Quận Chúa Vương Triều Dưới Thân Ta
Chương 21
haphong2101
02/02/2022
Có phải đầu Dương An Phong bị va đập mạnh quá hóa khờ khạo rồi không? Vương Hải An nghiêng đầu cười, thực không ai dám nghĩ đây là người nắm trong tay vạn quyền. Nàng mang bát cháo nóng sang đặt trên tủ đầu giường dịu dàng
" Cháo còn nóng ăn cẩn thận... Ngươi tên là Dương An Phong không phải là Đần, tạm thời vết thương của ngươi chưa bình phục hẳn nên hạn chế ra khỏi nhà biết không?"
" Ta cảm thấy ta rất khỏe mà... " Dương An Phong tròn xoa đôi mắt nhìn nữ nhân kia
" Sức khỏe của ngươi ngươi tự biết đi... Bây giờ ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi, ta đi vào rừng tìm thảo dược" Đoạn, Vương Hải An đeo trên vai một cái rỗ nhỏ đi vào rừng mà không quên nói lời tạm biệt với " tiểu khờ khạo" kia
Dương An Phong ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, xong liền không nghe lời mà đi ra ngoài. Dọc trên bờ biển dài có những chú sò điệp nhỏ, hắn cười tươi nhặt mấy vài con, đưa lên tai mà nghe những âm thanh của sóng biến, dì có như thế nào thì tính cách này trong người Dương An Phong cũng chẳng thể thay đổi.
Đoạn, Dương An Phong ngồi trên bãi cát trắng, vẽ hết thứ này đến thứ khác, chạy dọc bờ biển rồi quay lại cười ngây ngô khi thấy sóng biển đánh tan những dấu chân của bản thân. Đứa ngốc này từ khi nào lại tinh nghịch như thế?
Vương Hải An sau khi trở về liền ngồi ở hiên nhà nhìn thân ảnh Dương An Phong vui đùa ở bờ biển. Việc ngắm nhìn nữ nhân này thực sự là điều thú vị của Vương Hải An. Không bao giờ thay đổi. Ánh hoàng hôn dần hé mở, mặt trời dần lặn vào chân núi mà nhường bầu trời cho ánh trăng khuyết cùng những vì tinh tú lung linh. Vương Hải An sau khi sắt thuốc cho Dương An Phong xong liền chạy ra kéo lấy tay hắn
" Dương An Phong ngươi mau vào nhà... Vừa tỉnh lại không bao lâu đã tinh nghịch như vậy rồi. Ta thực không hiểu nổi làm sao Di Tuệ có thể quản được nhà ngươi" Lẩm bẩm tên Di Tuệ trong miệng mà không biết rằng nữ nhân kia đang khó hiểu nhìn mình
" Di Tuệ? Là ai? Tỷ tỷ ~ Di Tuệ là ai??" Dương An Phong nắm lấy vạc y áo Hải An mà hỏi miết " Di Tuệ có xinh đẹp không? Di Tuệ là thần tiên ạ?"
" Di Tuệ rất đẹp, Di Tuệ chính là thần tiên trong mắt thiên hạ, Di Tuệ là quận chúa Vương triều, là phu nhân của một tên vừa đần vừa ngốc vừa lắm chuyện" Hải An thở dài mệt nhọc với những câu hỏi về Di Tuệ của tên đần Dương An Phong
" Thế còn Hải An tỷ tỷ là ai?"
" Ta là Vương Hải An, Vương trong vua, Hải là biển, An là bình an... Hơn nữa ta nhỏ tuổi hơn ngươi, đừng gọi ta là tỷ tỷ mãi như thế... Tên đần" Hải An nhíu mày quay vào trong nhà chẳng thèm ngó ngàng tới những lời Dương An Phong hỏi mình nữa... Hay chính là nàng đang ghen...
" Hải An~ ta muốn cùng ngươi lên rừng hái thảo dược"
" Hải An~ ta có thể cùng ngươi đi khám bệnh không?"
" Hải An đừng khóc, ta xin lỗi làm ngươi lo lâng rồi"
" Hải An nhìn xem có phải ta rất giỏi không?"
" Hải An ~ chúng ta cùng bên nhau vậy nha"
Rồi thời gian cứ thế mà trôi. Trong mắt Dương An Phong không còn thứ gọi là ký ức, trong tâm trí hắn không còn ba từ Dương Di Tuệ, bao lâu rồi hắn thôi nghĩ về trí nhớ của mình. Cuộc sống của hắn bình yên như thế mà trôi qua mặc cho thế sự triều đình đang dần chuyển xấu....
" Hải An~ ta ra chợ mua ít đồ nhá... Ở nhà cẩn thận, ta sẽ về sớm thôi" Dương An Phong cười thật tươi chào tạm biệt Hải An. Hôm nay là sinh thần của nàng tất nhiên Dương An Phong phải làm cho nàng bất ngờ đến phát khóc...
Dương An Phong đến chợ mua một vài nguyên liệu để nấu một bữa ăn thật đặc biệt, ghé vào một cửa hàng tư trang mua một mảnh ngọc bội làm quà sinh thần cho Vương Hải An. Đoạn liền đến quá trà Hồng Di lấy trà
" Ông chủ, ta đến lấy trà đây"
" An Phong, đợi ta một lát... Ta vào trong lấy cho cô" Ông chủ cười ôn nhu bước vào trong lấy trà
Dương An Phong bước qua một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ ngồi nhâm nhi tách trà không ngờ lại rơi vào tầm mắt của Lãnh Nguyệt Du. Không ngờ ngả từ trên cao như vậy mà Dương An Phong không mất mạng. Lãnh Nguyệt Du tức giận rút kiếm bước đến định một nhát đâm chết Dương An Phong nhưng không ngờ hắn nhanh chóng né được
" Nè cô nương a~ ta có gây thù với cô sao?" Dương An Phong nhíu mày
" Dương An Phong đừng nhiều lời, chịu chết đi" Lãnh Nguyệt Du sắc đá liên tục hướng Dương An Phong mà chém
" A~ ngươi biết tên ta... Nhưng mà hình như cô nhầm người rồi" Dương An Phong nhăn mặt mệt mỏi khi phải liên tục né đi những đường kiếm loạn xạ kia
" Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi" Lãnh Nguyệt Du nhân lúc Dương An Phong không chú ý đã nhanh chóng lau mũi kiếm vào người hắn nhưng không ngờ đã bị một mũi kiếm khác chặn lại
" Đừng đụng tới Dương An Phong"
=======
" Cháo còn nóng ăn cẩn thận... Ngươi tên là Dương An Phong không phải là Đần, tạm thời vết thương của ngươi chưa bình phục hẳn nên hạn chế ra khỏi nhà biết không?"
" Ta cảm thấy ta rất khỏe mà... " Dương An Phong tròn xoa đôi mắt nhìn nữ nhân kia
" Sức khỏe của ngươi ngươi tự biết đi... Bây giờ ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi, ta đi vào rừng tìm thảo dược" Đoạn, Vương Hải An đeo trên vai một cái rỗ nhỏ đi vào rừng mà không quên nói lời tạm biệt với " tiểu khờ khạo" kia
Dương An Phong ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, xong liền không nghe lời mà đi ra ngoài. Dọc trên bờ biển dài có những chú sò điệp nhỏ, hắn cười tươi nhặt mấy vài con, đưa lên tai mà nghe những âm thanh của sóng biến, dì có như thế nào thì tính cách này trong người Dương An Phong cũng chẳng thể thay đổi.
Đoạn, Dương An Phong ngồi trên bãi cát trắng, vẽ hết thứ này đến thứ khác, chạy dọc bờ biển rồi quay lại cười ngây ngô khi thấy sóng biển đánh tan những dấu chân của bản thân. Đứa ngốc này từ khi nào lại tinh nghịch như thế?
Vương Hải An sau khi trở về liền ngồi ở hiên nhà nhìn thân ảnh Dương An Phong vui đùa ở bờ biển. Việc ngắm nhìn nữ nhân này thực sự là điều thú vị của Vương Hải An. Không bao giờ thay đổi. Ánh hoàng hôn dần hé mở, mặt trời dần lặn vào chân núi mà nhường bầu trời cho ánh trăng khuyết cùng những vì tinh tú lung linh. Vương Hải An sau khi sắt thuốc cho Dương An Phong xong liền chạy ra kéo lấy tay hắn
" Dương An Phong ngươi mau vào nhà... Vừa tỉnh lại không bao lâu đã tinh nghịch như vậy rồi. Ta thực không hiểu nổi làm sao Di Tuệ có thể quản được nhà ngươi" Lẩm bẩm tên Di Tuệ trong miệng mà không biết rằng nữ nhân kia đang khó hiểu nhìn mình
" Di Tuệ? Là ai? Tỷ tỷ ~ Di Tuệ là ai??" Dương An Phong nắm lấy vạc y áo Hải An mà hỏi miết " Di Tuệ có xinh đẹp không? Di Tuệ là thần tiên ạ?"
" Di Tuệ rất đẹp, Di Tuệ chính là thần tiên trong mắt thiên hạ, Di Tuệ là quận chúa Vương triều, là phu nhân của một tên vừa đần vừa ngốc vừa lắm chuyện" Hải An thở dài mệt nhọc với những câu hỏi về Di Tuệ của tên đần Dương An Phong
" Thế còn Hải An tỷ tỷ là ai?"
" Ta là Vương Hải An, Vương trong vua, Hải là biển, An là bình an... Hơn nữa ta nhỏ tuổi hơn ngươi, đừng gọi ta là tỷ tỷ mãi như thế... Tên đần" Hải An nhíu mày quay vào trong nhà chẳng thèm ngó ngàng tới những lời Dương An Phong hỏi mình nữa... Hay chính là nàng đang ghen...
" Hải An~ ta muốn cùng ngươi lên rừng hái thảo dược"
" Hải An~ ta có thể cùng ngươi đi khám bệnh không?"
" Hải An đừng khóc, ta xin lỗi làm ngươi lo lâng rồi"
" Hải An nhìn xem có phải ta rất giỏi không?"
" Hải An ~ chúng ta cùng bên nhau vậy nha"
Rồi thời gian cứ thế mà trôi. Trong mắt Dương An Phong không còn thứ gọi là ký ức, trong tâm trí hắn không còn ba từ Dương Di Tuệ, bao lâu rồi hắn thôi nghĩ về trí nhớ của mình. Cuộc sống của hắn bình yên như thế mà trôi qua mặc cho thế sự triều đình đang dần chuyển xấu....
" Hải An~ ta ra chợ mua ít đồ nhá... Ở nhà cẩn thận, ta sẽ về sớm thôi" Dương An Phong cười thật tươi chào tạm biệt Hải An. Hôm nay là sinh thần của nàng tất nhiên Dương An Phong phải làm cho nàng bất ngờ đến phát khóc...
Dương An Phong đến chợ mua một vài nguyên liệu để nấu một bữa ăn thật đặc biệt, ghé vào một cửa hàng tư trang mua một mảnh ngọc bội làm quà sinh thần cho Vương Hải An. Đoạn liền đến quá trà Hồng Di lấy trà
" Ông chủ, ta đến lấy trà đây"
" An Phong, đợi ta một lát... Ta vào trong lấy cho cô" Ông chủ cười ôn nhu bước vào trong lấy trà
Dương An Phong bước qua một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ ngồi nhâm nhi tách trà không ngờ lại rơi vào tầm mắt của Lãnh Nguyệt Du. Không ngờ ngả từ trên cao như vậy mà Dương An Phong không mất mạng. Lãnh Nguyệt Du tức giận rút kiếm bước đến định một nhát đâm chết Dương An Phong nhưng không ngờ hắn nhanh chóng né được
" Nè cô nương a~ ta có gây thù với cô sao?" Dương An Phong nhíu mày
" Dương An Phong đừng nhiều lời, chịu chết đi" Lãnh Nguyệt Du sắc đá liên tục hướng Dương An Phong mà chém
" A~ ngươi biết tên ta... Nhưng mà hình như cô nhầm người rồi" Dương An Phong nhăn mặt mệt mỏi khi phải liên tục né đi những đường kiếm loạn xạ kia
" Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi" Lãnh Nguyệt Du nhân lúc Dương An Phong không chú ý đã nhanh chóng lau mũi kiếm vào người hắn nhưng không ngờ đã bị một mũi kiếm khác chặn lại
" Đừng đụng tới Dương An Phong"
=======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.