Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 6: Tôi Với Anh Ấy Không Phải Hai Vợ Chồng
Nhật Thu Quá Vạn
10/04/2024
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Dương Niệm Niệm nghe thấy có người kêu cô “rụt chân”, còn chưa đợi cô kịp tỉnh táo thì đã bị người đá một phát vào cổ chân.
Cô chợt bàng hoàng tỉnh lại, vừa mới mở mắt đã trông thấy một cái cằm với khung xương rõ ràng. Cô giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng người dậy.
Mắt thấy trên vai Tần Ngạo Nam in một vết ẩm nhỏ, Dương Niệm Niệm xấu hổ đến mức chỉ muốn phá cửa sổ toa tàu lao ra ngoài.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu, vừa rồi ngủ quên mất.”
Tần Ngạo Nam thấy trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ hoảng loạn mà trái tim chợt đập nhanh hơn vài nhịp, anh ấy lúng túng rời tầm nhìn đi: “Không… không sao, giặt quần áo là được.”
Câu này vừa thốt ra, anh ấy lại cảm thấy nói như vậy giống như đang chê người ta vậy, thế nên lại vội vàng bổ sung: “Mồ hôi tôi ra còn bẩn hơn thế này nhiều?”
Sao lại cứ như đang nói nước miếng của người ta bẩn thế nhỉ?
Bình thường không được tiếp xúc với nữ giới khiến Tần Ngạo Nam phát hiện ra mình càng giải thích lại càng loạn, vậy mà anh ấy còn mất tự nhiên hơn cả Dương Niệm Niệm, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng, không ho he tiếng nào nữa.
Dương Niệm Niệm cũng nhìn ra được Tần Ngạo Nam không hề tức giận, cô không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó để xóa bỏ bầu không khí ngượng ngùng này thì cô gái ngồi đối diện lại lên tiếng.
“Đây là xe lửa, chốn công cộng đấy ạ, cho dù hai người là vợ chồng thì cũng biết đường mà chú ý ảnh hưởng một chút chứ?”
Lúc này, Dương Niệm Niệm mới phát hiện ra ghế đối diện đã đổi người rồi, trước đấy là một người đàn ông, bây giờ đã đổi thành một cô gái, chắc là người đàn ông vừa rồi đã xuống, còn cô gái này mới lên xe, ban nãy cũng chính cô gái này đã đã cô.
Cô gái này mặc một chiếc áo ngắn tay hoa nhí và quần màu xám, tóc cắt ngắn để quá tai, mày rậm mắt to, chính là tướng mạo rất được thế hệ lớn tuổi ở thời đại này yêu thích, cho dù làn da hơi đen nhưng chắc hẳn là vì quanh năm phải làm việc ngoài đồng mới vậy.
Lúc này, cô gái đang nhìn Dương Niệm Niệm với vẻ mặt ghét bỏ cứ như thể cô nợ cô ta mấy trăm vạn ấy.
Là vì Dương Niệm Niệm ngủ, chân duỗi ra gây cản trở trước, cộng thêm ra ngoài đi xa thêm một việc không bằng bớt một việc nên cô không cãi nhau với cô gái này mà chỉ giải thích một câu: “Tôi với anh ấy không phải hai vợ chồng.”
Tần Ngạo Nam cũng gật đầu.
Cô gái hất cằm, vẫn bám riết không chịu thôi, cô ta liếc mắt nhìn Dương Niệm Niệm và Tần Ngọc Nam từ trên xuống dưới: “Không phải hai vợ chồng vậy hai người dính lấy nhau như thế làm gì?”
Dương Niệm niệm giải thích: “Tôi chỉ bất cẩn ngủ quê, đầu dựa nhầm vào vai anh ấy mà thôi.”
Cô gái kia bĩu môi, trợn trắng mắt, vẻ mặt không thèm tin.
Dương Niệm Niệm cũng chẳng thèm so đo với cô ta, đột nhiên bụng cô sôi ùng ục, nhìn thấy những người khác đều đang cầm màn thầu gặm, cô mới nhìn về phía Tần Ngạo Nam rồi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lúc Tần Ngọc Nam giúp cô để đồ, cô cũng đã chú ý thấy được trên cổ tay anh ấy có đeo đồng hồ.
“Mười hai giờ ba mươi lăm phút.”
Chẳng trách lại đói như vậy, hóa ra là đã đến trưa rồi.
Dương Niệm Niệm định lấy bánh rán nhân hành ra ăn lại đột nhiên phát hiện ra cái bánh vốn đang ôm trong lòng đã mất tích, đang định cúi người tìm dưới tất thì một túi đựng bánh rán nhân hành đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Cô đang tìm cái này phải không? Vừa rồi lúc cô ngủ, suýt chút nữa thì đồ rơi xuống nên tôi cầm hộ cô luôn.”
“Cảm ơn.”
Cô chợt bàng hoàng tỉnh lại, vừa mới mở mắt đã trông thấy một cái cằm với khung xương rõ ràng. Cô giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng người dậy.
Mắt thấy trên vai Tần Ngạo Nam in một vết ẩm nhỏ, Dương Niệm Niệm xấu hổ đến mức chỉ muốn phá cửa sổ toa tàu lao ra ngoài.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu, vừa rồi ngủ quên mất.”
Tần Ngạo Nam thấy trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ hoảng loạn mà trái tim chợt đập nhanh hơn vài nhịp, anh ấy lúng túng rời tầm nhìn đi: “Không… không sao, giặt quần áo là được.”
Câu này vừa thốt ra, anh ấy lại cảm thấy nói như vậy giống như đang chê người ta vậy, thế nên lại vội vàng bổ sung: “Mồ hôi tôi ra còn bẩn hơn thế này nhiều?”
Sao lại cứ như đang nói nước miếng của người ta bẩn thế nhỉ?
Bình thường không được tiếp xúc với nữ giới khiến Tần Ngạo Nam phát hiện ra mình càng giải thích lại càng loạn, vậy mà anh ấy còn mất tự nhiên hơn cả Dương Niệm Niệm, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng, không ho he tiếng nào nữa.
Dương Niệm Niệm cũng nhìn ra được Tần Ngạo Nam không hề tức giận, cô không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó để xóa bỏ bầu không khí ngượng ngùng này thì cô gái ngồi đối diện lại lên tiếng.
“Đây là xe lửa, chốn công cộng đấy ạ, cho dù hai người là vợ chồng thì cũng biết đường mà chú ý ảnh hưởng một chút chứ?”
Lúc này, Dương Niệm Niệm mới phát hiện ra ghế đối diện đã đổi người rồi, trước đấy là một người đàn ông, bây giờ đã đổi thành một cô gái, chắc là người đàn ông vừa rồi đã xuống, còn cô gái này mới lên xe, ban nãy cũng chính cô gái này đã đã cô.
Cô gái này mặc một chiếc áo ngắn tay hoa nhí và quần màu xám, tóc cắt ngắn để quá tai, mày rậm mắt to, chính là tướng mạo rất được thế hệ lớn tuổi ở thời đại này yêu thích, cho dù làn da hơi đen nhưng chắc hẳn là vì quanh năm phải làm việc ngoài đồng mới vậy.
Lúc này, cô gái đang nhìn Dương Niệm Niệm với vẻ mặt ghét bỏ cứ như thể cô nợ cô ta mấy trăm vạn ấy.
Là vì Dương Niệm Niệm ngủ, chân duỗi ra gây cản trở trước, cộng thêm ra ngoài đi xa thêm một việc không bằng bớt một việc nên cô không cãi nhau với cô gái này mà chỉ giải thích một câu: “Tôi với anh ấy không phải hai vợ chồng.”
Tần Ngạo Nam cũng gật đầu.
Cô gái hất cằm, vẫn bám riết không chịu thôi, cô ta liếc mắt nhìn Dương Niệm Niệm và Tần Ngọc Nam từ trên xuống dưới: “Không phải hai vợ chồng vậy hai người dính lấy nhau như thế làm gì?”
Dương Niệm niệm giải thích: “Tôi chỉ bất cẩn ngủ quê, đầu dựa nhầm vào vai anh ấy mà thôi.”
Cô gái kia bĩu môi, trợn trắng mắt, vẻ mặt không thèm tin.
Dương Niệm Niệm cũng chẳng thèm so đo với cô ta, đột nhiên bụng cô sôi ùng ục, nhìn thấy những người khác đều đang cầm màn thầu gặm, cô mới nhìn về phía Tần Ngạo Nam rồi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lúc Tần Ngọc Nam giúp cô để đồ, cô cũng đã chú ý thấy được trên cổ tay anh ấy có đeo đồng hồ.
“Mười hai giờ ba mươi lăm phút.”
Chẳng trách lại đói như vậy, hóa ra là đã đến trưa rồi.
Dương Niệm Niệm định lấy bánh rán nhân hành ra ăn lại đột nhiên phát hiện ra cái bánh vốn đang ôm trong lòng đã mất tích, đang định cúi người tìm dưới tất thì một túi đựng bánh rán nhân hành đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Cô đang tìm cái này phải không? Vừa rồi lúc cô ngủ, suýt chút nữa thì đồ rơi xuống nên tôi cầm hộ cô luôn.”
“Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.