Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 11: Lần Đầu Gặp Mặt
Nhật Thu Quá Vạn
08/06/2024
Dương Niệm Niệm căng thẳng nhìn ra cửa, cô không biết lúc Lục Thời Thâm thấy cô không đúng người có nổi giận không.
Người vợ sinh viên biến thành người vợ nửa mù chữ, nếu là ai thì cũng không chấp nhận nổi.
So với hiện thực và sự nghiệp thì đẹp vốn không đáng để nhắc đến.
Một đôi chân mang giày quân đội to bước vào phòng, nhìn lên trên là một thân hình cao to vạm vỡ, trên môi có hai đường ria mép nhìn hết sức chói mắt, đôi mắt nhìn có vẻ hung hăng bạo lực, cộng thêm làn da đen, thật sự là một người đàn ông thô kệch.
Dương Niệm Niệm sợ ngẩn cả người, miệng hơi mấp máy, không thể tin người đàn ông trước mặt.
Cô cho rằng người đàn ông mà Dương Tuệ Oánh đánh giá cao vẻ ngoài không xuất sắc thì ít nhất cũng phải đàng hoàng chứ?
“Mau nhường đường một chút, cửa lớn có bằng đó, anh chắn ở đây, sao đoàn trưởng vào được?”
Lý Phong Ích vừa đẩy người đàn ông thô kệch ra, sau đó anh ấy và Lục Thời Thâm một trước một sau bước vào phòng.
Nhìn dáng vẻ há hốc mồm của Dương Niệm Niệm, cười hì hì: “Chị dâu, đoàn trưởng đến.”
Nói xong anh ấy kéo Chu Bỉnh Hành ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Chị dâu vừa đến, chắc chắn đoàn trưởng có chuyện muốn nói với chị dâu, chúng ta ra ngoài trước…”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng mà sau khi tiếng bước chân đi ra ngoài xong cũng không có dấu hiệu đi xa. Cô nhìn ra cửa, liếc mắt nhìn thấy một đôi giày quân đội màu xanh lục.
Cô thấy Lục Thời Thâm cũng quay đầu lại, rõ ràng cũng nhận ra Lý Phong Ích chưa đi, anh còn nhăn mày có vẻ hơi lạnh lùng, Dương Niệm Niệm không biết chắc là anh có định vạch trần mình không, căng thẳng nắm lấy góc áo, lòng bàn tay chảy mồ hôi, cũng không dám cẩn thận đánh giá Lục Thời Thâm, cúi đầu không dám phát ra tiếng.
Ban nãy chỉ nhìn anh một cái cũng đã nhớ gương mặt anh bảy tám phần, ngũ quan anh đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy hẹp dài, mũi cao thẳng, môi dày vừa phải khiến vẻ mặt anh có vẻ lạnh lùng nhưng mà lại toát lên vẻ chính trực, màu da ngăm nhìn có vẻ rất khỏe mạnh.
Đánh giá ngoại hình thì Dương Niệm Niệm có ấn tượng không tệ về anh, kiếp trước cô là một người mê nhan sắc, kiếp này cũng vậy.
“Cô…”
Lục Thời Thâm nghi ngờ đánh giá cô một chút, đang định mở miệng, Dương Niệm Niệm bèn vội vàng nói.
Lục Thời Thâm hơi híp mắt: “Lấy đồ, ra đây với tôi.” Trong giọng nói không hề có độ ấm, cũng không biết có phải bình thường nói chuyện cũng như vậy hay là do bị chọc tức mới thế.
Dương Niệm Niệm phản ứng lại, Lục Thời Thâm chạy đến cửa, cô nhanh chóng cầm đồ đi theo, đúng lúc thấy được bóng dáng hoảng loạn chạy trối chết của Lý Phong Ích và Chu Bỉnh Hành.
Cô cũng không dám lên tiếng, đi sau Lục Thời Thâm, đôi chân dài của Lục Thời Thâm lúc này thể hiện ưu thế, anh bước một bước bằng Dương Niệm Niệm bước hai bước, cô phải chạy chậm mới kịp anh.
Khu tập thể người nhà trong quân đội ở gần đó, chỉ tốn vài phút đi đường, sau khi vào đầu tiên là một khoảng đất trống, gần tường thì có khoảnh đất nhìn như đất trồng rau, đằng trước là khu nhà ba bốn tầng, cầu thang lên lầu đều bằng sắt, khi đi lên tạo ra tiếng vang nặng nề.
Lục Thời Thâm dẫn cô đến nhà 302 thì dừng lại, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa, nơi anh ở là một căn nhà hai phòng, đồ dùng trong nhà đơn giản, chỉ có một chiếc bàn ăn cơm vuông và một chiếc bàn sách, một cái ghế dựa và hai chiếc ghế gỗ nhỏ.
Trên bàn sách có hai cuốn sách và một bình nước, trên bàn có hai chiếc cốc tráng men, cửa phòng bên trong đóng lại, không nhìn thấy bên trong.
Người vợ sinh viên biến thành người vợ nửa mù chữ, nếu là ai thì cũng không chấp nhận nổi.
So với hiện thực và sự nghiệp thì đẹp vốn không đáng để nhắc đến.
Một đôi chân mang giày quân đội to bước vào phòng, nhìn lên trên là một thân hình cao to vạm vỡ, trên môi có hai đường ria mép nhìn hết sức chói mắt, đôi mắt nhìn có vẻ hung hăng bạo lực, cộng thêm làn da đen, thật sự là một người đàn ông thô kệch.
Dương Niệm Niệm sợ ngẩn cả người, miệng hơi mấp máy, không thể tin người đàn ông trước mặt.
Cô cho rằng người đàn ông mà Dương Tuệ Oánh đánh giá cao vẻ ngoài không xuất sắc thì ít nhất cũng phải đàng hoàng chứ?
“Mau nhường đường một chút, cửa lớn có bằng đó, anh chắn ở đây, sao đoàn trưởng vào được?”
Lý Phong Ích vừa đẩy người đàn ông thô kệch ra, sau đó anh ấy và Lục Thời Thâm một trước một sau bước vào phòng.
Nhìn dáng vẻ há hốc mồm của Dương Niệm Niệm, cười hì hì: “Chị dâu, đoàn trưởng đến.”
Nói xong anh ấy kéo Chu Bỉnh Hành ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Chị dâu vừa đến, chắc chắn đoàn trưởng có chuyện muốn nói với chị dâu, chúng ta ra ngoài trước…”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng mà sau khi tiếng bước chân đi ra ngoài xong cũng không có dấu hiệu đi xa. Cô nhìn ra cửa, liếc mắt nhìn thấy một đôi giày quân đội màu xanh lục.
Cô thấy Lục Thời Thâm cũng quay đầu lại, rõ ràng cũng nhận ra Lý Phong Ích chưa đi, anh còn nhăn mày có vẻ hơi lạnh lùng, Dương Niệm Niệm không biết chắc là anh có định vạch trần mình không, căng thẳng nắm lấy góc áo, lòng bàn tay chảy mồ hôi, cũng không dám cẩn thận đánh giá Lục Thời Thâm, cúi đầu không dám phát ra tiếng.
Ban nãy chỉ nhìn anh một cái cũng đã nhớ gương mặt anh bảy tám phần, ngũ quan anh đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy hẹp dài, mũi cao thẳng, môi dày vừa phải khiến vẻ mặt anh có vẻ lạnh lùng nhưng mà lại toát lên vẻ chính trực, màu da ngăm nhìn có vẻ rất khỏe mạnh.
Đánh giá ngoại hình thì Dương Niệm Niệm có ấn tượng không tệ về anh, kiếp trước cô là một người mê nhan sắc, kiếp này cũng vậy.
“Cô…”
Lục Thời Thâm nghi ngờ đánh giá cô một chút, đang định mở miệng, Dương Niệm Niệm bèn vội vàng nói.
Lục Thời Thâm hơi híp mắt: “Lấy đồ, ra đây với tôi.” Trong giọng nói không hề có độ ấm, cũng không biết có phải bình thường nói chuyện cũng như vậy hay là do bị chọc tức mới thế.
Dương Niệm Niệm phản ứng lại, Lục Thời Thâm chạy đến cửa, cô nhanh chóng cầm đồ đi theo, đúng lúc thấy được bóng dáng hoảng loạn chạy trối chết của Lý Phong Ích và Chu Bỉnh Hành.
Cô cũng không dám lên tiếng, đi sau Lục Thời Thâm, đôi chân dài của Lục Thời Thâm lúc này thể hiện ưu thế, anh bước một bước bằng Dương Niệm Niệm bước hai bước, cô phải chạy chậm mới kịp anh.
Khu tập thể người nhà trong quân đội ở gần đó, chỉ tốn vài phút đi đường, sau khi vào đầu tiên là một khoảng đất trống, gần tường thì có khoảnh đất nhìn như đất trồng rau, đằng trước là khu nhà ba bốn tầng, cầu thang lên lầu đều bằng sắt, khi đi lên tạo ra tiếng vang nặng nề.
Lục Thời Thâm dẫn cô đến nhà 302 thì dừng lại, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa, nơi anh ở là một căn nhà hai phòng, đồ dùng trong nhà đơn giản, chỉ có một chiếc bàn ăn cơm vuông và một chiếc bàn sách, một cái ghế dựa và hai chiếc ghế gỗ nhỏ.
Trên bàn sách có hai cuốn sách và một bình nước, trên bàn có hai chiếc cốc tráng men, cửa phòng bên trong đóng lại, không nhìn thấy bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.