Quyển 1 - Chương 22: Mãn Viên Xuân.
Đê Thủ Tịch Mịch
23/04/2013
Vương Tư Vũ trở ra từ văn phòng của Trịnh Đại Quân liền bước xuống dưới lầu, trong đầu không ngừng phân tích từng chi tiết vụ án, hắn cũng cảm thấy con trai của Vương trưởng ban Vương Côn là mắt xích quan trọng trong vụ án này, chỉ cần tìm được hắn ta, tất nhiên sẽ có cơ hội làm sáng tỏ mọi việc, nhưng Vương Côn lại đột nhiên mất tích, rất có thể là Vương trưởng ban phát giác ra điều gì bất thường nên mới di chuyển thằng con đến một nơi an toàn nào đó để tránh tiếp xúc với nhân viên điều tra.
Nhớ lại những lời lần trước Hoàng chủ nhiệm đã nói, Vương Tư Vũ bất chợt nghi ngờ, có khi nào Vương Côn đang trốn trong nhà ông trưởng làng thôn Đồi Cát? Dù gì thì hai gia đình họ có quan hệ thân thích, còn sự kiện kia và Vương trưởng ban có mối liên hệ gì không nhỉ? Một thôn làng nghèo đói khó khăn tại sao lại có biên nhận một triệu rưỡi? Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện cùng lúc trong đầu Vương Tư Vũ, đầu hắn rối như tơ vò, cuối cùng hắn quyết định đi tìm hiểu tận nơi, nếu như có thể điều tra ra manh mối quan trọng, từ đó vén bức màn sự thật, vậy tên chủ mưu đứng sau lưng vụ xách động phóng viên lần trước xem như tự khuân đá đập vào chân mình rồi.
Vừa mới đi xuống lầu, lão Ngô tài xế sốt sắng chạy tới, ân cần hỏi: “Vương trưởng phòng muốn đi đâu vậy? Để tôi đưa đi nhé!”
Vương Tư Vũ cảm thấy làm phiền người ta không hay lắm, đành lấy lý do gần lắm, tôi đi bộ là được rồi để từ chối.
Tài xế Ngô nghe xong cười to tiếng, nói: “Cậu giờ đã là trưởng phòng chứ đâu phải cán bộ quèn như trước nữa, đi đâu cũng phải ngồi xế hộp mới được chứ! Dù sao tôi cũng không có gì làm, muốn theo cậu ra ngoài đi một vòng cho đỡ chán!”
Vương Tư Vũ không từ chối tiếp được nữa, đành leo lên xe cho tài xế Ngô chở đi, khi đến trước cổng vào phòng khiếu nại, thấy ngoài phòng chờ chen chúc đến mười mấy người, Vương Tư Vũ vội nói với nhân viên trực rằng tôi đến tìm Hoàng chủ nhiệm, nào ngờ mười mấy người kia cùng cười òa lên, cho biết chúng tôi cũng đến đây tìm Hoàng chủ nhiệm, anh phải xếp hàng cho đúng phép tắc chứ.
Anh nhân viên trực tỏ ra khó chịu, hét vào đám đông đang lao nhao ờ đó: “Đã nói Hoàng chủ nhiệm lên tỉnh lỵ họp rồi mà, mọi người dù có chờ đến trời tối cũng thế thôi, để lại hồ sơ rồi giải tán hết đi!”
Đám đông kia liền phản đối gay gắt, có người tỏ thái độ cương quyết: “Hoàng chủ nhiệm không ra gặp mặt tôi thì tôi cứ chờ ở đây!”
Đang chả biết phải làm gì, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai Vương Tư Vũ từ phía sau, hắn quay đầu lại, thấy đó là một cô bé thanh tú, cô gái nheo mắt ra hiệu với hắn, Vương Tư Vũ vội đi theo cô ta ra khỏi cổng. Cô gái hạ thấp giọng nói: “Anh là đồng chí Vương ờ thành ủy đúng không?”
Vương Tư Vũ mau mắn gật đầu, cô gái lại nói tiếp: “Hoàng chủ nhiệm bảo tôi dẫn anh vào gặp mặt.” Nói xong, cô dẫn Vương Tư Vũ đi từ cửa sau vào trong, leo cầu thang bước lên tầng 3, đẩy cửa một căn phòng, Hoàng chủ nhiệm đang chòm ra ngoài cửa sổ dáo dác nhìn xuống.
Vương Tư Vũ cười ha hả trêu chọc: “Hoàng chủ nhiệm đang làm gì đó? Tôi có cảm giác ông đang làm gián điệp truyền tin cho phe phản động đấy nha.”
Hoàng chủ nhiệm tươi cười hớn hở, phân bua: “Tính chất công việc của tôi có hơi đặc thù, có những lúc giống như đang chơi trò trốn tìm vậy, thiệt hết cách!”
Hoàng chủ nhiệm kêu cô gái kia rót trà tiếp đãi Vương Tư Vũ, nói: “Tiểu Vương, vừa rồi nhìn thấy cậu ngồi xe đến đây, tôi vội nhờ cô ta xuống dưới đưa cậu lên đây, nghe nói gần đây cậu được đề bạt lên làm trưởng phòng rồi đúng không? Cậu thật không đơn giản chút nào, tương lai tươi sáng nha!”
Vương Tư Vũ vội khiêm tốn vài câu: “Hoàng chủ nhiệm chê cười rồi, sau này còn cần Hoàng chủ nhiệm chiếu cố!”
“Ấy! Chưa biết ai chiếu cố ai đó! Thôi thì có việc gì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau vậy!”
Hai người huyên thuyên một hồi, Vương Tư Vũ nói vào đề tài vụ việc thôn Đồi Cát. hỏi xử lý đến đâu rồi?
Hoàng chủ nhiệm thở dài chán nản, nói: “Còn thế nào được nữa, trưởng thôn cũ không chịu nhượng bộ, trưởng thôn mới không chịu nghe theo, nói nếu không ai đứng ra giải quyết thì họ sẽ đưa vụ việc lên tỉnh, tôi đang rầu về vụ này đây!”
“Lần này tôi đến đây chính là vì việc này, hay là Hoàng chủ nhiệm đưa cho tôi một phần tư liệu, tôi đi tìm thư ký trưởng bàn bạc xem có thể giúp ông giải quyết êm xuôi không?” Vương Tư Vũ đề nghị.
Hoàng chủ nhiệm vui mừng như bắt được vàng, vội quay sang cô trợ lý bảo đi copy một phần tư liệu về vụ khiếu nại của thôn Đồi Cát đưa cho Vương trưởng phòng mang về.
Chính lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên réo vang, Hoàng chủ nhiệm bắt máy lên nghe, đầu dây bên kia nói lí nhí: “Chủ nhiệm, ông mau ra đây đi! Chúng tôi sắp đối phó không nổi rồi, ông còn không ra mặt thì họ sẽ đến biểu tình trước tòa nhà chính phủ đó!”
Hoàng chủ nhiệm hốt hoảng nhảy dựng, nói với Vương Tư Vũ: “Tiểu Vương, xin lỗi, tôi phải xuống dưới ứng phó đây!” Dứt lời, Hoàng chủ nhiệm hối hả chạy xuống dưới lầu.
Mấy phút trôi qua, cô trợ lý xinh xắn đã copy xong tài liệu đem qua đưa cho Vương Tư Vũ, hắn nhận lấy rồi xuống lầu ngay, khi quay trở ra ngoài cổng trước ra về, nghe trong kia tiếng của Hoàng chủ nhiệm dõng dạc vang vọng: “Mọi người hãy yên tâm! Chính quyền thành phố rất quan tâm đến vụ việc này, mọi người về đợi thêm một thời gian đi! Sẽ mau có kết quả thôi.”
Vương Tư Vũ lắc đầu cười mỉa leo lên xe, nói với Lão Ngô: “Chức vụ của Hoàng chủ nhiệm thật không dễ dàng gì, tôi thấy ông ta cứ hai ba hôm là phải chạy đôn chạy đáo, thường xuyên phải đứng mũi chịu sào nên suốt ngày cứ mặt mày bí xị, công việc kể cũng vất vả thật!”
“Cậu đừng để ông ta tung hỏa mù mà lầm đấy! Đó là một con cáo già.” Lão Ngô vừa lái xe lăn bánh bon bon trên đường, vừa hạ thấp giọng nói: “Tên họ Hoàng này lúc nào cũng ca thán chỗ này không tốt, chỗ kia tiêu cực, làm ra vẻ là một vị quan thanh liêm chính trực, nhưng tại sao bao lâu nay lão ta cứ ôm khư khư cái ghế ấy chưa chịu biến nào? Cậu thấy ngày nào cũng có biết bao người đến tìm lão ta không, họ đều phải biết điều cả đấy, chỉ cần làm cho tên họ Hoàng vừa ý thì cùng một vấn đề có thể xử lý kín đáo hay chuyện bé xé ra to, tất cả đều phụ thuộc vào phong bì người ta đưa có đủ dày hay không. Hoàng chủ nhiệm chạy đôn chạy đáo vất vả lo toan công việc chẳng qua là nhận tiền rồi phải è cổ ra phục vụ đó mà!”
Vương Tư Vũ nghe xong giật mình kinh ngạc, hắn biết lão Ngô làm tài xế đưa đón các vị lãnh đạo đã lâu năm, tất nhiên ông ta biết được nhiều thông tin bí mật, bèn tự cảnh tỉnh mình sau này đừng dễ tin nữa, những gì tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, nhất là hạng người biết ẩn mình sau lớp mặt nạ như Hoàng chủ nhiệm thì càng ít qua lại càng tốt.
Lăo Ngô còn biết rất nhiều câu chuyện, lúc này cao hứng nên huyên thuyên kể tiếp, châm một điếu thuốc xong, vừa phà khói vừa hí hửng kể: “Tên họ Hoàng ấy không đơn giản đâu, nghe nói ngoài sáng trong tối gì lão ta cũng ăn tuốt, hơn nữa còn tự kinh doanh, nhưng cụ thể kinh doanh ngành nghề gì thì lão ta giấu kĩ lắm, vẫn chưa để lộ thông tin, tóm lại lão này là dạng người khẩu phật tâm xà, Vương trưởng phòng khi tiếp xúc nhớ cẩn thận đó!”
Vương Tư Vũ gật gù, thắc mắc thêm: “Cái gì mà có ngoài sáng trong tối ở đây? Chẳng qua chỉ là vài tên du côn đầu đường xó chợ thôi mà, nói như thế có nghiêm trọng quá không?”
Lăo Ngô cười hi hí, lắc đầu giải thích: “Vậy là cậu chưa hiểu tường tận vấn đề rồi, đừng xem thường đám du côn đầu đường xó chợ, khi mai này chúng thành đại ca rồi thì oai phong đấy, ví dụ như Ngụy Tam biệt danh Ngụy què, Cùng lão thái gia, còn có Tiếu Cừu Ca gần đây mới nổi, chúng đều là nhân vật cừ khôi, nghe nói rất nhiều việc ngay cả Trình thị trường không lo nổi, thế mà chúng giải quyết nhẹ nhàng, cậu thấy ghê chưa?”
Vương Tư Vũ không nói thêm gì nữa, đề tài này quá nhạy cảm, chỉ có điều những lời cảnh tỉnh của lão Ngô vừa rồi khiến Vương Tư Vũ giác ngộ, hắn cảm thấy nhìn người không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài. Hoàng chủ nhiệm ngụy trang quá khéo, vốn dĩ trong lòng mình đã cho rằng người này là một vị quan tốt, ít ra là một cán bộ tận tâm tận lực vì công việc, nhưng bây giờ nhìn lại chỉ đành trách đạo hạnh của mình còn non kém quá mà thôi.
Lúc sắp đến giờ tan sở, Vương Tư Vũ nhận được cuộc gọi đến từ Triệu Phàm, hẹn hắn sau khi đi làm về đến thẳng khách sạn Mãn Viên Xuân. Vương Tư Vũ vội nói: “Anh Triệu, anh bày vẽ gì vậy? Với quan hệ thân thiết của chúng ta mà anh còn khách sáo với em à?”
Triệu Phàm vẫn không chịu buông tha: “Em đừng nhiều lời nữa! Đêm nay chúng ta sẽ uống một trận thỏa thích, không say không về.”
“Hôm nay em phải làm thêm giờ, chắc sẽ đến trễ một chút.”
“Không thành vấn đề! Vậy chúng ta sẽ gặp nhau trước cửa Mãn Viên Xuân vào lúc 8h tối nay, cứ quyết định thế đi!” Dứt lời, không cho Vương Tư Vũ cơ hội từ chối, Triệu Phàm ngắt máy kết thúc cuộc gọi.
Hiện nay Vương Tư Vũ quả thực không có tâm trạng đi ăn cơm uống rượu, với nhiệm vụ quan trọng thư ký trưởng giao phó, hắn cảm thấy áp lực nặng nề đè trên vai, tổ điều tra mất thời gian nửa năm mà vẫn chưa giải quyết được, dựa vào mình hắn đơn thương độc mã sẽ thành công sao?
Mặc kệ Chu thư ký trưởng làm vậy là muốn thử thách năng lực làm việc của hắn hay chi đơn thuần là lấy điểm trước mặt Trương Dương bí thư, Vương Tư Vũ cảm thấy vụ này tuyệt đối không thể khinh suất, dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên sau khi hắn thăng chức, nếu làm không xong chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển trong tương lai, đây là một trận chiến hắn bắt buộc phải giành lấy phần thắng.
Lúc này Vương Tư Vũ đang xem tài liệu tóm tắt một số manh mối quan trọng do Chu thư ký trưởng ghi lại dựa vào trí nhớ, nội dung điều tra của ủy ban kỉ luật thuộc dạng tuyệt mật, Chu thư ký trưởng dặn dò Vương Tư Vũ tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài nên hắn phải đợi các cán bộ khác tan sở ra về hết mới lấy ra nghiên cửu tỉ mi.
Khi Vương Tư Vũ nhớ ra có hẹn với Triệu Phàm thì đồng hồ sắp chỉ 8h tối rồi, hắn vội tắt đèn khóa cửa, đón một chiếc taxi phóng đến Mãn Viên Xuân. Triệu Phàm đứng ở bậc thềm dáo dác nhìn xung quanh, Vương Tư Vũ vừa xuống xe là chạy ngay tới ôm chàm lấy hắn bày tỏ lòng biết ơn: “Người anh em, anh đội ơn em lắm lắm! Em đã giúp gia đình anh một việc lớn đấy!”
Vương Tư Vũ hốt hoảng đẩy Triệu Phàm ra, mắng nhiếc: “Trời ạ! Ôm nhau ngoài đường thế này bị người khác hiểu lầm thì chết em! Mau tránh ra!”
Triệu Phàm cười ha hả khoái chí, hai người bá vai nhau đi vào trong, bước vào thang máy đi lên một căn phòng trên tầng 4, đẩy cửa ra đã thấy Trương Thiện Ảnh và Hoàng Nhã Lệ đợi sẵn từ lâu.
Trương Thiện Ảnh chỉ trang điểm nhẹ, khắp người tỏa ra khí tức sang trọng thoải mái, chắc do tâm trạng vui vẻ nên nụ cười thường nở trên môi, sức quyến rũ lan tỏa rộng khắp, cô mặc một bộ sườn xám đen, từng đường cong mỹ miều của cơ thể được tôn vinh hết cỡ.
Hoàng Nhã Lệ mặc áo thun trắng, quần jeans xanh, chỉ cười mỉm, ngồi kế Trương Thiện Ảnh thua kém một trời một vực.
Vương Tư Vũ vừa liếc thấy 4 chai XO đăt sẵn trên bàn liền thét lên kinh hãi: “Anh Triệu, đêm nay vợ chồng anh định lấy mạng em đó à?”
Triệu Phàm hí hửng nói: “Tửu lượng của em cao hơn anh mà, anh đây còn không sợ thì em sợ gì chứ? Hơn nữa hôm nay là ngày vui hiếm có, hai quý cô cũng không phản đối, chúng ta phải thỏa thích một bữa mới được.”
Vương Tư Vũ rùng mình một cái, lè lười: “Người ngoài nhìn vào còn tưởng anh muốn bày Hồng Môn Yến đó, uống cả 4 chai rượu mạnh đó vào thì đêm nay chúng ta khỏi ra về luôn.”
Trương Thiện Ảnh mỉm cười nói xen vào: “Tiểu Vũ yên tâm! Đêm nay cứ việc uống cho sảng khoái, anh Triệu của cậu thu xếp sẵn rồi.” Nói xong kéo tay Hoàng Nhã Lệ lại gần, ghé tai cô bạn thù thì to nhỏ. Hoàng Nhã Lệ vừa nghe vừa cười tủm tỉm, gật đầu lia lịa.
Thức ăn được đưa lên, Triệu Phàm nâng ly đứng dậy: “Tiểu Vũ, hai ta không cần nói nhiều lời, cạn hết ly này, suốt đời chúng ta là anh em tốt!”
Vương Tư Vũ bị tính hào sảng của Triệu Phàm cảm nhiễm, đứng dậy cụng ly cái cốp, hai người nốc cạn ly rượu.
Vừa mới ăn vài miếng, Trương Thiện Ảnh cũng nâng ly đứng dậy, nói: “Tiểu Vũ, kể từ ngày mai cậu chính là lãnh đạo của chị rồi, cậu phải chiếu cố chị dâu đấy nhé!” Nói xong cũng uống một hơi cạn sạch.
Vương Tư Vũ không thể từ chối, chỉ còn cách hứa hẹn: “Chị đừng nói vậy! Chúng ta đều là người một nhà, chỉ cần có Vương Tư Vũ này một ngày, tuyệt đối không cho phép ai bắt nạt chị dâu đâu!” Dứt lời, hắn uống liền 2 ly vào bụng.
Chưa được một lúc, đến lượt Hoàng Nhã Lệ đứng dậy, nói: “Tiểu Vũ hôm nay đã giúp đỡ cô bạn tốt của tôi, tôi cũng kính cậu một ly, chúng ta cạn nào!”
Vương Tư Vũ hốt hoảng xua tay: “Úi! 3 người họp mưu chuốc rượu một mình tôi à? Tính chơi trò Tam Anh chiến Lữ Bố hả?”
Triệu Phàm cười hi hí phân bua: “Cái gì mà Tam Anh chiến Lữ Bố, cậu yếu thế không biết có được không nữa? Một chọi một trước đi nhé!”
Hoàng Nhã Lệ liếc xéo Triệu Phàm, ngửa cổ nốc cạn ly rượu của mình, Vương Tư Vũ đành uống thêm một ly, sau đó đặt ly xuống bàn, quay sang Triệu Phàm nói: “Anh Triệu, hình như chúng ta uống rượu nhiều quá rồi đó!”
Triệu Phàm ấn vai hắn ngồi xuống, nói: “Ngày mai là cuối tuần mà, em cứ uống say sưa đi, em phải cho anh cơ hội để đáp tạ chứ!”
Vương Tư Vũ đành yêu cầu thay ly rượu nhỏ để uống tiếp, bằng không bị chuốc thêm vài ly nữa chắc hắn gục luôn. Triệu Phàm gọi nhân viên phục vụ thay cho Vương Tư Vũ ly nhỏ. 4 người cụng ly côm cốp liên tục, vốn mỗi lần Vương Tư Vũ và Triệu Phàm đối ẩm với nhau đều khó phân thắng bại, thêm vào hai cô gái đêm nay nhờ tin vui nên thả hết phanh, 4 chai rượu trên bàn vơi đi nhanh chóng.
Vương Tư Vũ uống nhiều nhất, cuối cùng hắn thấy trời đất quay cuồng, chén đĩa trên bàn bay tán loạn, có mấy lần loạng choạng ngồi không vững muốn lăn ra đất. Ba người còn lại cũng chả khá hơn, Hoàng Nhã Lệ gào thét om sòm, Trương Thiện Ảnh cười hi hi ha ha như điên.
Chi có Triệu Phàm là tỉnh táo nhất bọn, hắn xiêu xiêu vẹo vẹo dìu vợ vào căn phòng trên lầu 9, lại quay về ghé tai Vương Tư Vũ nói ra một con số phòng, bí hiểm dặn thêm: “Anh đã thu xếp cho chú em rồi, là một cô sinh viên đấy nhé! Bảo đảm vừa xinh vừa trong trắng, cứ thoải mái một đêm đi! Đêm nay anh Triệu cho cậu em trở thành người lớn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.