Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
Chương 12
Hải Kinh Lạc
15/08/2020
Mặc dù có vài yêu quái thần tiên không thích đi theo phong cách bình
thường, cứ thích dây dưa quan hệ nam nữ không minh bạch với phàm nhân,
thế nhưng không có nghĩa là tất cả phi nhân loại đều như thế.
Cả đời Bì Tu xem kiếm tiền là nhiệm vụ của mình, yêu đương thì ảnh hưởng đến kiếm tiền, mà kiếm tiền thì ảnh hưởng đến yêu đương, con người hắn sống rất rạch ròi, xem tất cả yêu quái muốn sinh con cho hắn đều là quái vật cần né xa, đều là chướng ngại vật trên con đường kiếm tiền của hắn.
Thao Thiết lừa tiền của hắn rồi trốn mất thì thôi, lại còn đưa một con quỷ đến.
Làm sao, ngóng trông con quỷ này sinh con cho mình, thèm muốn số tiền còn lại của mình?
Hắn tức giận vỗ bàn một cái: “Mịa, ông còn tưởng ai tốt bụng đưa một con quỷ đến làm mát cho ông, té ra vẫn là lăm le tiền của ông!”
Muốn thừa cơ dựa hơi để phân chia tài sản của mình hả? Không có cửa đâu!
Nhậm Kiêu: “Em nói này, có phải anh cả nghĩ quá rồi không, em thấy cái vị trên lầu cũng không sinh nổi con cho anh đâu, cơ mà lại là mỹ nhân, đưa tới cửa mà không lấy thì phí.”
Nhậm Kiêu khốn nạn công khai, Bì Tu nghe mà khịt mũi coi thường, bưng bát canh còn lại đi lên lầu.
Cừu Phục biết rõ còn hỏi: “Ông chủ, anh bưng canh đi làm gì đó?”
“Mắc mớ gì tới mày, làm việc của mày đi.” Vẻ mặt Bì Tu thiếu kiên nhẫn, nghĩ thầm việc của ông chủ mà đến phiên nhân viên quản hả?
Mình thích cho ai uống canh thì cho, thích để ai sinh con thì để, muốn ngủ với ai thì ngủ, lẽ nào người khác đưa tới cửa thì bắt buộc phải nhận à?
Ta rất cao quý, nhân loại không xứng nhá.
Bì Tu bưng canh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra ngoài, nghĩ thầm bát canh này chẳng qua là nể tình nhóc con kia mấy ngày nay làm mát cho mình thôi, dù sao hắn cũng là ông chủ, không thể để ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, phải chú trọng thì mới duy trì phát triển được.
Ông chủ Bì bưng canh chào hỏi với khách quen trong quán một chút, thấy Giả Tố Trân đã nhanh chóng hòa nhập vào ngành dịch vụ ăn uống hiện đại, hắn càng hài lòng gật đầu, cất bước đi lên lầu.
Lúc xuống nhóc con kia còn giận dỗi không vui, cũng không biết giờ đã khá hơn chưa.
Canh này có thể dưỡng nhan mỹ dung an thần định khí, có điều không biết có thể tẩm bổ hồn phách hay không, nếu hồn phách nát vụn thì việc đầu thai kiếp sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bì Tu thầm nhủ trong lòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bát vỡ.
Hắn quay phắt đầu lại, mắt muốn rách cả ra.
Giả Tố Trân đứng đờ tại chỗ nhìn về phía cửa, dưới chân toàn là mảnh sứ vỡ, đôi mắt cô đỏ lên như thể sắp sửa trào ra huyết lệ.
Tổn thọ rồi! Bì Tu vội vàng ra dấu tay với hầu tinh, mau mau lôi cái thứ này đi cho hắn!
Khách đến ăn cơm trong quán đa phần là nhân loại, mũi của đám háu ăn này còn thính hơn chó, tìm được cái quán xập xệ của Bì Tu, giúp hắn quảng cáo kéo khách từ ngoài tới.
Nếu bị nữ quỷ này dọa mất hồn sau này không dám tới nữa thì doanh thu của quán sẽ giảm mất một nửa.
“Ngô Lang……” Giả Tố Trân nhìn chằm chằm cửa lẩm bẩm nói, Bì Tu nghe vậy thì ngoảnh lại, lập tức cau mày, nghĩ bụng lẽ nào lại trùng hợp thế?
Cậu học sinh Ngô Tổ – kiếp sau của Ngô Lang, đang đứng ở cửa với hai bạn học, kinh ngạc nhìn Giả Tố Trân đứng giữa đống bát vỡ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
“Ngô Lang ơi……” Giả Tố Trân lại gọi tiếng nữa, vừa ai oán vừa lưu luyến.
Hầu Nhị xung phong chạy đến bên cạnh bà cô này, kéo áo cô bảo: “Chị Tố Trân, mau dọn mảnh vỡ trên đất đi, khách đứng ngoài cửa không vào được kìa!”
Giả Tố Trân bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức cúi đầu nói: “Vâng vâng vâng, dọn ngay đây.”
Bì Tu đứng trên cầu thang lạnh lùng quan sát, bát đĩa vỡ nát đếm không xuể, trái tim rỉ máu mà lại không thể nổi nóng được, hắn nén giận nói: “Khiến các vị chê cười rồi, Lão Tam mang cho mỗi bàn một phần ngân nhĩ hạt sen đi.”
Cô học trò đứng ở cửa vừa nghe nói có ngân nhĩ hạt sen thì cười hì hì hỏi: “Ông chủ ơi còn chỗ không ạ?”
Bì Tu liếc nhìn Giả Tố Trân đang hồn vía trên mây, lập tức nói: “Vẫn còn, Lão Tứ dẫn mấy đứa nhỏ vào chỗ ngồi đi, nhanh mang đồ ăn lên nhé, học sinh ăn tối xong còn phải tự học buổi tối nữa.”
“Cám ơn ông chủ ạ.”
Ba cô cậu học trò ngồi xuống chiếc bàn vuông, Giả Tố Trân vẫn nhìn Ngô Tổ đăm đăm, Hầu Tam nói gì bên tai cũng không nghe lọt câu nào.
Bì Tu bưng canh đi xuống từ cầu thang, nén giận bảo với Giả Tố Trân: “Mau dọn dẹp sạch sẽ rồi ghi món cho khách đi, đừng có thả hồn trên mây nữa, bát vỡ hôm nay trừ hết vào tiền lương của cô.”
Giả Tố Trân đáp vâng, dù sao cô cũng chẳng có lương, cứ trừ thoải mái.
Chỉ là Ngô Lang của cô, nhìn một lần là ít đi một lần.
Bì Tu điên tiết liếc xéo cô nàng, khổ nỗi trong quán đang có khách nên không tiện phát giận, chỉ đành dặn Hầu Tam chú ý trông chừng.
“Nếu trông chừng không cẩn thận để xảy ra chuyện gì, chú mày cũng sẽ bị trừ lương!”
Bì Tu hài lòng nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của hầu tinh, đưa tay sờ bát canh thì phát hiện đã hơi nguội, bèn vội vàng xoay người nói: “Anh lên lầu trước đây, có việc gì thì gọi anh.”
Hầu Tam gật đầu vâng dạ, nghĩ thầm đúng là có bà chủ liền biến thành Chu lột da, Bì Tu ông đúng là không có trái tim mà! (Chu lột da, tên thật là Chu Xuân Phú, một nhân vật ác bá địa chủ khét tiếng trong tác phẩm “Gà gáy nửa đêm” của tác giả Cao Ngọc.)
Văn Hi đang ngồi trên sô pha xem ti vi, ôm gối nhìn công tử cổ trang trên màn hình mà ngẩn người, y soi mói trang phục của người nọ từ đầu đến chân, cảm thấy bắt chước chả đúng gì cả, trông kiểu gì cũng không vừa mắt được.
Làm gì có ai ra ngoài mà nhét cả xấp ngân phiếu dày cộp như thế trong người? Có phải nhà giàu mới nổi đâu, Văn Hi cau mày nhớ lại dáng vẻ ngày xưa mình ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng, liền cầm lòng không đặng mà thở dài.
“Thở dài gì thế? Vẫn khó chịu à?” Bì Tu bưng canh, xốc rèm lên: “Lại đây uống canh đi, bây giờ nhà bếp đang bận, uống xong còn có việc nữa.”
Văn Hi hít hít mũi, khen: “Thơm quá.”
“Nói thừa, canh chính tay tôi nấu, đám người dưới lầu xếp hàng cả tháng mới được uống một lần đấy, nấu nhiều thêm chút, hời cho cậu.”
Bì Tu bưng bát canh, qua hai giây, canh tỏa ra nhiệt khí.
Văn Hi ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh nấu á?”
“Dông dài ít thôi, nhân lúc còn nóng mau uống đi.” Bì Tu đặt bát trước mặt y, nhét thìa vào tay y, làn da hai người chạm nhau, Văn Hi lập tức hỏi: “Vừa rồi ở dưới lầu anh lại nổi giận à? Trên người hơi nóng này.”
Bì Tu hừ lạnh: “Ngô Tổ đến, Giả Tố Trân vừa thấy cậu ta liền mất hồn, làm vỡ hết bát đĩa của tôi, dán cũng không dán lại nổi!”
“Ngô Tổ đến ư? Cậu ta nhớ ra Giả Tố Trân hả?” Văn Hi dâng trào hứng thú, “Thật sự giống như trong thoại bản nói sao, kiếp trước duyên phận chưa hết, kiếp này duyên phận lại đến? Bây giờ cậu ta còn ở dưới lầu không? Tôi…….”
“Cậu cái gì mà cậu? Uống canh đi!” Bì Tu nổi cáu.
Văn Hi vội vã bưng canh đưa đến bên miệng, kết quả bị nóng phỏng lưỡi, che miệng không nói lời nào. Bì Tu liền rót cốc nước lạnh đút cho y, uống xong hai ngụm mới dịu bớt.
“Tôi đã thành quỷ rồi mà sao còn bị phỏng vậy chứ?” Văn Hi ai oán.
Bì Tu: “Làm gì có con quỷ nào sống sướng như cậu hả? Ăn cả đống thiên tài địa bảo, từ lâu cậu đã không còn là quỷ bình thường nữa rồi.”
Cũng gần như một nửa quỷ tu rồi.
Hắn thấy Văn Hi uống hết canh rồi, bấy giờ mới vươn tay gọi y lại cho mình dựa vào, đống bát đĩa Giả Tố Trân đánh vỡ ban nãy đều là hàng hắn đặt làm theo yêu cầu, nếu muốn làm lại thì phải tốn một khoản lớn.
Tiền tiền tiền, mệnh căn của Bì Tu.
Hắn nghĩ đến tiền bay ra khỏi ví mình là liền thấy khó chịu, ấy thế mà Giả Tố Trân cùi không sợ lở, đòi tiền không có, đòi mạng cô nàng cũng không có luôn.
Mình còn phải vì chút công đức quỷ này mà đi thỏa mãn tâm nguyện của cô ta, đưa cô ta đầu thai tái thế, kiếp sau đừng làm chó liếm nữa. (Chó liếm: chỉ những hành vi mê trai/gái mất hết liêm sỉ :v người ta không thích mình mà cứ đeo đuổi, mặt nóng dán mông lạnh.)
Khó, quá khó, làm một yêu quái nghĩ cách kiếm tiền mưu sinh thật sự quá khó khăn.
“Tôi có thể xuống lầu xem Ngô Tổ được không?” Văn Hi dựa vào Bì Tu, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi chưa tận mắt chứng kiến tình tiết nhân quỷ tình yêu chưa dứt bao giờ, anh cho tôi xuống dưới xem đi.”
Bì Tu ôm y xem thường: “Có gì hay mà xem, mặt mũi Ngô Tổ còn sứt sẹo hơn cả kiếp trước, là một tên bốn mắt đeo đít chai, lại còn chưa trưởng thành, không phát triển thành kịch bản hương diễm mà cậu xem được đâu.”
“Nói gì vậy chứ, tôi chỉ tò mò thôi mà.” Văn Hi ngồi thẳng dậy nhìn hắn: “Anh nghĩ mà xem, tại sao Ngô Tổ lại đến quán cơm đúng vào hôm nay, còn để Giả Tố Trân nhìn thấy nữa, đây chính là duyên phận đấy.”
Từ trong sâu xa đã được định trước, người nên gặp thì quanh đi quẩn lại vẫn sẽ gặp gỡ. Văn Hi nghĩ thầm đây quả là duyên phận trời định, có tránh thế nào cũng chẳng tránh thoát được.
Lòng y rục rà rục rịch, nhất quyết đòi xuống lầu xem cho thỏa lòng hiếu kỳ, Bì Tu hết cách với y, chỉ nói xuống lầu thì phải thay đồ, thay bộ áo dài này ra đi.
Văn Hi cởi áo vải trắng trên người ra, đổi sang quần áo của Bì Tu, có điều lớn hơn mấy size nên bên hông quần phải thắt một nút mới mặc vừa được.
Mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, Văn Hi đi theo Bì Tu xuống lầu, đi tới chỗ rẽ liền thấy Ngô Lang mặc đồng phục học sinh, người thật ngoài đời trông đẹp hơn trên chứng minh thư nhiều, đeo cặp kính trông rõ tri thức, lúc cười rộ thì ấm áp như mặt trời vậy.
“Rất đẹp mà, đâu có xấu như anh bảo?” Văn Hi lẩm bẩm đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Giả Tố Trân, “Giả Tố Trân đâu? Cô ấy không ở bên cạnh Ngô Tổ để hầu hạ sao?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu, hầu hạ là sao hả?” Bì Tu sờ cổ y: “Xã hội mới không thông dụng kiểu nha hoàn sai vặt đâu.”
Văn Hi vội vàng xin lỗi nói mình không đúng, giơ tay quạt gió cho ông chủ Bì, nói hắn đại nhân không chấp tiểu nhân, chớ so đo với một tiểu quỷ như y.
“Coi kìa, Giả Tố Trân đến rồi.” Văn Hi kéo Bì Tu, rướn cổ hỏi: “Trên tay cô ấy bưng cái gì thế? Canh ngân nhĩ hạt sen à?”
Bì Tu tập trung nhìn lại, mặt lập tức đen xì.
Khá lắm, hắn chỉ nói đưa mỗi bàn một phần canh ngân nhĩ hạt sen thôi, con mẻ Giả Tố Trân ăn cây táo rào cây sung này lại muốn tình không muốn mệnh, bưng một lèo ba phần ngân nhĩ hạt sen đến bàn Ngô Tổ.
Đụ moá còn dùng ba bát lớn nữa chứ, đây là cho heo ăn đấy à?
Văn Hi cảm giác nhiệt độ bên cạnh tăng cao, lập tức kề sát lại hạ nhiệt hạ hoả cho Bì Tu: “Đừng giận, anh đừng giận mà, chỉ là chút ngân nhĩ hạt sen thôi, lát nữa thanh toán lấy nhiều tiền hơn là được.”
“Ba đứa học sinh nghèo thì có thể thu được bao nhiêu tiền?” Bì Tu bóp cổ tay, “Bình thường tôi đều bán mười đồng một bát nhỏ!”
Văn Hi quạt mạnh hơn: “Đừng nóng nè, tôi thấy người rồi, giờ mình lên lầu đi, phim truyền hình bắt đầu chiếu rồi.”
Bì Tu oán hận nhìn Giả Tố Trân, nghĩ bụng mình chẳng qua là vì công đức mà thôi, để sớm thoát khỏi cảnh giận lên là nóng người, việc gì phải e ngại chút thiệt thòi ấy!
Hắn ngồi trên ghế sô pha ôm Văn Hi bình tĩnh hai tiếng đồng hồ, vừa xem ti vi vừa tính coi hôm nay mình lỗ bao nhiêu tiền, ham muốn giết quỷ càng lúc càng mãnh liệt.
Văn Hi cảm thấy lão yêu quái này vừa hẹp hòi vừa buồn cười, bèn kiên nhẫn an ủi đôi câu, còn cố ý cười đùa pha trò mới khiến bản mặt bí xị của Bì Tu thả lỏng một chút.
Nhưng nhẹ nhõm chưa được một giây, Giả Tố Trân lại đi lên.
Bì Tu buông Văn Hi ra, liếc nhìn cô hỏi: “Cô tới làm gì?”
“Nô gia đã nghĩ xong rồi.” Giả Tố Trân phúc thân: “Chỉ cần nhìn thấy Ngô Lang đời này thi đỗ trạng nguyên là nô gia có thể an tâm đi đầu thai.”
Bì Tu: ……
Bì Tu: “Thi trạng nguyên? Thi trạng nguyên đại học ấy hả?”
Giả Tố Trân gật đầu.
Hai mắt Bì Tu tối sầm lại, lòng nghĩ lẽ nào sống mấy ngàn tuổi, mình lại lưu lạc đến nông nỗi phải đi trộm bài thi đại học ư?
Cả đời Bì Tu xem kiếm tiền là nhiệm vụ của mình, yêu đương thì ảnh hưởng đến kiếm tiền, mà kiếm tiền thì ảnh hưởng đến yêu đương, con người hắn sống rất rạch ròi, xem tất cả yêu quái muốn sinh con cho hắn đều là quái vật cần né xa, đều là chướng ngại vật trên con đường kiếm tiền của hắn.
Thao Thiết lừa tiền của hắn rồi trốn mất thì thôi, lại còn đưa một con quỷ đến.
Làm sao, ngóng trông con quỷ này sinh con cho mình, thèm muốn số tiền còn lại của mình?
Hắn tức giận vỗ bàn một cái: “Mịa, ông còn tưởng ai tốt bụng đưa một con quỷ đến làm mát cho ông, té ra vẫn là lăm le tiền của ông!”
Muốn thừa cơ dựa hơi để phân chia tài sản của mình hả? Không có cửa đâu!
Nhậm Kiêu: “Em nói này, có phải anh cả nghĩ quá rồi không, em thấy cái vị trên lầu cũng không sinh nổi con cho anh đâu, cơ mà lại là mỹ nhân, đưa tới cửa mà không lấy thì phí.”
Nhậm Kiêu khốn nạn công khai, Bì Tu nghe mà khịt mũi coi thường, bưng bát canh còn lại đi lên lầu.
Cừu Phục biết rõ còn hỏi: “Ông chủ, anh bưng canh đi làm gì đó?”
“Mắc mớ gì tới mày, làm việc của mày đi.” Vẻ mặt Bì Tu thiếu kiên nhẫn, nghĩ thầm việc của ông chủ mà đến phiên nhân viên quản hả?
Mình thích cho ai uống canh thì cho, thích để ai sinh con thì để, muốn ngủ với ai thì ngủ, lẽ nào người khác đưa tới cửa thì bắt buộc phải nhận à?
Ta rất cao quý, nhân loại không xứng nhá.
Bì Tu bưng canh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra ngoài, nghĩ thầm bát canh này chẳng qua là nể tình nhóc con kia mấy ngày nay làm mát cho mình thôi, dù sao hắn cũng là ông chủ, không thể để ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, phải chú trọng thì mới duy trì phát triển được.
Ông chủ Bì bưng canh chào hỏi với khách quen trong quán một chút, thấy Giả Tố Trân đã nhanh chóng hòa nhập vào ngành dịch vụ ăn uống hiện đại, hắn càng hài lòng gật đầu, cất bước đi lên lầu.
Lúc xuống nhóc con kia còn giận dỗi không vui, cũng không biết giờ đã khá hơn chưa.
Canh này có thể dưỡng nhan mỹ dung an thần định khí, có điều không biết có thể tẩm bổ hồn phách hay không, nếu hồn phách nát vụn thì việc đầu thai kiếp sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bì Tu thầm nhủ trong lòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bát vỡ.
Hắn quay phắt đầu lại, mắt muốn rách cả ra.
Giả Tố Trân đứng đờ tại chỗ nhìn về phía cửa, dưới chân toàn là mảnh sứ vỡ, đôi mắt cô đỏ lên như thể sắp sửa trào ra huyết lệ.
Tổn thọ rồi! Bì Tu vội vàng ra dấu tay với hầu tinh, mau mau lôi cái thứ này đi cho hắn!
Khách đến ăn cơm trong quán đa phần là nhân loại, mũi của đám háu ăn này còn thính hơn chó, tìm được cái quán xập xệ của Bì Tu, giúp hắn quảng cáo kéo khách từ ngoài tới.
Nếu bị nữ quỷ này dọa mất hồn sau này không dám tới nữa thì doanh thu của quán sẽ giảm mất một nửa.
“Ngô Lang……” Giả Tố Trân nhìn chằm chằm cửa lẩm bẩm nói, Bì Tu nghe vậy thì ngoảnh lại, lập tức cau mày, nghĩ bụng lẽ nào lại trùng hợp thế?
Cậu học sinh Ngô Tổ – kiếp sau của Ngô Lang, đang đứng ở cửa với hai bạn học, kinh ngạc nhìn Giả Tố Trân đứng giữa đống bát vỡ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
“Ngô Lang ơi……” Giả Tố Trân lại gọi tiếng nữa, vừa ai oán vừa lưu luyến.
Hầu Nhị xung phong chạy đến bên cạnh bà cô này, kéo áo cô bảo: “Chị Tố Trân, mau dọn mảnh vỡ trên đất đi, khách đứng ngoài cửa không vào được kìa!”
Giả Tố Trân bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức cúi đầu nói: “Vâng vâng vâng, dọn ngay đây.”
Bì Tu đứng trên cầu thang lạnh lùng quan sát, bát đĩa vỡ nát đếm không xuể, trái tim rỉ máu mà lại không thể nổi nóng được, hắn nén giận nói: “Khiến các vị chê cười rồi, Lão Tam mang cho mỗi bàn một phần ngân nhĩ hạt sen đi.”
Cô học trò đứng ở cửa vừa nghe nói có ngân nhĩ hạt sen thì cười hì hì hỏi: “Ông chủ ơi còn chỗ không ạ?”
Bì Tu liếc nhìn Giả Tố Trân đang hồn vía trên mây, lập tức nói: “Vẫn còn, Lão Tứ dẫn mấy đứa nhỏ vào chỗ ngồi đi, nhanh mang đồ ăn lên nhé, học sinh ăn tối xong còn phải tự học buổi tối nữa.”
“Cám ơn ông chủ ạ.”
Ba cô cậu học trò ngồi xuống chiếc bàn vuông, Giả Tố Trân vẫn nhìn Ngô Tổ đăm đăm, Hầu Tam nói gì bên tai cũng không nghe lọt câu nào.
Bì Tu bưng canh đi xuống từ cầu thang, nén giận bảo với Giả Tố Trân: “Mau dọn dẹp sạch sẽ rồi ghi món cho khách đi, đừng có thả hồn trên mây nữa, bát vỡ hôm nay trừ hết vào tiền lương của cô.”
Giả Tố Trân đáp vâng, dù sao cô cũng chẳng có lương, cứ trừ thoải mái.
Chỉ là Ngô Lang của cô, nhìn một lần là ít đi một lần.
Bì Tu điên tiết liếc xéo cô nàng, khổ nỗi trong quán đang có khách nên không tiện phát giận, chỉ đành dặn Hầu Tam chú ý trông chừng.
“Nếu trông chừng không cẩn thận để xảy ra chuyện gì, chú mày cũng sẽ bị trừ lương!”
Bì Tu hài lòng nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của hầu tinh, đưa tay sờ bát canh thì phát hiện đã hơi nguội, bèn vội vàng xoay người nói: “Anh lên lầu trước đây, có việc gì thì gọi anh.”
Hầu Tam gật đầu vâng dạ, nghĩ thầm đúng là có bà chủ liền biến thành Chu lột da, Bì Tu ông đúng là không có trái tim mà! (Chu lột da, tên thật là Chu Xuân Phú, một nhân vật ác bá địa chủ khét tiếng trong tác phẩm “Gà gáy nửa đêm” của tác giả Cao Ngọc.)
Văn Hi đang ngồi trên sô pha xem ti vi, ôm gối nhìn công tử cổ trang trên màn hình mà ngẩn người, y soi mói trang phục của người nọ từ đầu đến chân, cảm thấy bắt chước chả đúng gì cả, trông kiểu gì cũng không vừa mắt được.
Làm gì có ai ra ngoài mà nhét cả xấp ngân phiếu dày cộp như thế trong người? Có phải nhà giàu mới nổi đâu, Văn Hi cau mày nhớ lại dáng vẻ ngày xưa mình ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng, liền cầm lòng không đặng mà thở dài.
“Thở dài gì thế? Vẫn khó chịu à?” Bì Tu bưng canh, xốc rèm lên: “Lại đây uống canh đi, bây giờ nhà bếp đang bận, uống xong còn có việc nữa.”
Văn Hi hít hít mũi, khen: “Thơm quá.”
“Nói thừa, canh chính tay tôi nấu, đám người dưới lầu xếp hàng cả tháng mới được uống một lần đấy, nấu nhiều thêm chút, hời cho cậu.”
Bì Tu bưng bát canh, qua hai giây, canh tỏa ra nhiệt khí.
Văn Hi ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh nấu á?”
“Dông dài ít thôi, nhân lúc còn nóng mau uống đi.” Bì Tu đặt bát trước mặt y, nhét thìa vào tay y, làn da hai người chạm nhau, Văn Hi lập tức hỏi: “Vừa rồi ở dưới lầu anh lại nổi giận à? Trên người hơi nóng này.”
Bì Tu hừ lạnh: “Ngô Tổ đến, Giả Tố Trân vừa thấy cậu ta liền mất hồn, làm vỡ hết bát đĩa của tôi, dán cũng không dán lại nổi!”
“Ngô Tổ đến ư? Cậu ta nhớ ra Giả Tố Trân hả?” Văn Hi dâng trào hứng thú, “Thật sự giống như trong thoại bản nói sao, kiếp trước duyên phận chưa hết, kiếp này duyên phận lại đến? Bây giờ cậu ta còn ở dưới lầu không? Tôi…….”
“Cậu cái gì mà cậu? Uống canh đi!” Bì Tu nổi cáu.
Văn Hi vội vã bưng canh đưa đến bên miệng, kết quả bị nóng phỏng lưỡi, che miệng không nói lời nào. Bì Tu liền rót cốc nước lạnh đút cho y, uống xong hai ngụm mới dịu bớt.
“Tôi đã thành quỷ rồi mà sao còn bị phỏng vậy chứ?” Văn Hi ai oán.
Bì Tu: “Làm gì có con quỷ nào sống sướng như cậu hả? Ăn cả đống thiên tài địa bảo, từ lâu cậu đã không còn là quỷ bình thường nữa rồi.”
Cũng gần như một nửa quỷ tu rồi.
Hắn thấy Văn Hi uống hết canh rồi, bấy giờ mới vươn tay gọi y lại cho mình dựa vào, đống bát đĩa Giả Tố Trân đánh vỡ ban nãy đều là hàng hắn đặt làm theo yêu cầu, nếu muốn làm lại thì phải tốn một khoản lớn.
Tiền tiền tiền, mệnh căn của Bì Tu.
Hắn nghĩ đến tiền bay ra khỏi ví mình là liền thấy khó chịu, ấy thế mà Giả Tố Trân cùi không sợ lở, đòi tiền không có, đòi mạng cô nàng cũng không có luôn.
Mình còn phải vì chút công đức quỷ này mà đi thỏa mãn tâm nguyện của cô ta, đưa cô ta đầu thai tái thế, kiếp sau đừng làm chó liếm nữa. (Chó liếm: chỉ những hành vi mê trai/gái mất hết liêm sỉ :v người ta không thích mình mà cứ đeo đuổi, mặt nóng dán mông lạnh.)
Khó, quá khó, làm một yêu quái nghĩ cách kiếm tiền mưu sinh thật sự quá khó khăn.
“Tôi có thể xuống lầu xem Ngô Tổ được không?” Văn Hi dựa vào Bì Tu, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi chưa tận mắt chứng kiến tình tiết nhân quỷ tình yêu chưa dứt bao giờ, anh cho tôi xuống dưới xem đi.”
Bì Tu ôm y xem thường: “Có gì hay mà xem, mặt mũi Ngô Tổ còn sứt sẹo hơn cả kiếp trước, là một tên bốn mắt đeo đít chai, lại còn chưa trưởng thành, không phát triển thành kịch bản hương diễm mà cậu xem được đâu.”
“Nói gì vậy chứ, tôi chỉ tò mò thôi mà.” Văn Hi ngồi thẳng dậy nhìn hắn: “Anh nghĩ mà xem, tại sao Ngô Tổ lại đến quán cơm đúng vào hôm nay, còn để Giả Tố Trân nhìn thấy nữa, đây chính là duyên phận đấy.”
Từ trong sâu xa đã được định trước, người nên gặp thì quanh đi quẩn lại vẫn sẽ gặp gỡ. Văn Hi nghĩ thầm đây quả là duyên phận trời định, có tránh thế nào cũng chẳng tránh thoát được.
Lòng y rục rà rục rịch, nhất quyết đòi xuống lầu xem cho thỏa lòng hiếu kỳ, Bì Tu hết cách với y, chỉ nói xuống lầu thì phải thay đồ, thay bộ áo dài này ra đi.
Văn Hi cởi áo vải trắng trên người ra, đổi sang quần áo của Bì Tu, có điều lớn hơn mấy size nên bên hông quần phải thắt một nút mới mặc vừa được.
Mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, Văn Hi đi theo Bì Tu xuống lầu, đi tới chỗ rẽ liền thấy Ngô Lang mặc đồng phục học sinh, người thật ngoài đời trông đẹp hơn trên chứng minh thư nhiều, đeo cặp kính trông rõ tri thức, lúc cười rộ thì ấm áp như mặt trời vậy.
“Rất đẹp mà, đâu có xấu như anh bảo?” Văn Hi lẩm bẩm đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Giả Tố Trân, “Giả Tố Trân đâu? Cô ấy không ở bên cạnh Ngô Tổ để hầu hạ sao?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu, hầu hạ là sao hả?” Bì Tu sờ cổ y: “Xã hội mới không thông dụng kiểu nha hoàn sai vặt đâu.”
Văn Hi vội vàng xin lỗi nói mình không đúng, giơ tay quạt gió cho ông chủ Bì, nói hắn đại nhân không chấp tiểu nhân, chớ so đo với một tiểu quỷ như y.
“Coi kìa, Giả Tố Trân đến rồi.” Văn Hi kéo Bì Tu, rướn cổ hỏi: “Trên tay cô ấy bưng cái gì thế? Canh ngân nhĩ hạt sen à?”
Bì Tu tập trung nhìn lại, mặt lập tức đen xì.
Khá lắm, hắn chỉ nói đưa mỗi bàn một phần canh ngân nhĩ hạt sen thôi, con mẻ Giả Tố Trân ăn cây táo rào cây sung này lại muốn tình không muốn mệnh, bưng một lèo ba phần ngân nhĩ hạt sen đến bàn Ngô Tổ.
Đụ moá còn dùng ba bát lớn nữa chứ, đây là cho heo ăn đấy à?
Văn Hi cảm giác nhiệt độ bên cạnh tăng cao, lập tức kề sát lại hạ nhiệt hạ hoả cho Bì Tu: “Đừng giận, anh đừng giận mà, chỉ là chút ngân nhĩ hạt sen thôi, lát nữa thanh toán lấy nhiều tiền hơn là được.”
“Ba đứa học sinh nghèo thì có thể thu được bao nhiêu tiền?” Bì Tu bóp cổ tay, “Bình thường tôi đều bán mười đồng một bát nhỏ!”
Văn Hi quạt mạnh hơn: “Đừng nóng nè, tôi thấy người rồi, giờ mình lên lầu đi, phim truyền hình bắt đầu chiếu rồi.”
Bì Tu oán hận nhìn Giả Tố Trân, nghĩ bụng mình chẳng qua là vì công đức mà thôi, để sớm thoát khỏi cảnh giận lên là nóng người, việc gì phải e ngại chút thiệt thòi ấy!
Hắn ngồi trên ghế sô pha ôm Văn Hi bình tĩnh hai tiếng đồng hồ, vừa xem ti vi vừa tính coi hôm nay mình lỗ bao nhiêu tiền, ham muốn giết quỷ càng lúc càng mãnh liệt.
Văn Hi cảm thấy lão yêu quái này vừa hẹp hòi vừa buồn cười, bèn kiên nhẫn an ủi đôi câu, còn cố ý cười đùa pha trò mới khiến bản mặt bí xị của Bì Tu thả lỏng một chút.
Nhưng nhẹ nhõm chưa được một giây, Giả Tố Trân lại đi lên.
Bì Tu buông Văn Hi ra, liếc nhìn cô hỏi: “Cô tới làm gì?”
“Nô gia đã nghĩ xong rồi.” Giả Tố Trân phúc thân: “Chỉ cần nhìn thấy Ngô Lang đời này thi đỗ trạng nguyên là nô gia có thể an tâm đi đầu thai.”
Bì Tu: ……
Bì Tu: “Thi trạng nguyên? Thi trạng nguyên đại học ấy hả?”
Giả Tố Trân gật đầu.
Hai mắt Bì Tu tối sầm lại, lòng nghĩ lẽ nào sống mấy ngàn tuổi, mình lại lưu lạc đến nông nỗi phải đi trộm bài thi đại học ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.