Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
Chương 78
Tam Thiên Trường Ca
19/12/2016
Hoa Trung*, vùng
ngoại ô hoang vắng phía Tây tiếp giáp với năm tỉnh, trên quốc lộ 104 nằm ở ranh giới tỉnh, bình thường chỉ có vài chiếc xe đi lại thưa thớt thì
hôm nay lại thường xuyên có xe lớn xe nhỏ đi qua nơi này. Từng chiếc xe
ủi, máy xúc, xe lu lớn ra vào từ con đường giao thông chủ chốt này, cùng lái đến công trường đang thi công cách đó không xa.
*Hoa Trung: Hoa Trung là 1 trong 7 khu vực của Trung Quốc, nó gồm Hà Nam, Hồ Bắc, Hồ Nam. Phía Tây Hoa Trung chủ yếu là địa hình đồi núi.
Chính phủ yêu cầu việc xây dựng hạng mục thi công này phải được hoàn thành một cách thuận lợi trong thời gian ngắn nhất, để có thể sắp xếp cho các hộ kinh doanh vào ở. Phải tranh thủ hoàn thành xây dựng một cách thuận lợi trước khi thế vận hội được tổ chức. Như vậy đợi đến khi thế vận hội khai mạc, du khách từ các quốc gia trên toàn thế giới sẽ đến. Mặc dù địa điểm tổ chức thế vận hội là ở Bắc Kinh, nhưng Hoa Trung là khu vực bắt buộc phải đi qua để đến được Bắc Kinh. Cùng với những người đi du lịch thì dự kiến sẽ có 60 % lượng người đến thế vận hội sẽ ở lại Hoa Trung, đồng thời cũng rất có khả năng là kéo theo đó chỉ số GDP của Hoa Trung sẽ được tăng vọt nhờ một lượng khách đến trung tâm thương mại.
Đây là quy trình mà chính phủ đã tính trước, vì để có thể mau chóng thu lại mười mấy triệu tiền vốn đã đầu tư mà có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt Tòa thị chính cũng phải tính toán lại.
Mà thời gian cho đến lúc thế vận hội được khai mạc chỉ còn hơn 10 tháng, dự tính vào tháng cuối cùng trước khi thế vận hội diễn ra, du khách nước ngoài sẽ đến trước. Thị trưởng đã thông báo, công trình cần phải được hoàn thành trước khi làn sóng du khách tràn về đây, nói cách khác, cả khu phố buôn bán - du lịch khổng lồ phía Tây phải hoàn thành trong 9 tháng!
Lần này, công trình được quy hoạch vô cùng lớn, trước đây tại khu vực phía Nam của thành phố Hoa Trung từng xây dựng công viên nước, khai thác các kênh đào lớn, thi công sân bãi và dẫn nước, thiết kế bố cục cũng phải mất đến 3 năm! Mà lần này quy mô của công trình thị chính so với khu vui chơi trên nước lần đó khó so sánh lớn nhỏ, lại muốn hoàn thành trong một khoảng thời gian chưa đến 1 năm. Công trình khổng lồ như vậy mà kỳ hạn hoàn thành lại gấp gáp, thời gian có hạn, chỉ thi công trong vòng 9 tháng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Mà bây giờ còn hạn chế ở chỗ, khi Tòa thị chính ký hợp đồng với tập đoàn Hồng Thiên cũng không nói rõ yêu cầu về giới hạn thời gian thi công, đến ngày công trình chính thức khởi công họ mới tạm thời thêm vào yêu cầu này.
Công trình thị chính khó thực hiện được cũng chính là vì nguyên nhân này, nhưng thông báo của Chính Phủ là thánh chỉ của Hoàng đế, bạn chỉ có thể tuân theo, không được phép phản kháng, nếu không sẽ không có đường sống. Còn nếu muốn thương lượng với Chính Phủ cũng được, lấy tiền ra mà nói chuyện! Tiền bạc lớn hơn tất cả, "có tiền mua tiên cũng được", bạn đưa hối lộ, người của chính phủ sẽ không ép buộc.
Nhưng Nguyễn Thiếu Dật cũng không phải là một người cam nguyện chịu thua thiệt, bắt anh ta nhả số tiền vừa mới cướp được vào tay ra, chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào xảy ra!
Thật ra nói đạo lý không được thì vẫn có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để giải quyết.
Nguyễn Thiếu Dật lấy danh nghĩa cá nhân gọi điện thoại đến phòng làm việc của thị trưởng. Sau cuộc điện thoại đó, thị trưởng lập tức gửi thông báo xuống, sửa yêu cầu trong bản hợp đồng là: "Cần phải hoàn thành" đổi thành "Mau chóng hoàn thành". Dù chỉ là sửa lại hai chữ, nhưng ý tứ trong hai câu này lại khác nhau rất nhiều, đồng thời nó cũng có thể khiến cho cục trưởng Cục quản lý Đất đai đích thân đến giải thích.
Ban đầu Cục trưởng Cục quản lý Đất đai chỉ muốn gõ một cây gậy trúc vào Nguyễn Thiếu Dật, nhưng làm sao ông ta có thể nghĩ đến thế lực sau lưng Nguyễn Thiếu Dật hùng mạnh như vậy. Không cần nói đến cha Nguyễn Thiếu Dật là thủ trưởng, Thị trưởng Giản Ninh cũng là chú nhỏ của Nguyễn Thiếu Dật đấy.
Cục trưởng tự mình nói xin lỗi, đồng thời, để không làm mất lòng hai bên, ông ta dùng một chiêu mà các lãnh đạo thường dùng - trốn tránh trách nhiệm, ông ta giải thích là: người của Cục quản lý Đất đai có chút sơ sót, lúc thư ký đánh bổ sung thêm vào thông báo thì "Đánh nhầm" hai chữ.
Chậc chậc… Hay cho cái lý do "Đánh nhầm", bản lĩnh khác trong giới quan chức thì không có, nhưng bản lĩnh trốn tránh trách nhiệm thì trong trên đời không ai sánh bằng!
Giản Trang cũng hiểu rõ chuyện này, lại một lần nữa cô thấy được sự dối trá đen tối trong giới quan chức.
Từ khi cô bước vào xã hội lần nữa, đặc biệt là sau khi làm ở công ty Nguyễn Thiếu Dật, kiến thức và kinh nghiệm sống tăng lên không ít, so với mấy năm trước cô suốt ngày chỉ ở nhà làm bà nội trợ thì bây giờ cô càng trở nên thành thục hơn. Gặp chuyện lớn chuyện nhỏ mãi rồi cũng quen, cô cũng đã luyện thành núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt, mặt vẫn không đổi sắc, ngàn người chỉ trỏ cũng có bản lĩnh dùng miệng lưỡi bén nhọn phản bác lại.
Quả nhiên phụ nữ vẫn nên bước vào xã hội mới có thể thật sự trở nên tự tin thành thục. Xã hội vĩnh viễn người thầy tốt nhất của là mỗi người.
Cách đó không xa, bụi đất tung bay.
Máy xúc cỡ lớn chạy tới nơi công trường đang thi công, từng xẻng từng xẻng đào những hố thật sâu trên mảnh đất gồ ghề hoang vu, trong phạm vi 10 mẫu đất* công trường, có ít nhất 30 máy xúc đang ra sức thi công. Máy xúc đứng trên mặt đất bằng phẳng xúc những xẻng đất đổ lên xe tải, sau đó xe tải nhanh chóng chở đi.
*mẫu: đơn vị đo diện tích đất đai, một mẫu gồm 3.600 m² (đối với Bắc Bộ), 4.970 m² (đối với Trung Bộ)
Bởi vì gần đây trời không mưa, một khi đất đai được khai thác, cộng thêm những cơn gió nhẹ ngày hè thổi tới, lập tức cuốn bụi bặm ngập trời, mười dặm* xung quanh công trường cũng bị một lớp bụi màu vàng dày đặc bao phủ, nhìn qua nhất định sẽ tưởng đây là bản sao của bão cát sa mạc.
*dặm (Mile): đơn vị đo chiều dài của Anh, thường được dùng để đo khoảng cách. Trong các ngữ cảnh tiếng Anh hiện nay mile có thể là: 1 dặm pháp định = 5.280 feet (khoảng 1.609 m = 63360 inch) hoặc 1 dặm hải lý (nautical mile) = 1.852 m (khoảng 6.076 feet).
Giản Trang cầm tài liệu thi công trong tay, đứng ở dưới một bóng cây cách đó không xa, đeo kính mát nhìn công trường đang thi công. Cô đã thay bộ quần áo công sở ở công ty, đổi thành một cái quần chín tấc màu đen và một cái áo dài tay màu xám tro, trên đầu đội một cái mũ che nắng, trên người đeo một chiếc túi xách chéo vai, bên trong túi xách để giấy, bút và nước khoáng.
"Anh biết để một cô gái như em đến nơi này sẽ rất khổ cực. Nhưng anh cảm thấy, đến công trình tự mình chạy đi chạy lại và gặp những người cung ứng hàng với anh, sẽ giúp em có cơ hội biết thêm càng nhiều người, rất có lợi cho em và sự phát triển sau này của tập đoàn Hồng Thiên. Em nắm trong tay càng nhiều mối quan hệ, thì sẽ có càng nhiều nguồn lực, càng có nhiều nguồn lực, thì chỗ em có thể lợi dụng được càng nhiều. Công ty có xem trọng em hay không, là do em có đáng giá để lợi dụng hay không. Em càng có nhiều chỗ có thể lợi dụng thì càng có thể giúp công ty kiếm lãi, công ty sẽ càng đẩy em lên vị trí cao hơn. Mà em cũng không nên cảm thấy bị người lợi dụng là chuyện uất ức, từ trước đến nay, có người muốn lợi dụng em, điều này nói lên rằng em là người có chỗ đáng để lợi dụng. Em phải biết, từ xưa tới nay, người có giá trị bị người khác lợi dụng, cố gắng có thể thành người tài giỏi; người có thể chịu bị người khác lợi dụng, cố gắng có thể thành người tài giỏi; người không thể bị người khác lợi dụng, cố gắng cũng khó thành công; người từ chối bị người khác lợi dụng, cố gắng cũng khó thành công! Hễ là người có chút thành tích, không nên so đo cảm xúc, bị người lợi dụng, và lợi dụng người khác, đây đều là chuyện tốt.”
Người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng bên cạnh Giản Trang chợt mở miệng, dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói với Giản Trang về cách đối nhân xử thế.
Mặc dù người đàn ông này mặc đồ Tây, đi giày da, nhưng không có khí thế quyết đoán khôn khéo mạnh mẽ như khi ở trong công ty, mà ngược lại, những lúc anh ta ở bên ngoài với Giản Trang, biểu hiện hết sức tùy ý. Có lẽ là do thời tiết quá nóng, anh ta không thèm để ý hình tượng, lấy tay nới rộng caravat trên cổ áo, kéo chiếc caravat vốn đang rất chỉnh tề thành xộc xệch, nút áo trên cổ cũng cởi ra một nút, lộ ra phần cổ có nước da màu lúa mạch.
"Quả nhiên là đi theo anh Hứa có thể học được rất nhiều điều, cảm ơn anh đã chỉ dạy, em xin tiếp thu. Đồng thời, em cũng cám ơn anh Hứa đã cho em một cơ hội tốt như vậy."
Vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Giản Trang đang chuyên chú tra xét công trường đang thi công lập tức lấy lại tinh thần, khẽ dựa vào cơ thể người đàn ông bên cạnh, cánh tay mảnh khảnh không chút khách khí nhấc lên, giơ tay cánh phải vỗ vỗ bả vai người đàn ông, vẻ mặt cũng không chút tôn kính trang nghiêm, hai bên khóe miệng vểnh lên cực kỳ xấu xa, giống như người anh em, nói với người đàn ông bên cạnh,:
"Yên tâm đi anh Hứa, anh không nhìn lầm người đâu. Em là người có ân sẽ trả, anh chờ đó, khi được phát tiền lương tháng này, em sẽ mời anh đi thưởng thức một bữa tiệc kiểu Pháp! Khu nghỉ dưỡng phía Nam thành phố mới mở một nhà hàng Pháp, nghe nói món ăn ở đó không tệ, đến lúc đó anh có thể chặt đẹp em một trận. . . . . . Như thế nào? 'Chịu ơn một giọt nước báo đáp cả dòng suối', em cũng đạt được đến một trình độ đó rồi chứ!"
"Cô nhóc xấu xa." Thấy Giản Trang tựa vào vai mình, Hứa Kiến Nghiệp cũng không ghét bỏ, ngược lại có hứng thú trêu đùa cô, giơ tay chỉ chỉ vào giữa trán cô, giả vờ thất vọng trách cứ: "Mới quen biết anh không lâu mà đã không biết lớn nhỏ như vậy rồi? Còn nữa, ai là anh em với em? Không thể tùy tiện lôi kéo làm quen với anh đâu."
"Đây cũng không phải là làm quen với anh, quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy, còn phải khách sáo sao?"
Khóe miệng Giản Trang càng vểnh lên cao hơn, cô không hề sợ hãi Hứa Kiến Nghiệp, nụ cười trên khuôn mặt có chút gian trá, cười rất hả hê.
"Đây chính là ‘học đi đôi với hành’, không phải anh mới vừa dạy em ‘bị người khác lợi dụng hay lợi dụng người khác, đây đều là chuyện tốt’ à? Vậy em cũng tính làm chuyện tốt đó là lợi dụng anh một chút. Anh cũng đừng tức giận, chính anh đã nói, hễ là người có thành tích, đều không so đo cảm xúc, vậy chuyện em lợi dụng anh… Anh cũng không nên để ở lòng. Anh có thể có giá trị cho em lợi dụng, điều này chứng minh anh có năng lực xuất sắc, sức quyến rũ bắn ra bốn phía. Anh xem, em đây chỉ là một nhân viên nho nhỏ, đã 25 tuổi mà vẫn còn làm một trợ lý nhỏ ở công ty, đương nhiên sẽ muốn tìm một người mạnh mẽ làm chỗ dựa vững chắc để học tập tốt, dựa vào hào quang của anh, biết đâu lại có thể có một chỗ đứng nhỏ ở tập đoàn Hồng Thiên. Dù sao anh cũng đã bắt đầu giúp em rồi, dứt khoát làm người tốt đến cùng, để em lợi dụng một chút. Thế nào, có được hay không?"
Nói xong câu cuối cùng, Giản Trang còn gỡ mắt kính trên mặt xuống, cười khẽ nháy mắt mấy cái với Hứa Kiến Nghiệp, mi mắt khép nửa, đuôi mắt cũng buông xuống, lộ ra vẻ mặt ai oán mong đợi nhìn anh ta.
Hứa Kiến Nghiệp đứng bên cạnh Giản Trang có chút giật mình kinh ngạc nhìn tốc độ thay đổi suy nghĩ và trình độ ăn nói của cô. Cô thật đúng là một người đáng giá để bồi dưỡng, quan niệm trên thương trường giống anh, ở nơi riêng tư lại hoạt bát cởi mở khiến trái tim mệt mỏi của anh ta ấm áp, có thể hòa mình với anh ta. Ở cùng một chỗ với cô, anh ta cảm thấy rất thoải mái, rất tự do, thậm chí anh ta còn cảm giác mình cũng trẻ hơn rất nhiều tuổi. Bên cạnh anh ta rõ ràng có người vợ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp rồi, nhưng sự tươi trẻ của Giản Trang khác biệt với sự trẻ trung của Triệu Bội Bội. Sự trẻ trung của Triệu Bội Bội là về phương diện thị giác khi nhìn cảm thấy rất hưởng thụ, còn sự tươi trẻ của Giản Trang lại có thể đánh thẳng vào lòng người, khiến cơ thể và linh hồn người ta đều được thả lỏng.
Mấy ngày này làm việc chung với Giản Trang, dường như anh ta đã thích cảm giác được chung sống với Giản Trang. Cô có quá nhiều ưu điểm: biết vươn lên, nghiêm túc, cố gắng, hoạt bát, nói chuyện lịch sự, thông minh, cơ trí, hơn nữa… cô cũng lương thiện hơn nhiều so với Triệu Bội Bội! Những ưu điểm này của cô giống như là ngọn đèn lấp lánh tỏa sáng trong đêm đen, hấp dẫn anh ta từ từ bước lại gần từ trong bóng tối.
Dù Giản Trang có thật sự muốn lợi dụng anh ta đi chăng nữa, anh ta cũng cam tâm bị lợi dụng. Hứa Kiến Nghiệp lẳng lặng nhìn gương mặt Giản Trang một lúc, sau đó dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Anh cũng không phải là người có tấm lòng độ lượng, người lợi dụng anh đều phải trả giá thật lớn. Nhưng. . . nếu như, người lợi dụng anh là em, vậy thì anh nguyện ý bị lợi dụng."
"Cám ơn anh Hứa, vậy em sẽ mời anh thêm một bữa hải sản. . . . . . Nhưng không thể đến nơi quá đắt tiền, như vậy em sẽ không mời nổi." Giản Trang nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô nói, nhưng vẫn không quên tính toán nho nhỏ cho ví tiền của mình.
*
Cùng lúc đó.
Ở phía bên kia, tại một nơi khá xa công trường đang thi công, ven đường quốc lộ ranh giới tỉnh 104 xuất hiện một chiếc xe Mercedes màu đen không mấy thu hút lao vụt qua.
Trong chiếc xe Mercedes, người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau hạ cửa sổ xe xuống, dựa vào cửa sổ xe nhìn về phía Hứa Kiến Nghiệp và Giản Trang từ lâu rồi.
Mãi cho đến Hứa Kiến Nghiệp và Giản Trang rời khỏi bóng cây, đi vào phía sau công trường đang thi công, cửa sổ xe mới được chậm rãi kéo lên.
Trong xe, người phụ nữ lén lút theo dõi Hứa Kiến Nghiệp không phải là ai khác, chính là vợ yêu của Hứa Kiến Nghiệp - Triệu Bội Bội.
Ngồi ở trong xe, Triệu Bội Bội mặc một chiếc váy sang trọng kiểu Hàn Quốc, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc có gắn Hồng Ngọc gõ lên cửa kính xe phía sau, gương mặt kiều mị xanh mét, xuyên qua cửa kính màu đen nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Trang rời đi, đôi môi mím chặt đột nhiên lộ ra một đường nhỏ, một câu nói độc ác từ trong miệng phát ra: "Chị, bây giờ chị đã thấy người phụ nữ đê tiện đó rồi chứ? Hứa Kiến Nghiệp là do em cướp được từ tay Lý Vận, hiện tại tiện nhân này cũng muốn theo theo kịch bản cũ soạn lại, cướp Hứa Kiến Nghiệp từ tay em. Hừ…! Cô ta tính là cái gì, dùng thủ đoạn bắt chước từ em mà lại muốn đấu với em!"
Cô gái xinh đẹp có mái tóc thẳng ngồi bên cạnh Triệu Bội Bội khẽ chau mày, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của em gái mình, an ủi: "Bội Bội, em đừng lo lắng, chị sẽ giúp em. Không phải kết quả khám thai là bé gái sao? Mặc dù không phải là con trai, nhưng đây không hoàn toàn là chuyện xấu. Chúng ta. . . Hay là thế này. . ." Triệu Mẫn ngừng nói, nghiêng người ghé sát tai Triệu Bội Bội, thần bí thì thầm. . .
*Hoa Trung: Hoa Trung là 1 trong 7 khu vực của Trung Quốc, nó gồm Hà Nam, Hồ Bắc, Hồ Nam. Phía Tây Hoa Trung chủ yếu là địa hình đồi núi.
Chính phủ yêu cầu việc xây dựng hạng mục thi công này phải được hoàn thành một cách thuận lợi trong thời gian ngắn nhất, để có thể sắp xếp cho các hộ kinh doanh vào ở. Phải tranh thủ hoàn thành xây dựng một cách thuận lợi trước khi thế vận hội được tổ chức. Như vậy đợi đến khi thế vận hội khai mạc, du khách từ các quốc gia trên toàn thế giới sẽ đến. Mặc dù địa điểm tổ chức thế vận hội là ở Bắc Kinh, nhưng Hoa Trung là khu vực bắt buộc phải đi qua để đến được Bắc Kinh. Cùng với những người đi du lịch thì dự kiến sẽ có 60 % lượng người đến thế vận hội sẽ ở lại Hoa Trung, đồng thời cũng rất có khả năng là kéo theo đó chỉ số GDP của Hoa Trung sẽ được tăng vọt nhờ một lượng khách đến trung tâm thương mại.
Đây là quy trình mà chính phủ đã tính trước, vì để có thể mau chóng thu lại mười mấy triệu tiền vốn đã đầu tư mà có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt Tòa thị chính cũng phải tính toán lại.
Mà thời gian cho đến lúc thế vận hội được khai mạc chỉ còn hơn 10 tháng, dự tính vào tháng cuối cùng trước khi thế vận hội diễn ra, du khách nước ngoài sẽ đến trước. Thị trưởng đã thông báo, công trình cần phải được hoàn thành trước khi làn sóng du khách tràn về đây, nói cách khác, cả khu phố buôn bán - du lịch khổng lồ phía Tây phải hoàn thành trong 9 tháng!
Lần này, công trình được quy hoạch vô cùng lớn, trước đây tại khu vực phía Nam của thành phố Hoa Trung từng xây dựng công viên nước, khai thác các kênh đào lớn, thi công sân bãi và dẫn nước, thiết kế bố cục cũng phải mất đến 3 năm! Mà lần này quy mô của công trình thị chính so với khu vui chơi trên nước lần đó khó so sánh lớn nhỏ, lại muốn hoàn thành trong một khoảng thời gian chưa đến 1 năm. Công trình khổng lồ như vậy mà kỳ hạn hoàn thành lại gấp gáp, thời gian có hạn, chỉ thi công trong vòng 9 tháng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Mà bây giờ còn hạn chế ở chỗ, khi Tòa thị chính ký hợp đồng với tập đoàn Hồng Thiên cũng không nói rõ yêu cầu về giới hạn thời gian thi công, đến ngày công trình chính thức khởi công họ mới tạm thời thêm vào yêu cầu này.
Công trình thị chính khó thực hiện được cũng chính là vì nguyên nhân này, nhưng thông báo của Chính Phủ là thánh chỉ của Hoàng đế, bạn chỉ có thể tuân theo, không được phép phản kháng, nếu không sẽ không có đường sống. Còn nếu muốn thương lượng với Chính Phủ cũng được, lấy tiền ra mà nói chuyện! Tiền bạc lớn hơn tất cả, "có tiền mua tiên cũng được", bạn đưa hối lộ, người của chính phủ sẽ không ép buộc.
Nhưng Nguyễn Thiếu Dật cũng không phải là một người cam nguyện chịu thua thiệt, bắt anh ta nhả số tiền vừa mới cướp được vào tay ra, chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào xảy ra!
Thật ra nói đạo lý không được thì vẫn có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để giải quyết.
Nguyễn Thiếu Dật lấy danh nghĩa cá nhân gọi điện thoại đến phòng làm việc của thị trưởng. Sau cuộc điện thoại đó, thị trưởng lập tức gửi thông báo xuống, sửa yêu cầu trong bản hợp đồng là: "Cần phải hoàn thành" đổi thành "Mau chóng hoàn thành". Dù chỉ là sửa lại hai chữ, nhưng ý tứ trong hai câu này lại khác nhau rất nhiều, đồng thời nó cũng có thể khiến cho cục trưởng Cục quản lý Đất đai đích thân đến giải thích.
Ban đầu Cục trưởng Cục quản lý Đất đai chỉ muốn gõ một cây gậy trúc vào Nguyễn Thiếu Dật, nhưng làm sao ông ta có thể nghĩ đến thế lực sau lưng Nguyễn Thiếu Dật hùng mạnh như vậy. Không cần nói đến cha Nguyễn Thiếu Dật là thủ trưởng, Thị trưởng Giản Ninh cũng là chú nhỏ của Nguyễn Thiếu Dật đấy.
Cục trưởng tự mình nói xin lỗi, đồng thời, để không làm mất lòng hai bên, ông ta dùng một chiêu mà các lãnh đạo thường dùng - trốn tránh trách nhiệm, ông ta giải thích là: người của Cục quản lý Đất đai có chút sơ sót, lúc thư ký đánh bổ sung thêm vào thông báo thì "Đánh nhầm" hai chữ.
Chậc chậc… Hay cho cái lý do "Đánh nhầm", bản lĩnh khác trong giới quan chức thì không có, nhưng bản lĩnh trốn tránh trách nhiệm thì trong trên đời không ai sánh bằng!
Giản Trang cũng hiểu rõ chuyện này, lại một lần nữa cô thấy được sự dối trá đen tối trong giới quan chức.
Từ khi cô bước vào xã hội lần nữa, đặc biệt là sau khi làm ở công ty Nguyễn Thiếu Dật, kiến thức và kinh nghiệm sống tăng lên không ít, so với mấy năm trước cô suốt ngày chỉ ở nhà làm bà nội trợ thì bây giờ cô càng trở nên thành thục hơn. Gặp chuyện lớn chuyện nhỏ mãi rồi cũng quen, cô cũng đã luyện thành núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt, mặt vẫn không đổi sắc, ngàn người chỉ trỏ cũng có bản lĩnh dùng miệng lưỡi bén nhọn phản bác lại.
Quả nhiên phụ nữ vẫn nên bước vào xã hội mới có thể thật sự trở nên tự tin thành thục. Xã hội vĩnh viễn người thầy tốt nhất của là mỗi người.
Cách đó không xa, bụi đất tung bay.
Máy xúc cỡ lớn chạy tới nơi công trường đang thi công, từng xẻng từng xẻng đào những hố thật sâu trên mảnh đất gồ ghề hoang vu, trong phạm vi 10 mẫu đất* công trường, có ít nhất 30 máy xúc đang ra sức thi công. Máy xúc đứng trên mặt đất bằng phẳng xúc những xẻng đất đổ lên xe tải, sau đó xe tải nhanh chóng chở đi.
*mẫu: đơn vị đo diện tích đất đai, một mẫu gồm 3.600 m² (đối với Bắc Bộ), 4.970 m² (đối với Trung Bộ)
Bởi vì gần đây trời không mưa, một khi đất đai được khai thác, cộng thêm những cơn gió nhẹ ngày hè thổi tới, lập tức cuốn bụi bặm ngập trời, mười dặm* xung quanh công trường cũng bị một lớp bụi màu vàng dày đặc bao phủ, nhìn qua nhất định sẽ tưởng đây là bản sao của bão cát sa mạc.
*dặm (Mile): đơn vị đo chiều dài của Anh, thường được dùng để đo khoảng cách. Trong các ngữ cảnh tiếng Anh hiện nay mile có thể là: 1 dặm pháp định = 5.280 feet (khoảng 1.609 m = 63360 inch) hoặc 1 dặm hải lý (nautical mile) = 1.852 m (khoảng 6.076 feet).
Giản Trang cầm tài liệu thi công trong tay, đứng ở dưới một bóng cây cách đó không xa, đeo kính mát nhìn công trường đang thi công. Cô đã thay bộ quần áo công sở ở công ty, đổi thành một cái quần chín tấc màu đen và một cái áo dài tay màu xám tro, trên đầu đội một cái mũ che nắng, trên người đeo một chiếc túi xách chéo vai, bên trong túi xách để giấy, bút và nước khoáng.
"Anh biết để một cô gái như em đến nơi này sẽ rất khổ cực. Nhưng anh cảm thấy, đến công trình tự mình chạy đi chạy lại và gặp những người cung ứng hàng với anh, sẽ giúp em có cơ hội biết thêm càng nhiều người, rất có lợi cho em và sự phát triển sau này của tập đoàn Hồng Thiên. Em nắm trong tay càng nhiều mối quan hệ, thì sẽ có càng nhiều nguồn lực, càng có nhiều nguồn lực, thì chỗ em có thể lợi dụng được càng nhiều. Công ty có xem trọng em hay không, là do em có đáng giá để lợi dụng hay không. Em càng có nhiều chỗ có thể lợi dụng thì càng có thể giúp công ty kiếm lãi, công ty sẽ càng đẩy em lên vị trí cao hơn. Mà em cũng không nên cảm thấy bị người lợi dụng là chuyện uất ức, từ trước đến nay, có người muốn lợi dụng em, điều này nói lên rằng em là người có chỗ đáng để lợi dụng. Em phải biết, từ xưa tới nay, người có giá trị bị người khác lợi dụng, cố gắng có thể thành người tài giỏi; người có thể chịu bị người khác lợi dụng, cố gắng có thể thành người tài giỏi; người không thể bị người khác lợi dụng, cố gắng cũng khó thành công; người từ chối bị người khác lợi dụng, cố gắng cũng khó thành công! Hễ là người có chút thành tích, không nên so đo cảm xúc, bị người lợi dụng, và lợi dụng người khác, đây đều là chuyện tốt.”
Người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng bên cạnh Giản Trang chợt mở miệng, dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói với Giản Trang về cách đối nhân xử thế.
Mặc dù người đàn ông này mặc đồ Tây, đi giày da, nhưng không có khí thế quyết đoán khôn khéo mạnh mẽ như khi ở trong công ty, mà ngược lại, những lúc anh ta ở bên ngoài với Giản Trang, biểu hiện hết sức tùy ý. Có lẽ là do thời tiết quá nóng, anh ta không thèm để ý hình tượng, lấy tay nới rộng caravat trên cổ áo, kéo chiếc caravat vốn đang rất chỉnh tề thành xộc xệch, nút áo trên cổ cũng cởi ra một nút, lộ ra phần cổ có nước da màu lúa mạch.
"Quả nhiên là đi theo anh Hứa có thể học được rất nhiều điều, cảm ơn anh đã chỉ dạy, em xin tiếp thu. Đồng thời, em cũng cám ơn anh Hứa đã cho em một cơ hội tốt như vậy."
Vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Giản Trang đang chuyên chú tra xét công trường đang thi công lập tức lấy lại tinh thần, khẽ dựa vào cơ thể người đàn ông bên cạnh, cánh tay mảnh khảnh không chút khách khí nhấc lên, giơ tay cánh phải vỗ vỗ bả vai người đàn ông, vẻ mặt cũng không chút tôn kính trang nghiêm, hai bên khóe miệng vểnh lên cực kỳ xấu xa, giống như người anh em, nói với người đàn ông bên cạnh,:
"Yên tâm đi anh Hứa, anh không nhìn lầm người đâu. Em là người có ân sẽ trả, anh chờ đó, khi được phát tiền lương tháng này, em sẽ mời anh đi thưởng thức một bữa tiệc kiểu Pháp! Khu nghỉ dưỡng phía Nam thành phố mới mở một nhà hàng Pháp, nghe nói món ăn ở đó không tệ, đến lúc đó anh có thể chặt đẹp em một trận. . . . . . Như thế nào? 'Chịu ơn một giọt nước báo đáp cả dòng suối', em cũng đạt được đến một trình độ đó rồi chứ!"
"Cô nhóc xấu xa." Thấy Giản Trang tựa vào vai mình, Hứa Kiến Nghiệp cũng không ghét bỏ, ngược lại có hứng thú trêu đùa cô, giơ tay chỉ chỉ vào giữa trán cô, giả vờ thất vọng trách cứ: "Mới quen biết anh không lâu mà đã không biết lớn nhỏ như vậy rồi? Còn nữa, ai là anh em với em? Không thể tùy tiện lôi kéo làm quen với anh đâu."
"Đây cũng không phải là làm quen với anh, quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy, còn phải khách sáo sao?"
Khóe miệng Giản Trang càng vểnh lên cao hơn, cô không hề sợ hãi Hứa Kiến Nghiệp, nụ cười trên khuôn mặt có chút gian trá, cười rất hả hê.
"Đây chính là ‘học đi đôi với hành’, không phải anh mới vừa dạy em ‘bị người khác lợi dụng hay lợi dụng người khác, đây đều là chuyện tốt’ à? Vậy em cũng tính làm chuyện tốt đó là lợi dụng anh một chút. Anh cũng đừng tức giận, chính anh đã nói, hễ là người có thành tích, đều không so đo cảm xúc, vậy chuyện em lợi dụng anh… Anh cũng không nên để ở lòng. Anh có thể có giá trị cho em lợi dụng, điều này chứng minh anh có năng lực xuất sắc, sức quyến rũ bắn ra bốn phía. Anh xem, em đây chỉ là một nhân viên nho nhỏ, đã 25 tuổi mà vẫn còn làm một trợ lý nhỏ ở công ty, đương nhiên sẽ muốn tìm một người mạnh mẽ làm chỗ dựa vững chắc để học tập tốt, dựa vào hào quang của anh, biết đâu lại có thể có một chỗ đứng nhỏ ở tập đoàn Hồng Thiên. Dù sao anh cũng đã bắt đầu giúp em rồi, dứt khoát làm người tốt đến cùng, để em lợi dụng một chút. Thế nào, có được hay không?"
Nói xong câu cuối cùng, Giản Trang còn gỡ mắt kính trên mặt xuống, cười khẽ nháy mắt mấy cái với Hứa Kiến Nghiệp, mi mắt khép nửa, đuôi mắt cũng buông xuống, lộ ra vẻ mặt ai oán mong đợi nhìn anh ta.
Hứa Kiến Nghiệp đứng bên cạnh Giản Trang có chút giật mình kinh ngạc nhìn tốc độ thay đổi suy nghĩ và trình độ ăn nói của cô. Cô thật đúng là một người đáng giá để bồi dưỡng, quan niệm trên thương trường giống anh, ở nơi riêng tư lại hoạt bát cởi mở khiến trái tim mệt mỏi của anh ta ấm áp, có thể hòa mình với anh ta. Ở cùng một chỗ với cô, anh ta cảm thấy rất thoải mái, rất tự do, thậm chí anh ta còn cảm giác mình cũng trẻ hơn rất nhiều tuổi. Bên cạnh anh ta rõ ràng có người vợ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp rồi, nhưng sự tươi trẻ của Giản Trang khác biệt với sự trẻ trung của Triệu Bội Bội. Sự trẻ trung của Triệu Bội Bội là về phương diện thị giác khi nhìn cảm thấy rất hưởng thụ, còn sự tươi trẻ của Giản Trang lại có thể đánh thẳng vào lòng người, khiến cơ thể và linh hồn người ta đều được thả lỏng.
Mấy ngày này làm việc chung với Giản Trang, dường như anh ta đã thích cảm giác được chung sống với Giản Trang. Cô có quá nhiều ưu điểm: biết vươn lên, nghiêm túc, cố gắng, hoạt bát, nói chuyện lịch sự, thông minh, cơ trí, hơn nữa… cô cũng lương thiện hơn nhiều so với Triệu Bội Bội! Những ưu điểm này của cô giống như là ngọn đèn lấp lánh tỏa sáng trong đêm đen, hấp dẫn anh ta từ từ bước lại gần từ trong bóng tối.
Dù Giản Trang có thật sự muốn lợi dụng anh ta đi chăng nữa, anh ta cũng cam tâm bị lợi dụng. Hứa Kiến Nghiệp lẳng lặng nhìn gương mặt Giản Trang một lúc, sau đó dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Anh cũng không phải là người có tấm lòng độ lượng, người lợi dụng anh đều phải trả giá thật lớn. Nhưng. . . nếu như, người lợi dụng anh là em, vậy thì anh nguyện ý bị lợi dụng."
"Cám ơn anh Hứa, vậy em sẽ mời anh thêm một bữa hải sản. . . . . . Nhưng không thể đến nơi quá đắt tiền, như vậy em sẽ không mời nổi." Giản Trang nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô nói, nhưng vẫn không quên tính toán nho nhỏ cho ví tiền của mình.
*
Cùng lúc đó.
Ở phía bên kia, tại một nơi khá xa công trường đang thi công, ven đường quốc lộ ranh giới tỉnh 104 xuất hiện một chiếc xe Mercedes màu đen không mấy thu hút lao vụt qua.
Trong chiếc xe Mercedes, người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau hạ cửa sổ xe xuống, dựa vào cửa sổ xe nhìn về phía Hứa Kiến Nghiệp và Giản Trang từ lâu rồi.
Mãi cho đến Hứa Kiến Nghiệp và Giản Trang rời khỏi bóng cây, đi vào phía sau công trường đang thi công, cửa sổ xe mới được chậm rãi kéo lên.
Trong xe, người phụ nữ lén lút theo dõi Hứa Kiến Nghiệp không phải là ai khác, chính là vợ yêu của Hứa Kiến Nghiệp - Triệu Bội Bội.
Ngồi ở trong xe, Triệu Bội Bội mặc một chiếc váy sang trọng kiểu Hàn Quốc, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc có gắn Hồng Ngọc gõ lên cửa kính xe phía sau, gương mặt kiều mị xanh mét, xuyên qua cửa kính màu đen nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Trang rời đi, đôi môi mím chặt đột nhiên lộ ra một đường nhỏ, một câu nói độc ác từ trong miệng phát ra: "Chị, bây giờ chị đã thấy người phụ nữ đê tiện đó rồi chứ? Hứa Kiến Nghiệp là do em cướp được từ tay Lý Vận, hiện tại tiện nhân này cũng muốn theo theo kịch bản cũ soạn lại, cướp Hứa Kiến Nghiệp từ tay em. Hừ…! Cô ta tính là cái gì, dùng thủ đoạn bắt chước từ em mà lại muốn đấu với em!"
Cô gái xinh đẹp có mái tóc thẳng ngồi bên cạnh Triệu Bội Bội khẽ chau mày, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của em gái mình, an ủi: "Bội Bội, em đừng lo lắng, chị sẽ giúp em. Không phải kết quả khám thai là bé gái sao? Mặc dù không phải là con trai, nhưng đây không hoàn toàn là chuyện xấu. Chúng ta. . . Hay là thế này. . ." Triệu Mẫn ngừng nói, nghiêng người ghé sát tai Triệu Bội Bội, thần bí thì thầm. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.