Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 946: Ai đến vậy nhỉ?

Tây Lâu Nguyệt

14/07/2015

Sau khi điều chỉnh, Đoạn Chấn Lâm được bầu làm chủ tịch thành phố Song Giang, Tần Xuyên làm phó chủ tịch thường ủy Vĩnh Lâm. Tô Như Hồng vẫn là nữ chủ tịch thành phố duy nhất, nhưng lần này cô may mắn đựơc vào thường ủy.

Diệp Á Bình vẫn là Cục trưởng Công an kiêm Bí thư Đảng ủy, Từ Yến không thay đổi vị trí, vẫn giữ chức Phó chủ tịch Song Giang.

Người khác cũng có cũng có chút điều chỉnh nhưng biên độ lắm. lần này Đoạn Chấn Lâm là người đắc lợi nhất, xem như y đã theo kịp bước đi của người khác, leo được lên Sở.

Trước kia khi y đi cùng với Uông Viễn Dương, Viễn Dương vẫn chỉ là thuộc hạ của y, không ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Viễn Dương đã vượt lên trước y, Đoạn Chấn Lâm vô cùng ão não.

Tuy nhiên, y đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào sự thật, đối diện với chính mình, điều này cho thấy được Đoạn Chấn Lâm cũng là người rất khá.

Lần này, y và Uông Viễn Dương lại cùng xuất hiện.

Uông Viễn Dương được bầu làm chủ tịch thành phố Đông Lâm, điều đáng làm cho Trương Nhất Phàm quan tâm là năm đó người cùng lớp với mình là Bộ Kiên Cố, lần này lại trở về, làm Bí thư Thành ủy Đông Lâm, Tào Lương Kỳ lần này cũng nhận chức Phó Bí thư, cũng không có lợi lộc gì.

Đương nhiên, sự thất bại của Tào Lương Kỳ chính là do quan hệ của Trương Nhất Phàm, người như Tào Lương Kỳ chèn ép người khác là chuyện hiển nhiên. Nếu không thì đợi khi gã dang cánh lên rồi sẽ rất khó khống chế.

Đối với lần điều chỉnh này của tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm cảm thấy không tồi, ít nhất trong số người của mình, lại thêm hai người lên cấp sở. Chỉ cần thêm thời gian nữa, Tần Xuyên sẽ phất lên, tức là có ba người cấp sở rồi, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Phỏng chừng không cần đến một năm rưỡi, vận mệnh của Lý Hoành Huy sẽ có chuyển biến.

Toàn bộ tỉnh Tương, chính là nhờ vào tài lãnh đạo của Lý Thiên Trụ, đoàn kết nhất trí, chuẩn bị mở ra thời kỳ mới. Đây cũng là ý kiến phát biểu trong hội nghị của Lý Thiên Trụ.

Mục đích của y và Thẩm Hoành Quốc đều thống nhất, trong nhiệm kỳ lần này, sẽ chuyển sang một thời kỳ mới, họ muốn làm cho nền kinh tế tỉnh Tương lên một nấc thang mới.

Mục tiêu này là do hai người đề ra, do đó, Lý Thiên Trụ một lần nữa nhấn mạnh, kiên trì con đường lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm, kiên trì con đường của Đảng trăm năm không dao động. Không ngừng giải phóng và phát triển sức sản xuất, tăng nhanh bước phát triển và xây dựng nền kinh tế của tỉnh. Kiên quyết bảo vệ tư tưởng chỉ đạo của Đảng. Bảo vệ chính sách phương châm của Đảng, phát triển mạnh nông nghiệp, công nghiệp và hạng mục cơ sở, đẩy mạnh thu hút vốn đầu tư, làm cho nên kinh tế tỉnh ngày càng giàu mạnh.

Lý Thiên Trụ còn đặc biệt nhấn mạnh một điểm, đó chính là đoàn kết, ổn định.

Trong lời nói của y, Trương Nhất Phàm cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ, có thể thấy rõ sự mạnh mẽ trong con người Lý Thiên Trụ. Nghe y nói chuyện giống như thủ trưởng trung ương diễn thuyết vậy, giọng nói có nhịp điệu, chứa đầy tình cảm, cũng có lẫn sức mạnh.

Chứng tỏ lòng tự tin và quyết tâm trong con người này, rõ ràng y có sự khác biệt so với Thẩm Hoành Quốc. Lý Thiên Trụ giàu nhuệ khí, còn Thẩm Hoành Quốc thì trầm tĩnh.

Đối với tình cảm của cá nhân mà nói, Trương Nhất Phàm hướng về Thẩm Hoành Quốc, nhưng trong lòng hắn thực sự thích Lý Thiên Trụ. Trong khoảng thời gian Lý Thiên Trụ ở tỉnh Tương, hắn đã nhìn thấy được tiềm lực của Lý Thiên Trụ.

Có khi, Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu như đem Lý Thiên Trụ đặt ở vị trí lãnh đạo quốc gia, y còn có sự bốc đồng và sức mạnh như bây giờ không.

Trong phần đông nguyên thủ quốc gia và nhà lãnh đạo Trương Nhất Phàm rất khâm phục, sùng bái Phổ Kinh. Phổ Kinh là nhân vật trượng nghĩa trên quốc tế, nhưng thế mạnh của y là ....

Lý Thiên Trụ bây giưof đang ngồi lên ghế bí thư tỉnh ủy, y thể hiện sự uy phong, đạo mạo. nghe lời y nói làm cho người ta phấn chấn lên. Bây giờ thì Trương Nhất Phàm đã hiểu rõ vì sao bên trên lại chọn Lý Thiên Trụ làm bí thư.



Vì thế, hắn nhìn về phía Thẩm Hoành Quốc một cái, so sánh, giọng nói của Thẩm Hoành Quốc thì rất bình tĩnh, đều đều. con người của y không nóng không lạnh, tính cách trầm tĩnh không nỗi loạn.

Hai người phát biểu trong hội nghị Đảng, làm người ta có thể nhìn rõ hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Đến nỗi Trương Nhất Phàm đang nghĩ, Lý Thiên Trụ chủ trương đoàn kết, có phải là ám chỉ cái gì hay không?

Thông thường khi họp hội nghị lãnh đạo quốc gia, luôn nhấn mạnh, phải đoàn kết lãnh đạo quốc gia, dưới sự lãnh đạo của trung ương Đảng. vậy thì, trong bộ máy quản lý tỉnh Tương, có phải có nghĩa là, mọi người phải đoàn kết dưới sự lãnh đạo của bí thư Lý Thiên Trụ.

Khẳng định đáp án này, bất kể y có ý này hay không, nhưng Lý Thiên Trụ cũng đã cho nổ thành công quả pháo đầu tiên. Toàn thể cuộc họp, y đã để lại trong lòng mọi người ấn tượng tốt đẹp.

Theo ý nghĩa nào đó, tính cách của Lý Thiên Trụ, và Chủ tịch Lý có nhiều điểm tương đồng, tương đồng về sự nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, đến dáng đi cũng có cảm giác như mang theo lốc xoáy.

Như Trương Nhất Phàm nhận thấy, đây là tinh thần phấn chấn, là sức sống của tuổi trẻ, Lý Thiên Trụ nhỏ hơn Thẩm Hoành Quốc hai ba tuổi, nhưng tác phong bên ngoài của y càng làm cho người khác ngạc nhiên.

Tỉnh Tương dưới sự lãnh đạo của chính phủ mà người đứng đầu là Lý Thiên Trụ, sẽ xây dựng nền kinh tế ngày càng phát triển vững mạnh.

Y và Tạ Kiến Quốc là hai người hoàn toàn khác nhau, Tạ Kiến Quốc chỉ cầu ổn định, theo đuổi sự bình ổn qua ngày, còn Lý Thiên Trụ thì lại tràn trề sức sống, tinh thần hăng hái.

Từ đó về sau, Trương Nhất Phàm luôn hồi tưởng lại dáng vẻ của Lý Thiên Trụ hôm thuyết trình trên lễ đài, nhớ rõ giọng nói, nhớ cả phong cách của ông ta.

Hắn nghĩ, mình cũng nên tạo dựng cho bản thân tác phong quyết đoán, sát phạt này, có thể đi sâu vào lòng người, làm giống như ông Chủ tịch, thẳng thắn cởi mở như Lý Thiên Trụ.

Buổi tối, khi trở về nhà, hắn xem trên ti vi tin tức chuyên đề tuần này.

Lý Thiên Trụ nói, y nghe mấy lần cũng không thấy chán, hơn nữa càng nghe khí thế càng sục sôi, Trương Nhất Phàm nghĩ, thế lực của Lý Thiên Trụ quá mạnh, không biết Thẩm Hoành Quốc đã có ý tưởng gì chưa.

Hắn cảm thấy mình nên thường xuyên đến chỗ Thẩm Hoành Quốc thăm hỏi, để Thẩm Hoành Quốc không quên mối liên minh giữa hai nhà Trương Thẩm, làm cho Thẩm Hoành Quốc có cảm giác luôn có sự tồn tại của hắn.

Khi hắn đang xem ti vi, Liễu Hồng đang ở trong bếp, từ khi Trương Nhất Phàm được chọn là phó tỉnh trưởng, Liễu Hồng tâm trạng cũng vui vẻ, thường xuyên qua lại nấu cơm cho hắn. Trương Nhất Phàm ăn ở bên ngoài chán lắm rồi, đã quen với mùi vị thức ăn Liễu Hồng nấu.

Có khi, Trương Nhất Phàm nhiều lần đã nghĩ, nếu điều kiện cho phép, tập trung các cô lại, há chẳng phải đoàn kết sao!

Cần nấu cơm có người nấu, cần kiếm tiền có người kiếm tiền, cần kiện cáo có người kiện, muốn xem văn nghệ thì có người tổ chức văn nghệ. Trương Nhất Phàm nghĩ, mình có chết cũng không tiếc!

Đại ca gọi điện thoại tới nói vấn đề nhân lực chuẩn bị xong rồi, trong vòng ba ngày bốn mươi chin người sẽ tới tỉnh Tương.

rương Nhất Phàm mừng rỡ đến phát điên:



- Không phải là bốn mươi ba người à? Sao lại tăng thêm sáu người ?

Đại ca mỉm cười:

- Nếu anh kêu đông quá thì tôi thu lại bớt.

Trương Nhất Phàm lập tức nói, không được, không được, càng đông càng tốt!

Trương Chấn Nam nói:

- Có muốn thêm cũng không có nữa đâu. Việc này thà ít mà chất lượng! tôi tính cho anh xem, thêm số người ở Bắc Kinh, ước chừng một trăm lẻ sáu người.

- Ồ!

Trương Nhất Phàm ồ lên một tiếng, đột nhiên, hắn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, một trăm lẻ sáu người? thật trùng hợp? trong đầu hắn cũng đang thống kê lại, từ cục Cảnh vệ Trung ương và số quân nhân xuất ngũ thực vừa đủ một trăm linh sáu người, điều làm hắn giật mình là nếu tính cả Liễu Hải và Đường Vũ thì không phải là một trăm lẻ tám sao?

Nghĩ đến đây,tim hắn đập mạnh.

Trùng hợp, thật sự là trùng hợp! Trương Nhất Phàm thầm nghĩ như thế。

Hắn gọi điện thoại cho Liễu Hải, muốn Liễu Hải trong hai ngày phải đến đây gặp mình.

Liễu Hải không biết Trương Nhất Phàm tìm mình là vì nguyên nhân gì, nhưng đôi với mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm anh ta đều thực hiện nghiêm túc.

Lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm nghĩ về chuyện một trăm lẻ tám người, luôn cảm thấy kỳ lạ thế nào.

Liễu Hồng nhìn thấy hắn có vẻ lo lắng, bèn quan tâm hỏi:

- Anh sao vậy? Không khỏe ở đâu à?

Trương Nhất Phàm mỉm cười:

- Đừng đoán mò, tôi có sao đâu?

Đang nói thì tiếng chuông cửa vang lên đinh đoong.

Cả hai người đều sửng sốt, ai đến vậy nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook