Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 22

Hải Kinh Lạc

15/08/2020

Bức tranh nhuốm máu trải trên bàn, lúc Bì Tu lau tóc đi ra từ buồng tắm thì trông thấy nhóc con đang dựa vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn chằm chằm bức tranh vẽ yến tiệc kia.

“Đang xem gì thế?” Bì Tu hỏi.

Văn Hi hoàn hồn: “Không có gì, chỉ là đang nhìn xem bức tranh này với bức lúc trước của tôi có gì khác nhau không thôi.”

Bì Tu ngồi xuống bên cạnh y: “Qua nhiều năm như thế mà cậu vẫn nhớ được cơ à?”

“Tôi đã chết nhiều năm, nhưng cảm giác chỉ như mơ một giấc chiêm bao vậy.” Văn Hi xoa xoa đầu: “Có điều không nhớ rõ là rốt cuộc chết như thế nào.”

Bì Tu: “Cái này thì có gì hay mà nhớ, không ngại xúi quẩy hả.”

Văn Hi cười gật đầu: “Anh nói đúng.”

Hai người nhàn nhã ngồi bên nhau một hồi, Văn Hi cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ người Bì Tu, bèn cau mày hỏi: “Sao cảm giác nhiệt độ của anh lại cao hơn trước một chút rồi?”

Bì Tu hờ hững nói: “Thời tiết càng nóng thì thân nhiệt của tôi càng cao, sao thế? Nóng lây sang cậu à?”

Văn Hi lắc đầu: “Chỉ là đang nghĩ trước kia đến mùa hè thì anh phải làm thế nào?”

“Thì cố mà chịu thôi, ôm gối băng ngủ, hoặc cùng lắm thì tìm cái hồ trong rừng sâu núi thẳm mà ngâm mình trong đó, chờ hết hè thì lại đi ra.” Bì Tu thở dài ôm Văn Hi ghé sát vào người: “Dù sao cũng không dễ chịu bằng có cậu ở đây.”

Văn Hi nhướn mày: “Vậy thì anh còn phải cảm ơn tôi đấy nhé.”

Bì Tu phì cười: “Tôi giúp cậu cố hồn, lại còn đăng kí hộ khẩu cho cậu, thế mà có thấy cậu cảm ơn tôi đâu.”

“Bây giờ tôi cho anh ôm mà không tính là cảm ơn hả?” Văn Hi chống lên ngực hắn, nhìn hắn: “Đừng có được voi đòi tiên nha!”

Bì Tu rũ mắt: “Ai được voi đòi tiên cơ? Cậu bao nhiêu tuổi còn tôi bao nhiêu tuổi mà hô to gọi nhỏ với tôi, chẳng biết lễ phép trên dưới gì cả, không sợ tôi cho cậu một tát đi đầu thai luôn à.”

“Trước khi mùa hè qua thì anh sẽ không dám đâu.” Văn Hi lại dựa vào người hắn, không biết có phải vì hồn thể ổn định hay không mà y nhạy cảm với nhiệt độ hơn một chút, Bì Tu không ở bên cạnh là cứ thấy lạnh, phải dán vào lão yêu quái thì mới ấm áp hơn được một tẹo.

Y đặt tay lên bả vai Bì Tu, nghe thấy hắn rít lên một tiếng thì bật cười, ngồi lại đoàng hoàng trước khi Bì Tu bắt lấy tay mình.

Văn Hi hỏi sang chuyện khác: “Anh nghĩ bức tranh này làm cách nào tới được tay Thao Thiết?”

“Cái này phải hỏi thằng chả mới biết được.” Bì Tu mò tay y, hỏi: “Dạo này còn cảm giác có người theo dõi cậu không?”

Văn Hi lắc đầu, nở nụ cười với Bì Tu: “Anh gia cố thêm trận pháp, với cả ngày nào cũng dẫn tôi theo bên cạnh, có anh ở đây, Thao Thiết nhất định không dám tới.”

“Đúng thế.” Bì Tu bắt đầu nổi máu sĩ diện: “Thao Thiết cũng chỉ được cái ăn cơm giỏi hơn tôi thôi, nếu mà đánh nhau thì một mình ông đây đánh được cả ba thằng như hắn.”

Văn Hi dựa vào người hắn ngồi một hồi, bỗng dưng hỏi: “Anh lợi hại như vậy thì sao hồi đó hắn lại lừa tiền anh được?”

Bì Tu đơ như cây cơ, cả buổi không nặn ra được chữ nào, Văn Hi thấy sắc mặt lão yêu quái lúc xanh lúc trắng, bèn hỏi: “Đừng bảo là anh nhất thờ sơ suất nên mới bị hắn lợi dụng sơ hở nhé?”

“Đúng, chính là bị hắn lợi dụng sơ hở.” Bì Tu lập tức nói.

Văn Hi nhìn hắn chằm chằm một lúc như là đã chấp nhận đáp án này, y không tiếp tục nhì nhằng về vấn đề này nữa, song bụng thì vẫn nghĩ quả nhiên là một tên mãng phu chỉ có thể dùng nắm đấm nói chuyện, lúc đó nhất định là bị bán mà còn hớn hở đếm tiền cho người ta.

Y thầm chê bai trong bụng, chợt tiếng rèm che va chạm vang lên, Hầu Tứ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt đã vinh quang trở về, đem bảng thành tích quan trọng vừa lẻn vào trường học đánh cắp được giao cho ông chủ và bà chủ hớt lẻo kiểm duyệt.

Bì Tu ném cho cậu ta một hạt đậu vàng rồi xua đi, hắn cầm bảng thành tích mà không dám nhìn.

“Anh sợ cái gì?” Văn Hi giành lấy bảng thành tích từ tay hắn: “Không dám xem thì đưa tôi, nếu thành tích của thằng nhóc mà tụt lùi thì tôi…..”

Bì Tu cau mày: “Thì cậu làm sao?”

Ba ngày không đánh lên nhà lật ngói hả? Nhóc con nuôi mấy hôm còn biết uy hiếp người khác cơ đấy?

“Sẽ không cho anh ôm.” Văn Hi sửa mồm, “Anh xem tôi khổ sở nâng cao thành tích cho cậu ta, mệt đến độ hồn sắp tan biến luôn rồi, sao không được kêu ca mấy câu chứ?”

Bì Tu hừ lạnh: “Không phải không cho cậu kêu ca, chỉ là công đức này đâu được tính cho cậu, thấy cậu nghiêm túc như thế nên tôi lấy làm lạ thôi.”

Văn Hi ngây ra, sau một thoáng im lặng, y nói: “Tôi nghi ngờ năm xưa cậu ta bị vu oan trộm cắp là do bị liên lụy bởi Văn gia nhà tôi.”



“Sao lại nói thế?” Bì Tu hỏi.

Văn Hi: “Trước đây có lần tôi từng gặp cậu ta trong thư phòng của ông nội, cậu ta là thí sinh mà ông nội tôi đánh giá cao, sau đó kỳ thi mùa xuân chưa đến thì nhà chúng tôi đã rớt đài trước, có lẽ là có kẻ không muốn thấy người có quan hệ với Văn gia đỗ đạt nên mới giở trò hãm hại cậu ta.”

Bì Tu nhìn y: “Cậu cũng thích nghĩ vẩn vơ thật, lỡ như không phải thì sao? Thế thì thành ra cậu phí công phí sức còn gì?”

“Không sợ là giả chỉ sợ là thật, nghĩ đến việc cậu ta mất hết tương lai bởi vì nhà chúng tôi là tôi lại thấy áy náy bất an, làm như vậy chẳng qua chỉ để khiến bản thân an lòng mà thôi.”

Văn Hi nói đoạn thì nghe thấy Bì Tu bật cười.

Lão yêu quái ôm y lắc la lắc lư, cất giọng than vãn: “Haiz, cậu đừng làm quỷ nữa, để hôm nào tôi dẫn cậu đi quy y xuất gia làm hòa thượng đi. Bây giờ hòa thượng có đãi ngộ tốt lắm, được trợ cấp cả đống, làm pháp sự cũng thu được tiền nữa kìa.”

Hắn sờ tay Văn Hi, nghĩ bụng đẹp ghê: “Đến lúc ấy tôi sẽ bày một cái sạp ở quán cơm cho cậu, ghi là cao tăng bói toán phê mệnh, một lần hai mươi, mỗi ngày phỏng chừng lãi được không ít.”

Văn Hi: …….

Y lạnh lùng rút tay về, nghĩ thầm đếch thể trông chờ cái tên không lỗ đ*t này thở ra được câu gì có tri thức văn hoá mà.

Ban đêm Bì Tu đi vào giấc mơ, nhờ vào thành tích tuần này nên Ngô Tổ rốt cuộc lọt vào top 3, chẳng mấy khi Bì Tu tặng cho học sinh một nụ cười hòa ái mà không mất đi sự biến thái.

Ngô Tổ thấy hắn cười mà lòng hoảng hốt, vội ôm sách chắn trước ngực: “Chú à, có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng tự dưng cười như thế, chú cười làm cháu sợ quá.”

“Sợ cái gì? Lẽ nào tôi cười lên trông xấu lắm à?” Bì Tu sờ sờ mặt mình, nghĩ bụng lần trước nhóc con còn bảo mình cười nhiều hơn, bảo mình cười lên đẹp, sao thằng lỏi học sinh này lại không biết thưởng thức thế hả?

Ngô Tổ nghẹn họng trân trối nhìn bài thi trong tay Bì Tu, nhẫn nhịn nói: “Không ạ, anh cười lên rất là đẹp trai.”

Bì Tu thoải mái lên, ngồi xuống đối diện cậu ta: “Cuộc thi lần này có tiến bộ, xếp thứ ba toàn khối, cố thêm chút nữa, nâng điểm môn toán của cậu lên là tuần sau thi toàn thành phố cậu lấy hạng nhất không thành vấn đề.”

Ngô Tổ: …….

Sao từ nhất trường lên nhất thành phố nói nghe dễ ăn thế? Lẽ nào ông anh này cảm thấy toàn thành phố chỉ có một cái trường cấp ba chỗ chúng ta thôi sao?

Nhóc học sinh lau mặt, thành khẩn nói: “Anh ơi, thật ra em cảm thấy làm một đứa phế vật cũng rất tốt ạ.”

Bì Tu dựng lông mày: “Tôi thì cảm thấy không tốt đâu.”

“Em không cần anh cảm thấy, em cần em cảm thấy cơ.” Ngô Tổ đứng lên: “Em đã rất thỏa mãn với kết quả hiện giờ rồi! Đậu trường trọng điểm không thành vấn đề, em thật sự thỏa mãn rồi anh à, em sẽ dốc sức môn toán mà.”

Bì Tu liếc cậu: “Tôi cảm thấy cậu dốc sức là thật, không dốc hết sức cũng là thật.”

Ngô Tổ nói sâu xa: “Hôm nay lúc ăn cơm em cũng lấy bài ra làm, chị Tố Trân còn nói em vất vả quá, xong rồi liền múc cho em một bát canh hạt sen, lần nào chị ấy cũng bưng đến một bát bự chảng, nếu đổi lại là đứa nào thất đức thì đã uống sập cả quán nhà họ rồi.”

Bì Tu: ……?

Không cần vì tô canh hạt sen mà lo mình phá sản, chỉ là trong lúc mình không có mặt, bát canh hạt sen chà bá của Giả Tố Trân lại tái xuất giang hồ, đúng là quá trớn mà.

Ông chủ Bì cười lạnh: “Yên tâm, cho dù Thao Thiết đến uống canh hạt sen thì cũng không phá sản được đâu.”

Ngô Tổ gật gù: “Nói cũng phải, em trông bộ dạng ông chủ quán cơm kia trông không giống như là kinh doanh đứng đắn, đó có lẽ chỉ là một hang ổ của ổng thôi, một khi có tiếng cái là chắc kèo chạy trốn liền.”

Bì Tu: ?

Hang ổ gì cơ? Mi nói rõ ràng cho ông xem nào?

Đệt mẹ nó ông đây là hộ kinh doanh đường đường chính chính, là người nộp thuế quang vinh của quốc gia, sao đến miệng mi thì lại biến thành làm ăn không đàng hoàng rồi?

Ngô Tổ thở dài: “Tuy trên người ổng không xăm trái thanh long phải bạch hổ, cơ mà vừa nhìn là biết ngay lãnh tụ tinh thần tiểu hỏa rồi. Anh nói xem nếu ổng phạm tội chuồn mất thì chị Tố Trân phải làm sao bây giờ? Có khi nào chị ấy bị khất lương không?”

(Tinh thần tiểu hỏa: giống kiểu Khá Bảnh bên mình ấy. Ban đầu là để chỉ các cậu trai năng nổ đầy sức sống, sau này thì thành để chỉ một nhóm các thanh niên có phong cách đầu bát úp, quần áo bó sát, giày bệt, đi xe đạp điện, xăm trổ kín tay… hay nhảy mấy bài khó đỡ. )

Bì Tu tức cười: “Nếu khất lương thật thì cậu định làm sao? Cậu đón người ta về nhà được chắc?”

“Nếu chị Tố Trân đồng ý thì tới nhà em làm giúp việc cũng được.” Mặt Ngô Tổ đỏ lên: “Như thế thì em có thể nghe chị ấy hát hí khú ở khoảng cách gần, còn có thể…”



Bì Tu giáng một cú tát đập nát xuân thu đại mộng của thằng lỏi con này.

Ngô Tổ ngẩng đầu, bài thi lạnh tanh rơi tứ tung trên đất, kéo cậu chàng trở về trần thế đối mặt với hiện thực tàn khốc lạnh lùng. Sách không thể không đọc, bài không thể không làm, cho dù chết rồi, chôn dưới đất rồi, Bì Tu cũng đào thằng ranh khốn kiếp này ra để mà làm bài.

Bì Tu nhìn cu cậu, lạnh lùng nói: “Đừng nói cậu là phế vật, chỉ cần cậu còn một hơi tàn để cầm bút thì cũng phải học cho tôi.”

Hắn dòm thằng nhóc phiền hà bắt đầu làm bài, không khỏi nhớ đến lời nhóc con nói, ông chủ Bì nghĩ sao tất cả trẻ con trên thế giới này không thể học theo gương Văn Hi, chủ động muốn đến trường đọc sách tiến về phía trước, làm một người con ngoan phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ? Đúng là đứa nào đứa nấy đều khiến người ta tức chết mà.

Cơ mà nếu thế thì cái mặt Ngô Tổ lại không đủ điều kiện, nhóc con vẫn đẹp hơn.

Nghĩ đoạn, ông chủ Bì lại nhìn chằm chằm cu cậu học sinh với bản mặt càng nặng nề hơn.

Rõ ràng buổi tối có thể ngắm nhìn nhóc con xinh đẹp ngủ, thế mà giờ lại phải ở đây làm gia sư làm bảo mẫu cho phàm nhân.

Hắn sống khó khăn quá mà.

Buổi tối qua đi, Bì Tu từ trong mộng trở ra, đăm đăm nhìn Văn Hi một hồi rồi vươn tay ôm y chìm vào giấc ngủ, mãi đến buổi trưa mặt trời treo cao rồi mới xuống lầu giám sát việc kinh doanh của quán.

Ai ngờ đám yêu quái khách quen ở tầng một đều mỉm cười với hắn, có kẻ còn vừa nhìn trộm hắn vừa cười, hắn quay sang thì lại khôi phục vẻ mặt hờ hững, còn giả bộ hát nghêu ngao nữa chứ.

Ông chủ Bì đi vào bếp, rửa quả cà chua, vừa gặm vừa hỏi: “Ê này, mày có biết xảy ra chuyện gì không mà sao hôm nay khách cứ nhìn anh cười vậy?”

Nhậm Kiêu vừa đảo nồi vừa cười: “Anh còn chưa biết à? Tài khoản công chúng của hội liên hiệp phụ nữ đăng ảnh của anh với Văn Hi đấy.”

Bì Tu sững sờ, động tác nhai cũng từ từ dừng lại.

Hắn cau mày lấy di động ra tìm tài khoản công chúng, ngón tay lướt màn hình hơi run lên, dường như đã dự đoán được độ ba chấm của nội dung.

Tiêu đề: Cùng nhau xây dựng gia đình hài hòa văn minh, phấn đấu trở thành tấm gương cho yêu quái.

Hô hấp của Bì Tu ngừng lại, nhìn bức ảnh đập ngay vào mắt, quả cà chua trong miệng cũng bay hết vị ngọt.

Trong ảnh là Bì Tu mặt lạnh đứng ở chính giữa, Văn Hi cười giả lả đứng bên cạnh hắn, tay hai người cùng cầm một tấm bảng.

Nền vàng chữ đỏ, viết rằng ——

GIA ĐÌNH HÀI HÒA

Trong cả bức ảnh người cười thật lòng thật dạ nhất chính là hoa sen tinh của hội liên hiệp phụ nữ, cười tươi ơi là tươi tươi gì mà tươi thế, quả thực là kế thừa một cách hoàn mỹ sự hàm hậu của Hòa Hợp Nhị Tiên.

Mà Văn Hi và Bì Tu thì vừa nhìn là biết mặt hòa tâm bất hòa, chia giường nhiều năm mạnh ai nấy lo, chồng chồng cây khế không có tình yêu.

(Gốc là chồng chồng plastic, chế từ “chị em plastic” – chị chị em em mà sau lưng chọc ngoáy hãm hại nhau. Giống kiểu anh em cây khế bên mình nên tui để vậy á.)

Dưới ảnh còn ghi anh Bì và vợ, chữ in thể Tống chọt mù con mẹ nó mắt của anh Bì nào đó, bàn tay nắm di động của hắn khẽ run, phải dừng lại hai phút mới lấy được dũng khí trượt xuống, hai chữ “Thật 100%” ở bình luận phía dưới cũng nện bôm bốp vào con tim độc thân của hắn.

Đừng thế chứ, đừng thế chứ.

Sao ông đây lại kết hôn rồi thế nàyyyyyy?

Nhậm Kiêu vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Nói đi, bao giờ đám cưới mời khách, lúc cần thiết thì phải hào phóng chút nha, đừng có để người ta chịu tủi thân.”

Bì Tu không lên tiếng, ngón tay tiếp tục trượt xuống, đột nhiên khựng lại nói: “Bọn nó nói Chổi Nhỏ là con trai anh.”

Nhậm Kiêu: ?

“Cái gì? Cho em coi nào.” Hắn ló đầu qua xem, thấy Bì Tu đã mở một tab chuyển tiếp, cái tít đỏ chót của topic còn chói mắt hơn cả quả trứng ngỗng trên bài kiểm tra của Chổi Nhỏ.

Sóng gió yêu giới, mẹ kế con riêng dây dưa cớ vì đâu? Đại lão yêu giới chính là thế này ư? Thật khiến người ta mắc cười.

Không cần nhìn Nhậm Kiêu cũng cảm nhận được mưa máu gió tanh xộc vào mặt.

Hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu lẩm bẩm: “Cá chỉ có ký ức bảy giây, mình sẽ quên nhanh thôi, mình sẽ quên nhanh thôi, mình…….”

Hắn giành lấy điện thoại di động: “Đụ má mài, sừng mọc sang cả đầu bố mày rồi, thằng nào con nào đăng bậy đăng bạ, mày chuẩn bị bay acc rồi con ạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook