Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 81

Tam Thiên Trường Ca

19/12/2016

Giản Trang đang trong cơn tức giận bị “sắc tình” của Nguyễn Hàn Thành làm cho không thể chịu đựng được nữa, dưới tình thế cấp bách tùy ý buông thả (*) buột miệng nói ra những lời này.

Nguyên gốc: Mã do cương (马由缰): tùy ý thả lỏng dây cương, để ngựa tự do đi tới. Đồng nghĩa với tự do tự tại, buông thả.

Thế nhưng những lời này vừa mới ra khỏi miệng, Giản Trang lại hối hận, vội vàng bịt chặt miệng, kéo cái bát thủy tinh kia đến trước ngực mình, bát thủy tinh di chuyển về phía đầu cô, vô cùng khó khăn che đậy khuôn mặt đã nóng bỏng lên của cô.

Mà Nguyễn Hàn Thành đang đứng trước mặt cô lại không hề có chút phản ứng nào, hoàn toàn yên lặng như đã chết.

Thoáng một cái, vài phút đã trôi qua.

Hai tay Giản Trang nâng bát thủy tinh vừa mệt vừa mỏi, ngay lúc cô ngờ vực dáng vẻ của anh, muốn chuyển bát thủy tinh đi khẽ liếc anh một cái, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh tươi sáng vui vẻ, toàn bộ căn phòng đều vang vọng tiếng cười ha hả hùng hồn mạnh mẽ của Nguyễn Hàn Thành…!

Giản Trang giật mình ngay tại chỗ, cô và Nguyễn Hàn Thành ở chung lâu như vậy, còn chưa từng thấy anh cười thành như vậy. Nghe tiếng cười to sảng khoái liên miên không dứt kia, trong tiếng cười còn tràn đầy vui vẻ cùng với lực xuyên thấu kinh người, quả thực giống như đang thiếu nợ đặt mông lên khoản nợ thì đột nhiên phát hiện mình trúng số độc đắc… Tiếng cười có sức cuốn hút tràn đầy này của Nguyễn Hàn Thành, gần như có thể dùng thành ngữ “Hoan thiên hỉ địa” (Vui mừng hớn hở) để hình dung.

… Có cái gì buồn cười sao? Mặt Giản Trang không chút biểu cảm nhìn Nguyễn Hàn Thành ôm bụng cười ha hả không thôi, khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt suy sụp xuống, đen như đít nồi.

Nhìn bộ dạng cười ha hả của Nguyễn Hàn Thành, Giản Trang thoáng dời bát thủy tinh chắn trước mặt đi một chút, lộ ra nửa bên mặt cùng một ánh mắt khép hờ hung tợn trừng anh: “Anh… Anh cười cái gì?”

“Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha… Cô thật buồn cười…”

Đáp lại Giản Trang, chỉ có tiếng cười vô cùng vô tận kia.

“Anh cũng đừng cười đến chết nhé…” Nhìn Nguyễn Hàn Thành cười khóe mắt đã rịn ra ít nước mắt, mặt Giản Trang đã đỏ đến tận cổ, kìm nén lửa giận, lớn tiếng nói với anh.



“Ha ha ha… Tôi mới không nỡ chết đấy… Tôi còn phải tiếp tục sống để xem cô buồn cười như thế nào… Cô thật sự quá buồn cười rồi…” Nguyễn Hàn Thành cười đến nỗi thở không ra hơi, một tay ôm bụng, một tay vỗ ngực mình, cho bản thân dễ thở, kéo dài một hồi lâu mới đè tiếng cười có thể nói là hung hăng ngang ngược kia xuống, gắng gượng nối liền hơi thở, để có thể nói chuyện trôi chảy, “Tôi vô cùng muốn biết trong đầu cô đang nghĩ gì, vừa rồi cô nói cái gì ý nhỉ… Cái gì mà ‘Tôi muốn làm thì cũng là làm người trong lòng anh, tôi không có hứng thú làm người thay thế phát tiết dục vọng’, sao cô nói ra lời đó? Tôi có làm cái gì à? Trình độ hiểu lầm người khác của cô thật sự là đủ lớn đủ xa nha, chắc cô không cho rằng… Tôi muốn gì đó với cô chứ?”

“…” Hai má của Giản Trang lại đỏ lên một tông, chỗ đỏ ửng của hai gò má đã lan rộng ra hết trên khuôn mặt, gương mặt đỏ thắm, rất giống mông khỉ trong truyền thuyết.

“Chậc chậc…” Tiếng cười của Nguyễn Hàn Thành đã hoàn toàn dừng lại, nhưng trên gương mặt tuấn tú này vẫn còn dư lại ý cười lay động nơi khóe miệng, độ cong gợi lên một nét trêu chọc thoáng qua, “Nói như thế nào cô cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giản, làm sao mà những lời nói vừa rồi, lại giống như một nữ lưu manh thế? Lời khó nghe như thế, cô đã học từ đâu vậy? Trong gia giáo của nhà họ Giản chắc sẽ không dạy cô những lời này chứ? Còn nữa… Hôm nay lần đầu tiên tôi biết lý do cô quan tâm tôi như vậy đó, đã bao lâu tôi không đụng chạm vào phụ nữ cô lại có thể nắm cả được… Nói thật, đã bao lâu tôi không đụng chạm phụ nữ, bản thân tôi cũng không rõ ràng lắm, ôi chao, thật tò mò làm sao mà cô biết được.”

“À đúng rồi, còn có… Cho dù tôi lại đói khát, cũng sẽ không công khai xuống tay với cô… Loại cọp cái tính cách kiên cường như cô, nếu mà xuống tay với cô, tôi còn thật sợ cô cùng tôi làm đến đầu rơi máu chảy, vì loại chuyện này mà làm ra tai nạn chết người, vậy thì không đáng rồi.” Mặc dù Nguyễn Hàn Thành không tiếp tục cười ra tiếng, nhưng mà độ cong ở khóe môi càng nói càng lớn, một đôi mắt đen như mực, tối tăm như biển liếc xéo Giản Trang đang ngượng ngùng đến cực điểm trước mặt anh, khóe miệng lướt lên càng vui vẻ hơn, càng nói móc cô thậm tệ hơn, “Tôi thấy cô thực sự đi làm ở công ty của Nguyễn Thiếu Dật lâu quá rồi, mưa dầm thấm đất, đã bị tính nết hoa hoa công tử kia của nó làm cho ngầm biến đổi rồi, ngay cả cô cũng đã học theo thói xấu, một cô gái nhỏ gia đình tốt, cả ngày ý nghĩ trong đầu lại là chuyện này…”

“Tất cả điều này đều có thể trách tôi sao?” Gương mặt ngượng ngùng của Giản Trang lập tức từ đỏ biến thành xanh, lúc dáng vẻ ngượng ngùng này biến đổi, trở mặt lại là một thái độ đứng đắn nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại, khóe mắt lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu mơ hồ mang theo tức giận lớn tiếng nói: “Anh cũng không nhìn xem vừa rồi anh đã làm cái gì. Chẳng biết tại sao để cho tôi làm mặt nạ dưỡng da, đợi tôi đứng lên chẳng hiểu ra sao anh lại để cho tôi bỏ xuống, lại còn nói mờ ám những gì ‘Tôi sớm đã muốn làm như vậy, đợi lát nữa là mát mẻ’ này. Nếu như tôi nghe đúng không hiểu sai, đầu óc tôi không bình thường rồi! Vừa rồi anh nói những mù mờ này, trừ khi là trẻ em tóc vàng mới nghe không hiểu.”

“Cô cũng hiểu lệch ý tứ của người khác quá rồi. Tôi nói ‘Tôi sớm đã muốn làm như vậy’ là nói tôi sớm đã muốn để cho cô làm mặt nạ dưỡng da rồi. Tôi chỉ khó hiểu, cô một người con gái đi công trường phơi nắng thành như vậy, bản thân cô mỗi ngày lúc soi gương… Không nhìn ra cô đã trở nên xấu xí rồi sao? Tôi có lòng tốt làm mặt nạ cho cô là muốn cho cô chăm sóc làn da đáng thương của cô một chút, thế mà sao… Không cần tôi nói, chính cô cũng biết, bình thường số lần dưỡng da của cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, tôi gần như chưa từng trông thấy cô bôi đồ trang điểm gì đó, mặc dù nhan sắc đơn thuần cũng thuộc dạng xinh đẹp, nhưng ít nhất cô cũng phải bảo vệ làn da một chút đi.” Lúc này Nguyễn Hàn Thành tỏ vẻ người bị hại, bên khóe môi chứa độ cong đã thu lại, đường nét cương nghị của khuôn mặt tuấn tú không còn ý cười, đôi mắt đen mở to kia nhìn thẳng Giản Trang, khuôn mặt màu lúa mạch giống như che đậy một tầng giận hờn tựa như nghiêm cẩn (nghiêm trang và cẩn thận), anh tuấn nhíu đôi chân mày, nhếch khóe miệng bắt đầu quở trách cô: “Tôi tốt bụng để cho cô đặt bát xuống, ý của tôi là tôi tới giúp cô đắp mặt nạ, cô nằm hưởng thụ là được rồi, mà còn bát tinh dầu mặt nạ này trước đó đặt trong tủ lạnh lạnh quá, đắp lên sẽ rất lạnh, cho nên tôi mới có thể nói ‘Cô đợi lát nữa là mát mẻ’, cô đảo ngược nha, cô đã nghĩ về tôi đến đâu? Chính cô tự ngẫm lại lời nói vừa rồi của cô chút đi…Tôi cũng không muốn lặp lại lần nữa đâu! Hiếm khi tôi có lòng tốt bụng, cô đã nhìn ngược tôi thành phẩm chất ma quỷ rồi!”

Giản Trang bất mãn phản bác, nhưng lời nói chỉ phun ra một nửa, lúc nói đến phần sau liền không có tiếng: “Nhưng anh… Những lời kia của anh…” Thật khiến người ta hiểu lầm nhá…

Cô có thể không hiểu lầm ý tứ của Nguyễn Hàn Thành sao? Lúc ở nhà cũ của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Hàn Thành nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nửa uy hiếp thân mật khăng khít chen chúc cùng cô trên giường cả buổi tối, sau khi cô mơ mơ màng màng ngủ được một thời gian ngắn, trong lúc lờ mờ buồn ngủ cũng cảm giác được đã từng có một đôi tay cường tráng khung xương cứng rắn da dẻ dẻo dai đặt qua eo của cô, ôm eo cô vô cùng thân mật một lúc lâu, chờ cô ở trên giường từ từ lấy lại tinh thần, đôi mắt lim dim buồn ngủ muốn xoay người kiểm tra, đôi cánh tay vòng bên hông kia lập tức yên lặng không một tiếng động rút về, rời xa thân thể của cô.

Lúc ấy cô biết người ôm mình là Nguyễn Hàn Thành, chẳng qua là lúc đó tình huống xấu hổ, cô không vạch trần, hoàn toàn giả bộ tỏ vẻ không biết.

Nhưng trên thực tế cô đã rõ ràng, cứ lấy kiểu tính cách không yêu tức là hận này của Nguyễn Hàn Thành, không phải có cảm tình với người ta mới có thể gần gũi. Trước kia lúc trong lòng anh chỉ có Tô Vi, ở dưới một mái hiên với cô quả thật là tương kính như tân (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau), còn nhớ rõ thời điểm lần đầu gặp mặt ký khế ước hôn nhân, thái độ của anh có thể nói là thù địch với cô, thái độ không hề che giấu mà gia tăng sự khinh thường và miệt thị đó, là anh khắc họa chân thật sự chán ghét đối với người ta. Về sau dần dần ở chung và hiểu nhau hơn, cũng trải qua chút chuyện, thái độ của anh với cô mới dần chuyển biến tốt đẹp.

Hiện tại anh lại chủ động giúp cô đắp mặt, đây là hành động phải vô cùng tin tưởng và yêu thích mới có thể làm ra.

Suy cho cùng anh và Tô Vi không phải người của một thế giới, không có khả năng liên lạc thời gian dài, hơn nữa Tô Vi hiểu lầm anh khá sâu, lại có một bạn trai trong lời đồn, mà anh thân mang trọng trách, thêm vào đó phải thường xuyên đi quân khu đảm nhiệm chức vụ, càng không gặp được Tô Vi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bất kỳ tình cảm gì đều không chịu được thời gian tàn phá, tình cảm sâu nặng cũng sẽ dần phai nhạt.

Phần tình cảm này của Nguyễn Hàn Thành và Tô Vi sẽ có chỗ phai nhạt, đây cũng là chuyện cô sớm đã đoán trước.



Chỉ có điều…

Chỉ có điều, cẩn thận mấy cũng có sai sót. Cô chỉ lo canh chừng Triệu Bội Bội, chỉ lo bỏ thời gian trên người Hứa Kiến Nghiệp, từ đầu đến cuối không chú ý một mặt này. Cũng không nhìn đến quan hệ trở nên ấm áp và thân mật của bản thân với Nguyễn Hàn Thành. Mãi cho đến ngày đó chen chúc trên giường tại nhà cũ của nhà họ Nguyễn bị anh lén lút ôm, cô mới chậm chạp nhận thấy có thể Nguyễn Hàn Thành đã động tình với mình.

Nhưng trái tim của cô không ở nơi này, tình yêu đều không phải thứ bây giờ cô cần tìm.

Cô mới cố ý làm như không thấy.

Kể từ sau khi trở về nhà cũ, anh giống như một thiếu niên trẻ tuổi ngây ngô làm rất nhiều việc ấu trĩ buồn cười, việc làm cho con gái vui lòng, thậm chí ngay lúc anh làm những việc này, chính anh cũng không biết đây là để làm vui lòng người.

Buổi tối mỗi ngày anh đều làm cơm nấu thức ăn ngon, quy củ đặt trên bàn cơm không động đũa chờ cô tan làm, chính là vì để ăn cơm cùng cô. Chuyện này cô biết.

Mỗi lần anh khổ sở chờ, từ trời sáng đợi đến trời tối, đợi đến đêm khuya đồ ăn đều đã lạnh, anh giận dỗi đổ hết đồ ăn đã làm xong đi, chuyện này cô cũng biết.

Anh biết công trường bão cát rất lớn, đổi toàn bộ sữa rửa mặt nhẹ nhàng sảng khoái thành sữa rửa mặt sạch sẽ làm mềm dưỡng da đặt trên cái giá bên cạnh bồn trong phòng tắm, khăn mặt cũng đổi thành khăn mặt cotton nguyên chất, giảm bớt tổn thương lớn nhất cho làn da của cô. Chuyện này cô cũng biết.

Anh thật sự đợi cô về nhà không được, lại lo lắng cô ở công trường ăn cơm không đến nơi đến chốn, bản thân làm cơm trưa ngon lành đi ô tô đến công trường đưa cơm cho cô, chuyện này cô càng biết. Về sau, cô thật sự nhìn không được, cố ý né tránh anh, để cho trợ lý nói dối rằng cô bận quá, không rảnh rỗi, tránh gặp mặt Nguyễn Hàn Thành, Nguyễn Hàn Thành đành tức giận bỏ đi…

Nhưng mà, cô và Nguyễn Hàn Thành sống cùng một chỗ hơn mấy tháng, làm sao có thể không biết tính cách của Nguyễn Hàn Thành chứ?

Tính cách của anh kiêu ngạo mạnh mẽ, khi đó ở cùng một chỗ với Tô Vi, cũng không cần phải bỏ dáng vẻ thiếu gia xuống lo lắng tốn sức đi lấy lòng Tô Vi.

Anh làm những chuyện này, đều là việc thời còn học sinh, những cậu nhóc theo đuổi nữ sinh kia mới có thể làm. Anh giống như chưa từng theo đuổi nữ sinh, thủ đoạn theo đuổi phụ nữ không bằng một phần vạn Nguyễn Thiếu Dật, thậm chí có phần vụng về và không quen…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook