Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 87

Hải Kinh Lạc

09/12/2020

Sáo phun lửa, rùa cổ dài, mèo mập đ!t, tứ thánh thú đã có ba, Phùng Đô nghiêm mặt ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi Đế Thính nghe ngóng vị trí của Thanh Long.

Con chim sáo toàn thân đen xì nhảy loi choi trên khay trà, cái mỏ bị bịt kín băng dính rồi mà vẫn lọt lửa ra bên ngoài, có vẻ đang có vô vàn lời muốn nói.

Bì Chiêu Tài phẩy đuôi quét nó xuống sàn nhà rồi chậm rãi xoay người gác đầu lên đùi bố mình, ra hiệu mau mau xoa bụng cho bảo bối đi nào.

Đế Thính nghe cả buổi, mặt chó trở nên nghiêm trọng, một lúc lâu sau, nó đeo bịt tai lên, nói: “Nói ra có lẽ các anh không tin, nhưng tôi không nghe được tiếng của Thanh Long.”

“Không thể nào!” Phùng Đô chỉ vào ba con thú trước mặt: “Với cái chứng OCD của Thiên Đạo thì sao có thể để cho cảnh mạt chược có ba vắng một này diễn ra được?”

Ngoài cửa vang một tiếng sấm, Thiên Đạo vừa tỉnh ngủ nhắc nhở Phùng Đô nói năng cẩn thận chút, đừng có hót nhí nha nhí nhố nữa.

“Nhưng tôi thật sự không nghe được mà!” Đế Thính gãi ngứa, đoạn đứng dậy quẫy đuôi nói: “Vừa rồi tôi đã chăm chú nghe rất lâu mà vẫn không nghe thấy giọng của ông ta.”

Chim sáo liền nhảy ra, xòe cánh vỗ phạch phạch giữa không trung một hồi, Na Tra cuối cùng cũng chú ý tới nó: “Có phải con chim này có lời gì muốn nói không?”

Thấy con sáo đang nhảy nhót tưng tưng kia đột nhiên không nhảy nữa, Phùng Đô bèn nắm nó trong tay: “Nếu mày có lời muốn nói thì hãy gật đầu, nhưng nếu nói ba cái tầm xàm thì tao sẽ vặt sạch lông mày làm cầu đá đấy.”

Chim sáo gật đầu như trống bỏi.

Phùng Đô bóc băng dính trên mỏ nó ra, chim sáo há miệng phun ra một quả cầu lửa: “Ối mẹ cha ơi, có nước không, họng khô bốc cả khói rồi!”

Sau khi uống hai ngụm nước, chim sáo cuối cùng cũng nghừng phun lửa, nó hắng giọng phát biểu: “Như các ngươi thấy đó, ta là Chu Tước.”

Bì Tu quan sát đánh giá con chim từ đầu đến chân rồi lên tiếng: “Tao có một câu hỏi.”

“Ta biết các ngươi rất kinh ngạc, có rất nhiều thắc mắc, cho nên bổn tọa cho phép các ngươi lần lượt hỏi, Tỳ Hưu, ngươi hỏi đầu tiên đi.” Chu Tước nhảy nhảy: “Nể tình chúng ta từng có duyên gặp gỡ một lần.”

Bì Tu chỉa cằm về phía bộ lông đen thui như quạ của nó: “Lông trên người mày đen thế này là do bị lửa của mình thiêu hử? Hun khói đều màu phết.”

Sáo: “…..Không phải, là do đời này bổn tọa bẩm sinh đã thế.”

Bì Tu gật đầu: “Thế cũng rất tốt, bóng mượt không thấm nước, vừa nhìn là biết có thể bán giá cao.”

Phùng Đô giơ tay chặn hắn lại: “Bỏ qua câu này đi, chúng ta qua câu tiếp theo, tại sao chỉ có mày nhớ được mình là Chu Tước thôi, hai đứa còn lại hình như chẳng nhớ gì cả, trông còn có vẻ không thông minh lắm? Mà nữa, sao mày tìm tới được đây?”

Chim sáo cười cạc cạc: “Tất nhiên là vì bổn tọa thông minh rồi, cái này còn cần phải hỏi à? Sao ngươi lại nghĩ một con rùa ngu và một con mèo thối có thể thông minh hơn chim được nhỉ?”

Nó vỗ cánh bay hai vòng trên không trung, lại nói tiếp: “Giữa các tứ thánh thú đều có cảm ứng với nhau, ta vừa mở linh trí, phát hiện bọn nó ở đây nên liền bay tới.”

Phùng Đô phấn khởi: “Có cảm ứng luôn hả, thế Thanh Long giờ đang ở đâu?”

“Lão không còn nữa rồi.” Chu Tước nói.

Na Tra: ???

Na Tra: “Ổng không còn nữa là sao?”

Chim sáo kêu to: “Thì chính là không còn nữa đó, thằng chả không muốn từ bỏ thân thể rồi đưa hồn thể vào luân hồi, Lão Long nói mình là thánh thú Thanh Long, sao long hồn có thể nhập vào con rắn được, cho nên lão liền tự bạo tan biến trong thiên địa rồi.”

Phùng Đô ngẩn ngơ: “Tự bạo tan biến?”



“Đúng vậy.” Chim sáo kêu cạc cạc: “Cho nên mới nói làm yêu quái thì đừng quá cứng đầu, lui một bước trời cao biển rộng, chết yên chẳng bằng sống tiếp. Không còn thánh thể thì ít nhất vẫn còn hồn thể, chúng ta nhập luân hồi nhất định không phải yêu quái bình thường.”

Bì Tu cau mày vuốt vuốt thằng con giai mập mạp: “Bọn mày tiến vào luân hồi có cần chú ý gì không?”

Chim sáo nhìn hắn: “Thánh thú nhập luân hồi chỉ có thể cùng ngày cùng tháng cùng năm, nói đúng ra là chúng ta cùng sống cùng chết đó, cạc cạc.”

Bì Chiêu Tài trở mình lấy đuôi quật cho con sáo đáng ghét này một phát, phát ra tiềng gầm gừ, rúc trong lòng Bì Tu thành một cục bánh mèo.

“Bọn nó không lưu giữ ký ức, mày thì có?” Na Tra nâng con rùa nhỏ trong tay lên, đặt nó ngồi xuống ghế sô pha, nhíu mày hỏi: “Ký ức là mày cố ý giữ lại hay là bọn nó cố ý vứt bỏ?”

Con sáo đang hùng hổ trên bàn khựng lại, đột nhiên nhỏ giọng bảo: “Là do hai tên thỏ đế này nhát gan, sợ Thiên Đạo không buông tha mình nên mới cố ý vứt bỏ ký ức!”

Chu Tước bỗng đập cánh rít gào với Huyền Vũ và Bạch Hổ: “Đồ quỷ nhát chết ngay cả ký ức cũng không dám giữ, rõ ràng đã quyết định sống tiếp rồi mà lại không muốn thừa nhận thân phận của mình, chẳng thà tự đâm đầu cho chết đi như Lão Long còn hơn!”

Mấy quả cầu lửa phun xuống khiến sô pha da bắt lửa, Phùng Đô thét lên oai oái, còn chưa kịp tạo pháp quyết thì rùa nhỏ đã há miệng phun nước ào ào như súng bắn nước, dập tắt ngủm ngọn lửa nọ.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía con rùa, nó chớp chớp đôi mắt, nhìn Na Tra rồi lại nhìn bọn họ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Zeni zeni?”

(Cho thím nào chưa biết thì đây là tiếng kêu của con Zenigame (Squirtle) trong Pokemon nhá .)

Bì Tu: …….

Phùng Đô: “……Ôi vãi.”

Na Tra xoa xoa mai rùa của Huyền Vũ, nhíu mày hỏi: “Phong Đô đại đế, vậy loại rùa Huyễn Vũ này có thể nuôi trong nhà không? Tôi phát hiện nó ở hồ sen nhà tôi, tôi thấy nó có vẻ thích lắm.”

Phùng Đô uể oải: “Đừng hỏi tôi, hỏi nó ấy.”

Hắn chỉ tay lên trời, bỗng nhiên một cây cầu vồng xuất hiện giữa trời mây, luồng sáng cầu vồng rựa rỡ chiếu xuống người Na Tra, kèm theo tiếng nhạc xa xăm mịt mờ, ánh sáng chói lóa chợt lóe trên người tam thái tử, đồng thời công đức cũng được ghi vào sổ.

Na Tra: ……

Na Tra: “Nói thật, dù bao nhiêu lần thì tôi vẫn không quen nổi cái hiệu ứng công đức như kiểu nhân vật thăng cấp này, quê một cục.”

Thiên Đạo đánh sét kêu ầm ầm, mầy éo muốn thì trả đây cho bố.

Tam thái tử chỉ nói một câu muốn nuôi Huyền Vũ mà liền có ngay công đức, Bì Tu và Phùng Đô liếc nhau, sau đó đồng loạt chuyển mắt nhìn về phía Chu Tước.

Hai tên lập tức lao về phía Chu Tước như mãnh hổ xuống núi, Bì Tu dí tay lên mặt Phùng Đô: “Nhà tôi có sân có cây, thoải mái hơn cái mini-loft của ông nhiều!”

Phùng Đô: “Ông đã có Bạch Hổ rồi! Cút cmn đê! Con này phải nhường cho tôi! Làm người thì đừng quá tham lam!”

“Có ai đi chê công đức nhiều hả? Nói cái mẹ gì ngu thế, tôi đã nuôi một con hổ rồi, thêm một con chim có là gì! Dù có ăn thành đà điểu ông đây cũng chấp nhận!”

Bì Tu dựa vào ưu thế tay dài mà tóm được Chu Tước, ngay khi hắn ngỡ rằng mình đã nắm được cả thế giới, hô to lời thoại kinh điển “TÔI NUÔI EM!”, Thiên Đạo lại chẳng phản ứng gì, thậm chí còn đánh một tiếng sấm cười nhạo hắn.

Na Tra cười khẩy: “Như này gọi là gì nhể? Gọi là tranh ăn cứt cũng chẳng kịp ăn nóng à.”

Tam thái tử đưa tay trêu đùa thú cưng mới của mình, thở dài bảo: “Ai ăn trước thì hời nhất, ngay cả đạo lý đơn giản này mà ông chủ Bì và Phùng đại đế cũng không hiểu à?”

Phùng Đô và Bì Tu liếc nhau, cùng buông Chu Tước mà mình vừa mới xem như bảo bối ra.

Bì Chiêu Tài lại được bố ôm trong lòng vuốt ve, Bì Tu hờ hững nói: “Nhà tôi đã có hai đứa rồi, không thể sinh đẻ vượt kế hoạch được, tôi thấy Phùng đại đế đến nay vẫn độc thân không con cái, vừa hay có con sáo này nói chuyện giải sầu với ông.”



Phùng Đô hắng giọng: “Vớ vẩn, ngày nào tôi cũng phải dắt Đế Thính đi dạo, còn phải xúc phân cho nó nữa, tôi cực kỳ bận OK?”

“Tôi kiến nghị anh chớ nên nói lung tung, tôi biết tự dội bồn cầu, biết tự chùi đít nhá.” Đế Thính khinh khỉnh ghét bỏ, đi về phía Chu Tước: “Tứ thánh thú đã biến mất rất nhiều năm rồi, sao đến giờ bọn mày mới đầu thai hiện thế?”

Chu Tước nhỏ giọng nói: “Bởi vì nó bảo vẫn chưa đến thời cơ.”

Đế Thính thắc mắc: “Thời cơ gì?”

“Ta cũng chẳng biết.” Chu Tước vỗ vỗ cánh: “Dù sao Thiên Đạo cũng tự có cái lý của mình, đây không là phải chuyện các ngươi có thể hỏi nhiều.”

Bì Tu cười lạnh: “Trông có bộ dáng nịnh nọt bợ đít của mày kìa, đúng là buồn cười thật đấy.”

Hắn ôm Bì Chiêu Tài đi tới bên cửa sổ, quơ quơ con mèo trắng mũm mĩm hướng về phía hướng bầu trời, sầm mặt hỏi: “Con mèo này ta nuôi từ lúc chỉ to bằng nắm tay đến giờ béo như con lợn thế này, ta không có công lao thì cũng có khổ lao, hơn nữa rõ ràng là ta tới trước, tại sao ta lại không có công đức hả?”

Chiêu Tài bị bố lắc la lắc lư, liền kêu meo ngoao một tiếng, dùng đuôi đập đập vào mặt Bì Tu, giãy dụa đòi nhảy xuống.

Thiên Đạo ngẫm thấy cũng có lý, một luồng công đức đột nhiên phát ra, thế nhưng lại đi vòng qua người Bì Tu, xuyên thẳng qua nhà cao tầng, cuối cùng chiếu xuống người Văn Hi đang ngồi trên bàn mạt chược, vừa lật bài ra được Cống Thượng Khai Hoa. (Trong mạt chược, trong trường hợp người chơi cống bài (ghép được 4 quân giống nhau), bài mà người chơi lấy thêm chính là bài họ ù, thì gọi là Cống Thượng Khai Hoa. Mình không biết chơi nên có giải thích sai mn chỉ với nhé.)

Mọi người trong quán đều choáng váng, ếch tinh ngồi đối diện Văn Hi dụi dụi mắt: “Ủa, bây giờ ù bài còn có hiệu ứng đặc biệt nữa hả? Có phải đang đánh mạt chược qua mạng đâu?”

Văn Hi cũng ngồi ngẩn ngơ trên bàn, cảm thấy cơ thể ấm áp, mắt tinh anh, người tràn đầy sức lực, lăn lộn với Bì Tu cả đêm cũng không vấn đề gì.

Y cẩn thận đặt bài Cống Thượng Hoa của mình xuống, nhìn chằm chằm bộ mạt chược bằng bạch ngọc mà chị tặng, nghĩ bụng phải chăng chị hai đặc biệt chuẩn bị trận pháp mang hiệu ứng mỗi khi mình ù bài.

Tuy y rất thích, nhưng mà ngại quá, quý tộc kim cương xanh cũng chả như vậy. (Quý tộc kim cương xanh là huy hiệu VIP cao cấp cho người chơi game cùng tên trên QQ.)

Thấy vẻ mặt bà chủ cũng ngơ ngơ ngác ngác, Tô An nhanh chóng thả máy tính trong tay xuống, đi tới giải thích: “Anh đừng lo, chỉ là trời ban công đức thôi, loại hiệu ứng ba xu này lúc ông chủ nhận giải nam tiên đẹp trai nhất cũng từng có, chẳng qua lúc đó anh ngủ nên không biết thôi.”

Văn Hi hiểu ra, y nhìn bộ bài trước mắt mình, cất tiếng thắc mắc: “Tôi chỉ ù Cống Thượng Khai Hoa thôi mà, đâu đến mức ban công đức xuống chứ.”

Tô An cạn lời: “Đương nhiên không phải vì anh ù bài, có lẽ nguyên nhân là bởi người khác, anh thử gọi điện hỏi ông chủ xem có phải bên phía anh ấy xảy ra việc gì không.”

Nghe bảo có thể liên quan đến Bì Tu, Văn Hi vội lấy di động ra gọi điện.

Điện thoại kêu hai tiếng rồi nối máy, giọng nói của Bì Tu truyền đến từ đầu dây bên kia, Văn Hi vừa xếp bài vừa hỏi: “Vừa rồi trời tự dưng ban công đức, có phải bên chỗ anh xảy ra vấn đề gì không?”

Bì Tu đang định xắn tay áo lên chửi nhau với Thiên Đạo, nghe câu ấy của Văn Hi thì ngạc nhiên: “Công đức ban xuống cho em hả?”

“Ừ, em vừa mới ù bài thì đột nhiên trên trời có một luồng sáng chiếu xuống người em, làm em sợ hết cả hồn.” Văn Hi cười: “Bên chỗ anh có chuyện gì không?”

Bì Tu bình tĩnh lại: “Không có gì đâu, bên này đã xử lý xong rồi, tôi lập tức về ngay.”

Văn Hi đáp vâng rồi cúp máy, kêu người trên bàn tiếp tục đánh.

Y mới đánh ra hai con bài thì một anh giai giao hàng vác một cái rương lớn tiến vào, gân cổ gọi: “Văn Hi Văn tiên sinh có nhà không! Có hàng chuyển phát nhanh này!”

Văn Hi kêu: “Chớ gấp, đang đánh mặt chược! Cứ để đó là được!”

Anh giai shipper đặt cái rương lớn xuống đất: “Ây da, anh dừng đánh bài đã, ra trả bưu phí cho rương hàng này cái.”

Văn Hi ngớ người, nghĩ bụng đứa oắt nào gửi đồ còn bắt ông đây bỏ tiền thế hả? Vương pháp đi đâu hết rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook