Quyển 1 - Chương 52: Trọng sinh chi chị dâu phong lưu
Đê Thủ Tịch Mịch
23/04/2013
Trong một quán ăn nhỏ ven đường, Trương Thiện Ảnh lúc này đang vung vẩy hai tay, tìm trong đĩa những con sò tươi nhất, khều xong đưa miếng thịt vào miệng, ăn vô cùng ngọt ngào. Trong đĩa của cô cũng đã đầy đồ ăn, Vương Tư Vũ chỉ yên lặng ngồi đối diện cô, cười cười nhìn cô.
Trương Thiện Ảnh mặc một chiếc áo không cổ màu đen, trước ngực lộ ra da thịt trắng bóng, hai cánh tay trơn láng như củ sen cũng lộ ra ngoài.
Vốn tối hôm qua sau khi tan tầm, Trương Thiện Ảnh nghe nói có xe đi thu thập tin đến Thanh Dương, sẽ ở đó hai ngày, cho nên mới muốn tới gặp Vương Tư Vũ. Vốn buổi sáng l0h là có thể tới nơi, ai ngờ lại bị rẽ nhầm một chỗ, cho nên mới muộn một tiếng, cũng may là trên đường còn nhắn tin cho Vương Tư Vũ, cho nên cũng không quá nhàm chán.
"Hương vị không tệ." Trương Thiện Ảnh thấy Vương Tư Vũ cứ nhìn chăm chú vào cô, hơi ngượng ngùng, chớp chớp hàng mi, cầm tờ giấy ăn lau mồm, rồi liền cầm lấy cái túi xách màu hồng, búng tay cái tách: "Đi dạo phố, go! go! go!"
Vương Tư Vũ cười cười đi theo, nhẹ nhàng nói: "Hay là về nhà nghỉ ngơi đi, đi đường xóc nảy như vậy, nhất định là rất mệt."
"Chị đâu có yếu ớt như vậy, sao nào, không muốn đi dạo phố với chị hả?" Trương Thiện Ảnh trắng mắt lườm Vương Tư Vũ, chợt nhìn thấy ở đầu phố có quầy bán kẹo bông, đầu lưỡi hơi liếm môi, liền cười hì hì chạy vội tới đó. Hai người đứng đó chờ khoảng ba bốn phút, rồi mỗi người cầm một chiếc kẹo bông mềm mại đi xuống đường.
Nhìn những ánh mắt vô cùng hâm mộ của người đi đường, Vương Tư Vũ thấy khoái vô cùng, liền nhịn không được nắm lấy tay trái của Trương Thiện Ảnh, nhẹ nhàng đong đưa, nào ngờ Trương Thiện Ảnh lại cúi đầu cười hì hì, rồi giãy tay ra khỏi tay hắn. Vương Tư Vũ chỉ nề nếp được trong chốc lát, rồi lại ngứa ngáy, lặng lẽ nắm lấy ngón tay mềm mại của cô. Lần này thì Trương Thiện Ảnh không phản đối, hai người cứ như vậy ngoắc ngón tay đi trên đường, bắt tri bất giác đã đi qua cầu Thanh Dương. Con sông Thanh Dương rộng lớn giống như một cái đai ngọc chia huyện thành hai phần, mà ngọn núi Thanh Dương ở xa xa lại giống như một con sơn dương đang uống nước ven sông.
"Phong cảnh đẹp quá." Đứng ở đầu cầu, một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của Trương Thiện Ảnh tung bay trong gió, Vương Tư Vũ cười cười, nhẹ giọng nói: "Người đẹp hơn."
"Hì hì, cũng biết vỗ mông ngựa chị dâu hả?" Trương Thiện Ảnh đảo mắt, khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ, xinh đẹp không thể tả.
"Vỗ thì vỗ!" Vương Tư Vũ nhất thời không nhịn được, liền nâng tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông đẫy đà của cô. Trương Thiện Ảnh cười khanh khách, hơi tránh mông đi rồi nói: "Đáng tiếc là trong huyện nghèo quá, Tiểu Vũ, em phải làm cho tốt đó, để cho những người ở nơi đây đều có thể sống hạnh phúc."
"Để cho em vỗ cái nữa, thì em nhất định sẽ làm tốt.” Vương Tư Vũ dí khuôn mặt tới, Trương Thiện Ảnh nhấc chân lên đá vào mông hắn một cái: "Đáng ghét, trời còn sáng mà đã thích giờ trò lưu manh!"
Vương Tư Vũ cười he he, xoa xoa cằm trầm tư nói: "Xem ra còn phải đợi thêm vài tiếng nữa."
Trương Thiện Ảnh dang hai tay, ngửa đầu lên đón gió, nhắm mắt lại nói: "Nể tình em đã đưa chị dâu đi dạo phố, nên thưởng cho em một chút.”
Vương Tư Vũ nhất thời không kìm lòng nổi, liền mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, dùng sức hôn xuống, Trương Thiện Ảnh lập tức hoảng hốt, vội lấy tay đẩy ra, nhưng lại giãy ra không nổi. Hàm răng trong nháy mắt đã bị mở ra, một đầu lưỡi tiến vào trong.
"Ưhm..." Cô vùng vẫy trong ngực Vương Tư Vũ một hồi, cuối cùng mất đi lực chống cự, liền mềm nhũn tựa vào ngực Vương Tư Vũ, ngẩng cổ lên nhiệt tình đáp lại, hai đầu lưỡi không ngừng khiêu khích, quấn quýt lấy nhau, mút mút...
Hồi lâu sau, Vương Tư Vũ mới "A!" một tiếng rút lưỡi về, lớn tiếng kháng nghị: "Lờ đứt thì sao."
Trương Thiện Ảnh mặt đỏ bừng, hầm hừ nói: "Đứt đi cho rảnh, đồ lưu manh, không để ý tới em nữa, khiến cho người ta mất hết cả hứng dạo phố, đi về."
Vương Tư Vũ lập tức nhớ tới cái giường lớn ở trong phòng, cao hứng đến mức suýt nữa thì hoan hô ra tiếng, mk, sớm biết thế này thì ăn cơm xong đã hôn cô luôn cho rồi.
Trở về phòng, Vương Tư Vũ đã không nhịn nổi nửa, chuẩn bị như hổ vồ mồi, muốn vồ lấy Trương Thiện Ảnh lên giường. Đáng tiếc là Trương Thiện Ảnh tuy rằng không có võ công, nhưng mà vũ công thì có thừa, không đợi Vương Tư Vũ kịp làm ra động tác, cô đã nhẹ nhàng xoay người, nở nụ cười tươi, một bàn chân ngọc xinh xắn đã uyển chuyển đỡ lấy cằm Vương Tư Vũ.
"Ngoan, ban ngày có chuyện đứng đắn phải làm." Trương Thiện Ảnh cười tủm tỉm thu chân, đứng dậy đi tới chiếc túi du lịch, mở khóa kéo, tay nhỏ bé cho vào trong lần mò.
Vương Tư Vũ nuốt nước miếng cái 'ực', không ngừng cầu nguyện trong lòng, ông trời ơi, ông mau cho trời tối đen đi, tôi sắp muốn làm chuyện không đứng đắn rồi đây...
Chính vào lúc trong đầu toàn những suy nghĩ xấu xa, đã thấy Trương Thiện Ảnh lấy từ trong túi ra hai bộ trang phục chuyên dụng múa Latin, vui vẻ nói: "Tiểu Vũ, hai tháng sau thành phố có cuộc thi múa Latin, chị đă báo danh rồi, em phải làm partner với chị đó."
"Hai tháng?" Vương Tư Vũ không khỏi dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Không được, không được, tuyệt đối không được, đừng nói là múa Latin, cho dù là nhảy disco em còn chả nhảy được, tuyệt đối không được."
"Được thôi, vậy chị sẽ đi tìm người khác làm partner." Trương Thiện Ảnh nói xong liền lấy di động ra, làm bộ dáng như muốn bấm số. Vương Tư Vũ vội vàng bước dài tới, đoạt lấy máy điện thoại của cô, thuận tay ném lên giường, vỗ ngực nói: "Cho em một cơ hội, sẽ cho chị thấy kỳ tích, hai tháng thì hai tháng, đừng nói là múa Latin, cho dù là múa ba lê em cũng có thể làm tốt!"
Trương Thiện Ảnh nghe xong liền bụm miệng cười ha ha, sau đó mới cầm y phục đi vào phòng tắm. Vương Tư Vũ lắc đầu oán giận nói: "Làm gì có người ngoài, cần gì phài xấu hổ chứ."
Sau khi Vương Tư Vũ thay xong trang phục biểu diễn, Trương Thiện Ảnh cũng đã bước ra từ phòng tắm. Vương Tư Vũ vừa thấy cô ăn mặc hở hang như vậy, lập tức liền nhăn mặt ngồi xổm xuống, hơn nữa mãi cũng chưa đứng lên được.
"Tiểu Vũ, em sao vậy?" Trương Thiện Ảnh thấy vậy thì hơi hoảng, vội vàng đi tới nhẹ giọng hỏi.
"Ak, hơi đau bụng một tí." Vương Tư Vũ vội vàng nói cho có lệ.
“Không phải là ăn phải thức ăn ôi thiu đó chứ, hay là tới bệnh viện xem sao?" Trương Thiện Ảnh cũng ngồi xổm xuống, vẻ mặt quan tâm, ánh mắt của Vương Tư Vũ liền không bỏ qua chỗ nào, bộ ngực sữa sung mãn, cặp đùi thon dài, da thịt trắng nõn mịn màng....
"Không sao, nhịn một chút là tốt thôi." Nhắm mắt lại thở hổn hển cả buổi, Vương Tư Vũ mới từ từ đứng lên. Vừa nghe Trương Thiện Ảnh giảng giải, vừa khoa chân múa tay, cuối cùng hắn cũng không còn lóng ngóng nữa. Hơn nữa tâm tình lại vô cùng thư thái, cho nên dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Trương Thiện Ảnh, hắn cũng có thể nhảy được tàm tạm, chỉ trong một buổi chiều đã học xong hết động tác cơ bản, chỉ có điều trong lúc hai người tập luyện, Vương Tư Vũ lại bị đau bụng tới n lần.
Cơm chiều ăn ở nhà ăn ở tầng hai của nhà khách, từ khi Vương Tư Vũ cùng Trương Thiện Ảnh ngồi xuống ở đó, ánh mắt của những vị khách trong nhà ăn và những nhân viên phục vụ chưa bao giờ được nhàn rỗi, vẫn luôn liếc tới nơi này. Trương Thiện Ảnh hơi hối hận, cảm thấy như là mình gây thêm phiền toái cho Vương Tư Vũ, dù sao thân phận của hắn hiện giờ cũng là phó huyện trưởng huyện Thanh Dương, công tác còn chưa được bao lâu, nếu như bị đồn đại thất thiệt thì sẽ rất không tốt.
Vương Tư Vũ lại chẳng hề để ý, miệng vẫn cười ngây ngô, nói cái gì mà trời sắp tối đen rồi, rốt cục cũng có thể làm chuyện không đứng đắn rồi, cả buổi chiều chịu khổ đúng là không uổng phí, đây chính là cái gọi là khổ tận cam lai đó.
Hắn không ngại những người này bàn tán, thậm chí còn ước gì những người này miệng rộng hơn nữa, miêu tả sự việc thật là đen tối vào, để còn truyền lên bên trên, bên trên sau khi biết được chuyện, nhất định sẽ không điều hắn đi nữa.
Lang quản lý nhà khách rất là không có nhãn lực, thấy Vương Tư Vũ ăn cơm trong nhà ăn, liền vui vẻ chạy tới, định chào hỏi một chút, Vương Tư Vũ giận đến nhíu mày, nghĩ trong lòng ông cũng trưởng thành rồi, như thế nào còn không biết phân biệt như vậy, giờ là lúc tôi cần ông ân cần hả?
Trương Thiện Ảnh thì lại vội vàng nắm lấy cơ hội, hàn huyên với Lang quản lý, còn nói lớn như thể muốn cho toàn bộ nhà ăn đều biết, cô chính là chị họ đằng bác của Vương phó huyện trưởng, là con gái của bác của Vương Tư Vũ. Xem ra khoảng thời gian này ở ban tuyên truyền thật là có tiến bộ, chỉ trong vòng chớp mắt đã biên ra được cả một cái gia phả, khiến cho Lang quản lý nghe không chớp mắt, không ngừng ở bên cạnh gật đầu nói vâng.
Vương Tư Vũ bưng bát quay sang một hướng và cơm, thầm nghĩ trong đầu thật là quá tàn ác, tối nay sẽ phải loạn luân sao.
Trở về phòng, Trương Thiện Ảnh nói đợi lát nữa lại luyện tiếp, Vương Tư Vũ thì lắc đầu nguầy nguậy, kéo Trương Thiện Ảnh ôm vào lồng ngực, vừa xoa xoa bộ ngực sữa của cô, vừa đưa miệng tới bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Đừng khiêu vũ nữa, chúng ta hay là thổi tiêu đi!”
Trương Thiện Ảnh cắn cắn ngón tay cười: "Chị không thích thổi tiêu.”
Vương Tư Vũ thấy khuôn mặt cô xinh tươi như hoa, quyến rũ vô cùng, không nhịn nổi nữa, liền loạt xoạt lột sạch cô ra, rồi đá văng cửa phòng tắm ôm Trương Thiện Ảnh tiến vào, "Trước khi chim chuột phải làm chút uyên ương giỡn nước cái đã."
Chuẩn bị xong nước, Trương Thiện Ảnh liền nằm vào trong bồn tắm lớn, không dám mở to mắt, xấu hổ co người lại. Chỉ nghe thấy “ào” một tiếng, biết là Vương Tư Vũ cũng đã vào bồn, sau đó một bàn tay to sờ tới sờ lui trên người mình. Trương Thiện Ảnh liền vẫn nhắm mắt giơ tay đẩy ra, hai người cứ ở trong bồn tắm đùa giỡn khiến nước bắn tung tóe. Đang lúc đùa vui vẻ, Trương Thiện Ảnh định nắm lấy cổ tay của Vương Tư Vũ, không ngờ rằng lại quơ tới nơi đó, sợ tới mức cô “A” một tiếng, vội buông tay ra, nhảy ra khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn lau qua loa thân mình, rồi chân trần chạy ra ngoài.
Vương Tư Vũ lau khô thân thể rồi liền đẩy cửa ra ngoài, không thấy Trương Thiện Ảnh đâu nữa, biết ngay là cô đang chơi trò trốn tìm, lập tức đi tới cạnh cửa sổ, vén rèm lên liền tóm được Trương Thiện Ảnh đang che miệng cười trộm, nắm lấy tay cô mạnh mẽ kéo lến giường. Hai người nằm xuống, cặp đùi ngọc của Trương Thiện Ảnh quấn chặt lấy eo Vương Tư Vũ, đôi bàn tay đưa lên che khuôn mặt thanh tú của mình, liên tục thở gấp.
Vương Tư Vũ xxxxxx, Trương Thiện Ảnh vội vàng dùng tay che miệng lại, sợ thanh âm lớn quá, bị bên ngoài nghe được, chỉ chốc lát sau, từ đầu ngón tay liền phát ra từng đợt thanh âm nũng nịu đáng yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.