Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 49: Chuyện Này Còn Cần Phải Nói Sao
Nhật Thu Quá Vạn
17/06/2024
“Nhà đoàn trưởng Lục.” Vương Phượng Kiều kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối: “Anh nói xem cô ta chiếm đất trồng rau của nhà người khác, còn có lý sao? Thà phá hư hết cũng không muốn để lại cho Niệm Niệm.”
Nghe thấy vậy, Lục Thời Thâm nhăn mặt không hé răng.
Chu Bỉnh Hành nhíu mày, chuyện của phụ nữ anh ta không tham gia nhưng cũng cảm thấy Diệp Mỹ Tĩnh quá đáng: “Niệm Niệm vừa đến, cũng còn nhỏ tuổi, bình thường em giúp đỡ cô ấy với, đừng để cô ấy bị người ta bắt nạt.”
“Chuyện này còn cần phải nói sao?” Vương Phượng Kiều oán trách trừng mắt liếc nhìn anh ta.
Dương Niệm Niệm cười nói tiếp: “Vương đại tỷ đối xử với em như em ruột, ngày thường rất tốt với em.”
Bốn người nhanh chóng đi đến trước nhà Chu Bỉnh Hành, anh ta và Vương Phượng Kiều đi vào nhà, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm cũng đi vào nhà bên cạnh, lần này anh cố ý đi chậm hơn, Dương Niệm Niệm đi cùng cũng không cần cố hết sức nữa.
Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn Dương Niệm Niệm thấp hơn mình một đoạn, chỉ cao bằng bả vai mình, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần em có lý, không cần sợ ai, xảy ra chuyện có tôi lo.”
Xảy ra chuyện có anh lo.
Một câu rất bình thường nhưng Dương Niệm Niệm nghe xong lại thấy hơn tất cả những lời âu yếm, người đàn ông này nhìn có vẻ tính cách lạnh nhạt, thật ra còn rất biết thương xót người khác.
Khóe miệng Dương Niệm Niệm không nhịn được cong lên, mắt cong cong nghiêng đầu nhìn anh, cố ý hỏi: “Vậy nếu tôi không có lý thì sao? Chẳng phải anh sẽ đứng về phía người ta cùng phê bình tôi?”
Lục Thời Thâm chưa từng tiếp xúc với phái nữ, với vấn đề xảo quyệt như vậy, anh chỉ trả lời đúng theo suy nghĩ trong lòng: “Không có lý về nhà đóng cửa lại, tôi sẽ nói lý lẽ với em, sẽ không phê bình em trước mặt người ngoài.”
Vợ anh sai, anh sẽ dạy cô sửa, không cần phiền người khác làm nhục bắt nạt.
Dương Niệm Niệm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thời Thâm, suýt chút nữa cười đau bụng, mắt cười cong như trăng non: “Tôi đi nấu cơm, đợi lát nữa An An về sẽ đói bụng.”
Không biết tại sao Dương Niệm Niệm lại cười vui vẻ như vậy, cô cười như ánh mặt trời soi vào lòng Lục Thời Thâm, khiến tim anh ấm áp.
Đi theo sau Dương Niệm Niệm vào bếp, thấy Dương Niệm Niệm định nấu cơm, anh vén tay áo lên chủ động giúp đỡ rửa rau, Dương Niệm Niệm cầm một miếng thịt nhỏ ném vào trong thau, bảo anh rửa sạch.
Miệng cô còn lải nhải: “Anh ở quân đội huấn luyện vất vả, An An lại đang trong độ tuổi phát triển, không ăn thịt không được, ăn ít cũng được nhưng không thể ăn quá đơn sơ.”
“Tiền trợ cấp của tôi một tháng tầm một trăm đồng, em không cần tiết kiệm như vậy, cũng không cần quan tâm người khác nói thế nào, cần dùng cứ dùng.”
Lục Thời Thâm đặt thịt khô lên thớt, tiện tay cầm dao sắt thịt khô thành miếng nhỏ, thịt khô cứng ngắc vào tay anh cứ như là củ cải vậy.
Dương Niệm Niệm lén nhìn cánh tay Lục Thời Thâm, vừa nghe nói tiền trợ cấp của anh cao như vậy, ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng.
Phải biết rằng công nhân ở An Thành bình thường tiền lương trung bình cũng chỉ hai mấy đồng, một số công nhân kỹ thuật cũng chỉ bốn năm mươi đồng một tháng, lương tháng của Lục Thời Thâm thế mà những một trăm đồng tiền, khó trách mỗi tháng có thể gửi Dương Tuệ Oánh hai mươi đồng.
Thịt trong chợ chín xu một cân, tính theo lương của Lục Thời Thâm, trong nhà ngày nào cũng ăn thịt cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến việc bình thường Lục Thời Thâm cũng không tiêu gì, Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tiền trợ cấp của anh cao như vậy, chẳng phải là để dành được rất nhiều tiền sao?”
Nghe thấy vậy, Lục Thời Thâm nhăn mặt không hé răng.
Chu Bỉnh Hành nhíu mày, chuyện của phụ nữ anh ta không tham gia nhưng cũng cảm thấy Diệp Mỹ Tĩnh quá đáng: “Niệm Niệm vừa đến, cũng còn nhỏ tuổi, bình thường em giúp đỡ cô ấy với, đừng để cô ấy bị người ta bắt nạt.”
“Chuyện này còn cần phải nói sao?” Vương Phượng Kiều oán trách trừng mắt liếc nhìn anh ta.
Dương Niệm Niệm cười nói tiếp: “Vương đại tỷ đối xử với em như em ruột, ngày thường rất tốt với em.”
Bốn người nhanh chóng đi đến trước nhà Chu Bỉnh Hành, anh ta và Vương Phượng Kiều đi vào nhà, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm cũng đi vào nhà bên cạnh, lần này anh cố ý đi chậm hơn, Dương Niệm Niệm đi cùng cũng không cần cố hết sức nữa.
Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn Dương Niệm Niệm thấp hơn mình một đoạn, chỉ cao bằng bả vai mình, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần em có lý, không cần sợ ai, xảy ra chuyện có tôi lo.”
Xảy ra chuyện có anh lo.
Một câu rất bình thường nhưng Dương Niệm Niệm nghe xong lại thấy hơn tất cả những lời âu yếm, người đàn ông này nhìn có vẻ tính cách lạnh nhạt, thật ra còn rất biết thương xót người khác.
Khóe miệng Dương Niệm Niệm không nhịn được cong lên, mắt cong cong nghiêng đầu nhìn anh, cố ý hỏi: “Vậy nếu tôi không có lý thì sao? Chẳng phải anh sẽ đứng về phía người ta cùng phê bình tôi?”
Lục Thời Thâm chưa từng tiếp xúc với phái nữ, với vấn đề xảo quyệt như vậy, anh chỉ trả lời đúng theo suy nghĩ trong lòng: “Không có lý về nhà đóng cửa lại, tôi sẽ nói lý lẽ với em, sẽ không phê bình em trước mặt người ngoài.”
Vợ anh sai, anh sẽ dạy cô sửa, không cần phiền người khác làm nhục bắt nạt.
Dương Niệm Niệm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thời Thâm, suýt chút nữa cười đau bụng, mắt cười cong như trăng non: “Tôi đi nấu cơm, đợi lát nữa An An về sẽ đói bụng.”
Không biết tại sao Dương Niệm Niệm lại cười vui vẻ như vậy, cô cười như ánh mặt trời soi vào lòng Lục Thời Thâm, khiến tim anh ấm áp.
Đi theo sau Dương Niệm Niệm vào bếp, thấy Dương Niệm Niệm định nấu cơm, anh vén tay áo lên chủ động giúp đỡ rửa rau, Dương Niệm Niệm cầm một miếng thịt nhỏ ném vào trong thau, bảo anh rửa sạch.
Miệng cô còn lải nhải: “Anh ở quân đội huấn luyện vất vả, An An lại đang trong độ tuổi phát triển, không ăn thịt không được, ăn ít cũng được nhưng không thể ăn quá đơn sơ.”
“Tiền trợ cấp của tôi một tháng tầm một trăm đồng, em không cần tiết kiệm như vậy, cũng không cần quan tâm người khác nói thế nào, cần dùng cứ dùng.”
Lục Thời Thâm đặt thịt khô lên thớt, tiện tay cầm dao sắt thịt khô thành miếng nhỏ, thịt khô cứng ngắc vào tay anh cứ như là củ cải vậy.
Dương Niệm Niệm lén nhìn cánh tay Lục Thời Thâm, vừa nghe nói tiền trợ cấp của anh cao như vậy, ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng.
Phải biết rằng công nhân ở An Thành bình thường tiền lương trung bình cũng chỉ hai mấy đồng, một số công nhân kỹ thuật cũng chỉ bốn năm mươi đồng một tháng, lương tháng của Lục Thời Thâm thế mà những một trăm đồng tiền, khó trách mỗi tháng có thể gửi Dương Tuệ Oánh hai mươi đồng.
Thịt trong chợ chín xu một cân, tính theo lương của Lục Thời Thâm, trong nhà ngày nào cũng ăn thịt cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến việc bình thường Lục Thời Thâm cũng không tiêu gì, Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tiền trợ cấp của anh cao như vậy, chẳng phải là để dành được rất nhiều tiền sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.