Chương 63: Vấn Đề Quần Lót
Đệ Tứ Cá Bình Quả L
07/11/2014
Hàn Mai bị Triệu Kiến Quốc vác lên vai, vừa đi còn vừa nói, “Xem.. Xem hôn môi…”
Triệu Kiến Quốc cũng không biết nên tức hay nên cười nữa, cô gái này đã say thành như vậy rồi mà vẫn còn đòi xem người ta hôn môi. Anh vỗ thêm một nữa cái lên mông Hàn Mai, dỗ dành nói, “Được, xem hôn môi, về nhà.. sẽ cho em xem đủ!”
Hàn Mai bị vỗ mông không biết có phải là đau thật hay không mà cũng an tĩnh được một lúc.
Triệu Kiến Quốc thấy cô gái trên vai rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tưởng rằng Hàn Mai đã ngủ rồi nên vội vàng đi nhanh hơn.
Hàn Mai nằm trên bả vai Triệu Kiến Quốc, theo bước chân của anh mà lúc lên lúc xuống, chỉ chốc lát đã cảm thấy dạ dày rất khó chịu. Lúc nãy cô cũng không ăn được nhiều, lại uống thêm một ly rượu đế, kết hợp với tiết tấu bước chân của Triệu Kiến Quốc, mọi thứ không ngừng lăn lộn trong dạ dày. Hàn Mai nhắm mắt lại, cả người treo lủng lẳng, cảm thấy cực kỳ khó chịu, những thứ trong dạ dày dường như sắp trào ra cổ họng rồi, cô lại không dám mở miệng nói chuyện, đầu cũng không nâng lên được, mặt mày quay cuồng, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo vạt áo sau lưng của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc có cảm thấy động tác của vợ, nhưng anh cho là Hàn Mai lại muốn nháo nữa nên không để ý đến, ngược lại càng bước nhanh hơn.
Ai ngờ mới đi được vài bước, Hàn Mai không nhịn được nữa, nôn hết ra trên lưng của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc chỉ kịp nghe thấy một tiếng “Ọe..” đã cảm thấy từ eo đến đùi ấm nóng. Mới vừa rồi ngồi ở bàn tiệc, anh cũng uống chút rượu, lại gấp gáp chạy về nhà cầm sữa bột đưa cho Dương Vân Tú, anh cảm thấy nóng nên đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặt có một cái áo lót thật mỏng. Lúc này, lớp vải mỏng kia dính chặt vào lưng anh, ẩm ướt, nóng nóng, nhớp nhúa, lại còn tản ra vị chua chua.
Trong nháy mắt, Triệu Kiến Quốc hóa đá tại chỗ, gân xanh hai bên thái dương giật giật, anh thề sau này ai dám để cho vợ anh uống rượu, anh sẽ giết cả nhà hắn! Một lúc sau, Triệu Kiến Quốc mới lại khiêng Hàn Mai, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi về đến nhà, Triệu Kiến Quốc cũng không quản những thứ khác, trực tiếp lột sạch quần áo của Hàn Mai, sau đó ném cô lên giường, đắp kín chăn lại, còn anh thì lấy quần áo sạch sẽ đi tắm.
Hàn Mai mơ mơ hồ hồ nằm trên giường được một lát, lại cảm thấy khát, muốn dậy rót cho bản thân một cốc nước.., ai ngờ sơ ý một chút liền ngã từ trên giường xuống, đập đầu vào góc tủ đầu giường, ngồi dưới sàn không bò dậy nổ. Kêu lên vài tiếng cũng không thấy Triệu Kiến Quốc đâu, cô tự nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, ngồi im trên sàn rơi nước mắt.
Triệu Kiến Quốc mới tắm được một nửa thì nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, lo lắng Hàn Mai lại gây ra chuyện, anh vội vàng dội nước từ đầu đến chân, lau khô thân thể, mặc quần lót vào liền chạy ra ngoài.
Vừa vào phòng ngủ đã thấy vợ anh cả người xích lõa giống đứa bé cáu kỉnh ngã trên sàn nhà, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, trên trán sưng lên một cục lớn. Triệu Kiến Quốc vội vàng chạy tới ôm Hàn Mai lên giường, lại sợ cô cảm lạnh nên lấy chăn quấn quanh người cô thật chặt. Nhìn cục u trên trán của cô, bên trên còn bị tróc ít da nữa, còn có chút xíu máu. Triệu Kiến Quốc vừa đau lòng vừa tức giận, thấy Hàn Mai chỉ lo khóc thì xị mặt xuống, không vui nói, “Hiện tại biết đau rồi sao? Xem sau này em còn dám uống rượu không!”
Lúc đi đường, Hàn Mai nôn sạch những thứ có trong dạ dày ra, lại nằm trên lưng anh hứng gió lanh, nên cũng đã thanh tỉnh không ít. Lúc này nghe Triệu Kiến Quốc nói như vậy, cô mới loáng thoáng nhớ lại một màn náo động phòng khi nãy, lại thấy anh đen mặt lom lom nhìn mình, trong lòng tính toán có nên chủ động nhận sai trước hay không.
Hàn Mai cúi đầu, bày ra bộ dạng khiêm tốn nhận lỗi, mở miệng nói, “Em sai rồi, về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa!” Nói xong còn giương mắt lên liếc anh, nhưng anh vẫn còn lom lom nhìn cô, không hề có thái độ muốn tha thứ.
Hàn Mai cắn răng, hay là giả bộ đáng thương? Nghĩ là làm, cô dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Triệu Kiến Quốc, còn cố ý ôm cái trán bị thương, sau đó chỉ cục u to trên đó, đáng thương nói, “Đau…”
Triệu Kiến Quốc vốn dĩ không định dễ dàng bỏ qua chuyện này, anh muốn vợ anh phải có ý thức cảnh tỉnh sâu sắc, nếu không sau này không biết cô lại gây ra chuyện gì nữa. Vì thế anh cố ý nghiêm mặt, giả bộ không để ý đến cô, ai ngờ còn chưa kịp nghiêm mặt đã bị hai giọt nước mắt của Hàn Mai đánh bại, vội vàng tìm thuốc và bông băng trong ngăn kéo ra xử lý vết thương giúp cô.
Hàn Mai nhìn dáng vẻ cuống quýt của Triệu Kiến Quốc, trong lòng vụng trộm vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn liên tục kêu đau.
Triệu Kiến Quốc nghe Hàn Mai kêu, trên mặt tuy không có biểu hiện gì nhưng tâm can nhỏ của anh đã run lên rồi, vừa bôi thuốc cho cô vừa nhẹ nhàng thổi hơi lên vết thương.
Hàn Mai thấy thuốc đã bôi xong, liền mặt dày tiến tới trước mặt Triệu Kiến Quốc, vẻ mặt lấy lòng nói, “Em khát.”
Triệu Kiến Quốc nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt mình, tuy tức giận trong lòng anh đã vơi đi hơn nửa nhưng trên mặt vẫn không có biến hóa gì, cũng không đáp lại Hàn Mai, thả lọ thuốc trên tay xuống, đứng dậy đến phòng bếp rót nước.
Hàn Mai cũng không hiểu hiện tại là tình huống gì, cứng hay mềm anh đều không chịu! Bộ mặt buồn rầu không nói lời nào kia thật sự là khiến cô rất khó chịu.
Một lát sau, Triệu Kiến Quốc bưng một cốc nước trở lại.
Hàn Mai đưa hai tay ra nhận lấy, uống từng ngụm một, cô thật sự là rất khát đó! Mới vừa uống vào miệng, cô liền phát hiện ra đây không phải là nước lọc, cũng không phải là trà, mà có vị ngọt ngọt, đúng rồi, là nước mật ong! Lúc Hàn Mai mang thai, bởi vì bị nóng trong mà bị táo bón nhẹ, mẹ Hàn mua một chai mật ong rừng gửi đến cho cô, thời gian đó, mỗi ngày dù sớm hay muộn , Triệu Kiến Quốc đều pha cho cô một cốc nước mật ong, giám sát cô uống hết mới thôi, sau đó cô hết táo bón, lọ mật ong kia bị cô nhét vào tủ bếp, không hề ngó qua lần nào nữa. Không ngờ Triệu Kiến Quốc còn nhớ, biết nước mật ong giải rượu rất tốt, lúc này còn cố ý pha cho cô.
Hàn Mai vừa uống nước mật ong ngọt ngào, vừa vì Triệu Kiến Quốc tỉ mỉ mà vui vẻ. Lúc về đến nhà, cô bị Triệu Kiến Quốc lột sạch ném vào trong chăn, hiện tại trên người cô cũng chỉ quấn có một cái chăn, bởi vì vươn tay ra mà bộ ngực lộ ra hơn một nửa, trắng nõn, rất chói mắt, làm cho người ta có muốn bỏ qua cũng không được. Ngửa đầu, bởi vì uống quá gấp nên một giọt nước theo khóe miệng trượt xuống cằm của Hàn Mai.
Triệu Kiến Quốc vừa làm ra vẻ nghiêm mặt, vừa khống chế tầm mắt không được đuổi theo xuống phía dưới, trải qua cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, bộ ngực mê người, cuối cùng biến mất vào rãnh sâu trước ngực cô. Triệu Kiến Quốc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, khi thấy chỗ mấu chốt lại bị cái chăn che lại thì rất khó chịu, tâm ngứa một chút, hận không thể xé tan cái chăn chướng mắt kia ra, nghĩ lại lại thấy bản thân mình cũng quá không có tiền đồ đi, lúc này mới có bao lâu mà đã không kiềm chế được rồi, anh cưỡng bách chính mình quay đầu đi, di dời tầm mắt.
Hàn Mai vừa uống nước vừa lơ đãng liếc mắt nhìn Triệu Kiến Quốc, thấy anh nhíu chặt chân mày, không thèm nhìn cô mà dứt khoát quay lưng đi, chỉ chừa cho cô một bóng lưng hiên ngang lẫm liệt, không vì sắc đẹp mà bị mê hoặc. Hàn Mai nổi giận, anh thật là quá đáng! Cô vất vả lấy lòng anh như thế, ngay cả nhan sắc cũng bán đi mà còn bị người ta vất bỏ, hôm nay không bắt được anh thì cô không phải họ Hàn nữa!
Hàn Mai bắt đầu không an phận, xột xọat xột xoạt một hồi mới ngừng, một cái chân nhỏ trắng noãn vươn tới sau lưng Triệu Kiến Quốc, do thám tình hình quân địch, chuẩn bị lúc Phó Doanh Triệu không chuẩn bị sẽ đột kích, giết anh không kịp trở tay.
Nói là làm, chân nhỏ của cô đi thẳng tới phần lưng dưới mẫn cảm nhất của Phó Doanh Triệu, ngón cái nhẹ nhàng vẽ vòng ở đó một cái rồi lập tức rời đi.
Triệu Kiến Quốc cảm giác toàn thân như bị điện giật, sau lưng trong nhất mắt căng cứng, không thể nhúc nhích nổi.
Hàn Mai thấy rõ phản ứng của Triệu Kiến Quốc, cô hết sức hài lòng, ở trong lòng vụng trộm vui mừng.
Nếu Triệu Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, sẽ thấy được vẻ mặt hài lòng và biểu tình mừng trộm của vợ anh.
Cái chân nhỏ kia cũng không hề nhàn rỗi mà không ngừng cố gắng dời xuống quần lót của Phó Doanh Triệu, dùng chân nhẹ nhàng chạm vào. Đầu ngón chân chỉ nhẹ nhàng trượt dọc theo khe mông nhưng không có dán vào da thịt, mà chỉ thỉnh thoảng đụng nhẹ xuống, có điều loại khiêu khích này lại càng thêm kích thích thần kinh nhạy cảm của ai đó, vừa nhột vừa tê dại. Phó Doanh Triệu rùng mình một cái, kẹp chặt cái mông, đưa lưng về phía Hàn Mai, ngồi ngay ngắn trên giường, ở phía trước, Tiểu Nhị của Triệu gia đã bày xong tư thế ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời, đạn đã lên nòng, không thể không bắn! Đến chết cũng nhất định phải công thành đoạt đất!
Triệu Kiến Quốc cố hết sức kiềm nén, nhưng sợi dây trong đầu lại càng lúc càng căng lên, chỉ sợ một giây sau sẽ đứt đoạn.
Hàn Mai mượn động tác vươn người đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhanh chóng liếc trộm chính diện của chiến trường.
Chỉ thấy quần lót của Triệu Kiến Quốc vì bị cô lôi kéo ở đằng sau mà càng thêm căng chặt lại, hình dáng càng thêm lộ vẻ khí thế bất phàm.
Quần lót của Triệu Kiến Quốc đều là do Hàn Mai tự làm, vừa rộng rãi vừa thoáng mát, phía trước còn có dây buộc cố định, như thế lúc huấn luyện cũng sợ sẽ bị xô lệch.
Quần lót bốn góc do bộ đội phát tương đối mỏng, mỗi lần chạy việt dã được nửa đường thì nó tự động co lại, biến thành quần tam giác, thít rất chặt, càng hút mồ hôi lại càng thêm thít chặt, mỗi lần như vậy, hai bên đùi của Triệu Kiến Quốc đều bị mài trầy da. Có lúc huấn luyện phải lăn lộn trên đất bùn, vật bẩn gì cũng có, vết thương vì thế mà nhiễm trùng luôn, người đàn ông kia lại không chịu chú ý, hơn nữa chỗ kia cũng không tiện cho người ta nhìn; trước khi Hàn Mai tới bộ đội, anh đều để nó tự khỏi, nếu nghiêm trọng thì mới đi tìm quân y xin một chút thuốc tiêu viêm thông thường.
Lúc mới tới, Hàn Mai còn chưa biết chuyện này, cho đến một ngày cô giặt quần áo mới thấy trên hai ống quần lót của Triệu Kiến Quốc có dính vết cáu bẩn, lúc đầu cô cũng không biết là cái gì, còn tưởng là lúc anh huấn luyện bị dính vào nên cũng không để ý quá nhiều; nhưng hai, ba ngày sau đó đều như vậy, hơn nữa vết cáu bẩn kia còn càng ngày càng nhiều. Nhìn kỹ thì trên quần áo ngoài của anh không có, chỉ quần lót mới có, không có khả năng bị dính từ bên ngoài. Hỏi Triệu Kiến Quốc thì anh không chịu nói, cuối cùng Hàn Mai phải dụ dỗ và uy hiếp cả một ngày trời anh mới nói ra sự thật.
Hàn Mai vừa nghe liền đau lòng, bắt Triệu Kiến Quốc tại chỗ cởi quần xuống cho cô kiểm tra.
Triệu Kiến Quốc thấy cô quyết tâm phải nhìn, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên nhưng anh cũng không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường để cô kiểm tra. Thật ra anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, vài chục năm đều như vậy rồi, sắp tới không cần chạy việt dã nữa là sẽ tốt lên thôi.
Khi Hàn Mai nhìn thấy vùng da bị nhiễm trùng chảy mủ thì nước mắt không kiềm chế được mà rơi ra. Vết thương này chỉ cần đi bộ hai bước thôi cũng đau gần chết rồi, mà ngày nào chồng cô cũng phải đi sớm về trễ huấn luyện. Hàn Mai thầm trách anh, nhưng lời trách cứ ra đến khóe miệng rồi cô lại không nỡ nói ra.
Nghĩ tới đây, Hàn Mai giống như lại nhìn thấy vết thương chảy mủ trước mắt mình, cảm thấy chóp mũi đau xót, dựa sát vào sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc của Triệu Kiến Quốc, quấn chặt hai chân quanh hông của anh.
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai nghiêng người dựa tới. Cảm xúc trong khoảnh khắc bộ ngực mềm mại tiếp xúc với lưng của anh, tốt đẹp như vậy, mềm mại như vậy, sợi dây trong đầu anh lập tức vỡ tung trong nháy mắt.
Còn nhịn thêm nữa thì anh sẽ tàn phế mất!
Triệu Kiến Quốc cũng không biết nên tức hay nên cười nữa, cô gái này đã say thành như vậy rồi mà vẫn còn đòi xem người ta hôn môi. Anh vỗ thêm một nữa cái lên mông Hàn Mai, dỗ dành nói, “Được, xem hôn môi, về nhà.. sẽ cho em xem đủ!”
Hàn Mai bị vỗ mông không biết có phải là đau thật hay không mà cũng an tĩnh được một lúc.
Triệu Kiến Quốc thấy cô gái trên vai rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tưởng rằng Hàn Mai đã ngủ rồi nên vội vàng đi nhanh hơn.
Hàn Mai nằm trên bả vai Triệu Kiến Quốc, theo bước chân của anh mà lúc lên lúc xuống, chỉ chốc lát đã cảm thấy dạ dày rất khó chịu. Lúc nãy cô cũng không ăn được nhiều, lại uống thêm một ly rượu đế, kết hợp với tiết tấu bước chân của Triệu Kiến Quốc, mọi thứ không ngừng lăn lộn trong dạ dày. Hàn Mai nhắm mắt lại, cả người treo lủng lẳng, cảm thấy cực kỳ khó chịu, những thứ trong dạ dày dường như sắp trào ra cổ họng rồi, cô lại không dám mở miệng nói chuyện, đầu cũng không nâng lên được, mặt mày quay cuồng, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo vạt áo sau lưng của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc có cảm thấy động tác của vợ, nhưng anh cho là Hàn Mai lại muốn nháo nữa nên không để ý đến, ngược lại càng bước nhanh hơn.
Ai ngờ mới đi được vài bước, Hàn Mai không nhịn được nữa, nôn hết ra trên lưng của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc chỉ kịp nghe thấy một tiếng “Ọe..” đã cảm thấy từ eo đến đùi ấm nóng. Mới vừa rồi ngồi ở bàn tiệc, anh cũng uống chút rượu, lại gấp gáp chạy về nhà cầm sữa bột đưa cho Dương Vân Tú, anh cảm thấy nóng nên đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặt có một cái áo lót thật mỏng. Lúc này, lớp vải mỏng kia dính chặt vào lưng anh, ẩm ướt, nóng nóng, nhớp nhúa, lại còn tản ra vị chua chua.
Trong nháy mắt, Triệu Kiến Quốc hóa đá tại chỗ, gân xanh hai bên thái dương giật giật, anh thề sau này ai dám để cho vợ anh uống rượu, anh sẽ giết cả nhà hắn! Một lúc sau, Triệu Kiến Quốc mới lại khiêng Hàn Mai, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi về đến nhà, Triệu Kiến Quốc cũng không quản những thứ khác, trực tiếp lột sạch quần áo của Hàn Mai, sau đó ném cô lên giường, đắp kín chăn lại, còn anh thì lấy quần áo sạch sẽ đi tắm.
Hàn Mai mơ mơ hồ hồ nằm trên giường được một lát, lại cảm thấy khát, muốn dậy rót cho bản thân một cốc nước.., ai ngờ sơ ý một chút liền ngã từ trên giường xuống, đập đầu vào góc tủ đầu giường, ngồi dưới sàn không bò dậy nổ. Kêu lên vài tiếng cũng không thấy Triệu Kiến Quốc đâu, cô tự nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, ngồi im trên sàn rơi nước mắt.
Triệu Kiến Quốc mới tắm được một nửa thì nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, lo lắng Hàn Mai lại gây ra chuyện, anh vội vàng dội nước từ đầu đến chân, lau khô thân thể, mặc quần lót vào liền chạy ra ngoài.
Vừa vào phòng ngủ đã thấy vợ anh cả người xích lõa giống đứa bé cáu kỉnh ngã trên sàn nhà, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, trên trán sưng lên một cục lớn. Triệu Kiến Quốc vội vàng chạy tới ôm Hàn Mai lên giường, lại sợ cô cảm lạnh nên lấy chăn quấn quanh người cô thật chặt. Nhìn cục u trên trán của cô, bên trên còn bị tróc ít da nữa, còn có chút xíu máu. Triệu Kiến Quốc vừa đau lòng vừa tức giận, thấy Hàn Mai chỉ lo khóc thì xị mặt xuống, không vui nói, “Hiện tại biết đau rồi sao? Xem sau này em còn dám uống rượu không!”
Lúc đi đường, Hàn Mai nôn sạch những thứ có trong dạ dày ra, lại nằm trên lưng anh hứng gió lanh, nên cũng đã thanh tỉnh không ít. Lúc này nghe Triệu Kiến Quốc nói như vậy, cô mới loáng thoáng nhớ lại một màn náo động phòng khi nãy, lại thấy anh đen mặt lom lom nhìn mình, trong lòng tính toán có nên chủ động nhận sai trước hay không.
Hàn Mai cúi đầu, bày ra bộ dạng khiêm tốn nhận lỗi, mở miệng nói, “Em sai rồi, về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa!” Nói xong còn giương mắt lên liếc anh, nhưng anh vẫn còn lom lom nhìn cô, không hề có thái độ muốn tha thứ.
Hàn Mai cắn răng, hay là giả bộ đáng thương? Nghĩ là làm, cô dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Triệu Kiến Quốc, còn cố ý ôm cái trán bị thương, sau đó chỉ cục u to trên đó, đáng thương nói, “Đau…”
Triệu Kiến Quốc vốn dĩ không định dễ dàng bỏ qua chuyện này, anh muốn vợ anh phải có ý thức cảnh tỉnh sâu sắc, nếu không sau này không biết cô lại gây ra chuyện gì nữa. Vì thế anh cố ý nghiêm mặt, giả bộ không để ý đến cô, ai ngờ còn chưa kịp nghiêm mặt đã bị hai giọt nước mắt của Hàn Mai đánh bại, vội vàng tìm thuốc và bông băng trong ngăn kéo ra xử lý vết thương giúp cô.
Hàn Mai nhìn dáng vẻ cuống quýt của Triệu Kiến Quốc, trong lòng vụng trộm vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn liên tục kêu đau.
Triệu Kiến Quốc nghe Hàn Mai kêu, trên mặt tuy không có biểu hiện gì nhưng tâm can nhỏ của anh đã run lên rồi, vừa bôi thuốc cho cô vừa nhẹ nhàng thổi hơi lên vết thương.
Hàn Mai thấy thuốc đã bôi xong, liền mặt dày tiến tới trước mặt Triệu Kiến Quốc, vẻ mặt lấy lòng nói, “Em khát.”
Triệu Kiến Quốc nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt mình, tuy tức giận trong lòng anh đã vơi đi hơn nửa nhưng trên mặt vẫn không có biến hóa gì, cũng không đáp lại Hàn Mai, thả lọ thuốc trên tay xuống, đứng dậy đến phòng bếp rót nước.
Hàn Mai cũng không hiểu hiện tại là tình huống gì, cứng hay mềm anh đều không chịu! Bộ mặt buồn rầu không nói lời nào kia thật sự là khiến cô rất khó chịu.
Một lát sau, Triệu Kiến Quốc bưng một cốc nước trở lại.
Hàn Mai đưa hai tay ra nhận lấy, uống từng ngụm một, cô thật sự là rất khát đó! Mới vừa uống vào miệng, cô liền phát hiện ra đây không phải là nước lọc, cũng không phải là trà, mà có vị ngọt ngọt, đúng rồi, là nước mật ong! Lúc Hàn Mai mang thai, bởi vì bị nóng trong mà bị táo bón nhẹ, mẹ Hàn mua một chai mật ong rừng gửi đến cho cô, thời gian đó, mỗi ngày dù sớm hay muộn , Triệu Kiến Quốc đều pha cho cô một cốc nước mật ong, giám sát cô uống hết mới thôi, sau đó cô hết táo bón, lọ mật ong kia bị cô nhét vào tủ bếp, không hề ngó qua lần nào nữa. Không ngờ Triệu Kiến Quốc còn nhớ, biết nước mật ong giải rượu rất tốt, lúc này còn cố ý pha cho cô.
Hàn Mai vừa uống nước mật ong ngọt ngào, vừa vì Triệu Kiến Quốc tỉ mỉ mà vui vẻ. Lúc về đến nhà, cô bị Triệu Kiến Quốc lột sạch ném vào trong chăn, hiện tại trên người cô cũng chỉ quấn có một cái chăn, bởi vì vươn tay ra mà bộ ngực lộ ra hơn một nửa, trắng nõn, rất chói mắt, làm cho người ta có muốn bỏ qua cũng không được. Ngửa đầu, bởi vì uống quá gấp nên một giọt nước theo khóe miệng trượt xuống cằm của Hàn Mai.
Triệu Kiến Quốc vừa làm ra vẻ nghiêm mặt, vừa khống chế tầm mắt không được đuổi theo xuống phía dưới, trải qua cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, bộ ngực mê người, cuối cùng biến mất vào rãnh sâu trước ngực cô. Triệu Kiến Quốc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, khi thấy chỗ mấu chốt lại bị cái chăn che lại thì rất khó chịu, tâm ngứa một chút, hận không thể xé tan cái chăn chướng mắt kia ra, nghĩ lại lại thấy bản thân mình cũng quá không có tiền đồ đi, lúc này mới có bao lâu mà đã không kiềm chế được rồi, anh cưỡng bách chính mình quay đầu đi, di dời tầm mắt.
Hàn Mai vừa uống nước vừa lơ đãng liếc mắt nhìn Triệu Kiến Quốc, thấy anh nhíu chặt chân mày, không thèm nhìn cô mà dứt khoát quay lưng đi, chỉ chừa cho cô một bóng lưng hiên ngang lẫm liệt, không vì sắc đẹp mà bị mê hoặc. Hàn Mai nổi giận, anh thật là quá đáng! Cô vất vả lấy lòng anh như thế, ngay cả nhan sắc cũng bán đi mà còn bị người ta vất bỏ, hôm nay không bắt được anh thì cô không phải họ Hàn nữa!
Hàn Mai bắt đầu không an phận, xột xọat xột xoạt một hồi mới ngừng, một cái chân nhỏ trắng noãn vươn tới sau lưng Triệu Kiến Quốc, do thám tình hình quân địch, chuẩn bị lúc Phó Doanh Triệu không chuẩn bị sẽ đột kích, giết anh không kịp trở tay.
Nói là làm, chân nhỏ của cô đi thẳng tới phần lưng dưới mẫn cảm nhất của Phó Doanh Triệu, ngón cái nhẹ nhàng vẽ vòng ở đó một cái rồi lập tức rời đi.
Triệu Kiến Quốc cảm giác toàn thân như bị điện giật, sau lưng trong nhất mắt căng cứng, không thể nhúc nhích nổi.
Hàn Mai thấy rõ phản ứng của Triệu Kiến Quốc, cô hết sức hài lòng, ở trong lòng vụng trộm vui mừng.
Nếu Triệu Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, sẽ thấy được vẻ mặt hài lòng và biểu tình mừng trộm của vợ anh.
Cái chân nhỏ kia cũng không hề nhàn rỗi mà không ngừng cố gắng dời xuống quần lót của Phó Doanh Triệu, dùng chân nhẹ nhàng chạm vào. Đầu ngón chân chỉ nhẹ nhàng trượt dọc theo khe mông nhưng không có dán vào da thịt, mà chỉ thỉnh thoảng đụng nhẹ xuống, có điều loại khiêu khích này lại càng thêm kích thích thần kinh nhạy cảm của ai đó, vừa nhột vừa tê dại. Phó Doanh Triệu rùng mình một cái, kẹp chặt cái mông, đưa lưng về phía Hàn Mai, ngồi ngay ngắn trên giường, ở phía trước, Tiểu Nhị của Triệu gia đã bày xong tư thế ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời, đạn đã lên nòng, không thể không bắn! Đến chết cũng nhất định phải công thành đoạt đất!
Triệu Kiến Quốc cố hết sức kiềm nén, nhưng sợi dây trong đầu lại càng lúc càng căng lên, chỉ sợ một giây sau sẽ đứt đoạn.
Hàn Mai mượn động tác vươn người đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhanh chóng liếc trộm chính diện của chiến trường.
Chỉ thấy quần lót của Triệu Kiến Quốc vì bị cô lôi kéo ở đằng sau mà càng thêm căng chặt lại, hình dáng càng thêm lộ vẻ khí thế bất phàm.
Quần lót của Triệu Kiến Quốc đều là do Hàn Mai tự làm, vừa rộng rãi vừa thoáng mát, phía trước còn có dây buộc cố định, như thế lúc huấn luyện cũng sợ sẽ bị xô lệch.
Quần lót bốn góc do bộ đội phát tương đối mỏng, mỗi lần chạy việt dã được nửa đường thì nó tự động co lại, biến thành quần tam giác, thít rất chặt, càng hút mồ hôi lại càng thêm thít chặt, mỗi lần như vậy, hai bên đùi của Triệu Kiến Quốc đều bị mài trầy da. Có lúc huấn luyện phải lăn lộn trên đất bùn, vật bẩn gì cũng có, vết thương vì thế mà nhiễm trùng luôn, người đàn ông kia lại không chịu chú ý, hơn nữa chỗ kia cũng không tiện cho người ta nhìn; trước khi Hàn Mai tới bộ đội, anh đều để nó tự khỏi, nếu nghiêm trọng thì mới đi tìm quân y xin một chút thuốc tiêu viêm thông thường.
Lúc mới tới, Hàn Mai còn chưa biết chuyện này, cho đến một ngày cô giặt quần áo mới thấy trên hai ống quần lót của Triệu Kiến Quốc có dính vết cáu bẩn, lúc đầu cô cũng không biết là cái gì, còn tưởng là lúc anh huấn luyện bị dính vào nên cũng không để ý quá nhiều; nhưng hai, ba ngày sau đó đều như vậy, hơn nữa vết cáu bẩn kia còn càng ngày càng nhiều. Nhìn kỹ thì trên quần áo ngoài của anh không có, chỉ quần lót mới có, không có khả năng bị dính từ bên ngoài. Hỏi Triệu Kiến Quốc thì anh không chịu nói, cuối cùng Hàn Mai phải dụ dỗ và uy hiếp cả một ngày trời anh mới nói ra sự thật.
Hàn Mai vừa nghe liền đau lòng, bắt Triệu Kiến Quốc tại chỗ cởi quần xuống cho cô kiểm tra.
Triệu Kiến Quốc thấy cô quyết tâm phải nhìn, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên nhưng anh cũng không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường để cô kiểm tra. Thật ra anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, vài chục năm đều như vậy rồi, sắp tới không cần chạy việt dã nữa là sẽ tốt lên thôi.
Khi Hàn Mai nhìn thấy vùng da bị nhiễm trùng chảy mủ thì nước mắt không kiềm chế được mà rơi ra. Vết thương này chỉ cần đi bộ hai bước thôi cũng đau gần chết rồi, mà ngày nào chồng cô cũng phải đi sớm về trễ huấn luyện. Hàn Mai thầm trách anh, nhưng lời trách cứ ra đến khóe miệng rồi cô lại không nỡ nói ra.
Nghĩ tới đây, Hàn Mai giống như lại nhìn thấy vết thương chảy mủ trước mắt mình, cảm thấy chóp mũi đau xót, dựa sát vào sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc của Triệu Kiến Quốc, quấn chặt hai chân quanh hông của anh.
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai nghiêng người dựa tới. Cảm xúc trong khoảnh khắc bộ ngực mềm mại tiếp xúc với lưng của anh, tốt đẹp như vậy, mềm mại như vậy, sợi dây trong đầu anh lập tức vỡ tung trong nháy mắt.
Còn nhịn thêm nữa thì anh sẽ tàn phế mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.