Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
Chương 70: Say mê em.
Tam Thiên Trường Ca
11/11/2016
Canh tráng dương?
Giản Trang ngẩn ra, một giây sau thân hình vừa động đã đi tới trước mặt Nguyễn Thiếu Dật, đôi mắt nhìn về phía cái chén chứa chất lỏng màu nâu nhạt trong tay Nguyễn Thiếu Dật: “Anh nói đây là canh tráng dương?” Trước kia cô chỉ có nghe qua có loại canh này, còn chưa từng thấy, canh thập toàn đại bổ trong truyền thuyết là như vậy sao?
“Cô không tin vị giác của tôi sao?” Nguyễn Thiếu Dật nhìn thấu nghi ngờ của cô, đưa chén canh đến trước mặt cô, kiên định nói: “Lúc tôi vừa múc canh không chú ý nhìn, nhưng mùi vị này tôi vừa nếm thử, chắc chắn là canh lộc tiên.”
Giản Trang thu hồi tầm mắt nhìn trong chén, vừa đi đến chỗ nồi trên bếp, vừa như nói với mình vừa như nói với Nguyễn Thiếu Dật: “Không thể nào, quản gia nói là nấu canh cho tôi và Hàn Thành.” Nói xong chữ cuối cùng, tay của cô đã mở nắp, cặp mắt nhìn thẳng vào trong nồi – màu sắc trong nồi và màu sắc trong chén Nguyễn Thiếu Dật giống nhau như đúc, cái khác là, phía trên có một tầng cẩu kỷ, táo ta, hoàng hoa, vài miếng nhân sâm, phía dưới hầm cái khác, vật kia giống như rễ cây, trong chất lỏng màu nâu nhạt chìm chìm nổi nổi.
Giản Trang cầm muỗng canh nhẹ nhàng khuấy lên, rễ cây ia lập tức theo dòng nước mà nổi lên mặt nước – quả nhiên là một cái lộc tiên! Rộng hai ngón tay, dài hơn ba tấc đang quay cuồng trong nước canh nóng hổi…!
“Cạch –“
Giản Trang giống như điện giật quăng cái muỗng trong tay ra, lấy tốc độ không thể tưởng tượng đậy nắp vung rồi hung hăng bước trở lại.
“Lần này cô tin lời tôi rồi phải không?” Đôi mắt đào hoa của Nguyễn Thiếu Dật nháy mắt sáng lên, giống như có thứ ánh sáng quét qua khóe mắt anh. Anh hài hước nhìn dáng vẻ Giản Trang có chút kinh hoảng, đặt cái chén trên tay xuống, năm ngón tay mượt mà trắng nõn khẽ đẩy, thả cái chén vào bồn rửa, toàn bộ động tác cực kỳ ưu nhã, lại có vẻ lười biếng mê người. Anh còn dựa lưng vào bồn rửa, đôi môi hé ra không nhanh không chậm nhạo báng: “Dáng vẻ của lộc tiên…đẹp mắt chứ?”
Đẹp cái lông!
Gương mặt Giản Trang âm trầm, liếc xéo về phía Nguyễn Thiếu Dật, không chịu yếu thế đáp lễ: “Sao anh vừa hớp một ngụm đã biết đó là canh tráng dương? Nói thật đi, không phải là trước kia anh thường uống chứ? Nhớ trước kia anh phong lưu khoái hoạt, hẳn là rất cần canh này tẩm bổ nhỉ?”
“Cái này –“ Nguyễn Thiếu Dật há miệng trả lời, lại chỉ nói ra được hai từ liền bị nghẹn lời.
“Nguyễn tổng, không phải là tôi nói anh, mặc dù bây giờ anh tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng mà muốn lấy vợ sinh con, phải biết giữ mình. Nếu không vẫn vui chơi thỏa thích như vậy, sớm muộn gì thận cũng sẽ không chịu nổi.” Giản Trang nghiêm trang tiêu sái đi đến trước mặt Nguyễn Thiếu Dật, nặng nề vỗ vỗ vai anh, trong đôi mắt màu trà trong suốt toàn là ý cười, nhưng lại duy trì giọng nói ý vị sâu xa, giống như người lớn dặn dò anh: “Vị minh tinh kia đúng là một mỹ nhân, nhưng ngàn vạn lần đừng chơi quá đà. Nếu như anh cần, nồi canh tráng dương này anh hãy mang đi đi, không cần khách khí với tôi!”
“Ai cần loại canh này, thân thể tôi rất tốt. Cô nhất định phải tin, tối nay cô có thể lên giường của tôi thử một chút.” Nguyễn Thiếu Dật xì mũi coi thường nồi canh tráng dương này, bất mãn hất tóc, cười giễu cợt: “Cô thật sự cho rằng trước kia tôi đều dựa vào cái này để vui vẻ với người đẹp sao? Cô quá xem nhẹ thân thể tôi rồi. Thứ này đưa cho tôi, tôi cũng không uống, nhưng tôi biết vì lúc trước lúc liên hoan với những lão giám đốc trên năm mươi của những công ty kia bọn họ thường gọi những thứ này, tôi ngại mặt mũi không từ chối được, cũng cùng uống vài ngụm, dĩ nhiên nhớ cái mùi này rồi.” Anh không thích mùi thuốc, những món ăn mùi vị tanh nồng, đối với canh tráng dương có để thêm rất nhiều vị thuốc bắc bồi bổ thân thể, anh ghét uống nhất.
Trước kai coi như cùng hai phụ nữ chơi 3P trên giường, anh cũng chưa từng dùng tới canh bổ gì. Kỹ thuật trên giường của anh luôn rất tốt, căn bản không cần loại đồ vật cấp thấp này.
Lúc trước khi ăn cơm cùng với những mấy lão giám đốc lớn tuổi, bị lôi kéo uống nửa chén. Canh kia toàn là vị thuốc bắc, uống một lần anh liền nhớ mãi không quên canh này có bao nhiêu khó uống.
Lúc nãy vừa uống xong một hớp canh lộc tiên, liền nếm ra mùi vị đó.
Về phần sau khi Giản Trang nói ra những lời đó, anh cũng không biết tại sao lại không thích nghe.
Không phải trước kia cùng phụ nữ lên giường, thích xem hình người đẹp thôi sao? Chỉ bằng những thứ này, mà cả đời coi anh là quỷ háo sắc sao?
Anh muốn lui tới với minh tinh kia, chỉ là vì muốn dời đi sự chú ý của mình. Anh cảm giác mình sắp điên rồi, từ khi quen biết Giản Trang, sau khi tiếp xúc với cô, đông đảo người đẹp vây quanh anh, anh đều cư xử lạnh nhạt, cho đến cuối tháng trước, người phụ nữ cuối cùng trong hậu cung của anh cũng bị phân phát. Thậm chí không cần anh chủ động lên tiếng, có vài người phụ nữ thông minh biết rõ anh không còn hăng hái với họ, liền tự động biến mất trong tầm mắt của anh.
Nhưng là, khi không có những người phụ nữ này để giải quyết thời gian khô khan sau khi tan việc, tất cả ngõ ngách trong đầu anh đều bị hình bóng của một người chiếm hết toàn bộ. Chỉ cần về đến nhà, ngồi an tĩnh trong một góc, giọng nói của người kia liền như ma chú vang lên trong đầu anh; nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên toàn là bóng dáng của người kia; thậm chí chỉ tiện tay rót một ly cafe, cũng có thể nghĩ đến nụ cười thanh khiết như hoa của người kia.
Anh sẽ không tự chủ nghĩ đến cô, cái tên Giản Trang.
Càng tiếp xúc lâu với Giản Trang, càng bị cô cuốn hút.
Càng hiểu rõ Giản Trang, càng không bỏ được cô.
Cho đến bây giờ, anh đã bắt đầu hoài nghi có phải mình thích đã thích Giản Trang rồi hay không?!
Bởi vì bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của Giản Trang, bắt đầu điều tra chuyện của cô, vì thế trong đầu cũng không có chuyện khác. Chỉ có cô, thế giới của anh hoàn toàn bị cô chiếm giữ!
Khi anh mơ hồ ý thức được điều này, vì muốn dời đi sự chú ý, anh mới cố ý lộ ra một chút thưởng thức đối với Tô Kỳ, khiến cho người khẩn cấp muốn được làm minh tinh chủ động tỏ ra yêu thương nhung nhớ anh. Anh cho là anh có thể như trước kia, lần nữa khôi phục bản lĩnh lãng tử tình trường, có thể tiếp tục dạo chơi giữa các loại phụ nữ, tự do tự tại, hưởng thụ bừa bãi.
Nhưng anh tính sai rồi! Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Trang trên quảng trường, anh gần như vẫy chào Giản Trang theo bản năng.
Lúc không để ý đã ngăn Giản Trang lại, trong lòng anh biết rõ – anh muốn mượn Tô Kỳ để tránh xa Giản Trang, ý định quay trở về tình trường kia, cũng lập tức tan vỡ.
Mà điều khiến anh cực kỳ tức giận cũng không phải là nhận ra mình động lòng với Giản Trang, mà là Giản Trang đối với những ý nghĩ trong lòng anh không biết một chút nào!
“Còn nữa, cô không phát hiện tôi thay đổi rất nhiều sao? Tôi không còn phong lưu khoái hoạt sống qua ngày như trước kia. Cũng không muốn có gì với Tô Kỳ kia.” Nguyễn Thiếu Dật nhẫn nhịn, cuối cùng không thể kìm chế thân thể mình, tay phải không khống chế được nắm chặt lấy bàn tay cô đang đặt trên vai mình, bàn tay vừa nắm lại, nắm trọn bàn tay mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay anh, nghiêm túc nói: “Tô Kỳ kia, sau này tôi cũng sẽ không liên lạc nữa. Cho dù tôi muốn liên lạc, cũng không thể giống như trước kia nữa. Bây giờ bên cạnh tôi đừng nói là bạn gái, ngay cả một người tình ấm giường cũng không có. Bây giờ toàn bộ tâm trí của tôi…”
Nói đến đây, Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên ngừng lại, câu nói kế tiếp biến mất trên môi anh.
Cánh môi phấn điêu ngọc mài của anh còn duy trì tư thế đang nói chuyện, khẽ cong, đôi mắt khóa chặt trên mặt Giản Trang, nhìn dung mạo xinh đẹp sắc sảo của côtrong yên lặng.
Mà biểu hiện của Giản Trang là khẽ chau mày, trên trán lộ vẻ không hiểu, chờ câu nói sau đó của anh.
Giản Trang à Giản Trang, bây giờ toàn bộ sự chú ý của tôi, toàn bộ tâm trí, một phần cũng không thiếu đã đặt trên người em. Em chính là yêu tinh hại người, hại tôi đang lúc tuổi trẻ ma đã không có người đẹp làm bạn, hại tâm tính tôi đang lang thang không kiềm chế lại đột nhiên thay đổi. Mà người khởi xướng này, lại còn mờ mịt vô tội nhìn tôi như vậy…Nếu không có em, không biết bây giờ tôi đang sung sướng đến mức nào, không biết có bao nhiêu người đẹp lưu luyến bên cạnh tôi, vì tôi như si như say. Nếu không có em, tôi vẫn vĩnh viễn là người đa tình, lại không bao giờ chung tình. Đa tình cũng là vô tình, vô tình thì vĩnh viễn sẽ không yêu thật lòng. Tôi cũng sẽ không cần vì tình yêu mà đau đầu phiền não.
Em cũng không biết, tôi ghét nhất là yêu đương lâu dài với phụ nữ. Vết xe đổ của ba và mẹ tôi, tôi khắc sâu. Tình yêu là gây họa, sẽ làm cho người dính vào tình yêu đau đến không muốn sống.
Tôi vốn muốn đời này ung dung thanh thản trôi qua như vậy, làm một cao thủ tình trường tầm hoa vấn liễu, bình thản sống qua ngày, chờ khi đến tuổi, tìm được người phụ nữ vừa mắt rồi kết hôn, sinh đứa bé, rồi sau đó tiếp tục cùng với người đẹp sống cuộc sống sung sướng. Đời của tôi vốn đã tính toán xong, cứ trôi qua như vậy, nhưng tại sao em lại xuất hiện trong thế giới của tôi?
Em khuấy loạn tất cả kế hoạch trong cuộc sống của tôi, em có biết không!
Bây giờ tôi rất hối hận ban đầu quyết định cho em vào công ty của tôi. Cô gái chết tiệt, Giản Trang chết tiệt, sớm biết người này khó dây dưa, sớm biết trên người em có nhiều bí mật hấp dẫn người khác rơi vào, từ lúc bắt đầu tôi sẽ không trêu chọc em, không đến gần em.
Nguyễn Thiếu Dật không tiếng động thổ lộ câu nói tiếp theo trong lòng, trong lòng anh đang reo hò, đồng thời không nhịn được nắm chặt bàn tay xinh xắn thêm một chút, anh yên lặng ngắm nhìn Giản Trang trước mắt, thần thái sáng ngời trong mắt dần dần biến mất, hóa thành một mảnh u ám trong chỗ sâu nhất trong con ngươi. Những lời này là tiếng lòng của anh, nhưng những tiếng lòng này, anh lại không thể nói với Giản Trang.
Ấn tượng anh cho Giản Trang là hình tượng thoải mái không vào khuôn khổ, là quan niệm đã nhận được, rất khó thay đổi. Chỉ sợ nếu anh thật sự nói với Giản Trang, Giản Trang cũng sẽ không tin. Chuyện này…Đây mới là điều anh rối rắm, mới là đau xót của anh
…………..
Giản Trang bị một loạt lời nói của anh làm cho kinh ngạc thất thần.
Đợi đến lúc cô hồi hồn, cánh tay khoác lên vai Nguyễn Thiếu Dật không biết đã được buông ra từ lúc nào, mà anh cũng đã lui ra bên cạnh cô, bước ra sau vài bước, lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở hổn hển, mặt đỏ đến mang tai nhìn cô.
“Anh bị làm sao vậy?”
Giản Trang nhận thấy anh ta kỳ lạ, lên tiếng hỏi. Chẳng lẽ là…canh tráng dương có hiệu lực rồi sao? Dược hiệu thật là mãnh liệt, nhưng mà anh ta chỉ uống có một hớp nha!
Giản Trang ngẩn ra, một giây sau thân hình vừa động đã đi tới trước mặt Nguyễn Thiếu Dật, đôi mắt nhìn về phía cái chén chứa chất lỏng màu nâu nhạt trong tay Nguyễn Thiếu Dật: “Anh nói đây là canh tráng dương?” Trước kia cô chỉ có nghe qua có loại canh này, còn chưa từng thấy, canh thập toàn đại bổ trong truyền thuyết là như vậy sao?
“Cô không tin vị giác của tôi sao?” Nguyễn Thiếu Dật nhìn thấu nghi ngờ của cô, đưa chén canh đến trước mặt cô, kiên định nói: “Lúc tôi vừa múc canh không chú ý nhìn, nhưng mùi vị này tôi vừa nếm thử, chắc chắn là canh lộc tiên.”
Giản Trang thu hồi tầm mắt nhìn trong chén, vừa đi đến chỗ nồi trên bếp, vừa như nói với mình vừa như nói với Nguyễn Thiếu Dật: “Không thể nào, quản gia nói là nấu canh cho tôi và Hàn Thành.” Nói xong chữ cuối cùng, tay của cô đã mở nắp, cặp mắt nhìn thẳng vào trong nồi – màu sắc trong nồi và màu sắc trong chén Nguyễn Thiếu Dật giống nhau như đúc, cái khác là, phía trên có một tầng cẩu kỷ, táo ta, hoàng hoa, vài miếng nhân sâm, phía dưới hầm cái khác, vật kia giống như rễ cây, trong chất lỏng màu nâu nhạt chìm chìm nổi nổi.
Giản Trang cầm muỗng canh nhẹ nhàng khuấy lên, rễ cây ia lập tức theo dòng nước mà nổi lên mặt nước – quả nhiên là một cái lộc tiên! Rộng hai ngón tay, dài hơn ba tấc đang quay cuồng trong nước canh nóng hổi…!
“Cạch –“
Giản Trang giống như điện giật quăng cái muỗng trong tay ra, lấy tốc độ không thể tưởng tượng đậy nắp vung rồi hung hăng bước trở lại.
“Lần này cô tin lời tôi rồi phải không?” Đôi mắt đào hoa của Nguyễn Thiếu Dật nháy mắt sáng lên, giống như có thứ ánh sáng quét qua khóe mắt anh. Anh hài hước nhìn dáng vẻ Giản Trang có chút kinh hoảng, đặt cái chén trên tay xuống, năm ngón tay mượt mà trắng nõn khẽ đẩy, thả cái chén vào bồn rửa, toàn bộ động tác cực kỳ ưu nhã, lại có vẻ lười biếng mê người. Anh còn dựa lưng vào bồn rửa, đôi môi hé ra không nhanh không chậm nhạo báng: “Dáng vẻ của lộc tiên…đẹp mắt chứ?”
Đẹp cái lông!
Gương mặt Giản Trang âm trầm, liếc xéo về phía Nguyễn Thiếu Dật, không chịu yếu thế đáp lễ: “Sao anh vừa hớp một ngụm đã biết đó là canh tráng dương? Nói thật đi, không phải là trước kia anh thường uống chứ? Nhớ trước kia anh phong lưu khoái hoạt, hẳn là rất cần canh này tẩm bổ nhỉ?”
“Cái này –“ Nguyễn Thiếu Dật há miệng trả lời, lại chỉ nói ra được hai từ liền bị nghẹn lời.
“Nguyễn tổng, không phải là tôi nói anh, mặc dù bây giờ anh tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng mà muốn lấy vợ sinh con, phải biết giữ mình. Nếu không vẫn vui chơi thỏa thích như vậy, sớm muộn gì thận cũng sẽ không chịu nổi.” Giản Trang nghiêm trang tiêu sái đi đến trước mặt Nguyễn Thiếu Dật, nặng nề vỗ vỗ vai anh, trong đôi mắt màu trà trong suốt toàn là ý cười, nhưng lại duy trì giọng nói ý vị sâu xa, giống như người lớn dặn dò anh: “Vị minh tinh kia đúng là một mỹ nhân, nhưng ngàn vạn lần đừng chơi quá đà. Nếu như anh cần, nồi canh tráng dương này anh hãy mang đi đi, không cần khách khí với tôi!”
“Ai cần loại canh này, thân thể tôi rất tốt. Cô nhất định phải tin, tối nay cô có thể lên giường của tôi thử một chút.” Nguyễn Thiếu Dật xì mũi coi thường nồi canh tráng dương này, bất mãn hất tóc, cười giễu cợt: “Cô thật sự cho rằng trước kia tôi đều dựa vào cái này để vui vẻ với người đẹp sao? Cô quá xem nhẹ thân thể tôi rồi. Thứ này đưa cho tôi, tôi cũng không uống, nhưng tôi biết vì lúc trước lúc liên hoan với những lão giám đốc trên năm mươi của những công ty kia bọn họ thường gọi những thứ này, tôi ngại mặt mũi không từ chối được, cũng cùng uống vài ngụm, dĩ nhiên nhớ cái mùi này rồi.” Anh không thích mùi thuốc, những món ăn mùi vị tanh nồng, đối với canh tráng dương có để thêm rất nhiều vị thuốc bắc bồi bổ thân thể, anh ghét uống nhất.
Trước kai coi như cùng hai phụ nữ chơi 3P trên giường, anh cũng chưa từng dùng tới canh bổ gì. Kỹ thuật trên giường của anh luôn rất tốt, căn bản không cần loại đồ vật cấp thấp này.
Lúc trước khi ăn cơm cùng với những mấy lão giám đốc lớn tuổi, bị lôi kéo uống nửa chén. Canh kia toàn là vị thuốc bắc, uống một lần anh liền nhớ mãi không quên canh này có bao nhiêu khó uống.
Lúc nãy vừa uống xong một hớp canh lộc tiên, liền nếm ra mùi vị đó.
Về phần sau khi Giản Trang nói ra những lời đó, anh cũng không biết tại sao lại không thích nghe.
Không phải trước kia cùng phụ nữ lên giường, thích xem hình người đẹp thôi sao? Chỉ bằng những thứ này, mà cả đời coi anh là quỷ háo sắc sao?
Anh muốn lui tới với minh tinh kia, chỉ là vì muốn dời đi sự chú ý của mình. Anh cảm giác mình sắp điên rồi, từ khi quen biết Giản Trang, sau khi tiếp xúc với cô, đông đảo người đẹp vây quanh anh, anh đều cư xử lạnh nhạt, cho đến cuối tháng trước, người phụ nữ cuối cùng trong hậu cung của anh cũng bị phân phát. Thậm chí không cần anh chủ động lên tiếng, có vài người phụ nữ thông minh biết rõ anh không còn hăng hái với họ, liền tự động biến mất trong tầm mắt của anh.
Nhưng là, khi không có những người phụ nữ này để giải quyết thời gian khô khan sau khi tan việc, tất cả ngõ ngách trong đầu anh đều bị hình bóng của một người chiếm hết toàn bộ. Chỉ cần về đến nhà, ngồi an tĩnh trong một góc, giọng nói của người kia liền như ma chú vang lên trong đầu anh; nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên toàn là bóng dáng của người kia; thậm chí chỉ tiện tay rót một ly cafe, cũng có thể nghĩ đến nụ cười thanh khiết như hoa của người kia.
Anh sẽ không tự chủ nghĩ đến cô, cái tên Giản Trang.
Càng tiếp xúc lâu với Giản Trang, càng bị cô cuốn hút.
Càng hiểu rõ Giản Trang, càng không bỏ được cô.
Cho đến bây giờ, anh đã bắt đầu hoài nghi có phải mình thích đã thích Giản Trang rồi hay không?!
Bởi vì bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của Giản Trang, bắt đầu điều tra chuyện của cô, vì thế trong đầu cũng không có chuyện khác. Chỉ có cô, thế giới của anh hoàn toàn bị cô chiếm giữ!
Khi anh mơ hồ ý thức được điều này, vì muốn dời đi sự chú ý, anh mới cố ý lộ ra một chút thưởng thức đối với Tô Kỳ, khiến cho người khẩn cấp muốn được làm minh tinh chủ động tỏ ra yêu thương nhung nhớ anh. Anh cho là anh có thể như trước kia, lần nữa khôi phục bản lĩnh lãng tử tình trường, có thể tiếp tục dạo chơi giữa các loại phụ nữ, tự do tự tại, hưởng thụ bừa bãi.
Nhưng anh tính sai rồi! Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Trang trên quảng trường, anh gần như vẫy chào Giản Trang theo bản năng.
Lúc không để ý đã ngăn Giản Trang lại, trong lòng anh biết rõ – anh muốn mượn Tô Kỳ để tránh xa Giản Trang, ý định quay trở về tình trường kia, cũng lập tức tan vỡ.
Mà điều khiến anh cực kỳ tức giận cũng không phải là nhận ra mình động lòng với Giản Trang, mà là Giản Trang đối với những ý nghĩ trong lòng anh không biết một chút nào!
“Còn nữa, cô không phát hiện tôi thay đổi rất nhiều sao? Tôi không còn phong lưu khoái hoạt sống qua ngày như trước kia. Cũng không muốn có gì với Tô Kỳ kia.” Nguyễn Thiếu Dật nhẫn nhịn, cuối cùng không thể kìm chế thân thể mình, tay phải không khống chế được nắm chặt lấy bàn tay cô đang đặt trên vai mình, bàn tay vừa nắm lại, nắm trọn bàn tay mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay anh, nghiêm túc nói: “Tô Kỳ kia, sau này tôi cũng sẽ không liên lạc nữa. Cho dù tôi muốn liên lạc, cũng không thể giống như trước kia nữa. Bây giờ bên cạnh tôi đừng nói là bạn gái, ngay cả một người tình ấm giường cũng không có. Bây giờ toàn bộ tâm trí của tôi…”
Nói đến đây, Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên ngừng lại, câu nói kế tiếp biến mất trên môi anh.
Cánh môi phấn điêu ngọc mài của anh còn duy trì tư thế đang nói chuyện, khẽ cong, đôi mắt khóa chặt trên mặt Giản Trang, nhìn dung mạo xinh đẹp sắc sảo của côtrong yên lặng.
Mà biểu hiện của Giản Trang là khẽ chau mày, trên trán lộ vẻ không hiểu, chờ câu nói sau đó của anh.
Giản Trang à Giản Trang, bây giờ toàn bộ sự chú ý của tôi, toàn bộ tâm trí, một phần cũng không thiếu đã đặt trên người em. Em chính là yêu tinh hại người, hại tôi đang lúc tuổi trẻ ma đã không có người đẹp làm bạn, hại tâm tính tôi đang lang thang không kiềm chế lại đột nhiên thay đổi. Mà người khởi xướng này, lại còn mờ mịt vô tội nhìn tôi như vậy…Nếu không có em, không biết bây giờ tôi đang sung sướng đến mức nào, không biết có bao nhiêu người đẹp lưu luyến bên cạnh tôi, vì tôi như si như say. Nếu không có em, tôi vẫn vĩnh viễn là người đa tình, lại không bao giờ chung tình. Đa tình cũng là vô tình, vô tình thì vĩnh viễn sẽ không yêu thật lòng. Tôi cũng sẽ không cần vì tình yêu mà đau đầu phiền não.
Em cũng không biết, tôi ghét nhất là yêu đương lâu dài với phụ nữ. Vết xe đổ của ba và mẹ tôi, tôi khắc sâu. Tình yêu là gây họa, sẽ làm cho người dính vào tình yêu đau đến không muốn sống.
Tôi vốn muốn đời này ung dung thanh thản trôi qua như vậy, làm một cao thủ tình trường tầm hoa vấn liễu, bình thản sống qua ngày, chờ khi đến tuổi, tìm được người phụ nữ vừa mắt rồi kết hôn, sinh đứa bé, rồi sau đó tiếp tục cùng với người đẹp sống cuộc sống sung sướng. Đời của tôi vốn đã tính toán xong, cứ trôi qua như vậy, nhưng tại sao em lại xuất hiện trong thế giới của tôi?
Em khuấy loạn tất cả kế hoạch trong cuộc sống của tôi, em có biết không!
Bây giờ tôi rất hối hận ban đầu quyết định cho em vào công ty của tôi. Cô gái chết tiệt, Giản Trang chết tiệt, sớm biết người này khó dây dưa, sớm biết trên người em có nhiều bí mật hấp dẫn người khác rơi vào, từ lúc bắt đầu tôi sẽ không trêu chọc em, không đến gần em.
Nguyễn Thiếu Dật không tiếng động thổ lộ câu nói tiếp theo trong lòng, trong lòng anh đang reo hò, đồng thời không nhịn được nắm chặt bàn tay xinh xắn thêm một chút, anh yên lặng ngắm nhìn Giản Trang trước mắt, thần thái sáng ngời trong mắt dần dần biến mất, hóa thành một mảnh u ám trong chỗ sâu nhất trong con ngươi. Những lời này là tiếng lòng của anh, nhưng những tiếng lòng này, anh lại không thể nói với Giản Trang.
Ấn tượng anh cho Giản Trang là hình tượng thoải mái không vào khuôn khổ, là quan niệm đã nhận được, rất khó thay đổi. Chỉ sợ nếu anh thật sự nói với Giản Trang, Giản Trang cũng sẽ không tin. Chuyện này…Đây mới là điều anh rối rắm, mới là đau xót của anh
…………..
Giản Trang bị một loạt lời nói của anh làm cho kinh ngạc thất thần.
Đợi đến lúc cô hồi hồn, cánh tay khoác lên vai Nguyễn Thiếu Dật không biết đã được buông ra từ lúc nào, mà anh cũng đã lui ra bên cạnh cô, bước ra sau vài bước, lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở hổn hển, mặt đỏ đến mang tai nhìn cô.
“Anh bị làm sao vậy?”
Giản Trang nhận thấy anh ta kỳ lạ, lên tiếng hỏi. Chẳng lẽ là…canh tráng dương có hiệu lực rồi sao? Dược hiệu thật là mãnh liệt, nhưng mà anh ta chỉ uống có một hớp nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.