Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 16: Đoàn Trưởng Của Anh Là Người Thế Nào
Nhật Thu Quá Vạn
11/06/2024
Dương Niệm Niệm tiện thể hỏi: “Trong mắt anh, đoàn trưởng của anh là người thế nào?”
Nghe thấy cô hỏi như vậy, Lý Phong Ích lập tức tỉnh táo, dùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang khen Lục Thời Thâm: “Chị dâu, nhân cách và gương mặt của đoàn trưởng Lục đều đứng đầu quân đội, anh ấy có dũng có mưu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chắc chắn không hai lòng với quốc gia và nhân dân, anh ấy còn nhân thời gian rảnh rỗi đọc sách học tập để thi đại học…”
Khen một lát anh ấy bỗng nói lan man: “Lão thủ trưởng rất thích đoàn trưởng, còn giới thiệu đối tượng cho anh ấy nữa, năm nay đoàn trưởng cũng đã 26 rồi, lão thủ trưởng thấy anh ấy mãi không kết hôn, còn sốt ruột. Sau đó đoàn trưởng nói người nhà đã giới thiệu đối tượng, lại viết báo cáo kết hôn, lão thủ trưởng mới yên tâm.”
“…”
Thấy vẻ mặt kính nể của Lý Phong Ích dành cho Lục Thời Thâm, hỏi thăm chẳng được tin gì, Dương Niệm Niệm biết điều hùa theo: “Đoàn trưởng của anh mà anh còn tám chuyện được.”
“Chắc chắn rồi.” Lý Phong Ích cười hì hì: “Chị dâu, chị cứ yên tâm một lòng sống với đoàn trưởng đi, anh ấy chắc chắn chung thủy với chị như trung thành với quốc gia. Đoàn trưởng là người nghiêm túc, phụ nữ bên ngoài có đẹp cỡ nào anh ấy cũng chưa từng nhìn nhiều một cái.”
Trước kia anh ấy còn nghi ngờ xu hướng giới tính của đoàn trưởng có vấn đề đó, lúc nhìn thấy Dương Niệm Niệm thì anh ấy xem như cũng hiểu được, vợ của đoàn trưởng xinh đẹp như vậy, chắc chắn là chê mấy người kia rồi.
Dương Niệm Niệm: Có hai lòng không thì cô không biết, dù sao cô cũng định sẽ đối xử tốt với Lục Thời Thâm một chút.
Vốn cảm thấy trong nhà không có gì, nhưng mà lúc chuyển nhà lại cảm thấy cũng không hề ít đồ, Lý Phong Ích đi đi lại lại vài lần, dọn bàn ghế linh tinh đến, mồ hôi đầy đầu.
Trong nhà không có ly uống nước, Dương Niệm Niệm muốn rót nước cho anh ấy cũng không có cách, cuối cùng nghĩ ra cách đổ nước sôi lên nắp ấm cho anh ấy uống.
“Trong nhà không có cốc, anh đừng để ý.”
“Cảm ơn chị dâu.”
Lý Phong Ích cũng không ngại, nhận lấy nắp bình uống ừng ực, anh ấy dùng tay áo lau miệng: “Chị dâu, làm phiền chị dọn dẹp một chút, em về quân đội trước.”
“Được.”
Dương Niệm Niệm một mình quét dọn trong ngoài sạch sẽ, lại dùng sức bày bàn ghế gọn gàng trong nhà, căn nhà vốn bẩn thỉu được cô dọn dẹp như vậy thật sự có cảm giác ấm áp thoải mái như một gia đình.
Cũng không biết lúc Lục Thời Thâm về thấy nhà cửa được cô dọn dẹp tốt như vậy sẽ có phản ứng gì.
“Lục Thời Thâm, anh có ở nhà không?” Ngoài cửa nhà truyền đến tiếng nói trong trẻo.
Dương Niệm Niệm ở trong nhà đi ra, thấy ngoài cửa có một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trong tay cô ta dắt theo một cậu bé năm sáu tuổi, chính là thằng nhóc mà hôm qua cô đã cứu ở bờ sông, có vẻ như thằng nhóc cũng nhận ra cô, lập tức trốn ra sau cô gái kia.
“Cô là?” Chu Tuyết Lị nhìn Dương Niệm Niệm từ trên xuống dưới, ánh mắt ngoài ngạc nhiên hình như còn có gì đó khác.
“Tôi là vợ của đoàn trưởng Lục, anh ấy đang ở trong quân rồi.”
Dương Niệm Niệm cũng đánh giá cô gái trước mặt này, mày liễu mắt hạnh môi mỏng, dáng người mảnh khảnh, yếu đuối xinh đẹp, ăn mặc có vẻ hơi lạ, đầm hoa đỏ giày xăng đan, còn mặc vớ, tây không ra tây, ta không ra ta.
“Vợ của đoàn trưởng Lục?” Chu Tuyết Lị hoảng hốt: “Đoàn trưởng Lục kết hôn lúc nào?”
Chưa đợi Dương Niệm Niệm trả lời, cô ta quay đầu sốt ruột hỏi thằng nhóc: “An An, cha em kết hôn rồi? Cô ta là mẹ kế của em à?”
Nghe thấy cô hỏi như vậy, Lý Phong Ích lập tức tỉnh táo, dùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang khen Lục Thời Thâm: “Chị dâu, nhân cách và gương mặt của đoàn trưởng Lục đều đứng đầu quân đội, anh ấy có dũng có mưu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chắc chắn không hai lòng với quốc gia và nhân dân, anh ấy còn nhân thời gian rảnh rỗi đọc sách học tập để thi đại học…”
Khen một lát anh ấy bỗng nói lan man: “Lão thủ trưởng rất thích đoàn trưởng, còn giới thiệu đối tượng cho anh ấy nữa, năm nay đoàn trưởng cũng đã 26 rồi, lão thủ trưởng thấy anh ấy mãi không kết hôn, còn sốt ruột. Sau đó đoàn trưởng nói người nhà đã giới thiệu đối tượng, lại viết báo cáo kết hôn, lão thủ trưởng mới yên tâm.”
“…”
Thấy vẻ mặt kính nể của Lý Phong Ích dành cho Lục Thời Thâm, hỏi thăm chẳng được tin gì, Dương Niệm Niệm biết điều hùa theo: “Đoàn trưởng của anh mà anh còn tám chuyện được.”
“Chắc chắn rồi.” Lý Phong Ích cười hì hì: “Chị dâu, chị cứ yên tâm một lòng sống với đoàn trưởng đi, anh ấy chắc chắn chung thủy với chị như trung thành với quốc gia. Đoàn trưởng là người nghiêm túc, phụ nữ bên ngoài có đẹp cỡ nào anh ấy cũng chưa từng nhìn nhiều một cái.”
Trước kia anh ấy còn nghi ngờ xu hướng giới tính của đoàn trưởng có vấn đề đó, lúc nhìn thấy Dương Niệm Niệm thì anh ấy xem như cũng hiểu được, vợ của đoàn trưởng xinh đẹp như vậy, chắc chắn là chê mấy người kia rồi.
Dương Niệm Niệm: Có hai lòng không thì cô không biết, dù sao cô cũng định sẽ đối xử tốt với Lục Thời Thâm một chút.
Vốn cảm thấy trong nhà không có gì, nhưng mà lúc chuyển nhà lại cảm thấy cũng không hề ít đồ, Lý Phong Ích đi đi lại lại vài lần, dọn bàn ghế linh tinh đến, mồ hôi đầy đầu.
Trong nhà không có ly uống nước, Dương Niệm Niệm muốn rót nước cho anh ấy cũng không có cách, cuối cùng nghĩ ra cách đổ nước sôi lên nắp ấm cho anh ấy uống.
“Trong nhà không có cốc, anh đừng để ý.”
“Cảm ơn chị dâu.”
Lý Phong Ích cũng không ngại, nhận lấy nắp bình uống ừng ực, anh ấy dùng tay áo lau miệng: “Chị dâu, làm phiền chị dọn dẹp một chút, em về quân đội trước.”
“Được.”
Dương Niệm Niệm một mình quét dọn trong ngoài sạch sẽ, lại dùng sức bày bàn ghế gọn gàng trong nhà, căn nhà vốn bẩn thỉu được cô dọn dẹp như vậy thật sự có cảm giác ấm áp thoải mái như một gia đình.
Cũng không biết lúc Lục Thời Thâm về thấy nhà cửa được cô dọn dẹp tốt như vậy sẽ có phản ứng gì.
“Lục Thời Thâm, anh có ở nhà không?” Ngoài cửa nhà truyền đến tiếng nói trong trẻo.
Dương Niệm Niệm ở trong nhà đi ra, thấy ngoài cửa có một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trong tay cô ta dắt theo một cậu bé năm sáu tuổi, chính là thằng nhóc mà hôm qua cô đã cứu ở bờ sông, có vẻ như thằng nhóc cũng nhận ra cô, lập tức trốn ra sau cô gái kia.
“Cô là?” Chu Tuyết Lị nhìn Dương Niệm Niệm từ trên xuống dưới, ánh mắt ngoài ngạc nhiên hình như còn có gì đó khác.
“Tôi là vợ của đoàn trưởng Lục, anh ấy đang ở trong quân rồi.”
Dương Niệm Niệm cũng đánh giá cô gái trước mặt này, mày liễu mắt hạnh môi mỏng, dáng người mảnh khảnh, yếu đuối xinh đẹp, ăn mặc có vẻ hơi lạ, đầm hoa đỏ giày xăng đan, còn mặc vớ, tây không ra tây, ta không ra ta.
“Vợ của đoàn trưởng Lục?” Chu Tuyết Lị hoảng hốt: “Đoàn trưởng Lục kết hôn lúc nào?”
Chưa đợi Dương Niệm Niệm trả lời, cô ta quay đầu sốt ruột hỏi thằng nhóc: “An An, cha em kết hôn rồi? Cô ta là mẹ kế của em à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.