Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 37: Niệm Niệm Không Phải Là Người Như Vậy
Nhật Thu Quá Vạn
15/06/2024
Lục Thời Thâm nhíu mày lại, cúi đầu nhìn An An, An An có vẻ rất hoảng hốt, nhìn chằm chằm mũi giày không lên tiếng.
Mặt mọi người lập tức hiện vẻ hóng chuyện, đặc biệt là Vu Hồng Lệ và Diệp Mỹ Tĩnh, miệng đều đã kéo dài đến mang tai.
Sợ Chu Tuyết Lị nói không đủ, Diệp Mỹ Tĩnh còn hỏi: “Cô giáo Chu, cô có bằng chứng không?”
Vương Phượng Kiều không tin Dương Niệm Niệm đánh đứa nhỏ: “Cô giáo Chu, cô đừng có nói bậy, Niệm Niệm không phải là người như vậy.”
Vẻ mặt Chu Tuyết Lị chắc chắn: “An An nói vợ của đoàn trưởng Lục từng đánh cậu bé nên sợ vợ của đoàn trưởng Lục, còn nói vợ của đoàn trưởng Lục mua đồ ăn vặt không cho cậu bé ăn.”
Cô ta nhìn Lục Thời Thâm, sâu xa nói: “Tôi vốn không định nói trước mặt mọi người, muốn nói riêng với đoàn trưởng Lục, để anh ấy chú ý đến chuyện này một chút, dù sao vợ của anh ấy vừa đến quân đội chưa đến hai ngày đã đánh con, lâu ngày, dễ dàng khiến đứa nhỏ bị tâm lý.”
Lại là lỗi của cô?
Dương Niệm Niệm cười lạnh, cũng không sốt ruột giải thích, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm hỏi: “Anh có tin lời cô ta nói không?”
Chưa đợi Lục Thời Thâm trả lời, Diệp Mỹ Tĩnh đã khó ưa nói: “Khó trách hôm qua lúc tôi đi ngang cửa sân nhà cô, nghe tiếng con nít khóc.”
Vốn mọi người chưa tin lời Chu Tuyết Lị nói, Diệp Mỹ Tĩnh lại hùa theo như vậy, mọi người lập tức chắc chắn Dương Niệm Niệm ngược đãi An An.
Mọi người âm thầm phỏng đoán không biết đoàn trưởng Lục có bảo vệ vợ không, dù sao An An cũng không phải là con ruột của đoàn trưởng Lục.
Sắc mặt Lục Thời Thâm trầm xuống, nhìn đôi mắt trong veo của Dương Niệm Niệm, trầm giọng nói: “Niệm Niệm không có thời gian ngược đãi An An, cô ấy chưa từng có thời gian ở riêng với An An. Kẹo đặt ở chỗ dễ nhìn thấy trong nhà, lúc nào nó cũng có thể lấy ăn, không hề không cho nó ăn.”
Lục Thời Thâm cũng không tin hay bảo vệ Dương Niệm Niệm mà chỉ kể lại sự thật.
Vu Hồng Lệ nhếch môi, biết ngay là Lục Thời Thâm đã bị vẻ ngoài của Dương Niệm Niệm dụ dỗ…
Mắt Dương Niệm Niệm lập tức sáng lên, cô không thèm để ý người khác có tin hay không, chỉ cần Lục Thời Thâm đứng về phía mình, hôm nay cô chính là người thắng.
Sự thật chứng minh cô không nhìn nhầm Lục Thời Thâm.
Vẻ mặt Chu Tuyết Lị không có sự tự tin như trước đó, cô ta không ngờ đã nói đến nước này mà Lục Thời Thâm vẫn còn bảo vệ Dương Niệm Niệm, thật sự bị vẻ ngoài của Dương Niệm Niệm mê hoặc sao?
Cô ta không cam lòng cắn môi: “Đoàn trưởng Lục, anh nói vậy là sao, ý là An An nói dối?”
Diệp Mỹ Tĩnh đang sung sướng khi người khác gặp họa, chép miệng nói: “An An có nói thật hay không? Cứ hỏi thẳng bị đánh lúc nào là biết thôi.
“Đúng rồi, cứ hỏi An An không phải là biết rõ à?” Vu Hồng Lệ hùa theo.
“Đúng đó, nhân lúc mọi người đều có mặt, cứ nói rõ ràng, ai sai ai đúng.”
“Con nít nói dối cần phải dùng đòn roi dạy dỗ, ngược đãi con cái cũng không thể tha.
Mấy người đàn ông vây xem chưa nói gì, nhóm vợ quân nhân đã mỗi người một câu không dừng được, đều nói như bênh vực lẽ phải nhưng thật ra đều nghi ngờ Dương Niệm Niệm đánh đứa nhỏ sau lưng.
Vương Phượng Kiều đi đến trước mặt An An, ngồi xổm xuống nắm tay cậu, ôn tồn dỗ cậu bé: “An An, cháu nói thật đi, Niệm Niệm có từng đánh cháu chưa? Con nít không được nói dối, nếu như cháu nói dối, sau này thím sẽ không thương cháu nữa.”
Mặt mọi người lập tức hiện vẻ hóng chuyện, đặc biệt là Vu Hồng Lệ và Diệp Mỹ Tĩnh, miệng đều đã kéo dài đến mang tai.
Sợ Chu Tuyết Lị nói không đủ, Diệp Mỹ Tĩnh còn hỏi: “Cô giáo Chu, cô có bằng chứng không?”
Vương Phượng Kiều không tin Dương Niệm Niệm đánh đứa nhỏ: “Cô giáo Chu, cô đừng có nói bậy, Niệm Niệm không phải là người như vậy.”
Vẻ mặt Chu Tuyết Lị chắc chắn: “An An nói vợ của đoàn trưởng Lục từng đánh cậu bé nên sợ vợ của đoàn trưởng Lục, còn nói vợ của đoàn trưởng Lục mua đồ ăn vặt không cho cậu bé ăn.”
Cô ta nhìn Lục Thời Thâm, sâu xa nói: “Tôi vốn không định nói trước mặt mọi người, muốn nói riêng với đoàn trưởng Lục, để anh ấy chú ý đến chuyện này một chút, dù sao vợ của anh ấy vừa đến quân đội chưa đến hai ngày đã đánh con, lâu ngày, dễ dàng khiến đứa nhỏ bị tâm lý.”
Lại là lỗi của cô?
Dương Niệm Niệm cười lạnh, cũng không sốt ruột giải thích, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm hỏi: “Anh có tin lời cô ta nói không?”
Chưa đợi Lục Thời Thâm trả lời, Diệp Mỹ Tĩnh đã khó ưa nói: “Khó trách hôm qua lúc tôi đi ngang cửa sân nhà cô, nghe tiếng con nít khóc.”
Vốn mọi người chưa tin lời Chu Tuyết Lị nói, Diệp Mỹ Tĩnh lại hùa theo như vậy, mọi người lập tức chắc chắn Dương Niệm Niệm ngược đãi An An.
Mọi người âm thầm phỏng đoán không biết đoàn trưởng Lục có bảo vệ vợ không, dù sao An An cũng không phải là con ruột của đoàn trưởng Lục.
Sắc mặt Lục Thời Thâm trầm xuống, nhìn đôi mắt trong veo của Dương Niệm Niệm, trầm giọng nói: “Niệm Niệm không có thời gian ngược đãi An An, cô ấy chưa từng có thời gian ở riêng với An An. Kẹo đặt ở chỗ dễ nhìn thấy trong nhà, lúc nào nó cũng có thể lấy ăn, không hề không cho nó ăn.”
Lục Thời Thâm cũng không tin hay bảo vệ Dương Niệm Niệm mà chỉ kể lại sự thật.
Vu Hồng Lệ nhếch môi, biết ngay là Lục Thời Thâm đã bị vẻ ngoài của Dương Niệm Niệm dụ dỗ…
Mắt Dương Niệm Niệm lập tức sáng lên, cô không thèm để ý người khác có tin hay không, chỉ cần Lục Thời Thâm đứng về phía mình, hôm nay cô chính là người thắng.
Sự thật chứng minh cô không nhìn nhầm Lục Thời Thâm.
Vẻ mặt Chu Tuyết Lị không có sự tự tin như trước đó, cô ta không ngờ đã nói đến nước này mà Lục Thời Thâm vẫn còn bảo vệ Dương Niệm Niệm, thật sự bị vẻ ngoài của Dương Niệm Niệm mê hoặc sao?
Cô ta không cam lòng cắn môi: “Đoàn trưởng Lục, anh nói vậy là sao, ý là An An nói dối?”
Diệp Mỹ Tĩnh đang sung sướng khi người khác gặp họa, chép miệng nói: “An An có nói thật hay không? Cứ hỏi thẳng bị đánh lúc nào là biết thôi.
“Đúng rồi, cứ hỏi An An không phải là biết rõ à?” Vu Hồng Lệ hùa theo.
“Đúng đó, nhân lúc mọi người đều có mặt, cứ nói rõ ràng, ai sai ai đúng.”
“Con nít nói dối cần phải dùng đòn roi dạy dỗ, ngược đãi con cái cũng không thể tha.
Mấy người đàn ông vây xem chưa nói gì, nhóm vợ quân nhân đã mỗi người một câu không dừng được, đều nói như bênh vực lẽ phải nhưng thật ra đều nghi ngờ Dương Niệm Niệm đánh đứa nhỏ sau lưng.
Vương Phượng Kiều đi đến trước mặt An An, ngồi xổm xuống nắm tay cậu, ôn tồn dỗ cậu bé: “An An, cháu nói thật đi, Niệm Niệm có từng đánh cháu chưa? Con nít không được nói dối, nếu như cháu nói dối, sau này thím sẽ không thương cháu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.