Chương 92: Phiên ngoại 1
Liễm Chu
18/07/2024
Mưa ngơi trời tỏ mây tan,
Ngồi trên đỉnh Phượng thưởng đàn cho khuây.
Nước trong thúc gió vờn mây,
Ác tà ngả bóng về tây sáng loà.
Sen đâu lấp loá một toà,
Dẫu đà nở rộ cứ là thanh tân,
Rủ cặp cò trắng dừng chân,
Mộ hồng nhan mải bần thần chẳng bay. (Bạn Tín Sườn Nữ edit)
- Tô Thức 《Giang Thành Tử Giang cảnh》-
Vu Ái Hoa là ấu tử của Vu gia vọng tộc của Huỳnh Quốc. Thuở nhỏ không thích đọc sách, chỉ thích du sơn ngoạn thủy. Trong nhà thấy dạy mãi không sửa được nên để mặc hắn đi. Trung thu năm nay, hắn dẫn theo gia đinh du ngoạn đến Phi Diệp Tân. Tuy phong cảnh Phi Diệp Tân không nhiều nhưng nổi danh tuyệt đẹp. Đương nhiên, cùng với mỹ nhân càng hấp dẫn hơn. Thư viện Phi Diệp Tân chỉ nhận đệ tử là nữ, mỗi người lại đẹp như hoa, ở trong lòng người bình thường càng ấn tượng hơn về thư viện.
Vu Ái Hoa đi thuyền thuận theo dòng chảy đến Phi Diệp Tân, chỉ nghe thấy tiếng đàn tranh, làn điệu du dương, bất giác như nghe âm thanh của giới thần tiên. Hắn dặn người chèo thuyền đậu thuyền bên bờ, hắn muốn đi xem người phương nào đang bấm phím khảy đàn.
Người chèo thuyền là ông lão hơn năm mươi tuổi, nghe vậy liền nói:
“Công tử, nếu cặp bờ ở đây, ta chỉ có thể dừng sát bên bờ phía tây, phía đông là địa bàn của Phi Diệp Tân, cấm người ta tùy tiện cặp bờ.”
Vu Ái Hoa cau mày:
“Quy định này là sao? Lẽ nào thuyền qua lại phải theo quy định thuộc quyền một thư viện cỏn con?”
Người chèo thuyền nhếch miệng cười:
“Lời này của công tử nói đúng rồi. Thư viện Phi Diệp Tân mặc kệ bờ tây nhưng bờ đông thư viện nói quản. Nếu ngài là khách thư viện mời đến, ta sẽ ngừng chỗ đó cho ngài. Còn nếu không, vì tốt cho ngài, tránh chọc phải phiền phức.”
Vu Ái Hoa không vừa lòng:
“Lời của lão lái đò này rất vô lý. Phi Diệp Tân chẳng qua chỉ là một thư viện, há có thể đưa ra biên giới lãnh thổ? Ngươi đậu thuyền ở bờ đông đi, để ta xem xem ai dám tìm ta gây chuyện.”
Người chèo thuyền nghe vậy lắc đầu, hắn duy trì việc lái đò trên sông này đã ba mươi năm, loại người muốn chết cũng chẳng phải chỉ một hai tên:
“Ngài là đại gia, ngài nói sao nghe vậy đi.”
Hắn đậu thuyền ở bờ đông.
Vu Thích Hoa dẫn theo gia đinh Thanh Trúc, Bạch Liễu xuống thuyền. Nhạc khúc vẫn còn vang lên, bọn họ liền theo đó tìm đến. Người chèo thuyền ở trên thuyền nhìn theo thở dài, chẳng hay hôm nay gặp phải vị tiên nữ nào, xem tạo hóa của mấy vị này.
Họ đi qua một khu rừng cũng không tính là rậm rạp, phía trước là bãi cỏ trống. Gió mát thổi qua, họ nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như hoa ngồi khoanh chân dưới đất, trước mặt là chiếc kỷ trà bên trên có đặt một chiếc đàn tranh. Ngón tay của thiếu nữ đặt trên đàn tranh nhẹ nhàng khảy, làn điệu dễ nghe từ ngón tay nàng như dòng nước chảy ra. Gương mặt và vóc dáng đều đẹp, sắc mặt thoải mái, khóe miệng hơi giương lên, rõ ràng tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Một khúc nhạc kết thúc. Vu Ái Hoa khẽ vỗ tay. Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn thấy mấy nam tử xa lạ không khỏi nhíu mày.
“Các ngươi là ai? Trong phạm vi của thư viện cấm người ngoài bước vào.”
Thiếu nữ này cũng không đứng lên, gương mặt nhỏ nhắn của nàng trầm xuống thể hiện thái độ của nàng.
Vu Ái Hoa chậm rãi đi tới, hắn tự nhận là bước đi phong lưu phóng khoáng:
“Vị cô nương này đừng nên hiểu lầm. Tại hạ không có ác ý. Thuyền đi đến đây bị tiếng đàn của cô nương thu hút, cố ý rời thuyền đến đây xem kết quả.”
Thiếu nữ đứng lên:
“Nơi này là phạm vi của thư viện. Công tử nếu muốn còn mạng thì mau chóng rời khỏi.”
Vu Ái Hoa cười nói:
“Cô nương thật biết nói đùa. Mặc dù ở đây là biên giới các nước nhưng cũng không phải là nơi không có vương pháp. Sao có thể trực tiếp xem như của mình, không chịu cai quản của các nước?”
Thiếu nữ hít sâu một hơi:
“Là ngươi tìm cái chết!”
Tay nàng nhẹ nhàng vung lên, đám người Vu Thích Hoa ngửi thấy một mùi hương ngọt nhè nhẹ. Chưa kịp phản ứng cả đám đã xụi lơ té xuống đất, không thể nhúc nhích.
Nhưng mấy người này ý thức không còn quá tỉnh táo, chỉ có thể trừng mắt nhìn thiếu nữ từng bước đến gần:
“Ta lặp lại lần nữa, nơi này là thư viện Phi Diệp Tân, không phải chỗ các ngươi tùy tiện tham quan. Hôm nay xem như các ngươi may mắn gặp ta nếu đổi thành người khác thì lúc này các ngươi đã đi đầu thai rồi.”
Thiếu nữ quay đầu nhìn núi cao ở xa xa, lại cúi đầu nói tiếp:
“Thuốc này sau một nén nhang sẽ hết tác dụng, lúc đó hãy nhanh chóng rời khỏi. Lần sau chưa chắc sẽ gặp được ta.”
Thiếu nữ trở về bên chiếc đàn tranh bên kỷ trà, nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhanh chóng phóng đại, sau đó đi đến bên cạnh nàng.
“Tê Tê, xảy ra chuyện gì?”
Người tới chính là Cố Ly, mà thiếu nữ khảy đàn tranh dĩ nhiên là Tần Tê.
Tần Tê thấy Cố Ly vốn dĩ thay mình đi hái thuốc lại gấp gáp trở về, nàng cười nói:
“Không có gì nha. Muội gặp phải vài người, muội đã cảnh cáo bọn họ, bọn họ lại không nghe nên bị muội đánh ngã.”
Cố Ly nhìn theo tầm mắt của Tần Tê, quả nhiên thấy được mấy người chủ tớ của Vu Ái Hoa. Nàng đi tới, nhìn nhìn bọn họ.
Vu Ái Hoa nằm trên mặt đất, nhìn thấy dung mạo của Cố Ly liền giật nảy người: Thế gian lại có tuyệt sắc như vậy!
“Trong phạm vi của thư viện Phi Diệp Tân cấm người ngoài bước vào, đây là quy định. Chắc các ngươi ngồi thuyền đến, người chèo thuyền chắc chắn đã cảnh cáo các ngươi. Biết rõ còn cố phạm sai, theo quy định ta có thể đánh chết các ngươi.”
Cố Ly không phải người dễ nói chuyện như Tần Tê. Từ nhỏ đến lớn nàng sống ở thư viện, những chuyện thế này nàng gặp rất nhiều. Hơn nữa gương mặt này của nàng có đôi khi bị người ta dây dưa, sống chết không tha, sau này nàng thật sự đánh chết người.
Nếu dây dưa nàng nàng còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng người bị dây dưa là Tần Tê, nàng không thể nhịn dù chỉ một chút. Đùa cái gì, con thỏ nhỏ chỉ là của nàng, hoàng thượng chỉ hôn, cưới gả đàng hoàng.
Ba chủ tớ Vu Ái Hoa như ba con cá chết nằm thẳng tắp trên mặt đất, không thể động đậy. Lại có thể cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên người Cố Ly. Lúc này hắn cực kỳ hối hận đã không nghe lời người chèo thuyền, tại sao lại hiếu kỳ chạy tới nơi này? Nhưng đồng thời hắn lại không tin Cố Ly sẽ giết họ thật, dù sao họ cũng không làm chuyện gì ác. Nhưng phép tắc của thư viện Phi Diệp Tân hiển nhiên không như người ngoài nhận định.
Quả thật, Cố Ly không giết họ, chỉ tống mỗi người một đạp rơi xuống sông. Ba người vừa rơi xuống nước, theo bản năng giãy dụa, sau đó ngạc nhiên phát hiện mình có thể cử động được rồi. Dưới sự giúp đỡ của người chèo thuyền, ba người đều lên được thuyền.
Vu Ái Hoa chật vật ngồi trên mạn thuyền, nhìn hai bạch y nữ tử, trong lòng vừa giận lại vừa sợ hãi, cũng không dám lên bờ lần nữa.
Cố Ly sau khi đạp người xong cũng không quan tâm đối phương sống hay chết. Nàng kéo Tần Tê đi về phía ngọn núi:
“Vừa rồi nghe thấy khúc nhạc của muội chợt dừng lại, ta liền cấp tốc trở về. Sọt thuốc còn ở trong núi.”
Hôm nay vốn là Tần Tê đi hái thuốc. Cố Ly đâu nỡ để nàng trèo đèo lội suối, vì vậy lén chạy đi cùng Tần Tê, nhìn thấy Huyết Tằm để Tần Tê đi hái cây Thiên Ưng, khóe miệng Cố Ly giật giật. Thiên Ưng này sinh trưởng ở trên vách núi cheo leo. Đừng nói Tần Tê căn bản không leo lên nổi, dù leo lên được cũng hái không được. Dạo gần đây Huyết Tằm sư phó ngày càng trở nên gian xảo, rõ ràng là muốn mình giúp một tay cho nên nàng dứt khoát để Tần Tê ở dưới chân núi, nhưng vẫn lo lắng nên để Tần Tê khảy đàn tranh, chỉ cần tiếng đàn tranh liên tục thì chứng tỏ Tần Tê không gặp nguy hiểm.
“Ly tỷ tỷ, tỷ lén theo muội ra ngoài, Giang sư phụ có phạt tỷ không?”
Tần Tê là đứa trẻ ngoan luôn tuân thủ quy tắc.
“Phạt thì phạt, mấy chiêu sư phụ phạt ta đều thấy qua, không có gì ghê gớm.” Cố Ly kéo tay Tần Tê: “Tê Tê của ta quan trọng nhất.”
“Dạ.”
Tần Tê thấy xung quanh không có ai, nàng nhón chân hôn Cố Ly, nhìn thấy ánh mắt Cố Ly thay đổi nàng liền mỉm cười bỏ chạy.
“Chọc xong rồi chạy à!” Cố Ly ở phía sau không phục, nàng hô to.
Trong núi ánh sáng không bằng bên ngoài nhưng xanh thâm thẩm. Tần Tê chạy được một đoạn chợt phát hiện phía trước có một sơn động. Nàng tò mò muốn vào xem lại không dám. Vì vậy đứng ở đó quay đầu chờ Cố Ly đến.
“Cẩn thận!”
Cố Ly ở phía sau nhìn thấy ánh sáng lóe lên, nàng không kịp nghĩ nhiều, bay người che chở Tần Tê, Thương Ba trong tay bay ra, 'keng' một tiếng ngăn chặn trường kiếm của đối thủ.
Đối thủ đâm không trúng cũng không rút lui, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, luôn trực tiếp công kích chỗ trí mạng của Cố Ly. Cố Ly bảo vệ phía trước Tần Tê, cũng không kiên nhẫn xem trình độ võ công của đối thủ. Nàng chỉ dùng mấy chiếu đã khiến đối thủ ngã xuống, nhìn thấy đối thủ còn muốn đứng lên đánh tiếp, nàng trực tiếp dùng một chưởng đánh ngã hắn lần nữa. Lần này đối thủ giãy giụa nửa ngày cũng không đứng lên được.
Cố Ly tàn nhẫn nói:
“Nếu không nể tình ngươi họ Cố, lúc này ngươi đã sớm mất mạng!”
Người tập kích Tần Tê chính là Cố Anh. Lúc này hắn nằm trên mặt đất, người đầy bụi đất, hắn cắn răng nói:
“Cố Ly, ngươi hại chết phụ mẫu ta, hại đại tỷ ta bị đưa vào vòng cấm, ta và người không đội trời chung! Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi. Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ta biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Cố Ly lạnh lùng cười:
“Cố Anh, ngươi đường đường là nam nhi, lại tin quỷ thần. Ngươi làm người đã không đánh lại ta, thành quỷ thì có thể sao? Nể tình đều là huyết mạch của Cố gia, ta tha cho ngươi lần này, nhưng ngươi nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của ta có hạn, sẽ không có lần sau.”
Cố Anh vẫn kêu gào như trước:
“Ngay lúc này ngươi nên giết ta! Chỉ cần ta sống ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Muốn chết dễ vậy sao? Ngươi tự ý xông vào thư viện, có thể sống trở ra hay không cũng khó nói trước.”
Cố Ly nói xong thì mặc Cố Anh sống chết, nàng dẫn theo Tần Tê tiếp tục đi vào núi.
Tần Tê thấy đi xa rồi nàng mới lên tiếng:
“Ly tỷ tỷ, tỷ thật sự buông tha cho hắn sao?”
Cố Ly vừa đi vừa hỏi:
“Tê Tê, muội cảm thấy Cố Anh trước sau luôn uy hiếp đến ta phải không?”
“Phải...” Tần Tê suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Luôn khiến người ta lo lắng.”
Cố Ly xoa đầu nàng:
“Đừng lo lắng.”
Khắp nơi trong núi đầu là sắc xanh, thỉnh thoảng có con sóc nhỏ nhảy ra, nhìn thấy người liền vội vàng leo lên cây. Tần Tê trời sinh hoạt bát, nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi, đuổi theo con sóc nhỏ, chạy tới chạy lui.
Cố Ly tìm được sọt thuốc, nàng đeo trên lưng. Nhìn thấy Tần Tê thật sự thích sóc, bèn hỏi:
“Hay bắt một con mang về cho muội nuôi?”
Tần Tê lắc đầu:
“Chúng nó ở trong núi mới vui vẻ!”
Dù sao Cố Ly đã chạy ra ngoài nên không vội trở về. Nàng chọn tảng đá lớn ngồi xuống, nhìn Tần Tê đuổi theo con sóc nhỏ chạy loanh quanh. Sóc trong núi cũng không sợ Tần Tê, bị Tần Tê rượt liền bỏ chạy, Tần Tê quay người thì sóc con cũng quay lại.
Tần Tê chơi rất vui, vui vẻ chạy khắp nơi. Ở Minh Tịch, nàng là Phụng An quận chúa, tuy nói Chính Duẫn Đế và trưởng công chúa cưng chìu nàng nhưng dù sao vẫn phải duy trì lễ nghi, không thể làm chuyện quá khác người. Đến nơi này, nàng chỉ là đệ tử bình thường của thư viện, đã không còn đặc quyền quận chúa như trước, cũng không còn phần trách nhiệm kia. Hơn nữa, Cố Ly sủng nàng, nàng cảm thấy ở thư viện ngay cả không khí cũng tự do.
Chạy nửa canh giờ, Tần Tê mệt mỏi thở dốc. Khắp đầu khắp cổ đều là mồ hôi. Cố Ly thấy nàng bước đi cũng bắt đầu loạng choạng.
Cố Ly kéo Tần Tê vào lòng, cẩn thận giúp nàng lau mồ hôi.
“Có ai chơi như muội không? Con sóc không sao, muội thì mệt muốn ngã luôn rồi.”
“Chúng cùng chơi với muội.” Tần Tê trở về mệt mỏi, nhưng vẫn rất vui vẻ, nàng ôm lấy Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, cảm ơn tỷ dẫn muội tới Phi Diệp Tần, muội rất thích nơi này.”
“Chỉ thích nơi này?” Cố Ly hỏi với ý xấu.
Tần Tê cười tít cả mắt:
“Đương nhiên còn thích sư phụ!”
“Hữm?” Cố Ly nghe thấy lời này sao không được tự nhiên nhỉ?
“Đương nhiên thích Ly tỷ tỷ nhất!” Thỉnh thoảng Tần Tê cũng ngứa da.
“Muội cố ý phải không?” Cố Ly siết chặt Tần Tê trong lòng, không cho nàng lộn xộn: “Cố ý chọc ta đúng không?”
Tần Tê vẫn cười nói:
“Tê Tê thích nhìn dáng vẻ ghen của Ly tỷ tỷ.”
Cố Ly nhướng mày:
“Vậy muội có muốn biết khi ta ghen sẽ phản ứng thế nào không?”
Tần Tê đâu phải không biết. Nàng giùng giằng muốn đứng lên, đáng tiếc lúc này đã chậm, đôi môi Cố Ly đã đặt xuống đôi môi nàng, khi hai đôi môi chạm nhau, hơi thở của đôi bên cũng trở nên ngọt ngào.
Đám sóc ở trong núi rừng ôm chiếc đuôi lông lá của mình ẩn trong cây xem náo nhiệt. Nhìn hai nữ tử nàng nàng ta ta dây dưa nhau.
Thư viện Phi Diệp Tân, Phi Hoa Tiểu Trúc.
Chưởng Viện nhìn Giang Phong Mẫn ngồi trên vận khí, cười nói:
“Ly Nhi có con thỏ nhỏ, nàng cảm giác sư phụ như nàng bị bỏ rơi, đúng không?”
Giang Phong Mẫn mím mím môi. Nàng không muốn thừa nhận nhưng mười mấy năm qua, quả thật nàng đặt hết tâm huyết của mình lên Cố Ly. Thậm chí nàng cũng không dụng tâm như thế với đại đồ đệ Phùng Tĩnh Tô. Nhưng bây giờ, Cố Ly lại vụng trộm ra ngoài vì ở cùng thê tử của mình, hoàn toàn không nói một tiếng với sư phụ là nàng. Chẳng lẽ nói thì mình không đồng ý? Haizz... biết đâu có thể sẽ... đồng ý... mà.
“Tốt xấu gì cũng nên nói với ta một tiếng.” Giang Phong Mẫn tủi thân nói, giống như tiểu tức phụ bị vứt bỏ.
Chương Viện càng hứng thú nhìn chằm chằm nàng một hồi, tất nhiên không tiếp tục chế giễu:
“Chung quy hài tử lớn lên sẽ có cuộc sống của mình. Với tư cách là sư phụ như chúng ta chẳng phải hi vọng chúng có được cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Nàng xem Thần Nhứ bây giờ bắt đầu chơi đấu trí với ta, ta nói gì đây? Trò giỏi hơn sư phụ, là sư phụ nàng nên kiêu ngạo. Như vậy thư viện mới có thể tiếp tục duy trì tiếp, trách nhiệm trên người nàng và ta cũng bớt đi một chút.”
Chưởng Viện có thể nói ra những lời tâm huyết thế này khiến Giang Phong Mẫn kinh ngạc:
“Nàng...bị bệnh sao?”
Nhất chỉ phong tung ra, Giang Phong Mẫn phản ứng mau lẹ, khó khăn lắm mới né được. Nàng đổi ghế, tiếp tục ngồi xuống, gật đầu:
“Được rồi, không bị bệnh.”
- ----Hết chương 91----
Ps. Còn 1 chương nữa nha
Ngồi trên đỉnh Phượng thưởng đàn cho khuây.
Nước trong thúc gió vờn mây,
Ác tà ngả bóng về tây sáng loà.
Sen đâu lấp loá một toà,
Dẫu đà nở rộ cứ là thanh tân,
Rủ cặp cò trắng dừng chân,
Mộ hồng nhan mải bần thần chẳng bay. (Bạn Tín Sườn Nữ edit)
- Tô Thức 《Giang Thành Tử Giang cảnh》-
Vu Ái Hoa là ấu tử của Vu gia vọng tộc của Huỳnh Quốc. Thuở nhỏ không thích đọc sách, chỉ thích du sơn ngoạn thủy. Trong nhà thấy dạy mãi không sửa được nên để mặc hắn đi. Trung thu năm nay, hắn dẫn theo gia đinh du ngoạn đến Phi Diệp Tân. Tuy phong cảnh Phi Diệp Tân không nhiều nhưng nổi danh tuyệt đẹp. Đương nhiên, cùng với mỹ nhân càng hấp dẫn hơn. Thư viện Phi Diệp Tân chỉ nhận đệ tử là nữ, mỗi người lại đẹp như hoa, ở trong lòng người bình thường càng ấn tượng hơn về thư viện.
Vu Ái Hoa đi thuyền thuận theo dòng chảy đến Phi Diệp Tân, chỉ nghe thấy tiếng đàn tranh, làn điệu du dương, bất giác như nghe âm thanh của giới thần tiên. Hắn dặn người chèo thuyền đậu thuyền bên bờ, hắn muốn đi xem người phương nào đang bấm phím khảy đàn.
Người chèo thuyền là ông lão hơn năm mươi tuổi, nghe vậy liền nói:
“Công tử, nếu cặp bờ ở đây, ta chỉ có thể dừng sát bên bờ phía tây, phía đông là địa bàn của Phi Diệp Tân, cấm người ta tùy tiện cặp bờ.”
Vu Ái Hoa cau mày:
“Quy định này là sao? Lẽ nào thuyền qua lại phải theo quy định thuộc quyền một thư viện cỏn con?”
Người chèo thuyền nhếch miệng cười:
“Lời này của công tử nói đúng rồi. Thư viện Phi Diệp Tân mặc kệ bờ tây nhưng bờ đông thư viện nói quản. Nếu ngài là khách thư viện mời đến, ta sẽ ngừng chỗ đó cho ngài. Còn nếu không, vì tốt cho ngài, tránh chọc phải phiền phức.”
Vu Ái Hoa không vừa lòng:
“Lời của lão lái đò này rất vô lý. Phi Diệp Tân chẳng qua chỉ là một thư viện, há có thể đưa ra biên giới lãnh thổ? Ngươi đậu thuyền ở bờ đông đi, để ta xem xem ai dám tìm ta gây chuyện.”
Người chèo thuyền nghe vậy lắc đầu, hắn duy trì việc lái đò trên sông này đã ba mươi năm, loại người muốn chết cũng chẳng phải chỉ một hai tên:
“Ngài là đại gia, ngài nói sao nghe vậy đi.”
Hắn đậu thuyền ở bờ đông.
Vu Thích Hoa dẫn theo gia đinh Thanh Trúc, Bạch Liễu xuống thuyền. Nhạc khúc vẫn còn vang lên, bọn họ liền theo đó tìm đến. Người chèo thuyền ở trên thuyền nhìn theo thở dài, chẳng hay hôm nay gặp phải vị tiên nữ nào, xem tạo hóa của mấy vị này.
Họ đi qua một khu rừng cũng không tính là rậm rạp, phía trước là bãi cỏ trống. Gió mát thổi qua, họ nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như hoa ngồi khoanh chân dưới đất, trước mặt là chiếc kỷ trà bên trên có đặt một chiếc đàn tranh. Ngón tay của thiếu nữ đặt trên đàn tranh nhẹ nhàng khảy, làn điệu dễ nghe từ ngón tay nàng như dòng nước chảy ra. Gương mặt và vóc dáng đều đẹp, sắc mặt thoải mái, khóe miệng hơi giương lên, rõ ràng tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Một khúc nhạc kết thúc. Vu Ái Hoa khẽ vỗ tay. Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn thấy mấy nam tử xa lạ không khỏi nhíu mày.
“Các ngươi là ai? Trong phạm vi của thư viện cấm người ngoài bước vào.”
Thiếu nữ này cũng không đứng lên, gương mặt nhỏ nhắn của nàng trầm xuống thể hiện thái độ của nàng.
Vu Ái Hoa chậm rãi đi tới, hắn tự nhận là bước đi phong lưu phóng khoáng:
“Vị cô nương này đừng nên hiểu lầm. Tại hạ không có ác ý. Thuyền đi đến đây bị tiếng đàn của cô nương thu hút, cố ý rời thuyền đến đây xem kết quả.”
Thiếu nữ đứng lên:
“Nơi này là phạm vi của thư viện. Công tử nếu muốn còn mạng thì mau chóng rời khỏi.”
Vu Ái Hoa cười nói:
“Cô nương thật biết nói đùa. Mặc dù ở đây là biên giới các nước nhưng cũng không phải là nơi không có vương pháp. Sao có thể trực tiếp xem như của mình, không chịu cai quản của các nước?”
Thiếu nữ hít sâu một hơi:
“Là ngươi tìm cái chết!”
Tay nàng nhẹ nhàng vung lên, đám người Vu Thích Hoa ngửi thấy một mùi hương ngọt nhè nhẹ. Chưa kịp phản ứng cả đám đã xụi lơ té xuống đất, không thể nhúc nhích.
Nhưng mấy người này ý thức không còn quá tỉnh táo, chỉ có thể trừng mắt nhìn thiếu nữ từng bước đến gần:
“Ta lặp lại lần nữa, nơi này là thư viện Phi Diệp Tân, không phải chỗ các ngươi tùy tiện tham quan. Hôm nay xem như các ngươi may mắn gặp ta nếu đổi thành người khác thì lúc này các ngươi đã đi đầu thai rồi.”
Thiếu nữ quay đầu nhìn núi cao ở xa xa, lại cúi đầu nói tiếp:
“Thuốc này sau một nén nhang sẽ hết tác dụng, lúc đó hãy nhanh chóng rời khỏi. Lần sau chưa chắc sẽ gặp được ta.”
Thiếu nữ trở về bên chiếc đàn tranh bên kỷ trà, nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhanh chóng phóng đại, sau đó đi đến bên cạnh nàng.
“Tê Tê, xảy ra chuyện gì?”
Người tới chính là Cố Ly, mà thiếu nữ khảy đàn tranh dĩ nhiên là Tần Tê.
Tần Tê thấy Cố Ly vốn dĩ thay mình đi hái thuốc lại gấp gáp trở về, nàng cười nói:
“Không có gì nha. Muội gặp phải vài người, muội đã cảnh cáo bọn họ, bọn họ lại không nghe nên bị muội đánh ngã.”
Cố Ly nhìn theo tầm mắt của Tần Tê, quả nhiên thấy được mấy người chủ tớ của Vu Ái Hoa. Nàng đi tới, nhìn nhìn bọn họ.
Vu Ái Hoa nằm trên mặt đất, nhìn thấy dung mạo của Cố Ly liền giật nảy người: Thế gian lại có tuyệt sắc như vậy!
“Trong phạm vi của thư viện Phi Diệp Tân cấm người ngoài bước vào, đây là quy định. Chắc các ngươi ngồi thuyền đến, người chèo thuyền chắc chắn đã cảnh cáo các ngươi. Biết rõ còn cố phạm sai, theo quy định ta có thể đánh chết các ngươi.”
Cố Ly không phải người dễ nói chuyện như Tần Tê. Từ nhỏ đến lớn nàng sống ở thư viện, những chuyện thế này nàng gặp rất nhiều. Hơn nữa gương mặt này của nàng có đôi khi bị người ta dây dưa, sống chết không tha, sau này nàng thật sự đánh chết người.
Nếu dây dưa nàng nàng còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng người bị dây dưa là Tần Tê, nàng không thể nhịn dù chỉ một chút. Đùa cái gì, con thỏ nhỏ chỉ là của nàng, hoàng thượng chỉ hôn, cưới gả đàng hoàng.
Ba chủ tớ Vu Ái Hoa như ba con cá chết nằm thẳng tắp trên mặt đất, không thể động đậy. Lại có thể cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên người Cố Ly. Lúc này hắn cực kỳ hối hận đã không nghe lời người chèo thuyền, tại sao lại hiếu kỳ chạy tới nơi này? Nhưng đồng thời hắn lại không tin Cố Ly sẽ giết họ thật, dù sao họ cũng không làm chuyện gì ác. Nhưng phép tắc của thư viện Phi Diệp Tân hiển nhiên không như người ngoài nhận định.
Quả thật, Cố Ly không giết họ, chỉ tống mỗi người một đạp rơi xuống sông. Ba người vừa rơi xuống nước, theo bản năng giãy dụa, sau đó ngạc nhiên phát hiện mình có thể cử động được rồi. Dưới sự giúp đỡ của người chèo thuyền, ba người đều lên được thuyền.
Vu Ái Hoa chật vật ngồi trên mạn thuyền, nhìn hai bạch y nữ tử, trong lòng vừa giận lại vừa sợ hãi, cũng không dám lên bờ lần nữa.
Cố Ly sau khi đạp người xong cũng không quan tâm đối phương sống hay chết. Nàng kéo Tần Tê đi về phía ngọn núi:
“Vừa rồi nghe thấy khúc nhạc của muội chợt dừng lại, ta liền cấp tốc trở về. Sọt thuốc còn ở trong núi.”
Hôm nay vốn là Tần Tê đi hái thuốc. Cố Ly đâu nỡ để nàng trèo đèo lội suối, vì vậy lén chạy đi cùng Tần Tê, nhìn thấy Huyết Tằm để Tần Tê đi hái cây Thiên Ưng, khóe miệng Cố Ly giật giật. Thiên Ưng này sinh trưởng ở trên vách núi cheo leo. Đừng nói Tần Tê căn bản không leo lên nổi, dù leo lên được cũng hái không được. Dạo gần đây Huyết Tằm sư phó ngày càng trở nên gian xảo, rõ ràng là muốn mình giúp một tay cho nên nàng dứt khoát để Tần Tê ở dưới chân núi, nhưng vẫn lo lắng nên để Tần Tê khảy đàn tranh, chỉ cần tiếng đàn tranh liên tục thì chứng tỏ Tần Tê không gặp nguy hiểm.
“Ly tỷ tỷ, tỷ lén theo muội ra ngoài, Giang sư phụ có phạt tỷ không?”
Tần Tê là đứa trẻ ngoan luôn tuân thủ quy tắc.
“Phạt thì phạt, mấy chiêu sư phụ phạt ta đều thấy qua, không có gì ghê gớm.” Cố Ly kéo tay Tần Tê: “Tê Tê của ta quan trọng nhất.”
“Dạ.”
Tần Tê thấy xung quanh không có ai, nàng nhón chân hôn Cố Ly, nhìn thấy ánh mắt Cố Ly thay đổi nàng liền mỉm cười bỏ chạy.
“Chọc xong rồi chạy à!” Cố Ly ở phía sau không phục, nàng hô to.
Trong núi ánh sáng không bằng bên ngoài nhưng xanh thâm thẩm. Tần Tê chạy được một đoạn chợt phát hiện phía trước có một sơn động. Nàng tò mò muốn vào xem lại không dám. Vì vậy đứng ở đó quay đầu chờ Cố Ly đến.
“Cẩn thận!”
Cố Ly ở phía sau nhìn thấy ánh sáng lóe lên, nàng không kịp nghĩ nhiều, bay người che chở Tần Tê, Thương Ba trong tay bay ra, 'keng' một tiếng ngăn chặn trường kiếm của đối thủ.
Đối thủ đâm không trúng cũng không rút lui, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, luôn trực tiếp công kích chỗ trí mạng của Cố Ly. Cố Ly bảo vệ phía trước Tần Tê, cũng không kiên nhẫn xem trình độ võ công của đối thủ. Nàng chỉ dùng mấy chiếu đã khiến đối thủ ngã xuống, nhìn thấy đối thủ còn muốn đứng lên đánh tiếp, nàng trực tiếp dùng một chưởng đánh ngã hắn lần nữa. Lần này đối thủ giãy giụa nửa ngày cũng không đứng lên được.
Cố Ly tàn nhẫn nói:
“Nếu không nể tình ngươi họ Cố, lúc này ngươi đã sớm mất mạng!”
Người tập kích Tần Tê chính là Cố Anh. Lúc này hắn nằm trên mặt đất, người đầy bụi đất, hắn cắn răng nói:
“Cố Ly, ngươi hại chết phụ mẫu ta, hại đại tỷ ta bị đưa vào vòng cấm, ta và người không đội trời chung! Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi. Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ta biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Cố Ly lạnh lùng cười:
“Cố Anh, ngươi đường đường là nam nhi, lại tin quỷ thần. Ngươi làm người đã không đánh lại ta, thành quỷ thì có thể sao? Nể tình đều là huyết mạch của Cố gia, ta tha cho ngươi lần này, nhưng ngươi nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của ta có hạn, sẽ không có lần sau.”
Cố Anh vẫn kêu gào như trước:
“Ngay lúc này ngươi nên giết ta! Chỉ cần ta sống ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Muốn chết dễ vậy sao? Ngươi tự ý xông vào thư viện, có thể sống trở ra hay không cũng khó nói trước.”
Cố Ly nói xong thì mặc Cố Anh sống chết, nàng dẫn theo Tần Tê tiếp tục đi vào núi.
Tần Tê thấy đi xa rồi nàng mới lên tiếng:
“Ly tỷ tỷ, tỷ thật sự buông tha cho hắn sao?”
Cố Ly vừa đi vừa hỏi:
“Tê Tê, muội cảm thấy Cố Anh trước sau luôn uy hiếp đến ta phải không?”
“Phải...” Tần Tê suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Luôn khiến người ta lo lắng.”
Cố Ly xoa đầu nàng:
“Đừng lo lắng.”
Khắp nơi trong núi đầu là sắc xanh, thỉnh thoảng có con sóc nhỏ nhảy ra, nhìn thấy người liền vội vàng leo lên cây. Tần Tê trời sinh hoạt bát, nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi, đuổi theo con sóc nhỏ, chạy tới chạy lui.
Cố Ly tìm được sọt thuốc, nàng đeo trên lưng. Nhìn thấy Tần Tê thật sự thích sóc, bèn hỏi:
“Hay bắt một con mang về cho muội nuôi?”
Tần Tê lắc đầu:
“Chúng nó ở trong núi mới vui vẻ!”
Dù sao Cố Ly đã chạy ra ngoài nên không vội trở về. Nàng chọn tảng đá lớn ngồi xuống, nhìn Tần Tê đuổi theo con sóc nhỏ chạy loanh quanh. Sóc trong núi cũng không sợ Tần Tê, bị Tần Tê rượt liền bỏ chạy, Tần Tê quay người thì sóc con cũng quay lại.
Tần Tê chơi rất vui, vui vẻ chạy khắp nơi. Ở Minh Tịch, nàng là Phụng An quận chúa, tuy nói Chính Duẫn Đế và trưởng công chúa cưng chìu nàng nhưng dù sao vẫn phải duy trì lễ nghi, không thể làm chuyện quá khác người. Đến nơi này, nàng chỉ là đệ tử bình thường của thư viện, đã không còn đặc quyền quận chúa như trước, cũng không còn phần trách nhiệm kia. Hơn nữa, Cố Ly sủng nàng, nàng cảm thấy ở thư viện ngay cả không khí cũng tự do.
Chạy nửa canh giờ, Tần Tê mệt mỏi thở dốc. Khắp đầu khắp cổ đều là mồ hôi. Cố Ly thấy nàng bước đi cũng bắt đầu loạng choạng.
Cố Ly kéo Tần Tê vào lòng, cẩn thận giúp nàng lau mồ hôi.
“Có ai chơi như muội không? Con sóc không sao, muội thì mệt muốn ngã luôn rồi.”
“Chúng cùng chơi với muội.” Tần Tê trở về mệt mỏi, nhưng vẫn rất vui vẻ, nàng ôm lấy Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, cảm ơn tỷ dẫn muội tới Phi Diệp Tần, muội rất thích nơi này.”
“Chỉ thích nơi này?” Cố Ly hỏi với ý xấu.
Tần Tê cười tít cả mắt:
“Đương nhiên còn thích sư phụ!”
“Hữm?” Cố Ly nghe thấy lời này sao không được tự nhiên nhỉ?
“Đương nhiên thích Ly tỷ tỷ nhất!” Thỉnh thoảng Tần Tê cũng ngứa da.
“Muội cố ý phải không?” Cố Ly siết chặt Tần Tê trong lòng, không cho nàng lộn xộn: “Cố ý chọc ta đúng không?”
Tần Tê vẫn cười nói:
“Tê Tê thích nhìn dáng vẻ ghen của Ly tỷ tỷ.”
Cố Ly nhướng mày:
“Vậy muội có muốn biết khi ta ghen sẽ phản ứng thế nào không?”
Tần Tê đâu phải không biết. Nàng giùng giằng muốn đứng lên, đáng tiếc lúc này đã chậm, đôi môi Cố Ly đã đặt xuống đôi môi nàng, khi hai đôi môi chạm nhau, hơi thở của đôi bên cũng trở nên ngọt ngào.
Đám sóc ở trong núi rừng ôm chiếc đuôi lông lá của mình ẩn trong cây xem náo nhiệt. Nhìn hai nữ tử nàng nàng ta ta dây dưa nhau.
Thư viện Phi Diệp Tân, Phi Hoa Tiểu Trúc.
Chưởng Viện nhìn Giang Phong Mẫn ngồi trên vận khí, cười nói:
“Ly Nhi có con thỏ nhỏ, nàng cảm giác sư phụ như nàng bị bỏ rơi, đúng không?”
Giang Phong Mẫn mím mím môi. Nàng không muốn thừa nhận nhưng mười mấy năm qua, quả thật nàng đặt hết tâm huyết của mình lên Cố Ly. Thậm chí nàng cũng không dụng tâm như thế với đại đồ đệ Phùng Tĩnh Tô. Nhưng bây giờ, Cố Ly lại vụng trộm ra ngoài vì ở cùng thê tử của mình, hoàn toàn không nói một tiếng với sư phụ là nàng. Chẳng lẽ nói thì mình không đồng ý? Haizz... biết đâu có thể sẽ... đồng ý... mà.
“Tốt xấu gì cũng nên nói với ta một tiếng.” Giang Phong Mẫn tủi thân nói, giống như tiểu tức phụ bị vứt bỏ.
Chương Viện càng hứng thú nhìn chằm chằm nàng một hồi, tất nhiên không tiếp tục chế giễu:
“Chung quy hài tử lớn lên sẽ có cuộc sống của mình. Với tư cách là sư phụ như chúng ta chẳng phải hi vọng chúng có được cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Nàng xem Thần Nhứ bây giờ bắt đầu chơi đấu trí với ta, ta nói gì đây? Trò giỏi hơn sư phụ, là sư phụ nàng nên kiêu ngạo. Như vậy thư viện mới có thể tiếp tục duy trì tiếp, trách nhiệm trên người nàng và ta cũng bớt đi một chút.”
Chưởng Viện có thể nói ra những lời tâm huyết thế này khiến Giang Phong Mẫn kinh ngạc:
“Nàng...bị bệnh sao?”
Nhất chỉ phong tung ra, Giang Phong Mẫn phản ứng mau lẹ, khó khăn lắm mới né được. Nàng đổi ghế, tiếp tục ngồi xuống, gật đầu:
“Được rồi, không bị bệnh.”
- ----Hết chương 91----
Ps. Còn 1 chương nữa nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.