻ mặt bình lặng không gợn sóng, giống như cái giếng cổ sâu thăm thẳm, trống trải lặng im.
Nhưng mà, khác với khuôn mặt không cảm xúc của anh, ánh mắt đào hoa nhỏ hẹp của anh chứa đầy vẻ kiên định, mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt ấy còn mang theo một loại ánh sáng êm dịu, đây là một cảm giác mà không có cách nào để diễn tả bằng lời, ánh mắt của anh đầy ắp thứ tình cảm nồng nàn.
Nhưng, lý trí của anh lại cố kìm nén biển tình cảm đó nơi đáy mắt, mặc dù lời nói đã nói ra, cũng vẫn duy trì vẻ dửng dưng ngồi ở đó, không khí của cả căn phòng đều bị anh nắm giữ.
Lâu như vậy, từ khi Giản Trang làm việc chung với Nguyễn Thiếu Dật cho đến nay, lần đầu tiên cô cảm giác được khí thế mạnh mẽ của anh, loại khí thế thậm chí không cần mở miệng, không cần nét mặt, cũng đủ để tất cả phải sợ hãi, khí thế áp đảo tất cả! Đây mới là, khí phách vương giả mà một người lãnh đạo trời sinh nên có!
Anh thật sự nghiêm túc.
Sau giây phút giật mình ngây người, Giản Trang đã hiểu rõ mọi chuyện.
Không cần nói, không cần hỏi đến Nguyễn Thiếu Dật, cô cũng biết câu nói mà Nguyễn Thiếu Dật vừa nói ra không phải nói đùa!
Nguyễn Thiếu Dật thật sự nghiêm túc.
Sự chân thực của câu nói kia tuyệt đối thật hơn cả vàng.
Trước kia anh giống như si mê mà nhắc tới chuyện thích một người mẫu minh tinh nào đó, cũng không phải là giọng điệu như lúc này.
Sau khi chung sống mấy tháng với nhau, cô không phải không biết rằng Nguyễn Thiếu Dật có tình cảm thân thiết hơn với mình. Thế nhưng... nhưng cô chưa từng nghĩ tới, anh phong lưu thành tính, lại có thể thực sự chờ đợi một tình cảm chân thành, còn có thể nói lời yêu với cô.
Chính anh có nói qua: Cuộc sống mà có quá nhiều ràng buộc thì rất mệt mỏi, tốt nhất là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, thích một người đã là giới hạn của anh rồi. Chỉ mình anh cũng đã quá mệt mỏi, anh không muốn chơi đùa, lười đi yêu người khác.
Không phải không muốn yêu sao? Tại sao lại yêu cô?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Thiểu Dật sẽ yêu cô.
Trên danh nghĩa, cô là chị dâu của anh. Cô cũng không có vóc dáng hoàn mĩ và kĩ thuật giường chiếu cao siêu mà Nguyễn Thiểu Dật thích, đến cả tính tình cũng không phải là dịu dàng làm người khác hài lòng. Nhưng sao Nguyễn Thiệu Dật còn thích cô đây? Trong lúc nhất thời, hai người đều yên lặng trong phòng làm việc.
Thật lâu về sau, cô nhìn gương mặt điển trai bình thản như nước của Nguyễn Thiệu Dật, khẽ mở miệng hỏi "Tại sao, tại sao lại yêu tôi?"
"Đáp án của vấn đề này, tôi vẫn luôn tìm kiếm. Tôi cũng đang suy nghĩ tại sao lại yêu em?"
Nguyễn Thiểu Dật vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt đẹp đẽ không có bất kì cảm xúc nào, chỉ khẽ nhếch đôi môi nói rõ ràng với cô: "Sau này tôi nghĩ. . . . . . Có lẽ do em quá đặc biệt, mang đến cho tôi rất nhiều chuyện mà cả đời này tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp phải. Sự xuất hiện của em, hầu như đã phá vỡ thế giới của tôi. Tôi nghĩ rằng có lẽ trong thâm tâm thì chúng ta đều cùng một loại người, có những điểm giống nhau. Cũng che giấu con người thật của mình như nhau. Cùng một loại người nên luôn có lực hấp dẫn đối phương, không phải vậy sao?"
"Anh và tôi cùng một loại người ư?" Giản Trang không hiểu, tính tình anh ta và cô khác nhau nhiều như vậy, tác phong cư xử cũng khác xa nhau, liếc mắt nhìn lại ngay cả chút liên quan cũng không có, sao lại nói là cùng một loại người?
"Em quá chú tâm vào chuyện mình làm, xem nhẹ xung quanh, cho nên. . . . . . Em không cảm thấy được." Sau khi Nguyễn Thiểu Dật nói xong câu đó, ánh mắt chuyển động đôi chút, từ từ thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ lại, con ngươi đảo một vòng. Từng chút một dời tầm mắt đến người Giản Trang, đôi mắt khẽ nhếch lên nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói tiếp: “Che giấu tâm tư, dệt nên hư thực”. Câu nói này không phải là để miêu tả tôi và em sao? "
"Cái gì?" Trong lúc nhất thời, cô khó có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Nguyễn Thiểu Dật.
Che giấu tâm tư, dệt nên hư thực. Đây không phải là đang nói..., trong tim cô và anh ta đều có tâm sự riêng, che giấu mục đích trong lòng, làm ra những hành động giả dối lừa gạt mọi người sao? Những ý tứ bên ngoài này cô nghe hiểu, nhưng cô lại không hiểu . . . . . Tại sao anh ta muốn nói như vậy?
Cô có biểu hiện gì khác thường sao?
Chẳng lẽ Nguyễn Thiểu Dật biết cái gì?
Vì sao anh ta lại nói. . . . . . Anh ta cũng như thế?
Nguyện vọng của anh ta không phải là rời bỏ nhà họ Nguyễn sao, thoát khỏi mối quan hệ gia đình quái dị đó sao? Nếu như có nguyện vọng này, vậy thì nguyện vọng của anh ta đã đạt được rồi. Anh ta đã thành công đưa công ty của mình ra thị trường, trở thành công ty có sức ảnh hưởng trong giới doanh nghiệp. Mặc dù không có nhà họ Nguyễn đứng phía sau, anh ta tại Nam Phương, trong giới thượng lưu cũng là một nhân vật có địa vị! Anh ta đã sớm thoát khỏi lực ảnh hưởng của gia đình, dựa vào năng lưc của mình mà tự tạo vùng trời đất mới.
Cũng chưa từng có mối quan hệ nào can thiệp vào việc làm ăn của Nguyễn Việt, không có bất kì người nhà họ Nguyễn nào cạnh tranh được với anh ta, không có bất kỳ một người nào trói buộc được tay chân của anh.
Mục đích của anh ta đã đạt được từ lâu, tại sao còn nói "Che giấu tâm tư" này?
Chẳng lẽ bản chất của anh ta không phải là đa tình háo sắc sao? Tin tức đào hoa của anh ta còn đặc sắc phong phú hơn nội dung tuần san giải trí của Hồng Kong. Trong tình sử đào hoa của anh ta, những vướng mắc với phụ nữ còn nhiều hơn so với số mỹ nhân trong cuốn sách Hồng Lâu Mộng! Chẳng lẽ đây đều là giả? Đều là vì che giấu tai mắt mới làm?
Không thể nào, hoàn toàn không đúng! Nhìn thái độ của Nguyễn Thiệu Dật đối với cô mà xem, một phần trong đó là nợ phong lưu tất cả đều nằm trong bản tính tệ hại thích nổi loạn của anh ta.
Hẳn là cô không có biểu hiện gì bất thường, nếu quả thật cô có biểu hiện ra, như vậy người đầu tiên nhận ra phải là Hứa Kiến Nghiệp mới đúng!
. . . . . . Thật sự bây giờ cô có chút mơ hồ, tại sao Nguyễn Thiểu Dật lại nói cô và anh ta cùng một loại người? Còn nói cô đã phá vỡ cách nhìn nhận thế giới của anh ta?
"Tôi không hiểu tại sao anh lại nói như vậy. Anh. . . . . ." Giản Trang ngẫm nghĩ trong chốc lát, không có cách nào suy đoán ra ý tứ trong lời nói của Nguyễn Thiểu Dật, cô đành phải lên tiếng hỏi. Nhưng vừa mới mở miệng nói chuyện nói được một nửa, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã bị giọng nói của Nguyễn Thiểu Dật cắt ngang: "Giản Trang, em không sinh ra ở nhà họ Nguyễn nên em sẽ không hiểu. Tôi cũng không được sinh ra trong gia đình của em, cho nên, ngay từ đầu tôi rất khó để hiểu nỗi khổ tâm của em. Sau này, đến khi tôi hiểu được lại cảm thấy em cực kì gần gũi. Càng tiếp xúc lâu thì càng không bỏ được em. Ở trong công ty, theo bản năng tôi sẽ tìm kiếm bóng dáng của em, em không ở bên cạnh tôi thì tôi lại không thể tự chủ được mà hỏi thư ký về em. Chỉ cần mỗi ngày sau khi thức dậy, tôi lập tức nghĩ đến việc em đang ở đâu, đang làm gì. Mỗi ngày tan sở, em đi xe điện ngầm về nhà, tôi lái xe chậm chạp đi theo đến trước cửa nhà em, giữ khoảng cách nhất định với em. Ở dưới lầu chung cư, nhìn ánh đèn phòng ngủ của em sáng lên. . . . . ."
Anh ta nói đến đây, cuối cùng trên gương mặt bình thản cũng hiện lên một nụ cười nhẹ, sự vui vẻ thoáng qua nơi khóe môi rồi khẽ nói: "Thật ra thì em không biết, có rất nhiều lần tôi ở dưới lầu nhà em, tôi đều có kích động muốn xông lên. Nhất là khi nhìn thấy đèn phòng ngủ của em vừa tắt, tôi lại vô cùng muốn xông vào phòng ngủ của em, liều mạng đè em trên giường làm tình với em một lần, để em biết sự lợi hại của tôi về sau sẽ không thể rời khỏi tôi được. . . . . . À, tôi thừa nhận từ nhỏ tôi đã không tốt, tật xấu phong lưu háo sắc còn chưa bỏ. Chẳng qua tôi bảo đảm, về sau tôi chỉ dịu dàng làm tình như vậy với một mình em." Khi nói những lời này, thậm chí anh ta còn cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt lóe lên chút ý trêu đùa.
Sự nghi ngờ vốn đã tràn ngập trong lòng, Giản Trang nghe được điều này thì khuôn mặt không khỏi đông cứng, hơi lúng túng rũ mi mắt xuống, có chút bối rối né tránh ánh mắt chăm chu của anh, cô cũng biết bản tính Nguyễn Thiểu Dật, háo sắc phong lưu thành thói không đổi! Mở miệng sẽ không có lời tốt!"Nguyễn Thiểu Dật, anh có biết bây giờ tôi rất muốn đánh anh không?" Sao lại tao ra người có cái tư tưởng bỉ ổi như vậy?
Trước kia mỗi ngày cô đi làm nhiều việc như vậy, thế nhưng lại không biết tên sắc ma Nguyễn Thiểu Dật này lại theo đuôi phía sau, hơn nữa. . . . . . còn vô số lần nảy sinh ý muốn không đứng đắn. . . . . .
"Em đừng tức giận, tôi cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng thôi." Anh ta biết, bình thường Nguyễn Hàn Thành chỉ có hai ngày nghỉ từ quân khu trở về nhà, thời gian còn lại đều ở trong quân khu, hầu như vào buổi tối, Giản Trang đều ở nhà một mình. Mà anh ta… ngay từ lúc mua căn phòng mới này, trên tay anh ta đã có chìa khóa dự bị của căn phòng. Nếu như anh ta chỉ thật sự đơn giản là muốn lên giường với Giản Trang, không phải là không có cơ hội.
Lời này anh ta cũng không dám nói cho Giản Trang nghe, nếu cô ấy biết sợ là sẽ bị dọa không nhẹ.
Nhưng có một chuyện, anh ta nhất định phải nhắc nhở cô: "Cuộc nói chuyện ngày hôm nay, không nên nói với bất cứ người nào, nhất là với anh trai tôi, Nguyễn Hàn Thành. Cái loại người có tư tưởng độc quyền này, nếu để cho anh ta biết tôi bày tỏ với em, về sau em cũng đừng nghĩ đến việc có thể vào công ty làm. Còn có một việc. . . . . ."
Anh ta hơi dừng lại một chút, vẻ trêu đùa trong ánh mắt đào hoa lập tức biến mất, khóe miệng nhếch lên cũng hạ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ khôi phục lại sự bình thản. Nhưng mà lần này anh ta hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Hôm nay trong công ty nhận được lệnh hầu tòa do tòa án gửi cho cô, yêu cầu cô vào chủ nhật này đến tòa án tham gia buổi xét xử. Tôi cũng mới vừa nhận được tin tức, cảnh sát đã dốc sức điều tra ra được nội tình bên trong của việc say rượu lái xe, hắn nói rằng có người sai hắn ta đâm nạn nhân, hơn nữa hắn ta còn nói…. Kẻ sai khiến hắn ta đâm Triệu Bội Bội không ai khác —— chính là cô!"
Vẻ mặt nghi hoặc của Giản Trang cứng lại trong nháy mắt, giống như bị đóng băng vậy, khuôn mặt cô còn có sự ngạc nhiên, vẫn không nhúc nhích mà quay đầu nhìn Nguyễn Thiếu Dật.
Sau khi Nguyễn Thiếu Dật nói ra câu nói kia, thì vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn chăm chú về cửa sổ sát đất ở phía Nam, cũng giống như cô vậy, chỉ nhìn mà không động đậy.
Lúc này đang là 4 giờ rưỡi buổi chiều, ngoài cửa sổ là mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ như cũ, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua toàn bộ tấm kính trong suốt, chiếu vào phòng làm việc, bao phủ một thứ ánh sáng nhàn nhạt trên sườn mặt của Nguyễn Thiếu Dật.
Nguyễn Thiếu Dật đang ngồi trên ghế xoay, đầu hơi nghiêng, góc độ nơi mà cô đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy mặt của Nguyễn Thiếu Dật, lúc này mặt của anh giống như được mạ vàng, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ lại thứ ánh sáng êm dịu. Đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng dịu dàng, thậm chí khuôn mặt còn ấm áp hơn những người đàn ông khác một chút,cũng không cứng đờ giống như nét mặt của cô vậy. Trên mặt của anh vẫn không có biểu cảm gì, cho dù khi nói ra câu nói kia cũng vẫn duy trì vẻ mặt bình lặng không gợn sóng, giống như cái giếng cổ sâu thăm thẳm, trống trải lặng im.
Nhưng mà, khác với khuôn mặt không cảm xúc của anh, ánh mắt đào hoa nhỏ hẹp của anh chứa đầy vẻ kiên định, mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt ấy còn mang theo một loại ánh sáng êm dịu, đây là một cảm giác mà không có cách nào để diễn tả bằng lời, ánh mắt của anh đầy ắp thứ tình cảm nồng nàn.
Nhưng, lý trí của anh lại cố kìm nén biển tình cảm đó nơi đáy mắt, mặc dù lời nói đã nói ra, cũng vẫn duy trì vẻ dửng dưng ngồi ở đó, không khí của cả căn phòng đều bị anh nắm giữ.
Lâu như vậy, từ khi Giản Trang làm việc chung với Nguyễn Thiếu Dật cho đến nay, lần đầu tiên cô cảm giác được khí thế mạnh mẽ của anh, loại khí thế thậm chí không cần mở miệng, không cần nét mặt, cũng đủ để tất cả phải sợ hãi, khí thế áp đảo tất cả! Đây mới là, khí phách vương giả mà một người lãnh đạo trời sinh nên có!
Anh thật sự nghiêm túc.
Sau giây phút giật mình ngây người, Giản Trang đã hiểu rõ mọi chuyện.
Không cần nói, không cần hỏi đến Nguyễn Thiếu Dật, cô cũng biết câu nói mà Nguyễn Thiếu Dật vừa nói ra không phải nói đùa!
Nguyễn Thiếu Dật thật sự nghiêm túc.
Sự chân thực của câu nói kia tuyệt đối thật hơn cả vàng.
Trước kia anh giống như si mê mà nhắc tới chuyện thích một người mẫu minh tinh nào đó, cũng không phải là giọng điệu như lúc này.
Sau khi chung sống mấy tháng với nhau, cô không phải không biết rằng Nguyễn Thiếu Dật có tình cảm thân thiết hơn với mình. Thế nhưng... nhưng cô chưa từng nghĩ tới, anh phong lưu thành tính, lại có thể thực sự chờ đợi một tình cảm chân thành, còn có thể nói lời yêu với cô.
Chính anh có nói qua: Cuộc sống mà có quá nhiều ràng buộc thì rất mệt mỏi, tốt nhất là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, thích một người đã là giới hạn của anh rồi. Chỉ mình anh cũng đã quá mệt mỏi, anh không muốn chơi đùa, lười đi yêu người khác.
Không phải không muốn yêu sao? Tại sao lại yêu cô?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Thiểu Dật sẽ yêu cô.
Trên danh nghĩa, cô là chị dâu của anh. Cô cũng không có vóc dáng hoàn mĩ và kĩ thuật giường chiếu cao siêu mà Nguyễn Thiểu Dật thích, đến cả tính tình cũng không phải là dịu dàng làm người khác hài lòng. Nhưng sao Nguyễn Thiệu Dật còn thích cô đây? Trong lúc nhất thời, hai người đều yên lặng trong phòng làm việc.
Thật lâu về sau, cô nhìn gương mặt điển trai bình thản như nước của Nguyễn Thiệu Dật, khẽ mở miệng hỏi "Tại sao, tại sao lại yêu tôi?"
"Đáp án của vấn đề này, tôi vẫn luôn tìm kiếm. Tôi cũng đang suy nghĩ tại sao lại yêu em?"
Nguyễn Thiểu Dật vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt đẹp đẽ không có bất kì cảm xúc nào, chỉ khẽ nhếch đôi môi nói rõ ràng với cô: "Sau này tôi nghĩ. . . . . . Có lẽ do em quá đặc biệt, mang đến cho tôi rất nhiều chuyện mà cả đời này tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp phải. Sự xuất hiện của em, hầu như đã phá vỡ thế giới của tôi. Tôi nghĩ rằng có lẽ trong thâm tâm thì chúng ta đều cùng một loại người, có những điểm giống nhau. Cũng che giấu con người thật của mình như nhau. Cùng một loại người nên luôn có lực hấp dẫn đối phương, không phải vậy sao?"
"Anh và tôi cùng một loại người ư?" Giản Trang không hiểu, tính tình anh ta và cô khác nhau nhiều như vậy, tác phong cư xử cũng khác xa nhau, liếc mắt nhìn lại ngay cả chút liên quan cũng không có, sao lại nói là cùng một loại người?
"Em quá chú tâm vào chuyện mình làm, xem nhẹ xung quanh, cho nên. . . . . . Em không cảm thấy được." Sau khi Nguyễn Thiểu Dật nói xong câu đó, ánh mắt chuyển động đôi chút, từ từ thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ lại, con ngươi đảo một vòng. Từng chút một dời tầm mắt đến người Giản Trang, đôi mắt khẽ nhếch lên nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói tiếp: “Che giấu tâm tư, dệt nên hư thực”. Câu nói này không phải là để miêu tả tôi và em sao? "
"Cái gì?" Trong lúc nhất thời, cô khó có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Nguyễn Thiểu Dật.
Che giấu tâm tư, dệt nên hư thực. Đây không phải là đang nói..., trong tim cô và anh ta đều có tâm sự riêng, che giấu mục đích trong lòng, làm ra những hành động giả dối lừa gạt mọi người sao? Những ý tứ bên ngoài này cô nghe hiểu, nhưng cô lại không hiểu . . . . . Tại sao anh ta muốn nói như vậy?
Cô có biểu hiện gì khác thường sao?
Chẳng lẽ Nguyễn Thiểu Dật biết cái gì?
Vì sao anh ta lại nói. . . . . . Anh ta cũng như thế?
Nguyện vọng của anh ta không phải là rời bỏ nhà họ Nguyễn sao, thoát khỏi mối quan hệ gia đình quái dị đó sao? Nếu như có nguyện vọng này, vậy thì nguyện vọng của anh ta đã đạt được rồi. Anh ta đã thành công đưa công ty của mình ra thị trường, trở thành công ty có sức ảnh hưởng trong giới doanh nghiệp. Mặc dù không có nhà họ Nguyễn đứng phía sau, anh ta tại Nam Phương, trong giới thượng lưu cũng là một nhân vật có địa vị! Anh ta đã sớm thoát khỏi lực ảnh hưởng của gia đình, dựa vào năng lưc của mình mà tự tạo vùng trời đất mới.
Cũng chưa từng có mối quan hệ nào can thiệp vào việc làm ăn của Nguyễn Việt, không có bất kì người nhà họ Nguyễn nào cạnh tranh được với anh ta, không có bất kỳ một người nào trói buộc được tay chân của anh.
Mục đích của anh ta đã đạt được từ lâu, tại sao còn nói "Che giấu tâm tư" này?
Chẳng lẽ bản chất của anh ta không phải là đa tình háo sắc sao? Tin tức đào hoa của anh ta còn đặc sắc phong phú hơn nội dung tuần san giải trí của Hồng Kong. Trong tình sử đào hoa của anh ta, những vướng mắc với phụ nữ còn nhiều hơn so với số mỹ nhân trong cuốn sách Hồng Lâu Mộng! Chẳng lẽ đây đều là giả? Đều là vì che giấu tai mắt mới làm?
Không thể nào, hoàn toàn không đúng! Nhìn thái độ của Nguyễn Thiệu Dật đối với cô mà xem, một phần trong đó là nợ phong lưu tất cả đều nằm trong bản tính tệ hại thích nổi loạn của anh ta.
Hẳn là cô không có biểu hiện gì bất thường, nếu quả thật cô có biểu hiện ra, như vậy người đầu tiên nhận ra phải là Hứa Kiến Nghiệp mới đúng!
. . . . . . Thật sự bây giờ cô có chút mơ hồ, tại sao Nguyễn Thiểu Dật lại nói cô và anh ta cùng một loại người? Còn nói cô đã phá vỡ cách nhìn nhận thế giới của anh ta?
"Tôi không hiểu tại sao anh lại nói như vậy. Anh. . . . . ." Giản Trang ngẫm nghĩ trong chốc lát, không có cách nào suy đoán ra ý tứ trong lời nói của Nguyễn Thiểu Dật, cô đành phải lên tiếng hỏi. Nhưng vừa mới mở miệng nói chuyện nói được một nửa, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã bị giọng nói của Nguyễn Thiểu Dật cắt ngang: "Giản Trang, em không sinh ra ở nhà họ Nguyễn nên em sẽ không hiểu. Tôi cũng không được sinh ra trong gia đình của em, cho nên, ngay từ đầu tôi rất khó để hiểu nỗi khổ tâm của em. Sau này, đến khi tôi hiểu được lại cảm thấy em cực kì gần gũi. Càng tiếp xúc lâu thì càng không bỏ được em. Ở trong công ty, theo bản năng tôi sẽ tìm kiếm bóng dáng của em, em không ở bên cạnh tôi thì tôi lại không thể tự chủ được mà hỏi thư ký về em. Chỉ cần mỗi ngày sau khi thức dậy, tôi lập tức nghĩ đến việc em đang ở đâu, đang làm gì. Mỗi ngày tan sở, em đi xe điện ngầm về nhà, tôi lái xe chậm chạp đi theo đến trước cửa nhà em, giữ khoảng cách nhất định với em. Ở dưới lầu chung cư, nhìn ánh đèn phòng ngủ của em sáng lên. . . . . ."
Anh ta nói đến đây, cuối cùng trên gương mặt bình thản cũng hiện lên một nụ cười nhẹ, sự vui vẻ thoáng qua nơi khóe môi rồi khẽ nói: "Thật ra thì em không biết, có rất nhiều lần tôi ở dưới lầu nhà em, tôi đều có kích động muốn xông lên. Nhất là khi nhìn thấy đèn phòng ngủ của em vừa tắt, tôi lại vô cùng muốn xông vào phòng ngủ của em, liều mạng đè em trên giường làm tình với em một lần, để em biết sự lợi hại của tôi về sau sẽ không thể rời khỏi tôi được. . . . . . À, tôi thừa nhận từ nhỏ tôi đã không tốt, tật xấu phong lưu háo sắc còn chưa bỏ. Chẳng qua tôi bảo đảm, về sau tôi chỉ dịu dàng làm tình như vậy với một mình em." Khi nói những lời này, thậm chí anh ta còn cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt lóe lên chút ý trêu đùa.
Sự nghi ngờ vốn đã tràn ngập trong lòng, Giản Trang nghe được điều này thì khuôn mặt không khỏi đông cứng, hơi lúng túng rũ mi mắt xuống, có chút bối rối né tránh ánh mắt chăm chu của anh, cô cũng biết bản tính Nguyễn Thiểu Dật, háo sắc phong lưu thành thói không đổi! Mở miệng sẽ không có lời tốt!"Nguyễn Thiểu Dật, anh có biết bây giờ tôi rất muốn đánh anh không?" Sao lại tao ra người có cái tư tưởng bỉ ổi như vậy?
Trước kia mỗi ngày cô đi làm nhiều việc như vậy, thế nhưng lại không biết tên sắc ma Nguyễn Thiểu Dật này lại theo đuôi phía sau, hơn nữa. . . . . . còn vô số lần nảy sinh ý muốn không đứng đắn. . . . . .
"Em đừng tức giận, tôi cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng thôi." Anh ta biết, bình thường Nguyễn Hàn Thành chỉ có hai ngày nghỉ từ quân khu trở về nhà, thời gian còn lại đều ở trong quân khu, hầu như vào buổi tối, Giản Trang đều ở nhà một mình. Mà anh ta… ngay từ lúc mua căn phòng mới này, trên tay anh ta đã có chìa khóa dự bị của căn phòng. Nếu như anh ta chỉ thật sự đơn giản là muốn lên giường với Giản Trang, không phải là không có cơ hội.
Lời này anh ta cũng không dám nói cho Giản Trang nghe, nếu cô ấy biết sợ là sẽ bị dọa không nhẹ.
Nhưng có một chuyện, anh ta nhất định phải nhắc nhở cô: "Cuộc nói chuyện ngày hôm nay, không nên nói với bất cứ người nào, nhất là với anh trai tôi, Nguyễn Hàn Thành. Cái loại người có tư tưởng độc quyền này, nếu để cho anh ta biết tôi bày tỏ với em, về sau em cũng đừng nghĩ đến việc có thể vào công ty làm. Còn có một việc. . . . . ."
Anh ta hơi dừng lại một chút, vẻ trêu đùa trong ánh mắt đào hoa lập tức biến mất, khóe miệng nhếch lên cũng hạ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ khôi phục lại sự bình thản. Nhưng mà lần này anh ta hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Hôm nay trong công ty nhận được lệnh hầu tòa do tòa án gửi cho cô, yêu cầu cô vào chủ nhật này đến tòa án tham gia buổi xét xử. Tôi cũng mới vừa nhận được tin tức, cảnh sát đã dốc sức điều tra ra được nội tình bên trong của việc say rượu lái xe, hắn nói rằng có người sai hắn ta đâm nạn nhân, hơn nữa hắn ta còn nói…. Kẻ sai khiến hắn ta đâm Triệu Bội Bội không ai khác —— chính là cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.