Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
Chương 55
Hải Kinh Lạc
06/10/2020
Nhậm Kiêu đỗ xe rồi đi vào trong quán, vừa khéo gặp Văn Hi và Tô An đang tám chuyện.
Văn Hi chỉ thấy Nhậm Kiêu mà chẳng thấy Bì Tu đâu, nghĩ hôm qua lão yêu quái này cũng một mình phi xe đi đâu không biết, lúc về còn bực dọc tức tối, y vội hỏi Nhậm Kiêu: “Anh Kiêu, Bì Tu đâu rồi?”
Nhậm Kiêu quơ quơ chìa khóa xe: “Đến trường lái học lái xe rồi.”
Tay Tô An dùng quá sức, ngòi bút cong thành 90°.x
Văn Hi không trải qua thời kỳ hỗn độn hắc ám khi Bì Tu học lái e, cho nên không biết một câu nói bâng quơ ấy mang ý nghĩa sóng to gió lớn như thế nào, y thậm chí còn lấy làm vui vẻ, gật đầu bảo rằng: “Học lái xe thì tốt, học sớm thi sớm, chứ cả ngày lái xe điện cũng không an toàn.”
Tô An đổi cây bút khác, nhẹ nhàng nói: “Chắc anh không biết giáo viên dạy lái dữ thế nào.”
“Dữ á?” Văn Hi ngạc nhiên: “Có dữ đến mấy thì chẳng lẽ còn dữ hơn được Bì Tu sao?”
Tô An: …….
Đệt, nói có lý thế nhỉ.
Ông chủ Bì bẩm sinh đã sở hữu ngoại hình như muốn lập tức trùm người ta vào bao tải rồi đổ xi măng ném xuống hồ. Cho dù giáo viên dạy lái có hung dữ đến mấy thì cũng chẳng đến nỗi liều mạng kiếm tiền, dám quơ chân múa tay với ông trùm xã hội đen này.
“À phải rồi, nói chuyện với cái thầy Long kia thế nào?” Văn Hi nhớ lúc dậy mình có dặn Bì Tu mang phong bì theo, không biết hắn có cầm theo không.
Nhậm Kiêu cười: “Không sao rồi.” Hắn nói cám ơn Văn Hi, kể lại chuyện Bì Tu đưa phong bì.
Văn Hi xua tay: “Anh cảm ơn tôi làm gì, tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà, nếu anh ấy không để trong lòng thì sẽ chẳng làm đâu. Nếu thật sự muốn cám ơn thì anh nên cám ơn anh ấy mới phải.”
Nhậm Kiêu điềm nhiên nói: “Nếu anh ấy không đặt cậu trong lòng thì cũng chẳng vì cậu nói một câu mà đi làm ngay. Huống chi từ sau khi cậu đến, tính khí anh ấy cũng tốt hơn rất nhiều, tầm này mọi năm ảnh đều phải ngâm mình trong đầm lạnh ở núi sâu, làm gì có chuyện được như bây giờ, lại còn chạy đi học lái xe nữa chứ.”
Tô An gật đầu phục họa: “Bình thường ông chủ mà đi vắng thì doanh thu của quán đều không tốt lắm.”
Dù sao cũng là thụy thú tụ tài, khác biệt khi có nhà với vắng nhà là hết sức rõ ràng.
Văn Hi cười: “Không có anh ấy thì tôi cũng chẳng được sống thoải mái như bây giờ, trong lòng tôi hiểu rõ mà.”
Trong bếp còn có việc nên Nhậm Kiêu về phòng thay quần áo, sau đó lôi Cừu Phục chăm chim đến chết đi sống lại đi làm việc, đám khỉ và Giả Tố Trân xách xô xách chổi bắt đầu quét tước dọn dẹp đại sảnh, Văn Hi chẳng thể giúp gì, được mời ra sân nghỉ ngơi.
Ngoài miệng nói là mời, chứ thật ra là chê mình giúp vụng hóa phiền.
Văn Hi nghĩ thầm, ngày trước ở Văn phủ, khi mà sắp đến năm mới, người hầu kẻ hạ trong nhà cũng tất bật vẩy nước quét sân, giá tủ trong thư phòng được dời đi, ngay cả ông nội cũng tự tay phơi sách, chỉ có mình mình là đi đâu cũng bị chê phiền.
Hàng năm cứ đến lúc đó, y chỉ có thể chạy sang chỗ chị hai ngủ, cuối cùng còn bị chị xách tai đi ra ngoài ăn kẹo tơ vàng mừng năm mới.
Nhớ lại chuyện trước kia, tầm mắt Văn Hi bỗng tối sầm lại, đầu đau như bị dao đâm. Y vịn cột cố tỉnh táo lại, đưa tay đỡ trán, hai mắt hoa lên, nhìn cái gì cũng thấy đủ thứ màu sắc hỗn tạp.
Mãi một lúc y mới nhận ra không phải mình hoa mắt, mà là trên cây có đủ thứ sắc màu thật ——
Quần sịp ngũ sắc đung đưa phấp phới, vươn vai tung cánh đón gió mới.
Tào Thảo những tưởng ngày bé bị chó đái vào người đã là trải nghiệm nhục nhã nhất đời gã rồi, nào ngờ ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ông trời không có mắt vẫn bắt nạt thiếu niên nghèo[1].
Bị trói gô ở đây thì thôi, dù sao một cái cây như gã cũng đứng suốt ngày quen rồi, thế nhưng tại sao lại treo quần xà lỏn của lũ khỉ kia lên cành cây của gã!!!
Đjt mẹ quần đùi xám bình thường không đẹp à? Xà lỏn tam giác năm màu bảy sắc chói mù con mắt, đám khỉ FA chúng mày n*ng cho ai xem?
Gã mệt mỏi quá, có lẽ số mệnh gã đời này không phải bị chặt thành củi thì cũng bị làm sào phơi quần áo.
Đương lúc gã nản lòng thoái chí, Văn Hi đi vào sân sau, Tào Thảo lập tức tỉnh táo lại, vừa ngoái đầu nhìn Văn Hi vừa nhiệt tình hô hoán, kêu y lại đây phát thiện tâm, thu mớ quần sịp đã khô này vào.
Văn Hi chậm rãi bước tới gần, nhìn đống quần sịp đủ mọi màu sắc kia, mặt y cũng đỏ bừng cả lên, mọi lần nhìn Bì Tu mặc vật này đều là ba màu trắng đen xám, thì ra còn có nhiều kiểu như vậy.
Song y không cất vào, dù gì cũng xuất thân là thiếu gia, đâu từng làm chuyện thế này bao giờ.
“Cậu bảo tôi thu quần áo giúp cậu thì có ích lợi gì?” Văn Hi ngồi xuống xích đu bên cạnh, nhìn cây hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết kẻ trong ngọc phật là ai đi.”
Tào Thảo lắc đầu: “Không được, tôi và Thao Thiết đã lập giao ước, có vài việc nếu nói ra tôi sẽ chết.”
Văn Hi: “Thế cậu nói be bé thôi, hắn không nghe được thì sẽ không phải chết đâu.”
Tào Thảo: …….
“Anh tưởng Thiên Đạo trên đỉnh đầu anh không tồn tại chắc?” Tào Thảo nhìn y như nhìn quái vật: “Chẳng phải anh là tiểu tài tử của phủ thừa tướng sao? Sao trông chả thông minh tí nào thế.”
Văn Hi ngạc nhiên, nở nụ cười tươi rói: “Ai nói với cậu tôi là tài tử?”
“Thì có người nói thôi.” Tào Thảo lầm bầm, giũ giũ đầu nói: “Bà chủ giúp với, cất quần lót vào đi mà!”
Văn Hi vẫn ngồi bất động: “Đừng gọi linh tinh, tôi đâu phải bà chủ.”
Tào Thảo cười khinh khỉnh, nghĩ bụng anh rúc vào chung một ổ chăn với Bì Tu mà còn không phải bà chủ thì chẳng lẽ là mẹ của ông chủ chắc!
“Vậy tôi đổi cách hỏi, tôi có biết người trong ngọc phật không?” Văn Hi ngồi trên xích đu đung đưa, thong dong nói: “Cậu không nói thì thôi, dù sao tôi thấy cành cây của cậu cũng to phết, ngoại trừ quần lót thì phơi chăn lên đó cũng được.”
Tào Thảo nghẹn họng, sau một hồi im lặng, gã mới nói: “Anh có biết.”
Văn Hi đăm chiêu: “Là nam hay nữ? Tuổi bao nhiêu?”
“Thật sự không thể nói được.” Tào Thảo lại ngậm miệng, tỏ vẻ gã thật sự không thể nói, gã còn chưa trả mối thù chó đái đâu, vẫn chưa thể chết được.
Hầu Nhị xách chổi đi ra sân sau đổ rác, thấy Văn Hi ngồi đó chơi xích đu thì bèn đi tới bảo: “Ngoài này nóng lắm, anh lên lầu nghỉ đi cho khỏe.”
“Không sao, tôi không sợ nóng.”
Bì Tu không ở bên cạnh, Văn Hi tắm nắng cho người ấm áp chút. Y chỉa cằm về phía mớ quần sịp đủ sắc màu trên đỉnh đầu Tào Thảo: “Đây đều là đồ của mấy anh em cậu à?”
Hầu Nhị liếc nhìn: “À vâng, tối qua quên cất vào, giờ phải cất vào thôi.”
Tào Thảo nén giận nói: “Quên cất thì nhanh cất đi.”
“Cho mày phơi đồ mà mày còn thái độ lồi lõm à, tao nói cho mày biết, bây giờ mày là đồng lõa kiêm nhân chứng, éo có quyền giở giọng yêu cầu nhá.” Hầu Nhị giơ tay thu quần sịp trên cây xuống, nghĩ bụng sao quần sịp của mấy ông anh bảy sắc cầu vồng như anh em hồ lô thế này.
Tào Thảo nhịn cục tức trong ngực, nói: “Đừng bắt tôi phơi quần lót nữa mà, muốn tôi làm gì cũng được.”
Hầu Nhị ngớ người, thế này thì hơi rắc rối đây.
Văn Hi nhớ ngày mai quán sẽ bắt đầu ship cơm, bèn bảo Tào Thảo: “Nhiều cành lá thế này thì có đóng gói thức ăn được không?”
Tào Thảo ngạc nhiên, rồi lập tức gật đầu.
Lúc trở về từ trường lái, Bì Tu liền trông thấy năm con khỉ, hai con quỷ và một bàn tính tinh đều vây quanh quầy thức ăn, không biết đang xem trò vui gì.
“Mọi người xem gì thế?”
Bì Tu đi tới, trông thấy cành lá tung bay, thoăn thoắt gói ghém hộp cơm, đũa dùng một lần và giấy ăn lại với nhau, toàn bộ quá trình mất chưa tới hai giây đồng hồ.
Cảm nhận ánh mắt kính nể của mọi người, Tào Thảo ung dung nói: “Việc nhỏ như con thỏ thôi.”
Văn Hi nở nụ cười với Bì Tu: “Tôi thấy cậu ta biết đóng gói cơm hộp xịn quá luôn, đỡ phải bắt đám khỉ đến phụ.”
Bì Tu ngó Tào Thảo, hờ hững nói: “Tôi còn đang định kêu Na Tra tới gói.”
Ba tay ba miệng, bất kể là báo món, ghi menu hay gói cơm hộp thì đều cực kỳ thuận tiện, chính là lao động cấp cao ba trong một. Chỉ có điều khuyên nhủ nhờ y giúp đỡ có hơi tốn sức.
Tô An đẩy kính nhắc nhở: “Ông chủ, tên này không cần trả lương.”
Vừa nghe không cần tốn tiên là Bì Tu lập tức đáp ứng ngay: “Quyết định là chú mày đi.”
Lão yêu quái giơ tay vẽ lên giữa không trung, một phù chú hạ xuống người Tào Thảo, hắn từ tốn giải thích: “Vì lý do an toàn, một cái bùa chú thôi, chỉ cần chú mày không làm việc xấu thì hết thảy đều không sao, nhưng chỉ cần mày làm ra việc xấu gì, tao chắc chắn sẽ biết hết.”
Tào Thảo cúi rụt đầu: “Tôi biết rồi thưa ông chủ.”
“Còn nữa, nếu Thao Thiết tới tìm mày thì nhất định phải báo cho tao đầu tiên.” Nói đoạn, Bì Tu lại lắc đầu: “Thôi, chắc hắn cũng chẳng tìm mày nữa đâu.”
Tào Thảo được Hầu Đại dẫn đi tiến hành huấn luyện nhân viên phục vụ, phải học thuộc lòng《Tu dưỡng bản thân dành cho nhân viên phục vụ》, đây là con đường mà mỗi người thuộc giai cấp chịu áp bức bóc lột trong quán ắt phải trải qua, là chính sách quản lý tàn bạo về mặt tinh thần của Bì Tu.
Thế nhưng chẳng có ai phản kháng cả, quả thực là nỗi bi ai trong lịch sử phát triển của quán cơm.
Thứ hai, lúc Văn Hi thức giấc thì Bì Tu vẫn đang ngủ, hôm qua Bì Tu từ trường lái về, nhiệt độ trên người mãi chẳng giảm xuống, phải ôm y truyền dương khí mới đỡ hơn chút đỉnh.
Văn Hi nhũn hết cả người ra mà còn phải nghe hắn than vãn nào là học lái xe gian khổ, nào là giáo viên dạy quái gở, vốn dĩ còn cố cười được, cuối cùng y giả vờ ngủ luôn, cầu mong tên tài xế gà mờ này đừng có lải nhải nữa.
Bì Tu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người bên cạnh ngồi quay lưng lại với mình, mái tóc dài mượt mà buông xõa như mây, đuôi tóc rủ lên gối phảng phất mùi thơm thoang thoảng.
Văn Hi tỏa ra mùi hương từ tận xương tủy, giống như hỗn hợp dầu gối sữa tắm vậy, nhưng mà thơm hơn nhiều.
Bì Tu vươn tay vén một lọn tóc đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, rồi lại quấn tóc ở đầu ngón tay nghịch nghịch một hồi, mới hỏi: “Đang lén lút làm gì đó?”
Văn Hi để di động xuống, nhìn hắn bảo: “Tôi thấy trên diễn đàn nói thứ sáu có một buổi dạ hội, tất cả người tham gia bình chọn đều phải lên sân khấu biểu diễn, anh định biểu diễn cái gì?”
“Vội làm gì? Cho dù tôi không biểu diễn thì số phiếu vẫn cao hơn bọn họ.” Bì Tu vỗ vỗ khoảng giường trống trong ngực, ý bảo Văn Hi quay về nằm.
Văn Hi dán lại gần, nhỏ nhẹ nói: “Dù chỉ đi ngang qua thì cũng nên tham gia nể mặt người ta chứ. Đúng rồi, hôm qua tôi hỏi quái bụi cỏ kia, gã ta nói tôi có biết người trong ngọc phật của Thao Thiết.”
Bì Tu ngạc nhiên, vờ vô tình nói: “Có khi là thân thích nào đó của cậu chăng.”
“Ai biết được…..” Văn Hi rầu rĩ nói.
Bì Tu xoa xoa tóc y, đứng dậy bảo: “Cậu ngủ tiếp đi, hôm nay bắt đầu ship cơm hộp, tôi phải xuống lầu giám sát.”
Văn Hi kéo tay hắn: “Cái con cua tinh trong thùng rác mãi chẳng có động tĩnh gì, anh nhớ đi kiểm tra nhé, kẻo nó nói lung tung.”
Bì Tu nắm tay y đáp ừ, rồi vuốt ve tay y mấy cái, lấy trong ngăn kéo đầu giường ra chiếc vòng tay trân châu mới làm xong hai ngày trước, đeo vào cổ tay nhóc con.
Trân châu trắng muốt tôn lên mỹ nhân cốt, bên trên còn có một con Tỳ Hưu xanh sẫm, càng nhìn càng thấy hợp.
“Đeo cẩn thận nhé.” Bì Tu vuốt mặt dây Tỳ Hưu trên cổ Văn Hi, nhẹ nhàng nói: “Quý lắm đấy, làm hỏng là phải đền tiền.”
Văn Hi cười nhìn hắn: “Nếu tôi không có tiền thì phải làm sao?”
Làm sao ấy hả? Làm trên giường chứ làm sao.
Bì Tu nhìn gương mặt tươi cười của y, mắt dõi đăm đăm vào đôi môi y.
*****
Chú thích:
[1]Có câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Thà khinh ông râu trắng, chớ khinh thiếu niên nghèo”, ý rằng sự đời biến đổi khó lường, nay khác mai khác, cho nên chớ khinh thường người ta khốn khó nhất thời, đời chưa biết chắc được gì hết. Thà khinh ông già râu trắng không có tiền bạc, chứ đừng khinh thiếu niên nghèo khó, vì thiếu niên tiền đồ vô hạn lượng, cuối cùng sẽ có ngày lên như diều gặp gió, chứ không phải cứ khố rách áo ôm cả đời.
Văn Hi chỉ thấy Nhậm Kiêu mà chẳng thấy Bì Tu đâu, nghĩ hôm qua lão yêu quái này cũng một mình phi xe đi đâu không biết, lúc về còn bực dọc tức tối, y vội hỏi Nhậm Kiêu: “Anh Kiêu, Bì Tu đâu rồi?”
Nhậm Kiêu quơ quơ chìa khóa xe: “Đến trường lái học lái xe rồi.”
Tay Tô An dùng quá sức, ngòi bút cong thành 90°.x
Văn Hi không trải qua thời kỳ hỗn độn hắc ám khi Bì Tu học lái e, cho nên không biết một câu nói bâng quơ ấy mang ý nghĩa sóng to gió lớn như thế nào, y thậm chí còn lấy làm vui vẻ, gật đầu bảo rằng: “Học lái xe thì tốt, học sớm thi sớm, chứ cả ngày lái xe điện cũng không an toàn.”
Tô An đổi cây bút khác, nhẹ nhàng nói: “Chắc anh không biết giáo viên dạy lái dữ thế nào.”
“Dữ á?” Văn Hi ngạc nhiên: “Có dữ đến mấy thì chẳng lẽ còn dữ hơn được Bì Tu sao?”
Tô An: …….
Đệt, nói có lý thế nhỉ.
Ông chủ Bì bẩm sinh đã sở hữu ngoại hình như muốn lập tức trùm người ta vào bao tải rồi đổ xi măng ném xuống hồ. Cho dù giáo viên dạy lái có hung dữ đến mấy thì cũng chẳng đến nỗi liều mạng kiếm tiền, dám quơ chân múa tay với ông trùm xã hội đen này.
“À phải rồi, nói chuyện với cái thầy Long kia thế nào?” Văn Hi nhớ lúc dậy mình có dặn Bì Tu mang phong bì theo, không biết hắn có cầm theo không.
Nhậm Kiêu cười: “Không sao rồi.” Hắn nói cám ơn Văn Hi, kể lại chuyện Bì Tu đưa phong bì.
Văn Hi xua tay: “Anh cảm ơn tôi làm gì, tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà, nếu anh ấy không để trong lòng thì sẽ chẳng làm đâu. Nếu thật sự muốn cám ơn thì anh nên cám ơn anh ấy mới phải.”
Nhậm Kiêu điềm nhiên nói: “Nếu anh ấy không đặt cậu trong lòng thì cũng chẳng vì cậu nói một câu mà đi làm ngay. Huống chi từ sau khi cậu đến, tính khí anh ấy cũng tốt hơn rất nhiều, tầm này mọi năm ảnh đều phải ngâm mình trong đầm lạnh ở núi sâu, làm gì có chuyện được như bây giờ, lại còn chạy đi học lái xe nữa chứ.”
Tô An gật đầu phục họa: “Bình thường ông chủ mà đi vắng thì doanh thu của quán đều không tốt lắm.”
Dù sao cũng là thụy thú tụ tài, khác biệt khi có nhà với vắng nhà là hết sức rõ ràng.
Văn Hi cười: “Không có anh ấy thì tôi cũng chẳng được sống thoải mái như bây giờ, trong lòng tôi hiểu rõ mà.”
Trong bếp còn có việc nên Nhậm Kiêu về phòng thay quần áo, sau đó lôi Cừu Phục chăm chim đến chết đi sống lại đi làm việc, đám khỉ và Giả Tố Trân xách xô xách chổi bắt đầu quét tước dọn dẹp đại sảnh, Văn Hi chẳng thể giúp gì, được mời ra sân nghỉ ngơi.
Ngoài miệng nói là mời, chứ thật ra là chê mình giúp vụng hóa phiền.
Văn Hi nghĩ thầm, ngày trước ở Văn phủ, khi mà sắp đến năm mới, người hầu kẻ hạ trong nhà cũng tất bật vẩy nước quét sân, giá tủ trong thư phòng được dời đi, ngay cả ông nội cũng tự tay phơi sách, chỉ có mình mình là đi đâu cũng bị chê phiền.
Hàng năm cứ đến lúc đó, y chỉ có thể chạy sang chỗ chị hai ngủ, cuối cùng còn bị chị xách tai đi ra ngoài ăn kẹo tơ vàng mừng năm mới.
Nhớ lại chuyện trước kia, tầm mắt Văn Hi bỗng tối sầm lại, đầu đau như bị dao đâm. Y vịn cột cố tỉnh táo lại, đưa tay đỡ trán, hai mắt hoa lên, nhìn cái gì cũng thấy đủ thứ màu sắc hỗn tạp.
Mãi một lúc y mới nhận ra không phải mình hoa mắt, mà là trên cây có đủ thứ sắc màu thật ——
Quần sịp ngũ sắc đung đưa phấp phới, vươn vai tung cánh đón gió mới.
Tào Thảo những tưởng ngày bé bị chó đái vào người đã là trải nghiệm nhục nhã nhất đời gã rồi, nào ngờ ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ông trời không có mắt vẫn bắt nạt thiếu niên nghèo[1].
Bị trói gô ở đây thì thôi, dù sao một cái cây như gã cũng đứng suốt ngày quen rồi, thế nhưng tại sao lại treo quần xà lỏn của lũ khỉ kia lên cành cây của gã!!!
Đjt mẹ quần đùi xám bình thường không đẹp à? Xà lỏn tam giác năm màu bảy sắc chói mù con mắt, đám khỉ FA chúng mày n*ng cho ai xem?
Gã mệt mỏi quá, có lẽ số mệnh gã đời này không phải bị chặt thành củi thì cũng bị làm sào phơi quần áo.
Đương lúc gã nản lòng thoái chí, Văn Hi đi vào sân sau, Tào Thảo lập tức tỉnh táo lại, vừa ngoái đầu nhìn Văn Hi vừa nhiệt tình hô hoán, kêu y lại đây phát thiện tâm, thu mớ quần sịp đã khô này vào.
Văn Hi chậm rãi bước tới gần, nhìn đống quần sịp đủ mọi màu sắc kia, mặt y cũng đỏ bừng cả lên, mọi lần nhìn Bì Tu mặc vật này đều là ba màu trắng đen xám, thì ra còn có nhiều kiểu như vậy.
Song y không cất vào, dù gì cũng xuất thân là thiếu gia, đâu từng làm chuyện thế này bao giờ.
“Cậu bảo tôi thu quần áo giúp cậu thì có ích lợi gì?” Văn Hi ngồi xuống xích đu bên cạnh, nhìn cây hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết kẻ trong ngọc phật là ai đi.”
Tào Thảo lắc đầu: “Không được, tôi và Thao Thiết đã lập giao ước, có vài việc nếu nói ra tôi sẽ chết.”
Văn Hi: “Thế cậu nói be bé thôi, hắn không nghe được thì sẽ không phải chết đâu.”
Tào Thảo: …….
“Anh tưởng Thiên Đạo trên đỉnh đầu anh không tồn tại chắc?” Tào Thảo nhìn y như nhìn quái vật: “Chẳng phải anh là tiểu tài tử của phủ thừa tướng sao? Sao trông chả thông minh tí nào thế.”
Văn Hi ngạc nhiên, nở nụ cười tươi rói: “Ai nói với cậu tôi là tài tử?”
“Thì có người nói thôi.” Tào Thảo lầm bầm, giũ giũ đầu nói: “Bà chủ giúp với, cất quần lót vào đi mà!”
Văn Hi vẫn ngồi bất động: “Đừng gọi linh tinh, tôi đâu phải bà chủ.”
Tào Thảo cười khinh khỉnh, nghĩ bụng anh rúc vào chung một ổ chăn với Bì Tu mà còn không phải bà chủ thì chẳng lẽ là mẹ của ông chủ chắc!
“Vậy tôi đổi cách hỏi, tôi có biết người trong ngọc phật không?” Văn Hi ngồi trên xích đu đung đưa, thong dong nói: “Cậu không nói thì thôi, dù sao tôi thấy cành cây của cậu cũng to phết, ngoại trừ quần lót thì phơi chăn lên đó cũng được.”
Tào Thảo nghẹn họng, sau một hồi im lặng, gã mới nói: “Anh có biết.”
Văn Hi đăm chiêu: “Là nam hay nữ? Tuổi bao nhiêu?”
“Thật sự không thể nói được.” Tào Thảo lại ngậm miệng, tỏ vẻ gã thật sự không thể nói, gã còn chưa trả mối thù chó đái đâu, vẫn chưa thể chết được.
Hầu Nhị xách chổi đi ra sân sau đổ rác, thấy Văn Hi ngồi đó chơi xích đu thì bèn đi tới bảo: “Ngoài này nóng lắm, anh lên lầu nghỉ đi cho khỏe.”
“Không sao, tôi không sợ nóng.”
Bì Tu không ở bên cạnh, Văn Hi tắm nắng cho người ấm áp chút. Y chỉa cằm về phía mớ quần sịp đủ sắc màu trên đỉnh đầu Tào Thảo: “Đây đều là đồ của mấy anh em cậu à?”
Hầu Nhị liếc nhìn: “À vâng, tối qua quên cất vào, giờ phải cất vào thôi.”
Tào Thảo nén giận nói: “Quên cất thì nhanh cất đi.”
“Cho mày phơi đồ mà mày còn thái độ lồi lõm à, tao nói cho mày biết, bây giờ mày là đồng lõa kiêm nhân chứng, éo có quyền giở giọng yêu cầu nhá.” Hầu Nhị giơ tay thu quần sịp trên cây xuống, nghĩ bụng sao quần sịp của mấy ông anh bảy sắc cầu vồng như anh em hồ lô thế này.
Tào Thảo nhịn cục tức trong ngực, nói: “Đừng bắt tôi phơi quần lót nữa mà, muốn tôi làm gì cũng được.”
Hầu Nhị ngớ người, thế này thì hơi rắc rối đây.
Văn Hi nhớ ngày mai quán sẽ bắt đầu ship cơm, bèn bảo Tào Thảo: “Nhiều cành lá thế này thì có đóng gói thức ăn được không?”
Tào Thảo ngạc nhiên, rồi lập tức gật đầu.
Lúc trở về từ trường lái, Bì Tu liền trông thấy năm con khỉ, hai con quỷ và một bàn tính tinh đều vây quanh quầy thức ăn, không biết đang xem trò vui gì.
“Mọi người xem gì thế?”
Bì Tu đi tới, trông thấy cành lá tung bay, thoăn thoắt gói ghém hộp cơm, đũa dùng một lần và giấy ăn lại với nhau, toàn bộ quá trình mất chưa tới hai giây đồng hồ.
Cảm nhận ánh mắt kính nể của mọi người, Tào Thảo ung dung nói: “Việc nhỏ như con thỏ thôi.”
Văn Hi nở nụ cười với Bì Tu: “Tôi thấy cậu ta biết đóng gói cơm hộp xịn quá luôn, đỡ phải bắt đám khỉ đến phụ.”
Bì Tu ngó Tào Thảo, hờ hững nói: “Tôi còn đang định kêu Na Tra tới gói.”
Ba tay ba miệng, bất kể là báo món, ghi menu hay gói cơm hộp thì đều cực kỳ thuận tiện, chính là lao động cấp cao ba trong một. Chỉ có điều khuyên nhủ nhờ y giúp đỡ có hơi tốn sức.
Tô An đẩy kính nhắc nhở: “Ông chủ, tên này không cần trả lương.”
Vừa nghe không cần tốn tiên là Bì Tu lập tức đáp ứng ngay: “Quyết định là chú mày đi.”
Lão yêu quái giơ tay vẽ lên giữa không trung, một phù chú hạ xuống người Tào Thảo, hắn từ tốn giải thích: “Vì lý do an toàn, một cái bùa chú thôi, chỉ cần chú mày không làm việc xấu thì hết thảy đều không sao, nhưng chỉ cần mày làm ra việc xấu gì, tao chắc chắn sẽ biết hết.”
Tào Thảo cúi rụt đầu: “Tôi biết rồi thưa ông chủ.”
“Còn nữa, nếu Thao Thiết tới tìm mày thì nhất định phải báo cho tao đầu tiên.” Nói đoạn, Bì Tu lại lắc đầu: “Thôi, chắc hắn cũng chẳng tìm mày nữa đâu.”
Tào Thảo được Hầu Đại dẫn đi tiến hành huấn luyện nhân viên phục vụ, phải học thuộc lòng《Tu dưỡng bản thân dành cho nhân viên phục vụ》, đây là con đường mà mỗi người thuộc giai cấp chịu áp bức bóc lột trong quán ắt phải trải qua, là chính sách quản lý tàn bạo về mặt tinh thần của Bì Tu.
Thế nhưng chẳng có ai phản kháng cả, quả thực là nỗi bi ai trong lịch sử phát triển của quán cơm.
Thứ hai, lúc Văn Hi thức giấc thì Bì Tu vẫn đang ngủ, hôm qua Bì Tu từ trường lái về, nhiệt độ trên người mãi chẳng giảm xuống, phải ôm y truyền dương khí mới đỡ hơn chút đỉnh.
Văn Hi nhũn hết cả người ra mà còn phải nghe hắn than vãn nào là học lái xe gian khổ, nào là giáo viên dạy quái gở, vốn dĩ còn cố cười được, cuối cùng y giả vờ ngủ luôn, cầu mong tên tài xế gà mờ này đừng có lải nhải nữa.
Bì Tu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người bên cạnh ngồi quay lưng lại với mình, mái tóc dài mượt mà buông xõa như mây, đuôi tóc rủ lên gối phảng phất mùi thơm thoang thoảng.
Văn Hi tỏa ra mùi hương từ tận xương tủy, giống như hỗn hợp dầu gối sữa tắm vậy, nhưng mà thơm hơn nhiều.
Bì Tu vươn tay vén một lọn tóc đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, rồi lại quấn tóc ở đầu ngón tay nghịch nghịch một hồi, mới hỏi: “Đang lén lút làm gì đó?”
Văn Hi để di động xuống, nhìn hắn bảo: “Tôi thấy trên diễn đàn nói thứ sáu có một buổi dạ hội, tất cả người tham gia bình chọn đều phải lên sân khấu biểu diễn, anh định biểu diễn cái gì?”
“Vội làm gì? Cho dù tôi không biểu diễn thì số phiếu vẫn cao hơn bọn họ.” Bì Tu vỗ vỗ khoảng giường trống trong ngực, ý bảo Văn Hi quay về nằm.
Văn Hi dán lại gần, nhỏ nhẹ nói: “Dù chỉ đi ngang qua thì cũng nên tham gia nể mặt người ta chứ. Đúng rồi, hôm qua tôi hỏi quái bụi cỏ kia, gã ta nói tôi có biết người trong ngọc phật của Thao Thiết.”
Bì Tu ngạc nhiên, vờ vô tình nói: “Có khi là thân thích nào đó của cậu chăng.”
“Ai biết được…..” Văn Hi rầu rĩ nói.
Bì Tu xoa xoa tóc y, đứng dậy bảo: “Cậu ngủ tiếp đi, hôm nay bắt đầu ship cơm hộp, tôi phải xuống lầu giám sát.”
Văn Hi kéo tay hắn: “Cái con cua tinh trong thùng rác mãi chẳng có động tĩnh gì, anh nhớ đi kiểm tra nhé, kẻo nó nói lung tung.”
Bì Tu nắm tay y đáp ừ, rồi vuốt ve tay y mấy cái, lấy trong ngăn kéo đầu giường ra chiếc vòng tay trân châu mới làm xong hai ngày trước, đeo vào cổ tay nhóc con.
Trân châu trắng muốt tôn lên mỹ nhân cốt, bên trên còn có một con Tỳ Hưu xanh sẫm, càng nhìn càng thấy hợp.
“Đeo cẩn thận nhé.” Bì Tu vuốt mặt dây Tỳ Hưu trên cổ Văn Hi, nhẹ nhàng nói: “Quý lắm đấy, làm hỏng là phải đền tiền.”
Văn Hi cười nhìn hắn: “Nếu tôi không có tiền thì phải làm sao?”
Làm sao ấy hả? Làm trên giường chứ làm sao.
Bì Tu nhìn gương mặt tươi cười của y, mắt dõi đăm đăm vào đôi môi y.
*****
Chú thích:
[1]Có câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Thà khinh ông râu trắng, chớ khinh thiếu niên nghèo”, ý rằng sự đời biến đổi khó lường, nay khác mai khác, cho nên chớ khinh thường người ta khốn khó nhất thời, đời chưa biết chắc được gì hết. Thà khinh ông già râu trắng không có tiền bạc, chứ đừng khinh thiếu niên nghèo khó, vì thiếu niên tiền đồ vô hạn lượng, cuối cùng sẽ có ngày lên như diều gặp gió, chứ không phải cứ khố rách áo ôm cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.