Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 8

Hải Kinh Lạc

15/08/2020

Lúc thức giấc, Văn Hi cảm nhận được cái nóng hiếm thấy, y muốn vươn mình nhưng lại không nhúc nhích được, y dùng mặt cọ cọ bên cạnh, sau khi cảm giác ấm áp thì y sực tỉnh lại, mở mắt nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.

Y bị Bì Tu ôm chặt trong ngực, là ôm theo cái kiểu tay chân quấn quýt.

Tuy mấy ngày trước cũng từng ôm nhau ngủ rồi, nhưng ít nhất y còn mặc quần áo nguyên lành trên người, không có bị tháo dây phanh ngực, da dẻ dán chặt vào người Bì Tu thế này.

Y đen mặt ngồi dậy buộc chặt áo lại, sau đó giơ tay tát cái bốp lên mặt Bì Tu, dấu tay đỏ au ịn lên mặt, trực tiếp đánh thức lão yêu quái.

Bì Tu bụm mặt vừa mở mắt liền muốn chửi người, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì nước mắt Văn Hi đã rơi xuống trước.

“Cậu khóc cái gì?” Bì Tu sửng sốt, người bị đánh là hắn cơ mà, nếu khóc thì cũng là hắn khóc mới đúng.

Văn Hi che mặt nức nở: “Tôi mơ thấy trước đây trong nhà xảy ra biến cố.”

Bì Tu ngồi dậy: “Mơ thấy ác mộng à?”

Văn Hi gật đầu lắp bắp hỏi: “Mặt anh không sao chứ, hình như vừa nãy tôi đánh anh.”

Bì Tu lặng lẽ nhìn y, dấu tay trên mặt sưng to đùng, lòng Văn Hi bồn chồn, không biết có lừa được trót lọt không.

“Không sao, đâu phải cậu cố ý, chỉ có điều hồn quá nhẹ, lát nữa bảo mấy đứa hầm ít canh gà cho cậu uống.” Bì Tu vừa hờ hững nói vừa nằm xuống, trong lòng suy nghĩ làm sao để dạy bảo nhóc con xạo sự này.

Bì Tu đang nghĩ thì nghe thấy con quỷ trong ngực hỏi: “Hôm qua anh có hỏi được tung tích của Thao Thiết không?”

“Vẫn chưa.” Bì Tu hoàn hồn: “Người quen cũ của cậu còn muốn đặt điều kiện với tôi nữa, bảo nếu tôi không giúp thì sẽ không khai ra chuyện cô ta biết.”

Văn Hi ngớ người: “Người quen cũ nào cơ?”

“Cô ta nói cậu từng khen cô ta hát hí khúc rất hay, còn hứa giúp cô ta hoàn thành một tâm nguyện, không phải người quen cũ thì là gì?” Bì Tu thản nhiên nói: “Lẽ nào Văn công tử quý nhân hay quên chuyện, đã không nhớ mình từng thuận miệng nói như vậy rồi?”

Văn Hi suy nghĩ một chút, hình như hôm ấy sinh nhật mình uống nhiều quá, sau đó lôi kéo một đào hát khen mấy câu, thưởng chút bảo bối, thế nhưng có hứa hẹn gì hay không thì y không nhớ rõ.

Có lẽ từng nói, cũng có lẽ chưa từng, song những việc ấy đều chẳng quan trọng. Hiện giờ đến bản thân mình y cũng không lo nổi, còn nói gì đến hoàn thành tâm nguyện cho người khác nữa.

Bì Tu thấy y cau mày không nói lời nào, bèn vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn mi tâm y, bảo: “Không nhớ được thì đừng cố.”

“Anh không hỏi mà đi về luôn à?” Văn Hi ngẩng đầu nhìn hắn: “Cô ấy còn….. còn sống không vậy?”

Bì Tu tức cười: “Cô ta đã là quỷ rồi, tôi có là thiên vương lão tử cũng không thể khiến cô ta chết thêm lần nữa.”

“Tuy nhiên hôm qua tôi quả thực rất tức giận, thiếu chút nữa quật cô ta tan thành mây khói.” Hắn vén lọn tóc buông trước ngực của Văn Hi ra sau tai, “Cơ mà tôi nhịn được.”

Văn Hi nhất thời không biết nên nói gì, chẳng lẽ muốn y vỗ tay khen họ Bì này giỏi quá ư?

“Cũng là bởi vì tôi quá nóng giận, cho nên lúc lên giường ngủ tôi cực kỳ nóng, bèn cởi đồ cậu ra.” Lão yêu quái họ Bì quẳng nồi không chút do dự: “Cho nên đều do nữ quỷ kia hết, không trách tôi được.” (Đội nồi: gánh tội, quẳng nồi: đổ tội cho người khác gánh :v )

Văn Hi: ……

Y cười bảo sao lại trách anh chứ, lòng thì mắng lão yêu quái trợn mắt nói dối, dám cởi mà không dám nhận, chờ ông đây có bản lĩnh cầm đao chặt mi đi nhá.

Cái tay nào sờ bậy thì chặt tay ấy, so easy.

“Lát nữa tôi lại đi gặp nữ quỷ kia, chờ tôi hỏi rõ thì sẽ gọi cậu xuống, nghe xem cô ta gào khóc thảm thương như thế rốt cuộc là muốn yêu cầu cậu làm chuyện gì.”

Văn Hi gật đầu, dựa vào lồng ngực Bì Tu không bao lâu liền thiếp đi.



Ông chủ Bì nằm cùng một lúc rồi rời giường, cẩn thận đặt chàng quỷ trong ngực lên giường, kiểm tra hồn thể của y, gần một tháng trôi qua đã tu bổ tốt hơn không biết bao nhiêu lần cái lưới rách hồi mới tới, không sợ y bị ánh mặt trời thiêu đến tan biến nữa.

Bất chợt, Bì Tu nhớ tới sợi tơ hồng giữa bọn họ, nụ cười trên mặt lập tức xịu xuống. Để nhóc con này ngoan ngoãn làm gối băng thì được, thế nhưng sống với nhau cả đời thì miễn đi.

Đặc biệt là cái tát sáng sớm nay, ai mà chịu cho nổi được.

Bì Tu độc thân mấy ngàn năm quen rồi, thật sự không có hứng thú cùng người hay quỷ phát triển một cuộc tình vong niên náo động thế giới. Da mặt hắn mỏng, không muốn lên trang đầu diễn đàn chó má kia nữa.

Ông chủ Bì da mặt mỏng rửa mặt xong thì xuống lầu, vừa khéo đụng phải Nhậm Kiêu đang hút thuốc.

“Trên tường dán bảng cấm hút thuốc to lù lù đây mà không thấy hả?” Bì Tu đi tới, chìa tay: “Nhanh lên, cho anh một điếu.”

Nhậm Kiêu châm thuốc cho hắn, hai người đứng chung một chỗ nuốt mây nhả khói, hoàn toàn không ngó ngàng đến cái bảng cấm hút thuốc mà mình tự tay dán lên tường, quả thực là càn rỡ đến cực điểm.

“Một con cá như chú mà sao lại thích hút thuốc vậy?” Bì Tu hỏi.

Nhậm Kiêu chẳng buồn nhấc mắt: “Anh nói thừa thế? Em sống dưới biển không hút được thuốc, giờ lên bờ thì phải thỏa sức mà hút chứ.”

“Cũng đúng.” Bì Tu ngậm thuốc móc điện thoại ra xem, phát hiện cái topic trên diễn đàn yêu quái đã bị xóa, tâm tình hắn tốt lên một độ, nhả một vòng khói, nói: “Sao hôm nay không thấy Cừu Phục đâu?”

Nhậm Kiêu: “Nó vào bếp chuẩn bị cơm nước rồi.”

“Sớm thế?” Bì Tu ngạc nhiên.

Nhậm Kiêu liếc hắn: “Không còn sớm nữa, là anh hôm nay xuống muộn.”

Hắn dập tắt thuốc, giơ tay vỗ vỗ vai Bì Tu: “Trong phòng có người đúng là khác biệt mà, bọn em không so được với anh, giường giá chăn lạnh, muốn lười cũng chả có tâm tình mà lười.”

“Cái gì mà trong phòng có người?” Bì Tu đang muốn phản bác thì liền thấy tay Nhậm Kiêu duỗi tới cổ mình..

Một sợi tóc dài bị Nhậm Kiêu nắm quơ quơ trước mặt Bì Tu.

Nhậm Kiêu nhếch mép nhìn cái đầu đinh của hắn, cười nói: “Đây không phải từ trên đầu anh rơi xuống đâu nhỉ, chậc chậc chậc, buổi tối dựa bao gần mới có thể rơi lên cổ anh thế?”

“Cút cút cút!” Bì Tu đoạt lấy sợi tóc kia vứt xuống đất, lạnh lùng giải thích: “Anh thật sự chỉ xem cậu ta là gối băng thôi!”

“Cơ mà cái gối băng này hơi rụng tóc nha, không sao em hiểu mà.” Nhậm Kiêu thấu hiểu vỗ ngực: “Là huynh đệ với nhau, anh thích ai em đều ủng hộ, chẳng phải chỉ nhỏ hơn anh mấy ngàn tuổi thôi sao, trai hơn ngàn, ôm gạch vàng, thoải mái đi huynh đệ!”

(Nhái từ câu “gái hơn ba, ôm gạch vàng” ý bảo lấy vợ hơn tuổi thì tốt. Cả bài dài cơ: “Gái hơn một, ôm gà vàng; Gái hơn hai, bạc đầy hũ; Gái hơn ba, ôm gạch vàng…..”)

Bì Tu mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, hắn xua xua tay bảo: “Lát nữa kêu Hầu Tam giết con gà trống nấu canh, bảo nó giết trong bếp ấy.”

Nhà bếp được dọn dẹp sơ qua một lượt, ông chủ Bì mệt mỏi bảo Nhậm Kiêu xách ma nữ đến để tra hỏi.

Bì Tu ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ, Hầu Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ và Chổi Nhỏ chia nhau đứng hai bên, hai vị bếp trưởng tả hữu hộ pháp, kết hợp với cái mặt thẹo của Nhậm Kiêu, có thể nói là khí thế uy vũ, chỉ thiếu hô lên nhật nguyệt thần giáo, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.

Củ khoai tay nhét trong miệng ma nữ được lấy ra, Bì Tu nhìn dấu răng máu dính bên trên, cảm thấy lãng phí.

Con quỷ kia đã khôi phục thần trí, hai mắt vẫn đang chảy ra huyết lệ. Chổi Nhỏ không nhìn nổi thảm trải sàn bị bẩn, bèn cầm cái chậu tới đặt trước mặt ma nữ, lắp bắp nói: “Khóc, khóc ở trong lòng thôi, đừng làm rớt ra ngoài, bên ngoài, không dễ dọn dẹp!”

Nước mắt còn rơi tí tí tách tách rất có nhịp điệu, năm con khỉ vừa chằm chằm chậu nước vừa lắc đuôi theo nhịp, mãi đến khi Bì Tu đập chén trà kêu vang một cái thì mới kẹp chặt đuôi lại, cất giọng chói tai: “Hãy xưng tên ra!”

Ma nữ ngẩng đầu, nhìn năm con yêu quái vừa giống khỉ vừa giống người một lúc lâu, đột nhiên thét lên một tiếng, huyết lệ phun tứ tung như lắp súng bắn nước cao áp.

Ma nữ la oai oái: “Yêu quái! Có yêu quái!”



Năm chú khỉ lập tức nổi cơn tam bành.

Móa, thế mà lại bị một con quỷ xấu xí kêu là yêu quái, cái ngữ nhà ả mà cũng xứng hả! Mặt mũi của ông đây không so được với của ả sao?

Bị người mắng là yêu quái không đáng sợ, đáng sợ chính là bị người còn xấu hơn yêu quái mắng là yêu quái.

Chổi Nhỏ sững sờ nhìn máu văng tung tóe trên đất, giận đến độ nói lắp càng nặng hơn, một chữ lặp lại đến năm, sáu lần mới nói được chữ kế tiếp, khiến Nhậm Kiêu cười đến còng cả lưng.

Bì Tu sầm mặt nhìn chòng chọc năm con khỉ, ham muốn ăn não khỉ càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Mẹ nó quá mất thể diện.

Ông chủ Bì vỗ bàn một cái, nổi giận gầm lên: “Ngậm miệng cho tôi!”

Kết quả dùng quá sức, cái bàn bị vỗ thành ba bốn mảnh, chỉ có thể gom lại làm củi nấu.

Chờ năm con khỉ đưa bàn mới tới, ma nữ cuối cùng cũng nín khóc, cô ả nằm trên đất thút tha thút thít, vẫn đang đắm chìm trong dư vị bị hai tên hầu yêu dọa sợ.

Bì Tu hắng giọng: “Trước tiên nói xem cô chết như thế nào?”

“Nô gia là đào kép trong gánh hát Vinh Hỉ, bị Vinh thế tử ở kinh thành nhìn trúng muốn mang về, nô gia không muốn, cho nên liền đập đầu mà chết.” Ma nữ dừng một chút: “Máu trên bức tranh chính là máu nhuốm vào sau khi nô gia chết.”

Cừu Phục nghe mà tặc lưỡi: “Ầy, xã hội cũ biến người thành quỷ, xã hội mới biến quỷ thành người!”

Bì Tu nhìn cô nàng, nói: “Tôi có thể giúp cô báo thù, khiến kiếp sau của cái tên Vinh thế tử kia gặp xui xẻo hay thậm chí đền mạng cũng được, nhưng hôm qua cô bảo phải cứu một người thì mới nói cho tôi chuyện cô biết, mà cô thì đã chết mấy trăm năm rồi, người cô muốn cứu bất kể lúc đó sống chết ra sao, bây giờ đã luân hồi chuyển thế từ lâu, không còn nhớ được cô nữa.”

Nữ quỷ kia sững sờ: “Luân hồi chuyển thế?”

“Sáu trăm năm đến bây giờ, bét nhất cũng phải luân hồi năm kiếp rồi.” Nhậm Kiêu nở nụ cười: “Canh Mạnh Bà cũng uống đến phát ngấy, nhất định không nhớ được cô đâu.”

Bì Tu nói: “Cơ mà người cô muốn cứu có quan hệ thế nào với cô?”

Mặt ma nữ đỏ lên: “Chàng ấy là học trò đến kinh thành đự thi, là người trong lòng của nô gia, chúng ta gặp nhau ở yến tiệc của Văn công tử, chàng khen nô gia hát rất hay, bảo rằng nghe nô gia hát một đoạn thôi mà đọc sách chẳng hề thấy mệt.”

Nói rồi sắc mặt cô lại trở nên thảm thương, khóc lóc nói: “Nhưng nô gia chẳng thể gặp được chàng!”

Cừu Phục lập tức tiến lên nắm lấy vai ma nữ, con mắt cậu ta chuyển sang màu đỏ trong tích tắc rồi nhanh chóng trở về bình thường, ma nữ cũng yên tĩnh lại, nằm trên đất cả buổi không lên tiếng.

“Các người rốt cuộc là ai? Hỏi những việc này làm gì?” Gương mặt ma nữ rút đi vẻ tái nhợt, khôi phục dáng vẻ thưở còn ở nhân thế, cô nhìn Bì Tu với vẻ cảnh giác: “Văn công tử đâu?”

“Cậu ta đang nghỉ ngơi.” Bì Tu gõ bàn một cái: “Người mà cô muốn cứu đã chết rồi, nhưng nếu cô muốn gặp chuyển thế của cậu ta thì cũng không phải không được.”

Ma nữ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nô gia muốn gặp Văn công tử.”

Bì Tu hơi nhướn mày: “Tôi nói là cậu ta đang nghỉ ngơi.”

“Nếu được nhìn thấy Văn công tử, nô gia sẽ nói.” Ma nữ kiên quyết.

Mặt Bì Tu lạnh đi, nhiệt độ tăng lên, vừa nhìn là biết dấu hiệu nổi giận. Nhậm Kiêu thấy tình thế không ổn, liền vội vã nhắc nhở: “Vỗ hỏng một cái bàn nữa thì phải mua cái mới đấy, Tô An nói tháng này tiền chi đã vượt mức rồi.”

“Sao vượt mức nhanh thế?” Lông mày Bì Tu dựng đứng, càng tức hơn, “Sao mà cái này cũng cần tiền cái kia cũng cần tiền!”

Nhậm Kiêu nhỏ giọng: “Cũng đâu còn cách nào. Anh nhìn bộ dáng nữ quỷ kia đi, không gọi cái vị trên phòng anh xuống thì không chịu nhượng bộ đâu, chi bằng chứ chiều theo ý cô ta, kết thúc sớm một chút, thu được công đức rồi thì anh cũng được thoải mái.”

Bì Tu yên lặng một hồi, vẫy tay gọi nhóc nói lắp: “Đi, lên lầu gọi người xuống dưới đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook