Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 26: Lừa Quân Hôn Là Phạm Pháp
Nhật Thu Quá Vạn
13/06/2024
“Chị cô ấy đậu đại học không muốn gả cho tôi, bắt cô ấy thay, người đăng ký kết hôn với tôi cũng là cô ấy.” Lục Thời Thâm nói ít mà ý nhiều kể lại tình hình thực tế.
Mặt lão thủ trưởng trầm xuống: “Ngày hôm qua nghe thấy vợ cậu đến bộ đội tôi đã thấy không đúng lắm.”
Cô ta đang học đại học, sao đột nhiên lại đến đây theo quân?
Lão thủ trưởng xụ mặt tiếp tục nói: “Lừa quân hôn là phạm pháp, cậu định xử lý việc này thế nào?”
Lục Thời Thâm là người lão thủ trưởng đánh giá cao, là người được ông chọn để bồi dưỡng nối nghiệp, nhưng mà có người dám lừa hôn, chỉ cần Lục Thời Thâm nói một câu, chuyện này dù sao cũng phải truy cứu.
“Cô ấy cũng là người bị hại, tối qua ở đây không đi cũng ảnh hưởng đến danh dự cô ấy, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Trong đầu Lục Thời Thâm hiện lên hình ảnh Dương Niệm Niệm nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Lão thủ trưởng hận sắt không thể rèn sắt nhìn anh, hừ nói: “Thằng nhóc này, hàng ngày cậu giả vờ nghiêm túc, thấy vợ xinh đẹp bỗng hiểu ra, còn chịu trách nhiệm… Thôi, nếu cậu đã thích, vậy phải chung sống cho tốt, đừng làm ra những chuyện ảnh hưởng đến tương lai.”
Người lính mà chính tay ông bồi dưỡng, có tính cách thế nào ông còn không biết?
Với tính này của Lục Thời Thâm, nếu như không vừa mắt thì hôm qua đã tiễn người ta đi rồi.
“Vâng.” Lục Thời Thâm lên tiếng.
Lão thủ trưởng liếc mắt nhìn anh một cái, nếu không phải không gian trong xe chật hẹp thì đã nhấc chân đã Lục Thời Thâm một cái cho hả giận.
Nghĩ đến gương mặt non nớt của Dương Niệm Niệm, lão thủ trưởng nghiêm mặt hỏi: “Đã thành niên chưa?”
Lục Thời Thâm trả lời: “Cô ấy hai mươi tuổi.”
Lão thủ trưởng yên lặng một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể tính như vậy, lừa hôn mà lừa đến trong quân đội, cần phải nghiêm trị.”
Ông đang nói Dương Tuệ Oánh.
Lục Thời Thâm nói: “Cứ từ từ đã, bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
…
“Hắt xì, hắt xì…”
Vừa đi xuống xe mua đồ, Dương Niệm Niệm hắt xì vài cái, Vương Phượng Kiều trêu đùa nói: “Chắc chắn là đoàn trưởng Lục nhớ em.”
Dương Niệm Niệm cười ngẩn ngơ: “Vương đại tỷ, chị đừng trêu em.”
“Chị không trêu em nhé, vợ chồng mới cưới đều như vậy đó, lúc chị mới kết hôn, chồng chị không phân biệt chuyện lớn chuyện nhỏ, buổi tối còn giúp chị rửa chân…” Vương Phượng Kiều nhớ đến lúc mới kết hôn, mắt ngẩn ngơ.
Hai người xách theo một đống đồ vào khu người nhà, trên đường gặp mấy vợ quân nhân đanh đá chào hỏi: “Ôi, mua nhiều đồ như vậy, không tốn cả tháng tiền trợ cấp của đoàn trưởng Lục chứ?”
Vương Phượng Kiều trả lời: “Mới kết hôn trong nhà không có đồ gì, không cần phải tiêu tiền mua à?”
Mấy vợ quân nhân bĩu môi, đợi hai người đi xa, mới xúm lại nói: “Vợ đoàn trưởng Lục thật biết tiêu tiền, không hề biết tiết kiệm.”
“Tôi thấy do cô ta thèm ăn, trong tay trái cầm hình như là kẹo đó.”
“Trong thôn tôi có cô gái cũng xinh đẹp như cô ta, vì thèm ăn mà bị tên lưu manh đầu đường xó chợ bên thôn bên cạnh lừa, còn chưa kết hôn bụng đã to lên…”
…
Vương Phượng Kiều giúp Dương Niệm Niệm mang đồ về nhà, quay về lấy bếp sang: “Niệm Niệm, bếp lò này em cứ dùng trước đi, đợi lát nữa Bỉnh Hành về, chị sẽ bảo anh ấy khiêng than đá sang.”
“Cảm ơn chị Vương đại tỷ.”
Dương Niệm Niệm còn chia kẹo ra nhét vào tay Vương Phượng Kiều: “Em mua nhiều kẹo, chị mang một chút về cho mấy đứa nhỏ ăn.”
Vương Phượng Kiều tốt bụng giúp đỡ cũng không trông mong sẽ nhận được gì trả công, thấy Dương Niệm Niệm biết sống như vậy, cô ấy cũng hơi ngại.
Mặt lão thủ trưởng trầm xuống: “Ngày hôm qua nghe thấy vợ cậu đến bộ đội tôi đã thấy không đúng lắm.”
Cô ta đang học đại học, sao đột nhiên lại đến đây theo quân?
Lão thủ trưởng xụ mặt tiếp tục nói: “Lừa quân hôn là phạm pháp, cậu định xử lý việc này thế nào?”
Lục Thời Thâm là người lão thủ trưởng đánh giá cao, là người được ông chọn để bồi dưỡng nối nghiệp, nhưng mà có người dám lừa hôn, chỉ cần Lục Thời Thâm nói một câu, chuyện này dù sao cũng phải truy cứu.
“Cô ấy cũng là người bị hại, tối qua ở đây không đi cũng ảnh hưởng đến danh dự cô ấy, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Trong đầu Lục Thời Thâm hiện lên hình ảnh Dương Niệm Niệm nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Lão thủ trưởng hận sắt không thể rèn sắt nhìn anh, hừ nói: “Thằng nhóc này, hàng ngày cậu giả vờ nghiêm túc, thấy vợ xinh đẹp bỗng hiểu ra, còn chịu trách nhiệm… Thôi, nếu cậu đã thích, vậy phải chung sống cho tốt, đừng làm ra những chuyện ảnh hưởng đến tương lai.”
Người lính mà chính tay ông bồi dưỡng, có tính cách thế nào ông còn không biết?
Với tính này của Lục Thời Thâm, nếu như không vừa mắt thì hôm qua đã tiễn người ta đi rồi.
“Vâng.” Lục Thời Thâm lên tiếng.
Lão thủ trưởng liếc mắt nhìn anh một cái, nếu không phải không gian trong xe chật hẹp thì đã nhấc chân đã Lục Thời Thâm một cái cho hả giận.
Nghĩ đến gương mặt non nớt của Dương Niệm Niệm, lão thủ trưởng nghiêm mặt hỏi: “Đã thành niên chưa?”
Lục Thời Thâm trả lời: “Cô ấy hai mươi tuổi.”
Lão thủ trưởng yên lặng một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể tính như vậy, lừa hôn mà lừa đến trong quân đội, cần phải nghiêm trị.”
Ông đang nói Dương Tuệ Oánh.
Lục Thời Thâm nói: “Cứ từ từ đã, bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
…
“Hắt xì, hắt xì…”
Vừa đi xuống xe mua đồ, Dương Niệm Niệm hắt xì vài cái, Vương Phượng Kiều trêu đùa nói: “Chắc chắn là đoàn trưởng Lục nhớ em.”
Dương Niệm Niệm cười ngẩn ngơ: “Vương đại tỷ, chị đừng trêu em.”
“Chị không trêu em nhé, vợ chồng mới cưới đều như vậy đó, lúc chị mới kết hôn, chồng chị không phân biệt chuyện lớn chuyện nhỏ, buổi tối còn giúp chị rửa chân…” Vương Phượng Kiều nhớ đến lúc mới kết hôn, mắt ngẩn ngơ.
Hai người xách theo một đống đồ vào khu người nhà, trên đường gặp mấy vợ quân nhân đanh đá chào hỏi: “Ôi, mua nhiều đồ như vậy, không tốn cả tháng tiền trợ cấp của đoàn trưởng Lục chứ?”
Vương Phượng Kiều trả lời: “Mới kết hôn trong nhà không có đồ gì, không cần phải tiêu tiền mua à?”
Mấy vợ quân nhân bĩu môi, đợi hai người đi xa, mới xúm lại nói: “Vợ đoàn trưởng Lục thật biết tiêu tiền, không hề biết tiết kiệm.”
“Tôi thấy do cô ta thèm ăn, trong tay trái cầm hình như là kẹo đó.”
“Trong thôn tôi có cô gái cũng xinh đẹp như cô ta, vì thèm ăn mà bị tên lưu manh đầu đường xó chợ bên thôn bên cạnh lừa, còn chưa kết hôn bụng đã to lên…”
…
Vương Phượng Kiều giúp Dương Niệm Niệm mang đồ về nhà, quay về lấy bếp sang: “Niệm Niệm, bếp lò này em cứ dùng trước đi, đợi lát nữa Bỉnh Hành về, chị sẽ bảo anh ấy khiêng than đá sang.”
“Cảm ơn chị Vương đại tỷ.”
Dương Niệm Niệm còn chia kẹo ra nhét vào tay Vương Phượng Kiều: “Em mua nhiều kẹo, chị mang một chút về cho mấy đứa nhỏ ăn.”
Vương Phượng Kiều tốt bụng giúp đỡ cũng không trông mong sẽ nhận được gì trả công, thấy Dương Niệm Niệm biết sống như vậy, cô ấy cũng hơi ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.